Chương 1458 : Ngươi định đâm bổn quân vào lúc này

Mồ hôi trên trán chảy xuống nhỏ vào mắt. Nhưng các thủ hạ thậm chí không thể chớp đôi mắt đang bỏng rát đó. Vì thi thể của đồng bọn đang nguội lạnh ở ngay trước mặt.

Chỉ vì một lời nói. Chỉ vì hắn là kẻ nói ra lời nói ấy đầu tiên nên vận mệnh của hắn hoàn toàn bị thay đổi.

Các thủ hạ sống sót dường như vừa bước một chân vào địa ngục trở về. Toàn thân chúng ướt đẫm mồ hôi.

Hỗ Gia Danh cung kính đứng bên cạnh Trường Nhất Tiếu.

"Việc tiếp tế thì sao?"

"Sẽ áp tải từ tổng bộ đến ạ. Thuộc hạ đã dự trữ đủ rồi nên sẽ không có vấn đề gì".

"Dù vậy... Nhưng bổn quân sẽ phải ở một nơi màn trời chiếu đất ư? Thật chẳng hợp với thói quen của bổn quân."

"Dài cũng chỉ mười ngày thôi ạ. Minh Chủ phải chịu đựng mới được "

"Khư... Nói thì dễ nhỉ, lời nói ấy."

Trường Nhất Tiếu xoa xoa đầu ngón tay lên vầng trán đang nhăn lại của hắn. Gương mặt hiện rõ vẻ uể oải mà lâu rồi hắn mới thể hiện ra.

Bầu không khí không khác ngày thường và cuộc trò chuyện cũng không khác thường ngày.

Tuy nhiên, đối với Xích Hổ, người đã hộ tống Trường Nhất Tiếu đến tận nơi này, tất cả cảnh tượng đang xảy ra thật quá kỳ quái.

'Rốt cuộc...'

Trường Nhất tiếu từ bỏ việc truy kích Đường Môn ở Thiểm Tây và di chuyển về hướng Đông như một điều hiển nhiên. Bỏ mặc cả Tứ Xuyên đã bị chiếm đóng. 

Mặt khác, Hỗ Gia Danh, người mà lẽ ra phải hướng đến Tứ Xuyên, lại đang chờ ở nơi này như đã lên kế hoạch từ trước. Chẳng lẽ hai người này liên lạc với nhau ư?

'Không thể có chuyện đó'

Từ lúc ở gần Thiểm Tây đến tận nơi này, Xích Hổ chưa rời mắt khỏi Trường Nhất Tiếu dù chỉ một khắc.

Vì hắn phải bảo vệ Trường Nhất Tiếu. Hắn có thể chắc chắn rằng Trường Nhất Tiếu không hề liên hệ với bất cứ ai.

Nhưng làm thế nào mà những người ở cách xa nhau như vậy lại biết được nơi mà đối phương sẽ đến và gặp nhau một cách tự nhiên như thế này?

Xích Hổ chưa bao giờ tự cho mình là kẻ đần độn. Nhưng đến bây giờ, cuối cùng hắn ta cũng đành thừa nhận rằng mình chỉ là một kẻ hữu dũng vô mưu chỉ biết vung đao.

Ngay cả khi cùng nhìn về một hướng, bằng cùng một con mắt, thì thế giới mà họ nhìn thấy và thế giới mà hắn ta nhìn thấy cũng hoàn toàn khác nhau.

Hắn cắn nhẹ môi và tiến về phía hai con người kia. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, vô vàn suy nghĩ hiện lên lộn xộn trong đầu hắn.

Vấn đề trừng phạt tên Hỗ Gia Danh vì đã định lừa gạt Trường Nhất Tiếu, dù xét về kết quả thì bọn chúng vẫn dành được lợi ích.

Vấn đề khó khăn trong việc quản lý khu vực Tứ Xuyên vì theo hắn thấy thì vẫn chưa hoàn toàn bình định được nơi đó. Vấn đề truy kích Đường Môn đã di chuyển về phía Bắc... và còn rất nhiều vấn đề khác nữa.

Tuy nhiên, trong số rất nhiều điều đắn đo đó, thứ bật ra hỏi miệng hắn lại là một câu hỏi.

"... Minh Chủ! Thuộc hạ có thể hỏi tại sao ngài lại hạ trại ở nơi này không ạ?"

Thắc mắc của Xích Hổ cực kỳ thỏa đáng.

