Ngọn núi được đặt tên là 'Thanh Thành' nhờ màu xanh tươi giống như biểu tượng của nó. Ngọn núi đó bây giờ đã bị nhuộm bằng màu sắc không còn phù hợp với cái tên ấy nữa.
Những cây cỏ xanh tươi và những điện các cổ kính bị bao phủ bởi ma diệm đỏ rực, sàn nhà nơi ma diệm không thể tiếp cận bị bao phủ bởi máu đỏ sẫm hơn cả ma diệm.
Giống như toàn bộ nhân gian bị bao trùm bởi ác ý đỏ chói. Giữa nơi đó, Bích Hiền Tử - Chưởng Môn Nhân Thanh Thành đang thở hổn hển.
"Hư..."
Thanh Thành là nơi ông ta gắn bó cả cuộc đời, là quê hương, là tất cả của ông ta. Tuy nhiên, bây giờ Thanh Thành đó đang sụp đổ vì bị kẻ địch tấn công.
"Khục!"
Cùng với tiếng ho, từ miệng ông ta phụt ra một ngụm máu đen ngòm. Chỉ cần nhìn vào những vết thương chí mạng nghiêm trọng trên toàn thân thể và mấy lỗ thủng trên bụng cũng có thể dễ dàng đoán biết được vận mệnh của ông ta như thế nào.
Tuy nhiên, thực tế, Bích Hiền Tử không cảm thấy chút đau đớn nào. Nếu so với nỗi đau Thanh Thành -- nơi mà ông ta vốn coi trọng hơn cả cuộc sống của mình đang bị tàn phá, thì nỗi đau cơ thể chẳng là gì cả.
"Khục! Khục!"
Ông ta lại nôn ra máu đen. Ông ta cố gắng nâng cái cổ đang nặng nề gục xuống ngẩng lên, và nhìn về phía trước.
'Lý Tịch...'
Người sư đệ bên cạnh ông ta suốt cả cuộc đời đã ngã xuống và trở thành một xác chết lạnh lẽo.
Bích Hiền Tử nhìn chằm chằm vào thi thể bị chặt chém thảm hại, trái tim ông ta rung lên với sự đau khổ và phẫn nộ không thể nào tả xiết.
"Ahhhhhhhhhhhh!"
"Áaaa! Xin, xin tha... Khặcccccccc!"
Ông ta nghe thấy tiếng thét thảm thiết của ai đó vọng lại từ xa.
Tiếng la hét như đập mạnh vào tai, đã cứa vào trái tim ông ta. Các đệ tử của ông ta đang bị thay đổi số mệnh dưới lưỡi đao lạnh lẽo của kẻ thù.
Vậy mà, Bích Hiền Tử không còn đủ sức mạnh để chạy đến cứu các đệ tử nữa.
Không ai có thể tránh được thảm họa này. Vào giây phút cuối cùng, Năng Hạ Vân đã dẫn dắt các đệ tử nhỏ tuổi cố gắng liều mạng bỏ trốn bằng bất cứ giá nào, nhưng cũng không có gì đảm bảo rằng họ có thể tránh được bàn tay của lũ ác đồ đó.
Kết thúc rồi.
Đúng vậy, tất cả đã kết thúc.
Danh môn Thanh Thành của Tứ Xuyên vốn luôn tự hào về lịch sử lâu đời hôm nay đã bị tuyệt diệt. Không phải trong tay Ma Giáo hay Hoàng Cung, mà trong tay lũ Tà Phái thấp kém kia.
'Làm sao mà ...'
Rốt cuộc là làm thế nào mà lại trở thành như thế này?
Làm thế nào mà Thanh Thành lại bị hủy hoại?
Làm thế nào mà lũ người kia lại xuất hiện ở đây?
Ông ta vốn tưởng rằng có thể khoanh tay đứng nhìn cuộc chiến đang diễn ra ở Trường Giang kia, vậy mà tại sao lưỡi đao của Tà Phái lại giáng xuống nơi này?
"Hư... hư hư..."
Bích Hiền Tử rên rỉ như khóc mà cũng như cười, mơ hồ nhìn vào nơi nào đó.
Đại môn của Thương Thành Cung tượng trưng của Thanh Thành đang bị phá hủy bởi ma diệm.
Nó không còn là cánh cửa dẫn tới đạo quán thanh tịnh nữa, mà giống như Quỷ Môn Quan mở ra dẫn tới địa ngục vậy.
Và qua cánh cửa đang cháy ngùn ngụt đó, bóng dáng một nam nhân từ từ xuất hiện.
