"Đằng kia! Ta nghe thấy tiếng hét phát ra từ đằng kia!"
"Nhanh lên!"
Các võ giả Vạn Nhân Phòng dùng toàn lực chạy.
"Đội Chủ! Ở bên cạnh! Thuộc hạ nghe thấy tiếng hét ở bên cạnh!"
"Chết tiệt! Rốt cuộc có chuyện gì đang xảy ra vậy? Đi hướng này!"
Các võ giả Vạn Nhân Phòng đổi hướng phóng đi. Ngay sau đó, một nhóm người đi theo sau lao đến vị trí mà bọn chúng vừa đi qua.
Thế gian chìm vào sự tĩnh lặng sâu thẳm.
"Đi thôi"
Một nhóm người đang giấu mình giữa những bụi rậm bất ngờ lao ra ngoài.
"Hướng này"
"Vâng!"
Lâm Tố Bính và Bạch Thiên dẫn đầu Thiên Hữu Minh cùng những người sống sót của Hải Nam Kiếm Phái bắt đầu chạy trên mảnh đất mà kẻ địch vừa biến mất.
"Tiểu Tiểu"
"Sư thúc không phải lo lắng đâu. Dù có chết con cũng sẽ không bị tụt lại"
Đường Tiểu Tiểu cõng Lưu Lê Tuyết trên lưng trả lời một cách cương quyết. Bạch Thiên nhìn nàng ta rồi gật đầu. Nhuận Tông cõng theo Chiêu Kiệt cũng nhanh chóng bám theo.
"Nhưng mà phía trước thì sao?"
"Ta đang dò xét"
Bạch Thiên vận khí tỏa khí cảm về phía trước. Việc mà hắn cần làm lúc này không phải là chiến đấu với quân địch mà phải rời khỏi Thập Vạn Đại Sơn một cách bình an vô sự trong lúc tên tiểu tử Thanh Minh thu hút sự chú ý.
"Phía này, nhanh lên!"
Bạch Thiên nhanh chóng đưa ra chỉ thị. Ngay sau khi bọn họ trốn vào góc của một chân núi cao, một nhóm người Vạn Nhân Phòng lập tức chạy đến con đường mà bọn họ mới vừa rời đi.
Sau khi bọn chúng di chuyển, Bạch Thiên lại tiếp tục dẫn theo mọi người chạy.
"Lục Lâm Vương, khoảng cách là bao xa?"
"Thập Vạn Đại Sơn theo chiều ngang có thể lên đến hàng ngàn lý nhưng theo chiều dọc thì không quá xa. Chúng ta sẽ không mất đến 1 canh giờ đâu!"
"Vậy thì nhanh lên nào!"
Ngay lúc đó, Chưởng Môn Nhân Hải Nam Kiếm Phái Kim Dương Phách từ phía sau chạy đến.
"Quyền Chưởng Môn Nhân"
"Vâng. Chưởng Môn Nhân"
"Số người hướng đến vị trí của Hoa Sơn Kiếm Hiệp không hề ít! Sẽ không sao đấy chứ?"
Đôi mắt của ông ta tràn đầy sự lo lắng. Nếu cứ như thế này bọn họ hoàn toàn có thể rời khỏi Thập Vạn Đại Sơn mà không phải giao chiến.
Vậy nhưng điều đó cũng có nghĩa là Hoa Sơn Kiếm Hiệp sẽ phải một mình đối phó với tất cả các võ giả Vạn Nhân Phòng.
Kim Dương Phách biết hoàn cảnh của Hải Nam Kiếm Phái lúc này. Quá một nửa trong số bọn họ đang mang trên mình những vết thương lớn nhỏ. Nhưng ông ta không thể vờ như không biết được.
Bởi vì ân huệ mà Hải Nam Kiếm Phái nợ Hoa Sơn Kiếm Hiệp cho đến thời điểm này thật sự không thể diễn tả hết thành lời.
"Hoa Sơn Kiếm Hiệp vẫn chưa hoàn toàn hồi phục thì phải? Phải có ai đó giúp đỡ..."
