Hỗ Gia Danh với khuôn mặt hốc hác tiều tụy nhìn chằm chằm tên thuộc hạ đang đứng trước mặt.
"Lối vào thì sao?"
"Vẫn chưa..."
Tên thuộc hạ trả lời bằng giọng nói run rẩy.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một Hỗ Gia Danh bệ rạc như thế này. Vì vậy mà hắn không thể không biết. Hỗ Gia Danh lúc này đang cố gắng chịu đựng cơn giận dữ lớn đến nhường nào.
Dường như thanh kiếm đeo trên hông Hỗ Gia Danh kia có thể phóng đến và chém đầu hắn ta ngay lập tức.
Vậy nhưng thứ lao đến không phải là kiếm mà chỉ là một mệnh lệnh ngắn ngủi. Sắc bén hơn kiếm và đáng sợ hơn cả phi đao.
"Phải tìm cho ra!"
"Vâng!"
"Bằng mọi giá"
Tên thuộc hạ cúi đầu thật sâu.
Vậy nhưng Hỗ Gia Danh đã rời mắt khỏi hắn. Từ khi nào, ánh mắt của Hỗ Gia Danh đã chuyển hướng về phía những đỉnh núi Thập Vạn Đại Sơn trùng trùng điệp điệp.
Phập.
Đôi môi bị hắn ta cắn chặt đến mức bật máu.
'Hoa Sơn Kiếm Hiệp...'
Từ đầu đến cuối hắn đã bị chơi đùa trong lòng bàn tay của Hoa Sơn Kiếm Hiệp. Vậy nhưng điều làm hắn thực sự đau khổ đó là cho dù hắn có suy nghĩ thế nào chăng nữa cũng không thể tìm ra được lý do vì sao bản thân lại thua.
Hắn không thể nào hiểu được rốt cuộc thì tại sao việc này lại có thể xảy ra được.
Không lý nào ngay từ đầu khi tìm đến Quảng Đông bọn họ lại có thể biết đến sự tồn tại của hang động -- một thứ mà ngay cả hắn ta cũng không thể phát hiện ra và lợi dụng nó.
Làm gì có ai có thể tưởng tượng ra được khả năng đó kia chứ?
Tâm trạng của hắn lúc này giống như bị ai đó thọc tay vào trong đầu và xới tung mọi thứ lên vậy.
Vậy nhưng việc phủ nhận khả năng đó chẳng có ý nghĩa gì cả. Bởi vì cái việc bất khả thi đó đã xảy ra rồi. Cho dù hắn có cố gắng làm ngơ thế nào thì hiện thực vẫn là hiện thực.
Hắn đã làm tất cả những gì có thể, chấp nhận cả những thiệt hại to lớn. Thậm chí, hắn còn đi ngược lại mệnh lệnh của Trường Nhất Tiếu và gây ra những việc không thể nào tưởng tượng nổi.
Vậy nhưng kế hoạch mà hắn đã đặt cược tất cả vào đó đã tan biến thành bọt biển trong chốc lát.
Nếu bọn họ cứ thế rời khỏi Thập Vạn Đại Sơn thì sao đây?
'Không, không được'
Ngay khi ra khỏi những dãy núi địa ngục này chính là vùng đất rộng lớn Giang Nam. Cho dù Tà Bá Liên có thể huy động nhiều lực lượng như thế nào chăng nữa thì cũng chẳng thể nào ngăn chặn được tất cả các ngõ ngách tại vùng đất rộng lớn đó.
Ngay cả tại Quảng Đông -- mảnh đất mà hắn ta nắm trong lòng bàn tay còn chẳng tóm được bọn họ thì liệu ở một vùng đất rộng lớn thì có thể sao?
"Đưa tất cả binh lực vào bên trong"
"...Vâng?"
Tên thuộc hạ ở phía sau giật nảy mình nhìn về phía bóng lưng của Hỗ Gia Danh.
