"Hựự..."
"Khực!"
Đối diện với sát khí cuồng bạo tột cùng đó, các phạm nhân bao gồm cả Nhữ Tư Côn đều không thể thở được mà chỉ có thể rên rỉ thành tiếng.
Ý Hình Sát Nhân
Sát khí vô cùng hung tợn khiến người đối diện hiểu ra được giết người chỉ bằng sát khí là như thế nào.
"Thí chủ!"
"Th, Thanh Minh! Bình tĩnh lại đi!"
Bạch Thiên hốt hoảng tiến tới gần Thanh Minh rồi giữ chặt hai bên vai của hắn.
Thanh Minh giật mình nhìn về phía trước. Phải đến lúc đó hắn mới giảm bớt sát khí rồi ngậm chặt miệng lại.
"Khực!"
Nhữ Tư Côn được giải thoát khỏi uy áp bức bách liền ho thật mạnh.
Nếu là ngày thường thì Thanh Minh sẽ xin lỗi về hành vi sai trái của mình ngay lập tức, nhưng hiện tại hắn lại không có dư lực để làm việc đó.
"Giáng lâm? Thiên Ma?"
"...Đ, đúng là vậy! Rõ ràng ta đã nghe như thế đấy."
"...Cái lũ điên..."
Cảm giác cứ như những thứ vốn chẳng liên quan gì cuối cùng lại trùng khớp với nhau vậy.
Tại sao bọn chúng lại tới tận vùng Bắc Hải xa xôi này? Và tại sao chúng lại nhất định muốn có được Băng Tinh?
"Ta cũng không biết căn nguyên mọi chuyện thế nào..."
Nếu bọn chúng đang có âm mưu hồi sinh Thiên Ma bằng một cách nào đó nên chúng cần một lượng lớn Băng Tinh thì sao?
"...Nhưng chắc chắn bọn chúng không chọn Bắc Hải vì nơi này là vùng tắc ngoại hẻo lánh."
Ngay từ đầu mục tiêu của bọn chúng đã là Bắc Hải, hay nói chính xác hơn là Băng Tinh. Tâm can của Thanh Minh càng lúc càng nguội lạnh.
Các đệ tử Hoa Sơn. Hãy nhớ lấy. Đây chưa phải là kết thúc. Ma rồi sẽ quay trở lại.
"Đúng là nói nhảm mà."
Thanh Minh nghiến răng ken két.
Thiên Ma hồi sinh hả?
'Ai cho phép cơ?'
Một khi Thanh Minh vẫn còn mở to hai con mắt này mà sống thì chuyện đó tuyệt đối sẽ không bao giờ xảy ra. Vì cảnh tượng tên khốn chết tiệt đó bị chém đứt đầu mới là đẹp nhất.
'Chết tiệt.'
Không biết là vận may hay vận rủi đây.
Việc bọn họ vô tình đến Bắc Hải ngay lúc đám dư đảng Ma Giáo đang âm mưu hồi sinh Thiên Ma quả thật là một chuyện may mắn. Dù chỉ có một phần nghìn hoặc một phần vạn cơ hội nhưng nếu Thiên Ma thật sự hồi sinh trở lại trong lúc bọn họ hoàn toàn không biết gì thì Hoa Sơn và toàn bộ Trung Nguyên chắc chắn sẽ biến thành địa ngục.
Nhưng chuyện kinh khủng là bọn họ có thể sẽ không thể nhận được sự hỗ trợ của Hoa Sơn cũng như các môn phái khác kìa.
Chỉ cần sơ sẩy một chút thôi là bọn họ sẽ phải tự mình đối đấu với bọn Ma Giáo.
"Hừ, điên mất thôi!"
Sau khi nghiền ngẫm và hiểu ra vấn đề, Thanh Minh liên tục vò đầu bứt tai. Mái tóc vốn dĩ gọn gàng của hắn giờ đây đã rối tung lên.
"Thanh Minh. Không sao chứ?"
"Nhìn ta giống không sao lắm hả?"