"Ông nói cái gì nghe hợp lý hơn được không?"
Người lạnh lùng ngắt ngang lời Kim Dương Phách không phải Bạch Thiên mà là Lâm Tố Bính.
Hắn ta đang chạy bên cạnh Bạch Thiên và nhìn chằm chằm vào Kim Dương Phách với khuôn mặt méo mó.
"Là ai giúp ai chứ?"
"Nhưng mà... nhưng mà vết thương của Hoa Sơn Kiếm Hiệp..."
"Ông nghĩ ngay từ đầu vì sao tên khốn đó lại bị thương? Chẳng phải là vì phải gánh trên lưng một đống gánh nặng đó sao? Nếu như hắn chỉ có một mình thì lý nào lại để bản thân thành ra cái bộ dạng đó?"
Kim Dương Phách ngậm chặt miệng. Bởi vì ông ta đã hiểu ra Lục Lâm Vương bây giờ là đang nói gì.
Phải, Lâm Tố Bính nói không sai. Con đường từ Đảo Hải Nam đến Thập Vạn Đại Sơn này vô cùng nguy hiểm.
Vậy nhưng, nếu như Thanh Minh một mình đột phá thì cũng không đến mức khó khăn đến nhường này.
Thiểu số cường giả chiến đấu với đa số nhược giả thì không thể chiến đấu một cách thoải mái được. Vậy nhưng việc quật ngã những kẻ yếu sẽ không đến mức độ khó khăn.
Cường giả có lợi thế ở khả năng cơ động có thể tự tạo cho mình ưu thế địa hình và thời gian. Vì vậy mà cường giả chỉ cần vung kiếm tại địa điểm, thời gian bản thân muốn và rút lui khi bản thân kiệt sức.
Vậy nhưng tại trận chiến lần này, Thanh Minh đã phải chiến đấu với kẻ địch ở trong trạng thái bị phong tỏa khả năng cơ động đó. Hắn đã lâm vào tình cảnh không thể chạy khi kiệt sức hay bị thương.
Chuyện đó chẳng khác nào phải chiến đấu trong khi bị xiềng xích giam giữ cả.
Nói ngược lại, khi mọi người nới rộng khoảng cách, lần đầu tiên Thanh Minh đã thoát ra được xiềng xích trói buộc bản thân.
"Làm người thì phải biết thời thế chứ? Chúng ta thì giúp được gì? Không làm vướng chân vướng tay hắn ta là tốt lắm rồi!"
Khuôn mặt Kim Dương Phách lập tức trở nên méo mó khi bị Lâm Tố Bính khiển trách và coi thường ra mặt. Vậy nhưng ông ta cũng biết rằng lời hắn ta nói không sai chút nào.
Bạch Thiên mở lời hòa giải.
"Trước mắt chúng ta cứ dồn toàn lực để rời khỏi Thập Vanh Đại Sơn đã. Hắn sẽ tự biết đường và đến thôi"
"Ta biết rồi, Quyền Chưởng Môn Nhân!"
Kim Dương Phách lui về sau với khuôn mặt cứng ngắc. Bạch Thiên thở dài.
Lục Lâm Vương vừa rồi đã có phần quá đáng. Nhưng hắn không muốn đổ lỗi cho một Lục Lâm Vương đang ở trong tình trạng như vậy. Khuôn mặt của hắn ta bây giờ cũng đang cứng ngắc như thể vừa bị một đả kích lớn.
Có vẻ như lòng từ trọng của hắn ta đang bị tổn thương nghiêm trọng.
Lâm Tố Bính là thủ lĩnh của Lục Lâm, là một chiến lược gia đếm trên đầu ngón tay trong thiên hạ. Vì vậy mà rất khó để hắn có thể chấp nhận sự thất thế ở tình huống hiện tại.
Vậy nên hắn ta đã nổi đóa với Kim Dương Phách vì đã khiến hắn phải tự miệng bản thân giải thích về cái tình hình mà hắn không mấy hài lòng bấy giờ.
Bạch Thiên thở dài.
