Chương 1313 : Giống như lại thèm khát được uống máu vậy

Hàng loạt võ giả Tà Bá Liên lao xuống như cơn mưa.

Thật khó tin, nhưng cảnh tượng khó tin đó hiện đang bày ra trước mắt Chiêu Kiệt.

Khuôn mặt hắn méo mó một cách khủng khiếp trước cảnh tượng đám Hắc Y Nhân đang nhảy xuống che kín cả khoảng trời chật hẹp.

"Chết tiệt! Rõ ràng là không có bọn chúng mà!"

Lúc hắn và Nhuận Tông đi do thám, chắc chắn tình hình quân địch không phải mức độ này. Thỉnh thoảng hắn cũng cảm nhận được tia sát khí sắc bén, nhưng tuyệt đối con số đó không nhiều như thế này.

Nhuận Tông quả nhiên cũng cắn chặt môi vì bàng hoàng.

Có một trường hợp có thể xảy ra chuyện này, đó là bọn chúng mai phục với quy mô lớn ở phía sau chứ không phải trên núi.

Tuy nhiên, Nhuận Tông đã không cân nhắc tới trường hợp ấy. Không, không nhất thiết phải cân nhắc.

Kẻ địch chiếm đa số và hoàn toàn đang chiếm giữ địa hình có lợi. Vậy tại sao chúng phải bày ra cái bẫy này chứ? Chúng chỉ cần dùng sức mạnh cũng đủ nhấn chìm đối thủ rồi mà.

Nhưng chúng lại giăng ra cái bẫy đó.

Phải đến lúc này Nhuận Tông mới ngộ ra bản thân đã quên mất một điều.

'Bọn chúng quyết sống chết phen này.'

Khác với trước đây. Nhìn chung, cho đến hiện tại Hoa Sơn đã phải luôn đối mặt với những kẻ mạnh hơn họ. Vì vậy, Hoa Sơn luôn là phía phải nhằm vào điểm yếu của kẻ địch.

Nhưng bây giờ lập trường đã bị đảo ngược.

Bọn chúng không xem nhẹ Hoa Sơn như những kẻ từ trước tới nay họ từng chiến đấu. Bọn chúng đang cố gắng sử dụng tất cả các phương thức có thể, kể cả dẫn dụ khiến họ lơ đễnh để triệt để nghiền nát họ.

Dù chúng biết đám người chúng nhắm tới không phải là Hoa Sơn thực sự, mà thực tế chỉ là mấy người Thiên Hữu Minh đi cùng Hải Nam Kiếm Phái, nhưng chúng vẫn một lòng quyết tử.

Nhuận Tông đã không thể nhận ra quyết tâm quyết tử của bọn chúng.

"Chết tiệt!"

Hắn nghe thấy tiếng gầm rống của Chiêu Kiệt.

Chiêu Kiệt chỉ có tính cách nóng vội chứ không phải tên đần độn. Không lý nào hắn không nhận ra sự thật mà Nhuận Tông đã ngộ ra.

"Ááaaaaaaaaaaa"

Ngay khi Chiêu Kiệt cúi người chuẩn bị tư thế nhảy lên trên, Nhuận Tông liền nghiêm khắc hét lớn.

"Chiêu Kiệt!"

Chiêu Kiệt nghiến chặt răng và quay sang nhìn Nhuận Tông.

"Sư huynh, chuyện này..."

"Đó là chuyện đã rồi! Bây giờ hãy làm việc đệ phải làm đi. Bảo vệ các đệ tử Hải Nam Kiếm Phái!"

"Nhưng kẻ địch quá đông!"

"Sẽ có người giúp!"

Nhuận Tông triệt để trấn áp sự kháng cự mạnh mẽ của Chiêu Kiệt rồi ngẩng đầu lên. Hắn thấy bóng dáng hai người đang phóng vọt lên.

Thanh Minh và Lưu Lê Tuyết. Hai người đó đang tiến về phía kẻ thù đang đổ xuống.

"Nếu là hai người kia thì chắc chắn sẽ làm được! Nhất định!"

Cơn cuồng phong rít qua hẻm núi đập mạnh vào toàn thân Thanh Minh. Bộ võ phục phần phật như muốn rách toạc ra.

Nhưng tốc độ của Thanh Minh không giảm dù chỉ một chút. Từng bước từng bước mạnh mẽ trên vách đá...

