Chương 1487 : Hãy tìm ra lý do đủ để thuyết phục được ta

"Hả? Bang Chủ?"

"Người này á?"

Ngũ Kiếm ngơ ngác nhìn Lâu Chủ Thiên Thương Lâu bằng ánh mắt không thể nào tin được. Thậm chí đến cả Tuệ Nhiên vốn điềm tĩnh và Lý Tống Bạch vẫn chưa thể thích ứng với tình huống này cũng phải há hốc miệng.

Rõ ràng họ nghe nói rằng Bang Chủ Cái Bang là một lão nhân tóc bạc phơ, hiện giờ đang lâm bệnh vì già yếu. Tin đồn đó đã lan rộng đến mức không ai trên giang hồ là không biết.

Tuy nhiên, người đang đứng trước mặt họ là một nam nhân hoàn toàn khỏe mạnh không thấy một chút dấu hiệu nào của bệnh tật.

"Không phải, vừa rồi......?"

Bạch Thiên hỏi lại tựa hồ điều vừa nghe được thật vô lý.

"Các hạ nói rằng mình là Bang Chủ Cái Bang ư?"

"Đúng vậy"

"Vậy......"

Tất cả mọi người liếc nhìn Bạch Thiên. Hắn định nói gì vậy......

".... Vậy mà các hạ có nhiều tiền nhỉ?"

Tất cả mọi người nhất loạt cúi gằm mặt xuống.

Ừ, đúng rồi. Rõ ràng là có chút kỳ lạ. Thật khó để tưởng tượng được một người đứng đầu đám ăn mày lại vận y phục may bằng lụa tơ tằm cực phẩm và sống ở tầng cao nhất của tửu lâu tráng lệ này.

Vì vậy, điều hắn thắc mắc quả chí phải, nhưng......

".... Bây giờ điều đó không quan trọng. Sư thúc."

"Chuyện này kì lạ thật mà!"

"Đúng vậy, nhưng mà......"

Nhuận Tông cũng mơ hồ và khó xử nên thôi không chỉ trích nữa, đành lắc đầu.

Lúc đó, một câu trả lời xuất hiện, nhưng là từ Thanh Minh chứ không phải từ Lâu Chủ Thiên Thương Lâu.

"Ta đã nói rồi mà. Bọn ăn mày nhiều tiền lắm."

".... Đúng vậy."

"Và. Không tin được đám ăn mày đâu"

"Hả? Nói vậy là ý gì?'"

"Những kẻ sống cả đời chỉ xử lý thông tin sẽ không dễ dàng cung cấp thông tin về tài sản của bản thân đâu. Đến cả những thứ nhìn tận mắt cũng còn phải nghi ngờ thì sao có thể tin vào tin đồn được?"

"Ừ nhỉ."

Nghĩ lại thì đó là việc quá hiển nhiên. Nhưng không một ai ở đây có thể nghĩ ra điều đó.

"...... Vậy sao trước giờ chúng ta lại tin nhỉ?".

"Có ai lường được rằng Cái Bang sẽ lừa dối chúng ta đâu? Cùng là Chính Phái với nhau mà?"

"Đệ cứ nghĩ rằng nếu có gì đó không ổn thì các môn phái khác sẽ nhận ra chứ."

Nghe thấy những lời trao đổi của Ngũ Kiếm, Lâu Chủ Thiên Thương Lâu mỉm cười nhẹ nhàng.

"Trung Nguyên rộng lớn, việc lừa dối người khác quả không khó. Giống như việc hầu như không có ai để ý rằng các hạ giả vờ là Tần Kim Long vậy."

"Khưm. Đúng... nhỉ."

Trên lập trường, Bạch Thiên không thể phản bác lại điều này. Tuy nhiên, Chiêu Kiệt vẫn lắc đầu tựa hồ vẫn chưa giải tỏa được nỗi nghi hoặc.

"Ơ, vậy thì người mà Hồng Đại Quang đại thúc kia gọi là vua ăn mày là ai? Ta không nghĩ là đại thúc ấy biết vị này mà vẫn nói như vậy đâu. Chẳng lẽ cả các đệ tử Cái Bang cũng bị lừa gạt à?"

Lâu Chủ Thiên Thương Lâu không trả lời rõ ràng. Hắn ta chỉ bày ra một nụ cười đầy ẩn ý.

"...... Trên đời này chẳng có ai đáng tin cả."

Chiêu Kiệt nhìn Lâu Chủ Thiên Thương Lâu bằng ánh mắt hệt như một đứa trẻ vừa bị những người nó tin tưởng đánh từ sau lưng. Khi nhìn thấy ánh mắt đó, Lâu Chủ Thiên Thương Lâu nở một nụ cười cay đắng.