Xét theo lẽ thường, việc cấp bách nhất bây giờ là đi giúp đỡ Hạ Ô Môn đã đến Điểm Thương kia. Không, nói một cách chính xác là đi lấy lại quyền ra lệnh cho Hạ Ô Môn mà trước đó đã trao cho Thiên Diện Tú Sĩ.

Sau đó, sẽ phải bàn luận về việc bình định Tứ Xuyên đang như vô chủ không sơn kia. 

Cả hai vấn đề này đều rất cấp bách, vậy mà tại sao lại lãng phí thời gian ở nơi này?

"Chậc." 

Trường Nhất Tiếu khẽ tặc lưỡi. Hắn bày ra gương mặt lộ rõ vẻ phiền phức, định mở miệng thì Hỗ Gia Danh đã thay hắn ta đảm nhận công việc phiền phức này.

"Bởi vì bây giờ việc có mặt ở đây là đúng đắn."

"... Sao lại thế?"

Gương mặt Xích Hổ tự động giảm căng thẳng, nhìn Hỗ Gia Danh. Và trong khoảnh khắc đó, hắn bất giác cảm nhận được vì sao sự tồn tại của Hỗ Gia Danh lại quan trọng đến vậy.

Thật không dễ gì để một kẻ như Xích Hổ bày tỏ sự nghi hoặc đối với Trường Nhất Tiếu. Nhưng nếu là với quân sư thì chẳng phải dễ dàng hơn sao?

"Vì như vậy thì hắn mới dễ dàng hành động hơn được."

"... 'Hắn' là sao?"

"Pháp Chỉnh. Ý ta là Phương Trượng Thiếu Lâm." 

Khuôn mặt của Xích Hổ trở nên đờ đẫn vì câu trả lời không hề ăn nhập. Sao tự nhiên Phương Trượng Thiếu Lâm lại xuất hiện ở đây nhỉ?

Chẳng lẽ...

"Ý ngài là bọn chúng sẽ tấn công chúng ta? Vì vậy nên phải chặn ở nơi này ư?"

Nếu như Minh Chủ và quân sư đang nói về việc Cửu Phái Nhất Bang sẽ tấn công vào Tứ Xuyên, và họ chọn Trương Gia Giới là nơi thích hợp để phòng thủ thì hắn có thể hiểu được. Nhưng mà...

"Không. Không có chuyện đó đâu. Bọn chúng không còn đủ khả năng làm chuyện đó."

Hỗ Gia Danh đã cắt đứt phán đoán của Xích Hổ.

"Vậy rốt cuộc tại sao..."

"Có vẻ như ngươi đang suy nghĩ ngược lại, nhưng bây giờ chúng ta đang không cản trở Cửu Phái Nhất Bang. Ngược lại, còn đang giúp đỡ chúng nữa kìa."

Xích Hổ nhìn Hỗ Gia Danh với khuôn mặt ngơ ngác. Nói gì vô lý vậy nhỉ? Sao lại giúp Cửu Phái Nhất Bang? Đối với Tà Bá Liên, Cửu Phái Nhất Bang chẳng khác nào kẻ thù không đội trời chung mà?

"Rốt cuộc là tại sao?"

"Phải như vậy thì bọn chúng mới dễ dàng lôi kéo những kẻ khác về dưới trướng của chúng."

Dường như nhận thấy lời nói này là chưa đủ để giải thích, Hỗ Gia Danh hít vào một hơi ngắn rồi từ tốn bồi thêm.

"Nơi đây là Trương Gia Giới. Là vị trí có thể đi đến Thiểm Tây, Hồ Bắc, và cả Tứ Xuyên nếu muốn. Nếu đám người ăn ngon mặc đẹp ở Giang Bắc kia mà biết chúng ta đang hạ trại ở nơi này thì chúng sẽ suy nghĩ như thế nào?"

"Chuyện đó..." 

Chúng sẽ nghĩ rằng đang bị chĩa đao vào cổ rồi. Vì chúng sẽ cho rằng Tà Bá Liên đã nghiền nát Tứ Xuyên và Vân Nam, bây giờ sẽ hướng tới mục tiêu tiếp theo là Hồ Bắc.

Chiến tranh đã bắt đầu rồi. Ngay cả những kẻ vốn đứng ngoài dõi theo tình hình, khi nhìn thấy Thanh Thành và Nga Mi bị diệt môn cũng khiếp sợ mà đứng dậy. 

Vậy họ sẽ làm gì?

"Làm cho bọn chúng tập trung dưới trướng Cửu Phái Nhất Bang ư?" 

"Đúng vậy."

"Tại sao?"

