‘Tên tiểu tử đó lại đang tính dở trò gì đấy?
Nụ cười của Thanh Minh khiến các môn đồ Hoa Sơn bất an vô cùng.
Đúng là gan của bọn họ cũng đủ lớn để có thể ăn uống một cách thản nhiên ở Bắc Hải Băng Cung nhưng cái mỏ của Thanh Minh lại khiến bọn họ sợ hãi hơn bất cứ điều gì.
Các môn đồ Hoa Sơn căng thẳng nhìn Thanh Minh mà mồ hôi lạnh trào ra lạnh cả sống lưng.
Vậy nhưng Thanh Minh vẫn cứ tươi cười vui vẻ mặc kệ các sư huynh và sư thúc của mình.
Chắc không phải đâu
‘Nó cũng là người biết suy nghĩ kia mà’
Bọn họ cố trấn an trái tim run rẩy của bản thân. Rằng cho dù hắn có là Thanh Minh đi chăng nữa cũng sẽ không gây chuyện tại một nơi như thế này...
“Thiếu Lâm kêu bọn ta đến đây đấy?"
“Khặc!” “Khụ khụ!”
Tất cả bọn họ đồng loạt đông cứng lại.
‘Cái tên điên này, nhà ngươi nói toẹt ra như vậy thì phải làm sao hả? Nguyên Thủy Thiên Tôn hỡi ơi! Làm ơn! Làm ơn! Làm ơnnnnn’
‘A di đà Phật. A di đà Phật. A di đà Phật. A di đà Phật’
Đôi tay Tuệ Nhiên run rẩy không ngừng gầy chuỗi hạt.
Ánh mắt hình lưỡi kiếm của các môn đồ Hoa Sơn liên tục được ném về phía Thanh Minh, vậy nhưng hắn ta vẫn rất thản nhiên như chẳng hề có vấn đề gì cả. Cũng phải thôi, tên tiểu tử đó có quan tâm đến ai bao giờ đâu.
Ấy thế mà, người bàng hoàng nhất ở đây lại là Tuyết Xuyên Thượng.
Hắn ta nhìn Thanh Minh bằng một khuôn mặt không thể ngơ ngác hơn.
‘Tên này là cái giống gì vậy?’
Đương nhiên là hắn có thể đoán được việc những người này là do Thiếu Lâm phái đến. Nếu không thì hắn đã chẳng có tư cách để trở thành Cung chủ rồi.
Vậy nhưng đến cả khi nằm mơ hắn cũng không thể ngờ được chính miệng kẻ đó lại đi nói ra như thế này. Đây là chuyện không chỉ Cung chủ, mà đến cả ông cố nội nhà Cung chủ có đội mồ sống dậy cũng chẳng thể ngờ tới.
“Thiếu Lâm ư?”
“Đúng vậy”
Tuyết Xuyên Thượng cố gắng điều chỉnh nét mặt của bản thân.
“Tại...tại sao Thiếu Lâm lại gửi các ngươi đến Bắc Hải kia chứ?”
Thanh Minh nhìn Tuyết Xuyên Thượng rồi nở một nụ cười rạng rỡ.
“À, ta cũng không biết chi tiết”
"Hum?"
“Ta chỉ nghe nói rằng Thiếu Lâm đã cử người đến đây để thám thính. Nhưng mà người đó đã bị giết”
"Phutttttttt"
Bạch Thiên đã phun ra toàn bộ nước mà hắn đang uống khi nghe Thanh Minh thốt ra câu nói đó.
Hành động của Bạch Thiên đã khiến tất cả các ánh mắt đổ dồn về phía hắn ta, vậy nhưng hắn hoàn toàn không có ý định sẽ lau đi vết nước đó, hắn vẫn giữ nguyên trạng thái nhìn Thanh Minh bằng đôi mắt ngơ ngác.
‘Tên tiểu tử này điên thật rồi!’
Không đúng.
Ở đây làm gì có ai là không biết chuyện Thanh Minh là một kẻ không bình thường. Nhưng mà có bị điên cũng phải có mức độ thôi chứ?
Tất cả mọi người căng thẳng cố gắng quan sát sắc mặt của Tuyết Xuyên Thượng. Tuyết Xuyên Thượng đáp lại Thanh Minh bằng một tông giọng trầm thấp.
“Đạo trưởng nói vậy là có ý gì chứ?”
“Ầy. Bọn ta cũng không biết nữa. Là do Phương trượng Thiếu Lâm nói như vậy đấy”
“Cung chủ cũng biết mà! Những người như bọn ta sao dám mở lời gặng hỏi một người đức cao vọng trọng như Phương trượng Thiếu Lâm đây?”