Thanh Minh liếc mắc hỏi lại, sau đó hắn nhắm nghiền mắt, hít thở thật sâu.
"Hừ! Hừ! Trước tiên phải bình tình lại. Bình tĩnh."
Nếu phải tìm kiếm một tia hy vọng trong hoàn cảnh éo le này thì có lẽ tia hy vọng đó chính là Thiên Ma vẫn chưa hồi sinh.
"Cái lũ điên đó không có tham vọng quyền lực hả?! Nếu cái tên đứng ở trên cao hất cằm sai khiến bọn chúng đã đi bán muối rồi thì bọn chúng chỉ cần chấp nhận rồi ăn ngon ngủ khỏe sống tiếp là được mà. Rốt cuộc bọn chúng nghĩ gì mà lại muốn hồi sinh cái tên chẳng ra gì đó chứ..."
"...Nhưng mà, con người có thể sống lại thật hả?"
Nghe câu hỏi của Chiêu Kiệt, Thanh Minh ngậm chặt miệng.
Không được. Chuyện đó là không thể.
Nhưng hắn không thể trả lời như vậy được. Vì Thanh Minh là nhân chứng sống chứng minh rằng việc đó là hoàn toàn có khả năng.
'Ta còn sống lại được thì sao Thiên Ma lại không thể?'
Thật ra hắn đã từng suy nghĩ qua vài lần rồi.
Chỉ là hắn cố tình tránh suy nghĩ tới việc đó thôi, nhưng biết đâu Thiên Ma đã sống lại rồi không chừng. Biết đâu hắn đã sống lại và đang chờ thời cơ chín muồi cũng nên.
Chuyện đã xảy ra với Thanh Minh không có lý nào lại không thể xảy ra với hắn.
Mỗi lần nghĩ như vậy Thanh Minh đều bất giác rùng mình, tâm can lại càng ảm đạm hơn.
Biết đâu tên điên đó đã sống lại ở một nơi nào đó trên thế gian rộng lớn này. Suy nghĩ này kinh khủng đến mức nào chứ?
"Đây là may mắn hay bất hạnh đây..."
Dù sao thì nhìn bọn chúng hành động điên rồ như vậy thì chắc là Thiên Ma vẫn chưa hồi sinh lại rồi.
"Phù!"
Khổ thế này thì thà đi chầu tổ tiên luôn cho rồi.
"Đây. Ngồi xuống đây đi!"
Thanh Minh vỗ bịch bịch lên mặt đất, các môn đồ Hoa Sơn không nói gì, cùng ngồi xuống.
Thanh Minh nghiêm mặt lại, nói.
"Chà. Sắp xếp lại một chút nào. Vậy là bọn khốn Ma Giáo đó đang thu gom và sử dụng hết số Băng Tinh ở Bắc Hải để làm trò điên khùng hồi sinh Thiên Ma đúng không?"
"Có vẻ là vậy."
"Và Băng Cung cũng đồng ý hợp tác với bọn chúng... Gì chứ, cái tên đó bị điên thật hả? Hắn có biết Thiên Ma là kẻ như thế nào không mà hợp tác với bọn chúng vậy hả? Nếu Thiên Ma sống lại thì hắn sẽ chém bay đầu cái tên Cung chủ đó đầu tiên đấy!"
Thế gian này có thiếu gì cách để tự sát. Không nhất thiết phải chọn cách tự sát vô lý như vậy đâu.
"Không phải hắn định gia nhập làm thuộc hạ của Thiên Ma đấy chứ?"
"Sư thúc không biết gì về Thiên Ma nên mới nói vậy thôi."
"Thế làm sao con biết?"
"...Chuyện gì cũng có cách cả. Ta bận lắm đừng có hỏi nữa."
Thứ nhất, tên khốn Thiên Ma đó gần như không có khái niệm thuộc hạ. Điều đó có nghĩa là sao?
'Dù các Giáo đồ Ma Giáo có chết như rơm rạ thì hắn cũng không thèm chớp mắt lấy một lần, làm gì có chuyện hắn thu nhận Băng Cung chứ.'
