“Khụ khụ!”
“Trưởng lão! Xin người đừng cố gắng quá sức ạ!”
Các đệ tử Võ Đang tái mặt và cố gắng ngăn cản Hư Không khi thấy ông ta ho không ngừng.
Bọn họ phản ứng như vậy cũng là điều dễ hiểu.
Hư Không đang điều động Tiên Thiên Nguyên Khí, căn nguyên của sinh mệnh. Ông ta lúc này có thổ huyết và tuyệt mệnh ngay tức khắc thì cũng không có gì lạ.
“Trưởng lão!”
“Các con im lặng đi.”
Những người đang cố gắng can ngăn Hư Không không còn cách nào khác ngoài việc lưỡng lự và dừng lại trước sự kiên quyết của Hư Không. Hư Không lúc này tuy sắc mặt đã tái nhợt nhưng ánh mắt của ông ta lại lộ rõ vẻ uy nghiêm khó tả.
“Khụ.”
Hư Không ho và bước xuống giường. Chuyển động của ông ta tuy chậm rãi nhưng vẫn vững vàng.
Ông ta lặng lẽ nhìn Đường Quân Nhạc rồi nói.
“Ngài nói cơ thể của Bạch Thiên Quyền Chưởng Môn Nhân lúc này đang chứa đầy hỏa khí sao?”
Đường Quân Nhạc nhìn Hư Không với vẻ mặt ngơ ngác.
Tuy tình hình của Bạch Thiên cũng nghiêm trọng, nhưng tình trạng của Hư Không cũng không kém. Rõ ràng là với tình trạng của Hư Không lúc này, đến việc giữ được ý thức thôi cũng đã khó khăn…
“Môn Chủ!”
“... A.”
Khi Hư Không gọi lại một lần nữa, Đường Quân Nhạc mới như bừng tỉnh và thở dài.
“Chẳng phải ta đã nói rõ rồi sao? Cơ thể của Quyền Chưởng Môn Nhân đã…”
Hư Không lặng lẽ nhìn Bạch Thiên đang nằm bất tỉnh.
Đúng vậy, cơ thể hắn lúc này chỉ toàn là hỏa khí. Đó là lý do vì sao Đường Quân Nhạc không thể động tay vào cơ thể của Bạch Thiên.
“Quyền Chưởng Môn Nhân lúc này đã vô phương cứu chữa. Bất kỳ phương pháp chữa trị nào…”
“Đều vô nghĩa. Tạo hóa của cơ thể Quyền Chưởng Môn Nhân đã bị phá vỡ rồi.”
Đường Quân Nhạc gật đầu, một vẻ thương xót xuất hiện trên mặt ông ta. Hư Không nói.
“Nhưng mà… nếu ta có thể hàn gắn lại tạo hóa đã bị phá vỡ kia. Môn Chủ có thể cứu sống được hắn đúng chứ?”
Đường Quân Nhạc rơi vào im lặng một lúc rồi hỏi lại với gương mặt đầy hoang mang.
“Ngài nói sao?”
Thay vì trả lời, Hư Không lại nhìn vào Bạch Thiên với ánh mắt âm trầm. Ông ta cứ đứng nhìn Bạch Thiên như vậy một lúc rồi quay qua nói với các đệ tử Võ Đang.
“Mang thần đan đến đây.”
“Trưởng lão!”
Khi nghe thấy hai chữ “thần đan”, sắc mặt của các đệ tử Võ Đang trở nên tái nhợt.
“Ý người là Thái Cực Thần Đan ư?”
Thái Cực Thần Đan là võ gia chi bảo, còn quý hơn cả Thái Thanh Đan được nhiều người trong thiên hạ biết đến. Vì nó là thứ mà ngay cả Chưởng Môn Nhân Võ Đang cũng không thể dễ dàng động tay vào.
Nhưng ngoài lý do đó ra thì còn có một lý do khác khiến các đệ tử Võ Đang ngạc nhiên hơn cả.
Chính là việc Hư Không định dùng Thái Cực Thần Đan cho Quyền Chưởng Môn Nhân của phái Hoa Sơn.
Hư Không nhìn chằm chằm vào các đệ tử đang không khỏi kinh ngạc. Một người trong số đó lên tiếng.