“Đúng, đúng là vậy”
Khuôn mặt Tuệ Nhiên khi nghe những lời Thanh Minh nói bắt đầu có những cơn co giật nhỏ.
‘Rõ ràng nhà ngươi đã gặng hỏi còn gì!’
Thậm chí dùng từ “gặng hỏi” vẫn có phần nhẹ nhàng chán.
Cho dù lật tung cả Trung Nguyên này, thì người duy nhất dám đối đầu trực diện với Pháp Chỉnh - Phương trượng Thiếu Lâm cũng chỉ có Thanh Minh mà thôi. Phương trượng thậm chí đã cảm thấy sợ hãi không nói nên lời. Vậy mà giờ đây cái tên đó đang nói cái gì vậy? Thiên địa ơi! Đức Phật ơi!
Không dám gặng hỏi ư?
“Miệng của thí chủ cũng lươn lẹo quá rồi...”
“Hahahah. Tiểu sư phụ, hãy ăn cái này đi!”
Chiêu Kiệt nhanh chóng nhét đầy rau vào miệng của Tuệ Nhiên.
Tuyết Xuyên Thượng thì vẫn ở trong trạng thái không biết phải nói thế nào cho phải.
‘Tên tiểu tử này có thực sự vô tư như những gì hắn nói hay không?’
Lý nào lại như vậy được.
Đúng là hắn là một cao thủ mới nổi được mệnh danh là Hoa Sơn Thần Long. Nhưng không lý gì Thiếu Lâm có thể gửi một tên ngốc đến đây được.
Nếu vậy thì hắn nên hiểu cái tình huống này như thế nào được đây?
“Vậy là các ngươi đến đây để tìm hiểu về chuyện đó đúng chứ?”
“Không hề”
Tuyết Xuyên Thượng nghiêng nghiêng đầu trước câu trả lời đầy hồn nhiên của Thanh Minh.
“Vậy thì?”
“Thiếu Lâm bảo bọn ta đi nên bọn ta đi thôi. Bọn ta chỉ là những con người thấp cổ bé họng, sao dám chống lại mệnh lệnh của Phương trượng Thiếu Lâm kia chứ? Âu cũng chỉ là chỉ đâu đánh đó mà thôi”
Các môn đồ Hoa Sơn khẽ cúi đầu đầy tội lỗi.
‘Tên tiểu tử đó, hắn không cảm thấy có lỗi với Thiếu Lâm hay sao?’
‘Có lẽ hắn đã để lương tâm ở lại Trung Nguyên mất rồi’
“Vốn dĩ hắn làm gì có lương tâm đâu kia chứ?”
Cái giá mà Thiếu Lâm phải trả cho chuyến đi Bắc Hải này của bọn họ là khá lớn. Đúng là Thanh Minh đã không nướng sạch Thiếu Lâm nhưng hắn cũng đã nhổ mất một nửa số cột trụ của thiên hạ đệ nhất môn phái này. Và nếu như hắn là một con người thì hắn không thể thốt ra những lời như vậy được.
Bạch Thiên nhẹ nhàng quan sát ánh mắt của Tuệ Nhiên.
Mặc dù Tuệ Nhiên đã nhắm mắt, khuôn mặt trông có vẻ rất bình yên. Vậy nhưng... “Tiểu sư phụ”
“Vâng”
“Đừng khóc nhé”
Tuệ Nhiên từ từ đưa tay lên xua đi sự ẩm ướt nơi khóe mi.
Thanh Minh chỉ nhún vai một cái để phủi sạch tất cả sự oán hận đó.
“Vì vậy mà bọn ta đã đến đây. Nhân tiện bọn ta cũng muốn mở rộng tầm mắt xem Băng Cung là một nơi như thế nào”
“Hừm. Thì ra là vậy”
Tuyết Xuyên Thượng gật đầu như đã hiểu ra mọi chuyện.
“Nhưng mà, ta vẫn muốn hỏi chuyện này. Chuyện người Thiếu Lâm gửi đến đây chết là thế nào vậy?”
Tuyết Xuyên Thượng cười khẩy trước câu hỏi đầy thản nhiên của Thanh Minh.
“Ta không hiểu vì sao đạo trưởng lại hỏi ta về chuyện đó. Các ngươi đã mất bao lâu để đến được đây thế?”
