Chương 1116 : Cửu Phái Nhất Bang

Ánh mắt con người nhìn con người có tính cố định.

Ánh mắt của một người mẹ nhìn nhi tử trưởng thành, ánh mắt của người cha nhìn ái nữ đáng yêu, hay ánh mắt của người sư phụ nhìn những đệ tử đáng tự hào......Những ánh mắt đó ở hầu hết các tình huống đều đại đồng tiểu dị.

Vậy nhưng những kẻ có mặt ở đây lúc này lại đang nhìn Thanh Minh bằng một ánh mắt hết sức phức tạp.

“Làm sao vậy?”

Và Thanh Minh dường như không hiểu được lý do vì sao bọn họ lại nhìn mình bằng ánh mắt đó.

“Tại sao lại nhìn người ta bằng cái ánh mắt đó chứ?”

Cuối cùng, một âm thanh rên rỉ được thốt ra từ miệng của Huyền Tông.

Nhìn Thanh Minh với đôi mắt long lanh như thể hắn không hề làm gì sai trái, trong lòng ông ta như có cảm giác hàng ngàn ngọn nến đang bùng cháy.

Vậy nhưng Huyền Tông là một đạo nhân. Vì vậy mà ông ta phải ăn nói bình tĩnh nhất có thể.

“Thanh Minh à”

“Vâng?”

“Dù sao thì hình như liên minh của chúng ta đang có chút vấn đề thì phải?”

“Cái gì? Vấn đề ạ?”

“......”

“Ở đây ạ?”

Thanh Minh nghiêng nghiêng đầu như thể hắn hoàn toàn không biết về chuyện đó.

Nhìn vào biểu cảm vô tâm vô tư của Thanh Minh một lần nữa, Huyền Tông lại than thở về sự ngu ngốc của bản thân. Không hiểu vì sao ông ta đã điên tiết sẵn rồi nhưng khi nhìn vào khuôn mặt đó lại có thể điên tiết thêm nữa.

“Khừ ư..........”

Khi Huyền Tông bùng nổ cơn giận dữ đến mức không thể tiếp tục nói chuyện thì Huyền Thương sau khi nở một nụ cười đắng ngắt đã mở lời.

Những lúc thế này việc nói thay Chưởng Môn Nhân chẳng phải là vai trò của trưởng lão đó sao?

“Chưởng Môn Nhân bây giờ đang rất lo lắng về những chuyện đang xảy ra trong nội bộ Thiên Hữu Minh”

“A, a, chuyện đó ạ?”

Thanh Minh gật đầu như thể đã hiểu ra.

“Chuyện đó đúng là rất đáng để lo lắng. Con hiểu Chưởng Môn Nhân muốn nói gì rồi”

“Con hiểu rồi sao?”

Huyền Tông nhìn Thanh Minh bằng một khuôn mặt đầy nghi hoặc. Tên tiểu tử này đâu phải đứa nhanh chóng hiểu ra vấn đề như vậy..........

Và rồi quả nhiên Thanh Minh lần này cũng không đi ngược lại với những gì Huyền Tông kỳ vọng.

“Người đang muốn nói đến vấn đề vì mải mê tu luyện thực chiến mà thiếu sót những bài tập cơ bản đúng không ạ? Con cũng đang suy nghĩ rất nhiều về chuyện đó đấy”

“......”

“Ha. Quả thật không dễ chút nào. Vốn dĩ hai việc đó phải song song cùng nhau. Không được phép quá nghiêng về bên nào cả..........Chắc phải giảm thời gian ngủ đi thôi”

“Nếu con làm vậy thì tất cả sẽ chết mất..........”

“Ầy, ở mức độ đó thì làm sao mà chết người được? Không chết đâu, không chết được đâu”

Huyền Tông đập thình thịch vào ngực khi nhìn tên tiểu tử Thanh Minh đang xua xua tay như thể muốn bỏ qua chuyện này.

“Này! Cái tên tiểu tử kia! Con có biết gần đây các đệ tử đối xử với nhau như thế nào không hả?”

“Vâng?”

“Nếu chỉ đánh nhau ở sân tu luyện thì vẫn còn may mắn chán! Trong vòng ba ngày đã có 3 vụ đánh nhau trong nhà ăn! Đang ngủ cũng xông ra đánh nhau với điện các bên cạnh hai lần!”

“......”

“Còn nữa! Có định đánh nhau thì cũng vừa vừa phai phải thôi chứ? Tất cả các bức tường trong trang viên mà chúng ta đi mượn đều bị phá hủy! Mái nhà cũng bị đánh bay đi đâu mất! Thậm chí còn phóng hỏa nữa?”

