Chương 1186 : Các hạ đang nói cái gì vậy

Cộp.

 

Tiếng tràng hạt đứt lìa rơi xuống sàn vang lên như tiếng sấm.

 

Đường Tiểu Tiểu trợn tròn mắt, run rẩy khẽ kéo nhẹ vạt áo của Lưu Lê Tuyết đang nhìn Bạch Thiên chằm chằm.

 

“..........Sư thúc.”

 

“Hửm?”

 

“Người hãy làm gì đó đi chứ.”

 

“Làm gì?”

 

“Ơ nhưng......................”

 

“Dù sao thì cũng không ngăn được đâu.”

 

Lưu Lê Tuyết mặt không đổi sắc, điềm tĩnh nói.

 

“Con cũng có thể bị đánh đấy.”

 

Nghe vậy, Đường Tiểu Tiểu bỗng nhận ra.

 

Khoảnh khắc đã quyết tâm bước đi, thì người mà Hoa Sơn không thể ngăn cản nhất không phải Hoa Sơn Cuồng Khuyển Thanh Minh, ác danh làm rung chuyển khắp Trung Nguyên, mà chính là Hoa Sơn Chính Kiếm, Bạch Thiên.

 


 

 

Và đương nhiên, phản ứng của những người khác cũng chẳng khác gì so với Đường Tiểu Tiểu. Chiêu Kiệt há hốc miệng như thể miệng hắn như muốn rách ra tới nơi. Nhuận Tông cũng mở to mắt tới mức ai nhìn vào cũng biết hắn đang kinh ngạc tới nhường nào.

 

‘Trời đất ơi......................’

 

Con ngươi Nhuận Tông không ngừng lay động nhìn Bạch Thiên.

 

Hắn có thể khẳng định. Hoa Sơn có hơn một trăm đệ tử, nhưng người kiên quyết dám nói ra những lời như vậy trước mặt Pháp Chỉnh chỉ có một. Đó là Bạch Thiên.

 

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Pháp Chỉnh. Mà không, nói chính xác hơn là đổ dồn về phía đôi vai khẽ run rẩy của ông ta.

 

Phương Trượng Thiếu Lâm đang không kìm nén được cơn phẫn nộ tới mức run rẩy cả người. Điều đó khiến cho những người biết rõ Thiếu Lâm là nơi như thế nào, Phương Trượng Thiếu Lâm là sự tồn tại như thế nào đều cảm thấy run rẩy trước cảnh tượng ấy.

 

Thế nhưng, các đệ tử Hoa Sơn đều biết, sự run rẩy ấy không xuất phát từ sự sợ hãi.

 

Phải, có thể phát ngôn của Bạch Thiên đã vượt quá giới hạn. Có thể hắn phát ngôn hơi quá khích. Bởi cùng một ý nghĩa, nhưng hắn hoàn toàn có thể biểu hiện bằng nhiều cách khác nhau.

 

Ấy vậy nhưng, chẳng có ai lên tiếng rằng Bạch Thiên đã quá lời cả. Nếu là người biết đặt mình vào địa vị của Hoa Sơn, hiểu những lời Bạch Thiên nói, thì ai cũng sẽ cảm thấy tim mình đang đập thình thịch vì giận dữ.

 

Tổ tiên của Hoa Sơn đã cứu cả thiên hạ. Ấy thế mà, ngay cả những người biết rõ sự thật ấy cũng lờ đi mà coi thường Hoa Sơn. Hoa Sơn đã phải chịu ấm ức thế nào, khổ đau tới đâu kia chứ?

 

Bạch Thiên chỉ đang chỉ trích sự thật đó. Và đối tượng hắn nhắc tới, chẳng phải ai khác mà chính là Pháp Chỉnh. Khiến dù có nằm mơ ông ta cũng không thể ngờ, chuyện này lại có thể xảy ra.

 

Sự tĩnh lặng bao trùm khắp căn phòng. Pháp Chỉnh nhìn chằm chằm xuống mặt đất. Chuỗi tràng hạt trong tay ông ta đã vỡ ra thành trăm mảnh, rơi vãi xuống sàn.

 

Trong thiên hạ này làm gì có kẻ nào dám đứng trước mặt Pháp Chỉnh bàn về đạo lý? Làm gì có ai dám dạy dỗ ông ta kia chứ? Bởi vì điều đó chẳng khác nào một hành vi coi thường Phương Trượng Thiếu Lâm, xúc phạm tới lão cao tăng Pháp Chỉnh đang tiến tới Phật Đạo.

