Kenggggg!
Trái tim hắn đập thình thịch như điên loạn.
'Chuyện này...?'
Àoooooo!
Từ những kẻ la hét xông lên đến những kẻ khiếp sợ lùi lại, từ những kẻ không biết nên làm thế nào, đến cả những kẻ gầm rú inh ỏi, tất cả đều nhất loạt trào dâng sát khí và ý chí thù địch.
Nhưng Nam Cung Độ Huy không những không chùn bước mà khí thế lại càng dâng cao.
Hắn cảm thấy từng sợi lông tơ trên khắp cơ thể đều dựng đứng hết lên. Một cảm giác phấn khích hơn là sợ hãi bao trùm Nam Cung Độ Huy.
Võ công là sự tích lũy không ngừng. Trong suốt một khoảng thời gian dài liên tục lặp đi lặp lại cùng một hành động đến độ nhuần nhuyễn, đến mức quá quen thuộc với từ 'gian khó'. Chính là việc xây nên một tòa tháp cao tới tận trời bằng lớp lớp các tờ giấy mỏng.
Bây giờ là lúc bùng nổ tất cả những gì tích lũy được trong thời gian qua.
Thương Thiên Thần Kiếm, biểu tượng của Gia Chủ Nam Cung Thế Gia.
Thanh kiếm đã từng được vung lên trong tay của Nam Cung Hoảng bây giờ đang phát ra luồng bạch quang mãnh liệt từ tay của Nam Cung Độ Huy.
Nam Cung Độ Huy dồn nội lực vào thanh kiếm và vung nó lên.
'Không phải!'
Trước mắt hắn thoáng hiện lên bóng lưng mờ ảo của Nam Cung Hoảng.
Nếu là Nam Cung Hoảng thì ông ta chỉ cần giáng xuống một đường kiếm cũng đã quét sạch tất cả lũ người chắn ngang phía trước rồi. Nhưng hắn không phải là Nam Cung Hoảng. Ít nhất thì bây giờ vẫn chưa phải.
Không biết một ngày nào đó hắn có thể đạt tới cảnh giới của ông ta hay không, nhưng bây giờ quá sức hắn rồi. Giả như hắn có khả năng đó thì bây giờ cũng vẫn chưa thể theo kịp.
Hắn lập tức thu hồi một phần nội lực đã dồn quá mức vào thanh kiếm.
Thanh kiếm của Nam Cung Thế Gia vô cùng chính trực.
Nó mang toàn bộ sức mạnh mà chủ nhân truyền vào và phóng tới một đường thẳng nhấn chìm kẻ thù.
Nam Cung Độ Huy chưa từng một lần nghi ngờ thanh kiếm của Nam Cung Thế Gia. Hắn tin chắc rằng đó là thanh kiếm mà người dẫn dắt Nam Cung Thế Gia nhất định phải vung lên.
Nhưng bây giờ chưa phải lúc.
Thanh kiếm của Hoa Sơn, ám khí của Đường Môn và chiếc quạt của Lâm Tố Bính đã cho hắn biết. Rằng việc chỉ mang tất cả ra và nhấn chìm kẻ thù không phải là chính đạo.
Chính đạo không có nghĩa là phương thức làm như thế nào. Mà chính đạo có nghĩa là hướng tới đâu.
Giả như thanh kiếm của hắn không còn phù hợp với Nam Cung Thế Gia, nhưng nếu ý chí của hắn không hổ thẹn với cái tên Nam Cung thì thanh kiếm đó vẫn là chính đạo.
Nội lực đã được điều chỉnh phù hợp với thực lực của hắn bắt đầu ngưng tụ trên mũi kiếm.
Duy trì tối đa uy lực đồng thời giảm thiểu tối đa lãng phí.
Không phải để đánh bại kẻ thù. Thanh kiếm chém dọc từ trên trời xuống mặt đất chứa đựng ý chí sẽ tiếp tục vung lên dù là chỉ thêm một nhất kiếm.