"Hỏi thừa thãi. Vì phải như vậy thì bọn chúng mới phân chia ranh giới rõ ràng hơn và dựng nên bức tường chắc chắn hơn. Bức tường kiên cố đến mức không thể phá hủy được nữa".

Đôi mắt của Xích Hổ run rẩy.

'Thiên Hữu Minh và Cửu Phái Nhất Bang...'

Điều mà Hỗ Gia Danh muốn nói chính là bây giờ bọn chúng đang chia cắt Thiên Hữu Minh và Cửu Phái Nhất Bang bằng cách chĩa mũi đao về phía Giang Bắc.

"Điều đó thật sự có khả năng..."

"Ha..."

Lúc đó, Trường Nhất Tiếu nãy giờ chỉ ngồi nghe cuộc trò chuyện của hai người, liền lắc đầu ngầy ngậy.

"Khư. Giải thích ngươi cũng không hiểu mà sao cứ hỏi hoài vậy nhỉ?"

"... Thuộc hạ xin thứ lỗi. Minh Chủ."

"Hãy thử nghĩ xem. Mấy năm trước ngươi có thể nghĩ đến việc sẽ liều mạng cùng chiến đấu với Hắc Quỷ Bảo không?"

"Thuộc hạ... không thể nghĩ vậy ạ."

Vì chúng vốn là kẻ thù của hắn. Kẻ thù mà nhất định hắn phải hạ gục và đè đẹp. Nhưng bây giờ, Xích Hổ lại coi Hắc Quỷ Bảo là đồng minh.

"Chính là điều đó."

Đôi môi đỏ mọng của Trường Nhất Tiếu khẽ nhếch lên.

"Con người xây dựng ranh giới theo nhu cầu. Nhưng mà... Khi ranh giới đó được phân chia, thì chính bản thân vạch kẻ cũng sẽ bị cuốn vào ranh giới đó."

Xích Hổ nhìn Trường Nhất Tiếu bằng ánh mắt nghi hoặc. Hỗ Gia Danh liền bồi thêm bằng giọng nói không cảm xúc.

"Cho đến bây giờ, mặc dù Thiên Hữu Minh và Cửu Phái Nhất Bang có ác cảm với nhau, nhưng chúng vẫn có thể bắt tay nhau ở một mức độ nào đó, là vì giữa chúng còn tồn tại vùng trung gian. Vùng trung gian mà chúng gọi là lương dân, là các trung và tiểu môn phái. Điều đó có nghĩa là từ trước đến nay, chúng đã gánh trách nhiệm chung đối với những người đang dùng cái danh nghĩa Chính Phái"

Hỗ Gia Danh ngừng lại một chốc rồi hỏi.

"Nhưng... nếu vẽ một đường thẳng rõ nét trên vùng trung gian vốn đang mơ hồ đó, thì sẽ ra sao?"

Khuôn mặt của Xích Hổ trở nên cứng đờ. Chuyện đó...

"Bây giờ chúng ta đang trở thành những con sói. Tuy không xông vào, nhưng đủ để gieo rắc nỗi sợ hãi cho đám cừu non kia".

Xích Hổ nhìn hai người Trường Nhất Tiếu và Hỗ Gia Danh với ánh mắt bàng hoàng.

Dù hơi phức tạp, nhưng nếu tóm gọn lại thì việc bọn chúng đang đóng trại ở đây sẽ khiến cho Thiên Hữu Minh và Cửu Phái Nhất Bang phân tách rõ ràng hơn.

Nếu vậy thiên hạ sẽ được chia thành ba phần hoàn hảo.

'Vậy thì sẽ thành như thế nào nhỉ?'

Lý do lớn nhất mà cho đến bây giờ Tà Bá Liên không thể hành động một cách tùy tiện là vì ngay khoảnh khắc chúng tiến lên Giang Bắc, Thiên Hữu Minh và Cửu Phái Nhất Bang nhất định sẽ bắt tay với nhau.

Vì cho dù nội bộ có đấu đá với nhau như thế nào, nhưng nếu có thù ngoài thì nhất định họ sẽ hợp sức lại.

Nhưng nếu Thiên Hữu Minh và Cửu Phái Nhất Bang không còn chỉ coi nhau là kình địch nữa, mà giữa họ xuất hiện ranh giới và họ trở mặt thành thù ngoài thì sao?

Nếu vậy thì Tà Bá Liên sẽ nhận được lợi ích lớn đến mức không thể nói thành lời.

"Thuộc hạ hiểu ý ngài. Nhưng mà... Liệu bọn chúng có hành động như chúng ta suy nghĩ..."

"Sẽ như vậy."

