Chương 1486 : Ta là Đương Nhiệm Bang Chủ Cái Bang

Tiếng kêu trong trẻo của Vạn Lý Kim Cưu vang lên trong Tửu Lâu tĩnh mịch.

'Người này..........?'

Lâu Chủ Thiên Thương Lâu. Chủ nhân của Vạn Lý Kim Cưu.

Rõ ràng đó chính là người họ đã cố gắng tìm kiếm. Vậy mà khi tìm được câu trả lời, ngược lại Bạch Thiên còn thấy nghi hoặc hơn.

'Nhưng tại sao tên tiểu tử ấy lại tìm người này nhỉ?'

Đúng lúc ánh mắt của Bạch Thiên quay lại nhìn Thanh Minh.

"Quả nhiên."

".... Hửm?"

"Nếu chỉ nhìn bề ngoài thì khó có thể phân biệt được thân phận thật. Chắc chắn là có thể qua mặt tai mắt của Cái Bang."

Hai chân mày của Bạch Thiên sát lại với nhau.

"Ở đó.....?"

Ánh mắt của Lâu Chủ Thiên Thương Lâu hướng về một người. Lý Tống Bạch bị ánh mắt đó chiếu vào, lập tức ho sặc sụa và cúi sâu đầu xuống.

"Nếu Lý Tống Bạch của Tông Nam cùng đi với người có ngoại hình như thế này thì ai dám nghi ngờ nữa chứ".

"Khưm"

Lý Tống Bạch liên tục ho khan.

"Tại hạ chỉ....."

"Không có gì phải lo lắng cả."

Lâu Chủ cắt ngang lời hắn và nói tiếp.

"Vì không nhất thiết ta phải cho Tông Nam biết sự thật này. Ta không cần phải chia sẻ những gì ta biết với người khác."

"............"

Sắc mặt của Bạch Thiên và Lý Tống Bạch đồng thời trở nên cứng nhắc.

Thật đáng mừng khi chuyện này không bị đồn đi, nhưng họ cảm nhận được ý đồ qua câu nói trên rằng một ngày nào đó ông ta có thể sẽ lợi dụng chuyện này để đạt được lợi ích nào đó.

"Chuyện này......"

Bạch Thiên cố gắng giải quyết tình hình, nhưng Lâu Chủ lại mở miệng.

"Có vẻ như chưa đến lượt các vị đặt câu hỏi. Vì các vị vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta. Ta sẽ hỏi lại. Các vị tìm ta có việc gì?"

"....."

Người nam nhân nọ đã giành được thế chủ động.

Bạch Thiên bị nắm điểm yếu nên khó có thể nói chuyện bình đẳng với nam nhân kia. Không, nói không chừng, dù không bị nắm yếu điểm thì hắn cũng khó lòng là đối thủ của ông ta.

"............"

"Cứ thế này thì...."

Hắn đang bị cuốn vào ý đồ của đối phương. Nếu cứ như thế này thì không biết chừng sẽ bị đuổi ra khỏi đây mà không thu hoạch được bất cứ điều gì.

Đúng lúc Bạch Thiên cảm thấy khủng hoảng như vậy, bên tai hắn vang lên một giọng nói lạnh lùng.

"Lý do?"

".... Không phải lý do, mà là mục đích."

"Mục đíchhhhhhhh?"

"............"

Khuôn mặt Thanh Minh nhăn lại. Lâu Chủ Thiên Thương Lâu nhìn thấy vẻ mặt đó, gương mặt ông ta thoáng qua vẻ bối rối.

"Này."

".... Vâng?"

"Gặp Lâu Chủ tửu lâu mà cũng cần lý do à?"

Nét mặt vốn vô cảm của Lâu Chủ trong phút chốc ngập tràn vẻ ngỡ ngàng.

"Một kẻ bán rượu có gì mà vênh váo thế hả? Vào thời của ta, nếu khách gọi thì dù là Lâu Chủ Tửu Lâu mười tầng cũng phải chạy chân không xuống gặp ấy chứ! Những tên này dạo này thật là! Phải vậy không, sư huynh?"

".... Chuyện này hơi khác chuyện đó mà?"

"Khác gì mà khác? Giống y hệt mà. Tên kia tự xưng là Lâu Chủ tửu lâu này còn gì"

"Đúng vậy. Ờ...... vậy thì cũng giống nhau."

Nếu đệ nói vậy thì chắc là vậy rồi.