Kenggggggg!
Một loạt đạn pháo bạch quang rơi vào giữa đám quân địch. Nam Cung Độ Huy lao lên trước, xuyên vào giữa đám bụi đất cát vừa tung lên mù mịt.
Phậpppp!
Hắn đâm thẳng vào ngực của một tên vẫn còn đang xây xẩm, rồi liền sau đó nhanh chóng chém tiếp vào cổ của một kẻ khác đang cố nâng tấm khiên lên.
'Thêm một bước nữa!'
Tất cả kẻ thù vẫn chưa bị hạ gục hết.
Nếu là trước đây, hắn sẽ ra thêm một đòn nhất kiếm nữa để đập tan hoàn toàn kẻ thù. Tuy nhiên, bây giờ thay vì làm thế, Nam Cung Độ Huy lại giẫm mạnh chân xuống đất và lao về phía trước.
Những võ giả của Tà Bá Liên vừa hồn phi phách tán trong chốc lát, liền theo phản xạ ném thương về phía Nam Cung Độ Huy.
Có vẻ như bọn chúng tu luyện không phải ở mức độ bình thường, nên thương kích lao ra bất ngờ vô cùng sắc bén.
Nhưng đúng lúc đó.
Keenggg!
Thương kích đang bay về phía Nam Cung Độ Huy đột nhiên bị bắn văng ra.
"Ngươi hãy tiếp tục tiến về phía trước!"
Bạch Thiên vốn đang phòng thủ từ phía sau, đã lập tức đánh bay những kẻ nhắm vào bên hông Nam Cung Độ Huy.
Ngay trước khi Bạch Thiên dứt lời, Nam Cung Độ Huy đã lao tới phía trước.
Bây giờ hắn đã ngộ ra. Thứ gọi là niềm tin được xây dựng như thế nào.
Nhân cách của đối phương? Ý nghĩa to lớn? Thân phận của đối phương?
Không buồn cười chút nào. Chẳng biết ngoài đời thường chúng có ý nghĩa gì hay không, nhưng trên chiến trường ý nghĩa của chúng thậm chí còn chẳng bằng một hạt gạo.
Trên chiến trường này, niềm tin chỉ có một. Đó là biết được thứ ẩn chứa trong thanh kiếm của đối phương là gì. Thứ gọi là tin tưởng chính là như vậy.
Bạch Thiên sẽ không bao giờ để mặc Nam Cung Độ Huy bị đâm thủng mạn sườn.
Tuệ Nhiên kia cũng sẽ không chỉ đứng yên nhìn kẻ thù nhảy lên đầu Nam Cung Độ Huy.
Nam Cung Độ Huy chắc chắn.
Nếu hắn kiệt sức thì sẽ có người sẵn sàng đứng ra thay thế, nếu hắn gặp nguy hiểm thì chắc chắn Thanh Minh sẽ chạy đến.
'Không cần phải gào thét tới khản giọng rằng hãy tin tưởng ta.'
Giống như hắn đánh giá họ, họ cũng sẽ đánh giá hắn. Vì vậy, nếu hắn muốn tạo niềm tin, hắn phải chứng minh những thứ chứa đựng trong thanh kiếm của hắn và vung nó lên chứ không phải khăng khăng giãi bày những thứ hắn nắm trong tay.
Rầm!
Nam Cung Độ Huy giẫm mạnh chân xuống tựa hồ đạp đổ cả mặt đất. Đồng thời, hắn vặn người hết sức quay ra phía sau.
Hạ thể vẫn duy trì trạng thái, chỉ có thượng thể hướng ra sau. Ngay cả trong Thiết Kiếm Thập Nhị Thức, Thương Khung Vô Nhai Kiếm Pháp, hay Đế Vương Kiếm Hình cũng chẳng có kiểu tư thế kỳ dị đó.
Vì vậy, đương nhiên, nó không phù hợp với tên Nam Cung. Không được rời mắt khỏi kẻ thù. Phải giữ thẳng lưng và nhìn thẳng vào kẻ thù. Đây là nguyên tắc tuyệt đối không được vi phạm trong kiếm pháp của Nam Cung Thế Gia.
