"Sống... sót rồi... ư?"
Đường Thượng Thu - Tổng quản Đường Môn đã cố gắng dẫn dắt các thành viên trong gia môn bằng mọi giá, ngơ ngác nhìn Vạn Nhân Phòng đang rút lui và lẩm nhẩm.
Dù tận mắt chứng kiến cũng khó lòng tin được.
Đội tiên phong của Tông Nam đã đến nơi, tiếp theo là sự xuất hiện của Hoa Sơn Kiếm Hiệp, nhưng số lượng võ giả Vạn Nhân Phòng kéo đến nơi này đông tới mức áp đảo.
Nếu Trường Nhất Tiếu quyết tâm thì vẫn có thể tiêu diệt tất cả mọi người ở đây.
Tuy nhiên, Trường Nhất Tiếu đã rút lui quá dễ dàng. Gọn gàng tới mức ông ta tự hỏi rằng nếu như vậy thì có nhất thiết hắn phải đuổi theo Đường Môn hay không.
Sống rồi. Đúng vậy, bây giờ họ sống rồi.
'Bằng cách nào?'
Sự việc diễn ra quá đỗi khác so với dự đoán. Mặc dù trong tình huống phải nói là may mắn nhưng sự nghi hoặc lại trào lên hơn cả sự an tâm. Tuy nhiên, trong tình hình các sự việc liên tiếp xảy ra như thế này, Đường Thượng Thu không thể không tự động lý giải các nghi vấn.
"Tổng, tổng quản! Kia, phía kia ạ!"
Nghe thấy tiếng hét của ai đó, ông ta lập tức ngẩng đầu.
"A..."
Ngay lập tức mắt ông ta mở to. Ông ta nhìn thấy một đám đông đang chạy đến, tạo ra một đám mây bụi khổng lồ trên vùng đất khô cằn.
Khoảnh khắc nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của người dẫn đầu kia, miệng của Đường Thượng Thu bật lên tiếng gào thét xen lẫn tiếng khóc.
"Môn, Môn Chủuuuuuuuuuu!"
Độc Vương Đường Quân Nhạc. Ông ta đang dẫn theo những võ giả tinh nhuệ của Đường Môn chạy lại. Thậm chí là cùng với những kiếm tu của Hoa Sơn.
"Phía, phía kia cũng có người đang đến."
Ánh mắt của Đường Thượng Thu lần này hướng về phía Bắc. Ở phía đó cũng có một đám võ giả đang tiến đến gần. Đội tiên phong của Tông Nam khi nhìn thấy đám người này liền có phản ứng. Chắc chắn đó là những kiếm tu của Tông Nam.
"Chắc là Tông Nam! Tông Nam!"
Kỳ lạ thay, Hoa Sơn, Đường Môn, và cả Tông Nam lại đến cùng một lúc giống như đã hẹn trước với nhau vậy.
"A..."
Phải đến lúc đó, Đường Thượng Thu mới hiểu tại sao Trường Nhất Tiếu lại rút lui như vậy. Cho dù hắn có dẫn theo bao nhiêu võ giả Vạn Nhân Phòng đến chăng nữa thì cũng không thể cùng một lúc đảm đương được ba môn phái là Hoa Sơn, Đường Môn và Tông Nam.
Phịch.
Phải đến lúc đó, đôi chân của Đường Thượng Thu mới được thả lỏng vài phần. Dù sao đi nữa, bọn họ cũng đã thoát khỏi bàn tay ma quái của Vạn Nhân Phòng tàn độc kia.
"Tổng quản!"
"Môn, Môn Chủ! Ở đây, ở đây ạ!"
Khi nghe thấy tiếng hét gọi của Đường Quân Nhạc, Đường Thượng Thu vội vàng đứng dậy và hét lớn.
Đường Quân Nhạc phát hiện ra Đường Thượng Thu, lập tức bắn mình qua vùng đất rộng lớn đến trước mặt ông ta.
Đường Quân Nhạc dừng lại, đôi mắt hơi méo mó.
"Môn, Môn Chủ."
Ông ta đã nhìn thấy rất nhiều thi thể xung quanh. Những trưởng lão đã hi sinh để ngăn chặn Vạn Nhân Phòng, đến những trưởng lão tử nạn trong tiếng la hét dưới bàn tay ma quỷ của Vạn Nhân Phòng.
Thêm vào đó, bộ dạng của những người may mắn sống sót cũng đều thảm hại như nhau. Những đứa trẻ co rúm người khóc thất thanh tới mức không nghe thấy hơi thở.
Những nữ nhân kiệt sức ngồi sụp xuống đang cố gắng dỗ dành những đứa trẻ đó với bàn tay không còn chút sức lực.