“Woa, chuyện phóng hỏa đúng là có hơi nghiêm trọng”

Các đệ tử Hoa Sơn đã có kinh nghiệm mất đi tất cả điện các khi lũ khốn Ma Giáo xông đến và phóng hỏa, vì vậy mà chỉ cần nghe thấy từ lửa thôi bọn họ đã ngay lập tức đổ mồ hôi hột và bật dậy rồi.

A, vậy kẻ nào đã phóng hỏa?

Hẳn là Lâm Tố Bính rồi. Rõ ràng là Lâm Tố Bính. Quả nhiên không thể xem thường......

“Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy chứ? So với tiền mượn trang viên thì tiền đền bù hẳn là nhiều hơn gấp vài lần!”

“Ầy, chúng ta kiếm được nhiều tiền mà”

“Tiền là vấn đề sao? Tiền ư?”

“Đúng vậy!”

Ngay lúc đó, Huyền Linh cao giọng đứng ra nói đỡ cho Huyền Tông.

Huyền Tông giật mình quay đầu lại nhìn Huyền Linh. Tên tiểu tử này đâu phải là người hay đứng về phía ông ta đâu kia chứ?

“Này, cái tên tiểu tử kia? Cho dù tiền nhiều đến đâu nếu con cứ tiêu xài hoang phí thì sớm ngày sẽ phải đi ăn xin đấy! Càng có nhiều tiền càng phải biết tiết kiệm! Phải vậy thì khi về già mới có thể sống thoải mái được!”

Là về chuyện đó à?

Huyền Tông thở dài bằng khuôn mặt như thể muốn nói ý của ta không phải là vậy.

“Thanh Minh à”

“Vâng?”

“Ta thực sự rất lo lắng”

Khuôn mặt của Huyền Tông lúc này đã trở nên cực kỳ nghiêm túc nhưng khuôn mặt của Thanh Minh vẫn tươi tắn vô cùng.

“Ngày nào cũng xảy ra đánh nhau”

“Bọn trẻ vốn dĩ phải đánh nhau thì mới lớn được mà”

“Đã có rất nhiều người bị thương”

“Bọn trẻ khi đánh nhau việc bị thương là hết sức bình thường”

“Tình cảm giữa các bên ngày một xấu đi”

“Vốn dĩ lũ trẻ vẫn hay giận dỗi. Ngày mai lại đâu vào đấy hết thôi”

“Con nghiêm túc nghe ta nói được không??!!!”

Nhìn dáng vẻ vừa ngoáy tai vừa trả lời của Thanh Minh, cuối cùng Huyền Tông đã bùng nổ sự tức giận. Ông ta nắm lấy ót của bản thân rồi đổ người về phía sau.

“Ôi trời ơi!”

“Chưởng Môn Nhân!”

“Đã bảo huynh có tuổi rồi đừng có dễ xúc động rồi mà!:”

“Hự ư ư..........”

Huyền Tông thở hổn hển nhìn chằm chằm vào Thanh Minh. Vậy nhưng cho dù Huyền Tông có ra nông nỗi đó đi chăng nữa thì Thanh Minh vẫn trưng ra cái biểu cảm ngây thơ vô số tội kiểu như ‘Con đã làm gì sai sao?’.

‘Tên tiểu tử đáng ghét..........’

Những lúc thế này thật sự chỉ muốn đá cho hắn một phát. Sự bất hạnh lớn nhất của Huyền Tông chính là kẻ mang lại hồng phúc và hỏa bệnh cho ông ta lại là cùng một người.

“Này, cái tên tiểu tử kia!!”

“Vâng?”

“Thiên Hữu Minh là nơi như thế nào hả?”

Trong lời nói của Huyền Tông, một nửa là sự chỉ bảo, một nửa là tức giận.

“Chính miệng con đã nói rằng đây là nơi tập trung những người có cùng ý chí và trở thành bằng hữu của nhau đó sao?”

“Con đã nói.....vậy ư?”

“Này!”

“A, con nhớ ra rồi. Con nhớ ra rồi mà!”

“Hự ư ư”

Huyền Tông hít thở thật sâu kìm nén sự bùng nổ của cơn giận dữ rồi tiếp tục nói.

“Nhưng mà con lại tập hợp bọn họ lại một chỗ để đánh nhau?!! Ngoài việc chia phe ra đánh đấm thì còn gì nữa không hả? Nếu như thế này thì liên minh sẽ bị chia cắt mất!”

“Chia cắt ý ạ?”

Thanh Minh mở to hai mắt khi nghe thấy những lời đó.