“Không được đâu, trưởng lão! Hiện tại Võ Đang chỉ còn duy nhất một viên. Chẳng phải thứ quý giá đó người nên để dành cho bản thân sử dụng sao?”
Đường Quân Nhạc giật mình.
Ông ta chợt nhận ra tình hình của Hư Không lúc này cũng không thua kém gì Bạch Thiên. Phải cần có một loại linh đan với công hiệu cực mạnh mới có thể hồi phục được Tiên Thiên Nguyên Khí đã bị tổn thương của ông ta.
“Xin trưởng lão hãy thu hồi mệnh lệnh! Chuyện này tuyệt đối không được. Dù chúng ta có được…”
“Các con im lặng.”
Hư Không cắt ngang lời nói của đệ tử bằng giọng nói nghiêm nghị.
“Mặc dù tình trạng của ta không tốt nhưng so với Bạch Thiên Quyền Chưởng Môn Nhân thì đã tốt hơn rất nhiều rồi. Hơn nữa, với tình trạng thế này, cơ thể ta chỉ cần Thái Thanh Đan là đủ.”
“Dĩ nhiên là Thái Thanh Đan có thể giúp ích cho người.”
Vô Chấn quan sát tình hình từ nãy đến giờ rồi mở miệng. Hư Không quay lại nhìn hắn.
“Nhưng cũng chỉ ở mức độ giúp ích được mà thôi. Nếu sư thúc dùng Thái Thanh Đan thay vì Thái Cực Thần Đan… thì sư thúc vẫn có thể giữ được mạng, nhưng tu vi của người thì không, người sẽ không bao giờ có thể lấy lại tu vi của mình được nữa.”
“...”
“Điều đó có nghĩa là sư thúc có thể sống với tư cách của một con người bình thường, nhưng không thể sống với tư cách của một võ giả.”
Tất cả những người đang đứng tại nơi này, kể cả đệ tử Hoa Sơn cũng không khỏi lo lắng.
Hư Không vốn là người được xem là gánh trên vai sự kỳ vọng của Võ Đang, có thể cạnh tranh vị trí Bắc Đẩu với Thiếu Lâm. Xét về bối phận và độ tuổi, quả không ngoa khi gọi Hư Không là một đệ tử đáng tự hào nhất của Võ Đang.
Các đệ tử Hoa Sơn cũng nhớ rõ hình ảnh Hư Không vung kiếm tấn công Thanh Minh. Mặc dù thanh kiếm đó không thể chạm tới Thanh Minh, nhưng không ai có thể phủ nhận rằng nó rất mạnh mẽ, đủ để dẫn dắt thế hệ sau của giang hồ.
Nếu một người như thế mãi mãi mất đi tu vi mãi mãi…
Mặc dù trong sự việc lần này, không chỉ có Hư Không mà có rất nhiều kiếm tu Võ Đang bị thương mà thiệt mạng, nhưng nếu Hư Không hy sinh thì sự mất mát của Võ Đang rõ là rất lớn.
Sự hy sinh của một mình Hư Không còn nghiêm trọng hơn cả nhiều người hy sinh nữa.
Sự tồn tại của Hư Không lúc này rất quan trọng đối với những người phải tái thiết Võ Đang trong một thời gian dài trước mắt.
Vì thế nên các đệ tử Hoa Sơn cũng không dám mở miệng. Ai lại dám yêu cầu Hư Không từ bỏ tu vi để cứu sống Bạch Thiên cơ chứ?
Vô Chấn hỏi.
“Dẫu vậy… sư thúc vẫn quyết định nhường cho người này sao?”
Hư Không nhẹ lắc đầu.
“Vô Chấn. Con nói sai rồi.”
“... Trưởng lão.”
“Không phải tư cách con người của ta vẫn còn sống, nhưng tư cách võ giả của ta đã chết như con nói.”
Khóe miệng Hư Không khẽ nhếch lên.
“Ngay từ đầu, ta đã là một đạo sĩ. Ta mãi mãi vẫn là một đạo sĩ.”
Giọng nói của Hư Không thực sự điềm tĩnh. Ánh mắt của ông ta tĩnh lặng như mặt nước. Vô Chấn thấy vậy thì gật đầu.