Tín ngưỡng của Ma Giáo chỉ là sự tôn sùng cực đoan đơn phương một chiều.
Giáo đồ Ma Giáo vừa tôn sùng vừa kính sợ Thiên Ma, nhưng Thiên Ma thì không hề quan tâm xem trọng bọn chúng một chút nào.
Dù vậy nhưng tại sao các Giáo đồ Ma Giáo vẫn đi theo Thiên Ma?
"Vậy mới gọi là bọn điên chứ."
"Tự nhiên con nói gì vậy?"
"Không có gì."
Thanh Minh lắc đầu rồi thở dài một hơi.
"Phù, vì vậy... nói tóm lại, không còn bao lâu nữa là hắn sẽ hồi sinh hồi siếc gì đó rồi, chúng sẽ cần nhiều Băng Tinh hơn, nên những người này mới bị dày vò như thế đấy."
Thanh Minh quay ngoắt lại, Nhữ Tư Côn nhanh chóng gật đầu.
"Vốn dĩ làm lao dịch ở đây đã rất vất vả rồi, nhưng dạo gần đây họ liên tục bị hối thúc đến mức bức tử. Vì vậy nên không ít người đã sinh bệnh hay kiệt sức mà ngã gục."
"Hừm. Nếu đúng là vậy thì không được rồi."
Dù tất cả chứng cứ đều đã trùng khớp, mọi nghi vấn cũng đang được giải đáp nhưng trong lòng bọn họ chẳng thấy vui mà chỉ thấy khó chịu hơn thôi.
"Mấu chốt ở đây là Băng Tinh. Nhưng số Băng Tinh đó..."
Thanh Minh nhìn vào tay áo của mình.
Toàn bộ số Băng Tinh đào được đều nằm trong ống tay áo của hắn.
"...Ở trong đó hết nhỉ?"
"......"
Các môn đồ Hoa Sơn bỗng nhiên giật mình.
"...Không phải cứ đào thêm là được sao?"
"Từ giờ nơi này sẽ không có Băng Tinh trong một thời gian."
"...Tại sao?"
"Tại ta đã gom sạch rồi. Một thời gian nữa Cực âm chi khí mới lại tái tạo và cho ra Tinh thể mới, đào trước lúc đó thì cũng chẳng có ý nghĩa gì đâu. Nếu mọi người không có ý định khoét sâu xuống tận điểm cuối cùng của lòng đất."
Bạch Thiên suy nghĩ một hồi rồi lẩm bẩm với vẻ mặt bối rối.
"Vậy ý con là..."
"Đúng vậy."
Thanh Minh gật đầu.
"Chìa khóa cuối cùng để bọn khốn đó hồi sinh được Thiên Ma đang nằm trong tay ta chứ không phải ai khác."
Chưa gì mà cảnh tượng đó đã rất sống động rồi.
Cảnh tượng bọn Giáo đồ Ma Giáo tức nổ mắt lao như điên về phía hắn để cướp
Băng Tinh ấy.
Một khi còn phụ thuộc vào cái tên Thiên Ma, bọn chúng chắc chắn sẽ không tiếc mạng sống của chính mình mà dùng mọi thủ đoạn tàn bạo nhất để giết hắn.
"Khì khì khì khì."
Thanh Minh ngửa ra sau cười khì khì như thể mất trí, rồi đột nhiên hắn vừa đấm xuống đất vừa hét lên.
"Chết tiệt, đúng là rối rắm!"
Thư phòng Cung chủ Băng Cung.
"Đào được Băng Tinh rồi sao? Lại còn là số lượng lớn hả?"
"Vâng, thưa Cung chủ."
Tuyết Xuyên Thượng nghe báo cáo xong liền đanh mặt lại.
"Hối thúc đám tội nhân đến vậy mà chúng vẫn không đào được, còn đám đạo sĩ đó lại đào được chỉ trong một lần ư?"
"...Đúng là vậy ạ."
Tuyết Xuyên Thượng bật cười như thể không tin được.
"Trông lù khù mà vác cái lu chạy lúc nào không hay nhỉ..."
