Vào những đêm cuối tháng thế này, bầu trời không có lấy một chút ánh sáng nào cả. Thập Vạn Đại Sơn dường như đã hòa mình vào bóng tối vô tận chẳng thể phân biệt được trước sau.
Trong dãy núi hiểm trở ấy lúc này lóe lên những ánh mắt sáng quắc hệt như yêu tinh.
Cộp.
Lũ võ giả Vạn Nhân Phòng dùng đôi mắt đầy sát khí và độc khí liếc nhìn khắp xung quanh.
Xoẹt!
"Ai đó!"
Nghe âm thanh mơ hồ phát ra từ bụi rậm, tên võ giả Vạn Nhân Phòng không chần chừ mà vung thẳng đao về phía đó. Đao khí phóng đúng vào nơi âm thanh vừa phát ra.
Roẹt!
Thế nhưng thứ mà hắn nhìn thấy chỉ là một con thỏ. Lập tức gương mặt hắn méo xệch cả đi.
".... Chết tiệt."
"Chậc chậc. Đi săn giỏi đấy nhỉ."
Nghe giọng nói mỉa mai phát ra sau lưng, tên võ giả liền phản ứng lại.
"Cẩn thận cái miệng của ngươi đi."
"Ngươi đừng phí sức nữa, hãy chú tâm quan sát xung quanh cho thật kỹ."
Tên võ giả tức giận đá con thỏ đã chết rồi giắt đao vào thắt lưng. Sau đó hắn nhìn chằm chằm vào ngọn núi hệt như mũi kiếm xuyên trong màn đêm.
Thế núi chọc thủng cả bầu trời, quả nhiên có nói đây là vùng đất nghịch thiên cũng không ngoa.
'Xui xẻo thật đấy.'
Hắn nhìn quanh với ánh mắt bất an.
Bóng tối dày đặc bao trùm lấy không gian tịch mịch. Chẳng biết đối với người khác, khung cảnh này có thể gọi là bình yên hay không, nhưng với những kẻ ở đây, chúng chỉ cảm thấy bầu không khí thật ảm đạm làm sao.
Bất cứ âm thanh nào vọt ra cũng khiến chúng phải cẩn trọng hết sức có thể. Đặc biệt hiện giờ chúng còn đặt chân lên vùng đất đã trải qua quá khứ khủng khiếp thế này.
Tên võ giả bực bội bước đi, chính lúc ấy...
"Ức."
Đột nhiên cổ chân hắn truyền tới cơn đau nhức. Hắn nhìn xuống liền thấy một mũi thương nhô ra dưới chân. Không biết nó đã ở đó bao lâu, cả cây thương gần như đều đã rỉ sét hết cả.
Nếu thử đào xung quanh cây thương đó chẳng biết chừng còn đào được cả xương sọ chủ nhân của nó.
"Chết tiệt."
Hình dáng của cây thương gần giống với thứ mà lũ Tà Phái sử dụng hơn là vũ khí của Chính Phái. Tên võ giả thoáng nhăn mặt.
Hắn không thể làm gì khác ngoài việc thấy tiếc cho tên Tà Phái đã bỏ mạng trăm năm trước, một người mà hắn không hề biết mặt mũi.
"Bị thương rồi ư?"
"Không. Cây thương rỉ sét này thì làm sao mà làm ta bị thương được chứ?"
Rắc.
Tên võ giả giẫm gãy cây thương rắc một tiếng, sau đó tiến tới bụi rậm bên cạnh.
Quả không sai, kiếm của đám người Chính Phái từng dùng cũng nằm rải rác ở đây.
Nếu nơi này là một chiến trường bình thường thì những người sống xung quanh đây đã đến thu nhặt chúng từ lâu rồi. Họ có thể đem bán hoặc chế tạo lại làm công cụ sinh hoạt hằng ngày.
Thế nhưng đây chính là đỉnh Thập Vạn Đại Sơn. Vùng đất chết chóc mà đến cả lương dân không chút dính líu tới giang hồ cũng chẳng dám bén mảng đến.
Vậy nên dấu vết của chiến tranh sau hàng trăm năm vẫn còn lưu lại một cách vẹn nguyên.
"Bức bối thật đấy."
"Đừng nghĩ vớ vẩn nữa, mau quan sát xung quanh đi. Nếu bỏ lỡ dấu vết của bọn chúng, thì cái đầu của ngươi cũng khó giữ được đấy."