"Không phải vậy sao? Thưa ngài Lâu Chủ?"

Khi Thanh Minh chưng ra bộ mặt xưng xỉa, Lâu Chủ Thiên Thương Lâu liền bày ra một nụ cười nhạt. Nhưng quả thật là không có gì để nói. Vì chính ông ta là người giới thiệu bản thân là chủ nhân của tửu lâu này.

"...... Nghe nói rằng không thể dùng hiểu biết thông thường để đánh giá Hoa Sơn Kiếm Hiệp, quả nhiên đúng như lời đồn."

Người nam nhân khẽ thở dài và gật đầu.

"Đúng vậy. Thiên Thương Lâu hay gì đi nữa thì cũng chỉ là tửu lâu. Đương nhiên là không cần lý do gì cũng có thể tìm gặp chủ nhân của tửu lâu rồi. Đặc biệt lại là Hoa Sơn Kiếm Hiệp danh tiếng lẫy lừng thiên hạ, thì một tửu lâu nhỏ nhoi nào dám không tiếp chứ."

"Khưm. Cũng không cần tung hô đến mức đấy. Hê hê. Sư thúc, có vẻ người này tốt hơn chúng ta nghĩ đấy nhỉ?"

".... Tỉnh táo lại đi tên khốn. Trước khi ta mất bình tĩnh."

"Ờ, phải vậy chứ."

Thanh Minh nhanh chóng bày ra bộ mặt nghiêm túc và nói tiếp.

"Có vẻ như ngươi không đơn thuần chỉ là một Lâu Chủ nhỏ nhoi. Ta cũng không ngờ lại có người dựng lên được một nơi như thế này ngay giữa thành Khai Phong nhung nhúc lũ ăn mày Cái Bang."

"Các hạ nói sai rồi."

"Hả?"

"Việc dựng lên một nơi như thế này ở thành Khai Phong không có gì to tát cả. Mà chính vì nơi này là thành Khai Phong nên mới có thể xây dựng tửu lâu thế này."

Đôi mắt của Thanh Minh khẽ trở nên u tối.

"Hừmm. Đám Tà Phái lơ mơ vì e ngại Cái Bang nên không dám lởn vởn ở đây, còn đám Cái Bang vì thân phận là ăn mày nên cũng không thể bước chân vào? Ý ngươi là vậy hả?"

Ánh mắt của Lâu Chủ thoáng qua vẻ khác lạ khi nghe thấy điều Thanh Minh nói.

"Chính xác."

"Dù vậy thì những tên quan phủ bụng phệ chẳng lẽ lại để yên? Ngươi phải dâng bao nhiêu vậy?"

"Không gì cả. Ta không cho họ dù chỉ một xu."

"Hả? Sao thế được?"

Người nam nhân bình tĩnh nói.

"Bởi vì những người cần nơi này nhất chính là họ. Hoa Sơn Kiếm Hiệp ạ."

".... Nơi này á?"

"Đúng vậy"

Người nam nhân gật đầu và nói tiếp.

"Chắc các vị sẽ không thể hiểu được, nhưng những quan lớn bình thường luôn sống trong lo lắng rằng lời nói và hành động của họ có thể bị ai đó phát hiện. Mức độ quan trọng của cuộc trò chuyện càng lớn, sự ám ảnh về bí mật của họ càng trở nên mạnh mẽ đến mức bệnh hoạn."

"............"

"Vì vậy, đây là nơi cần thiết đối với họ. Nơi mà họ có thể yên tâm trò chuyện mà không phải lo lắng về Hoàng Cung hay giang hồ".

"Vậy thì chỉ cần đến nơi không có dấu vết con người là được rồi. Mắc gì phải ngu ngốc......"

Thanh Minh đang nói dở liền dừng lại và cười nhạt.

"À à, bọn chúng không thể phân biệt được nơi đó có dấu vết con người hay không. Vì chúng không phải võ giả."

"Chính là như vậy. Nếu những người đó đi tìm nơi không có dấu vết con người thì còn dễ bị phát giác hơn. Giống như việc các vị định che giấu triệt để vào nơi này."

Thanh Minh gật đầu như thể đã hiểu.

"Ý ngươi là sẽ không ai thấy lạ khi họ tận hưởng niềm vui trong một tửu lâu hoa lệ?"

"Đúng vậy."

"Và cũng không có gì lạ khi tình cờ gặp một vị quan lớn trong tửu lâu đó?"