 

Tuy nhiên, người lên tiếng chỉ trích trước không phải là Pháp Chỉnh, mà là Tông Lợi Hình đang ngồi bên cạnh ông ta.

 

“Ngươi đang nói cái quái gì vậy hả!”

 

Tông Lợi Hình cao giọng, hai mắt đằng đằng nộ khí nhìn Bạch Thiên. Tuy rằng từ đầu tới giờ ông ta vẫn luôn giữ yên lặng, nhưng bây giờ, ông ta đã phẫn nộ tới mức phải ra mặt.

 

“Vừa lên được vị trí Quyền Chưởng Môn Nhân là ngươi đã không nhìn thấy gì nữa rồi à? Cho dù ngươi không phải là Quyền Chưởng Môn Nhân, mà là Chưởng Môn Nhân chính thức đi chăng nữa, thì đó cũng không phải là lời mà người có thể nói ra khỏi miệng đâu! Sao ngươi dám không biết điều......................”

 

Thế nhưng, Pháp Chỉnh đã ngăn Tông Lợi Hình lại trước khi ông ta kịp nói hết câu.

 

“Dừng lại đi, Chưởng Phái.”

 

“Phương Trượng! Rõ ràng là hắn quá vô lễ......................”

 

“Dừng lại!”

 

Tiếng hét tràn đầy nội lực của Pháp Chỉnh đã đè nén cơn giận của Tông Lợi Hình lại. Tông Lợi Hình vô thức giật mình quay sang nhìn Pháp Chỉnh.

 

Sau một hồi nhìn chằm chằm vào chuỗi tràng hạt rơi trên sàn, Pháp Chỉnh liền ngẩng đầu lên rồi nhắm mắt lại.

 

“.........Xin các hạ thứ lỗi vì lão nạp đã có chút cao giọng. Chưởng Môn Nhân. Lão nạp biết ơn tấm lòng của các hạ, nhưng đây không phải là chuyện đáng để Chưởng Môn Nhân nổi giận.”

 

“Phương Trượng......................”

 

“..........A Di Đà Phật.”

 

Pháp Chỉnh nhắm mắt lẩm nhẩm niệm Phật. Sau khi liên tục niệm Phật lấy lại bình tĩnh, ông ta cũng mở mắt ra.

 

Bạch Thiên vẫn thản nhiên đối diện với ông ta bằng gương mặt không chút thay đổi. Có thể đối với một vài người, đó là một bộ dạng vô cùng đường hoàng, nhưng với một vài người khác, đó lại là bộ dạng vô cùng ngạo nghễ. Vậy còn Pháp Chỉnh, ông ta cảm thấy thế nào?

 

“..........Chuyện đó......................”

 

Pháp Chỉnh ngừng lại, nói như đang thì thầm.

 

“Đó là nhân quả của lão nạp. Lão nạp mong các hạ thứ lỗi.”

 

Lời vừa kết thúc, các đệ tử Hoa Sơn liền thở hắt ra.

 

Nếu ông ta chấp nhận một cách đơn giản như vậy, thì có thể mọi việc sẽ dừng lại ở chuyện Bạch Thiên chỉ trích sai lầm của Pháp Chỉnh, và Pháp Chỉnh thừa nhận điều đó. Mọi chuyện sẽ trôi qua như thế.

 

Nhưng, những người biết rõ chuyện gì đang ẩn chứa phía sau tình huống này tuyệt đối không đánh giá nó một cách đơn giản như vậy.

 

Pháp Chỉnh lại nhắm mắt, một lần nữa lẩm nhẩm niệm Phật.

 

“Lão nạp............. quên mất rằng các hạ là Quyền Chưởng Môn Nhân của Hoa Sơn, và Chưởng Môn Nhân của Hoa Sơn hoàn toàn có tư cách xứng đáng để nhận được sự đối xử một cách thỏa đáng. Tất cả đều là thiếu sót của lão nạp.”

 

Các đệ tử Hoa Sơn quay sang nhìn nhau.

 

Chưởng Môn Nhân của Hoa Sơn phải được đối xử một cách thỏa đáng.

