Chương 1558 : Đúng thời điểm thích hợp

“Ưaaaaaaaaaaaaa.”

Địa ngục trải rộng khắp nhân thế.

Thủy Lộ Trại lùa tới như một cơn sóng đen ngòm, nghiền nát tất cả mọi thứ trong tầm mắt chúng.

Một từ ‘căm ghét’ không thể lý giải cho tất cả những việc này.

Trường Giang Thủy Lộ Thập Bát Trại. Ở trên sông Trường Giang, đó là sự tồn tại còn đáng sợ hơn cả tử thần.

Nhưng sau khi trở thành một phần của Tà Bá Liên, nhìn thế nào thì vị thế của chúng cũng không còn như quá khứ được nữa.

Thêm vào đó, sau khi Hắc Long Vương bị đánh bại trước Hoa Sơn Kiếm Hiệp của Chính Phái, Trường Giang chỉ còn đóng vai trò là đường ranh giới chia cắt hai phe. Vì thế, vị thế không thể nào không suy giảm.

Vì vậy, có một thời gian Trường Giang Thủy Lộ Thập Bát Trại đã sa sút tới mức phải để ý ánh mắt của những kẻ cùng đẳng cấp.

Sự oán giận dồn nén bởi điều đó đã vượt ngoài sức tưởng tượng. Đến mức những việc mà lũ tạp nham Tà Phái đã gây ra không thể nào so sánh.

“Chặn, chặn chúng lại!”

Đến bây giờ thì đến cả các trung tiểu môn phái vẫn luôn chỉ đứng một bên quan sát tình hình cũng đã sợ hãi và đứng ra chống lại.

Không còn cách nào khác ngoài đánh lại. Vì không giống như đám tạp nham khéo léo né tránh những nơi có võ giả, đám Thủy Lộ Trại lùng sục tất cả những nơi có kẻ thù và càn quét tiến về phía trước.

Phải lựa chọn hoặc là chạy trốn hoặc là chiến đấu, nhưng trên thực tế họ không thể lựa chọn.

“Ưuuuuuuuu”

Kiếm tu bị tam chi thương xuyên vào ngực, mồm hộc máu ồng ộc và lên cơn co giật. Đôi mắt của kẻ cắm cây thương đó lấp lánh sát khí.

“Hahahaha. Chắc ngươi nghĩ chui rúc dưới đáy Giang Bắc này là an toàn lắm hả.”

Kiếm tu định đưa bàn tay run rẩy lên nắm lấy tam chi thương, nhưng tên thủy tặc vừa lạnh lùng vừa vặn cây thương. Lồng ngực bị khoáy nứt toạc và phát ra âm thanh khủng khiếp.

“Khự”

Mỗi cơn co giật vì đau đớn của kiếm tu là mỗi lần đôi mắt của thủy tặc nóng ran vì phấn khích.

“Tên khốnnnnn”

Một người từ đâu chạy đến, vung thanh kiếm sắc bén định chém một nhát vào cổ tên thủy tặc.

Chính lúc đó.

Vùuuuuuuu!

Đao khí giống hình bán nguyệt đen ngòm dữ dội bay trong không trung. Và ngay lập tức đã chẻ đôi người đang chạy đến.

Roẹtttt

Dù đã chẻ đôi một người nhưng khí thế đó vẫn không mất đi, và tiếp tục lao lên phá vỡ hoàn toàn tảng đá nhô lên ở phía sau thành từng mảnh vụn.

“Ơ ư....”

Thật là một cảnh tượng đáng sợ. Tên thủy tặc kinh ngạc run lẩy bẩy nhìn về phía sau.

“Hắc, Hắc Long Vương.”

Địch Thế Quang tiến đến phía sau lưng từ lúc nào, nhìn hắn ta với đôi mắt phừng phừng ngọn lửa.

Tên thủy tặc đóng băng như thể bất ngờ giáp mặt với con hổ.

Bốp.

Hắc Long Vương đã cho tên thủy tặc một cú đấm như trời giáng. Hắn nhìn chằm chằm tên thủy tặc bị phụt máu mồm và ngã khụy như thể sẽ xé xác tên thủy tặc chỉ bằng ánh mắt.

“Tên thần kinh nàyyyyyy.”

