Chương 511 : Rất vui vì được gặp mặt

Ực.

Chấp Pháp Sứ Giả nuốt nước bọt khô khốc.

Hắn căng thẳng đến mức các đầu ngón tay dù đang lạnh cóng cũng không dám ngọ nguậy. Thậm chí, hắn đã từ bỏ việc cố gắng trấn an trái tim mình.

Tất cả những gì hắn mong muốn chỉ là giọng nói của hắn không quá run rẩy khi được cất lên.

"Giáo Chủ giá đáo!"

Chấp Pháp Sứ Giả chầm chậm, cực kỳ chầm chậm ngẩng đầu lên nhìn vào đôi bàn chân của Giáo Chủ.

Hình ảnh hắn có thể nhìn thấy là chân và chiếc ghế mà Giáo Chủ đang ngồi.

Một người có thân phận cao quý lại đang ngồi trên một chiếc ghế không thể tồi tàn hơn. Giáo Chủ của hắn vì chưa thể diện kiến Thiên Ma nên không dám tận hưởng sự an lạc. Bình thường cảm giác mà chiếc ghế mang lại cho hắn là một niềm tin sâu sắc.

Vậy nhưng giờ đây, nỗi sợ trong hắn còn lớn hơn cả niềm tin. Ai có thể hiểu được tâm trạng của một kẻ phải tự nói về sự thất bại đầy chua chát của bản thân kia chứ?

"Có, có chuyện xảy ra rồi ạ"

"Chuyện?"

Đôi bàn chân của Giáo Chủ bắt đầu di chuyển.

Mặc dù phản ứng đó rất nhỏ nhặt nhưng cũng đủ khiến Chấp Pháp Sứ Giả sợ hãi mà ngay lập tức cúi gập đầu xuống.

"Giáo Chủ!"

"Nói!"

Giọng nói của hắn ta nghe có vẻ rất bình tĩnh nhưng lại có sức nặng đè bẹp cả một con người. Chấp pháp sứ giát cố gắng kìm nén cảm xúc và bắt đầu báo cáo.

"Băng Cung sụp đổ rồi ạ!"

Không một câu trả lời nào xuất hiện.

Nhưng cho dù là vậy, Chấp Pháp Sứ Giả vẫn tiếp tục.

"Những người đi theo tiền nhiệm cung chủ đã tập trung lại với nhau và xông vào Băng Cung. Tuyết Xuyên Thượng đã đầu lìa khỏi cổ. Các trưởng lão từng bị trục xuất khỏi Băng Cung trong quá khứ đã đưa Tuyết Duy Bạch - nhi tử của tiền nhiệm cung chủ lên nắm giữ vị trí cung chủ. Chuyện là như vậy đấy ạ!"

Sau khi báo cáo xong, Chấp Pháp Sứ Giả nuốt nước bọt khô khốc. Lần này vẫn chưa có bất kỳ phản ứng nào.

Thậm chí ngay cả một cử chỉ hô ứng lại cũng không có. Sự im lặng đè nặng lên vai của Chấp Pháp Sứ Giả khiến hắn đến thở cũng khó khăn.

Sau một thời gian chờ đợi, cuối cùng một âm thanh nhỏ nhẹ mới phát ra.

"Vậy là..."

"Vâng, Giáo Chủ!"

"Chuyện gì đã xảy ra với Băng Cung?"

Chấp Pháp Sứ Giả ngẩng đầu lên theo phản xạ. Nhưng ngay giây phút bắt gặp ánh mắt hoàn toàn vô cảm của Giáo Chủ, hắn lại lập tức cúi gằm mặt xuống đất.

"Băng, Băng Cung..."

Chấp Pháp Sứ Giả khựng lại một chút để điều chỉnh giọng nói run rẩy của bản thân.