"Dù có trốn ở đâu chăng nữa thì cũng không thể trốn mãi được. Cuối cùng thì bọn chúng cũng phải lộ diện thôi. Khi ấy chỉ cần giết chết tất cả là được"
"...Quân Sư, chúng ta sẽ đi vào trong đó ư?"
Thấy tên thuộc hạ hỏi lại, Hỗ Gia Danh từ từ quay đầu lại. Ánh mắt đó khiến tên thuộc hạ không khỏi giật mình.
"Thuộc hạ có tội"
"Đừng để ta phải nói hai lần"
"Vâng!"
Tên thuộc hạ cúi đầu thật sâu.
Chỉ khi ánh mắt của Hỗ Gia Danh rời đi, tên thuộc hạ mới có thể khó khăn ngẩng đầu lên nhìn vào những ngọn núi trải dài phía trước với đôi mắt run rẩy.
Không thể đoán được đằng sau kia là gì. Một thế núi tựa địa ngục.
'Ngay tại đây ư?'
Đối phó với Hoa Sơn Kiếm Hiệp kia ngay tại đây ư? Thật vậy sao?
Chỉ mới tưởng tượng thôi cũng đủ khiến hắn xây xẩm mặt mày rồi. Vậy nhưng hắn cũng chẳng còn cách nào khác. Bởi vì Hỗ Gia Danh lúc này sẽ không chấp nhận bất cứ dị kiến nào.
Vì vậy mà hắn phải tuân theo mệnh lệnh đó, và những gì có thể làm là cầu nguyện mà thôi. Rằng thanh kiếm của tên ma quỷ Hoa Sơn Kiếm Hiệp đó sẽ không chạm đến bản thân mình.
Rắc. Rắc.
Thanh Minh bẻ cổ sang hai bên, hắn nhẹ nhàng nắm rồi duỗi tay ra.
'Khác quá'
Hắn của bây giờ tuyệt đối không thể so sánh được với hắn trong quá khứ. Sau khi trải qua cuộc chiến lần này hắn lại càng chắc chắn hơn về chuyện đó. Vậy nhưng rõ ràng là hắn cũng có điểm mạnh hơn so với ngày xưa.
Đầu tiên là khả năng hồi phục.
Nguyên khí tinh thuần nhất thiên hạ mà hắn ta có được đã khiến khả năng hồi phục trở nên vượt bậc.
Có lẽ đó chính là lý do vì sao hắn có thể đứng dậy nhanh hơn mặc dù bị thương nặng hơn quá khứ rất nhiều.
Lục phủ ngũ tạng trong cơ thể cũng có thể hồi phục một cách nhanh chóng.
Hắn thả lỏng cơ thể cứng đờ, máu bắt đầu tuần hoàn thì mồ hôi cũng ướt đẫm toàn thân. Tất cả trọc khí tích tụ trong trận chiến đang được đào thải ra khỏi cơ thể hắn dưới dạng mồ hôi.
Nếu cứ đổ mồ hôi như thế này, rõ ràng cơ thể hắn sẽ có thể hồi phục đến 7 thành.
'Dù vậy cũng là tốt lắm rồi'
Hắn bây giờ vẫn chưa thể chạm đến đỉnh cao mà hắn đã leo lên được trong quá khứ. Nhưng dù sao thì cái đỉnh cao mà hắn đã quyết định leo ở hiện tại rõ ràng là cao hơn cái đỉnh cao ở kiếp trước.
Rẹtttt
Thanh Minh xé tấm băng quấn quanh ngực ra.
Bạch Thiên định hét lên rằng rốt cuộc hắn đang làm cái gì thì im bặt. Vết thương trên ngực Thanh Minh bây giờ đã lành miệng.
"... Con có phải là con người không vậy?"
"Trước đây ta cũng từng nghi ngờ rồi"
Thanh Minh mỉm cười. Vậy nhưng ngay cả nhìn thấy phản ứng đó, khuôn mặt Bạch Thiên vẫn không thể giãn ra được.
"Con có thể chữa lành như vậy thì..."