Tên võ giả nhìn chằm chằm kẻ vừa thốt ra mấy lời kia, sau đó hắn nhổ một bãi nước bọt rồi sải bước đi.
"Chết tiệt, không được nghỉ ngơi chút nào cả."
"Ngươi không được nói mấy lời đó. Bộ ngươi không hiểu tình thế hiện giờ sao?"
"Chết tiệt."
Lần này kẻ kia nói quả không sai, tên võ giả chỉ biết bật ra câu mắng chửi.
"Rốt cuộc có bao nhiêu người chết rồi nhỉ?"
"Mẹ kiếp, sao mà đếm được... chẳng những Huyết Kiếm Đoàn bị tiêu diệt mà còn vô số kẻ khác nữa. Nếu tính luôn cả lũ người chặn phía trước, chắc có thể chất thành một núi thi thể ấy chứ."
"... Kinh khủng thật."
Rõ ràng đây là lần đầu tiên trong lịch sử của Vạn Nhân Phòng phải gánh chịu thương vong nhiều như thế chỉ để bắt hơn hai trăm người.
Mặc dù đã hy sinh vô số, nhưng hiện giờ chúng vẫn chưa thể hoàn toàn tiêu diệt kẻ địch. Vậy nên chúng hiểu tại sao vị Quân Sư lúc nào cũng điềm tĩnh kia lại nổi đóa lên như thế.
Trong tình hình này, nếu mất dấu bọn họ, mạng sống của chúng cũng xem như đã tận. Thế nên bằng mọi giá chúng phải tìm cho ra kẻ địch.
"Chẳng lẽ bọn chúng đã thoát ra khỏi Thập Vạn Đại Sơn rồi ư?"
"Ngươi đừng nói mấy câu vô lý nữa. Cùng lắm thì chúng sẽ trốn trong hang động, nhưng ta chưa từng thấy hang động nào có thể chứa được hơn trăm người cả."
"Đúng vậy nhỉ?"
Điều này đồng nghĩa bọn họ đang thu mình lẩn trốn ở nơi nào đó.
Không chừng bây giờ họ đang ở dưới chân của chúng. Bởi phía ấy còn có một Hoa Sơn Kiếm Hiệp đã tự tay kết liễu Khoái Nhưỡng cũng như tiêu diệt cả Huyết Kiếm Đoàn kia mà.
"Vậy ý ngươi là Hoa Sơn Kiếm Hiệp có thể xông ra bất cứ lúc nào đúng chứ?"
"Mẹ kiếp! Ăn nói xui xẻo quá đấy!"
Nghe câu nói ấy, ánh mắt tên đồng bọn lập tức tỏa ra ánh sáng vô cùng đáng sợ.
Trước khí thế đó, kẻ kia chỉ còn biết ngậm chặt miệng.
Nghĩ lại cũng thật buồn cười. Bây giờ chúng đang truy lùng tung tích của Hoa Sơn Kiếm Hiệp bằng mọi giá.
Nhưng đồng thời, chúng lại hy vọng rằng Hoa Sơn Kiếm Hiệp kia sẽ không xuất hiện trước mặt chúng.
Bởi vì chúng sợ hãi.
Sở dĩ như thế là do chúng đã tận mắt chứng kiến dáng vẻ chiến đấu của hắn. Làm gì có kẻ nào muốn giao chiến với một tên không phải Tà Phái nhưng lại có tư chất làm Tà Phái như hắn kia chứ?
"... Tên Hoa Sơn Kiếm Quỷ kia cũng là con người mà thôi. Hắn đã bị thương đến mức đó làm sao có thể đi lại bình thường được kia nữa."
"Đúng, đúng vậy."
"Hắn không chết mới là lạ. Không, không đúng. Chắc chắn hắn đã chết rồi, chắc chắn như thế."
Ấy vậy mà trong giọng của tên võ giả không hề nghe ra chút sức mạnh hay niềm tin nào cả.
Hắn đương nhiên hy vọng tên Hoa Sơn Kiếm Hiệp chết tiệt kia đã chết, nhưng trong lòng không khỏi sợ hãi rằng hắn vẫn còn sống.
"Nhưng Hoa Sơn Kiếm Quỷ là gì chứ? Còn có thứ đó sao?"
"Ngươi không biết à? Họ gọi tên Hoa Sơn Kiếm Hiệp kia như vậy mà."
