Chương 1294 : Sao có thể xem đây là chuyện hiển nhiên như thế chứ

Quách Hoan Tao vận công kết thúc một tiểu chu thiên liền từ từ hé mắt ra. 

Vừa mở mắt, trên gương mặt mới kiểm tra tình trạng cơ thể xong của hắn thoáng đượm một chút u sầu.

'Cứ thế này thì.......'

Bình thường, hắn chỉ cần một tiểu chu thiên cũng đã giải tỏa được phần lớn sự mệt mỏi trong cơ thể.

Thế nhưng, tình hình bây giờ hoàn toàn khác. Nội lực của hắn đã phục hồi phần nào, có điều cơ thể vẫn nặng trịch như bông gòn thấm nước.

Tệ hơn nữa, hắn cảm giác trong đầu có một làn sương khói mờ ảo có xua cách mấy cũng không tan.

Thế nhưng, Quách Hoan Tao không đòi hỏi gì thêm mà đứng bật dậy.

Trong khi họ đang ngồi ở đây, kẻ địch vẫn không ngừng truy đuổi. Nếu cứ đà này, khi chúng đuổi kịp sát nút, mọi thứ sẽ kết thúc ngay lập tức.

'Nhưng mà....... liệu có thể chạy thoát được không đây?'

Bước tiến của họ từ đầu đến giờ vốn không sai.

Trái lại, họ còn đang đi xuyên qua căn cứ địch với tốc độ đáng kinh ngạc. Nếu không có sự giúp đỡ của Hoa Sơn, cả hắn cũng không dám chắc có thể làm được như vậy.

Thế nhưng, chính vì thế lại càng cảm thấy bất an hơn.

'Với tốc độ này vốn không thể đánh lạc hướng được kẻ địch.......'

Liệu họ có thể đến Trường Giang bình an vô sự hay không đây? Và liệu có thể duy trì được tốc độ này cho đến khi đi xuyên qua được Giang Nam hay không?

Quách Hoan Tao lắc mạnh đầu tựa hồ muốn rũ bỏ hết thảy những suy nghĩ ngổn ngang trong đầu.

Chẳng phải do sức mạnh tinh thần của hắn, mà là vì Lý Tử Dương đang vận công bên cạnh hắn đã đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

"Đệ vẫn ổn chứ?"

"Cơ thể đệ không được khỏe cho lắm."

"Ừm. Ta cũng thế."

Lý Tử Dương thở dài một hơi rồi nhìn xung quanh. Còn nhiều đệ tử khác vẫn đang vận công. Lý Tử Dương khẽ cắn môi rồi nói.

"Sư huynh."

"Đệ đừng suy nghĩ nhiều quá."

Quách Hoan Tao chầm chậm lắc đầu.

"Bây giờ chúng ta chỉ cần nghĩ đến việc thoát khỏi bàn tay ác quỷ là được."

".... Vâng, sư huynh."

Các đệ tử Hải Nam Kiếm Phái sau khi vận công xong cũng đứng bật dậy. Gương mặt bọn họ đều lộ rõ vẻ mệt mỏi không sao che giấu nổi.

"Các đệ ổn chứ?"

".... Vâng, sư huynh. Đệ không sao."

"Không khác gì địa ngục cả......."

Những người đã đứng dậy phải chờ những người còn đang vận công. Trong khoảng thời gian đó, điều họ có thể làm chính là bàn luận về tình hình hiện giờ.

Cả Kim Dương Phách hay Quách Hoan Tao cũng không ngoại lệ. Hiện giờ bọn họ vốn không còn chủ đề khác để nói.

".... Chúng ta đã đến đâu rồi?"

"Mới là Quảng Đông ạ. Khó khăn lắm chúng ta mới vượt qua được Trạm Giang."

"Mới là Quảng Đông thôi ư?"

Người thốt ra câu hỏi ngẩn ngơ như kẻ mất hồn.

Tất nhiên, đó không phải là khoảng cách ngắn.

Khoảng cách tính từ bờ biển mà họ cập bến đến Trạm Giang cũng không chênh lệch nhiều so với khi vượt qua Hải Nam Kiếm Phái. Nếu là người bình thường thì đã mất đến năm ngày.

Thế mà họ chỉ di chuyển một khoảng cách xa như thế chỉ chưa đầy nửa ngày, vậy nên kết quả này cũng được xem là thần kỳ. Thế nhưng.......

"Mới là thôi ư.......?"

Các đệ tử Hải Nam Kiếm Phái đều nhận ra.

Mảnh đất Giang Nam rộng lớn. Con đường mà họ vừa đi chỉ bằng một phần mười con đường họ phải vượt qua sắp tới.