Mặt khác, những kẻ đang thả mình xuống men theo vách đá đó đã hét lên ngay khi phát hiện ra Thanh Minh.

"Thả xuống!"

"Hấpppp!"

Chúng rút ngắn khoảng cách để đạt được hiệu quả tối đa trong trận giáp chiến và nhất tề vung nguyệt đao - thứ vũ khí được chế tạo chắc chắn. Hàng loạt đao khí khổng lồ bay tua tủa về phía Thanh Minh.

Keng! Keng! Keng! Keng!

Đao khí bay tới lần lượt đâm sầm vào vách đá. Trên bề mặt vách đá chưa từng có dấu tay con người xuất hiện dấu vết to lớn tựa như móng vuốt của con ác quỷ khổng lồ nào đó vừa cào lên.

Tuy nhiên, mục tiêu thực sự của những đao khí đó - Thanh Minh - sớm đã bắn mình sang vách đá bên kia.

Đó là một sự di chuyển nhanh đến mức không thể tin được. Nếu là kẻ địch bình thường, hẳn chúng chỉ còn nỗi bàng hoàng.

Tuy nhiên, đám Hắc Y Nhân hoàn toàn không ngạc nhiên, trái lại chúng vung đao một lần nữa như thể đã dự đoán trước được.

Roẹttttttttt!

Đao khí mà hàng chục tên Hắc Y Nhân đồng thời phóng ra một lần nữa dồn dập bay về phía Thanh Minh.

Số lượng đao khí phóng ra nhiều tới mức dư thừa cho một đòn tấn công vào mục tiêu chỉ là một người. Tuy nhiên, những kẻ phát ra đòn tấn công ấy lại không hề nghĩ rằng nó thừa thãi.

Bởi vì chúng đã biết trước. Hiện tại chúng đang đối mặt với ai.

Hoa Sơn Kiếm Hiệp Thanh Minh. Đối với cái tên này, không tồn tại khái niệm 'quá mức'. Ít nhất là trong Tà Bá Liên!

Trước đao khí chất chứa quyết tâm lớn lao đó, trong tích tắc hai mắt Thanh Minh ngun ngút hàn khí xanh thẫm.

Trước sau trái phải.

Bọn chúng đang bao vây một cách hoàn hảo những nơi mà Thanh Minh có thể di chuyển. Dù là lùi về đâu cũng không có nơi nào để tránh.

Người ta nói rằng ngay cả khi bầu trời có sụp xuống, thì cũng vẫn có lỗ nhỏ để thoát ra. Tất nhiên cũng có thể như vậy. Nhưng trong hẻm núi này, ngay cả khoảng trời cũng quá chật hẹp.

Roẹttttttt!

Khoảnh khắc tuyệt thể tuyệt mệnh đó, Thanh Minh lựa chọn đối diện trực tiếp với đao khí đang bay tới.

"Đạo trưởnggggggggggg!!"

Nam Cung Độ Huy đứng phía dưới nhìn thấy cảnh tượng đó sợ hãi thét lên.

Hành động tự sát.

Tất cả những gì hắn có thể nhìn thấy chỉ có vậy. Nép sát vào vách đá để tránh vô vàn đao khí đang lao vào kia đã là điều không thể.

Vậy mà, giữa không trung! Rốt cuộc cơ thể lơ lửng ở giữa không trung thì làm thế nào có thể ngăn chặn được những đao khí đó chứ!

Tuy nhiên, ngay sau đó thanh kiếm của Thanh Minh lan tỏa rộng ra, Nam Cung Độ Huy há hốc mồm ngây ngốc.

Vùuuuuu!

Ám Hương Mai Hoa Kiếm xoay vần về phía đao khí đang bay tới.

Kengg!

Từng luồng đao khí khổng lồ va chạm trực diện với thanh kiếm mỏng manh của Thanh Minh. Nếu suy nghĩ theo lẽ thường thì cơ thể Thanh Minh sẽ bị đẩy ra sau... À, không, trong tình huống này thì phải bị bắn văng xuống phía dưới.

Nhưng ngay lúc đó, thanh kiếm xoay tròn rồi cơ thể Thanh Minh phóng vọt lên cao. Tuy khó tin, nhưng đao khí bay đến từ phía trước giống như đã đẩy lưng giúp Thanh Minh.

Nam Cung Độ Huy trợn tròn mắt.

"Kia, kia là!"

