Không thể giết tuyệt thế cao thủ bằng độc.
Điều này chắc chắn là đúng.
Tứ Xuyên Đường Môn chưa một lần nào có thể sản sinh ra Thiên Hạ Đệ Nhất Cao Thủ. Bởi vì độc rõ ràng là có giới hạn.
Điều này cũng không hề sai.
Nếu như Đường Môn không thay đổi thì sẽ mãi mãi chỉ có thể là Nhị Nhân Tử mà thôi.
Câu nói này thật cay đắng nhưng đó là một lời chỉ trích chính xác.
Độc của Tứ Xuyên Đường Môn không thể khiến Đường Môn trở thành Thiên Hạ Đệ Nhất Thế Gia cũng chẳng khiến người Đường Môn trở thành Thiên Hạ Đệ Nhất Cao Thủ.
Vì vậy mà Đường Môn không phải bá tử của thiên hạ mà chỉ có thể trở thành bá giả của Tứ Xuyên.
Vậy nhưng Đường Bá muốn trả lời tất cả những câu nói đó bằng một câu mà thôi.
'Vậy thì có vấn đề gì không?'
Trong số những kẻ chỉ trích nhược điểm của Đường Môn, liệu có người nào muốn trở thành kẻ địch của Đường Môn?
Liệu có thế lực nào dám gây chiến với một Đường Môn đầy rẫy những nhược điểm đó?
Không có. Chắc chắn là không có.
Một môn phái đầy rẫy những nhược điểm. Nhưng cho dù là vậy họ lại là môn phái được xem trọng và là nỗi sợ hãi hơn bất kỳ môn phái nào khác trong thiên hạ này.
Soạttt!
Khói độc bốc lên dày đặc bên trong tay áo của Đường Bá. Tựa như nó được phun ra từ hố lửa địa ngục vậy.
"Chuyện, chuyện này!"
Khuôn mặt của lũ Huyết Y Nhân trong giây lát trở nên trắng bệch.
Chẳng phải bọn chúng đã tận mắt chứng kiến những kẻ bị làn khói độc đó bao trùm đã trở nên như thế nào hay sao?
Phải tránh. Tuyệt đối không được bị cuốn vào đó!
Nhưng cho dù bọn chúng có biết điều đó cũng chẳng có phương pháp nào để đối phó cả.
Bởi vì nơi này là một hẻm núi mà trái phải đều bị chặn bởi những vách đá. Phía sau lưng của bọn chúng đã bị chặn bởi quân đồng minh, bọn chúng lúc này chỉ có thể di chuyển về phía trước mà thôi.
Nhưng thứ độc khói do Đường Bá rải ra đã nhuộm đen toàn bộ phía trên đầu bọn chúng rồi.
"Mau lùi lại!!"
Một tên nào đó hét lớn. Những kẻ nhận được mệnh lệnh ngay lập tức bay người về phía sau.
Bên truy kích mà lại đi rút lui là một việc không bao giờ nên có. Vậy nhưng khi nhìn thấy đống độc khói kia mà vẫn liều mạng lao vào thì chẳng khác nào tự lao đầu vào chỗ chết cả. Vì vậy mà bọn chúng đâu còn cách nào khác?
Trước tiên bọn chúng lựa chọn con đường rút lui.
Vậy nhưng Đường Bá lý nào lại để bọn chúng thoát đi một cách dễ dàng.
Soạttttt!
Tựa như tro núi lửa phun trào, xuyên qua độc khói đang bao trùm lên bọn chúng, một thứ gì đó nhanh chóng vọt ra.
"Ơ!"
Một âm thanh hoang mang phát ra từ miệng những kẻ đang cố gắng bình tĩnh rút lui.
Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!
"Khự!"
"Hự!"
Những kẻ không hiểu vì sao bản thân bị thương phát ra những âm thanh rên rỉ đau đớn. Bọn chúng đã quen với những nỗi đau, nhưng khi bị tấn công một cách bất ngờ, bọn chúng cũng không còn cách nào khác ngoài la hét.
"Không được hoảng loạn! Rút lui mau! Không có gì..."
Kẻ đang lớn tiếng ra lệnh thì giữa chừng đứt đoạn.
Cơ thể của những kẻ bị thương chao đảo. Thế gian trước mắt bọn chúng trong chốc lát bắt đầu xoay tròn.
'Độc, độc?'
Đây chính là triệu chứng của việc bị trúng kịch độc.
