Chiêu Kiệt nhìn về phía trước với đôi mắt căng thẳng.
"Sư huynh..."
"Suỵt"
Vậy nhưng hắn chưa kịp nói gì thì Nhuận Tông đã ngay lập tức chặn lại.
Khung cảnh nhìn thấy qua những bụi cây dày đặc khiến khuôn mặt Nhuận Tông trở nên cứng ngắc.
Khe núi hẹp.
Trên thực tế, nó giống với một vách đá bị nứt hơn là một khe núi hẹp. Và có rất nhiều người đang đóng quân ở đây. Khí thế của bọn chúng dường như truyền đến được tận nơi xa xôi này.
"Chúng ta về thôi"
"Vâng"
Nhuận Tông và Chiêu Kiệt cẩn thận xoay người.
Mỗi khi cơ thể lướt qua, bụi cây lại vang lên những tiếng xào xạc. Mặc dù âm thanh phát ra là rất nhỏ nhưng nó đem lại cảm giác ngứa ngáy như đang gãi vào tai vậy.
Bọn họ cúi thấp người, cẩn trọng hết sức có thể để không cọ người vào đám cỏ. Phải cho đến khi bước đến phía sau của ngọn núi, hai người mới dám đứng thẳng người rồi chạy về phía trước.
Sau khi chạy được một hồi lâu, bọn họ đi vào một khu rừng sâu tại lối vào dẫn lên núi. Sau khi bước vào một khu rừng sâu đến mức ánh mắt trời không thể len lỏi qua, sát khí từ đâu dội xuống.
"Là ta đây"
Chiêu Kiệt hét lên. Sát khí ngay lập tức biến mất như chưa từng tồn tại. Chiêu Kiệt nhảy qua những bụi cây mọc tốt đến tận thắt lưng rồi liếc nhìn những người đang ngồi trước mặt.
Các đệ tử Hải Nam Kiếm Phái đang ngồi nghỉ ngơi rải rác khắp nơi.
"Số lượng bọn họ đã giảm đi nhiều rồi..."
Biểu cảm của Chiêu Kiệt trở nên tối sầm đi.
Sau khi vắng mắt một lúc rồi quay trở lại, hắn đã có thể xem xét tình hình một cách khách quan hơn. Số lượng của bọn họ so với lúc cùng đến bờ biển lần đầu rõ ràng là đã giảm đi đáng kể.
Không chỉ số lượng giảm đi. Có một sự thay đổi còn lớn hơn đó chính là sát khí mà bọn họ phát ra.
Thoạt nhìn có thể thấy rằng, trong ánh mắt của các kiếm tu Hải Nam Kiếm Phái hướng về phía Chiêu Kiệt không giấu nổi sát khí đáng sợ.
Không chỉ thể hiện địch ý với Chiêu Kiệt. Mặc dù đã đến được nơi này và nghỉ ngơi trong một thời gian, nhưng sát khí và cảm giác căng thẳng trong trận chiến trước đó không dễ gì mất đi.
Những bộ y phục ướt đẫm mồ hôi và bụi bẩn đến mức khó lòng biết được màu sắc vốn có. Những khuôn mặt lấm lem đầy máu và bụi.
Những đôi môi khô nứt, và cả những bọng mắt thâm xì khiến khuôn mặt của bọn họ trông càng nặng nề hơn.
Bọn họ trông giống với những binh lính kiệt sức trên chiến trường hơn là võ giả.
Chiêu Kiệt chợt nhận ra bọn họ đã khác đi nhiều như thế nào. Nếu như không cùng nhau di chuyển đến nơi này, Chiêu Kiệt thật khó có thể tin được những người mà hắn đã nhìn thấy tại Đảo Hải Nam và những người đang ngồi kiệt sức tại nơi này là một.
"Mới chỉ có vài ngày trôi qua mà thôi"
Dĩ nhiên Chiêu Kiệt hoàn toàn có thể hiểu được vì sao bọn họ lại như vậy.