"Cái gì?"
"Vậy thì hãy tiết chế một chút. Vẫn còn cái chân nữa đấy?"
"Ô? Đúng này?"
"Cái tên điên này, thật tình mà..."
Bạch Thiên nghiến răng. Hắn ta biết chứ. Thanh Minh không hề có thời gian nghỉ ngơi. Nếu như hắn không đứng ra chiến đấu không ngừng thì sự thiệt hại lớn hơn bây giờ rất nhiều.
Biết là vậy nhưng trong lòng hắn vẫn không thể ngừng sôi sục.
Bạch Thiên thở dài. Ngay lúc ấy Thanh Minh thản nhiên hỏi.
"Chiêu Kiệt sư huynh thì sao?"
"Nhuận Tông đang chăm sóc cho nó ở một chỗ khác"
"Cũng chẳng bị thương gì nhiều nhặn. Đúng là mấy tên thời nay yếu thật đấy"
"Chẳng phải vì do con bất thường hay sao? Nếu con giống như những người khác thì đã chết khoảng 10 lần rồi"
"Chậc. Lũ yếu ớt"
Miệng thì cằn nhằn nhưng Thanh Minh vẫn bật cười khúc khích. Khuôn mặt Bạch Thiên dần trở nên méo mó.
"Con còn cười được ư?"
"Giả vờ nghiêm trọng thì có gì khác đi không?"
"..."
"Sư thúc giãn cái mặt ra đi"
"Con..."
"Người khác đang nhìn sư thúc đấy"
Thanh Minh ném ra vài câu nói thản nhiên, khuôn mặt Bạch Thiên đầy phức tạp.
"Tất cả mọi người đều chỉ nhìn vào khuôn mặt của sư thúc mà thôi. Bởi vì biểu cảm của sư thúc sẽ phản ánh chuyện chúng ta đang ở trong tình trạng như thế nào. Sư thúc cứ trưng ra cái mặt xấu xí đến mức không thể xấu xí hơn như thế này thì tất cả mọi người sẽ càng bất an hơn đấy"
"Con sống ngần này tuổi đã tự soi gương lần nào chưa?"
"Ở mức độ này thì cũng là tuyệt thế mỹ nam rồi"
"...Nói gì cho hợp lý một chút được không"
Bạch Thiên thở dài. Trong lòng hắn nặng trĩu.
Không phải là hắn không biết điều đó... Hắn cũng biết là không được phép để lộ ra sự giao động khi ở trong tình cảnh này.
Nhưng mà... việc đó chẳng hề dễ dàng như lời nói.
Hắn ta suýt nữa thì giết chết Thanh Minh. Suýt nữa đẩy Lưu Lê Tuyết, Chiêu Kiệt vào chỗ Bộp.
Ngay lúc đó, Thanh Minh nhẹ nhàng vỗ lên vai Bạch Thiên.
"Gì thế?"
"Nếu là ta thì đã không thể làm như vậy rồi"
"..."
"Sư thúc đã phán đoán chính xác. Đến mức ta không thể so sánh được"
"... Đừng có nói mấy lời sáo rỗng như vậy"
"Nhưng cho dù vậy sư thúc cũng tinh ý đấy chứ"
"Cái gì hả tên tiểu tử thối này?"
Mặc dù miệng toàn nói mấy lời lảm nhảm nhưng ánh mắt Thanh Minh vẫn không ngừng quan sát tình trạng của Lưu Lê Tuyết. Mặc dù nàng ta bị thương khắp mọi nơi trên cơ thể nhưng may thay không để lại bất cứ di chứng nào. Bởi vì thần công của Đạo Gia luôn phát huy sức mạnh rất lớn ở điểm này.
Vậy nhưng việc không để lại di chứng không đồng nghĩa với việc sẽ xóa bỏ được những đau đớn mà nàng ta đã trải qua.