“Hơn một tháng”
“Đúng vậy. Bắc Hải là một nơi cách xa Trung Nguyên như vậy đó. Và còn rất rộng lớn nữa. Ta mặc dù là Cung chủ của Bắc Hải Băng Cung nhưng không phải chuyện gì xảy ra tại nơi này cũng có thể tường tận được”
“Cũng phải”
Thanh Minh gật đầu như thể hoàn toàn hiểu được chuyện đó.
“Nói vậy thì, xét theo một khía cạnh nào đó, việc Thiếu Lâm gửi người đi giám sát môn phái khác không phải là quá vô lễ nghĩa hay sao?”
“A, ta đồng cảm với ý kiến này của đạo trưởng. Thiếu Lâm đúng là có mặt như vậy. Mấy lão già đó thích giảng đạo lý nhưng lại toàn làm ra những việc chẳng ra làm sao. Chậc chậc chậc chậc...”
Run bần bật.
Chiêu Kiệt và Nhuận Tông mỉm cười, hai người bọn họ cố gắng giữ chặt lấy cà sa của Tuệ Nhiên và ấn mạnh xuống.
‘Bình tĩnh nào, tiểu hòa thượng’
‘Tên tiểu tử đó không phải có ác cảm với Thiếu Lâm nên mới như vậy đâu!!! Chắc chắn là vậy!’
Thanh Minh mỉm cười rạng rỡ và xác nhận lại một lần nữa
“Vậy là Cung chủ không biết gì về việc đó cả?”
“Đúng là như vậy”
“Vậy thì được rồi”
Thanh Minh gật đầu trước câu trả lời của Tuyết Xuyên Thượng.
“Băng Cung vô tội trước nghi vấn của Thiếu Lâm. Bọn ta sẽ ở lại đây vài ngày và lượn vài vòng xung quanh Băng Cung. Nếu như Cung chủ là một người ngay thẳng”
“thì bọn ta có thể chứng minh sự trong sạch của Bắc Hải Băng Cung trước Thiếu Lâm rồi?”
Tuyết Xuyên Thượng đáp lại Thanh Minh mà biểu cảm không thay đổi chút nào.
“Lượn vài vòng xung quanh Băng Cung ư?”
“Không được sao?”
“Đương nhiên là chẳng có lý do gì lại không được cả”
Khác với sự lo ngại của tất cả mọi người, Tuyết Xuyên Thượng đã gật đầu một cách dễ dàng.
“Mọi người cứ thoải mái ở lại đây. Vừa hay ta cũng tò mò về các ngươi rất nhiều. Hy vọng chúng ta sẽ có thể trải qua thời gian thú vị cùng nhau”
Hy vọng chúng ta sẽ có thể trải qua thời gian thú vị cùng nhau
“Khà! Cung chủ thật hào sảng! Xin hãy nhận của ta một ly"
“Haha. Đạo trưởng đúng là một người rất thú vị”
Tuyết Xuyên Thượng rót đầy chiếc ly của Thanh Minh.
Hai người nhanh chóng cụng ly và cạn sạch trong một lần duy nhất. Tuyết Xuyên Thượng sau khi đặt ly rượu xuống, hắn mỉm cười và nói.
“Vậy là các ngươi đã bị đẩy đến một nơi xa xôi như thế này!”
“A, cũng không hắn là như vậy đâu.”
“Hả? Vậy thì?”
“Bọn ta đến đây cũng là vì muốn tìm kiếm một thứ”
“Thứ gì vậy?”
Tuyết Xuyên Thượng cau mày trước lời nói không thể ngờ đến.
“Đó chính là Băng Tinh. Bọn ta nhất định phải tìm ra thứ đó mới được. Ở Trung Nguyên thì Băng Tinh rất nhỏ và mỏng. Bọn ta có thể tìm thứ đó như thế nào được vậy?"
“Băng Tinh ư?”
Biểu cảm kỳ lạ xuất hiện trên gương mặt của Tuyết Xuyên Thượng. Hắn đắn đo hồi lâu sau đó thở dài.
“Ta không biết có nên nói chuyện này với ngoại nhân hay không...nhưng đạo trưởng đã thẳng thắn như vậy thì ta cũng phải đáp lễ mới phải đạo. Hiện tại Bắc Hải cũng đang rất khan hiếm Băng Tinh”
“Đến cả Bắc Hải cũng vậy ư?”
Tuyết Xuyên Thượng gật đầu khi thấy Thanh Minh nghiêng nghiêng đầu thắc mắc.