Hắn không biết rốt cuộc bọn chúng đã làm cách nào, nhưng dù sao thì bọn thuộc hạ cũng không thể báo cáo gian dối được.
"Băng Tinh..."
Hắn đã đồng ý cho các môn đồ Hoa Sơn mua lại số Băng Tinh mà bọn chúng đào được rồi. Có nghĩa là số lượng lớn Băng Tinh mà bọn chúng đào được tất cả đều sẽ thuộc về Hoa Sơn phái.
"Không vui chút nào đâu."
Tuyết Xuyên Thượng vừa lẩm bẩm vừa bật cười, chẳng giống với lời nói của hắn chút nào cả. Càng nghĩ càng không thể tin được mà.
"...Cung chủ, phải làm sao mới được ạ?"
Nhị trưởng lão đang đứng cùng Tuyết Xuyên Thượng nói khéo.
"Nếu biết chuyện này 'bọn họ' tuyệt đối sẽ không để yên đâu ạ."
Tuyết Xuyên Thượng giật mình, nét mặt trở nên méo mó. Hắn bừng bừng nộ khí đối diện với ánh mắt của Nhị trưởng lão.
"Vậy ý ngươi là ta phải tỏ ra sợ hãi bọn chúng sao?"
"Th, thuộc hạ không có ý đó."
Nhị trưởng lão nhanh chóng cụp mắt xuống phủ nhận. Tuyết Xuyên Thượng thông qua cửa sổ, nhìn xuống bên dưới với ánh mắt đầy bực tức.
'Rắc rối rồi đây.'
Hắn chỉ cho phép bọn chúng ở trong mỏ Băng Tinh một thời gian thôi, ai mà ngờ chúng thật sự đào được Băng Tinh chứ?
"Không còn cách nào khác."
Tuyết Xuyên Thượng suy nghĩ một hồi, rồi hắn vừa cười vừa nói.
"Phải thuyết phục bọn chúng giao Băng Tinh ra thôi. Ta sẽ cho chúng tất cả mọi thứ xem như bù lại."
"...Nếu chúng không đồng ý thì phải làm sao ạ?"
"Không đồng ý á?"
Khóe miệng hắn cong lên.
"Vậy thì chỉ còn một cách thôi."
Một giọng nói lạnh lùng từ từ phát ra, vang vọng khắp đại điện.
"Cưỡng chế cướp đoạt."
"Ngài định giết bọn chúng sao?"
"Chậc. Ngươi nghe cái kiểu gì vậy? Đã bảo bọn chúng không thể bỏ mạng ở đây rồi mà."
"Nếu vậy thì..."
"Cướp của và giết người cướp của là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Nếu chúng ta giết bọn chúng thì các môn phái của Trung Nguyên sẽ chống lại chúng ta, nhưng nếu ta cướp lại thứ có xuất xứ từ nơi này thì các môn phái chống đối kiểu gì?"
"Quả nhiên, nghe rất hợp lý ạ. Thật ra thứ đó ban đầu vốn là đồ của Băng Cung mà."
"Đúng vậy. Cho nên chuyện..."
Tuyết Xuyên Thượng đang nói dở thì bỗng nghiêm mặt lại.
"Không..."
"Dạ...?"
"Không, không có đâu nhỉ? Chỉ là ngộ nhỡ, bọn chúng có thể ôm Băng Tinh bỏ chạy."
Nghe thấy vậy, Nhị trưởng lão nghiêng đầu.
"Bọn chúng có lý do gì để làm vậy ạ?"
"Ngu ngốc. Băng Tinh là đồ vô giá trị hả? Dù bán nửa giá đi chăng nữa nhưng bọn chúng lấy đâu ra tiền mà mua nhiều Băng Tinh như thế chứ? Giả sử như có đi chăng nữa thì không lý nào bọn chúng lại đem tiền đến tận đây."
"À......"
Nét mặt của Tuyết Xuyên Thượng trắng bệch.
"Trường hợp hy hữu nếu bọn chúng bỏ chạy thì..."
Mồ hôi lạnh bắt đầu thấm ra lưng hắn.