Lần này, ánh mắt của Thanh Minh lại hướng về phía Đường Tiểu Tiểu đang ngủ say. Chỉ cần nhìn vào những vết thương xuất hiện trên đầu ngón tay của nàng ta thôi cũng có thể đoán được Đường Tiểu Tiểu đã phải vật lộn vất vả như thế nào.
Những người cầm kiếm chiến đấu khi trận chiến đến hồi kết thì vai trò cũng kết thúc. Nhưng chính lúc đó cuộc chiến của y sư mới bắt đầu.
Có lẽ nàng ta đã cứu sống vô số mạng sống và cũng đã để vô số mạng sống ra đi.
Ánh mắt Thanh Minh trầm lặng lạnh lùng.
Bịch.
Hắn chậm chạp di chuyển bước chân.
Các đệ tử Hải Nam Kiếm Phái đang nằm rải rác khắp nơi trong hang động. Ai nấy đều đang ngủ như chết với dáng vẻ giống với lính bại trận. Có lẽ bọn họ đã bỏ cái gọi là phẩm vị danh môn xuống từ lâu rồi.
"Con có biết không?"
Không biết từ khi nào, Bạch Thiên đã đi theo hắn ta và lên tiếng.
"Tất cả mọi người đều đã chiến đấu đến giới hạn. Chỉ với hai ngày nghỉ ngơi thì không thể hồi phục được. Bây giờ mà ra ngoài chẳng khác nào nạp mạng"
"Hừm"
Thanh Minh gật đầu.
"Sư thúc nói cũng có lý. Nhưng không phải đúng hoàn toàn. Bởi vì tên Độc Tâm La Sát đang đỏ mắt tìm lối vào để tận diệt chúng ta. Và với năng lực của hắn ta sớm muộn gì cũng tìm được lối vào thôi. Chỉ là hắn đang bối rối nên đến giờ vẫn chưa tìm ra"
Bạch Thiên cắn chặt môi.
Thanh Minh nói đúng. Nơi này không thể an toàn mãi mãi.
Ngay lúc đó, những người phát hiện ra Thanh Minh đã tỉnh thì ùn ùn kéo đến.
"Đạo trưởng!"
"Không sao đó chứ?"
"Đạo trưởng bị thương có vẻ nghiêm trọng, chẳng phải nên nghỉ ngơi thêm hay sao?"
Nhìn Nam Cung Độ Huy, Đường Bá và Tuệ Nhiên chạy đến, Thanh Minh bật cười. Khuôn mặt tất cả bọn họ lúc này đều có một biểu cảm tương đồng. Đó là sự lo lắng.
'Ta cũng không được rồi'
Đã khiến lũ tiểu tử thối này phải lo lắng.
"Lục Lâm Vương đâu?"
"Ta ở đây"
Lục Lâm Vương ở phía sau từ từ bước từng bước lại gần.
"Kẻ xấu tính thì đến Diêm Vương cũng không muốn bắt. Nhìn đạo trưởng thì có vẻ như câu nói đó không phải là lời nói vớ vẩn rồi"
Thanh Minh mỉm cười.
"Bị Hỗ Gia Danh đánh rồi định trút giận lên ta đấy à?"
"Ai, ai bị đánh chứ?"
"Vậy thì phải nói là hắn đã đụng chạm vào ngươi sao?"
"Ư..."
Lâm Tố Bính nắm chặt nắm đấm trong tay. Ngay cả giả vờ như không phải nhưng lòng tự trọng của hắn ta có vẻ như đã bị tổn thương nghiêm trọng. Lâm Tố Bính run rẩy không chốc lát mới có thể hít thở bình thường rồi hỏi.
"Bây giờ nhà ngươi tính thế nào?"
"Chuyện gì?"
"Tình hình rất chi là tình hình. Chắc ngươi cũng biết rồi nhưng chúng ta không thể tiếp tục ở đây. Chúng ta phải ra ngoài. Nhưng trạng thái của tất cả mọi người thì..."
Mặt mũi ai nấy đều tối sầm lại khi nghe được lời nói đó.