'Bây giờ không phải lúc để nghĩ về những chuyện như thế này'
Ở bất kỳ thời điểm nào, mỗi người đều sẽ có vai trò riêng của mình. Bây giờ việc mà Bạch Thiên cần phải làm không phải lo lắng về cái thứ vô dụng như lòng tự trọng mà là phải dẫn theo những người bị thương bình an vô sự rời khỏi nơi này nhanh nhất có thể.
"Phía này!"
"Vâng!"
Nhận thấy khí tức của con người ở phía trước, Bạch Thiên nhanh chóng đổi hướng. Vậy nhưng có vẻ như lần này bọn họ đã phản ứng hơi muộn, những kẻ lao đến đã phát hiện ra phần đuôi của nhóm người đang cố đào tẩu.
"Quân địch!"
"Giếttt"
"Khự!"
Bạch Thiên và một vài người cắn chặt môi lao về phía quân địch. Một vài tên võ giả Vạn Nhân Phòng đã bị giết chết trong chốc lát.
"Khực!"
Sau khi xác nhận những kẻ nằm xuống, Bạch Thiên quay đầu lại và đưa ra chỉ thị.
"Khi tất cả cùng nhau di chuyển sẽ dễ bị phát hiện hơn. Chúng ta hãy tản nhau ra như đã bàn từ trước"
"Vâng!"
Nam Cung Độ Huy, Đường Bá và Tuệ Nhiên gật đầu đầy cương quyết. Do bị thương không nặng nên họ đã hồi phục được phần nào trong thời gian nghỉ ngơi 2 ngày.
Vì vậy mà sẽ không có vấn đề gì lớn trong việc dẫn theo các đệ tử Hải Nam Kiếm Phái.
"Chúng ta sẽ gặp lại nhau tại địa điểm đã bàn trước"
"Ta biết rồi, Quyền Chưởng Môn Nhân!"
"Chúc may mắn!"
"Vâng!"
Như đã bàn từ trước, những người trong nhóm bắt đầu tản ra tứ phương tám hướng. Bạch Thiên nhìn theo bóng lưng của bọn họ rồi lại chuyển ánh nhìn về phía Nhuận Tông và Đường Tiểu Tiểu ở phía sau.
"Chúng ta cũng đi thôi"
"Vâng, sư thúc"
Bạch Thiên cùng các đệ tử Hải Nam Kiếm Phái chạy về phía trước. Sau đó, hắn quay lại nhìn về Thập Vạn Đại Sơn đang chìm trong bóng tối.
'Tên mang chủng chết tiệt, đừng có đến muộn đấy'
"Đội Ất Thất bị tấn công rồi ạ!"
"Vị trí?"
"Chuyện đó, không thể nắm bắt được!"
"Nhà ngươi đang nói cái quái gì vậy? Chẳng phải vừa nói là bị tấn công hay sao?"
"Bây, bây giờ mọi người đều đang di chuyển liên tục tại khu vực mà bản thân đảm nhận. Vì vậy mà không thể biết chính xác vị trí bị tấn công là ở đâu cả..."
"Nói vậy mà nghe được à?!"
Thuộc hạ của Hỗ Gia Danh sát khí đằng đằng về phía tên võ giả vừa báo cáo. Tên võ giả sợ hãi lập tức nằm sấp xuống. Vậy nhưng hắn cũng chẳng thể nói gì khác được.
Bởi vì tin tức được truyền đến sau đó cũng tương tự như vậy.
"Đội Đinh Ngũ bị tấn công rồi ạ!"
"Quỷ Kiếm Đội cũng bị tấn công rồi ạ"
"Hiện tại không thể nắm bắt được vị trí của tên tiểu tử đó! Chúng ta đang thiếu mạng lưới liên lạc!"
Ngay cả khi tổng hợp lại tất cả báo cáo của những kẻ chạy đến thì cũng chẳng thể đưa ra bất kỳ một kết luận nào.
Tất cả những gì có thể biết là các võ giả Vạn Nhân Phòng rải rác khắp nơi đang bị ám sát.