"Thuộc hạ đã kiểm tra mỏ băng tinh của Băng Cung. Nhưng không còn một viên băng tinh nào nữa. Dường như những kẻ đã ghé vào mỏ trước đó đã giải phóng những tội nhân bị giam giữ tại đó và quét sạch số băng tinh còn lại"

"..."

Im lặng.

Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, một giọng nói trầm thấp cất lên.

"Là ai?"

"Hình như bọn chúng là những kẻ đến từ Trung Nguyên"

"Trung Nguyên?"

"Vâng. Cách đây không lâu bọn chúng đã đến Bắc Hải này..."

Đôi mắt Giáo Chủ dần chìm trong tối tăm và ảm đạm.

"Lũ tay sai Trung Nguyên dơ dáy định cản trở ta đến cùng đây mà?"

Sượt

Âm thanh vuốt râu một cách nhẹ nhàng vang lên như một thanh phi tiêu đâm thẳng vào trái tim của Chấp Pháp Sứ Giả.

Nhưng phản ứng mà hắn nhận được lại khá khác so với những gì hắn nghĩ.

"Ta đã sai lầm khi giao tất cả mọi chuyện cho hạng người như Tuyết Xuyên Thượng. Nếu có việc gì đó cần phải làm, lẽ ra ta nên đích thân ra tay mới phải."

Dứt lời, Giáo Chủ bất ngờ đứng dậy.

"Dẫn đường cho ta đến chỗ lũ người đó"

"Giáo, Giáo Chủ?"

Chấp Pháp Sứ Giả hoảng hồn đập đầu xuống mặt đất.

"Thuộc hạ vô năng nên mọi chuyện mới ra nông nỗi này. Xin Giáo Chủ hãy cho thuộc hạ thêm một cơ hội nữa. Thuộc hạ nhất định sẽ lấy lại được Băng Cung!"

Nhưng đáp lại hắn chỉ là một phản ứng lạnh nhạt.

"Đại cuộc này đã được chờ đợi suốt 100 năm nay. Một việc cỏn con ở nơi này ta còn không thể làm được thì làm gì có tư cách để diện kiến Thiên Ma kia chứ. Dẫn đường đi!"

Bịch.

Chấp pháp sứ giá gập đầu xuống sàn.

"Xin Giáo Chủ hãy nghĩ đến bảo thể và đại cục trăm năm chúng ta chờ đợi! Nếu như Giáo Chủ mà bị thương bởi những chuyện nhỏ nhặt này, tất cả hy vọng của bổn giáo sẽ tan thành mây khói! Thuộc hạ thật to gan khi nói ra những điều này. Nhưng mong người đứng quên đi lý do vì sao chúng ta lại đến nơi này!"

Giáo Chủ nghiến răng.

Dường như hắn đang cố gắng kìm nén sự phẫn nộ trong lòng, những ngón tay của hắn quét qua ngực không ngừng run lên bần bật.

"Đi đi!"

"Vâng!"

"Hãy dẫn theo các giáo đồ và chiếm lại Băng Cung cho ta. Hãy khiến những kẻ dám cản đường của chúng ta phải đền tội bằng cách moi tim uống máu bọn chúng!"

"Tuân lệnh Giáo Chủ! Thiên ma tái lâm! Vạn ma ngưỡng phục!"

Chấp Pháp Sứ Giả đứng dậy rồi nhanh chóng chạy đi.

Giáo Chủ quan sát dáng vẻ đầy quyết tâm của Chấp Pháp Sứ Giả từ phía sau rồi từ từ ngồi xuống ghế. Hắn ta nắm chặt lấy ngực và cau mày.

"Lũ người Trung Nguyên..."

Chỉ cần nghe đến hai chữ Trung Nguyên thôi, trong lòng hắn đã bùng cháy lửa giận rồi. Ngày hôm đó.

Ngày Ma Giáo mất đi bầu trời, tất cả những hình ảnh đó vẫn hiện lên rõ mồn một trong tâm trí hắn.

