Chương 1060 : Tiếng hét đinh tai nhức óc

Tơ máu đỏ ngầu giăng đầy nơi đáy mắt trông vô cùng đáng sợ. Ma khí đen kịt cuộn lấy toàn thân tựa như ác quỷ.

Tên Giáo Chủ hiện giờ dường như đã mất đi một nửa lý trí, hắn điên cuồng tung chiêu tấn công, trên mặt không có chút gì gọi là nỗi sợ hãi thuần túy của một con người cả.

Miệng hắn mở to gào thét như một con mãnh thú, không, còn hơn cả mãnh thú nữa. Nghe thấy tiếng hét đinh tai nhức óc, Trường Nhất Tiếu nhếch mép cười.

Tên khốn này quả nhiên vô cùng thần bí.

Những kẻ được gọi là cường giả, ít nhiều gì vẫn nhận thức được vị thế của bản thân. Nói hay thì là tự cho mình là kẻ có phẩm cách, còn nói khó nghe một chút thì chính là những kẻ đạo đức giả tráo trở.

Thế nhưng, đối với tên Ma Giáo này, hắn không cảm nhận được một chút gì gọi là 'phẩm cách'. Những gì hắn nhìn thấy từ tên Giáo Chủ kia chỉ có 'dã tính'. Dường như hắn muốn chứng minh rằng con người không khác gì loài dã thú cả.

Không, biết đâu được đó lại chính là bản chất của lũ cuồng tín kia. Giáo đồ chân chính đều bình đẳng dưới chân của Thần. Vậy nên chúng không bao giờ tự biết nâng cao phẩm cách của mình.

"Nhưng dù sao thì....."

Gương mặt trắng bệch phối với đôi môi đỏ au vẽ ra một đường cong trông vô cùng quỷ dị.

"Thế này chẳng phải lố lăng quá ư?"

Sát khí bùng phát đến nổi gai ốc, lập tức Trường Nhất Tiếu thần tốc bắn mình về phía trước. Vạt trường bào đã rách điên cuồng tung bay trong cơn bạo phong.

"Haaaaaaa!"

Tên Giáo Chủ liên tục phóng ma khí tựa hồ hắn đã đánh mất chút lý trí cuối cùng còn sót lại. Mỗi một luồng ma khí phóng ra còn mạnh và đáng sợ hơn cả cang khí của một tuyệt thế cao thủ. Chỉ cầm sượt qua, xương cốt liền vỡ vụn, da thịt sẽ rơi ra từng mảng.

Đoạn Tự Cường chạy với tốc độ cực nhanh vung tay thẳng vào hướng đầu Trường Nhất Tiếu.

Đó không phải là chiêu thức hay gì cả, mà chỉ là những đòn tấn công điên cuồng thoạt nhìn trông rất khinh suất. Thế nhưng, ma khí khủng khiếp trên tay kẻ đó như đang biến hóa thành một dạng tuyệt thế chiêu thức bởi sự tàn bạo của một cuồng nhân.

Chính lúc ấy, bàn tay Trường Nhất Tiếu vươn ra nhanh như tia chớp.

'Xem cũng đủ rồi, bổn quân vẫn phải làm gì đó chứ!'

Trước khi bàn tay Đoạn Tự Cường chạm được vào đầu, lòng bàn tay Trường Nhất Tiếu đã đánh mạnh vào khuỷu tay của Đoạn Tự Cường khiến nó gãy ngay tức khắc. Ma khí suýt chút nữa đánh trúng đầu Trường Nhất Tiếu bất ngờ sượt qua đâm thẳng xuống đất.

Trường Nhất Tiếu không bỏ lỡ thời cơ quý báu, hắn lao nhanh về trước lần nữa.

Nhưng Đoạn Tự Cường dường như đã lường trước được, tay còn lại của hắn lại tấn công Trường Nhất Tiếu.

'Phải vậy chứ!'

Trường Nhất Tiếu thuận thế vặn mình.

Trường bào của Trường Nhất Tiếu tung bay dữ dội. Hắn ta xoay người vô cùng uyển chuyển lướt qua Đoạn Tự Cường. Nơi mà hắn hướng tới không phải là cánh tay mà là bên hông của tên Giáo Chủ.

'Vẫn còn được nhỉ?'