"Chính xác. Mang tiếng xấu khi đi vào tửu lâu là cái giá quá rẻ để giữ bí mật rồi."

Thanh Minh gãi gãi đầu.

"Vậy nên ta mới nói rằng không biết mấy kẻ quan to và mấy tên nhà giàu đang suy nghĩ gì mà."

Thanh Minh thở dài một hơi và nhìn chằm chằm vào Lâu Chủ bằng ánh mắt lạnh lùng.

"Vậy rồi sao? Ngươi giúp mấy kẻ đó thoải mái trải lòng trò chuyện, rồi lấy những thông tin đó đi kiếm tiền à?"

"Có vẻ như các hạ hiểu lầm rồi."

"Hả? Hiểu lầm?"

"Ta không nghe họ nói chuyện. Ta chỉ để cho họ nói chuyện với nhau."

Thanh Minh cười nhạt.

"Ngươi nói chuyện như thể biết rất rõ về ta, nhưng có vẻ như ngươi không rõ một điều. Ta....?"

"Chắc là các hạ ghét những người nói dối trước mặt mình. Chuyện đó cũng hiển nhiên thôi."

"................................"

Thanh Minh nhìn chằm chằm vào Lâu Chủ mà không nói một lời nào.

"Ta biết chuyện này rất khó tin. Hẳn là các vị cho rằng nếu có thể nhận ra ngay được danh tính của các vị thì phải là người rất rành về thông tin, vậy thì không lý nào ta lại bỏ mặc những thông tin quý giá được trao đổi ở đây."

Tất cả đều gật đầu. Theo lẽ thường thì chẳng phải là như vậy sao? Nếu không phải thế thì dựng lên nơi này để làm gì chứ?

"Nhưng Hoa Sơn Kiếm Hiệp. Các hạ có biết muốn lợi dụng thông tin để đạt được lợi ích, thì trước tiên phải có gì không?"

".... Có gì?"

"Đó chính là thông tin đó phải tồn tại".

"........"

Thanh Minh á khẩu ngơ ngác nhìn Lâu Chủ. Không phải vì ngạc nhiên. Đơn giản là vì hắn không biết phải phản ứng thế nào trước lời nói quá đỗi hiển nhiên đó.

Tuy nhiên, Lâu Chủ tiếp tục điềm tĩnh nói.

"Ở nơi mọi thứ đều rộng mở, sẽ không tìm được thông tin. Nhưng thông tin xuất hiện ở đây. Nếu không có nơi này thì thông tin sẽ không được tạo ra".

"................"

"Trên thế gian này càng xuất hiện nhiều thông tin thì càng có nhiều thông tin có thể sử dụng được. Thương nhân kiếm tiền từ việc bán lương thực, nhưng nếu không có nông dân trồng lương thực thì không thể tồn tại thương nhân được".

"Vậy thì?"

Thanh Minh nhìn thẳng vào Lâu Chủ với ánh mắt lạnh lẽo.

"Ngươi là người tạo ra thông tin đó?"

"Nếu nói ra thì đúng vậy."

"Hahaha."

Thanh Minh cười như thể chuyện này thật nhảm nhí.

"Ta đã tự hỏi nếu đuổi theo con chim sẻ đó thì sẽ gặp được nhân vật tầm cỡ nào."

Khóe miệng của Thanh Minh nhếch lên một cách kỳ quái.

"...... Hóa ra là gặp một kẻ điên rồ."

Lâu Chủ im lặng nhìn Thanh Minh. Đôi mắt của ông ta vẫn bình lặng, nhưng ánh mắt đó rõ ràng như xoáy sâu vào Thanh Minh.

"Đánh giá đó hoàn toàn chính đáng. Tuy nhiên."

Lâu Chủ Thiên Thương Lâu lặng lẽ lắc đầu.

"Lời nhận xét đó phát ra từ miệng các hạ thì không còn chính đáng nữa. Vì kẻ điên rồ hơn ta chính là các hạ."

"............"

"Đã nói chuyện được một lúc rồi, bây giờ là lúc các hạ trả lời câu hỏi của ta".

Người nam nhân dừng lời như để thay đổi không khí. Sau khi mọi người đều tập trung nhìn, ông ta tiếp tục.

"Sao các hạ lại tìm đến ta? Hoa Sơn Kiếm Hiệp?"

Lần này tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về phía Thanh Minh. Vì đây cũng là điều mà họ thắc mắc. Nhưng lần này Thanh Minh cũng không cho họ nghe câu trả lời mà họ muốn.

