"Kẻ địch!"
"Ở, ở đâu?"
Ngọn Thập Vạn Đại Sơn đang chìm trong bóng tối bỗng chốc trở nên náo loạn.
"Hướng này!"
Ngay khi nghe thấy giọng nói sắc bén vang lên, lũ người vội vàng chạy nhào về phía vừa phát ra âm thanh đó.
"Chuyện, chuyện này!"
Chúng lập tức nhìn thấy thi thể nằm dài trên mặt đất. Máu vẫn còn đang phụt ra ào ào từ cổ nên có thể đoán được đây chính là chủ nhân của tiếng còi vừa gọi bọn chúng.
"Chắc hắn chưa đi xa đâu! Hãy lục soát xung quanh ngay lập tức!"
Lời nói vừa đúng, mà cũng vừa sai.
Đúng là hắn chưa thể đi xa, nhưng bọn chúng không nhất thiết phải lục lọi xung quanh. Bởi vì kẻ mà chúng đang tìm kiếm đã lao về phía sau lưng chúng.
Phậppppppp!
Lưỡi kiếm xẻ ngang không khí rồi đâm xuyên vào lưng của các võ giả Vạn Nhân Phòng.
Kiếm kích không chút do dự đã cắt đứt tim mạch ngay lập tức.
"Khư aaaaaaaa!"
Tiếng kêu gào thảm thiết vang lên giữa bầu trời đêm đen kịt.
"Ở đó!"
"Đừng để vuột mất!"
Hàng chục võ giả Vạn Nhân Phòng nghe thấy tiếng la hét liền lao đến, ngay khi phát hiện ra Thanh Minh đang cầm kiếm trong bóng tối, bọn chúng đã không hẹn mà nhất loạt xông vào không chút chần chừ.
Thanh Minh thờ ơ nhìn lướt qua bọn chúng một lượt rồi ngay lập tức phóng ra kiếm khí, đồng thời đạp mạnh chân xuống đất.
Vụt!
Trong khoảnh khắc, cơ thể Thanh Minh dường như được kéo dài ra, bóng dáng vừa ở vị trí đó đã biến mất từ lúc nào.
Võ phục màu đen đặc trưng của Hoa Sơn đan xen với bóng tối dày đặc khiến hình ảnh của hắn trở nên mờ nhạt trong nháy mắt.
"Bên kia! Hắn qua bên kia rồi! Đuổi theo ngay lập tức!"
"Ở đâu?!"
"Đã bảo là đằng kia mà, mấy tên đần độn này!"
Đám võ giả Vạn Nhân Phòng la hét inh ỏi và cố gắng đuổi theo tung tích của Thanh Minh.
"Không có dấu vết gì!"
"Không thể thế được! Con người có thể bay lên trời à!"
"Nhưng, nhưng mà...!"
Võ giả không chỉ đơn thuần đuổi theo đối phương bằng cách nhìn trực quan. Đương nhiên là phải tìm ra tung tích của đối phương thông qua tất cả các vết tích, chuyển động của khí, âm thanh mờ nhạt.
Tuy nhiên, cho dù bọn chúng có vận khí cảm đến mức nào thì cũng không tìm thấy nổi dấu vết của hắn. Tựa hồ như hắn đã thực sự đột ngột biến mất.
"Tỏa, tỏa rộng ra! Hắn chưa thể đi xa được đâu!"
Nếu không phải là bóng ma thì thật sự không thể biến mất được. Nhất định hắn vẫn còn ở xung quanh. Vả lại cũng không xa lắm.
Chính lúc đó, lông tơ của kẻ vừa hét dựng đứng hết lên.
Hắn cảm thấy dường như đến cả linh hồn cũng đang đóng băng. Nỗi kinh sợ khủng khiếp mà thứ kim loại sắc bén mang lại xuất phát từ cổ lan rộng ra khắp cơ thể.
'Ơ, khi nào...'
Roẹt!
Ặccccccc!
Lưỡi kiếm lạnh lẽo trở nên đỏ rực nhờ dòng máu nóng hổi phun ra từ cổ của tên võ giả.
"Gì, gì thế!"
Những kẻ đang chạy phía trước kẻ vừa phát ra tiếng rên rỉ cuối cùng đó đột ngột giật bắn mình và quay đầu nhìn lại.
Lập tức đập vào mắt chúng là hình ảnh đang đổ sụp xuống với những bọt máu của kẻ chạy sau cùng trong đám người bọn chúng. Ngay sau lưng kẻ vừa đổ xuống là bóng dáng Thanh Minh.
Bọn chúng thất kinh hồn vía liền điên cuồng vung đao loạn xạ.