 

Câu nói ấy có thể lý giải theo nhiều cách hiểu. Nhưng sự tiếp đãi mà ‘Chưởng Môn Nhân của Hoa Sơn’ đáng được nhận theo như lời Pháp Chỉnh nói không bắt nguồn từ sức mạnh và thế lực mà Hoa Sơn hiện có.

 

Ý nghĩa đó quá rõ ràng. Đây là lần đầu tiên Pháp Chỉnh chính thức thừa nhận công lao của Hoa Sơn trong quá khứ.

 

Rốt cuộc, lời nào mới đủ để diễn tả tâm trạng của các đệ tử Hoa Sơn khi nghe câu nói ấy đây?

 

Bạch Thiên lại cất lời.

 

“Đáng lý ta phải xin lỗi vì đã có chút quá khích khi nói về chuyện đó với tư cách là một võ giả, cũng như một đệ tử của Hoa Sơn, nhưng hiện giờ, ta không phải là một võ giả, mà là Quyền Chưởng Môn Nhân của Hoa Sơn, nên ta mong ngài lượng thứ, vì rất khó để ta có thể nói ra lời xin lỗi.”

 

“..........Có gì mà lượng thứ chứ. Các hạ nói đúng cả mà.”

 

Pháp Chỉnh nhẹ nhàng gật đầu. Đường Quân Nhạc tròn mắt nhìn cảnh tượng ấy.

 

Tuy không biết những người khác cảm thấy thế nào, nhưng trong mắt Đường Quân Nhạc, Pháp Chỉnh đã biến thành một người hoàn toàn khác. Nếu là Pháp Chỉnh của trước đây, ông ta đã không thể tiếp tục cuộc đối thoại này rồi.

 

‘Hóa ra chúng ta không phải là những người duy nhất chịu ảnh hưởng từ Hoa Sơn.’

 

Không biết chừng, Pháp Chỉnh có thể tìm lại được hình dáng ban đầu của mình. Có thể, bản thân ông ta đã bị Hoa Sơn lay động.

 

Tuy rằng đó là một việc tốt, nhưng tại thời điểm này, đó không phải là việc đáng để vui mừng. Bởi Bạch Thiên đang phải tranh luận với lão. Và lão không phải là người Bạch Thiên có thể đánh mất sự điềm tĩnh của mình.

 

“Nhưng Quyền Chưởng Môn Nhân.”

 

Pháp Chỉnh lại một lần nữa lên tiếng.

 

“Lão nạp xin lỗi là vì giọng điệu và thái độ của mình, chứ không phải vì Chưởng Môn Nhân đã phủ định lời lão nạp. Vậy nên, bây giờ Chưởng Môn Nhân hãy trả lời câu hỏi của lão nạp đi.”

 

Pháp Chỉnh nhìn Bạch Thiên với ánh mắt thâm trầm.

 

“Quyền Chưởng Môn Nhân đã nói rằng sự lựa chọn này không xuất phát từ sự nhiệt huyết của tuổi trẻ. Nếu vậy thì đương nhiên là các hạ cũng phải chuẩn bị sẵn câu trả lời thuyết phục rồi chứ nhỉ.”

 

Sắc mặt của mọi người bỗng trở nên tối sầm.

 

Nói thẳng ra thì ở đây làm gì có ai thực lòng mong muốn được gia nhập Cửu Phái Nhất Bang? Chẳng phải tất cả bọn họ đều muốn Thiên Hữu Minh tồn tại hay sao.

 

Thế nhưng, không một ai đứng ra phản đối là bởi vì họ không có danh phận cũng như lý luận để phản bác đại nghĩa mà Pháp Chỉnh nói.

 

Làm sao họ có thể phản bác cái lý luận họ phải hợp sức để cứu thêm dù chỉ là một người kia chứ?

 

“Nếu không thể, thì Chưởng Môn Nhân sẽ trở thành tội nhân khiến cả thiên hạ gặp nguy chỉ vì cảm xúc cá nhân của mình thôi đấy. Các hạ biết chứ?”

 

Đó là một cách nói vô cùng khéo léo. Ông ta đã dùng từ tội nhân không quá nặng nề để có thể nhẹ nhàng gia tăng sức ép cho sự lựa chọn của Bạch Thiên, thúc đẩy hắn đưa ra câu trả lời.