“Phải! Không phải sẽ bị chia cắt sao?”

“Chưởng Môn Nhân. Người đang nói gì vậy chứ?”

Thanh Minh hỏi như thể đây là lần đầu tiên trong đời hắn nghe được những lời nói vô lý như vậy.

“Ngay từ đầu chưa được kết hợp một cách tử tế thì sao lại bị chia cắt được? Chúng ta sinh con ra rồi mới nuôi sau đó mới dựng vợ gả chồng cho con cái kia mà?”

“Đạo sĩ kiểu gì mà lại đưa ra ví dụ như vậy?”

“Sự thật là như vậy mà?!”

Thanh Minh nhún vai.

“Nói thì nói là Thiên Hữu Minh vậy thôi chứ chúng ta đã từng thật sự thân thiết với Nam Cung Thế Gia hay Lục Lâm chưa? Ngay đến cả Đường Môn cũng chưa từng”

“Ta thấy thân mà nhỉ?”

“Đó là Chưởng Môn Nhân với Đường Môn Chủ đó chứ?”

“Lũ trẻ cũng......”

“A?”

Thanh Minh mỉm cười nhìn Huyền Tông.

“Ôi trời ơi. Vậy là những đứa trẻ đã thân thiết với nhau lại đi đánh nhau như muốn giết chết đối phương ư? Đạo nghĩa Trung Nguyên có vẻ như đã rơi xuống vực thẳm rồi! Đúng là không có tư cách để chửi rủa lũ Tà Phái mà!”

Huyền Tông cạn ngôn ngơ ngác nhìn Thanh Minh như một con hến. Thật ra mà nói tên tiểu tử này nói không sai chút nào. Nếu như Thiên Hữu Minh thực sự có quan hệ tốt với nhau thì chuyện như thế kia đã chẳng xảy ra.

Thực tế mà nói, Thiên Hữu Minh vốn gồm những môn phái không có mối quan hệ tốt đẹp.

Cho dù công việc của môn phái là do Chưởng Môn Nhân quyết định đi chăng nữa thì ngay cả khi các Chưởng Môn Nhân của từng môn phái thân thiết với nhau thì việc đó cũng không có nghĩa là các đệ tử cũng như vậy.

Nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc ông ta đồng ý với Thanh Minh.

“Vì vậy mà chúng ta lại càng không được để những chuyện như thế này xảy ra hay sao?”

“Tại sao vậy ạ?”

“Không thân thì phải làm thân chứ? Nhưng mà việc đánh nhau suốt cả ngày sẽ chỉ làm cho mối quan hệ ngày càng tồi tệ thôi”

“Người lại đang nói gì vậy?”

“Hả?”

Thanh Minh lần này không đùa nữa mà hắn thực sự không thể hiểu được.

 

“Để con người thân thiết với con người còn phương pháp nào tốt hơn đánh nhau chứ?”

“Hả?”

“Bình thường đánh nhau xong sẽ trở nên vô cùng thân thiết mà nhỉ?”

Huyền Tông đang nhìn Thanh Minh bằng đôi mắt ngơ ngác đột nhiên lên hỏi như thể đã nhận ra điều gì đó.

“Lẽ nào......Thanh Minh à?”

“Vâng?”

“Việc thân thiết mà con nói......lẽ nào là đối phương không phản bác lại hay đột nhiên tỏ ra thân thiết..........”

“Đúng vậy. Cho nhau rượu”

“......”

“Cả đồ ăn nữa”

Huyền Tông dừng lại  nhắm chặt hai mắt lại. Khóe mắt ông ta bắt đầu trở nên ẩm ướt.

Tên tiểu tử này trước khi vào Hoa Sơn rốt cuộc đã sống thế nào vậy? Rốt cuộc nó đã phải lăn lộn ở địa ngục nào đó thì con người mới có cách suy nghĩ như vậy chứ?”

“Cái đó không phải là thân thiết mà là khuất phục không phải sao?”

“Cũng vậy cả mà”

“Giống thế nào mà giống??”

Ngay lúc đó, Thanh Minh đã cười khúc khích.

“Chưởng Môn Nhân. Người nghĩ lý do vì sao bọn họ lại đánh nhau?”

“Là vì bị con ly gián”

“......”

“Không phải à?”

“Đó là một phần mà thôi. Một phần cực kỳ nhỏ. Nhưng đó không phải là lý do cốt lõi”

Thanh Minh ngắt ngang.

“Chưởng Môn Nhân. Chúng ta là đạo sĩ. Nhưng mà, trước đó chúng ta là võ giả”

“Con đang nói cái gì vậy?”