"Ưaaaaaaa! Chết điiiiiiii!
Tuy nhiên, nếu là một Thanh Minh có thể dễ dàng bị tóm bởi thanh đao bừa bãi lao tới trong lúc hoảng loạn, thì liệu Vạn Nhân Phòng có phải chịu nhiều hi sinh đến thế chăng?
Kengggg! Keng!
Ám Hương Mai Hoa Kiếm của Thanh Minh vừa chặn một đường lao tới của thanh đao, liền lập tức bổ nhào hệt con độc xà đói khát cắt đứt cổ họng kẻ thù.
Xoẹtttt!
"Khự ực."
Những kẻ bị xuyên thủng cổ họng đều đổ sụp xuống, trong mắt vẫn còn chất đầy nỗi kinh hoàng.
Thanh Minh đâm thanh kiếm ngập sâu hơn bình thường nên toàn thân kiếm ướt đẫm máu đang chảy xuống.
"Ở kia!"
"Hãy gửi tín hiệu, ngay lập tức!"
Huýtttttt!
Tiếng còi ai đó thổi vang lên sắc bén như tiếng la hét. Ánh mắt Thanh Minh càng trở nên tối tăm hơn.
Bùm!
Một tiếng nổ phát ra từ nơi hắn vừa đứng. Thanh Minh tiến một bước mạnh mẽ thu hẹp khoảng cách với kẻ thù, rồi thần tốc vung kiếm lên và cắt ngang hông của những kẻ đang xông tới chỉ bằng một nhát.
Xoẹtt!
Máu trào ra từ vết cắt.
"Tên khốnnnnnnn!"
Khi đồng bọn bị chẻ đôi ngay trước mắt, những tên còn lại liền vung đao lên trong sợ hãi và phẫn nộ.
Keng!
Thanh Minh nghiêng người tránh thanh đao đang rơi xuống đầu, rồi thuận đà đó phóng kiếm chém bay đầu kẻ thù.
Trước khi máu kịp phun ra từ cái cổ vừa bị cắt, hắn đã giẫm chân xuống đất và bắn mình ra phía sau.
"Đừng để vuột mất hắn!"
Những kẻ vội vàng xông vào từ tứ phía đồng loạt hét to và đuổi theo phía sau.
Ngay khoảnh khắc đó, bóng dáng Thanh Minh đang bỏ chạy bỗng vụt biến mất vào phía sau ngọn núi đâm thẳng lên trời như lưỡi kiếm đó.
"Bám theo hắn!"
Những võ giả Vạn Nhân Phòng giẫm mạnh chân xuống đất và ngay lập tức tấn công vào nơi Thanh Minh vừa di chuyển. Nhưng chẳng có gì lọt vào mắt chúng cả.
Chỉ là bóng tối nặng nề hiu quạnh đến nghẹt thở.
"Cái gì..."
Không có. Chúng đã trải rộng khí cảm theo bản năng nhưng chẳng cảm thấy gì cả.
"Hắn biến đâu rồi!"
Kẻ vừa tức giận quát tháo ngay lập tức đã ngậm chặt miệng. Bỗng chốc lông tơ khắp toàn thân hắn dựng đứng hết cả lên.
Hắn đã gấp gáp định ngẩng đầu lên, nhưng cơn đau nhói từ phía sau ập đến ngay trước khi hắn kịp thực hiện động tác ấy.
Phập!
Thanh kiếm xiên từ trên xuống xuyên qua gáy của tên võ giả Vạn Nhân Phòng.
Sau khi cắt đứt xương cổ, thanh kiếm xuyên vào tới tận cột sống, mắt hắn trợn ngược tựa hồ sắp bắn phọt ra ngoài.
Nỗi đau không thể diễn tả bằng lời đang từ từ gặm nhấm cả cơ thể chưa dứt hơi thở của hắn. Toàn thân của tên võ giả run rẩy vì bị co giật.
"Giết, giết hắn!"
Những kẻ xung quanh nhanh chóng vung đao và nâng cao cảnh giác. Tuy nhiên, trước khi thanh đao của chúng kịp vươn ra, Thanh Minh đã xuất hiện xuyên thủng cơ thể đó và tỏa kiếm khí ra tứ phía.
"Áaaaaaa!"
"Ặcccc!"
Mùi máu tanh tưởi của những kẻ đang quằn quại dãy chết khi bị tàn sát dưới kiếm khí đó lập tức lan rộng trong không gian. Thanh Minh vừa biến năm kẻ thành cô hồn dã quỷ lại chìm dần vào bóng tối.
"Đây, ở đây! Phía này!"