Những việc mà bọn họ đã trải qua trong vài ngày qua đã vượt qua tiêu chuẩn của những khổ nạn mà bọn họ đã trải qua trong vòng vài năm.
Nếu như Chiêu Kiệt không phải vì gặp Thanh Minh rồi từ từ trưởng thành mà đột ngột bị đẩy ra chiến trường như bọn họ thì hắn cũng sẽ như vậy mà thôi.
Thậm chí bộ dạng của hắn còn tệ hại hơn bọn họ cũng không biết chừng.
Hoặc có lẽ hắn còn chẳng được ở trong bộ dạng đó mà đã chết từ lâu rồi.
Chiêu Kiệt đang vừa đi bộ vừa miệt mài trong những suy nghĩ bỗng giật mình bởi cảm giác cảm nhận được từ dưới chân. Sau đó hắn vội vàng nhấc chân lên.
"A... thật sự xin lỗi"
Thứ mà hắn dẫm lên chính là thanh kiếm mà đệ tử Hải Nam Kiếm Phái đặt xuống đất. Có lẽ không phải là đặt xuống mà là quẳng đi. Hoặc cũng có thể là bỏ đi.
Việc đụng đến ái binh của người khác là một hành vi vô cùng vô lễ. Tùy tiện đụng tay vào ái binh của người khác thường sẽ dẫn đến những mâu thuẫn chém giết. Nhưng bây giờ hắn thậm chí còn giẫm lên...
Vậy nhưng đệ tử Hải Nam Kiếm Phái khi nhìn thấy cảnh tượng đó lại chẳng nói một lời nào cả. Hắn ta chỉ liếc nhìn Chiêu Kiệt rồi kéo đại khái thanh kiếm bị giẫm lên lại rồi lại quẳng về phía trước.
Thậm chí hắn còn chẳng nghĩ đến việc phủi đi bùn đất trên thân kiếm vì bị giày của Chiêu Kiệt dẫm lên.
Khi ấy, Nhuận Tông lặng lẽ đến gần.
"Đi thôi"
"Vâng, sư huynh"
Chiêu Kiệt gật đầu bám theo phía sau Nhuận Tông. Chuyện vừa xảy ra ban nãy vẫn không ngừng quẩn quanh trong đầu hắn.
"Dù sao đó cũng là kiếm của bản thân kia mà"
Là một đệ tử của Hoa Sơn, Chiêu Kiệt quả nhiên đã được dạy rằng phải quý trọng thanh kiếm của bản thân giống như mạng sống.
Những bài học cũng giống như mực từ từ thấm vào tấm vải trắng. Nếu như nghe một câu nói trong thời gian dài thì sẽ vô thức xem lời nói đó là hiển nhiên và luôn giữ gìn nó.
Hải Nam Kiếm Phái là một danh môn và quả nhiên bọn họ còn được dạy dỗ nghiêm khắc hơn cả Hoa Sơn.
Vậy nhưng đệ tử của Hải Nam Kiếm Phái lúc này lại mặc kệ kiếm của bản thân như một thanh gỗ lăn lóc dưới đất.
Bọn họ đã kiệt sức đến mức mặc kệ thanh kiếm quý như mạng sống của bản thân ư? Hay là với họ lúc này mạng sống cũng chẳng phải điều gì to tát nữa?
Chiêu Kiệt lắc đầu xua đi những suy nghĩ đó. Tất cả chỉ là suy nghĩ và ảo tưởng của hắn ta mà thôi.
Hai người sau khi đến nơi tập hợp những thành viên của Thiên Hữu Minh thì dừng lại.
"Sư thúc"
Nghe tiếng gọi của Nhuận Tông, Bạch Thiên đang bàn luận chuyện gì đó với Lâm Tố Bính đã di chuyển ánh nhìn.
"Các con về rồi đấy à?"
"Vâng, sư thúc"
"Tình hình thế nào rồi?"