Tuy nhiên, trong thời điểm này, Nam Cung Độ Huy đã tự phá vỡ nguyên tắc đó.
Rời mắt khỏi kẻ thù có nghĩa là tự chuốc lấy nguy hiểm. Tuy nhiên, Nam Cung Độ Huy bây giờ có thể như vậy. Dù bao nhiêu nguy hiểm hắn cũng vẫn có thể như vậy.
Vì bên cạnh hắn nhất định sẽ có người ngăn chặn nguy hiểm đó giúp hắn.
Kengggggg!
Kiếm khí mà Bạch Thiên đánh ra lao như thiểm điện liên tiếp hất văng những ngọn thương đang nhắm vào Nam Cung Độ Huy. Nghe thấy âm thanh kim loại phát ra từ phía trước, Nam Cung Độ Huy dùng hết sức nắm chặt thanh kiếm.
"Aaaaaa!"
Xoẹttttttt!
Hắn dồn lực xoay tròn cơ thể tạo ra luồng bạch quang rực rỡ như trăng rằm. Kiếm khí bay ngang về phía kẻ thù tựa như thác đổ.
"Khặc!"
Những kẻ ở phía trước hoảng sợ vội vàng giơ tấm khiên lên.
Kengg!
Một âm thanh nổ ầm trời vang lên, đồng thời tay cầm khiên bị vặn ngược ra phía sau. Cú va chạm mạnh đến mức dường như cổ tay bọn chúng bị gãy ngay lập tức, và từ miệng chúng phun ra máu tươi.
'Dù, dù vậy cũng đã ngăn được...'
Nhưng ngay lúc đó, những kẻ cầm khiên liền mở to mắt.
Xoẹttttt!
Kiếm khí xẻ đứt lìa tấm khiên sắt và phóng tới.
"Không, không...!"
Xoẹtttt!
Kiếm khí bạch sắc xẻ ngang tấm khiên dày bằng thân người ra như xé một tờ giấy rồi ngay lập tức đâm vào thân người phía sau. Ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng có thể biết kết quả sẽ ra sao.
Ầmmm!
Cùng với âm thanh đổ vỡ như thể chiếc dây thun dày đang bị kéo căng bật rung, thân hình bị tách thành hai mảnh bay văng lên như món đồ chơi bị ném lung tung.
Đó là một cảnh tượng không chỉ khiến tinh thần của kẻ thù, mà ngay cả quân đồng minh phía sau cũng phải sững sờ.
"... Sư huynh. Lần sau nếu đệ đầu thai thì nhớ cho đệ vào Nam Cung Thế Gia nhá."
"Trước đây đệ nói muốn vào Thiếu Lâm cơ mà."
"Cái tên kia cũng vượt qua giới hạn rồi nhỉ? Thứ đó là gì vậy chứ?"
" Đừng có nói nhảm nữa, chạy ra ngoài đi tiểu tử thối này!"
"Ôi, thật là!"
Chiêu Kiệt đột nhiên nhảy vọt qua đầu Nam Cung Độ Huy đang tạm thời mất sức trong giây lát và lao về phía trước.
"Đệ không muốn đứng trước hai người đó! Hoặc là đưa đệ thứ gì đó che mặt đi với"
Chiêu Kiệt la oai oái rồi giơ kiếm lên. Khác với cái miệng liến thoắng không ngừng nghỉ, đôi mắt hắn cực kỳ bình tĩnh.
Khi Chiêu Kiệt đột ngột chạy lên, đám địch nhân hốt hoảng vội giơ thương lên theo phản xạ. Nhưng Chiêu Kiệt đã không bỏ lỡ khoảng thời gian đó.
"Khí thế ngày càng lớn nhỉ. Mấy tên khốn này!"
Roẹttttt!