Những kẻ đến muộn chỉ còn biết trợn tròn mắt. Tất cả những gì chúng nhìn thấy chỉ là nhục thể đang dần nguội lạnh sau khi bị kiếm của Thanh Minh giày xéo.
"Tên khốnnnnn..."
"Đằng kia kìa!"
Lúc đó kẻ vừa phát hiện ra chuyển động của Thanh Minh đã hét lên. Liền sau đó, một vài kẻ vội chạy đuổi theo Thanh Minh như không cần phải suy nghĩ gì thêm.
"Chỗ bọn ta cũng có!"
Ngay lúc đó, phía sau bọn chúng lại vang lên tiếng la hét inh ỏi.
"Rốt cuộc là hướng nào!"
"Tam Đương Gia!"
Là Mao Huy, Tam Đương Gia của Quỷ Liêm Đài. Sự xuất hiện của hắn khiến khuôn mặt của các thuộc hạ bỗng nhiên rạng rỡ hẳn. Vì dù sao với chúng, việc đuổi theo Thanh Minh kia quả là quá sức.
"Là Hoa Sơn Kiếm Hiệp, hắn ở phía sau kia!"
"Bám theo hắn!"
Mao Huy một mạch chạy về phía trước. Nhìn hình ảnh đó, những kẻ khác như được tiếp thêm dũng khí và chạy theo sau.
Mao Huy chạy phăng phăng trên đường núi hiểm trở mà giống như chạy trên bình địa, nhưng bỗng chốc khuôn mặt hắn đanh lại.
Rõ ràng là có một vài tên đang đuổi theo sau Hoa Sơn Kiếm Hiệp, nhưng hắn lại không cảm nhận được bất kỳ khí tức nào.
Hơn nữa, ở một nơi rừng núi phức tạp và hiểm trở như thế này, hắn không thể dùng mắt để xác nhận được.
Trong khoảnh khắc, nỗi sợ hãi đến mức muốn nôn thốc nôn tháo ập đến. Tuy nhiên, Mao Huy nghiến chặt răng và ghì chặt chân.
Ngay khi hắn đứng quay ngược lại với phía sau ngọn núi, một mùi máu tanh tưởi đậm đặc xộc thẳng lên mũi.
"Ư..."
Thi thể của các võ giả Vạn Nhân Phòng rải rác khắp nơi. Có lẽ chúng bị đâm vẫn chưa lâu, trái tim vẫn còn nhịp đập, mỗi lần ngực phập phồng là một lần máu tươi trào ra từ lỗ thủng.
"Tên chết tiệt này..."
Khuôn mặt của Mao Huy méo mó một cách khủng khiếp.
"Tam Đương Gia!"
"Thuộc hạ không thấy dấu vết của hắn!"
"Không có gì phải hoang mang! Hắn cũng có phải ma quỷ đâu, có thể đi đâu được chứ! Chia làm hai nhóm. Một người tìm xung quanh đây, những người khác tìm trên núi!"
"Vâng!"
Ánh mắt của Mao Huy dán chặt lên phía trên. Nếu hắn là Thanh Minh, hắn sẽ lợi dụng ngọn núi như thanh kiếm cắm ngược này. Vì nó tối đen dày đặc tới mức cực kỳ thích hợp để ẩn náu.
"Khư ưu..."
Phía dưới chân Mao Huy phát ra một âm thanh mơ hồ, lông mày hắn cau có dữ dội. Một kẻ vẫn chưa chết vì vết chém ở cổ không đủ sâu đang co giật trong đau đớn.
"Chậc"
Mao Huy tiến lại gần kẻ đó một bước và nâng thanh đao lên. Hắn định cho kẻ đó một cái chết dễ chịu.
Nhưng khoảnh khắc nâng thanh đao định cắt đứt mạch thở của thuộc hạ, hắn nhìn thấy thứ gì đó kỳ lạ. Tên thuộc hạ đang cố gắng đảo mắt như để truyền đạt lại điều gì đó. Rất khẩn thiết.
Phậppppp!
Khoảnh khắc đó, tia sáng xuất hiện sau khi đâm xuyên thủng bụng tên thuộc hạ đã cắm thẳng vào cơ thể của Mao Huy.
"Ặc!"
Mao Huy tức khắc xoay người, thành công bảo vệ nơi trọng yếu. Vì hắn cảm nhận được sự kỳ lạ trong ánh mắt khẩn thiết của tên thuộc hạ.
Nhưng tuyệt đối không phải vì thế mà hắn đã được an toàn.
Thi thể bị lật ngược và Thanh Minh vốn ẩn mình phía dưới đã bắn vọt lên. Thanh kiếm liên tiếp bay tới chém vào hai đầu gối của Mao Huy.