Nhưng lúc đó, người duy nhất còn lại vẫn giữ được lý trí sáng suốt đã thực hiện hành động mà lẽ ra họ phải làm từ ban nãy.

"Lý Tống Bạch của Tông Nam xin bái kiến Bang Chủ Cái Bang."

Lý Tống Bạch trịnh trọng làm thế bao quyền. Phải đến lúc đó, Ngũ Kiếm mới tỉnh táo lại, giật mình và hành lễ.

"Xin, xin bái kiến Bang Chủ."

"Chúng tại hạ thất lễ rồi".

"Chúng tại hạ đã phạm tội chết!"

Lâu Chủ Thiên Thương Lâu day day vầng trán đang nhăn nhó tựa hồ như chuyện này thật phiền phức.

"Không cần phải hành lễ như thế. Ở đây chỉ là....."

Ánh mắt của hắn ta nhìn về phía họa tiết của Tông Nam trên y phục của Bạch Thiên.

"Cuộc nói chuyện giữa người giả danh Tông Nam và người bắt chước Lâu Chủ tửu lâu."

"Vâng."

Dù sao thì xét trên nhiều khía cạnh, họ cũng không thể giữ lễ nghi chuẩn mực trong tình huống này.

"Vậy nên là."

Lâu Chủ Thiên Thương Lâu nói với Thanh Minh như thể không muốn lãng phí thêm thời gian.

"Có vẻ như ta đã đưa ra câu trả lời mà các hạ mong muốn. Lần này đến lượt ta hỏi đúng không? Các vị tìm ta rồi định làm gì?"

Hắn ta nói chuyện với Ngũ Kiếm, nhưng câu hỏi đó đương nhiên hướng về phía Thanh Minh.

Những người khác có vẻ khá bàng hoàng với tình huống này, nhưng Thanh Minh chỉ hờ hững nhún vai tựa hồ không ngạc nhiên lắm.

"Ta hoàn toàn không có ý đồ gì cả. Chỉ là tìm thử thôi."

".... Hả?"

"Vì ta không thể làm bất cứ điều gì với đối thủ lẩn trốn sau lưng mình. Nên trước tiên phải kéo hắn ra ánh sáng đã chứ."

Từ miệng của Lâu Chủ Thiên Thương Lâu khẽ phát ra tiếng thở dài.

"Mọi người cũng đã định làm thế. Thực tế đã có rất nhiều người thử. Nhưng ta không ngờ lại có người tìm được mình bằng cách này."

"Là do những kẻ đó không làm đó chứ."

"Không đâu."

Lâu Chủ Thiên Thương Lâu lắc đầu.

"Ngay cả khi những người khác nghĩ ra cách giống như các hạ, thì họ cũng không theo được đến đây. Vì vốn dĩ con người không thể đuổi theo được chim. Hơn nữa, Thính Lĩnh Kim Tước này được huấn luyện để bay qua những ngọn núi hiểm trở và những con sông rộng lớn.............."

"Thính Lĩnh... gì cơ?"

"Thính Lĩnh Kim Tước. Là con chim đó."

"À, à là Vạn Lý Kim Cưu à?"

"Nó là Thính Lĩnh Kim Tước."

"Vâng. Vạn Lý Kim Cưu."

...... Cơ mặt của Lâu Chủ Thiên Thương Lâu khẽ co giật. Nhuận Tông nhìn thấy thế thì quay sang thì thầm với Bạch Thiên.

"Bang Chủ thua rồi kìa? Có đúng là Bang Chủ không vậy?"

"Đừng nói tới Bang Chủ, dù có là Ngọc Hoàng Thượng Đế cũng không thắng nổi tên kia......."

"Đồng cảm"

Lòng dạ của Ngũ kiếm bỗng trở nên rối bời. Ngay cả trong tình huống này, họ cũng không biết nên cười hay khóc khi nhìn thấy kẻ đang bô bô tùy ý nói những gì hắn muốn kia.

Thanh Minh chăm chú nhìn con chim đang hót, rồi túm lấy Bạch Nhi nãy giờ vẫn đang bận rộn gầm gừ và kéo nó ra.

"Phương tiện không tồi, nhưng không chỉ ngươi mới có linh vật."

"Bách Chiến của Dã Thú Cung. Chắc chắn là ta đã không thể lường tới nó"

"Bạch Thiên á?"

"Không phải Bạch Thiên, mà là Bách... À, không có gì. Thôi vậy."

Lâu Chủ Thiên Thương Lâu lắc đầu tựa hồ không còn sức để cự cãi nữa.