Mai Hoa Kiếm của Chiêu Kiệt phân tách thành hàng chục kiếm khí thần tốc lao về phía trước hệt như ám khí của Đường Môn.
Kiếm ảnh băng băng xen vào khoảng trống của kẻ địch do chúng còn phải đối phó với Nam Cung Độ Huy.
Phập! Phập! Phập! Phập!
Khoái kiếm nhanh tới mức dù bọn chúng có phát huy toàn bộ thực lực cũng khó lòng ngăn cản nổi.
Đội hình kẻ địch vốn vẫn còn choáng váng lại phải đối phó với khoái kiếm như vậy nên kết quả thực rõ như ban ngày.
"Khự ặc ặc!"
"Khực!"
Những kẻ bị xuyên thủng vài lỗ trên người vội vàng ôm lấy vết thương và lùi lại phía sau. Ngay khi Chiêu Kiệt định đuổi theo và tấn công lần nữa, ai đó đã nắm lấy vai hắn và kéo về lại.
"Ơ?"
Nam Cung Độ Huy đẩy Chiêu Kiệt ra phía sau và tiến lên trước, giẫm mạnh chân.
"Ơ, Tiểu Gia Chủ! Ngươi đừng cố sức quá..."
Câu nói bảo hắn đừng quá sức thật là chướng tai.
'Mấy tên Hoa Sơn chết tiệt kia'
Bản thân họ thì dù xương gãy hay thịt tan cũng vẫn coi như là điều hiển nhiên, còn người khác chỉ thở hổn hển bên cạnh thôi mà họ cứ nhìn với ánh mắt lo lắng.
Không phải chỉ vì Nam Cung Độ Huy rối bời nên mới cảm thấy sự không tin tưởng thông qua ánh mắt đó.
Hắn biết. Trong mắt họ, Nam Cung Độ Huy vẫn là chỉ là một kẻ hữu dũng vô mưu ngoài sức trâu ra chẳng còn gì khác.
Tuy nhiên, kể cả bản thân họ, ngay từ đầu cũng chẳng phải đã có thể vượt qua ranh giới sinh tử và có nhiều kinh nghiệm. Họ cũng có lần đầu tiên và cũng có lúc còn non nớt.
Những lúc như thế này có thể có người sẽ không giữ lời hứa và nói rằng chỉ cần chiến đấu vừa sức thôi cũng được.
Bởi vậy...!
'Đừng có xem thường người khác'
Nam Cung Độ Huy đẩy nội lực vào thanh kiếm.
Nếu họ có sự tự tin, thì hắn cũng có lòng tự hào là người kế thừa của Nam Cung Thế Gia. Tuy bây giờ hắn cảm thấy nặng nề tựa gánh nặng trên vai thay vì cảm thấy hãnh diện, nhưng Nam Cung Độ Huy chưa một khắc nào từng quên niềm tự hào đó.
Hắn không thong thả đến mức cẩn trọng chỉ tiến lên con đường mà người khác đã dọn sẵn cho. Nếu là việc phải làm thì dù nơi đó có nguy hiểm đi chăng nữa, dù là con đường đầy gai nhọn đi chăng nữa hắn cũng phải nhảy vào.
"Aaaaaaaaaaa!"
Hắn lại vung kiếm một lần nữa.
"Áaaaaaaa."
Những tên địch bị cuốn vào vụ nổ do kiếm khí của hắn tạo ra thậm chí không kịp hét lên đã bị hất văng ra ngoài.
"Lũ khốn kiếp nàyyyy!"
Tuy nhiên, kiếm khí liên tục phóng ra nên không còn đạt được sức mạnh đồng đều như trước. Có vài kẻ địch đã đánh bật được kiếm khí đó và xông vào.
Khi đầu gối của Nam Cung Độ Huy lảo đảo trong giây lát, có ai đó từ phía sau chạy đến đứng chắn trước mặt hắn ta.
"Một mình mà đánh hay quá nhỉ."
Chiêu Kiệt, à không, là Thanh Minh?