“Võ giả là chủng tộc sống với lòng hiếu thắng luôn muốn giao tranh để xem ai mạnh hơn”

Huyền Tông im lặng. Thanh Minh nhìn thấy biểu cảm đó đã cười toe toét.

“Chúng ta chỉ cần tập trung những đứa trẻ tràn ngập khí huyết, tôn trọng lẫn nhau thì bọn chúng sẽ chung sống hòa bình ư? Nếu đã là vấn đề một ngày nào đó sẽ bùng nổ thì chi bằng khiến nó bùng nổ thật nhanh rồi giải quyết vẫn hơn mà?”

Huyền Tông nhìn Thanh Minh với vẻ mặt không thể tin được.

“Vì vậy mà theo như con nói thì......bây giờ bọn họ đánh đánh nhau để xếp hạng à?”

“Đúng là như vậy”

“Cũng đâu phải mấy con chó trong xóm đâu, thứ hạng gì chứ......”

“Ầy. Ngược lại là đằng khác”

Thanh Minh xua xua tay.

“Việc những con chó trong xóm có thể làm được thì sao con người lại không thể chứ? Việc đó là chuyện đương nhiên rồi”

“......”

“Vỗn dĩ ‘bên bọn ta mạnh hơn’ là câu nói tuyệt đối không được biến mất bất kể đông tây cổ kim. Thay vì đè nén chúng ta nên để các bên thoải mái giao tranh thì sẽ tốt hơn”

Huyền Tông há hốc miệng.

“Không, không chuyện này......”

Nghe một hồi thì có vẻ như chuyện này cũng có mặt tương đồng với nguyên lý của Đạo Gia.

Đạo Gia là không cưỡng ép, không đi ngược lại với dòng chảy tự nhiên. Cho dù đó là dòng chảy thế gian hay tấm lòng của con người thì cũng như vậy. Việc ép buộc hay ngăn chặn trái lại sẽ gây họa.

‘Nếu như là người khác nói ra những lời này thì không biết chừng ta đã khen ngợi rồi......’

Vấn đề là tên mang chủng này chỉ là xem tư tưởng của Đạo Gia như một mảnh vải quấn chân để cường hóa cho sự ngụy biện của bản thân.

“Con.....phải.....con nói đúng. Hừm!”

Vậy nhưng ngay cả một Chưởng Môn Nhân của một Đạo Môn như Huyền Tông cũng rất khó có thể phản bác lại được những lời nói này. Sau khi lựa chọn lời nói trong đầu vài lần, cuối cùng ông ta cũng khó khăn mở miệng.

“Nhưng mà......phải. Dù là vậy thì việc hòa thuận cùng nhau không phải sẽ tốt hơn sao? Cứ để mọi việc tuân theo Thuận Thiên là được mà?”

“A?”

Thanh Minh trưng ra một vẻ mặt kỳ lạ.

“Ý của người là dù bên trong có suy nghĩ gì thì bên ngoài cứ tỏ ra thân thiết là được đúng không?”

“Đâu có đến mức đó chứ!!”

“Tốt. Đương nhiên chuyện đó không xấu”

“Hả?”

Huyền Tông nghiêng nghiêng đầu trước câu trả lời khác với dự đoán. Cái tên tiểu tử này rốt cuộc lại định nói thêm gì nữa đây?

Và rồi một nụ cười tà ác xuất hiện trên môi Thanh Minh.

“Nhưng mà..........Thiên Hữu Minh là nơi mà mọi người phải giữ thể diện cho nhau, khen ngợi nhau, bên ngoài phải haha hô hô với nhau để vờ như là có quan hệ tốt với nhau sao?”

“..........”

“Con biết rất rõ có một nơi như vậy đấy. Không biết người đã từng nghe nói đến..... Cửu Phái Nhất Bang chưa?”

Huyền Tông không biết làm gì khác ngoài việc ôm lấy khuôn mặt đang bùng nổ của bản thân.

“Ôi trời ơi, nếu Chưởng Môn Nhân muốn làm giống như Cửu Phái Nhất Bang thì chúng đệ tử biết làm sao đây? Hẳn là chẳng còn cách nào khác ngoài việc ngâm chân trong một thế gian đầy giả tạo......”

“Vừa vừa phai phải thôi cái tên tiểu tử này!!!”

“Hí hi hi hi”

Thanh Minh sau khi khiến Huyền Tông phát điên đã điều chỉnh lại vẻ mặt nghiêm túc rồi mở miệng.

“Chắc hẳn Chưởng Môn Nhân sẽ không mong muốn điều đó phải không nào?”

Huyền Tông không còn cách nào khác ngoài gật đầu.