Ngay cả khi đã bố trí Thính Lĩnh Kim Tước xung quanh Thanh Minh, hắn ta cũng không thể tưởng tượng ra việc này. Lẽ nào người bị giám sát lại lợi dụng ngược lại việc bị giám sát đó.

'Không. Chắc là hắn sẽ nghĩ tới việc lợi dụng nó.'

Tuy nhiên, giữa nhiều ăn mày như vậy, không dễ để tìm ra chính xác đối tượng giúp hắn đạt được điều hắn muốn.

"Làm sao các hạ biết Kim Tước ở Lạc Dương?"

"À, chuyện đó......"

"Các hạ có nghĩ rằng ở Lạc Dương là hợp lý không?"

"Không. Chỉ là...... thì...... vì gần?"

Khuôn mặt của Lâu Chủ Thiên Thương Lâu lại một lần nữa nhăn nhó. Nhuận Tông lại thì thầm với Bạch Thiên.

"Sư thúc. Người đó đang giận lắm thì phải? Có đúng Hắn ta là Bang Chủ Cái Bang không vậy?"

"...... Đứng trước tên đó, Diêm Vương cũng phải nổi giận thôi."

"Đồng cảm"

Thanh Minh mặc kệ cảm xúc của bọn họ, tiếp tục thản nhiên nói.

"À, thì nếu ở Lạc Dương không thấy gì đặc biệt, thì ta cũng đã định đến chỗ khác gần đó. Ta đã nghĩ rằng kiểu gì cũng sẽ bị phát hiện."

"....."

"Thật may là bọn ta lại bị phát hiện ngay từ đầu. May mắn là Bang Chủ đây là người làm việc hợp lý. Dạo này ta cứ phải đối mặt với mấy tên điên khùng nên tâm trạng ta cũng trở nên kỳ lạ rồi."

"...... Lúc nãy các hạ còn nói ta là kẻ điên rồ mà."

"Thì đúng là vậy, nhưng cách hành động của ngươi vẫn được xem là bình thường chán"

Lâu Chủ Thiên Thương Lâu thở dài và lắc đầu. Người xử lý thông tin không được tùy tiện bộc lộ cảm xúc trước mặt người khác.

Tuy nhiên, dường như quy tắc hành động đó không có ý nghĩa gì trước mặt con người này.

Liệu có thể giấu được điều gì trước một kẻ ngay từ đầu đã dự đoán được tất thảy hành động của đối phương từ một nơi xa xôi chứ?

"Cuối cùng thì các hạ đã nhắm vào điểm yếu trong chính kế hoạch của ta để đến đây."

"Vâng, nếu ngươi hoàn thiện kế hoạch hơn chút nữa thì sau sẽ ổn thôi."

"Nếu vậy thì các hạ cũng sẽ lại tìm được sơ hở khác thôi. Vì các hạ là Hoa Sơn Kiếm Hiệp. Rõ ràng không phải người bình thường......"

Lâu Chủ Thiên Thương Lâu gật gù và nhìn thẳng vào Thanh Minh.

"Câu hỏi của ta đã được giải đáp. Và ta đã hiểu tại sao các hạ lại đến đây. Vậy thì các hạ muốn làm gì sau khi gặp được ta?"

"Ta chỉ muốn hỏi."

"Ý các hạ là sao?"

"Rốt cuộc ngươi đang làm gì ở đây?"

Đột nhiên ánh mắt của Lâu Chủ Thiên Thương Lâu tối sầm lại lạnh lẽo. Ánh mắt có thể cảm nhận được sát khí kỳ lạ, nhưng Thanh Minh vẫn nhìn xung quanh một cách thản nhiên.

"Nơi này cũng không tệ. Rất phù hợp để hưởng lạc cuộc đời."

"Các hạ muốn nói gì?"

"Ta cũng là người có ước mơ an bần lạc đạo nên không phải là không thể đồng cảm với ngươi. Nhưng dù vậy thì cũng phải xét tới thời thế chứ? Nếu ngươi nhàn nhã câu cá trong khi ngọn lửa cháy rừng đang lan rộng, vậy thì không phải là hưởng thụ cuộc sống nữa mà là hành động mất trí rồi."

"Này, chuyện đó......"

"Tại sao ngươi lại bỏ mặc Cái Bang?"

Thanh Minh cắt ngang lời nói của Lâu Chủ Thiên Thương Lâu và hỏi thẳng vào vấn đề chính. Lâu Chủ liền ngậm miệng lại.

Lần này, Thanh Minh nhìn trực diện Lâu Chủ Thiên Thương Lâu bằng ánh mắt lạnh lẽo.