"Quân, Quân Sư"
Tên thuộc hạ run rẩy gọi Hỗ Gia Danh.
Vậy nhưng Hỗ Gia Danh rõ ràng đã nghe thấy những báo cáo kia lại không hề có chút phản ứng nào. Đôi mắt hắn vẫn hướng về phía Thập Vạn Đại Sơn tối tăm mù mịt.
Tên thuộc hạ nuốt nước bọt khô khốc. Hắn định gọi Hỗ Gia Danh một lần nữa nhưng rồi không dám mở miệng.
Hỗ Gia Danh không có phản ứng gì không phải bởi vì hắn không biết về tình hình lúc này. Mà là bởi vì hắn có phản ứng thì cũng chẳng có tác dụng gì cả.
Hai mắt Hỗ Gia Danh tăm tối. Từ bờ môi nứt nẻ của hắn ta, giọng nói khàn đặc từ từ được thốt ra.
"...Có cảm giác như chúng ta đã cho đầu vào miệng hổ vậy"
Rõ ràng chỉ vài tên tạp nham lác đác thì không thể đối phó với Hoa Sơn Kiếm Hiệp thì... không, chính xác là vì việc đối phó với tên Hoa Sơn Kiếm Quỷ đó không hề dễ dàng.
Hỗ Gia Danh biết thừa điều đó. Nhưng những báo cáo mà hắn nghe được lúc này thật sự đã vượt ngoài dự đoán của hắn ta.
Có cảm giác giống như là không phải Vạn Nhân Phòng đang đuổi bắt hắn mà là bị hắn dẫn dụ đến nơi mà hắn muốn và đi săn từng tên từng tên một vậy.
Có lẽ bây giờ đoàn Hải Nam Kiếm Phái đang đào tẩu ra ngoài Thập Vạn Đại Sơn rồi. Hỗ Gia Danh không phải là không dự tính được những điều đó.
Vậy nhưng bây giờ bọn chúng chẳng có cách nào để tóm được lũ người đó cả. Hắn bây giờ không có cách nào gọi những người đang truy lùng Hoa Sơn Kiếm Hiệp về và đưa ra mệnh lệnh mới được bởi vì mạng lưới liên lạc đã sụp đổ.
Cuối cùng là hắn sẽ bị chơi đùa trong lòng bàn tay của Hoa Sơn Kiếm Hiệp và bỏ lỡ mất đoàn người của Hải Nam Kiếm Phái.
Ngay từ đầu, khả năng hồi phục của Hoa Sơn Kiếm Hiệp đã nằm ngoài dự tính của hắn ta, và kết quả cũng theo đó mà hoàn toàn đảo ngược.
'Ta rốt cuộc đã sai ở đâu?'
Hắn cần phải quyết liệt hơn nữa ư? Ngay từ phút giây để mất tung tích của bọn họ, lẽ ra hắn nên bình tĩnh chờ đợi thay vì tung toàn bộ binh lực vào đó mới phải.
Nếu không phải như vậy thì sẽ có cách khác.
Vậy nhưng Hỗ Gia Danh lại nghĩ rằng chuyện đó chẳng có ý nghĩa gì cả.
Chiến lược càng được lên kế hoạch chi tiết thì càng trở nên vô dụng nếu xuất hiện sai số nhỏ.
Cho dù hắn có lập ra một kế hoạch hoàn hảo như thế nào chăng nữa thì tên Hoa Sơn Kiếm Quỷ kia vẫn có thể lật ngược được kế hoạch đó.
Đây là cái giá mà hắn phải trả khi nhắm vào đối thủ mà bản thân không thể nào cáng đáng được.
"...Truyền lệnh tất cả binh lực rút lui"
"Quân, Quân Sư!"
"Chúng ta phải giảm thiểu hy sinh nhất có thể!"
Tên thuộc hạ cắn chặt môi đến mức bật máu.