"... Vâng?"

Trường Nhất Tiếu trả lời thay cho Hỗ Gia Danh, khóe miệng hắn cong lên hết cỡ.

"Đó là điều mà bọn chúng mong muốn nhất, và đó cũng là lý do tại sao bọn chúng lại xuất hiện ở Tứ Xuyên." 

Hai từ 'bọn chúng'.

Tuy nhiên, ý nghĩa của 'bọn chúng' ở vế trước và sau rõ ràng là khác nhau.

"Chậc. Thật là khó chịu khi phải hành động theo ý của bọn chúng... Nhưng nếu điều đó có lợi thì không có lý do gì lại không làm. Bổn quân sẽ dõi theo xem. Có lẽ ngay lúc này, lão già Pháp Chỉnh kia đang điên cuồng hành động rồi ấy chứ."

Trường Nhất Tiếu cười khùng khục. Ánh mắt của hắn tự nhiên hướng về phía Thiểm Tây. Trong đầu hắn hiện lên bóng dáng mệt mỏi lết về nhà của một người.

"Kẻ đáng thương nhất hóa ra lại là Hoa Sơn Kiếm Hiệp."

"..."

"Nhân gian này này cũng thật vô tình. Hắn đã cố gắng hết sức mình vậy mà."

Khác với lời nói, đôi mắt của Trường Nhất Tiếu trào lên niềm phấn khích cực độ.

Đó là một cảm xúc khó diễn tả. Một khoái cảm hèn kém như hắn vừa túm được tóc của đứa trẻ trong giấc mơ và lôi nó ra trước mặt vậy.

"Bổn quân đã nói rồi mà. Ngươi đã quá lớn để nhõng nhẽo. Thế gian này cuối cùng vẫn là nơi mà kẻ nào tham lam hơn kẻ đó dành chiến thắng..."

Một nụ cười nhẹ nhàng tuôn ra.

Thiên Hữu Minh đã đánh mất Tứ Xuyên, giờ chỉ có thể ru rú ở Thiểm Tây, chẳng khác nào số phận đã được định đoạt.

Vì sau này, Cửu Phái Nhất Bang nhất định sẽ cắn xé triệt để những kẻ đã lựa chọn Đường Môn mà đánh mất tín nghĩa.

Và giả như Cửu Phái Nhất Bang không làm như vậy, thì khi đối mặt với nguy hiểm, mọi người hiển nhiên vẫn sẽ tìm đến một nơi quen thuộc với họ hơn. So với Cửu Phái Nhất Bang thì Thiên Hữu Minh chỉ là một liên minh quá non nớt, liệu có mấy người dám trao mạng sống của mình cho một nơi như vậy chứ?

"Thế là đủ rồi. Chỉ cần căm ghét nhau là được. Cửu Phái Nhất Bang chỉ cần có cơ hội là giẫm đạp lên Thiên Hữu Minh, làm cho Thiên Hữu Minh mang oán thù không thể buông bỏ với Cửu Phái Nhất Bang. Bổn quân có thể dương dương tự đắc nhìn chúng triệt hạ lẫn nhau. Hahahahahahaha!"

Từ miệng của Trường Nhất Tiếu tuôn ra một tràng cười lớn.

Lâu quá. Quá lâu rồi.

Hắn đã kiên nhẫn bao lâu để tạo ra cảnh tượng này? Hắn đã phải nhẫn nhục bao lâu để có thể thay đổi tương lai sẽ bị liên quân kia đánh bại?

Cố gắng chịu đựng và lại chịu đựng, rồi cuối cùng hắn đã vẽ ra được bức tranh mà hắn mong muốn. Thứ khoái cảm này không gì trên đời có thể so sánh được.

Hai mắt Trường Nhất Tiếu đỏ ngầu, dồn nén vô số cảm xúc không thể diễn tả. Chính lúc đó.

"Minh, Minh Chủ!" 

Một giọng nói gấp gáp vọng lại từ phía sau lưng. Gương mặt của Trường Nhất Tiếu hơi nhăn lại.

Sự phấn khích tột độ bị phá ngang khiến hắn trào lên sát khí. Nhưng Trường Nhất Tiếu lập tức kìm nén cảm xúc, liếc nhìn lại phía sau. Hỗ Gia Danh tinh ý, mở miệng trước.

"Có chuyện gì vậy?"

"Có báo cáo từ Tứ Xuyên ạ!"

"Tứ Xuyên?"

Lông mày của Hỗ Gia Danh cong lên. 

