Về sau, các cung đồ Dã Thú Cung đã hồi tưởng về ngày hôm đó như thế này.
"Hổ xông vào đàn cừu thì cũng có làm sao đâu? Việc hổ nhắm vào những con cừu cũng chẳng có gì phải náo loạn cả phải không nào?"
"Phải, đúng là như vậy"
"Bình thường khi có hổ đến những con cừu sẽ nép lại về một phía, con hổ chỉ cắn lấy một con cừu sau đó sẽ bỏ đi, và mọi chuyện xem như xong"
"Ngay từ đầu, mãnh thú đâu có cố tình tấn công những con thú mà nó không ăn kia chứ?"
"Đúng........rõ ràng là như vậy"
Vì vậy mà khung cảnh ngày hôm ấy không thể được giải thích bằng như lời như vậy.
"Nếu phải tìm ra cái gì đó tương tự thì........"
"Có thể tìm được cái gì đó giống vậy ư?"
"Không. Dù không giống nhưng mà........ nếu phải đưa ra lời giải thích cho những người còn lại trong cung thì chỉ có một mà thôi"
"Là gì thế?"
"Trước đây ta từng thấy một con chồn ở trong chuồng gà. Con chồn đó vốn hung dữ nên nó đã giết chết hết những con gà mà thậm chí nó không ăn"
"Đúng vậy. Chồn vốn dĩ như vậy mà"
"Thêm vào đó, những con gà bị nhốt ở trong chuồng nên không thể chạy trốn........Vì vậy mà một cảnh tượng cực kỳ hỗn loạn đã xảy ra"
"Đúng vậy"
"Chính xác là như vậy. Chúng ta chính là gà........"
"Còn Hoa Sơn Kiếm Hiệp là chồn hả?"
"Suy nghĩ kỹ lại thì ví dụ này cũng không đúng lắm. Việc so sánh người đó với con chồn cũng không nên chút nào........Hừm........Phải. Cứ nói toẹt ra là Hoa Sơn Kiếm Hiệp lao vào chuồng gà là được"
"........"
"Ta đến bây giờ vẫn thường mơ thấy ác mộng về ngày hôm ấy. Hoa Sơn Kiếm Hiệp tựa như ác quỷ lao về phía ta với hai con mắt long sòng sọc........"
"Thôi đừng có nhắc nữa. Làm ơn........"
"Ta hình như vẫn nghe thấy âm thanh la hét của ngày hôm đó vang vọng đâu đây. Cứ như bị ảo ảnh vậy..............."
"Aaaaaaaaaaaaaa!!!"
Các đệ tử Hoa Sơn rất dũng cảm.
Đó là một sự thật mà không một ai có thể phủ nhận. Hoa Sơn là nơi đã mang nhiều nhân lực nhất đến Giang Nam hiểm nguy và bọn họ cũng không hề lùi bước khi phải đối đầu với Giáo Chủ Ma Giáo mà toàn thể thiên hạ kinh sợ.
Sự thật là cho dù không đưa ra một ví dụ như vậy thì Hoa Sơn vẫn là môn phái dũng mãnh nhất giang hồ ở thời điểm hiện tại........Không một ai có thể phủ nhận rằng gan của bọn họ lớn đến mức có thể nói là nhô ra khỏi bụng.
Vậy nhưng các đệ tử của Hoa Sơn - môn phái không thua kém bất kỳ môn phái nào trong thiên hạ đó bây giờ lại đang la hét như thể gặp phải quỷ thần mà vắt chân lên cổ để chạy.
"Tránh raaaaaaaa!"
"Sư thúc! Sư thúc mà bỏ chạy như vậy thì bọn con phải làm sao?"
"Im mồm! Con nghĩ ta có mấy cái mạng hả?"
Nạn nhân lâu năm........vì hắn đã trải qua chuyện này rất nhiều lần nên hắn biết rõ hơn bất kỳ ai, tên tiểu tử Thanh Minh hiện đang ở trong tình trạng như thế nào.
Một khi Thanh Minh ở trong trạng thái đó thì không có cách nào để đối phó được cả. Nếu muốn sống thì cứ phải chạy trước đã.
Vậy nhưng đáng tiếc thay, bóng lưng của bọn họ vốn đã quá quen thuộc đối với Thanh Minh.
Ầmmmm!!!
"Aaaaaaaaaa!!!"
"Hiccccccccccc!!!!"