Dù biết đó là một mệnh lệnh đúng đắn nhưng hắn vẫn không thể truyền đi ngay lập tức. Khoảnh khắc rút lui khỏi nơi này cũng chính là lúc tất cả kế hoạch đều kết thúc trong thất bại. Và điều này cũng nghĩa là Hỗ Gia Danh đã thất bại hoàn toàn.
Tất cả mọi người đều biết cái kết của sự thất bại này là gì.
"Quân, Quân Sư! Vẫn chưa..."
"Đừng phạm thêm tội với Minh Chủ nữa"
Tên thuộc hạ cuối cùng không nói gì thêm mà chỉ gật đầu.
Bọn chúng đã hy sinh quá nhiều để có thể nói chưa đến 100 mạng Hải Nam Kiếm Phái là thành quả.
Không có sự cho phép đã tự ý hành động và quay về với thất bại ê chề thì cho dù là Hỗ Gia Danh nổi danh thiên hạ đi chăng nữa cũng không thể nào thoát khỏi trách nhiệm.
Ngay khi Hỗ Gia Danh nhắm mắt lại cố gắng buông xuôi mọi thứ thì.
Kítttttt
Một âm thanh kỳ lạ vang lên. Đôi mắt hắn ngay lập tức mở to.
Tiếng còi? Không, đây không phải là tiếng còi. Rõ ràng là tiếng kêu của một con thú mà hắn đã quen thuộc.
'Lẽ nào?'
Hắn ta vội vã ngẩng đầu lên. Trên bầu trời đêm không chút ánh sao, một ánh sáng đỏ mờ ảo xuất hiện.
Hỗ Gia Danh theo phản xạ đưa tay ra phía trước. Ánh sáng lang thang trên không trung tựa như thiểm điện lao xuống bên dưới.
Vù ù ù
Là một con diều hâu xích sắc.
Đôi mắt Hỗ Gia Danh run rẩy khi nhìn vào con diều hâu đang đậu trên cánh tay bản thân.
"Minh, Minh Chủ..."
Nhận ra thân thế của con diều hâu, sắc mặt tên thuộc hạ ngay lập tức trở nên xanh lét như tàu lá chuối.
Bởi vì tất cả mọi người đều biết rằng con diều hâu có bộ lông đen và đỏ này là thần vật chỉ mang đến mệnh lệnh của Trường Nhất Tiếu.
Hỗ Gia Danh cẩn thận mở bức thư trát được gắn ở chân con diều hâu ra. Ngay cả tại lúc này, bàn tay của hắn ta vẫn run rẩy không ngừng.
Trong thời gian hắn đọc thư, tất cả mọi người đều nín thở và chờ đợi. Vậy nhưng Hỗ Gia Danh sau khi đọc toàn bộ nội dung lại chẳng có chút phản ứng nào mà chỉ nhắm chặt mắt lại.
Sau một hồi chờ đợi đến nghẹt thở, Hỗ Gia Danh cuối cùng cũng mở mắt ra. Hắn gấp bức thư trát lại và nói.
"Kêu những kẻ đối phó với tên tiểu tử đó lui đi"
"Quân, Quân Sư, vậy là...?"
"Chúng ta sẽ tiếp tục truy kích"
"Sao cơ ạ?"
Đôi mắt Hỗ Gia Danh chứa đựng nguyên vẹn sự lạnh lẽo của dãy núi đang bị bao trùm bởi bóng tối.
"Minh Chủ sẽ lấy mạng tên tiểu tử đó."
Nhiệt khí sung sướng nở rộ trên khuôn mặt của Hỗ Gia Danh.
Hỗ Gia Danh không thể cáng đáng được tên Hoa Sơn Kiếm Hiệp đó... không, bây giờ phải gọi hắn là tên Hoa Sơn Kiếm Quỷ mới phải.
Nhưng mà...
'Minh Chủ mà đích thân ra mặt thì mọi chuyện sẽ khác'
Cho dù hắn ta có là Hoa Sơn Kiếm Quỷ đi chăng nữa thì bây giờ cũng phải chấp nhận số mệnh thôi.
Bởi vì bây giờ kẻ mà hắn ta phải đối mặt là Bá Quân Trường Nhất Tiếu.