Nhưng mà khi nào chứ? Bọn chúng chưa từng chạm vào khói độc kia mà.
Những kẻ lảo đảo chóng mặt đột nhiên nhìn xuống cánh tay của bản thân.
Những vết thương nhỏ như thể bị một đứa trẻ con nghịch ngợm cào vào đang chuyển dần sang màu tím.
'Chỉ, chỉ với vết thương nhỏ này mà...'
Bọn chúng là Truy Kích Đội của Hạ Ô Môn.
Do tính chất nhiệm vụ được giao nên bọn chúng cũng đã quen với độc. Vì vậy mà các thành viên đều có khả năng kháng độc.
Nhưng rốt cuộc đây là thứ độc gì mà lại có thể khiến cho những thành viên Truy Kích Đội của Hạ Ô Môn trúng độc trong chốc lát như thế này được chứ?
Lượng độc dính trên ám khí sượt qua tay bọn chúng chỉ khoảng một giọt mà thôi!
"Khự, khự..."
Các mạch máu tím bắt đầu nổi lên khắp cơ thể các Huyết Y Nhân. Dường như nó có thể đục thủng da và văng ra ngoài bất cứ khi nào.
Bọn chúng chóng mặt và đau đớn dữ dội đến mức không thể nào đứng cho tử tế. Vậy nhưng điều khủng khiếp hơn là bọn chúng không thể di chuyển cơ thể theo ý muốn giống như bị tê liệt.
Và rồi độc khói từ từ xuất hiện trong đôi mắt của lũ Huyết Y Nhân đó.
Hình ảnh làn khói đen từ từ lan đến không khác gì hình ảnh cái chết đang đến gần. Đôi mắt xung huyết của bọn chúng mở to hết cỡ.
'Không, không...!"
Soạtttttt
Trước khi bọn chúng kịp suy nghĩ gì đó, khói độc đã nuốt chửng toàn bộ.
Kéttt
Nhìn đám Huyết Y Nhân bị độc khói nuốt chửng, Quách Triệt nghiến răng.
Chỉ trong giây lát, hắn đã mất đi cả chục thuộc hạ. Thậm chí bọn chúng còn chưa kịp làm bất cứ điều gì.
'Tại sao lại có một tên như vậy chứ!'
Hai mắt Quách Triệt ngập tràn phẫn nộ.
Ngay khi lũ người đó bắt đầu tiến vào khe núi, tu vi võ công của Đường Bá được đánh giá rằng không phải là một mối đe dọa.
Dạng võ giả giống như hắn ta chỉ cần 4 thuộc hạ cùng xông vào một lúc là có thể giết chết ngay tức khắc.
Nhưng kết quả lại hoàn toàn ngược lại.
Không những chẳng giết nổi hắn, một nửa đám thuộc hạ của Quách Triệt đã biến thành những thi thể xanh lét. Chỉ vì một vết thương cực kỳ nhỏ.
'Rốt cuộc đó là loại độc gì chứ?'
Trên thế gian này làm gì có ai không biết độc của Đường Môn là Thiên Hạ Đệ Nhất?
Không dưng người trên thiên hạ lại gọi Tứ Xuyên Đường Môn là tổ tông của Vạn Độc.
Nhưng hắn chưa từng nghe được chuyện uy lực độc Đường Môn lại đến mức độ này.
"Đội Chủ!"
Quách Triệt cắn chặt môi.
Ngay cả trong lúc này, độc khói vẫn đang tiếp tục lan rộng. Nếu suy nghĩ theo lẽ thường, bọn chúng cần phải lùi lại phía sau hẻm núi cho đến khi tất cả chỗ khói độc đó biến mất.
Nhưng đến khi nào kia chứ?
Nếu như độc của tên Đường Môn kia chỉ có vậy thì hắn đương nhiên sẽ làm như thế. Nhưng mà ai mà biết được trong ống tay áo rộng kia có biết bao nhiêu loại độc đây?
Nếu như sơ suất, không biết chừng bọn chúng chỉ có thể đứng nhìn lũ người kia băng qua hẻm núi mà thôi.
Nếu vậy thì Quách Triệt sẽ khó lòng có thể duy trì được mạng sống của bản thân.
"Xông lên!!"
"Đội, Đội Chủ?!"
"Dùng chưởng lực đẩy lùi độc khói. Chỉ cần không để chúng chạm vào người là được! Giếttttt!"