Trong đầu tên Giáo Chủ hiện giờ vẫn còn lại dư ảnh. Cảnh tượng một kiếm tu tên là Thanh Minh liều mạng xông vào phạm vi của đối thủ dù trong tay hắn chỉ cầm thứ binh khí dùng được ở cự ly ngắn như thanh kiếm kia!

Con người một khi đã kinh qua nguy hiểm, theo bản năng sẽ tránh để bản thân rơi vào tình huống tương tự. Vậy nên, tên Giáo Chủ đương nhiên phải cố sức ngăn chặn Trường Nhất Tiếu lao về phía trước!

 Thứ đầu tiên mà Trường Nhất Tiếu nhắm đến chính là phản ứng này.

Rầmmmmm!

Ma khí chạm vào mặt đất liền nổ tung, sau đó Đoạn Tự Cường tung ra một đòn nữa tấn công vào lưng Trường Nhất Tiếu.

Đòn tấn công nhanh đến mức khiến Trường Nhất Tiếu phải nín thở trong chốc lát, nhưng hắn chẳng những không tránh mà còn đối mặt với nó.

Sau đó hắn thần tốc lao tới phía bên hông đang sơ hở của tên Giáo Chủ.

"Ra là chỉ có thế."

Bàn tay đã nhuộm đầy ngọn lam hỏa không chút chần chừ đánh vào hông của Đoạn Tự Cường.

Ầm!

Trước khi cơ thể tên Giáo Chủ kịp lùi lại vì xung kích, Trường Nhất Tiếu liên tục dùng nắm đấm tấn công vào cùng một vị trí.

Sau khi giáng vài chục quyền vào hông, Trường Nhất Tiếu định vươn tay nhưng rồi hắn bất giác khựng lại giẫm chân xuống đất. Liền tức khắc hắn bám theo tên Giáo Chủ đã bị đánh văng ra.

'Không! Không phải như vậy!'

Tung quyền cước không phải là tất cả. Điều quan trọng chính là không được để cho kẻ địch có thời gian để thở!

Rầmmmm!

Tên Giáo Chủ bị văng ra xa liền vung tay lên không. Ma khí đen ngòm kịch liệt lao thẳng về phía Trường Nhất Tiếu. Hệt như một cây cọ khổng lồ vung mực trên không.

Trường Nhất Tiếu hạ thấp tư thế gần như là chạm vào mặt đất tránh được một đòn trong gang tấc. Trước khí lực khủng khiếp sượt ngang qua đầu, sống lưng hắn thoáng lạnh toát.

Thế nhưng, điều này ngược lại càng khiến hắn cảm thấy vui sướng đến khó tả.

"Ngươi, đúng là một tên điên hơn bổn quân nghĩ nữa! Ahahaha!"

Trường Nhất Tiếu cười phá lên rồi giẫm chân thu hẹp khoảng cách với tên Giáo Chủ.

Trực tiếp kinh qua hắn mới ngộ ra. Rằng tại sao tên đạo sĩ điên kia lại chiến đấu như thế.

Trường Nhất Tiếu đã từng giao chiến với Thanh Minh ở Hắc Long Trại. Chẳng phải lúc đó hắn đã phải đánh cược cả mạng sống của mình mới phá được chiến kỹ của Thanh Minh sao?

Lúc đó hắn chỉ nghĩ trong Chính Phái đúng là hiếm hoi lắm mới xuất hiện một kẻ điên thế này. Thế nhưng, khi quan sát cảnh Thanh Minh giao chiến với tên Giáo Chủ, và khi hắn trực tiếp giao chiến, Trường Nhất Tiếu mới hiểu ra.

'Như thế này thì không gọi là giao chiến!'

Xoẹt!

Ống tay trường bào trong chốc lát đã cứng như sắt thép. Ống tay áo được truyền nội lực liền trở nên vô cùng sắc bén, nó nhanh chóng chém vào tay tên Giáo Chủ không thương tiếc.

'Mà phải thế này!'

Tên này quá mạnh. Mạnh đến mức khó mà tin được.

Đặc biệt, nội lực của kẻ kia khủng khiếp đến mức cả Trường Nhất Tiếu hắn cũng chưa từng nhìn thấy trong đời. Trước khi gặp kẻ này, hắn chưa từng nghĩ có người nào có thể đạt được nội lực hùng hậu khủng khiếp như thế.