Xoẹt! Xoẹt!
Đầu gối của Mao Huy bị cắt một nửa, tự động gập cong lại.
"Ư á á!
Ngay cả trong lúc như thế, Mao Huy cũng cố gắng vung thanh đao lên, quả là hắn có đủ tư cách để chịu trách nhiệm cho một võ lực đội của Vạn Nhân Phòng.
Tuy nhiên, thanh kiếm của Thanh Minh vô tình đến nỗi cổ tay và cổ chân của hắn cũng bị chém đứt ngay tức khắc.
Xoẹt!
"Khự..."
Thanh Kiếm của Thanh Minh không ngừng nghỉ, tiếp tục chém đến cả ngực hắn.
Mao Huy không thể giữ vững cơ thể được nữa, lảo đảo như thể sắp ngã nhào về phía trước. Nhưng ngay trước khi hắn kịp như thế, Thanh Minh đã đến phía sau Mao Huy, vươn tay ra túm chặt tóc hắn.
Cổ của Mao Huy buộc phải ngả ra sau. Ám Hương Mai Hoa Kiếm chạm vào chiếc cổ đang lộ rõ.
"Ư...ư ư..."
Mao Huy liều mạng khó khăn lắm mới đảo mắt nhìn được về phía sau và hắn đã thấy. Ngay cả trong bóng tối dày đặc, đôi mắt của Thanh Minh tỏa ra lục quang xanh thẳm và lạnh lẽo.
"Hoa, Hoa Sơn..."
Roẹttt!
"Ưaaaaaaaaa!"
Tiếng la hét thảm thiết phát ra từ miệng Mao Huy. Tiếng thét kinh khủng đó vang lên như tiếng còi báo động cho lũ thuộc hạ của hắn.
Vang vọng ra tứ phía.
"Hư...Hư..."
Kẻ đang bị nắm trong tay không thể làm gì với nỗi đau và đang run rẩy, nhưng ánh mắt của Thanh Minh không hề dao động. Hắn chỉ nhìn xuống tên đó với ánh mắt ngập tràn hàn khí như lúc đầu.
Ngay cả trong lúc đang run rẩy trong đau đớn, Mao Huy cảm thấy một cảm giác kỳ dị. Hắn không sợ chết.
Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy đôi mắt của người này, nỗi khiếp sợ mà cái chết không thể nào so sánh được đã xâm chiếm toàn bộ cơ thể hắn.
"Ngươi phải hét to hơn nữa chứ."
"..."
"Vì phải như vậy thì mới nhiều kẻ hơn kéo đến đây. Những kẻ đần độn còn không biết đây là mồ chôn của chúng"
"Tên khốn kiếp này..."
Phập!
Thanh kiếm của Thanh Minh đâm sâu vào cổ. Ngay lập tức, bó cơ và huyết quản bị tách ra, liền sau đó, thanh kiếm không do dự mà cắt tới tận xương cổ.
"Khự ự..."
Bọt máu nổi lên. Ánh sáng nhanh chóng biến mất khỏi mắt Mao Huy.
Thanh Minh không chút luyến tiếc đá bay Mao Huy, hắn cười nhạt khi cảm nhận được khí tức của những kẻ đang xông tới từ tứ phía.
Thình thịch.
Bước chân hắn di chuyển về phía lũ địch đang căng thẳng và do dự.
Những kẻ còn chần chừ khi nhìn thấy Thanh Minh đang tiến tới liền lùi lại phía sau với gương mặt đã xanh như tàu lá. Thanh Minh lên tiếng hỏi.
"Các ngươi sao thế?"
Ánh mắt hờ hững của hắn lướt qua chúng một lượt.
"Không phải là đuổi theo để giết ta sao?"
"Cái tên khốn này?"
Ánh mắt của Thanh Minh nhẹ nhàng hướng lên bầu trời. Tối tăm không một chút ánh sáng nào. Giống như vô vàn đêm khác mà hắn đã từng trải qua trên ngọn núi này, từ rất lâu trước đó.
"Có vẻ các ngươi hiểu nhầm rồi."
Lưỡi kiếm được nâng lên che khuất một phần gương mặt Thanh Minh.
"Ý ta là lập trường đã thay đổi."
Đôi mắt Thanh Minh hiện ra một nửa phía sau thanh kiếm, tỏa ra tia sáng lạnh lẽo.
"Tiếp tục nào. Vì đêm vẫn còn dài lắm"
Ngay sau đó, một tiếng thét kinh khủng đầy đau đớn vang lên như một tín hiệu khủng khiếp.