"Không tốt lắm ạ"
Nhuận Tông giải thích bằng khuôn mắt cứng ngắc.
"Hẻm núi phía trước thực sự hẹp hơn chúng ta nghĩ"
"So với nơi tọa vị của Hắc Long Trại trước kia thì sao"
"Hình như còn hẹp hơn cả vậy nữa ạ"
Khuôn mặt Bạch Thiên trở nên u tối hẳn đi. Thung lũng tiến vào Hắc Long Trại rất cao và dốc nên khó lòng đối phó với các cuộc tấn công từ phía trên.
Nhưng nếu như khe núi này còn hẹp hơn thì không có chỗ tránh đi thì còn nguy hiểm hơn.
"Quân địch thì sao?"
"Nơi đó được canh giữ vô cùng nghiêm ngặt. Vì khe núi rất hẹp nên nhìn từ bên ngoài thì số lượng không nhiều. Nhưng phía sau có thể là rất dài. Giả định như phía lối ra cũng có đóng quân thì con số ít nhất cũng phải 500"
"... Năm trăm ư?"
Bạch Thiên điềm tĩnh lặp lại. Khác với giọng nói điềm đạm, nội tâm của hắn đang vô cùng khó chịu.
"Đúng là không có hồi kết"
Hắn không thể đếm nổi số người bản thân đã chém giết khi đến nơi này. Đến mức số lượng người mà hắn đã sát sinh mấy ngày qua còn nhiều hơn con số hắn đã giết cho đến thời điểm hiện tại.
Vậy nhưng số lượng quân địch được bổ sung đang nhiều hơn số giảm xuống. Bạch Thiên bây giờ đã dần cảm nhận được cảm giác tuyệt vọng rồi.
"Không đi đường hẻm núi mà leo lên núi thì sao?"
"Thế núi rất dốc. Chúng ta thì không biết chừng nhưng các đệ tử Hải Nam Kiếm Phái thì không thể theo kịp đâu..."
"... Cũng có thể sẽ có mai phục nữa"
"Đúng vậy. Con đã cảm nhận được sát khí khẽ sượt qua"
Bạch Thiên gật đầu. Chiêu Kiệt thì không biết chừng nhưng Nhuận Tông đã nói vậy thì có thể chắc chắn rồi.
Quân địch mai phục trên vách đá. Chuyện này chẳng là gì đối với các đệ tử Hoa Sơn. Ngược lại, không biết chừng còn dễ dàng hơn so với việc đối mặt với kẻ địch trên đồng bằng đất liền.
Nhưng những người ở đây không phải tất cả đều là các đệ tử Hoa Sơn.
Không nói đến các đệ tử Hải Nam Kiếm Phái, ngay cả Nam Cung Độ Huy hay Đường Bá đều không thể phát huy được một nửa thực lực khi ở trên vách đá.
Còn người xem núi như nhà như Lâm Tố Bính không biết chừng cũng có thể.
Bạch Thiên nhìn một người bằng ánh mắt khác lạ.
Thanh Minh tựa lưng vào một thân gỗ và nhắm mắt lại. Bạch Thiên nhíu mày. Bạch Thiên đã nghĩ rằng khi tên tiểu tử này treo các đệ tử Hoa Sơn trên vách núi hay đẩy bọn họ xuống nước là vì hắn muốn tìm ra phương pháp hành hạ hiệu quả mà thôi.
Nhưng tại nơi này, Bạch Thiên đã vài lần nhận ra những điều mới mẻ.
Rằng tất cả những bài huấn luyện đều có ý nghĩa.
Đương nhiên đó là những bài huấn luyện chẳng có ý nghĩa gì trong thời bình. Nhưng trong chiến sự phải chiến đấu chết đi sống lại liên hồi thì tất cả những kinh nghiệm đó sẽ cứu sống bọn họ.
"Tên tiểu tử này đã dự đoán trước được hết những việc này sao?"
Không thể biết được. Và hắn cũng chẳng thể hỏi.
