“Sư thúc nói họ đang đi đâu cơ?"
".......... Thủy Lộ Trại”
Khuôn mặt của Đường Tiểu Tiểu tái mét.
"Rốt cuộc hắn đang nghĩ ngu ngốc gì vậy, cái tên đó!"
“.......... Đó là kẻ thù giết phụ thân hắn. Cũng có thể hành động như vậy mà. Đó là việc lẽ ra hắn muốn làm từ lâu”
"Là người đã chết rồi mà! Sao người sống lại tìm đến chỗ chết vì người đã chết chứ!"
Giọng nói của Đường Tiểu Tiểu bỗng trở nên sắc bén.
Người đang nói chuyện với nàng ta thở dài khó xử. Sau đó, Đường Tiểu Tiểu nhận ra mình đã tức giận không đâu, vội vàng cắn chặt môi.
"Khoan đã! Còn Hoa Sơn thì sao? Còn Bạch Thiên sư thúc thì sao ạ?”
"Theo như báo cáo vừa nhận được, nghe bảo họ đang di chuyển về phía Nam Cung Thế Gia ".
Đường Tiểu Tiểu nhắm chặt mắt lại. Nàng ta đã dự đoán như vậy, nhưng đó cũng là câu trả lời nàng không muốn nghe. Sau khi xác nhận sự thật lại càng khổ tâm lo lắng.
'Chiến tranh'
Mặc dù không phải toàn bộ lực lượng, nhưng là cuộc chiến giữa Nam Cung Thế Gia và Hoa Sơn với Thủy Lộ Trại. Chỉ tưởng tượng cảnh tượng đó trong đầu thôi, Đường Tiểu Tiểu cũng thấy cấp bách rồi.
"Vậy thì chỉ với đội y sư hiện tại là không đủ! Phải bổ sung nhân lực! Hãy đưa tất cả các đội dự bị vào!"
“Ta biết rồi.”
“Đường Môn! Các đội của Đường Môn thì sao?"
"...... Vì vẫn chưa có lệnh đến đó hỗ trợ, nên vẫn đang tiếp tục nhiệm vụ".
Đường Tiểu Tiểu nắm chặt nắm đấm.
Tất nhiên đó là một phán đoán rất rõ ràng và chính xác. Lý trí nàng nhận định như thế, như sao trong lòng nàng lại cảm thấy họ lạnh nhạt quá vậy?
“.......... Hãy chuyển lời đến các đội. Những y sư trong các đội hãy đến đó hỗ trợ."
“Ưm, ta biết rồi.”
Mặc dù đã đưa ra tất cả các chỉ thị có thể, nhưng khuôn mặt của nàng ta vẫn tối sầm. Như thế vẫn vô cùng thiếu.
‘Lẽ ra mình phải đào tạo thêm nhiều đội y sư. Sao không nhanh hơn chút nữa......”
Nữ nhân ấy tự dằn vặt mình rồi cắn chặt môi. Và nàng ta nắm chặt hộp châm cứu trong tay áo.
"Không được rồi. Con cũng đi đây."
"Không được!"
Ngay lập tức một giọng nói như sét đánh vang lên và kéo nàng ta lại.
"Con quên rồi sao? Con bây giờ đang ở vị trí tổng quản y sư đội của tất cả các nhóm!".
"Con biết. Nhưng mà......"
"Ồn ào quá! Những người ở đó đâu phải là tất cả? Nếu người mang trên mình trọng trách mà tự ý rời khỏi vị trí và ra chỉ thị không rõ ràng, thì ai còn tin tưởng vào cấp trên nữa? Một hành động của con có thể ảnh hưởng lớn tới Thiên Hữu Minh. Hơn nữa!”
Thúc phụ của Đường Tiểu Tiểu. Đường Cốc đã trách mắng bằng giọng nói cứng rắn.
"Đây là hành động tự làm sụp đổ tất cả những gì con đã tốn công xây dựng. Con phải chứng minh cho mọi người thấy rằng những gì con chủ trương không phải là chỉ vì sự an toàn của một vài người ở An Huy đó, mà là vì Thiên Hữu Minh và giang hồ!"
Không có lời nào sai cả.
Đường Tiểu Tiểu cúi đầu xuống.
Đôi vai nặng khủng khiếp. Từ trước tới nay, nàng ta chưa bao giờ phải đắn đo như thế này. Bởi vì gánh nặng này luôn do người khác gánh.
“.......... Con biết rồi. Con sẽ ở lại đây."
"Con nghĩ đúng lắm."
Đường Tiểu Tiểu ngẩng đầu lên.
"Thay vào đó, xin hãy nhanh chóng hỗ trợ! Nhanh lên ạ!"
“Ta biết rồi!"