“Vốn dĩ Băng Tinh không phải là vật có thể dễ dàng tìm được. Giống như việc đào mỏ vàng để tìm vàng, muốn tìm được Băng Tinh chúng ta phải đào băng vạn năm mới có thể tìm ra. Băng Tinh là sản vật quý giá như vậy đó”
“À à"
“Nhưng mà gần đây Băng Tinh thực sự vô cùng khan hiếm”
“Vậy là không thể tìm được rồi nhỉ?”
“Sao có thể như vậy được!”
Tuyết Xuyên Thượng mỉm cười.
“Người Bắc Hải không bao giờ bạc đãi khách quý. Ta không thể để khách đường xa ra về tay không được. Vì vậy mà hãy cứ giao việc tìm kiếm Băng Tinh cho Bắc Hải Băng Cung ta.”
“Quả nhiên!”
Thanh Minh nắm lấy đôi bàn tay của Tuyết Xuyên Thượng đầy tình cảm.
“Cung chủ thật là hào sảng! Thảo nào ai cũng vui mừng khi ngài trở thành Cung chủ Bắc Hải Băng Cung”
"Haha"
Tuyết Xuyên Thượng nhẹ nhàng rút tay ra với gương mặt gượng gạo. Và rồi hắn chầm chầm bật dậy khỏi chỗ ngồi.
“Dù sao thì chúng ta cũng nên nói chuyện đến đây thôi. Hôm nay các ngươi hãy cứ nghỉ ngơi thật thoải mái. Đường xá xa xôi, các ngươi cũng đã mệt mỏi nhiều rồi”
Bạch Thiên đứng dậy tạo thế bao quyền tạm biệt trước khi Thanh Minh lại nói thêm bất cứ lời nào nữa.
“Cảm tạ tấm lòng của Cung chủ”
“Ta muốn nói chuyện với các ngươi nhiều hơn nữa. Nhưng thật tiếc là ta còn rất nhiều việc khác cần phải giải quyết. Ta sẽ cho các thị nữ theo hầu hạ nên cần gì các ngươi cứ tùy ý sai bảo nhé.”
“Vậy, cảm tạ Cung chủ”
“Vậy, cảm tạ Cung chủ”
“Cáo từ”
Băng Cung chủ khẽ mỉm cười, sau đó hắn xoay người rời khỏi phòng tiệc.
Thanh Minh mỉm cười hi hi khi xác nhận xong khí tức của Tuyết Xuyên Thượng đã hoàn toàn biến mất.
“Quả nhiên là một người tốt. Nhỉ?”
Nhuận Tông thì thầm to nhỏ.
“Này, cái tên tiểu tử kia. Làm sao một người giết đại ca của mình để chiếm ngôi Cung chủ lại là người tốt được chứ?”
“Người cho mình ăn cơm đương nhiên là người tốt rồi!”
Nhuận Tông nhắm mắt lại vì không còn biết nói gì hơn.
Nói thêm để làm gì đâu kia chứ? Người nghe chẳng phải là Thanh Minh hay sao? Ngay lúc đó, Bạch Thiên mở lời.
“Ta không biết hắn có phải là người tốt hay không...nhưng hắn có vẻ là người bình tĩnh hơn những gì ta nghĩ”
“Đúng vậy. Cảm giác rất khác biệt so với những người đứng đầu các môn phái mà ta đã gặp cho đến lúc này. Hắn có vẻ là một người nhẹ nhàng tình cảm”
“Người đó thật sự...”
Bạch Thiên nhìn vào cánh cửa nơi Tuyết Xuyên Thượng vừa rời đi và không nói thêm gì nữa.
Tất nhiên, không có gì đảm rằng dáng vẻ mà bọn họ nhìn thấy là dáng vẻ thật sự của Tuyết Xuyên Thượng. Nhưng dù sao cho đến lúc này, hắn không có vẻ gì là loại người đã bắt tay với lũ Ma Giáo ác độc cả.
“Thanh Minh à!”
"Hȧ?"
“Con nghĩ sao?”
“Nghĩ gì được đây?"
Đôi mắt Thanh Minh thoảng qua một biểu cảm đầy ẩn ý.
“Bây giờ thì vẫn chưa biết được”
Khóe miệng của hắn khẽ cong lên.
‘Trước tiên là cơ thể của hắn ta không hề có ma khí’
Ban nãy hắn đã cố tình nắm tay Băng Cung chủ để thăm dò nguyên khí của Tuyết Xuyên Thượng nhưng hắn đã không cảm nhận được bất kỳ sự u ám đặc trưng nào của Ma Công.
Điều đó có nghĩa là Tuyết Xuyên Thượng vẫn chưa hoàn toàn bái nhập Ma Giáo.