“Xin, xin thứ lỗi.........”

Tên thủy tặc đầm đìa máu me, nén nỗi đau và liên tục cúi dập đầu.

Hắc Long Vương rời khỏi hắn, ngẩng đầu lên và hét to như sấm.

“Phải giết hết tất cả những kẻ ngáng chân! Tỉnh táo lên”

“Vâng!”

Những tên thủy tặc căng thẳng, kéo căng gân cốt toàn thân và chạy về phía trước.

Trên gương mặt chúng đan xen giữa căng thẳng và phấn khích.

Sự căng thẳng đến từ việc nếu ra khỏi tầm mắt của Hắc Long Vương là chúng sẽ chết, sự hưng phấn đến từ việc chúng cảm nhận thấy sức mạnh của Hắc Long Vương vẫn còn nguyên.

Lũ thủy tặc được trang bị hai thứ đó, chạy trên vùng đất xa lạ như lũ chó săn đã được huấn luyện.

Hắc Long Vương nắm chặt Yển Nguyệt Đao một cách mạnh mẽ và tiến bước.

Sự khởi đầu rực rỡ này chắc chắn sẽ vượt qua nơi này, lan rộng ra khắp nhân gian.

‘Đừng bỏ chạy. À, không, nếu muốn chạy thì cứ chạy đi.’

Vì ta sẽ đuổi theo ngươi đến tận cùng thế gian.

“Tiểu Gia Chủ”

“Thúc phụ đến rồi ạ?”

Nam Cung Độ Huy mỉm cười chào đón Nam Cung Minh đang chạy đến.

Nam Cung Minh nhanh chóng quan sát sắc mặt của Tiểu Gia Chủ. Ngay khi nghe tin tức, ông ta đã chạy hết tốc lực để hợp quân với Nam Cung Độ Huy.

Thật bất ngờ, Nam Cung Độ Huy trông có vẻ điềm tĩnh. Dù là hắn vừa nghe tin kẻ thù giết phụ thân vẫn còn sống.

“Con không sao chứ?”

“Thúc hỏi chuyện gì ạ?”

Trái lại, Nam Cung Độ Huy nghiêng đầu như nghi hoặc.

‘Có thực sự bình bĩnh không?’

Nhìn thấy hình ảnh đó, ông ta vừa an tâm vừa lo lắng. Mặc dù việc hắn không kích động là chuyện đáng mừng..........

Nam Cung Minh cẩn thận hỏi lại.

“Tiểu Gia Chủ nghe tin gì chưa?

“Ý thúc là Hắc Long Vương?”

Trông Nam Cung Độ Huy như thể vừa nhún vai. Hắn nói tựa như việc này không quan trọng.

“Vâng, con nghe rồi.Hừm. Tình hình trở nên phức tạp hơn rồi, thưa thúc phụ. Con đã không dự đoán trước được việc này, có lẽ ngay từ đầu chúng đã nhắm để đâm vào sau lưng chúng ta rồi.”

“...............”

“Điều này có nghĩa là tất cả lũ Tà Phái bị đẩy vào Giang Bắc trước đây đều được sử dụng như xả thạch. Con không biết nói điều này có đúng không, nhưng Bá Quân đúng là Bá Quân. Hắn có thể đẩy những kẻ đó làm vật hy sinh. Đúng là một người không thể nào đoán biết được.”

Dù Nam Cung Độ Huy đang nói những lời đáng sợ, nhưng Nam Cung Minh lại lén thở phào nhẹ nhõm.

Tiểu Gia Chủ hiện đang bình tĩnh.

Bây giờ đó là điều quan trọng nhất.

Ông ta đã vừa chạy vừa lo lắng biết bao nhiêu rằng Nam Cung Độ Huy nóng lòng muốn trả thù mà chạy ngay ra Trường Giang.

Nhưng may mắn thay, Nam Cung Độ Huy dường như đã trưởng thành hơn ông ta nghĩ.

Nam Cung Minh thở dài một hơi và gật đầu.

“Có lẽ chúng ta nên có biện pháp đối phó.”

“Vâng, thưa thúc phụ. Mục tiêu chúng nhắm đến đã rõ ràng, nhưng nếu cứ để như vậy thì thiệt hại sẽ càng lớn.”