Nam nhân vận trường bào đỏ thẫm như máu đổ khắp Thanh Thành, trường bào tung bay phần phật với khí thế mãnh liệt như ma diệm đang bao phủ nơi này.
Nam nhân tô điểm toàn thân bằng những đồ trang sức lộng lẫy hoàn toàn không phù hợp với cảnh tượng khủng khiếp đang diễn ra nơi đây.
Thình thịch.
Viền môi gã nam nhân xếch lên tạo ra một nụ cười méo mó.
Cảnh tượng một kẻ tô vẽ bản thân quá mức nhìn như gã hề đang bước qua cánh cửa cháy ngùn ngụt uy áp tới mức thu hút cả ánh nhìn của Bích Hiền Tử - một người gần như đã mất hết tinh thần vì nỗi đau và phẫn nộ.
"Trường..."
Đột nhiên Bích Hiền Tử nghĩ rằng tất cả những chuyện này giống như một vở kịch.
Tất cả những cảnh tượng này, kẻ đang trải bước trong đó, và ngay cả bản thân đang quỳ gối cũng giống như một cảnh kinh kịch chứ không phải là hiện thực. Đó là một cảnh tượng rất bi tráng và nực cười.
"Trường... Nhất Tiếu..."
Biết đâu đó thực sự chỉ là một màn kinh kịch.
Vì những việc như thế này chỉ xảy ra ở nơi mà bước chân của Trường Nhất Tiếu chạm tới. Vì nó phá vỡ hiện thực mà những phàm nhân có thể nghĩ đến, và vì những việc này hệt như trong một vở kịch mà thôi.
"Trường Nhất Tiếuuuuuuuuu!"
Từ miệng của Bích Hiền Tử phát ra tiếng gầm rống như dã thú. Nó chứa đựng tất cả nỗi buồn đau đối với những người đã chết, sự tuyệt vọng về hiện thực không thể chấp nhận và sự căm ghét đối với kẻ đã gây ra tất cả chuyện này.
Tuy nhiên, ngay cả khi nghe tiếng gào thét xé ruột gan, Trường Nhất Tiếu vẫn không có cảm hứng gì đặc biệt. Hắn chỉ bày ra nụ cười rõ rệt hơn một chút.
"Trường, Trường Nhất..."
Đôi tay của Bích Hiền Tử run rẩy.
Tai ương trước mắt cuồn cuộn hiện lên trong tầm nhìn của ông ta.
Ngọn lửa thiêu rụi mọi thứ ở phía sau lưng, trường bào mang huyết sắc của tai họa, đồ trang sức lộng lẫy và cả đôi môi đỏ thắm.
Bích Hiền Tử nhìn vào mắt của Trường Nhất Tiếu, ông ta nhìn thấy tai ương.
Tuy nhiên, thực tế đồng tử của Trường Nhất Tiếu chỉ tĩnh lặng và trầm mặc. Đến mức mà những phàm nhân nhìn vào chỉ thấy tối tăm lạnh lẽo chứ không có một chút phấn khích hay điên cuồng thường thấy ở những tên sát nhân.
Rốt cuộc làm thế nào để hiểu được ánh mắt của gã nam nhân dẫn đầu vụ thảm sát khủng khiếp này lại tĩnh lặng đến như thế?
"Hư hư... Hư ư..."
Những tiếng rên rỉ như thổn thức xen lẫn phẫn nộ, buồn đau, sợ hãi, đau khổ cứ liên tục tuôn ra.
Trường Nhất Tiếu liếc nhìn xuống Bích Hiền Tử đang ngồi khuỵu với thân thể đầy thương tích.
Rõ ràng là hắn sẽ tuôn ra những lời nhạo báng hoặc chế giễu cay đắng. Nếu không phải như vậy thì giữa họ chẳng có gì khác để nói.
Nhưng Trường Nhất Tiếu lại phản ứng hoàn toàn khác so với dự đoán của Bích Hiền Tử.
Hắn ta... đang cười rạng rỡ.
Nụ cười không mang chút ác ý. Không, có lẽ phải nói rằng đó là nụ cười hào sảng, không khách sáo.
Cùng với nụ cười rạng rỡ không hề có một chút giễu cợt nào, Trường Nhất Tiếu mở miệng nói chuyện đầy thân mật.
"Ngẫm mới thấy... chúng ta cũng là chỗ quen biết nhỉ, Chưởng Môn Nhân? Thời gian qua chúng ta đã hơi xa cách rồi. Vậy thì,... thời gian qua ngươi vẫn khỏe chứ?"
Trước lời chào hỏi hòa nhã và dịu dàng, Bích Hiền Tử cào mạnh đầu ngón tay xuống mặt đất.