Đường Cốc nhanh chóng di chuyển. Sau khi thúc phụ rời đi, Đường Tiểu Tiểu lặng lẽ nhìn về phía Nam xa xôi. Nàng hướng về nơi xa xôi đến mức không thể nhìn thấy ngay cả đứng trên ngọn núi cao này.
‘Lưu sư thúc.......... Sư thúc, các sư huynh.’
Làm ơn. Làm ơn hãy bình an vô sự.
Gương mặt của Truy Nhật Cái tái nhợt.
Tình hình rất đơn giản. Không thể ngắn gọn hơn.
Thủy Lộ Trại đổ bộ lên Giang bắc, Nam Cung Thế Gia vì trả thù mà chạy về phía đó, nhóm của Truy Nhật Cái đến gần sông Trường Giang để xem xét tình hình. Tóm gọn lại như thế, chẳng phải quá đơn giản sao?
Vấn đề là......
"Này, Truy Nhật Cái. Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra vậy?"
"..........................."
"Ơ, tại sao Hoa Sơn lại dồn dập đến đây! Tại sao mọi việc lại rùm beng ra như vậy?"
Hàng loạt các câu hỏi liên tục tuôn ra. Khuôn mặt của Truy Nhật Cái nhăn nhó.
'Làm sao ta biết được chứ!'
Hắn quay lại nhìn phía sau với khuôn mặt căng thẳng.
‘Hức!’
Trái tim hắn đập thình thịch. Phía sau hắn ta có hàng chục kiếm tu Hoa Sơn trong bộ võ phục đen đang chạy trên mặt đất.
"Có phải bên trên đã ra lệnh yêu cầu Hoa Sơn hỗ trợ Nam Cung Thế Gia không?"
"Ta chưa từng nghe chuyện đó nhưng......"
"Vậy tại sao mọi người lại đến Trường Giang như thể đó là chuyện hiển nhiên vậy? Trước tiên thì phải chờ chỉ thị chứ nhỉ?"
Câu trả lời cho câu hỏi này quá hiển nhiên.
'Vì đó là Hoa Sơn'
Ngay từ đầu việc nghĩ rằng Phái Hoa Sơn "đó" sẽ ngoan ngoãn chờ lệnh của cấp trên đã là sai lầm. Họ có bao giờ chờ đợi phán đoán của người khác chưa?
"Dù là bây giờ thì cũng phải ngăn lại chứ nhỉ?"
"Làm thế nào để ngăn chứ.......... Đây là việc Quyền Chưởng Môn Nhân Hoa Sơn quyết định, chúng ta tài cán gì mà đòi ngăn”.
"Ơ..........”
Hắn định nói gì đó như bày tỏ nghi hoặc, nhưng đã ngậm miệng lại.
Tuy nói rằng 4 đội của Hoa Sơn tập hợp lại, nhưng mỗi đội chỉ gồm mười người bao gồm cả đệ tử Cái Bang và một người Đường Môn đi theo lo liệu việc chữa trị.
Nói cách khác, những người thuộc phái Hoa Sơn ở đây cùng lắm chỉ khoảng 30 người.
Với lực lượng như vậy, họ định kéo tất cả đi đối đầu với Thủy Lộ Trại đã đổ bộ ư? Để giúp đỡ Nam Cung Thế Gia sao?
"Điên mất..........”
Truy Nhật Cái lẩm bẩm như mất hồn, rồi ngậm chặt miệng lại.
Nghĩ lại thì mỗi khi nghe tin về Hoa Sơn từ xa, hắn lại cười khúc khích và mắng "những tên điên đó".
Tuy nhiên, khi bản thân trực tiếp bị cuốn vào hành động điên rồ đó thì không còn là việc đáng cười cợt nữa.
Có một nam nhân nổi bật khác thường giữa những kiếm tu vận võ phục đen. Nam nhân vận võ phục trắng. Quyền Chưởng Môn Nhân Hoa Sơn - Bạch Thiên.
Có một cảm giác hoàn toàn khác với khi hắn ta lần đầu gặp và cảm thán Nhuận Tông. Sự tồn tại của người này rõ ràng vượt trên Nhuận Tông.
'Chết tiệt.......... phải tin chứ, biết làm sao bây giờ!'
Những người như vậy không lý nào lại làm mấy trò điên rồ mà không suy nghĩ.
Đó là điều bám víu cuối cùng mà Truy Nhật Cái có thể.......... à không, bắt buộc phải tin tưởng.
Khi những người ăn mày liên tục liếc nhìn, Bạch Thiên mở miệng tựa hồ cảm nhận được ánh mắt đó.
"Quãng đường còn xa không?"
“.......... Sư huynh. Đã đi qua nơi đánh dấu là mục tiêu rồi."
“Ta không hỏi quãng đường đó.”
Khuôn mặt Bạch Thương nghệt ra một chút.