Bạch Thiên hoảng sợ trước tiếng la hét thảm thiết vang lên từ phía sau lưng, theo bản năng hắn lập tức hạ thấp cơ thể lăn lộn trên mặt đất.
Và rồi ngay lập tức, một thứ gì đó đã lướt qua đầu hắn ta với tốc độ kinh hoàng.
"Suýt nữa thì chết........chết rồi........hự aaaaaa!"
Chưa kịp nói hết câu, Thanh Minh đã giáng thẳng một quyền vào cằm của Bạch Thiên. Sau đó toàn bộ cơ thể của Bạch Thiên bay lên không trung thẳng tưng như một mũi tên.
Ngay cả trong lúc bị đánh đến bay màu như vậy, Bạch Thiên vẫn duy trì được khí chất ngời ngời đến mức kẻ chứng kiến cảnh tượng đó sẽ phải cảm thán rằng 'quả nhiên là Bạch Thiên'.
Đương nhiên, Bạch Thiên cho dù nghe thấy những lời đó cũng sẽ chẳng lấy gì làm vui vẻ.
Sau khi đánh bay Bạch Thiên bằng nhất kích, Thanh Minh với đôi mắt xung huyết tiếp tục tìm kiếm vật hy sinh tiếp theo.
Từ miệng hắn phát ra âm thanh tựa như một con hung thú thượng cổ vừa bị bất ngờ đánh thức.
Nhuận Tông hạ thấp tư thế, cẩn thận đưa một tay ra.
"Thanh, Thanh Minh à. Trước tiên cứ bình tĩnh cái đã. Nha? Ta biết đệ là người hiền lành mà?"
"Bình tĩnh?"
"Phải.............."
"Bình tĩnhhhh ưưư?"
"Hic?"
Và rồi bàn chân của Thanh Minh đặt ở giữa khuôn mặt của Nhuận Tông. Nhuận Tông vẫn chưa kịp hét lên một tiếng nào đã quay mòng mòng như một con quay bay qua cả Đường Môn và Lục Lâm rồi liệng ở một góc hàng rào trang viên.
Bịchhhhhhh
Hơi nước đã bốc lên trắng xóa trên khuôn mặt của Nhuận Tông lúc này. Khoảnh khắc nhìn thấy dấu chân một cách rõ ràng trên khuôn mặt ấy, tất cả mọi người đều nổi da gà.
'Bạch, Bạch Thiên đạo trưởng và Nhuận Tông đạo trưởng........'
'Chỉ một kích mà đã..............'
Những kẻ ở nơi này đã đánh nhau dữ dội trong nhiều ngày. Vì vậy mà bọn họ có thể nắm rất rõ thực lực của đối phương.
Bạch Thiên và Nhuận Tông đã vượt qua cái danh hậu khởi chi tú. Trên giang hồ lúc này hẳn sẽ có những người gọi bọn họ với danh xưng tuyệt đỉnh cao thủ.
Vậy nhưng kiếm tu cái con khỉ khô, vận mệnh của bọn họ là như nhau khi đứng trước 'hung thú thượng cổ' mang tên Thanh Minh.
"Hự, tại sao ta........"
Sau khi tỉnh táo trở lại và dựng cơ thể dậy, Chiêu Kiệt ngơ ngác nhìn xung quanh đầy bối rối.
Trong bầu không khí kỳ quái, Chiêu Kiệt nghiêng đầu thắc mắc bỗng ngừng ngay động tác khi đối diện với ánh mắt đã mất đi một nửa lý trí của Thanh Minh
Một khoảng lặng cứ thế trôi đi.
Chiêu Kiệt nở một nụ cười rạng rỡ.
"A..............lẽ ra ta phải chết từ trước đó một chút rồi mới phải"
Và rồi ngay sau đó, Thanh Minh lao mình như một con hổ lao vào tấn công Chiêu Kiệt bằng những nắm đấm.
"Các ngươi!"
"Áaaa!"
"Có phải là con người không? Có phải là con người không hả?"
Những cú đấm như những hòn đá liên tục dội xuống mặt Chiêu Kiệt như cơn mưa. Đầu của Chiêu Kiệt bắt đầu quay cuồng.
"Chết đi! Chết đi!! Lũ khốn các ngươi! Chết hết đi!!!!"
Mỗi lần đầu quay quay và tầm nhìn thay đổi hắn lại nhìn thấy những kẻ đang nhìn về hướng này với khuôn mặt chán chường và cả dáng vẻ điên loạn của Thanh Minh.
'Hự........'