Người dân An Huy đang được sơ tán hết mức có thể, nhưng liệu họ di chuyển được bao nhiêu người trong thời gian gấp rút như vậy?

Để di chuyển dân chúng của cả một tỉnh lỵ trong thời gian ngắn thì dù là triều đình cũng không thể làm nổi. Đây không phải là việc mà một Gia Môn nhỏ nhoi, một Liên minh có thể làm được.

“Vậy trước tiên đợi lệnh của Tổng Bộ....”

“Không.”

Nam Cung Độ Huy bình tĩnh lắc đầu.

“Như thế sẽ muộn mất. Dù xây dựng được một mạng lưới liên lạc tốt, nhưng Tổng Bộ không thể nào nắm bắt được từng việc ở một nơi xa như thế này. Chúng ta phải làm những gì có thể ngay lập tức thì mới giảm được tối đa thiệt hại.”

Nam Cung Minh liếc nhìn Nam Cung Độ Huy và cẩn trọng hỏi.

“Việc có thể làm là..........”

“Đó chẳng phải chuyện đương nhiên sao?”

Nam Cung Độ Huy cười rạng rỡ.

“Chúng ta phải giết hắn chứ. Hắc Long Vương.”

Không khí lạnh buốt trong chốc lát.

Nam Cung Minh không còn lời nào để nói. Ông ta quên mất luôn cả việc đang để ý, ngơ ngác nhìn Nam Cung Độ Huy.

Tuy nhiên, Nam Cung Độ Huy bình tĩnh như thể điều hắn vừa nói là hiển nhiên.

“Tiểu, Tiểu Gia Chủ. Chuyện này..........”

Mồ hôi lạnh đọng trên trán Nam Cung Minh.

“Ta hiểu tâm trạng của con. Nhưng bây giờ không phải lúc để con suy nghĩ một cách bốc đồng như vậy. Trước tiên thì....”

“Đừng hiểu lầm, thúc phụ.”

Nam Cung Độ Huy chậm rãi lắc đầu ngay cả trước khi nghe hết câu.

“Bây giờ không phải là con đang giận, càng không bị cuốn theo cảm xúc. Con chỉ đang nói một điều hiển nhiên thôi

“Tiểu Gia Chủ!”

“Thủy Lộ Trại đã xông vào An Huy. Vậy ai phải ngăn chúng lại?”

Nam Cung Minh ngậm miệng lại.

“....... Chuyện đó....”

“Tất nhiên là Nam Cung Thế Gia rồi. Và kẻ đã cho chúng ta biết rằng so với việc giết từng tên địch, thì việc giết kẻ đứng đầu có hiệu quả hơn nhiều, chẳng phải chính là bọn chúng sao?”

“Tiểu Gia Chủ!”

“Vậy nên chỉ là con cũng làm y như vậy thôi.”

Mặt Nam Cung Minh tái nhợt.

Không phải là bình tĩnh. Không, có lẽ đây là trạng thái thực sự bình tĩnh.

Nhưng dù là trạng thái nào, mà kết luận vẫn giống nhau thì cuối cùng có gì khác chứ? Nam Cung Minh không thể chịu đựng hơn, đã lớn giọng.

“Sao con lại thế, Tiểu Gia Chủ! Bây giờ chỉ với sức mạnh của Nam Cung Thế Gia không thể chống lại Thủy Lộ Trại. Con biết rõ điều đó mà?”

“Thúc phụ.”

Nam Cung Độ Huy nhìn chằm chằm vào Nam Cung Minh với đôi mắt sâu thẳm.

“Nếu vậy thì thúc sẽ rút lui ư?”

“.... Sao cơ?”

“Vì thiếu sức mạnh, thúc sẽ bỏ lại những người đã tin tưởng vào Nam Cung Thế Gia và chạy trốn ư? Cho tới khi có người khác tới trợ giúp, chúng ta cứ nín thở ở đây ư?”

Đầu ngón tay của Nam Cung Minh run lẩy bẩy.