Cả hai đều không phải.
Roẹttttt!
Mười thanh phi đao phóng ra từ hai tay của Đường Bá xẻ ngang không trung.
Thập Nhị Phi Đao.
Tuyệt kỹ của Đường Môn được khởi nguồn từ Đường Môn, và hoàn thiện trong tay Đường Bảo.
Phi đao được hoàn thiện nhờ vào vô số máu tanh ngay chính tại vùng đất Giang Nam này, bây giờ bắt đầu lại xẻ ngang chiến trường này.
Không phải mười hai, mà là mười phi đao. Tuy không thể so sánh với Thập Nhị Phi Đao của Đường Bảo khi xưa, nhưng cũng quá đủ để đối phó với đám võ giả bình thường của Tà Bá Liên.
Phập! Phập! Phập!
Phi đao cắm phập vào trán của những kẻ vừa xông lên sâu tới tận cán. Bọn chúng thậm chí không kịp kêu một tiếng, liền đổ vật ra sau và vong mạng ngay tức khắc.
Phi đao thuật thực sự là một loại võ công đáng sợ.
Một khi đã phóng ra thì không thể thu lại. Chính vì vậy, những người sử dụng thuật phi đao thường không bao giờ có thể phát huy được thực lực của mình trong tỉ võ và tu luyện.
Nơi mà phi đao thể hiện uy lực thực sự của nó chỉ là chiến trường. Là nơi có thể giao chiến mà không cần phải để ý đến tính mạng của đối thủ.
Ngoài ra, trên chiến trường, tinh thần dễ bị phân tâm. Giữa lúc tiếng nổ ầm ầm và tiếng la hét vang lên tứ phía, liệu còn điều gì đáng sợ bằng phi đao đang bí mật bay đến?
Vùuuuuu!
Ngay khi ngón tay vừa ngúc ngoắc, phi đao vừa xuyên thủng xương sọ của kẻ thù liền bay vù vào không trung và trở lại trong tay Đường Bá.
"Độ Huy!"
"Vâng!"
"Huynh cứ đi tiếp đi!"
Đường Bá đã tránh sang một bên. Giống như nhường phía trước cho hắn vậy.
Và Nam Cung Độ Huy ngay lập tức lao mình về phía con đường mà Đường Bá đã mở giúp.
'Nếu mức này mà cũng không làm được thì!'
Hắn đạp mạnh xuống đất. Thanh kiếm của hắn vọt lên bầu trời cao. Mũi kiếm hướng lên tựa như xuyên thủng Thương Thiên đang trải rộng vô tận.
'Thực không còn mặt mũi nào gặp phụ thân nữa'
Nhất kích vạch một đường thẳng đứng vừa mạnh mẽ vừa hùng tráng chia đôi thế gian. Kiếm khí như hiện thân của Nam Cung Hoảng biến thành một luồng bạch quang khổng lồ quét sạch những kẻ đứng chặn phía trước.
"Á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á!"
Nhất kích chia đôi chiến trường.
Kiếm khí bạch sắc tỏa ra như ảo ảnh rồi biến mất trong chốc lát.
Trong mắt những người đang chạy dẫn đầu phía trước, có thể thấy rõ con đường dẫn đến hẻm núi dài bị chia cắt rõ ràng.
"Mở rồi!"
"Cứ chạy như thế!"
Khoảnh khắc Nam Cung Độ Huy nghiến răng định chạy ra ngoài.
"A Di Đà Phật."
Ai đó vỗ nhẹ vào vai hắn và bước lên phía trước.
"Giờ đến lượt tiểu tăng, Nam Cung thí chủ".
Nam Cung Độ Huy đã bị tiêu hao hết nội lực, thở hổn hển và cười nhạt.
"Nếu là tiểu sư phụ thì ta phải nhượng bộ chứ."
Kỳ tài của Thiên Niên Thiếu Lâm, Tuệ Nhiên lao như bay về phía trước với khuôn mặt đanh thép không hề giống hắn thường ngày.