Khi ấy hắn mới tiếp quản vị trí Giáo Chủ chưa được bao lâu kể từ khi Giáo Chủ tiền nhiệm tuẫn giáo trong trận huyết chiến. Và sự việc ngày hôm đó đã trở thành một cú sốc lớn đối với một đứa trẻ như hắn.

Đã một trăm năm trôi qua, nhưng hắn vẫn chưa thể nào thoát khỏi cảnh tượng ngày hôm đó.

Vậy nhưng...

Vậy nhưng bây giờ...

"Kiếp hỏa của Ma Giáo sẽ thiêu rụi các ngươi"

Sự cuồng loạn tràn ngập trong ánh mắt của hắn.

Thanh Minh ngơ ngác nhìn Tuyết Duy Bạch.

Sau nó hắn mỉm cười khúc khích rồi cất lời.

"Cái ghế nuốt trọn cả người mất thôi"

Tuyết Duy Bạch đối mặt với Thanh Minh bằng khuôn mặt có phần ngượng ngùng.

Thượng toạ dành cho cung chủ là một chiếc ghế lớn được bao phủ bởi lông gấu và bảo thạch hoa lệ. Vì vậy mà hình ảnh Tuyết Duy Bạch ngồi trên đó trông càng gượng gạo hơn.

Cái ghế đó thực sự hơi quá để cho một đứa trẻ ngồi.

'Giống hệt như cái tình hình mà hắn đang phải đối mặt vậy'

Không dưng lại phải ngồi lên vị trí cung chủ. Trên thực tế, kết quả ngày hôm nay đối với Tuyết Duy Bạch không hẳn là một kết quả tốt. Ít nhất là trong suy nghĩ của Thanh Minh.

"Hừm"

Nhữ Tư Côn đứng bên cạnh Tuyết Duy Bạch nhìn Thanh Minh với vẻ mặt vui vẻ. Ánh mắt của hắn ta xen lẫn sự hiền hòa và cả sự cẩn trọng.

Hắn đã luôn giữ lễ nghĩa với Thanh Minh vì Thanh Minh là ân nhân đã cứu hắn ra khỏi vách đá. Nhưng so với lúc đó thì Nhữ Tư Côn lúc này còn giữ tâm thế lịch sự hơn rất nhiều.

Cũng phải thôi, tại sao lại như vậy ư?

Thanh Minh đã một mình nhảy vào giữa quân địch, chính hắn đã cắt đầu Tuyết Xuyên Thượng và kết thúc cuộc chiến. Tất nhiên trong quá trình đó, những người do Nhữ Tư Côn dẫn dắt và cả những môn đồ Hoa Sơn khác cũng có công lao không ít.

Nhưng nếu như không có Thanh Minh, họ đã chẳng thể giành phần thắng với con số hy sinh ít ỏi như vậy.

'Vốn dĩ ngay từ đầu đã chẳng có cơ hội chiến thắng'

Khi tất cả các cung đồ Băng Cung không đáp lại lời kêu gọi của hắn ta cũng là lúc thắng bại đã rõ ràng. Nhưng những võ giả Trung Nguyên đã tự mình lật ngược kết quả đó.

Vì vậy mà hắn tôn trọng và coi trọng bọn họ không những trên tư cách là một võ giả mà còn trên tư cách là một trưởng lão của Băng Cung.

Nhữ Tư Côn bắt đầu trò chuyện với Thanh Minh bằng giọng nói vô cùng kính cẩn

"Đạo trưởng, cơ thể của đạo trưởng vẫn ổn chứ?"

"Ổn hay không mà lão không nhìn thấy à? Mắt lão không được tốt lắm nhỉ?"

"..."

Sự tôn trọng trong Nhữ Tư Côn đã vơi đi một chút.

"Có vẻ như đạo trưởng đã bị thương khá nặng?"

"Vậy mà lão trông vẫn lành lặn quá nhỉ?"

"..."