“Vâng, thúc phụ nói đúng. Đó là một cách khôn ngoan. Nhưng thưa thúc phụ. Mong người đừng quên. Nhờ những người đã không lựa chọn cách khôn ngoan đó mà Nam Cung mới có thể sống sót. Nếu họ chọn ‘cách khôn ngoan’ đó như Cửu Phái, thì cái tên Nam Cung Thế Gia có lẽ đã bị xóa sổ khỏi thế gian này rồi.”

“....... Tiểu Gia Chủ.”

“Thương thiên (trời xanh).”

Nam Cung Độ Huy mỉm cười và nhìn lên bầu trời. Xanh không một gợn mây.

Bầu trời đó đang nhìn xuống họ.

“Tại sao Nam Cung Thế Gia lại lấy ‘thương thiên’ để làm biểu tượng chứ? Từ khi còn nhỏ, con đã suy nghĩ rất nhiều nhưng vẫn không hiểu được. Nhưng con đã thấy phụ thân, thấy những người khác. Đến cả hoàn cảnh mà Nam Cung Thế Gia gặp phải cũng đổi khác nên con đã hiểu được. Thúc phụ. Thúc có biết vì sao Nam Cung Thế Gia lại là thương thiên không?”

“.... Vì sao”

“Bởi vì chúng ta không được hổ thẹn dưới bầu trời”.

Nam Cung Độ Huy từ từ nâng người lên.

Sau đó, cơ thể của những người khác đang dõi theo hai người cũng bắt đầu run lên.

“Nếu rút lui khỏi đây thì thúc phụ có thể hiên ngang không?”

“Độ Huy à....”

“Con thì không”.

Nam Cung Độ Huy lắc đầu rồi nhìn thẳng lên bầu trời.

“Có thể phụ thân không muốn con làm vậy. Có lẽ phụ thân sẽ cho rằng lựa chọn đó là sơ suất của người, trả thù không có ý nghĩa gì cả.”

“Sẽ như vậy. Nếu là đại ca thì rõ ràng là....”

“Nhưng không phải con. Thật khó để tưởng tượng được hình ảnh phụ thân tha thứ cho việc chúng ta ném người dân An Huy vào nguy hiểm và rút lui”.

Cơ thể của Nam Cung Minh cũng bắt đầu run rẩy.

Ông ta nhớ đến Nam Cung Hoảng – đại ca, và là Gia Chủ của ông ta.

Không cần phải suy nghĩ. Nếu là Nam Cung Hoảng thì khi nhận được tin tức, chắc chắn ông ta sẽ ngay lập tức cầm thanh kiếm của mình hướng về Trường Giang. Và không để một tên thủy tặc bẩn thỉu nào có thể sống sót quay lại Trường Giang đó.

Nhưng mà......

“Thúc phụ, đừng nói mấy câu như là thiếu sức mạnh. Phụ thân dù không đủ sức nhưng cũng đã liều mạng của người.”

Giọng nói của Nam Cung Độ Huy nặng nề hơn.

“Nếu thúc nói rằng con vẫn chưa thể nối tiếp cái tên Nam Cung đó và vẫn chưa thể trở thành Gia Chủ như phụ thân, thì khác nào thúc nói rằng vì con mà Nam Cung Thế Gia không còn là Nam Cung Thế Gia được nữa hay sao?”

“Độ Huy à”

Nam Cung Độ Huy cười tươi.

“Thúc phụ hãy rút lui. Đây là mệnh lệnh của Tiểu Gia Chủ....... à không, của người thay Quyền Gia Chủ.”

“Ý, ý con là sao?”

“Chẳng may con xảy ra bất chắc, thì chẳng phải cũng phải có ai đó thay con dẫn dắt gia môn ư?”.

Trong khoảnh khắc, trái tim của Nam Cung Minh nguội lạnh.

Bây giờ, không phải Nam Cung Độ Huy nghĩ rằng có thể chiến thắng nên mới đi. Mà là việc phải đi nên mới đi, dù là thắng hay bại.

Điều này có nghĩa là dù dùng cách nào cũng không thể ngăn cản Nam Cung Độ Huy.

“Con đi để bảo vệ cái tên Nam Cung. Cảm xúc trả thù cá nhân....... không thể nói là không có. Nhưng có sao chứ? Nếu hai việc khác nhau thì sẽ khó nói, nhưng nếu hai việc này là một thì là chuyện tốt mà.”