Đúng. Chỉ một phần mười.

Chỉ mới vượt qua được khoảng cách đó mà thể lực của họ đã sắp cạn kiệt, đã thế còn mất đi sáu sư huynh đệ.

Nếu tính cả những người hy sinh ở Hải Nam Kiếm Phái thì con số đã lên đến mười. Tính toán đơn giản, khi đến được Trường Giang ít nhất sẽ có hơn trăm người thiệt mạng.

Không, tính toán như thế cũng không đúng. Càng tiến xa hơn, kẻ thù sẽ càng mạnh mẽ, dai sức và tàn nhẫn hơn. Nếu cân nhắc thì.........

Hiện giờ, những người đang cố gắng hết sức lê đôi chân mỏi nhừ đã bắt đầu cảm thấy lo lắng cho tình hình đương lúc họ còn khả năng để thở.

Họ đang phải làm những việc liều lĩnh đến nhường nào, và cảm giác tự mình bước chân vào Quỷ Môn Quan khủng khiếp ra sao.

Trong khi mọi người còn ngơ ngác, ai đó đột nhiên lên tiếng. Giọng điệu của hắn có chút sợ hãi.

"Quân chủ lực....... của kẻ địch vẫn chưa xuất hiện nhỉ?"

Đây có thể xem là câu nói kinh khủng nhất trong tình hình hiện tại.

"Phía sau có Vạn Nhân Phòng đang....... đang truy đuổi, vậy thì nếu phía trước có thêm một toán kẻ địch cùng cấp độ bao vây, chẳng phải chúng ta sẽ có nguy cơ bỏ mạng ư?"

"Sao đột nhiên lại nói thế hả? Chúng ta cũng đâu phải không biết việc đó chứ!"

"A, không, thì biết nhưng mà......."

Suy nghĩ trong đầu và trực tiếp kinh qua là hai chuyện khác nhau. Thế nhưng, hắn lại không thể thốt lời nói đó ra khỏi cổ họng. Bởi vì chẳng khác nào tự nhận bản thân đang tự mãn cả.

Không biết được. Rằng người ta có thể chết dễ dàng như thế.

Và cái chết của con người có thể bị xem nhẹ đến vậy.

Ngay từ khi còn nhỏ ai cũng đã tưởng tượng ra hình ảnh cái chết bi tráng khi chiến đấu với kẻ địch.

Thế nhưng có mấy người nghĩ rằng một ngày nào đó, dưới bầu trời rực ánh nắng, người họ bốc đầy mùi mồ hôi khi phải điên cuồng chạy thoát thân rồi lại bị kẻ địch đâm vào hông đến bỏ mạng kia chứ?

Thậm chí thi thể còn bị vứt bừa, bỏ mặc tại chiến trường thảm khốc không chút tiếc thương.

".... Cứ thế này, Hải Nam Kiếm Phái......."

"Thôi đi."

Quách Hoan Tao lập tức ngắt lời bọn họ.

"Mấy chuyện vô nghĩa đó để sau khi thoát khỏi tay kẻ địch rồi nói hãy còn chưa muộn. Bây giờ chúng ta phải tiết kiệm sức lực."

"Sư huynh....... nhưng mà......."

"Đệ không nghe lời sư huynh nói sao?"

 Lý Tử Dương hùng hổ trợn mắt. Ngay lập tức, các đệ tử cúi thấp đầu. Quách Hoan Tao thở dài thườn thượt.

'Đó không phải điều ta nên nói.'

Bởi vì vừa nãy hắn cũng đã nghĩ như thế. Không, thật ra bây giờ cũng chẳng có gì thay đổi cả.

Lúc đó, người vận công cuối cùng đã đứng dậy.

"Dương Bố à, đệ không sao chứ?"

".... Vâng, sư huynh."

Dương Bố xoa xoa bắp đùi đẫm máu của mình. Một bên đùi của hắn bị đâm xuyên qua, vết thương vẫn còn rỉ máu âm ỉ.

"Hình như đệ bị thương nặng lắm......."

"Đệ có thể đi được không?"

Các đệ tử xung quanh đều nhìn hắn với vẻ mặt lo lắng.

Chỉ cần liếc sơ qua cũng thấy vết thương của Dương Bố không hề nhẹ.

"Đệ, đệ không sao mà."

"Không sao gì chứ!"

"Mà, vết thương không hề nhẹ đâu......."

"Chết tiệt! Không phải đệ đã nói là đi được hay sao?"

Đột nhiên Dương Bố hét toáng lên, mọi người ai nấy đều giật mình nhìn hắn.

"Đệ đã nói không sao rồi, mọi người sao thế?"

"Không phải, ta chỉ......."