“Trước mắt sư thúc chỉ có thể làm một việc mà thôi”
“Được. Việc đó là gì vậy?"
Bạch Thiên nhìn Thanh Minh bằng đôi mắt đầy quyết tâm.
“Nếu sư thúc không ăn thịt thì hãy đưa nó cho ta”
“Có chết ta cũng không muốn trở thành một con ma đói đâu. Trước tiên cứ phải ăn
cái đã”
A....
Phải. Con nói đúng. Nhưng mà...
Sau khi ăn xong, các môn đồ Hoa Sơn theo sự hướng dẫn của thị nữ và đi về phòng.
Đứng trước nơi ở tại Băng Cung, tất cả bọn họ đều trưng ra một khuôn mặt cảm thán.
“Nơi này thật tuyệt”
“Đúng vậy. Bạch Mai Quan sau khi được sửa chữa đã trông ổn hơn rất nhiều. Vậy nhưng khi so với nơi này thì lại có cảm giác thật tồi tàn”
Băng Cung thật hoa lệ. Đến mức khiến bọn họ phải điên đảo thưởng thức. Hoa Sơn là một môn phái theo đuổi sự giản đơn, vì họ không thể thoát khỏi bổn phận của một đạo gia. Vậy nhưng Hoa Sơn cũng không ngần ngại phô trương sức mạnh và tài lực của mình.
Thật sự phải nói rằng, chỉ có Đường Môn mới có cửa so sánh với nơi này mà thôi. Nhưng Đường Môn lại mang hơi hướng lịch sử lâu đời chứ không xa xỉ như thế này...
“Vậy...”
Vậy nhưng, Bạch Thiên không hề bị thu hút bởi sự hoa lệ của căn phòng đó. Hắn nhìn thẳng vào Thanh Minh và hỏi.
“Bây giờ con định làm gì?"
"Ha?"
“Không phải là con không định làm gì cả trong suốt mấy ngày trời đó chứ?”
“Chuyện đó cũng không tệ...”
Thanh Minh vỗ vỗ vào cái bụng đang kêu lên ùng ục của bản thân.
“Trước tiên phải làm việc cần làm cái đã”
“Mục tiêu là?”
“Rõ ràng là thông tin rồi”
Câu trả lời của Thanh Minh rất dứt khoát, rõ ràng là hắn đã nghĩ xong từ lâu.
“Không thể tin lời của mấy lão già kia được. Chúng ta lại chẳng biết chút gì về nơi này cả. Nên việc quan trọng nhất lúc này đương nhiên phải là thu thập thông tin”
“Phải. Con nói đúng. Nhưng chúng ta phải làm sao đây?"
“Sao đến bây giờ sư thúc vẫn hỏi câu hỏi như vậy chứ?"
Thanh Minh nhún vai một cái rồi bước nhanh về phía hành lý đã được chuyển trước vào trong phòng.
“Không phải cái này...hừm...cũng không phải cái này”
Hắn lục lọi hành lý tìm kiếm thứ gì đó. Bạch Thiên nhìn dáng vẻ đó của Thanh Minh đầy nghi hoặc.
“Con đang làm cái gì đấy?
“A! Tìm thấy rồi!”
Hắn lấy ra một chiếc tay nải nhỏ từ bên trong đống hành lý. Có vẻ đó là đồ vật mà hắn đã trực tiếp chuẩn bị từ Hoa Sơn.
“Hình như đó là một thứ gì đó rất đặc biệt....”
Bạch Thiên chưa kịp nói hết câu thì Thanh Minh đã lôi ra một thứ gì đó màu đen. Đôi mắt Bạch Thiên trợn tròn lên đầy kinh ngạc.
‘Tên, tên điên này!’
Hắn mang cả thứ đó đến tận Bắc Hải ư?
“Con...con lại định!!”
“Thanh, Thanh Minh à! Tỉnh táo lại đi! Nơi này là Bắc Hải Băng Cung đấy!”
“Làm ơn tỉnh táo lại đi! Làm ơn!!!”
Các môn đồ Hoa Sơn hoảng loạn vội vàng ngăn cản hắn, nhưng Thanh Minh vẫn rất dứt khoát. Dường như chuyện này vốn dĩ đã chẳng thể thỏa hiệp ngay từ đầu.
“Tự cổ chí kim...”
Thanh Minh đeo chiếc khăn đen lên rồi giương bộ dạ hành phục lên đầy tự hào.
“Đây là cách duy nhất để có được thông tin!”
Cái, cái tên điên này...