"Vâng! Nghe, nghe nói hiện giờ có một nhóm người không rõ danh tính đang tiến vào Thành Đô ạ."

Hỗ Gia Danh cau mày và nhanh chóng lắc đầu.

Thiên Hữu Minh? Không thể nào. Bây giờ bọn chúng không thể xuất hiện ở Tứ Xuyên được. Cho dù quy mô binh lực có lớn mạnh thế nào đi nữa thì cũng bị hạn chế về mặt di chuyển.

"Số lượng?"

"Chuyện, chuyện đó... "

Kẻ báo cáo do dự trong giây lát. Dường như hắn đang khó xử.

Hỗ Gia Danh cảm giác được sự kỳ lạ từ phản ứng đó, liền nâng cao giọng, thúc giục hắn.

"Trả lời mau. Số người?"

"Nghe, nghe nói hơn chục người..."

"Hơn chục người?"

Hỗ Gia Danh cau mày. Chỉ có hơn chục người tiếp cận Thành Đô mà sao lại làm ầm ĩ lên như vậy?

Hắn hơi bực bội, vẫy tay.

"Ta biết rồi, lui ra..."

"Nhưng mà!" 

"Hửm?"

Kẻ báo cáo đổ mồ hôi lạnh ròng ròng và hét lên.

"Trong chục người đó, nhìn thấy bóng dáng của Độc Vương Đường Quân Nhạc ạ!"

"Đường Quân Nhạc?"

Đôi mắt của Hỗ Gia Danh khẽ mở to. Tại sao Đường Quân Nhạc lại đến đó?

"Chẳng lẽ còn sót gì ở Đường Môn ư? Bây giờ hắn quay lại..."

"Và nghe nói có cả người có kích thước khổng lồ gấp đôi những người khác."

"... Ngươi nói cái gì?"

"Và, và có cả người sử dụng Mai Hoa Kiếm..."

Khuôn mặt của Hỗ Gia Danh dần dần đanh lại.

'Đường Quân Nhạc, người có thân hình to lớn bất thường, và... Mai Hoa Kiếm?' 

Đường Quân Nhạc. Cung chủ Dã Thú Cung Mạnh Tiểu. Và đệ tử nào đó của Hoa Sơn... Nhưng chỉ có khoảng một chục người?

Hỗ Gia Danh chìm đắm trong suy nghĩ trong chốc lát rồi ngẩng đầu lên. Trong tích tắc, hai mắt hắn dao động dữ dội như động đất.

"Môn, Môn Chủ? Chẳng lẽ các Môn Chủ, Cung Chủ của các môn phái để lại đệ tử của mình và..."

Đó là việc hắn không thể tưởng tượng nổi bằng thường thức của mình.

Tất nhiên, nếu điều đó có thể xảy ra, thì sẽ tạo ra một nhóm có sức mạnh ghê gớm. Vì những người đứng đầu của các môn phái trong Thiên Hữu Minh chính là các tuyệt thế cao thủ chân chân chính chính.

Nhưng rốt cuộc thì làm gì có những Môn Chủ, Cung Chủ điên khùng nào lại bỏ mặc đệ tử đang rút lui mà tấn công vào căn cứ địch chứ? 

"... Mai, Mai Hoa Kiếm Quỷ..."

Hỗ Gia Danh lập tức quay đầu về phía Trường Nhất Tiếu.

"Chuyện này..."

Và hắn ta đã nhìn thấy. Khoái cảm hèn kém tràn ngập khắp gương mặt của Trường Nhất Tiếu đang vỡ vụn như thủy tinh.

"Minh, Minh Chủ"

"Haha... haha."

Một nụ cười gượng gạo bật ra từ miệng Trường Nhất Tiếu. Sau điệu cười làm đám thuộc hạ hoang mang, Trường Nhất Tiếu lẩm bẩm.

"Chuyện này đến bổn quân cũng không ngờ tới nhỉ? Có khi nào... trên đời này còn có kẻ điên khùng hơn cả bổn quân không?"

Khuôn mặt đang tươi cười của Trường Nhất Tiếu dần dần trở nên méo mó một cách khủng khiếp. Một lúc sau, một luồng sát khí kinh hoàng tuôn ra từ hai mắt hắn.

"Ngươi định đâm bổn quân vào lúc này? Ngay cả trong tình hình này ư?"

Hỗ Gia Danh nhận ra. Giọng nói của Trường Nhất Tiếu chứa đựng loại cảm xúc mà từ trước tới giờ hắn chưa từng cảm nhận thấy.

Thứ cảm xúc mà không thể nào nói ra bằng lời.