“Các con còn làm gì thế? Không nghe lệnh của trưởng lão sao?”
“Vô Chấn sư thúc…”
“Đây là lệnh của trưởng lão. Mau mang thần đan đến đây.”
Các đệ tử của Võ Đang mím chặt môi. Lúc này cả Hư Không và Vô Chấn đều đã ra lệnh nên không ai có thể từ chối được.
Sau khi có vài người chạy đi lấy thần đan, Hư Không lại nhìn lướt qua Hoa Sơn lúc này đang chìm vào im lặng và nhìn vào Bạch Thiên đang bất tỉnh.
Đường Quân Nhạc do dự mở miệng.
“... Hư Không Chân Nhân.”
“Ngài gọi ta Hư Không là được rồi. Gọi Chân Nhân thì quá phận với ta quá.”
“Rốt cuộc ngài đang nghĩ gì vậy? Hiện tại, cơ thể của Quyền Chưởng Môn Nhân…”
“Y thuật không thể cứu sống Quyền Chưởng Môn Nhân. Nhưng công pháp của Võ Đang thì có thể.”
“Thật ư?”
Nụ cười xuất hiện trên gương mặt nhợt nhạt của Hư Không.
“Thái Cực chính là như vậy. Một thứ dù bị phá vỡ và phân tán ra khắp nơi cuối cùng cũng sẽ quay trở về với tạo hóa. Đó cũng chính là cách vận hành của con người và thế gian này.”
Đường Quân Nhạc gật đầu một cách nặng nề.
Đúng là khi sự cân bằng đã bị phá vỡ thì khó mà khôi phục lại nó bằng y thuật. Nhưng công pháp của Võ Đang vốn dựa trên sự hòa hợp âm dương nên chắc chắn nó sẽ có cách để điều khiển hỏa khí trong cơ thể của Bạch Thiên.
“Nhưng mà như vậy thì… ngài sẽ…”
Nhuận Tông do dự nói, nhưng vẻ mặt Hư Không vẫn không hề có một chút thay đổi. Vẻ ngoài có phần trầm lặng vẫn giống như mọi khi.
“Ta vẫn sống. Sống ngay tại nơi này.”
“...”
“Mạng của ta là do Quyền Chưởng Môn Nhân cứu sống. Thậm chí không có mỗi mình ta. Nếu Hoa Sơn và Quyền Chưởng Môn Nhân không chạy hàng ngàn dặm đến đây thì nơi này đã không còn ai sống sót rồi.”
Hư Không lặng lẽ nhắm mắt lại.
Hình ảnh Bạch Thiên khi hắn nhảy lên vách đá đó vẫn hiện trong đầu của ông ta một cách sống động. Những gì mà Hư Không có thể thấy lúc đó thực sự không chỉ là niềm vui.
“Dĩ nhiên ta biết ta có làm việc này thì cũng chưa đủ để trả ơn các vị. Ta chỉ đang đưa ra tất cả những gì mà Võ Đang có. Nếu Quyền Chưởng Môn Nhân có thể sống sót thì…”
Hư Không mở mắt ra. Đôi mắt nhìn chằm chằm vào Bạch Thiên không có một chút dao động.
“Như vậy là được rồi.”
Không ai dám mở miệng.
Bởi vì ai cũng biết quyết định này khó khăn đến mức nào.
“Đạo trưởng…”
“Trưởng lão!”
Các đệ tử Võ Đang đã quay trở lại với một chiếc ngọc hàm trên tay. Hư Không im lặng nhận lấy ngọc hàm nhỏ bé từ đôi bàn tay đầy run rẩy của đệ tử.
Ông ta mở ngọc hàm có khắc biểu tượng Thái Cực ở trên ra, hai viên đan hoàn có kích thước bằng móng tay của trẻ con hiện ra.
Một viên màu trắng, một viên màu đen.
“Đây là…”
“Cực Âm và cực Dương. Đây là hai viên linh đan của Âm Dương Nhị Khí.”
Đường Quân Nhạc gật đầu. Nhưng ông ta không biết phải dùng viên linh đan này như thế nào. Ông ta không thể cảm nhận được gì cả.