Kể từ sau khi bước vào trận chiến này, Thanh Minh đặc biệt ít nói một cách cực đoan. Và vào những thời gian nghỉ ngơi như thế này hắn cũng chỉ nhắm mắt lại như bây giờ và tập trung vào việc hồi phục thể lực cho bản thân.
Như thể phải như vậy thì hắn mới có thêm nhiều thời gian hơn để chiến đấu.
Bạch Thiên cũng biết. Rằng một nửa trong số cuộc đối thoại trong các cuộc hội đàm đều là vô nghĩa.
Để có thể xác nhận rằng con đường đang đi không phải sai lầm, để có thể đè nén cảm giác bất an đang sôi sục trong lòng, hắn chỉ có thể đưa ra những cuộc trao đổi mà chỉ tiêu hao thể lực này.
Nhưng Thanh Minh chỉ làm những việc phải làm như thể một người không có cảm xúc. Đôi khi, Bạch Thiên thậm chí nghi ngờ liệu người đó có phải là Thanh Minh mà hắn đã từng biết nữa hay không.
"Sư thúc?"
Bạch Thiên thở dài rồi chuyển hướng nhìn về phía khác.
"Lục Lâm Vương"
"Vâng"
"Lục Lâm Vương nghĩ thế nào?"
Lâm Tố Bính dùng quạt gãi gãi đầu như thói quen rồi nói.
"Đi vòng sẽ là phương án thông minh nhất... nhưng mà trong chiến tranh chúng ta không thể chỉ đi theo những phán đoán đúng đắn"
Bạch Thiên gật đầu. Đi vòng sẽ chỉ kéo dài thời gian đào tẩu mà thôi. Tốc độ bổ sung nhân lực của kẻ thù nhanh hơn tốc độ hạ gục bọn chúng, thời gian càng kéo dài thì bọn họ sẽ càng phải đối phó với nhiều người hơn.
"Phía sau thì..."
"Ta tiến cử con đường mà không ai nghĩ đến"
Lâm Tố Bính nhún vai.
"Có nghĩ cũng chẳng có đáp án, trước tiên chúng ta hãy nghĩ đến việc tiến về phía trước"
Lâm Tố Bính nói đúng.
Vậy nhưng, như Lâm Tố Bính đã nói ở trên, có những lúc vẫn biết là đúng nhưng việc thực hiện lại rất khó khăn.
Hắn muốn xóa bỏ mọi thứ khỏi đầu nhưng hắn không thể ngừng suy nghĩ về việc Vạn Nhân Phòng đang bám theo từ phía sau.
"Thậm chí có lẽ chỉ còn cách gang tay nữa mà thôi"
Khoảng cách là bao nhiêu?
Hai canh giờ? Hay chỉ là một canh giờ mà thôi?
Vì bọn họ đã dừng ở đây như thế này nên rất dễ là trong một canh giờ nữa thì bọn chúng sẽ đuổi kịp được đến đây.
"Vậy thì kết cục là phải đột phá vòng vây thôi"
Bạch Thiên nhìn về phía các đệ tử Hải Nam Kiếm Phái đang ngồi sụp cả xuống.
Bọn họ đã kiệt sức như vậy rồi, nếu bây giờ lại đi vào một cuộc chiến khốc liệt nữa liệu có cầm cự nổi không?
Từ hôm qua đến giờ bọn họ mới chỉ nghỉ ngơi được một khắc mà thôi. Trong khoảng thời gian đó bọn họ thậm chí chưa kịp chợp mắt hay vận công.
Mặc dù chỉ là ngắn ngủi nhưng bọn họ đã bị đẩy đến tình trạng cực hạn, phải chịu đựng sự đe dọa đến mạng sống mấy ngày trời. Những người như vậy liệu có cầm cự được qua cuộc chiến sắp tới?