Nếu xét về nội lực, có thể nói Pháp Chỉnh của Thiếu Lâm cũng được cho là đệ nhất trên thiên hạ, nhưng nếu đọ với tên này, lão ta chẳng là cái đinh gì cả.

Thế nhưng so với lượng nội lực khổng lồ, chiêu thức hắn thi triển lại vô cùng đơn giản. Quả nhiên đây là loại võ công chỉ chú trọng vào nội lực to lớn.

Nếu vậy đối với những người không có nội lực ngang bằng, rốt cuộc phải đối phó với võ công này thế nào đây?

Tất cả câu trả lời đều nằm ở Thanh Minh.

Cần chuyển đổi nguyên khí ở đan điền thành nội lực. Càng muốn lượng nội lực to lớn thì càng cần nhiều thời gian.

Vấn đề trọng yếu chính là thời gian hạn hẹp.

Nếu phải giao chiến trong khoảng cách gần mà đôi bên có thể đẩy lùi được chưởng lực của nhau thì bên nào có nội lực yếu hơn ắt sẽ thua.

Bởi lẽ sức công phá của thứ võ công mà chúng luyện mạnh đến mức có thể lược bỏ các chiêu thức cơ bản.

Vậy nên nếu không có thời gian tăng cường nội lực, chỉ liên tục tấn công ở cự ly gần như thế chắc chắn sẽ bị đẩy vào thế yếu.

Thế nhưng!

Ầmmmmmm!

Trường Nhất Tiếu ngã người ra sau. Không biết tự lúc nào, bàn tay tên Giáo Chủ suýt chút đã sượt qua chóp mũi hắn.

"Nói thì dễ lắm!"

Đây chỉ là phương pháp luận.

Nội lực của kẻ địch vô cùng lớn. Nếu cố vận hết nội lực một cách vội vàng do thiếu thời gian, không chừng sẽ khiến cơ thể biến thành một đống huyết nhục bầy nhầy.

Vậy nên, cách này chẳng khác nào buộc người ta phải vượt qua ngọn núi đang trong cảnh 'Hỏa Thế Mạn Diên' để tìm đường sống sót ư? Cách ấy chỉ có những tên cuồng nhân không tiếc mạng mới có thể làm.

Thế nhưng vẫn có. Rõ ràng là có. Kẻ làm loại chuyện điên rồ đó.

Vậy nên!

Ầmmmm!

Đôi mắt Trường Nhất Tiếu vọt lên tia u ám, hắn ta lao về phía cánh tay của Đoạn Tự Cường đang nhắm vào bản thân.

Nhanh hơn! Nhanh hơn! Phải nhanh hơn nữa!

'Nếu bổn quân không đánh bại được hắn!'

Khuỷu tay Trường Nhất Tiếu thúc vào bắp tay Đoạn Tự Cường.

Rắcc!

Thế nhưng, tiếng xương gãy lại truyền đến từ vai của Trường Nhất Tiếu chứ không phải tay của Đoạn Tự Cường. Ma khí kia dễ dàng lướt qua vai đánh gãy xương cốt của hắn.

Gương mặt Trường Nhất Tiếu méo xệch vì đau đớn. Thế nhưng, Trường Nhất Tiếu liền cắn chặt răng chỉnh lại tư thế. Hắn không ngừng hướng tới gần Đoạn Tự Cường.

'Chẳng phải là quá nhục nhã rồi sao?'

Trường Nhất Tiếu xoay người thần tốc trước mặt tên Giáo Chủ, sau đó hắn dùng vai chấn vào ngực Đoạn Tự Cường. Lực tạo ra từ cú xoay người đánh một đòn cực mạnh vào ngực Đoạn Tự Cường.

Rầmm!

Tiếp đó Trường Nhất Tiếu lợi dụng dư lực hơi nâng người lên rồi dùng đầu gối thúc mạnh vào cằm Đoạn Tự Cường.

Ầm!

Ngay sau đó, hắn lại xoay người trên không tung Liên Hoàn Thoái về phía đầu Đoạn Tự Cường. Khí lực lam sắc từ chân Trường Nhất Tiếu phóng đến Đoạn Tự Cường như thác đổ.

"Khực!"