Không có lời chế giễu hay chỉ trích nào trên thế gian này có thể khiến con người đau khổ đến vậy.
Không, thậm chí ngay cả khi con dao găm tẩm độc đâm sâu vào phổi thì cũng không đau như thế này. Vì ít nhất, con dao găm đó cũng không thể hủy hoại linh hồn được.
"Tại sao..."
Bích Hiền Tử buông môi dưới đang cắn chặt ra và mở miệng. Từ đôi môi rách toạc, máu nóng chảy ra ròng ròng.
"Tại sao... ngươi lại ở đây? Tại sao?"
"Hưm?"
"Ngươi lẽ ra phải ở Trường Giang chứ! Tại sao? Tại sao lại ở đây? Tại sao lại là Thanh Thành? Tại sao! Sao lại như vậy! Sao lại là bọn ta! Tại sao! Tại saoooooooooooo!"
Tiếng gào thét tựa như tiếng gầm của loài dã thú vang vọng khắp Thanh Thành. Trường Nhất Tiếu nhìn chằm chằm vào Bích Hiền Tử một cách thích thú.
"Tại sao ư..."
Hắn ta lẩm bẩm một lúc rồi cười khì khì.
"Để xem nào. Tại sao nhỉ?"
"..."
"Hơi khó trả lời đấy. Không có lý do gì đặc biệt cả. Chỉ là bổn quân muốn như vậy thôi. Trả lời như thế được không?"
"Khư ực..."
Dòng huyết lệ chảy ra từ đôi mắt của Bích Hiền Tử.
Liệu có lời chế giễu nào trịnh trọng và da diết như thế này không? Con quỷ đó thậm chí không rủ chút từ bi đối với người sắp tàn hơi thở. Hắn cười nhạo một cách triệt để.
"Trường, Trường Nhất Tiếu... Trường Nhất Tiếuuuuuuuuu!"
"Ôi trời, ôi trời. Dù thế nào thì có vẻ ngươi cũng đang rất tức giận. Nhưng thật sự là bổn quân không có lý do gì đặc biệt cả."
Trường Nhất Tiếu tiến đến gần Bích Hiền Tử hơn một chút.
"Nhưng nếu nhất định cần lý do, thì cũng có một lý do rất phù hợp."
"... Là gì? Lý do đó là gì."
Giọng nói của Trường Nhất Tiếu thì thào rỉ vào tai Bích Hiền Tử.
"Vì các ngươi yếu."
"..."
"Vì các ngươi yếu nhất. Vì không cần phải bất chấp nguy hiểm cũng có thể tùy ý giẫm đạp bao nhiêu cũng được. Vì các ngươi giống như cái cổ mềm oặt của một con cừu non, chỉ cần cắn nhẹ là có thể dễ dàng kết liễu."
"Ngươi, ngươi..."
"Ngươi có cần thêm lý do khác nữa không?"
Huyết lệ tuôn ra xối xả từ hai mắt của Bích Hiền Tử. Ngọn lửa uất hận cháy bùng và hình ảnh phản chiếu khiến gương mặt của ông ta chẳng khác nào ma quỷ.
Những lời dạy bảo của Đạo Gia mà Bích Hiền Tử tuân thủ cả cuộc đời bỗng trở nên vô nghĩa trong giây phút này.
Tất cả những gì còn lại chỉ là sự căm ghét và phẫn nộ.
"Ư á á á á á á á á á á á á!"
Bích Hiền Tử dốc toàn lực tàn vung thanh kiếm đang nắm trong tay lên. Hướng về phía cổ trắng ngần của tên ma quỷ đó.
Phập!
Tuy nhiên, bàn tay của Trường Nhất Tiếu đã nhanh hơn thế, lập tức xuyên thủng trái tim của Bích Hiền Tử.
Bích Hiền Tử trợn tròn hai mắt, từ từ nhìn xuống ngực bản thân. Máu đỏ đầm đìa dính nhớp nháp trên cổ tay trắng nõn đang bóp nghẹt trái tim đó.
Trường Nhất Tiếu tiếp tục.
"Ngươi phải biết rồi chứ."
"..."
"Bây giờ trên giang hồ này không còn nơi nào gọi là an toàn nữa."
Cơ thể của Bích Hiền Tử run như cầy sấy.
"Tất nhiên là bổn quân thích. Bổn quân thích những kẻ hèn nhát như ngươi. Những kẻ luôn trốn ở phía sau tận hưởng khi người khác chiến đấu và đổ máu. Những kẻ xuất hiện muộn nhất và giả vờ đau buồn trước những gì người khác phải đánh đổi bằng máu để đạt được, những kẻ đó mới thực sự là con người."