"Ta đâu có đến tìm ngươi?"

"Hả?"

Thanh Minh nhún vai.

"Ta chỉ đuổi theo sau con chim sẻ đó thôi. Ta đã nghĩ rằng nếu làm vậy thì có thể cắt đuôi được đám ăn mày và gặp được kẻ đang theo dõi bọn ta".

"............"

"Đúng vậy. Một người có thể tùy ý ra lệnh cho Phân Đà Chủ của Cái Bang, người có thể sử dụng cách thức báo cáo khác với cách thức báo cáo thông thường của Cái Bang. Người có quyền lực có thể nắm bắt được động thái của ta nhanh hơn cả Tổng Đà Cái Bang."

Khóe miệng của Thanh Minh nhếch lên.

"Ngươi hiểu điều này nghĩa là gì không?"

Khuôn mặt của Lâu Chủ đanh lại.

"Ta đã nghĩ rằng khi đến đây sẽ gặp được một kẻ như vậy. Theo như ta biết thì trên đời này chỉ có duy nhất một người có thể làm ra được những việc này mà thôi."

"Các hạ hiểu lầm gì đó rồi......"

"Đó là....."

"............"

"Bang Chủ Cái Bang."

Ánh mắt của Lâu Chủ Thiên Thương Lâu sắc bén xuyên thẳng vào Thanh Minh.

'Bang Chủ Cái Bang'. Người bàng hoàng trước lời nói này không phải Lâu Chủ mà là Ngũ Kiếm.

"Thanh, Thanh Minh à. Nói gì vậy hả? Nghe nói Bang Chủ Cái Bang đang lâm trọng bệnh mà......"

"Thế ta mới nói."

"Hả?"

"Ta đến để gặp một lão già đang thập tử nhất sinh, nhưng không ngờ đến đây, chẳng thấy lão đâu mà lại gặp một gã điên khùng này. Có hoảng hồn không cơ chứ?"

"À............"

Thanh Minh cười khẩy.

"Kết luận lại chỉ là một trong hai trường hợp thôi."

"Một trong hai là sao?"

"Hoặc là Bang Chủ Cái Bang đã lừa dối thiên hạ và đang mạnh khỏe hưởng lạc cuộc sống ở nơi này?"

"........."

"Nếu không phải như vậy, thì Cái Bang đã rơi vào tay một kẻ không phải là Bang Chủ và hắn đang tùy ý tung hoành. Gã kia chính là bình phong."

Ngũ Kiếm lập tức quay đầu nhìn về phía Lâu Chủ.

"Chuyện, chuyện này chăng phải đi quá xa rồi sao?"

"Vậy làm thế nào để giải thích về người có thể đưa ra mệnh lệnh khác với Tổng Đà cho Phân Đà Chủ của Cái Bang được phái cử đến Lạc Dương?"

"Chuyện đó...."

Ngũ Kiếm im lặng. Chắc chắn không thể giải thích khác được.

"Vậy câu trả lời là phía nào?"

"Chuyện đó phải hỏi người kia chứ, sao lại hỏi ta. Này."

Ánh mắt tràn ngập ý cười của Thanh Minh nhìn về phía Lâu Chủ. Trong khoảnh khắc đó, Lâu Chủ tự động giật mình. Giống như cảm nhận được áp lực mạnh mẽ từ ánh mắt không có gì đặc biệt đó.

"Ngươi là ai nhỉ?"

Cùng lúc đó, Ngũ Kiếm dồn sức vào cơ thể. Vì không biết chừng tùy thuộc vào câu trả lời của ông ta, mà ở đây sẽ xảy ra cuộc quyết chiến.

Tuy nhiên, Lâu Chủ đang nắm giữ tất cả chìa khóa lại không thể dễ dàng mở miệng.

"Ta......."

Sau một hồi lưỡng lự, Lâu Chủ đã lắc đầu. Đó vừa là sự từ bỏ, vừa là lời tuyên bố.

"Hoa Sơn Kiếm Hiệp...... ta đã thận trọng đến thế rồi."

"......."

"Các hạ nói đúng."

"Gì?"

"Hế?"

"Ý gì nhỉ?"

Chính lúc các Ngũ Kiếm lần lượt bày tỏ ý nghi hoặc.

"Ta xin chính thức chào hỏi. Ta là Đương Nhiệm Bang Chủ Cái Bang."

Trên môi Thanh Minh nở một nụ cười tự đắc.