 

Cách nói đó của ông ta chẳng khác nào con dao cứa vào cổ đối phương cả.

 

Tất cả mọi người cùng lo lắng hướng ánh mắt về phía Bạch Thiên.

 

“Tất nhiên rồi, Phương Trượng.”

 

Thế nhưng, Bạch Thiên lại vô cùng thản nhiên, thậm chí có chút thoải mái đáp lời.

 

Pháp Chỉnh khẽ cau mày.

 

“Ý các hạ là các hạ có câu trả lời ư?”

 

“Đúng vậy.”

 

“Thật khó hiểu, Quyền Chưởng Môn Nhân.”

 

Pháp Chỉnh nhìn Bạch Thiên với ánh mắt dò xét.

 

“Nếu các hạ muốn ngụy biện, thì lão nạp thực lòng khuyên các hạ nên dừng lại. Bởi vì điều đó sẽ làm giảm uy danh của Hoa Sơn, đồng thời cũng làm ảnh hưởng tới danh dự của Chưởng Môn Nhân đã bổ nhiệm các hạ lên vị trí Quyền Chưởng Môn Nhân.”

 

Bạch Thiên yên lặng lắng nghe rồi khẽ gọi Pháp Chỉnh.

 

“Phương Trượng. Phương Trượng vẫn chưa nhận ra sao?”

 

“..........Ý các hạ là sao?”

 

“Bản thân Phương Trượng đang nói ra những lời mâu thuẫn tới mức nào.”

 

Thấy Pháp Chỉnh nhìn mình như thể ông ta không hiểu hắn đang nói gì, Bạch Thiên liền lắc đầu.

 

“Khi Phương Trượng tới đây vào ngày hôm trước, ta cứ ngỡ Phương Trượng đã thay đổi so với trước đây. Ta đã rất vui, và vô cùng kính trọng ngài vì điều đó. Phương Trượng còn nhớ khi đó ngài đã nói gì không?”

 

“..........Hừm. Lão nạp đã nói rất nhiều chuyện.”

 

“Tất cả đều không sai. Chỉ là lập trường của hai bên không giống nhau. Ngay cả khi không có ai sai, nhưng chỉ cần lập trường khác nhau, thì thứ mà chúng ta đang theo đuổi đều có thể trở nên sai trái. Phương Trượng đã nói như vậy.”

 

Pháp Chỉnh cúi đầu. Đúng là ông ta đã nói như vậy. Nhưng tại sao hắn lại lôi chuyện đó ra nói vào thời điểm này chứ?

 

“Những gì Phương Trượng nói ngày hôm ấy đã giúp ta minh ngộ ra một điều vô cùng sâu sắc. Vì vậy ta đã đứng trên lập trường của mình và nghĩ lại, xem ta nên làm gì mới đúng. Hậu thế học hỏi các bậc tiền nhân đi trước là đúng. Nhưng..................... Phương Trượng hiện nay thì sao?”

 

Lời nói ấy đã khiến Pháp Chỉnh cau mày.

 

“Các hạ đang nói cái gì vậy......................”

 

“Phương Trượng đang nói tất cả những người không cùng ý với Phương Trượng hiện giờ là sai, là tội nhân, là ác nhân khiến thiên hạ rơi vào cảnh khốn cùng.”

 

Pháp Chỉnh khẽ hít thở thật sâu trước những lời chỉ trích sắc bén ấy. Những lời ông ta đã dùng để thuyết phục họ nay lại trở thành lưỡi dao quay lại đâm chính bản thân ông ta.

 

‘Tên tiểu tử này......................’

 

Pháp Chỉnh trợn mắt nhìn Bạch Thiên.

 

Trên thực tế, việc đứng sau quan sát và chỉ ra những điểm còn thiếu sót trong lý luận của đối phương không phải là một điều quá khó.

 

Nhưng đây là lần Bạch Thiên leo lên vị trí Quyền Chưởng Môn Nhân, là người phải chịu trách nhiệm vô cùng nặng nề, và hắn đang phải đối mặt với Pháp Chỉnh. Ấy vậy mà hắn vẫn có thể thoải mái trì hoãn trả lời câu hỏi của Pháp Chỉnh mà mổ xẻ lý luận của lão.