Nam Cung Độ Huy chạm vào thanh kiếm của hắn.

“Đây là thanh kiếm của phụ thân. Dù nó không thể mang sức mạnh như trước, thì nó vẫn có thể chứng minh cho Nam Cung. Con, với thanh kiếm này.”

Nam Cung Minh khẽ nhắm mắt lại. Lông mi của ông ta đang run rẩy một cách mơ hồ.

“Vậy nên thúc phụ.......”

“Con là người thay quyền Gia Chủ. Không phải là Gia Chủ.”

Ánh mắt của Nam Cung Minh khi mở mắt lần nữa đã trở nên lạnh lùng.

“Vì vậy, đừng ra lệnh cho ta. Không thể loại ta ra khỏi việc trả thù cho đại ca được “.

“Thúc phụ.......”

“Thành thật mà nói, từ sau ngày đó, không một ngày nào là ta không mơ về ngày này. Ngày ta có thể xé xác lũ Thủy Lộ Trại đã giết đại ca thành từng mảnh và uống máu chúng”.

Nam Cung Minh đã bỏ lý trí xuống. Và thay vào đó là quyết tâm trả thù.

“Ta sẽ dẫn đầu.”

“..............................”

“Con sẽ ngăn cản ta sao?”

Nam Cung Độ Huy lắc đầu.

“Con không thể làm thế.”

“Đúng vậy, những người còn lại cũng là Nam Cung. Dù không có ta, họ cũng không gục ngã.”

Đến cả Nam Cung Minh cũng đã đứng cùng lập trường với Nam Cung Độ Huy, nên tất cả mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió.

“Trong số các ngươi, có ai rút lui không?”

“Không ạ!”

“Thuộc hạ sẽ dùng kiếm của mình để trả thù ạ!”

“Thủy Lộ Trại không thể nào giẫm đạp An Huy được! Tuyệt đối không!”

Nam Cung Minh gật đầu.

“Tiểu Gia Chủ. Khi mọi người đến....”

“Không.”

Nam Cung Độ Huy lắc đầu.

“Chúng ta xuất phát trước, những người đến sau sẽ tự liệu đường đi. Không thể ép buộc họ đi vào con đường không thể quay trở lại được.”

“....... Vâng. Đúng vậy.”

Nam Cung Minh gật đầu một cách nặng nề. Và ông ta nói.

“Ta đã sẵn sàng”.

“Hãy giương cao Thương Thiên Kỳ lên!”

“Vâng!”

Lá cờ màu xanh da trời lớn tung bay phấp phới. Lá cờ (旗) tượng trưng cho Nam Cung Thế Gia. Lá cờ chứng minh rằng Nam Cung Thế Gia ở đây.

Nam Cung Độ Huy nhẹ nhàng quay đầu lại.

Có lẽ....... ai đó đang dốc hết sức chạy về phía này. Nhưng lần này hắn không thể chờ đợi người đó được.

‘Xin lỗi, đạo trưởng.’

Mắng hắn vì đã đi cũng được, chỉ trích hắn vì đã đánh cũng được. Nhưng con người đôi khi cũng phải va chạm với sự hiếu thắng chưa chín muồi!

“Kẻ địch ở đâu?”

“Theo thông tin từ Cái Bang, bọn chúng vẫn chưa di chuyển xa khỏi Trường Giang.”

Nam Cung Độ Huy gật đầu.

Nếu tính cả thời gian tập hợp các đội Nam Cung Thế Gia khác đang trải rộng khắp An Huy và điều chỉnh tốc độ di chuyển ở mức độ nào đó, thì?

“Khoảng một ngày.”

Tất cả mọi người đều gật đầu một cách quả quyết.

‘Một ngày.........?’

Nam Cung Độ Huy cười tươi.

“Đúng thời điểm thích hợp.”

Thời gian để rút con dao trả thù này một cách sắc bén.

“Xuất phát! Chúng ta sẽ không trở về trước khi lấy được thủ cấp của tên đó!”

“Giết hắn!

Các bước chân tiến về phía trước.

Lá cờ xanh của Nam Cung Thế Gia bắt đầu hướng về phía Trường Giang. Để nhuộm đỏ lá cờ đó bằng máu của con Hắc Long.