Ngay cả khi ý thức mờ nhạt, trên khóe môi của Chiêu Kiệt vẫn nở một nụ cười. Hình ảnh Nhuận Tông ngất xỉu trong tầm nhìn của hắn ta.
Nhuận Tông quả nhiên cũng đang ngất xỉu cùng với nụ cười nở trên môi giống như Chiêu Kiệt.
'Lũ khốn các ngươi........bây giờ........chết chắc rồi........'
Nếu như các ngươi cũng gặp phải chuyện mà Hoa Sơn đã gặp phải suốt thời gian qua thì dù có bị đánh chết cũng đáng lắm.
'Hãy thử........bị như vậy........một lần mà xem........'
Ngay cả khi bị đánh đến mặt mũi sưng vù, cái đầu của Chiêu Kiệt vẫn nghiêng sang bên cạnh cùng với một nụ cười hạnh phúc. Thanh Minh từ từ đứng dậy bỏ lại một Chiêu Kiệt rũ rượi.
Tách.
Một giọt máu đọng lại nơi nắm đấm của hắn ta rơi xuống đất. Âm thanh đó mặc dù vô cùng nhỏ nhưng nó đã lan rộng đến toàn thể sân tu luyện.
"Lũ khốn kiếp kia!!"
Bọn họ nhìn chằm chằm vào một Chiêu Kiệt đang bất tỉnh rồi lại chuyển hướng nhìn về phía Thanh Minh.
"Cái gì cũng có mức độ thôi chứ!"
"........"
"Phóng hỏa?"
"Chuyện đó là do Lục Lâm.............."
"Bỏ độc vào đồ ăn?"
"Chuyện đó là do Đường Môn làm. Ta đã nhìn thấy!"
"Tên khốn Cung Chủ thì là đứa ngã bệnh đầu tiên sau khi đánh nhau, còn mấy đứa kéo thú vật đến tận đây không quản lý được mà để bọn chúng tấn công vào nhà dân?"
"Chuyện đó là do Băng Cung"
"Dã Thú Cung.............."
"Cái lũ khốn kia!!!!"
Đương nhiên bọn họ có mười cái miệng cũng chẳng thể nào biện minh được.
Cho dù chính Thanh Minh đã tạo nên tình huống nhưng để mọi việc đi đến bước đường này là trách nhiệm của tất cả mọi người.
"Ta đã suy nghĩ quá nông cạn rồi. Ta cứ tưởng ít nhất các ngươi vẫn là con người kia. Con người thì phải xử sự như con người chứ. Nhưng mà........xem ra các ngươi không phải là con người thì phải?"
"........"
"Vậy thì chỉ có một phương thức dành cho các ngươi mà thôi. Trong quá khứ! Một Chưởng Môn Nhân vĩ đại của Hoa Sơn đã nói như thế này"
"Vị đó đã nói gì thế.............."
"Đối với chó, thằng điên và các đệ tử không nghe lời thì đòn roi chính là tiên dược"
- Ta chưa từng nói như vậy với chó và thằng điên.
"Ồn ào!"
Không một người nào phát ra tiếng động, nhưng rồi Thanh Minh lập tức lao vào Đường Bá đang đứng ở gần đó.
"Ngăn, ngăn lại!"
"Bảo vệ Tiểu Môn Chủ!!!"
Các môn đồ Đường Môn hoảng sợ hét lớn. Sau đó bọn họ phóng phi châm và độc tán về phía Thanh Minh đang lao đến.
"Aaaaaaaaaaaaa!!!"
Thanh Minh rút kiếm tựa như một cối xay gió lao thẳng về phía trước. Độc tán lập tức bị đẩy ra trước phong áp mạnh mẽ và phi châm cũng văng tung tóe khắp tứ phương tám hướng.
"Hic, hiccc!"
Mặt Đường Bá lúc này đã xanh lét như tàu lá chuối. Hắn nhanh chóng lùi về phía sau, lôi ra bất cứ ám khí gì có trong tay áo và liên tục phóng đi.
"Aaaa! Độc Tật Lê! Ngưu Mao Châm! Quỷ Vương Linh! Huyết Trích Tử! A! Còn..................... Còn gì nữa nhỉ? Thất Bộ Truy.............."
Hự.
Vậy nhưng sự phản kháng của hắn hoàn toàn vô ích, từ khi nào Thanh Minh đã lao đến trước mũi Đường Bá và nắm lấy cổ tay của hắn.
"Thất Bộ, cái gì?"
".............."
"Thất Bộ Truy Hồn Sa?"