Mệnh lệnh đã được đưa xuống.
Bọn chúng không có lựa chọn nào khác. Chỉ có thể tuân theo mà thôi.
Như chưa từng hoang mang, từng dòng sát khí lam sắc trào dâng trong đôi mắt của lũ Huyết Y Nhân.
"Đi thôi!"
Yaaaaaa!
Lũ Huyết Y Nhân tiến về phía trước rồi lại phía trước nữa. Bọn chúng tra tế kiếm vào bao rồi dồn toàn bộ công lực vào hai tay và đẩy về phía trước.
Nhưng ngay lúc đó, bên trong độc khói dày đặc chẳng thể nhìn thấy một thốn nào, phi đao lục sắc đột ngột lao đến.
Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!
Một số thanh phi đao nhỏ bằng lòng bàn tay của một đứa trẻ đâm thẳng vào đầu của những tên dẫn đầu phía trước.
Nếu như chỗ phi đao này được phát ra từ tay của Đường Bá phía đối diện trong trạng thái có thể nhìn thấy rõ ràng thì bọn chúng hoàn toàn có thể tránh được. Phi đao là vũ khí vô cùng nguy hiểm nhưng cũng rất đơn giản.
Nhưng khói độc đã chặn hoàn toàn tầm nhìn và bọn chúng lại đang trong tình trạng dùng toàn lực xông lên nên những phi đao những tưởng bình thường lại biến thành những vũ khí hoàn toàn khác biệt.
Xoẹt! Xoẹt!
Nhìn thấy đồng bọn chưa kịp hét lên tiếng nào đã ngã xuống, những kẻ còn lại nghiến răng dùng toàn lực tung chưởng.
"Yaaaaaa!"
Truy Kích Đội gấp gáp đến mức gào lên ầm ĩ trong khi bọn chúng luôn xem việc di chuyển một cách bí mật là ưu tiên hàng đầu.
Rầmmmm! Ầmmmmm
Chưởng lực liên tục bùng nổ đẩy lùi khói độc. Sau khi chắc chắn có thể đẩy lùi khói độc bằng chưởng lực, hai mắt bọn chúng lóe lên những tia lam sắc.
"Xông lên!!!"
Những kẻ phát ra chưởng lực dừng lại một chút, sau đó lùi lại phía sau để những kẻ ở sau tiến lên trước như thay phiên nhau tung chưởng lực về phía trước.
Cho dù đây là lần đầu tiên gặp phải chuyện này nhưng bọn chúng hành động nhuần nhuyễn như thể đã được huấn luyện cả chục lần.
Một khung cảnh cho thấy bọn chúng đã được rèn luyện nghiêm ngặt và kỹ càng đến nhường nào.
Cho dù có là loại độc kinh khủng như thế nào chăng nữa nhưng nếu không thể chạm vào cơ thể kẻ địch thì cũng hoàn toàn vô nghĩa.
Lũ người Hạ Ô Môn sau khi đẩy lui được khói độc đã tìm lại được sự tự tin và tiến về phía trước.
Quả nhiên cách ứng phó này không hề sai.
Thứ độc mà Đường Bá có chắc hẳn cũng chỉ có vậy mà thôi.
"Chỉ cần đẩy lui và tiến lên thì..."
Soạttttt
Màu khói độc trong chốc lát đã chuyển từ màu đen sang màu đỏ.
Những kẻ dẫn đầu ngay lập tức rút kiếm ra theo bản năng. Và chính cái bản năng đó đã cứu bọn chúng một mạng.
Kenggggg!
Một thứ gì đó đã bị vướng vào tế kiếm mà bọn chúng đã đưa ra trong vô thức.
'Lưới ư?'
Những chiếc lưới đỏ xuyên qua độc khói bao trùm lên bọn chúng và quấn quanh tế kiếm. Nếu như dùng tay để cản những chiếc lưới này thì việc bộ dạng bọn chúng lúc này cũng quá rõ ràng rồi.
'Ta, ta sống rồi...'
Chiếc lưới mang sắc đỏ kia chứa đầy chất độc của Đường Môn. Nếu như thứ kinh khủng đó chạm vào cơ thể thì con người ta hẳn là sẽ ngay lập tức trở thành một đống thịt bầy nhầy.
Vậy nhưng ngay lúc đó, cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo từ phía trên, tên Tà Phái hoảng loạn ngẩng đầu lên. Phía trên đầu bọn chúng có cái gì đó...