Thật thảm khốc, và bi thảm.
Đã tránh được bị tuyệt diệt, nhưng cũng không phải là tình hình có thể nói rằng ít bị thiệt hại. Ai có thể tưởng tượng được rằng Đường Môn lẫy lừng thiên hạ lại lâm vào cảnh này chứ?
"Thuộc hạ xin thứ lỗi. Thưa Môn Chủ."
Nước mắt trào ra từ đôi mắt của Đường Thượng Thu. Nếu ông ta sáng suốt hơn một chút, nếu ông ta quyết đoán nhanh hơn một chút, thì có lẽ đã không ai phải bỏ mạng.
Trước thi thể của những người này, mà ông ta vẫn còn sống sót và đối diện với gia môn, thì ông ta có thể nói gì được chứ?
"Thuộc hạ ngu dốt đã không thể ngăn chặn được cái chết của những thành viên trong gia tộc! Thuộc hạ! Do thuộc hạ đần độn nên đã không thể ngăn chặn được việc Đường Môn bị thiêu rụi, công phòng và độc khố bị phá hủy. Do thuộc hạ quyết định quá muộn nên mọi thứ mới mất hết..."
Đường Thượng Thu bật khóc, cả người run rẩy, rồi ông ta hét lên.
"Xin hãy giết thuộc hạ, thưa Môn Chủ. Thuộc hạ..."
Siết.
Ngay lúc đó, Đường Quân Nhạc nắm chặt vai của Đường Thượng Thu. Tựa như muốn trấn tĩnh lại cơ thể đang run rẩy kia lại vậy.
"Đừng nói như vậy."
"... Môn Chủ."
"Chẳng phải vẫn còn người sống sót sao. Vậy là được rồi. Độc hay ám khí cũng không quan trọng bằng con người. Ngươi vất vả rồi."
Nghe những lời nói của Đường Quân Nhạc, Đường Thượng Thu đã khóc nức nở và sụp xuống ngay tại vị trí đó. Đường Quân Nhạc nhìn xuống lưng ông ta và cắn môi.
"Hãy kiểm tra những người bị thương và những người bị kiệt sức rồi điều trị đi! Ngay lập tức!"
"Vâng, thưa Môn Chủ!"
Những thành viên Đường Môn nãy giờ đang nghiến răng với vẻ mặt đầy phẫn nộ, liền đồng loạt trả lời và tản ra.
"Haaa!"
"Mẫu thân! Mẫu thân đang ở đâu ạ?"
"Ai bị thương xin hãy đến đây! Không, ta sẽ đến. Xin hãy giơ tay!"
Những thành viên Đường Môn tạm xóa đi vẻ mặt của một võ giả, quay trở lại là phụ thân, là nhi tử của ai đó.
Đường Quân Nhạc nhìn họ rồi quay đầu đi. Bóng lưng của một người đang cô độc ở trước mặt đập vào mắt ông ta.
Thanh Minh ngồi thụp xuống tựa hồ như đến cả một ngón tay cũng không còn sức lực. Đường Quân Nhạc thở dài và tiến lại gần hắn.
"Trường Nhất Tiếu thì sao?"
"Đi rồi"
Thanh Minh mở miệng mà không thèm liếc nhìn.
"Hắn ta cười như tỏ vẻ ta đây rồi nhấc mông đi không luyến tiếc gì rồi."
Lông mày rậm rạp của Đường Quân Nhạc hơi cong lại. Bởi vì ông ta tưởng tượng ra biểu cảm của Trường Nhất Tiếu. Tuy nhiên, Đường Quân Nhạc đã nhanh chóng bỏ qua cảm xúc đó và nói ngắn gọn.
"Ngươi đã vất vả rồi"
"... Chuyện gì?"
Thanh Minh quay đầu lại và nhìn Đường Quân Nhạc. Ánh mắt hắn ta chứa đầy hàn khí lạnh lẽo tới mức khiến sắc mặt của Đường Quân Nhạc trở nên cứng đờ.
"Chưa gì đã có người chết cả rồi, rốt cuộc thì ta vất vả chỗ nào? Chỉ cần đến sớm hơn một chút, thì họ đã không phải bỏ mạng oan uổng rồi."
"... Nếu chúng ta không thể đến được như thế này thì tất cả đã chết hết rồi."
"Chỉ cần ta mạnh hơn một chút nữa."
"..............."
"Nếu Hoa Sơn mạnh hơn một chút, thì họ đã không chết. Nếu ta phán đoán một cách sáng suốt hơn, bình tĩnh hơn..."