Mọi người không ai nói gì nhưng chẳng có ai là không biết tình hình đang không tốt như thế nào.
"Phải làm thế nào ư?"
"Đúng vậy"
"Chuyện đó sao lại hỏi ta, phải hỏi phía bên kia chứ"
"Cái gì?"
Lâm Tố Bính nhìn chằm chằm vào Thanh Minh không thể nào hiểu nổi.
"Ta đang nói đến việc đổi lập trường"
"Là sao chứ?"
Thanh Minh chăm chú quan sát những người phía trước hắn ta.
Không đến mức như Lưu Lê Tuyết nhưng những người ở đây đều bị thương không hề nhẹ. Trên cơ thể của bọn họ vẫn còn dấu vết của cuộc chiến ác liệt vừa mới trải qua.
"Chiêu Kiệt sư huynh đâu rồi?"
"Ở bên này..."
Nam Cung Độ Huy chỉ điểm. Nhìn về hướng đó, Thanh Minh thấy một Chiêu Kiệt vẫn chưa lấy lại được ý thức. Hắn không nói gì suốt một lúc lâu như thể để đưa tất cả các vết thương đó vào đôi mắt.
Một lát sau, Thanh Minh quay lại nhìn Lâm Tố Bính.
Lâm Tố Bính co rúm lại.
Ánh mắt Thanh Minh quá lạnh lẽo. Đến mức hắn đã nghi ngờ Thanh Minh này liệu có phải là người mà hắn đã từng biết hay không...
Không, đó không chỉ đơn giản là sự lạnh lẽo. Mà còn có cả sự xa lạ ở trong đó. Rõ ràng là nhìn cùng một người nhưng lại có cảm giác xa lạ như đang nhìn người khác vậy.
"Kiếm"
"..."
Bạch Thiên đưa thanh kiếm của Thanh Minh mà hắn đang cầm ra.
Đó là thanh kiếm mà hắn đã giữ để Thanh Minh không thể xông ra chiến đấu nữa. Hắn đã tự nhủ rằng sẽ không đưa cho Thanh Minh cho đến khi cơ thể hắn ta trở nên ổn hơn.
Vậy nhưng không hiểu sao lúc này hắn lại không thể làm trái lời của Thanh Minh được.
"Lục Lâm Vương"
"Vâng, đạo trưởng"
"Chuẩn bị đi. Chúng ta sẽ rời khỏi đây"
Lâm Tố Bính gật đầu.
Hắn ta cũng là một văn sĩ. Và không lý nào hắn ta lại không biết việc nếu như có thể rời khỏi Thập Vạn Đại Sơn này thì bọn họ có thể di chuyển một cách nhanh chóng đến Trường Giang.
Hỗ Gia Danh đã muốn siết chặt và giết chết bọn họ tại Quảng Đông. Và bây giờ hắn phải trả giá cho điều đó.
Vấn đề là với tình trạng của Thiên Hữu Minh và Hải Nam Kiếm Phái lúc này dù có tận dụng tối đa lợi thế địa hình của Thập Vạn Đại Sơn thì cuộc chiến cũng không hề dễ dàng.
Thêm vào đó bọn họ có thời gian hồi phục thì cũng đồng nghĩa quân địch có thời gian để bao vây xung quanh.
Thanh Minh quả nhiên cũng biết sự thật này.
Và qua cách nói của Thanh Minh bây giờ thì hắn đã có cách giải quyết vấn đề.
"Đạo trưởng định làm gì..."
Lâm Tố Bính cẩn trọng hỏi. Thanh Minh nở nụ cười không giấu nổi cuồng khí.
"Phải trả nợ chứ"
Giữa đôi môi méo xệch đó là những chiếc răng trắng lộ ra đầy đáng sợ.
"Ta sẽ cho bọn chúng biết ý nghĩa của việc dám bước chân vào nơi này là như thế nào"
Đã đến lúc cho bọn chúng biết những gì mà hắn đã nhận ra được từ quá khứ.