'Hửm?'
Không có gì cả. Hắn không hề nhìn thấy bất cứ thứ gì. Chỉ có bầu trời âm u ở trên đó mà thôi.
Tên Tà Phái bất an tột độ nhìn xuống phía dưới. Và rồi hắn bỗng khựng lại bởi một suy nghĩ khẽ sượt qua trong đầu.
'Khoan đã?'
Bầu trời âm u? Hôm nay bầu trời vốn dĩ âm u ư?
Đôi mắt hắn mở to hết cỡ.
"A..."
Không phải là âm u. Mà là bầu trời đã bị thứ gì đó bao phủ. Tựa như bầu trời được nhìn từ sa mạc cát Tây Tạng vậy. Có cái gì đó che khuất tầm nhìn...
Trước khi đầu óc hắn kịp sắp xếp những suy nghĩ thì miệng đã hét lớn.
"Tránh đi! Trên đầu!"
Bọn chúng định thu hồi kiếm và bay người về phía sau nhưng đám lưới vướng trên kiếm dễ gì để cho bọn chúng thoát đi dễ dàng.
Cuối cùng, bọn chúng đành bỏ kiếm lại rồi bay người đi. Vậy nhưng việc dừng lại dù chỉ trong một khoảnh khắc đã quyết định vận mệnh của bọn chúng.
Xào xạc!
Những thứ từ trên trời rơi xuống cùng với âm thanh tựa như sóng vỗ liên tục đánh vào cơ thể của lũ Huyết Y Nhân.
'Cát ư?'
Không đau. Thậm chí không có vết thương nào. Cảm giác chỉ như bị những hạt cát rất nhỏ tấn công vào cơ thể mà thôi.
Vậy nhưng lũ Huyết Y Nhân nhanh chóng nhận ra đây rốt cuộc là tình huống gì. Không thể không biết được.
Phập. Phập. Phập.
Cảm giác như bị kim đâm nhẹ vào da khắp mọi nơi trên cơ thể.
Đôi mắt của lũ Huyết Y Nhân ngập tràn nỗi tuyệt vọng và sợ hãi.
Bọn chúng đã từng nghe về nó rồi.
Cát của Đường Môn. Những hạt cát bé nhỏ len lỏi vào da và lỗ chân lông của con người và khiến con người bị trúng độc.
Đó là những hạt cát độc thậm chí không tồn tại thuốc giải độc trên thế gian này. Và thứ cát đó đương nhiên sẽ lấy đi mạng sống và cả linh hồn của kẻ bị trúng độc.
"Đoạn, Đoạn Hồn Sa!"
Đó là nỗi đau tựa như bị hàng trăm lưỡi đao sắc bén đâm vào toàn thân. Những kẻ bị cuốn vào nỗi đau này sẽ gào thét như thú vật và vật lộn với nó.
Cơ thể không ngừng run lên. Nỗi đau quá kinh khủng đến mức ngay cả ngất xỉu cũng không được phép.
Bọn chúng phát ra những tiếng rên rỉ thê thảm và co giật liên hồi. Thậm chí không còn mong muốn gì khác ngoài việc có ai đó hãy kết thúc cuộc sống của bản thân.
Ràooooo
Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!
Ngay lúc đó, rất nhiều thanh phi đao bay đến xuyên qua khói độc đâm vào đỉnh đầu của lũ Huyết Y Nhân.
Bịch! Bịch!
Lũ Huyết Y Nhân đau đớn ngã xuống tựa như những bó rơm mục nát. Có lẽ bọn chúng đang cảm thấy biết ơn Đường Bá vì đã giết chết bọn chúng vào thời điểm này.
Trong khi đó độc khói đã dần dịu đi.
Đường Bá xuất hiện, thu hồi phi đao đã ném đi bằng ngón tay.
Bịch.
Đường Bá với mười thanh phi đao trên tay đối diện với lũ Huyết Y Nhân.
"Ta hỏi các ngươi một câu"
"..."
"Liệu độc của ta sẽ hết trước? Hay là các ngươi sẽ chết trước đây?"
Bờ vai của lũ Huyết Y Nhân run lên. Đường Bá mỉm cười.
"Hình như ta biết câu trả lời đấy?"
Những thanh phi đao lại xẻ không khí tựa như những tia sáng.
Cách đây rất lâu, ngay tại mảnh đất này, phi đao đã từng là thứ tỏa sáng nhất.