Liên Hoàn Kích liên tục được tung ra như vũ bão, và rồi trên miệng Đoạn Tự Cường đã phát ra tiếng rên rỉ.

Ầm!

Trường Nhất Tiếp không ngừng đạp vào không trung để gia tốc, hắn lao tới Đoạn Tự Cường, vẻ mặt giăng đầy quỷ khí đáng sợ.

"Khư aaaaa!"

Chính lúc đó, Đoạn Tự Cường bật ra một tiếng hét quái dị rồi vung nắm đấm như tia sét. Một quyền này nhanh hơn bất kỳ đòn nào mà hắn đã tung ra cho đến hiện tại.

Mặc dù hắn đã tự biến mình thành một con mãnh thú phó mặc cơ thể cho ma khí cuộn lấy, nhưng xem ra hắn vẫn còn chút lý trí.

Nhất kích này có thể xem là chiêu thức hoàn hảo nhất mà hắn có thể đánh ra lúc này, nội lực đã giảm nhưng tốc độ lại nhanh hơn.

Trường Nhất Tiếu đang gia tốc trên không không thể chặn, cũng không thể tránh một đòn này của Đoạn Tự Cường.

'Ra là cũng còn chút lý trí!'

Thế nhưng, Trường Nhất Tiếu không hề giảm tốc độ hay quay đầu trước cú đấm có thể xuyên qua đầu hắn ngay lập tức.

Tự đào mồ chôn mình. Hành động của hắn quả nhiên rất hợp với câu nói này.

Trường Nhất Tiếu không hề chần chừ lao thẳng về trước. Hắn vận nguyên khí vào hai tay tựa hồ xem như nắm đấm của Đoạn Tự Cường vốn không hề tồn tại.

Chính lúc ấy....

 Rầmmmm!

Thanh Minh nhanh như thiểm điện vọt lên đầu Trường Nhất Tiếu mà vung kiếm. Hắn không dùng mũi kiếm mà là kiếm diện, không phải chém xuống mà là tung ra nhất kích ấy lên không trung!

Nắm đấm của Đoạn Tự Cường sắp sửa đánh vào mặt Trường Nhất Tiếu liền bị đánh bật ra. Quỹ đạo của nắm đấm bị chệch đi sượt qua má của Trường Nhất Tiếu.

Rắc!

Trong nháy mắt, da bị rách và xương gãy vụn ra.

Thế nhưng, Trường Nhất Tiếu không hề chớp mắt mà vung thẳng tay về phía Đoạn Tự Cường như tia chớp.

Nguyên khí bộc phát trên hai tay tạo ra một luồng lam quang bừng lên kịch liệt trong không trung. Sau đó hắn phóng ra một lam tuyến tuyệt đẹp đến mức quái dị, quả thật không hợp với trận tử chiến này chút nào.

Ầmmmm!

Song chưởng của Trường Nhất Tiếu xuyên thủng bụng Đoạn Tự Cường. Tay Trường Nhất Tiếu bị bao bởi ngọn lam hỏa khoét sâu vào y phục của Đoạn Tự Cường, sau đó hắn đẩy hai chưởng ấn vào trong bụng kẻ địch.

Máu từ miệng Đoạn Tự Cường phun ra văng tung tóe lên mặt Trường Nhất Tiếu. Trường Nhất Tiếu nhìn thấy dòng máu đỏ thẫm liền mỉm cười lộ ra hàm răng trắng toát.

"Cuối cùng con người mới là kẻ săn giết mãnh thú."

Ầm!

Một chưởng của Trường Nhất Tiếu lại thúc mạnh vào cằm của Đoạn Tự Cường. Đoạn Tự Cường bị hất văng lên, Trường Nhất Tiếu liền bám theo sau, hắn điên cuồng hất vạt trường bào.

Gương mặt hắn lúc này đã ngập tràn sát khí và cả khoái cảm vô cùng đáng sợ trước đây chưa từng thấy.

'Mọi thứ!'

Trước cảm xúc mãnh liệt lan tỏa khắp cơ thể như khiến Trường Nhất Tiếu hắn phát cuồng lên, ánh mắt hắn không ngừng lóe sáng.

'Sẽ kết thúc ở đây chứ?'

Bây giờ Trường Nhất Tiếu hắn như đang ở trên một lưỡi kiếm.