"Đệ có thể chạy mà! Đệ nói không sao là không sao!"

Tất cả mọi người đều ngậm chặt miệng. Họ hiểu. Rằng hiện giờ trong lòng Dương Bố đang nghĩ gì.

Nếu bị thương nghiêm trọng đến nỗi không thể chạy tử tế và làm ảnh hưởng đến tốc độ của mọi người thì sao? Liệu có ai có thể cõng hắn chạy đi chứ?

Những người khác cũng mệt mỏi chết đi được. Trong tình hình này sao còn gánh nổi cơ thể hắn nữa. Và trong hoàn cảnh hiện giờ, họ cũng đâu dư hơi sức mà chăm sóc cho kẻ đã thụ thương.

Nếu đây là một cuộc thoái lui có hệ thống và trật tự thì còn có thể gánh vác người khác. Tuy nhiên, khi bị truy đuổi và phải trốn chạy khỏi kẻ địch thì kẻ bị bỏ lại trước tiên chính là người bị thương.

Cho dù có nghĩa khí đến mấy, liệu họ có thể hy sinh tính mạng mình để cứu người khác hay không?

"Đệ đang nghĩ gì vậy hả? Tiểu tử điên này!"

Chỉ cần nhìn đôi mắt đang giăng đầy tơ máu đó cũng đủ hiểu. Bây giờ Dương Bố hắn đang sợ bị bỏ rơi. Hắn sợ hãi những sư huynh đệ đã sống cùng hắn mấy năm qua sẽ bỏ lại hắn mà đi.

"Lẽ nào bọn ta lại......."

Những người tức giận trước sự nghi ngờ và nỗi sợ hãi của Dương Bố đột nhiên lại không thốt nên lời được nữa, họ đành ngậm chặt miệng.

Bởi vì bất giác họ thấy hoảng sợ.

Tuyệt đối không bỏ rơi, có chết thì chết cùng nhau.

Mọi khi họ có thể dõng dạc mà nói chắc như đinh đóng cột, thế nhưng lúc này họ hiểu ra. Rằng hai từ 'mọi khi' bây giờ không còn ý nghĩa gì cả. Họ còn có thể bảo vệ được gì ở đây kia chứ?

Chính vì thế họ mới sợ hãi. Họ sợ bản thân sẽ nói được mà lại không làm được.

"Lẽ nào gì cơ? Sư huynh muốn nói gì?"

Dương Bố phun một bãi nước bọt rồi hét lên. Khi đó, một giọng nói điềm tĩnh và dứt khoát vang lên.

"Xin hãy tránh ra."

Không biết tự lúc nào, Đường Tiểu Tiểu đã đến gần bọn họ, trong tay nàng còn mang theo vài món y cụ.

"Còn không mau tránh ra?"

"Cô, cô nương là y sư sao?"

"Vâng, ta là người Đường Môn."

"A........."

Những người đứng vây quanh Dương Bố lập tức tránh sang hai bên trái phải. Ngay sau đó, Đường Tiểu Tiểu nhanh chóng đi tới kiểm tra vết thương của Dương Bố.

"Hưm. Đã rách rộng hơn rồi."

Nếu không phải di chuyển khi bị thương, thì vết thương do kiếm đâm có thể hồi phục ở mức độ nào đó.

Thế nhưng, dù bị thương nhưng hắn phải tiếp tục chạy không ngừng nghỉ, chính vì vậy mà vết thương mới rách dài hơn lúc đầu. May là chưa bị mưng mủ, nhưng vẫn cần điều trị ngay lập tức.

"Ai đó lấy cho ta nước sạch với."

"Nước, nước đây."

Đường Tiểu Tiểu nhận lấy thùng nước từ người nọ rồi nhìn chằm chằm Dương Bố.

"Cố chịu nhé."

"Vâng.......? Ý cô nương.... Áaaa!"

Tiếng la hét lập tức vọt ra khỏi miệng Dương Bố.

Nàng dùng tay vạch vết thương Dương Bố ra rồi đổ nước vào bên trong. Sau đó nàng tặc lưỡi tỏ vẻ khó chịu.

".... Cứ thế này không được rồi."

Lũ Tà Phái chết tiệt kia không bao giờ biết bảo quản kỹ lưỡng vũ khí của chúng. Chính Phái luôn xem ái binh như mạng sống của mình nên luôn được dạy cách bảo quản vũ khí vô cùng cẩn thận.

Vì thế, cho dù có đang chiến đấu, vũ khí của họ vẫn trông vô cùng sạch sẽ. Vậy nên khi làm đối phương bị thương, vết thương sẽ không sưng tấy lên.

Thế nhưng, nhiều trường hợp, lũ Tà Phái ra chiến trường với những loại vũ khí đã rỉ sét hoặc bám đầy bụi bẩn.