"Nếu huynh hỏi về quãng đường từ đây đến nơi mà Hắc Long Vương và Nam Cung Thế Gia có thể đụng độ nhau thì.......... không còn xa nữa đâu ạ”.
"Ta biết rồi”
"Thực sự vẫn đi tiếp ạ, sư huynh?"
“Phải đi chứ”
"Ơ, chuyện ......................”
Bạch Thương đang định nói gì đó nhưng rồi lại chỉ im lặng.
Bởi vì hắn biết rằng nếu nói ra điều này thì chẳng khác nào đứng về phía Nhuận Tông.
Tuy nhiên, chẳng phải đây là bằng chứng gián tiếp cho thấy Bạch Thương cũng nghĩ rằng lời nói của Nhuận Tông đúng trong tình huống này hay sao.
"Đây là sự độc đoán của Nam Cung Thế Gia"
"Ta biết."
Bạch Thiên gật đầu nhẹ nhàng và bồi thêm.
“Và ta cũng biết rằng Hoa Sơn chúng ta là người hay hành động độc đoán nhất từ trước tời nay”.
"...................................."
"Đệ có biết những lúc đó ta đã nghĩ gì không?"
“Đệ không rõ”
"Đó là những việc chúng ta gây ra, nên chúng ta phải gánh vác. Chúng ta giải quyết sai lầm của mình là điều đương nhiên. Vì đó là lựa chọn của bản thân chúng ta. Nhưng..................."
Bạch Thiên nhắm mắt một lúc rồi mở ra.
"Ta đã mong rằng có ai đó, dù chỉ là một người hiểu cho ta, mà không cần suy xét đúng sai. Ta không nhất thiết phải chứng minh rằng có lý do mới làm như vậy".
"Không phải ‘ta’ mà là ‘chúng ta’ ạ”
“Đúng rồi, đúng vậy”
Bạch Thiên mập mờ như thể lỡ lời.
“.......... Là chúng ta.”
Nhuận Tông đang chạy cách xa đó một chút, liếc nhìn và quan sát một bên gương mặt của Bạch Thiên.
Ngay sau đó, ánh mắt của Nhuận Tông lại nhìn về phía trước, và trở nên phức tạp.
"Không phải là bọn Thủy Lộ Trại sắp xuất hiện sao?"
"Hửm?"
"Con hỏi là có phải chúng ta sắp đánh nhau với chúng không? Vì bị cuốn theo đám người Nam Cung Thế Gia ngu ngốc kia!"
"Có lẽ vậy."
"Biết rõ vậy mà vẫn đi ạ? Với chỉ tầm 30 người?”
"Hử?"
"Khưzz!"
Chiêu Kiệt ôm lấy trái tim đau đớn vì bức bối.
Lý do khiến hắn bực bội đến phát điên không phải bởi tình hình này, mà là do cách nói chuyện của Lưu Lê Tuyết.
Hắn thấy nhớ da diết Nhuận Tông đang chạy ở xa phía trước. Tuy dạo này hắn có hơi lạ, nhưng ít ra cũng là người hiểu Chiêu Kiệt.
"Ơ, thật sự chúng ta làm vậy cũng được sao? Nếu cứ tiếp tục đi như vậy thì chúng ta sẽ phá vỡ các đội của Hoa Sơn và phải chiến đấu với Thủy Lộ Trại đấy?"
“Chắc vậy.”
“Ơ, ơ, Lưu sư thúc!”
Chiêu Kiệt cắn môi.
Sự việc đang phức tạp dần. Nếu có vấn đề gì xảy ra, ai là người chịu trách nhiệm cho sự độc đoán này?
Nhưng đây là sự độc đoán của ai? Của Bạch Thiên?
Hay là của Nhuận Tông?
Những lúc thế này..........
Chiêu Kiệt đã vô thức quay đầu lại.
Giọng nói vô cảm đều đều đập vào tai hắn.
“Không có”
"...... Sao cơ?"
"Chắc sắp đến. Nhưng mà......"
Lưu Lê Tuyết nhìn về phía trước và nói một cách bình tĩnh.
"Lần cuối cùng nghe tin, là ở rất xa nơi này. Dù nhanh thế nào cũng không đến trước chúng ta được."
“.................................”
"Và tiểu tử đó là sư đệ của con."
Mặt Chiêu Kiệt vô thức đanh lại.
Bởi vì lời nói của Lưu Lê Tuyết mang hàm ý đừng có mỗi lần xảy ra chuyện lại dựa dẫm vào Thanh Minh như trẻ con.
“.......... Con chỉ tò mò thôi. Con sợ tên tiểu tử đó lại nhảy cẫng lên đòi chém đầu của Hắc Long Vương trước chúng ta!
“Chẳng phải hắn là người hoàn toàn sẽ làm như vậy sao?”