Nếu xảy ra chuyện đó chắc chắn cơn thịnh nộ của Giáo chủ sẽ đổ lên đầu hắn. Cơn thịnh nộ mà hắn không thể gánh vác được.
"Mau cử Băng Kiếm Đoàn đi bắt bọn chúng lại."
"Số lượng võ giả ở đó đã đủ rồi ạ."
"Đừng xem thường bọn chúng. Nếu Đệ nhất hậu khởi chi tú Trung Nguyên không phải là hư danh thì bọn chúng cũng không phải dạng vừa đâu."
Giọng nói của hắn kiến quyết hơn bao giờ hết.
"Không được có một sơ suất nhỏ nào. Không được sai sót dù chỉ là một trường hợp hy hữu."
Nhị trưởng lão gấp gáp cúi đầu.
"Thuộc hạ đã rõ! Thuộc hạ xin ghi nhớ."
"Nếu bọn chúng phản kháng kịch liệt thì giết luôn cũng được."
"......"
"Đi đi! Mau!"
"Vâng!"
Nhị trưởng lão nhanh chóng di chuyển bước chân.
"Đi theo ta."
"Dạ!"
Tên cung đồ tới báo cáo cũng tuân lệnh của lão, đi theo phía sau.
Nhị trưởng lão ra khỏi thư phòng của Cung chủ, trước khi đóng cửa lại, lão quan sát sắc mặt của Tuyết Xuyên Thượng một chút.
'Sợ rồi à.'
Hắn giả vờ lý lẽ, giả vờ gan dạ là thế nhưng vì sợ cơn thịnh nộ của Giáo chủ sẽ rơi xuống đầu, cuối cùng hắn cũng vứt bỏ những nguyên tắc mà hắn đã giữ gìn cho tới tận bây giờ.
'Cung chủ. Vì vậy nên ta mới không thể tin tưởng ngươi đấy.'
Nhị trưởng lão đóng cửa lại, không chần chừ gì thêm mà bước về phía cầu thang. Hai người nhanh chóng bước xuống cầu thang của tòa tháp.
"Ngươi nghe rõ rồi chứ?"
"Vâng! Thưa trưởng lão!"
"Ngươi đi đường này đến chỗ Băng Kiếm Đoàn rồi truyền lệnh của Cung chủ cho bọn chúng ngay đi."
"...Thuộc hạ làm vậy cũng được ạ?"
Hắn cẩn thận hỏi lại, Nhị trưởng lão rút từ trong người ra một tấm lệnh bài chứng minh địa vị trưởng lão.
"Ngươi cho bọn chúng xem cái này là được."
"Thuộc hạ hiểu rồi! Nếu vậy trưởng lão...?"
"Ta có việc khác cần phải xem xét. Đừng chần chừ nữa, đi mau đi!"
"Dạ!"
Nam nhân kia cúi đầu thật sâu rồi đi xuống cầu thang trước. Nhị trưởng lão nhìn theo bóng lưng đó, lão từ từ dừng bước, khóe miệng cong lên.
'Có tin tốt rồi đây.'
Một tin vô cùng tốt.
Nếu bọn họ nghe đến chuyện này chắc sẽ vui mừng lắm.
Nhị trưởng lão bước đi theo sau nam nhân kia rồi nhanh chóng chuyển hướng. Nơi mà bước chân lão đang hướng tới không phải nội bộ Băng Cung mà là phía bên ngoài.
Xoẹt.
Chỉ trong nháy mắt lão đã ra khỏi thành, lão bắt đầu chạy đi, vừa lén lút nhưng cũng rất nhanh nhẹn. Lão phóng như chim qua khỏi bức tường thành ở phía Tây, lao vút đi trên nền tuyết trắng.
Một giọng nói kỳ lạ phát ra từ miệng lão.
"Thiên Ma Tái Lâm, Vạn Ma Ngưỡng Phục."
Mảnh ghép cuối cùng để kết thúc những tháng ngày chờ đợi dài đằng đẵng của lão giờ đây đã được ghép vào rồi.