Sự tôn trọng của Nhữ Tư Côn tiếp tục giảm bớt thêm một chút nữa.

"Lão thử nói mà xem?!! Làm thế nào mà những kẻ từ nơi xa xôi đến giúp sức bị kiếm đâm, rồi bị đánh mà kẻ tự bản thân tìm lại nhà của mình lại lành lặn thế kia hả? Ây ku. Thiên địa ơi! Chỉ vì già yếu xương cốt không còn được như xưa mà lão nỡ lòng nào đứng yên mà nhìn thế hả?"

"Chuyện này..."

Khuôn mặt Nhữ Tư Côn bắt đầu đỏ bừng lên.

Rõ ràng là hắn không hề cố tình làm thế, nhưng kết quả là vẫn không thể phản bác lại được một câu nào. Bởi vì không hiểu thế nào nhưng Nhữ Tư Côn lại không hề bị một vết thương nhỏ nào?

Hắn đã có một suy nghĩ nhỏ nhen rằng thử nói đến vết thương bầm tím do dính chưởng lực nhưng lại e ngại nếu bản thân ăn nói vụng về thì đấu không lại cái miệng đó nên hắn lại yên lặng không nói gì.

"Chuyện đó..."

"Còn nữa!"

Nhữ Tư Côn chưa kịp nói xong thì Thanh Minh đã nhăn nhó hét lên.

"Làm người thì phải có lương tâm! Bọn ta đã đánh nhau hộ các người rồi còn bị thương nữa. Ta cũng chẳng mong các người sẽ đưa ngự y đến. Nhưng sao các người có thể để ta tự mình chữa trị như vậy hả? Là tự chữa trị đấy?!!!"

Rõ ràng, là các đạo trưởng nói rằng sẽ tự chữa trị kia mà...

Nhữ Tư Côn có rất nhiều điều muốn nói. Nhưng hắn lại không thể phản bác lại được gì cả. Bởi vì hắn vẫn là một người biết thế nào là liêm sỉ.

"Nếu các người không chữa trị cho bọn ta thì cũng phải cho bọn ta thứ gì đó như linh đan chẳng hạn? Như thế mới đáng làm người chứ? Bắc Hải lại là nơi vô tình đến vậy ư?"

"Phụ, phụ thân!"

Sau khi nghe phàn nàn liên tục, Tuyết Duy Bạch bắt đầu mở lời bằng khuôn mặt mệt mỏi. Hàn Lý Minh nhanh chóng sửa lại lời nói của cung chủ nhỏ nhắn đó.

"Xin hãy gọi ta là Hàn Tổng quản! Cung chủ!"

"Vâng, Hàn Tổng quản! Không biết Băng Cung có còn linh đan không?" "Tại nơi ở của Tuyết Xuyên Thượng có thu thập được một viên ạ"

"Nhanh, nhanh đưa nó cho đạo trưởng đi"

"..."

"Nhanh lên"

"Vậy để thuộc hạ kêu người đi lấy ngay"

Thanh Minh mỉm cười đầy mãn nguyện như một con mèo no bụng.

"Ta chỉ nói vậy thôi chứ không phải là muốn đòi hỏi gì đâu....Thật xấu hổ vì mọi chuyện lại đi theo hướng này"

Vành mắt Nhữ Tư Côn liên tục co giật.

Chỉ nói vậy thôi ư?

Bằng cái khí thế nếu không giao linh đan ra thì hắn sẽ cầm kiếm lao đến ngay lập tức á? Nhưng khi hắn chưa kịp nói gì thì các môn đồ Hoa Sơn đã phủ đầu trước.

"Chà! Nhìn Thanh Minh của chúng ta kìa! Cũng khôn ra phết đấy chứ?!"

"Đương nhiên rồi. Phải lấy thứ cần lấy chứ. Ta bị thương kia mà!"

"Thông minh quá!"