"Chúng ta hãy nghĩ đến phương án đi vòng đi"
"Quyền Chưởng Môn Nhân"
"Không phải chúng ta né tránh. Hãy nghĩ một cách thực tế hơn đi. Nhuận Tông, con thấy tiêu chuẩn của quân địch thế nào?"
Nhuận Tông lạnh lùng nói bằng khuôn mặt cứng ngắc.
"Con không biết chính xác nhưng con đã nhìn thấy những tên đến từ Tà Bá Liên. Khí thế của bọn chúng thật sự rất đáng sợ"
Bạch Thiên lại quay qua nói chuyện với Lâm Tố Bính.
"Ngay cả khi chúng ta có thể xuyên qua vòng vây đó, thiệt hại quá lớn thì cũng chẳng có ý nghĩa gì cả. Và ngay cả khi thiệt hại là không đáng kể thì nếu như chúng ta tiêu diệt tất cả mọi thứ ở đó thì cũng sẽ chết khi bị đuổi đến thôi"
"Hừm"
"Phải tránh mưa đang rơi xuống đã rồi mới tính tiếp được. Chỉ thông qua chỗ đó thì vẫn chưa kết thúc đâu"
Lời Bạch Thiên nói cũng có lý. Lâm Tố Bính đắm chìm trong những suy nghĩ trong khi sắc mặt hắn đã cứng đờ từ khi nào. Ngay lúc đó, một giọng nói khác đột ngột xen vào.
"Đến hẻm núi đi"
Bạch Thiên lập tức di chuyển ánh mắt. Thanh Minh từ khi nào đã mở mắt đeo thanh kiếm vào hông và tiến lại gần.
"Thanh Minh à"
"Chỉ cần vượt qua chỗ đó là được"
"Thanh Minh. Con thì không sao nhưng bọn họ thì..."
"Sư thúc"
Bạch Thiên cắn chặt môi.
"Chỉ cần vượt qua chỗ đó là được"
Bạch Thiên đã do dự không biết phải trả lời như thế nào, cuối cùng thì hắn cũng gật đầu. Thanh Minh khi đã nói như vậy nhất định là có lý do. Ngay từ đầu người chủ trương đào tẩu theo hướng này chẳng phải là Thanh Minh đó sao?
Bạch Thiên tiếp tục nói.
"Hãy làm như vậy đi. Nhưng con hãy nhớ rằng nếu như thiệt hại quá lớn thì cho dù có vượt qua được cũng chẳng có ý nghĩa gì cả"
"Thiệt hại ư?"
Thanh Minh nhoẻn miệng cười như thể chuyện đó thật nực cười. Hàm răng trắng của hắn lộ ra đến mức đáng sợ.
"Phải quan sát tình hình cho tử tế vào chứ. Cái lũ chỉ biết lý thuyết này?"
"Con đang nói gì vậy chứ?"
"Cho dù có đường vòng thì ta vẫn sẽ đi theo đường này"
Bạch Thiên nhìn Thanh Minh đầy nghi hoặc nhưng Thanh Minh chỉ nói một cách nhẹ nhàng.
"Tại một con đường hẹp thì không thể bị bao vây được. Vậy thì chỉ cần đối phó với những kẻ ở trước mặt mà thôi."
Bàn tay của Bạch Thiên khẽ run lên. Nhưng Thanh Minh hoàn toàn không để tâm đến khí sắc đó mà chỉ cười một cách lạnh lùng.
"Đó là một nơi mà chỉ cần chém trăm tên ngàn tên là có thể thông qua rồi. Làm gì có con đường nào tốt hơn con đường đó nữa"
Bạch Thiên cố gắng phớt lờ hàn khí dâng lên bên sống lưng rồi thở dài.
"Khi nào xuất phát?"
"Ngay bây giờ"
Đôi mắt Thanh Minh hoàn toàn lãnh đạm.
"Thay vào đó hãy chuẩn bị sẵn sàng đi. Sẽ kinh khủng hơn những gì mọi người nghĩ đấy"
Tất cả đồng loạt gật đầu một cách nghiêm túc.