"Mà cũng đúng nhỉ, danh hiệu Kiếm Hiệp Kiếm Hiếc gì đó chắc gì đã phù hợp với tên điên đó."
Tên võ giả gật đầu.
Rõ ràng đối với Thanh Minh, danh hiệu Mai Hoa Kiếm Quỷ phù hợp hơn cái danh Hoa Sơn Kiếm Hiệp kia nhiều. Không, thực sự ra danh hiệu Hoa Sơn Kiếm Quỷ vẫn còn chưa đủ để nói về hắn.
"Hoa Sơn Kiếm Quỷ gì chứ. Huyết Hoa Ma Kiếm còn đúng hơn."
"... Nhưng hắn là Chính Phái mà."
"Chính Phái con khỉ khô ấy. Tên khốn đó mà giống Chính Phái chỗ nào kia chứ? Cả lũ Ma Giáo còn không tàn nhẫn bằng hắn."
"Ngươi nói đúng nhỉ."
"Mà không, Ma Giáo ác hơn hắn nhiều."
"Ngươi nói gì vậy hả? Lũ Ma Giáo đó..."
Đột nhiên, kẻ định phản bác bất chợt im bặt. Bởi lẽ hắn nhận ra có âm thanh gì đó phát ra từ phía sau lưng.
Tách. Tách.
Tên võ giả dỏng tai lên lắng nghe, lúc này toàn thân hắn đã căng cứng lại, hình như hắn vừa nghe thấy tiếng chất lỏng rơi từng trên cao xuống.
Đồng thời, một thứ mùi quen thuộc mà hắn không muốn ngửi nhất trong đời liền xộc vào mũi.
Mùi máu tươi.
Vai tên võ giả bắt đầu co giật. Hắn thật sự muốn quay mặt đi. Chẳng muốn quay đầu lại chút nào. Hắn thật sự không muốn quay lại xác nhận hiện thực khủng khiếp đang hiện lên trong đầu bản thân.
Thế nhưng trong tình huống càng cấp bách, con người lại càng phớt lờ ý nghĩ trong đầu mà làm theo bản năng. Cơ thể hắn tự nhiên quay lại rồi bắt đầu kiểm tra phía sau.
Đối phương vận hắc y tựa hồ đã hòa mình vào trong đêm đen vô tận. Tất cả những gì hắn nhìn thấy chỉ là thanh kiếm được nhuộm đỏ màu máu của ai đó cùng đôi mắt sáng quắc.
Mặc dù như thế, tên võ giả vẫn có thể biết rõ ai là kẻ bất thình lình xuất hiện kia.
"Hoa, Hoa Sơn Kiếm..."
Roẹt.
Trước khi hắn kịp dứt câu, cổ họng đã truyền tới cơn đau thấu xương. Cảm giác lạnh lẽo khi bị cắt đến tận xương cổ lập tức bao trùm lấy hắn.
Rít.
Một tiếng gió rít qua cổ hắn. Tên võ giả thậm chí còn chẳng thể hét nổi một tiếng mà ngã vật ra sau. Trước khi tắt thở, hắn nhìn thấy cảnh cái đầu của đồng bọn vừa bay vèo lên không trung.
Máu nóng bắn lên hệt như một đóa hoa rực rỡ. Tên võ giả liếc nhìn ánh mắt lạnh lùng của kẻ kia, hắn chợt nghĩ.
'Quả nhiên... danh hiệu ấy không sai....'
Những suy nghĩ không thể nào tiếp diễn được nữa, cả cơ thể cũng nguội lạnh dần đi.
Xoẹt.
Thanh Minh lúc này đã xử lý thêm một tên võ giả Vạn Nhân Phòng, rồi đâm kiếm vào ngực thi thể.
Phập!
Tim bị đâm thủng cùng máu đỏ nhuộm thanh kiếm của hắn thành màu huyết sắc. Thanh Minh đã dùng chính máu kẻ địch để che giấu ánh sáng từ thanh kiếm, khiến nó hòa vào trong màn đêm tối tăm này. Động thái ấy vô cùng yên tĩnh, không hề có lấy một âm thanh nào.
Sượt.
Trong bóng tối, Thanh Minh di chuyển như một luồng khí đen ngòm. Hắn không ngừng đâm vào sau lưng lũ võ giả Vạn Nhân Phòng chỉ biết cảnh giác ở phía trước.
"Cái gì..."
Roẹt!