Dù hắn tận mắt chứng kiến nhưng cũng không thể hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra. À không, hắn có thể hiểu được nhưng không thể tin được.

Di Hoa Tiếp Mộc.

Cảnh giới chí cực của khí công lợi dụng ngược sức mạnh của đối phương. Tuyệt kỹ không chỉ dừng lại ở việc loại bỏ sức mạnh của đối phương mà còn sử dụng sức mạnh đó theo ý mình.

Di Hoa Tiếp Mộc cùng với tính chất Nhu đã giúp nâng Võ Đang lên vị trí ngang tầm Thiếu Lâm, hiện tại tuyệt kỹ ấy đang được Thanh Minh thi triển. Đến mức ngay cả những đạo sĩ của Võ Đang cũng phải kinh ngạc.

'Làm thế nào?'

Sự rùng mình giống như bị sét đánh quẩn quanh toàn thân Nam Cung Độ Huy.

Nếu xét ra thì Di Hoa Tiếp Mộc cũng không phải tuyệt kỹ quá cao siêu. Nếu là người tu luyện võ công, thì chẳng phải việc lợi dụng ngược lại sức mạnh của đối phương là thủ pháp đầu tiên phải học nếu không tính đến nền tảng cơ bản sao?

Tuy nhiên, lý do tại sao Di Hoa Tiếp Mộc được gọi là cảnh giới chí cực vì nó khó tới mức gần như không thể phát huy được nguyên lý đơn giản đó trong thực chiến.

Tuy nhiên, Thanh Minh đã thể hiện hoàn hảo tuyệt kỹ đó bằng ái kiếm của hắn. Hắn nghiêng mình để toàn bộ sức mạnh của đối thủ về phía sau, tận dụng lực phản chấn đó đẩy thân mình lao lên trước.

Dù biết cũng không thể hiểu, dù nhìn cũng khó có thể tin.

Nam Cung Độ Huy, người đã có kinh nghiệm ở Mai Hoa Đảo, đã kinh qua tu luyện ở Thiên Hữu Minh và đối mặt với cả thực chiến tàn khốc ở Giang Nam này, có thể biết được.

Việc sử dụng thanh kiếm đó trong thực chiến có ý nghĩa như thế nào?

Trong không trung không có lấy một điểm tựa để đặt chân, chỉ sử dụng sức mạnh của đối thủ để nâng cơ thể lên, là một việc khủng khiếp đến nhường nào.

Keng! Keng!

Thanh Minh hất văng đao khí bằng ái kiếm của hắn và tiến về phía trước. Từ đao khí này đến đao khí khác, mỗi lần kiếm lan tới tốc độ lại càng nhanh hơn.

Đến chừng khi thoát khỏi rừng đao khí đó, bóng dáng hắn lao hệt như thiểm điện.

"Đồ, đồ điên!"

Sự kinh ngạc và sợ hãi ùa về ngập tràn trong mắt những kẻ nhìn thấy cảnh tượng đó từ trên cao.

Vốn không có con đường nào khả thi để con người thoát ra khỏi rừng đao khí đang dồn dập kia. Vậy mà bây giờ chúng đang tận mắt chứng kiến con đường không lý nào tồn tại đó. Tựa như đao khí tự chuyển hướng và mở đường cho Thanh Minh vậy.

Thanh Minh chém mạnh xuống rừng đao khí đó rồi phóng mình lên phía trên với tốc độ ánh sáng.

"Khực!"

Kẻ vừa nhìn thấy Thanh Minh bay đến phía trước liền theo phản xạ nâng đao lên chặn trước ngực.

Tuy nhiên, trong khoảnh khắc đó, thanh kiếm của Thanh Minh đã vung lên với một khí thế hoàn toàn khác vừa rồi. Là một hành động mạnh mẽ, dứt khoát từ dưới lên trên.

Kengggg!

Ám Hương Mai Hoa Kiếm được truyền vào nội lực va chạm chính diện với thanh đao của Hắc Y Nhân.

Uỳnhhhh!

Cùng với tiếng nổ như muốn vỡ màng nhĩ, thân thể của Hắc Y Nhân bị chia thành hai mảnh bắn văng ra với tốc độ khủng khiếp và đập vào vách đá.

Thanh Minh vừa chém đôi Hắc Y Nhân trong một nhát kiếm, liền lập tức xông vào giữa những kẻ đang thả mình xuống và xoay người.

Roẹttttttt!