Lúc này, Hư Không đã cầm viên linh đan màu trắng lên và đưa cho Đường Quân Nhạc.
“Hãy cho Bạch Thiên Quyền Chưởng Môn Nhân ăn thứ này.”
“Ăn sao? Nhưng nếu như vậy thì….”
“Ngài không cần phải lo đâu. Chuyện sau đó ta sẽ tự biết mà xử lý.”
Đường Quân Nhạc khẽ cắn môi. Thật nguy hiểm nếu chỉ tin vào lời nói suông của Hư Không.
‘Nhưng cũng không còn cách nào khác. Nếu cứ do dự, Bạch Thiên sẽ chết. Vậy nên lúc này, ta đành phải tin vào Hư Không, tin vào Võ Đang mà thôi.’
“Tất cả hộ vệ cho Quyền Chưởng Môn Nhân!”
“Vâng!”
Đường Quân Nhạc nhanh chóng ra lệnh, các đệ tử của Hoa Sơn cũng nhanh chóng đứng xung quanh Bạch Thiên với vẻ mặt căng thẳng. Đường Quân Nhạc bước đến gần Bạch Thiên, ông ta nhìn xuống hắn rồi cắn chặt môi.
‘Không, người mà ta phải tin tưởng lúc này có khi lại là…’
Ông ta tin. Tin rằng Bạch Thiên chắc chắn sẽ chịu đựng được. Tin rằng Bạch Thiên sẽ không chết ở một nơi như thế này.
Phắt.
Ngân châm lần lượt đâm vào cổ và ngực của Bạch Thiên. Bạch Thiên mở miệng ra. Đường Quân Nhạc truyền khí vào viên linh đan bạch sắc. Viên linh đan tan ra rồi chảy xuống miệng của Bạch Thiên.
“Hư Không đạo trưởng.”
Hư Không mở mắt ra. Ông ta lấy viên linh đan còn lại trong ngọc hàm bỏ vào miệng mình rồi ngồi xếp bằng.
Vù vù vù.
Âm khí dâng trào từ cơ thể Hư Không như đang sôi sục.
Sau khi xoay năng lượng của thần đan quanh cơ thể, ông ta từ từ tiếp cận Bạch Thiên.
‘Âm rồi sẽ thành Dương, Dương rồi sẽ thành Âm. Chúng va chạm vào nhau và xoay tròn…’
Âm Dương tuy khác nhau nhưng cuối cùng lại chẳng hề khác nhau.
Điểm đến cuối cùng mà Thái Cực của Võ Đang muốn chạm đến.
Chỉ cần Hư Không chạm đến được nơi đó dù chỉ là một chút thì có thể cứu được sinh mệnh của người này.
Bộp.
Những người đứng quanh Bạch Thiên lọt vào tầm mắt ông ta. Bọn họ đứng đó như thể gánh bớt một phần vận mệnh cho Bạch Thiên.
Một nụ cười xuất hiện trên môi của Hư Không.
‘Quả là một môn phái tốt.’
Có lẽ bây giờ, ông ta đã thực sự phải công nhận cái tên Hoa Sơn.
“Sư huynh! Cơ thể sư thúc…”
“Kiệt Nhi! Bình tĩnh!”
Cơ thể của Bạch Thiên đông cứng và bùng cháy cùng lúc.
Dương khí trong cơ thể xung đột với Âm khí bên ngoài. Cơ thể của Bạch Thiên rõ ràng là không chịu nổi xung kích này.
Gương mặt của Ngũ Kiếm méo mó. Hư Không nhẹ nhàng chỉ vào trán của Bạch Thiên và nói.
“Không cần phải lo lắng. Đạo của ta cũng không khác gì đạo của các vị…”
Sau đó, Hư Không từ từ nhắm mắt lại.
“Đạo của Hoa Sơn và đạo của Võ Đang không hề khác nhau.”
Tiên khí tao nhã tỏa ra từ cơ thể ông ta từ từ tràn vào cơ thể Bạch Thiên.
“Vì mục tiêu cuối cùng vẫn là đắc đạo.”
Đạo đang hiện hữu ngay tại nơi này.