Như thế, vết thương rất dễ bị mưng mủ, ảnh hưởng đến máu, tệ hơn nữa là không thể chữa trị được.

"Sư huynh! Thanh Minh sư huynh!"

Nghe Đường Tiểu Tiểu gọi, Thanh Minh ở xa lập tức cau mày.

"A, cái gì?"

"Sư huynh có rượu không?"

"Chậc."

Thanh Minh cầm lấy bình rượu treo trên thắt lưng rồi lập tức ném về phía Đường Tiểu Tiểu. Vừa nhận lấy, nàng liền mở nút rượu ra, hương thơm lập tức lan tỏa khắp nơi.

"Ư, tửu hương."

Mùi rượu thơm nồng xộc thẳng vào khoang mũi.

"Cái con người đó đúng là nghiện nặng rồi."

Thế nhưng, những lúc thế này xem ra lại rất hữu dụng đấy chứ! Đường Tiểu Tiểu nhìn Dương Bố rồi nghiêm túc nói với hắn lần nữa.

"Chịu đựng nhé."

"Vâng? Lại, lại là ý....... ư áaaaaaaaa!"

Lần này Dương Bố trợn tròn mắt lên rồi ngã người về phía sau.

Loại độc tửu đó chỉ uống bằng miệng thôi đã thấy cổ họng bỏng rát. Thế nhưng, lúc này nó đang xâm nhập vào vết thương bị đâm, vậy nên cơn đau sẽ càng khủng khiếp hơn nữa.

"Được rồi."

Đường Tiểu Tiểu để bình rượu xuống rồi bôi thuốc vào vết thương, sau đó nàng tỉ mỉ khâu vết thương lại bằng kim chỉ.

"Khư....... khực......."

Ngay cả người ngoại đạo nhìn vào cũng thấy động tác của nàng thành thục và chính xác đến từ đường kim mũi chỉ. Vết thương hở nhanh chóng được khâu lại hoàn toàn.

"Ngươi chịu đựng giỏi đấy."

Đường Tiểu Tiểu lấy miếng vải bông ra rồi quấn quanh miệng vết thương, sau đó nàng gật đầu.

Cỡ này thì không có vấn đề gì xảy ra. Rượu mà Thanh Minh mang theo khủng khiếp đến mức có thể khử trùng vết thương ngay lập tức.

"Có điều....... chắc ngươi không được sử dụng chân trong một khoảng thời gian."

Nghe nàng nói xong, tất cả mọi người đều biến sắc nhìn nhau.

Trong tình hình này sao có thể không dùng chân được chứ? Chuyện này còn kinh khủng hơn việc không thể trị thương.

"Ai phải cõng hắn đây."

Các đệ tử Hải Nam Kiếm Phái đưa mắt nhìn nhau.

Đương nhiên bọn họ ai cũng muốn cõng người đồng môn đang bị thương kia.

Thế nhưng, nếu sơ suất một chút, không chỉ họ mà cả Dương Bố cũng không bảo toàn được tính mạng.

"Vậy để ta......."

Quách Hoan Tao đang theo dõi tình hình vừa định tiến lên, đột nhiên Đường Tiểu Tiểu đã quay đầu lại nhìn một người.

"Tiểu sư phụ Tuệ Nhiên."

"Vâng, Đường thí chủ."

"Phải cõng hắn khoảng một canh giờ. Tiểu sư phụ có làm được không?"

"A Di Đà Phật. Đương nhiên rồi."

"Vậy không được để bị chấn động đó. Vết thương mà hở ra sẽ đau đầu lắm."

"Tiểu tăng đã ghi nhớ."

Gương mặt Tuệ Nhiên lúc này vô cùng bình thản. Các đệ tử Hải Nam Kiếm Phái cứ ngơ ngác nhìn hắn ta.

'Người đó.......' 

'Sao có thể xem đây là chuyện hiển nhiên như thế chứ?'

Sao hắn có thể làm thế với người Hải Nam Kiếm Phái vốn không hề có mối quan hệ gì.......

"Và còn."

Lúc đó, giọng nói Đường Tiểu Tiểu lại vang lên thu hút sự chú ý của họ.

"Vết thương lớn nhỏ gì cũng được. Những người bị thương nhẹ cũng đừng kéo dài thời gian nữa, mau đến đây đi. Sau này vết thương mưng mủ sẽ càng tệ hơn đó."

"......"

"Còn làm thì thế, nhanh lên!"

"Vậy, tay của ta......."

"Tại hạ bị thương ở chân."

Lúc này, những người bị thương bắt đầu kéo đến vây quanh Đường Tiểu Tiểu.