Hắn xoay hông hết cỡ rồi lập tức quay người trở lại, ái kiếm trong tay vẽ lên một vòng tròn tựa như Thái Dương mọc giữa trung thiên.

Tất cả mọi thứ trong phạm vi của vòng tròn đó đều bị chém ngay lập tức. Những kẻ bị chém trúng cổ chết ngay lập tức mà không kịp hét lên, nhưng những kẻ bị chém lìa chân tay phải ôm chặt lấy vết thương và gào thét trong không trung không có nơi nào để đặt chân làm điểm tựa ấy.

"Ư ư ư á á á á!"

Tuy nhiên, Thanh Minh thậm chí không dành một chút thời gian để thở, hắn vung kiếm lên xuyên thủng ngực của kẻ đang gào thét.

Chỉ một nửa gang tay. Hắn đâm kiếm vào đủ để không chạm tới trái tim, rồi ngay lập tức kéo xuống một đường kiếm mạnh mẽ, bằng động tác đó, hắn được đà một lần nữa bắn mình lên không trung.

Trong giây lát, sự khiếp sợ sượt qua đôi mắt của đám Huyết Y Nhân.

Bọn chúng đã vô số lần tấn công những người ở phía dưới. Nhưng liệu có bao giờ nghĩ rằng sẽ phải chiến đấu với ai đó trên không trung như bây giờ không?

Sự rèn luyện lặp đi lặp lại một cách khủng khiếp, sự tu luyện bằng cả mạng sống cũng vô dụng trong giây phút này.

Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!

Thanh Minh dịch chuyển thanh kiếm trong không trung. Xuyên thủng động mạch của Hắc Y Nhân không chút sai lệch.

Hắn đạp lên phần thân trên của tên Hắc Y Nhân vừa ngã lật ra và tiếp tục bắn vọt lên.

"Khư khực..."

Ánh mắt của một tên Hắc Y Nhân khác đang ôm cổ sôi sục sát khí. Dù sao thì con đường duy nhất còn lại của hắn là cái chết.

Hắn vung đao lên với ý nghĩ rằng sẽ kéo theo Thanh Minh là người đồng hành cùng hắn xuống Hoàng Tuyền. Không, hắn đã định như thế.

Tuy nhiên, trong tích tắc, từ cổ tay hắn truyền tới một cơn đau buốt.

Xoẹt!

Bàn tay cầm đao đứt lìa khỏi thân thể.

Tên Hắc Y Nhân ngơ ngác nhìn chằm chằm cảnh tượng đó. Có thứ gì đó màu đen sượt qua hắn và vọt lên trên.

'Hoa, Hoa Sơn...'

Mặc dù ý thức của hắn dần dần mờ đi nhưng hình ảnh mạnh mẽ đó dường như vẫn khắc sâu trong đáy mắt.

Một nữ kiếm tu với ánh mắt lạnh lùng đạp lên ngực hắn và đuổi theo phía sau Thanh Minh sớm đã phóng vọt lên trên. Giống như đang bảo vệ hắn vậy.

Thanh Minh dần dần hướng lên trên. Chỉ một đường hướng lên không một khắc rơi xuống. Và rồi, trong chốc lát, Thanh Minh đã vọt lên cao hơn cả hẻm núi, cao hơn cả vị trí mà đám Hắc Y Nhân đang treo mình.

Ngay khi thoát lên khỏi hẻm núi, khoảng trời chật hẹp bỗng trải rộng ra bao la. Ngay khi Thanh Minh vọt lên cao, hắn liền lập tức xoay tròn người thi triển Đạp Không Bộ. Rồi tăng tốc phi xuống dưới.

Roẹttttttt!

Thanh Minh vươn tay ra, vô số hoa mai nở rộ ở đầu mũi kiếm. Tựa như những cây hoa mai mọc giữa các vách đá đồng loạt nở hoa, hoa mai đỏ rực rỡ không ngừng nở rộ trên khoảng trời giữa hẻm núi nhỏ hẹp.

Kiếm khí đỏ rực cuốn theo huyết sắc đồng loạt tuôn trào, càng rực rỡ hơn bình thường.

Tuyệt chiêu của Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp, chiêu thức Mai Hoa Huyết Vũ được thi triển tới mức cực hạn trút xuống đầu của đám Hắc Y Nhân đang nhảy xuống.

Giống như lại thèm khát được uống máu vậy.