 

“Đúng là một việc đáng tiếc. Ít nhất thì ta cũng rất đồng cảm với đại nghĩa của Phương Trượng, nhưng bây giờ, Phương Trượng không cho thấy một bộ dạng xứng đáng với đại nghĩa ấy.”

 

“Lão nạp.....................”

 

“Với tư cách là Quyền Chưởng Môn Nhân của Hoa Sơn, ta chỉ hy vọng đại nghĩa mà Phương Trượng nói sẽ không trở thành công cụ để Phương Trượng đạt được lý luận của mình.”

 

Pháp Chỉnh vô thức cau mặt. Và dù đã thấy phản ứng đó của ông ta, Bạch Thiên vẫn vô cùng điềm tĩnh nói tiếp.

 

“Ngài không cần phải lo lắng đâu. Sự bất tín với thái độ đó không phải là lý do để ta ngừng tin tưởng Phương Trượng. Và ta cũng sẽ không lấy đó làm lý do để ngừng làm việc hiệp nghĩa.”

 

Tất cả cùng tròn mắt kinh ngạc nhìn Bạch Thiên.

 

Đây là lần đầu tiên hắn trở thành Quyền Chưởng Môn Nhân, cũng là lần đầu tiên hắn tranh luận với Pháp Chỉnh. Vậy mà hắn vẫn có thể lấy được lợi thế cho mình. Đúng là một cảnh tượng vô cùng khó hiểu.

 

Thế nhưng, lời nói tiếp theo của Bạch Thiên khiến cả những người đang cảm thấy hoài nghi cũng phải gật đầu đồng tình.

 

“Lý do vô cùng đơn giản. Ta đã nói nếu ta còn thiếu sót thì ta chỉ cần học hỏi thêm, nếu ta vẫn còn đần độn, thì người khác có thể giúp ta xóa bỏ đi sự đần độn ấy. Vậy nên nếu ta lấy lý do Phương Trượng chưa hoàn hảo để khước từ làm chuyện hiệp nghĩa, điều đó chẳng khác nào ta tự phản bác lại chính những lời nói của mình.”

 

Gương mặt của Pháp Chỉnh trở nên méo mó.

 

Nghe thì có vẻ như đó là một câu nói vô cùng hay, nhưng ngẫm kỹ lại thì chẳng phải Bạch Thiên đang ám chỉ Pháp Chỉnh đã không làm được như những gì ông ta nói, còn Bạch Thiên thì có sao?

 

Chẳng để cho lão có thời gian hoài nghi, Bạch Thiên đã tiếp lời.

 

“Hoa Sơn không cần thêm lý do nào khác để có thể bước trên con đường khác với Thiếu Lâm. Nếu có thì chỉ có một, đó là đại nghĩa mà Phương Trượng nói, hoàn toàn trái ngược với những lời tổ tiên Hoa Sơn chỉ dạy.”

 

“..........Trái ngược ư?”

 

“Phải, Phương Trượng.”

 

Bạch Thiên chầm chậm hít một hơi rồi dứt khoát tuyên bố.

 

“Ta sẽ nói rõ ngay tại đây. Ít nhất là trong khi ta vẫn còn là Quyền Chưởng Môn Nhân, Hoa Sơn sẽ không quay lưng với bất kì người nào Hoa Sơn có thể cứu. Nếu có người phải hy sinh, thì sự hy sinh đó chẳng phải ai khác mà chính là mạng sống của Hoa Sơn.”

 

Giọng nói của hắn bình tĩnh nhưng vô cùng kiên quyết. Khiến tất cả các đệ tử Hoa Sơn phải rùng mình.

 

“Đó là ý chí Hoa Sơn đã tiếp nối từ xa xưa, là hiệp nghĩa mà Hoa Sơn phải bảo vệ.”

 

Rồi trên môi hắn nở một nụ cười nhẹ nhàng.

 

“Vậy nên ta mong Phương Trượng hãy nhớ lấy điều này. Con đường mà Hoa Sơn vẫn bước đi từ trước tới giờ........................”

 

Bạch Thiên nhìn thẳng về phía các đệ tử Hoa Sơn.

 

Ánh mắt của hắn có chút ấm áp, cũng có chút vô cùng nghiêm khắc.

 

“Sau này bọn ta cũng sẽ tiếp tục bước đi trên con đường ấy.”

 

Ánh mắt của các đệ tử Hoa Sơn sáng lên trước lời nói ấy của hắn.