Chiêu Kiệt cũng biết. Hắn đang nói nhăng nói cuội. Có lẽ đó là do sự hổ thẹn trong lòng.
"Chúng ta cần quyết tâm."
“.......... Quyết tâm gì ạ?”
Lưu Lê Tuyết không trả lời. Ai, và cần quyết tâm như thế nào. Thay vào đó, nàng ta hất cằm về phía trước.
“Chuẩn bị đi”
"Vâng?"
Phải đến lúc đó Chiêu Kiệt mới nhìn thấy.
Những thi thể rải rác khắp nơi. Bộ dạng bị đánh bại thê thảm bởi cường đao của ai đó.
“Thủy Lộ Trại......!”
Có vẻ như Nam Cung Độ Huy đã đụng độ với Thủy Lộ Trại.
Điều đó có nghĩa là phía trước đang diễn ra một cuộc chiến khốc liệt mà những người trong đó đang liều cả mạng sống.
‘Nam Cung Tiểu Gia Chủ’
Khoảnh khắc cơ bắp toàn thân của Chiêu Kiệt được kéo căng ra, thì Lưu Lê Tuyết đã dừng lại tại vị trí đó.
“Lưu sư thúc?”
Đôi mắt như hồ nước phẳng lặng khó đoán biết của nàng ta đang chăm chú nhìn về phía trước.
"Hắc Long Vương đại nhân! Bị, bị chọc thủng rồi!"
Nghe thấy cấp báo, Hắc Long Vương Địch Thế Quang nở một nụ cười tanh tưởi.
"Phải nói là xuất sắc nhỉ?"
Những kiếm tu của Nam Cung Thế Gia vận võ phục trắng tinh gọn gàng, từ lúc nào đã nhuốm sang màu máu đỏ, đang lao về phía này.
Có thể cảm nhận được sát khí khủng khiếp và oán thù chất đầy trong đôi mắt.
"Không phải Tà Phái, mà phải gọi là Ma Giáo mới đúng.”
Đôi môi của Hắc Long Vương hé mở, nở nụ cười khùng khục với giọng rất thấp.
Những kẻ Nam Cung Thế Gia ngốc nghếch đưa ra phán đoán này cũng không phải là tồi. Dù sao thì Thủy Lộ Trại cũng là thế lực không thể tồn tại nếu không có Hắc Long Vương. Khoảnh khắc hắn ta bay đầu cũng chính là lúc Thủy Lộ Trại tan rã.
Chẳng phải vì vậy mà Trường Nhất Tiếu mới không giết hắn ta và để cho hắn sống sao?
"Hắc Long Vương đại nhân! Trước tiên ngài hãy tránh.................."
Bốp!
Kẻ đang nói bên cạnh bị ăn một đấm của Hắc Long Vương, phụt máu và ngã ra ngoài.
"Thằng ngu! Ta mà phải chạy trốn khỏi đám nhãi ranh đó à?"
Hắn nổi cơn thịnh nộ.
"Dù mất cánh tay nhưng ta vẫn là Địch Thế Quang! Sẽ không chết vì bị đám chó cắn!"
Hắc Long Vương nắm chặt ái binh.
Với hắn không có từ ‘rút lui’.
Hắn phải chứng minh. Với lũ chó con non nớt đang nhằm vào cổ hắn, và với lũ thuộc hạ đang nhìn hắn bằng ánh mắt nghi ngờ.
Tà Phái chỉ tồn tại cường giả. Vì là Hắc Long Vương, hắn phải chứng minh mình vẫn là cường giả.
Và cái đầu của tên nhãi Nam Cung Thế Gia sẽ là cách chứng minh không tệ.
"Mở đường đi. Ta phải tự tay......”
Hắc Long Vương đang định hét lên.
"ĐỊCH THẾ QUANGGGGGGGG!"
Một tiếng gầm như sư tử rống vang lên nhanh hơn hắn ta một bước.
Khi Địch Thế Quang ngước mắt lên nhìn theo phản xạ, hắn đã nhìn thấy một người đang quay lưng lại với bầu trời xanh và hạ xuống một cách đáng sợ.
Gương mặt khôi ngô nhuộm đầy máu đỏ, méo mó như ác quỷ.
Kiếm tu không hề phù hợp với hai từ ‘nhãi con’ ấy đang bay như diều hâu nhắm vào cổ của Hắc Long Vương Địch Thế Quang.
"Hây!"
Yển Nguyệt Đao của Hắc Long Vương giơ lên cao, kiếm của Nam Cung Độ Huy chém xuống dưới.
Hắc đao khí và bạch kiếm khí.
Hai luồng chân khí dữ dội đều mang tính ngông cuồng, chất chứa sự căm ghét lẫn nhau va chạm trực diện.
Ầmmmmm!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang ra, bắt đầu lao tới hai từ “kết thúc”.