"Ha........haha"
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán của Đường Bá.
"Đạo, đạo trưởng! Ta lý nào lại sử dụng loại tuyệt độc hung ác đó với đạo trưởng kia chứ........"
"Vậy cơ à? Thế tay nhà ngươi đang cầm cái gì kia?"
Thanh Minh nắm lấy cổ tay của Đường Bá rồi lắc lắc một cái. Ngay sau đó túi độc nằm trong tay hắn ta cũng rung lắc theo.
"Cái, cái này........chỉ là một loại tán công độc bình thường mà thôi. Cực kỳ yếu........"
"A, vậy hả?"
"Vâng, đúng rồi ạ........"
"Tên khốn nhà ngươi đang đùa với ta đấy à?"
"........"
Thanh Minh lập tức dáng một quyền vào bụng khiến lục phủ ngũ tạng của Đường Bá lộn nhào.
Đường Bá há hốc miệng ra bởi cú sốc đau đớn. Sau đó Thanh Minh mở túi độc trong tay Đường Bá ra rồi nhét hết vào miệng của hắn.
"1 loại tán công độc bình thường nên chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ?"
"Ựp! Ựp!"
"Không sao. Không chết đâu. Không chết được đâu. Có phải là Thất Bộ Truy Hồn Sa đâu mà chết được?"
Đường Bá sùi bọt mép ngã ngửa về phía sau. Đường Môn về cơ bản đã được tu luyện khả năng kháng độc từ nhỏ, mà một kẻ có thể lên đến vị trí Tiểu Môn Chủ chắc hẳn sẽ không chết vì bị trúng độc do chính bản thân sử dụng.
Có điều, ăn phải ngần ấy loại độc như Thất Bộ Truy Hồn Sa trong một thời gian có thể nói là vô vọng trong việc làm người.
"Khự ư ư ư........!"
Đúng như dự đoán, Đường Bá ngã ngửa về phía sau, co giật toàn thân rồi bắt đầu vặn vẹo cơ thể một cách kỳ lạ.
Những kẻ nhìn thấy cảnh tượng đó đều thất hồn bạt vía. Thế gian này biết đi đâu để có thể nhìn thấy cảnh tượng người Đường Môn tự trúng độc của bản thân rồi thành ra cái bộ dạng thế kia cơ chứ? Lại còn là Tiểu Môn Chủ Đường Môn nữa chứ.
"A, tất cả các ngươi đều thích đầu độc đúng chứ?"
Đứng trước câu hỏi của Thanh Minh, các môn đồ Đường Môn đều lắc đầu một cách tuyệt vọng.
Vậy nhưng, Thanh Minh đã lục soát tay áo của Đường Bá - người đã ngã xuống rồi lôi ra thứ gì đó.
"Không được tùy tiện đụng vào đâu, nguy hiểm..............!"
"Đạo trưởng đã từng dùng thứ đó rồi à? Sao có thể tự nhiên như vậy........"
Thanh Minh nắm chặt túi độc trong tay và bắt đầu cười khúc khích.
"A, ta đã từng dùng chưa ý hả?"
"........"
"Ầy, ta đương nhiên là chưa rồi. Đây là lần đầu tiên đấy"
"Hình như đâu có phải"
"Nhìn đạo trưởng thành thạo lắm mà........"
"Là lần đầu, lần đầu thôi. Vì vậy mà..............đi chết hết đi lũ khốn các ngươi!"
"Lời nói trước sau chẳng ăn khớp gì cả!!!"
Thanh Minh ném túi độc đi rồi tung chưởng lực. Khói độc màu lam, đen, hồng lập tức lan rộng tại vị trí mà Đường Môn đang đứng.
"Hiccccc!!!"
"Chết tiệt, tại sao cái lão già đó lại mang nhiều thứ bên mình vậy chứ!!"
"Đừng, đừng có thở! Sẽ bị trúng độc đấy!!!"
Trong bữa tiệc khói độc có một không hai trên thế gian này, Thanh Minh như đang cởi bỏ một chiếc áo không tồn tại vừa cười khúc khích như một cuồng nhân.
"Ư hihihihihi! Vui quá!!!!!!"
Các môn đồ Đường Môn bị mắc kẹt trong làn khói độc dày đặc nhảy vọt lên trời như pháo hoa. Thật đáng thương.
Thiên Hữu Minh lúc này mới nhận ra một chân lý thông thường rằng mọi sự phóng đãng đều sẽ phải trả giá.