Bạch Thiên quay lại nhìn các môn đồ Hoa Sơn với vẻ mặt hoang mang. Nhưng bọn họ lại vểnh cằm lên đầy trơ trẽn.

"..."

Bạch Thiên cạn lời không nói gì mà chỉ quay đầu lại.

'Sai'

Sai hết rồi.

Mặc kệ Bạch Thiên có hoang mang hay không, Thanh Minh vẫn chỉ nhìn chằm chằm vào Tuyết Duy Bạch bằng thái độ thản nhiên.

"Thế nào?"

Trước câu hỏi đột ngột, vị cung chủ nhỏ tuổi có phần hơi bối rối.

"Cảm nghĩ khi ngồi trên chiếc ghế đó là như thế nào vậy?"

Phải đến khi đó Tuyết Duy Bạch mới hiểu được câu hỏi, hắn nhanh chóng nuốt nước bọt rồi gật đầu.

"Ta cũng không biết nữa. Ta chưa có kinh nghiệm về chuyện này"

Thanh Minh mỉm cười khúc khích.

"Đúng vậy. Đúng là như vậy"

Hắn ta định nói gì thêm nhưng lại lắc đầu.

"Được rồi. Vậy là..."

Hắn chuyển ánh mắt về phía Nhữ Tư Côn đang đứng bên cạnh.

"Bao giờ các vị định xuất phát?"

"Xuất phát ư? Đạo trưởng đang nói gì vậy?"

"Lão không biết nên mới hỏi đấy à?"

Khi Thanh Minh nhìn Nhữ Tư Côn bằng ánh mắt tra xét, lão hơi do dự một chút. Cuối cùng lão cũng hiểu ra và thở dài.

"À, thì ra là đạo trưởng đang nói đến vấn đề đó"

"Phải. Là Ma Giáo"

Giọng nói của Thanh Minh có cái gì đó rất u ám khi nói ra hai từ "Ma Giáo"

"Chúng ta không có thời gian để chần chừ đâu. Đã đến lúc phải xuất phát rồi!"

"Hưm. Đúng là vậy. Có điều..."

Khuôn mặt Nhữ Tư Côn thoáng qua biểu cảm khó xử.

"Đạo trưởng, Ma Giáo không phải dạng dễ xơi như vậy đâu"

"Ta biết"

Ta biết rất rõ là đằng khác. Vì biết rất rõ nên ta mới gấp gáp như thế này.

"Chúng ta đã bị tiêu hao lực lượng trong cuộc chiến vừa rồi. Việc tiếp tục phải đối mặt với một quân địch mà cho dù cố gắng chúng ta cũng không thể giành phần thắng là một việc không hề dễ dàng."

"Ta cũng biết điều đó"

Đối mặt với câu trả lời ngắn gọn từ Thanh Minh, Nhữ Tư Côn bắt đầu mở lời với khuôn mặt ngượng ngùng.

"Vì vậy mà....Vừa hay các vị lại là người Trung Nguyên. Trong thời gian bọn ta cố gắng cầm cự, đạo trưởng nghĩ sao về chuyện quay lại Trung Nguyên và dẫn quân chi viện đến? Nếu có thể làm như vậy, chúng ta có thể quét sạch lũ Ma Giáo xấu xa một cách chắc chắn hơn"

Thanh Minh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Nhữ Tư Côn và mỉm cười. Sau đó, hắn bắt đầu di chuyển ánh mắt về phía Tuyết Duy Bạch.

"Nghe thấy chưa?"

"..."

"Những người xung quanh ngươi bây giờ là như vậy đấy"

Giọng nói của hắn nguội lạnh đi từng chút một.

"Lý do Bắc Hải phải thống khổ không phải là Tuyết Xuyên Thượng. Tất cả là do cách sống của các người. Ngươi phải biết rõ điều đó"

Bên trong đại điện Băng Cung, bầu không khí ớn lạnh bắt đầu dâng lên như thể đóng băng mọi thứ ngay lập tức.