Vỡ nát.
Không chỉ nhục thân. Ngay cả tinh thần của ông ta cũng tan vỡ triệt để trong khoảnh khắc này.
"Nhưng, cũng thật kinh tởm."
"..."
"Bổn quân kinh tởm những kẻ hèn nhát dù đã nhìn rõ mồn một nhân gian ngoài kia đang bị phá hủy nhưng vẫn tin rằng ngọn lửa đó sẽ tránh không làm tổn hại tới bản thân mình. Nhìn những kẻ đó, bổn quân thực muốn tự tay thiêu đốt bọn chúng."
Trường Nhất Tiếu cười rạng rỡ.
"Đó là lý do duy nhất. Thế nào? Nghe điều đó rồi ngươi vẫn thấy chưa đủ sao?"
Bích Hiền Tử cố gắng nâng hai bàn tay run rẩy và nắm lấy bàn tay của Trường Nhất Tiếu đang cắm ngập nơi trái tim ông ta.
"Ta, ta..."
"Hả?"
"Ta, ta có thành... cô hồn dã quỷ... cũng... Sẽ... nguyền rủa... lũ... khốn... kiếp... phá hủy... Thanh Thành..."
Khi nghe thấy những lời nói uất hận mà kẻ trước mặt phải gắng hết hơi tàn để thốt lên, khóe miệng Trường Nhất Tiếu nhếch lên.
"Ha... ha ha ha ha ha ha! Hahahahahahahahaha!"
Và ngay lập tức bùng phát thành một tràng cười như điên loạn.
"Tại sao mấy lời nói huyên thuyên về những thứ không tự mình đạt được lại luôn giống nhau thế! Chết là coi như xong rồi."
Bộpp!
Bàn tay còn lại của Trường Nhất Tiếu nắm lấy đầu của Bích Hiền Tử.
"Nếu ngươi có sức trở thành oan hồn để nguyền rủa thì lẽ ra từ lúc còn sống ngươi nên cắn xé rồi chứ! Nếu muốn thứ gì thì không phải là chờ đợi mà phải chiến đấu! Nếu ngươi thực sự muốn thì phải giành lấy chứ!"
Trường Nhất Tiếu vừa nhìn vào mắt Bích Hiền Tử đang tắt dần ánh sáng vừa bày ra nụ cười tàn ác trên gương mặt một cách quái dị.
"Nhưng bây giờ ngươi không còn cơ hội như vậy nữa."
Roẹt!
Bàn tay của Trường Nhất Tiếu rút ra khỏi ngực ông ta. Máu nóng hổi theo bàn tay đó bắn ra ngoài, vẽ một đường đỏ rực lên nhân gian như hỏa pháo.
Cơ thể của Bích Hiền Tử từ từ đổ xuống.
Phịch.
Ngay cả khi ông ta đã tắt thở, hai mắt vẫn mở trừng trừng.
Thanh Thành, danh môn của Tứ Xuyên, một trong Cửu Phái Nhất Bang. Quả là một cái kết thảm hại, không hề tương xứng với một danh môn như Thanh Thành.
Bịch!
Trường Nhất Tiếu giẫm lên đầu của Bích Hiền Tử, nghiền nát nó cỡ một nửa rồi nhẹ nhàng phủi sạch máu dính trên tay hắn.
"Hừm."
Hắn ta từ từ nhìn xung quanh.
Tất cả mọi thứ đều đang bùng cháy dữ dội.
Cả núi, cả điện các, cả con người.
Ngọn núi xanh tươi lúc hắn leo lên giờ đây đã không còn. Điện các đã mất vẻ vinh hiển của quá khứ giờ đang sụp đổ, và ngọn núi đã trở thành đống tro tàn sẽ không bao giờ có thể tìm lại được hình ảnh vốn có của nó.
Một nụ cười thỏa mãn nở trên môi của Trường Nhất Tiếu. Trên bầu trời đêm, lơ lửng vầng trăng già cuối tháng hệt như nụ cười của hắn.
"Cỡ này chẳng phải khá lộng lẫy sao? Hả?"
Vạt trường bào đỏ thẫm tung bay phần phật như điên dại. Trông giống hệt như ngọn lửa đang bùng cháy dữ dội.
"Hahahahahahahahahah! Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!"
Ngọn lửa thiêu đốt cả thế gian đang bập bùng.
Ngọn lửa đỏ rực như máu tươi, ngọn lửa mang tên Bá Quân Trường Nhất Tiếu.