Đường Quân Nhạc bất giác nhắm mắt lại.
Người phải thấy tiếc nuối nhất, đau đớn nhất trước cái chết của các thành viên gia môn chính là Đường Quân Nhạc.
Nhưng dường như người cảm thấy có trách nhiệm nặng nề hơn trong tình huống này là Thanh Minh. Đường Quân Nhạc mở mắt ra và lên tiếng.
"Ngươi..."
Đúng lúc đó, ông ta nghe thấy một tiếng hét như muốn xé toạc cổ họng vọng lại từ đâu đó.
"Môn, Môn Chủ! Đường Nguy trưởng lão ở đây ạ!"
Đường Quân Nhạc quay phắt đầu lại. Người vừa hét lên chính là Đường Bá, hắn đang kiểm tra xem trong các trưởng lão còn ai sống sót hay không.
Đường Quân Nhạc đã dùng hết sức đạp xuống đất. Ông ta chạy đến đó ngay lập tức và ôm lấy Đường Nguy đang trên tay Đường Bá, kéo về phía mình như giật khỏi tay Đường Bá.
"Tình trạng thế nào?"
Không có câu trả lời nào trở lại. Đường Quân Nhạc cắn nhẹ môi. Không, ngay từ đầu đã không cần câu trả lời. Vì từ giây phút chạm tay vào cơ thể Đường Nguy, bản thân ông ta đã có linh cảm.
"Trưởng lão..."
Đường Quân Nhạc nhìn xuống Đường Nguy. Người đã bị hủy đan điền bị trúng độc nhưng vẫn bị chúng chém đứt cả hai tay. Dù có là Đại La Kim Tiên đến cũng không thể cứu được.
Ánh mắt không có tiêu điểm của Đường Nguy khẽ lay động. Ông ta giật mình như thể đã nhận ra Đường Quân Nhạc, đôi môi của ông ta nhấp nháy một cách mơ hồ.
Hiểu được ý nghĩa của động thái đó, Đường Quân Nhạc cắn môi một lần nữa.
"Vâng."
Đường Quân Nhạc lấy kim châm trong ngực áo ra rồi cắm vào cơ thể của Đường Nguy. Bằng cách này có thể giúp ông ta hồi sức được một chút, nhưng cũng khiến ông ta đối diện với cái chết nhanh hơn dự kiến. Tựa như ngọn nến bùng cháy mạnh hơn trước khi tắt.
"Môn, Môn Chủ..."
"Vâng, người hãy nói đi, Viện Chủ."
Đường Quân Nhạc không thích Đường Nguy. Không, có thời gian đã từng căm ghét ông ta. Nhưng tại thời điểm này, những cảm xúc xưa cũ đó có ý nghĩa gì chứ? Nó biến mất như tuyết tan theo đúng nghĩa đen.
Làm sao có thể mang sự căm ghét như vẫn từng đối với lão nhân đã thành bộ dạng thế này chỉ vì bảo vệ gia môn chứ.
"... Xin thứ lỗi."
Đây chính là lời nói đầu tiên của Đường Nguy khi sinh khí vừa quay lại trên gương mặt ông ta.
Vẻ mặt của Đường Quân Nhạc trở nên cứng đờ vì nghe được lời nói mà ông ta không ngờ tới.
"Viện Chủ..."
"Ta... ta đã quá ngu ngốc..."
Bàn tay Đường Quân Nhạc đang giữ cơ thể gầy gò của Đường Nguy khẽ run rẩy. Gương mặt của Đường Nguy phủ rõ một nỗi hối hận buồn thảm.
"Ta, ta thật ngu ngốc... đã để lại gánh nặng quá lớn... cho Môn Chủ."
"Xin người đừng nói thế! Viện Chủ, ta..."
Nước mắt đọng trên khóe mi của Đường Nguy.
"Môn, Môn Chủ."
Đường Quân Nhạc dồn sức vào bàn tay đang nắm lấy Đường Nguy.
"Ta đang nghe đây."
"Đường Môn... Đường Môn đã đánh mất quá nhiều thứ... Bây giờ khó mà giống như trước được nữa. Sẽ không thể quay lại như trước đây. Vì vậy, Môn Chủ..."
"Vâng."
"Hãy bỏ qua... những thứ gọi là luật lệ, và làm theo ý Môn Chủ. Đó là việc cần làm vì gia môn."
"Viện Chủ..."
"Cuối cùng... cũng thành ra thế này..."
Đường Nguy nãy giờ vẫn nhìn gương mặt Đường Quân Nhạc, khó khăn di chuyển ánh mắt sang phía khác.