Cổ bị chém đến quá nửa lập tức phun ra một dòng máu tươi. Chúng thậm chí không rên rỉ được một tiếng. Chỉ biết co giật như người điên rồi ngã nhào về trước.
"Khực."
Có lẽ đến cả khi chết, chúng cũng không biết vì sao bản thân lại bỏ mạng oan uổng như thế.
Ánh mắt Thanh Minh lúc này đã lạnh như Vạn Niên Hàn Băng.
'Vẫn chưa xong nhỉ?'
Lúc này...
"Là, là ai?"
Vừa hay thời khắc giọng nói vang lên, khóe miệng Thanh Minh cũng khẽ nhếch một đường. Lũ võ giả Vạn Nhân Phòng nhìn hắn với vẻ mặt bàng hoàng không sao che giấu được.
Tức thì, Thanh Minh giẫm chân xuống đất thu hẹp khoảng cách với chúng. Sau đó hắn cắt phăng đầu của kẻ đứng ở hàng trên.
Roẹt!
Cùng với âm thanh xương gãy, đầu của tên võ giả Vạn Nhân Phòng bay vút lên trời. Trên gương mặt còn chưa nhắm mắt của hắn lóe lên ánh sáng vô cùng mờ ảo.
"Hộc!"
Roẹt!
Thanh kiếm của Thanh Minh liên tục chém bay đầu kẻ địch rồi chạm vào cổ tên cuối cùng.
Vút!
Kẻ địch vừa định đưa còi báo hiệu lên miệng thổi liền đứng sững lại. Đôi mắt hắn run rẩy hệt như động đất.
Giả như hắn dùng hết sức mà thổi còi báo hiệu, lưỡi kiếm kia nhất định sẽ chém đứt cổ hắn.
Ánh mắt sâu thẳm trong bóng tối kia nhìn chằm chằm tựa hồ đang quan sát hắn.
Toàn thân tên võ giả đã ướt đẫm mồ hôi. Lúc này, Hoa Sơn Kiếm hiệp liền thì thầm vào tai hắn.
"Thổi đi."
Hắn hoàn toàn không hiểu nổi. Thế nhưng hắn không cần phải động não làm gì. Trong lúc hắn do dự chần chừ, thanh kiếm của Thanh Minh đã xuyên qua lớp da cổ của hắn.
"Ngươi không nghe thấy à?"
Roẹt.
Ngay khi cảm nhận được cảm giác lưỡi kiếm mảnh sượt qua da cổ, tên võ giả liền thả lỏng đôi chân.
"Thổi đi."
Tên võ giả không nghĩ thêm được gì nữa. Hắn làm gì có thời gian kia chứ. Tên võ giả lúc này đã run lẩy bẩy. Hắn dồn sức vào bàn tay đang cầm chiếc còi rồi vận hết lực mà thổi.
Huýttttttt!
Tiếng còi cao vút vang vọng như muốn chạm đến cả bầu trời đêm cao vời vợi. Đột nhiên lúc này, khóe miệng Thanh Minh nhếch lên một cách đáng sợ.
"Phải vậy chứ."
Roẹt!
Tên võ giả liền ngã gục xuống. Thế nhưng, tiếng còi kia đã vang xa báo hiệu cho những kẻ còn lại.
"Là hướng này!"
Xung quanh lập tức ầm ĩ cả lên, tiếng hô hào mỗi lúc một to dần. Khóe miệng Thanh Minh lại nhếch lên vô cùng quỷ dị.
"Có tiếng còi bên kia!"
"Chạy đi! Là bên đó!"
"Vâng!"
Lũ người nghe thấy âm thanh phát ra liền dốc toàn lực mà chạy.
"Nhanh lên!"
Một lúc sau, bụi rậm mà những kẻ kia giẫm lên lại từ từ vươn mình dậy. Khi tiếng ầm ĩ trôi qua, xung quanh lại chìm vào khoảng không tĩnh lặng.
Lúc này một đám người cẩn thận xuất hiện dưới gốc cây to nằm ở một phía.
Bạch Thiên ra ngoài đầu tiên, hắn ngó nghiêng xung quanh rồi gật đầu ra hiệu cho mọi người.
"Đi thôi."
Đám người lúc này đã lên đến hàng trăm. Bọn họ lập tức nín thở như một cái xác rồi chạy về phía Bắc nơi lũ võ giả Vạn Nhân Phòng đã khuất bóng.