Ông ta nhìn thấy những thành viên trong gia môn đang nhìn về phía này với vẻ mặt lo lắng. Họ cũng mệt mỏi tới kiệt sức nhưng vẫn đang lo lắng cho ông ta.
'Thì ra Đường Môn là ở đây'
Đường Môn thực sự không ở trong trang viên được bao quanh bởi hàng hàng rào đó.
Đột nhiên, ông ta nhìn thấy một nam nhân đang đi về phía Đường Quân Nhạc. Một nam nhân không thể nói là quen nhưng cũng không thể nào quên được.
"Hoa Sơn Kiếm Hiệp...?"
Lẽ ra phải ghét hắn. Nhưng ông ta lại không thấy thế.
Trái lại, bây giờ ông ta thấy vui. Con người kia bảo vệ bên cạnh Đường Quân Nhạc. Vì những lời người đó nói, bây giờ vẫn còn đọng lại rất rõ ràng trong trí nhớ.
Người mà bây giờ Đường Môn cần nhất chính là người như vậy.
"Môn Chủ... bọn họ... nhờ... bọn họ..."
"Viện, Viện Chủ!"
Đầu của Đường Nguy từ từ gục xuống. Rồi cả cơ thể cũng rũ xuống. Bây giờ việc còn lại chỉ là cơ thể đó sẽ nguội lạnh một cách chóng vánh.
Đường Quân Nhạc nhìn xuống Đường Nguy rồi nhắm mắt lại. Đôi vai vững chắc khẽ run rẩy.
Tuy nhiên, sau một chốc, Đường Quân Nhạc cẩn thận đặt Đường Nguy xuống đất rồi dựng thẳng người lên.
Ông ta là Môn Chủ Đường Môn. Ông ta không đủ tư cách để chìm đắm trong nỗi buồn, cũng không đủ thời gian để chìm đắm trong nỗi đau.
"... Hãy thu thập thi thể của các trưởng lão."
"Vâng, thưa Môn Chủ."
Đường Bá nghẹn ngào như sắp khóc và gật đầu.
Họ không chỉ đơn thuần là trưởng lão.
Đường Môn được nối tiếp bằng huyết mạch. Những người đã chết ở đây là phụ thân của ai đó, là tổ phụ của ai đó. Và cũng là huynh đệ duy nhất của ai đó, là chỗ dựa của ai đó.
"Môn Chủ..."
Huyền Tông tiến đến gần Đường Quân Nhạc, cẩn trọng mở lời tựa hồ như không biết nên an ủi thế nào. Đường Quân Nhạc chỉ lặng lẽ lắc đầu.
"Đó không phải là việc đáng buồn, thưa Minh Chủ."
"........"
"Trái lại, đó là chuyện đáng mừng mới đúng. Vì ta có thể gặp lại những người mà ta đã nghĩ rằng sẽ không bao giờ gặp lại được nữa. Tất cả là nhờ có Minh Chủ. Với tư cách là Môn Chủ Tứ Xuyên Đường Môn, ta xin cảm tạ ngài."
"Đừng nói thế. Ta chỉ thấy có lỗi thôi."
Đường Quân Nhạc cúi đầu sâu về phía Huyền Tông rồi từ từ quay người lại.
Ông ta chạm mắt với những người đã tới nơi từ một chốc trước nhưng vẫn chưa thể mở lời.
"Hơn nữa, trước tiên ta phải cảm tạ các vị ở phía bên kia nữa."
Huyền Tông chuyển ánh mắt theo Đường Quân Nhạc, gật đầu một cách nặng nề.
Tông Nam.
Giả như họ không kịp đến trước Thiên Hữu Minh thì số người sống sót chắc chắn không được nổi một nửa hiện tại.
Đường Quân Nhạc tiến đến nơi mà các kiếm tu của Tông Nam đang đứng thành hàng ngay ngắn. Liền sau đó, một nam nhân đứng giữa bước lên phía trước như để tiếp đón Đường Quân Nhạc.
Thiên Hạ Kiếm Chung Ly Cốc.
Ông ta là Chưởng Môn Nhân Tông Nam, cũng chính là người có mối nghiệt duyên với Hoa Sơn.
"Môn Chủ Đường Môn Đường Quân Nhạc xin bái kiến Chưởng Môn Nhân."
"Tại hạ Chung Ly Cốc Chưởng Môn Nhân Tông Nam xin bái kiến Môn Chủ Tứ Xuyên Đường Môn."
Hai người cùng tạo thế bao quyền cúi đầu chào nhau thật sâu. Đồng thời, cảm giác căng thẳng một cách kỳ lạ bắt đầu lan ra tứ phía.