"Một nửa thế gian đang sụp đổ rồi mà Cái Bang lại chia năm xẻ bảy, không thể làm đúng vai trò của mình. Tất nhiên là lúc đầu ta đã hiểu. Vì nếu bị thương ở đầu thì dù là con bò khỏe đến mấy cũng không thể kéo cày được. Nhưng...... không ai nghĩ tới việc chữa trị cho cái đầu bị thương đó. Chẳng phải chuyện này quá kỳ lạ sao?"

"................"

"Muộn nhất thì từ khi xảy ra sự phân chia ở Trường Giang, Tổng Đà cũng phải có hành động chứ."

".... Công nhận."

Lâu Chủ Thiên Thương Lâu nhẹ nhàng gật đầu.

Sức mạnh của Cái Bang đến từ số lượng đầu người đông đảo. Nói cách khác, điều này có nghĩa là Cái Bang mà bị giảm số người thì không thể phát huy được sức mạnh vốn có. Theo nghĩa đó, việc mà Cái Bang cần cảnh giác nhất chính là sự phân chia.

Ngay khoảnh khắc họ đứng yên để mặc bị phân chia, cũng chính là lúc Cái Bang tự phơi bày vấn đề của mình cho tất cả,... à không, ít nhất là phơi bày ra với Thanh Minh.

"Không thể biện minh rằng do đang lâm bệnh mà đầu óc không tỉnh táo. Vì trước khi xảy ra tình trạng như vậy thì đã phải chuyển giao lại vị trí đó rồi, đó chính là Môn Phái. Chẳng hạn như giờ mà sư thúc lẩm cẩm muốn thân thiết với Tông Nam thì ta sẽ tống hắn vào Sám Hối Động và chỉ cho uống nước lã thôi."

"Thanh Minh à, đấy không gọi là chuyển giao, mà là giam cầm......"

"Không phải đâu ạ. Sư thúc. Chuyện đó phải gọi là tra tấn mới đúng."

Lâu Chủ Thiên Thương Lâu gật gù.

"Ra là các hạ đã nhìn thấy Cái Bang vận hành không bình thường nên đã nghĩ rằng chắc chắn sẽ có chuyện gì đó xảy ra. Vì vậy các hạ mới đến tận đây để tìm nguyên nhân. Đúng không?"

"Không phải."

"Hả? Không phải á?"

"Phải nói cho chính xác chứ. Ta không đến để xác nhận nguyên nhân."

"...... Vậy thì?"

Lâu Chủ Thiên Thương Lầu cau mày tựa hồ không hiểu gì cả.

Lúc đó, từ miệng Thanh Minh bất ngờ tuôn ra bốn chữ.

"Nghĩa Huyết Cái Bang."

Đó là một lời nói khó đoán ý tứ.

Nhưng kỳ lạ thay, Lâu Chủ Thiên Thương Lầu lập tức giật mình. Và hắn ta không thể che giấu được khí sắc dao động.

'Tại sao?'

"............"

Sự nghi ngờ ngập tràn trong đôi mắt của Bạch Thiên.

'Nghĩa Huyết Cái Bang' là một từ thường được sử dụng để chỉ nghĩa khí của Cái Bang. Nhưng tại sao hắn ta lại dao động với những lời nói bình thường như vậy?

"Cái Bang chắc chắn không còn như trước nữa. Cũng có thể như vậy chứ. Không phải tất cả các môn phái đều duy trì được mãi thời kỳ hoàng kim. Dù là tài năng hay năng lực tỏa sáng thì cũng sẽ có lúc ánh sáng đó lụi tàn."

"................"

"Nhưng khi ta gặp những đệ tử Cái Bang, suy nghĩ của ta đã thay đổi. Họ không phải những người không có năng lực. Vậy mà Cái Bang lại vô năng. Có một lý do khiến cho những việc vốn không thể nào xảy ra lại đang diễn ra. Đó là có ai đó đang làm cho Cái Bang trở nên vô năng."

Bạch Thiên nuốt khan. Những lời mà Thanh Minh đang nói nãy giờ quả thực rất nặng nề.

"Vì vậy, ta muốn biết. Ai đã khiến cho Cái Bang mà ta từng biết tụt dốc tới mức này? Ai là kẻ đã cố tình ngăn chặn không cho Cái Bang thực hiện đúng vai trò của mình?"

".... Các hạ".

"Vì vậy, ta không đến đây để xác nhận nguyên nhân."

Ánh mắt của Thanh Minh trở nên u ám.

"Ta đến đây để loại bỏ nó."

Bàn tay của hắn từ từ dịch chuyển xuống thanh kiếm đang đeo ở bên hông.

Gương mặt của Lâu Chủ Thiên Thương Lâu lập tức tái nhợt. Uy áp và căng thẳng ập tới lớn đến mức khiến hắn ta có cảm giác chỉ cần một ngón tay động đậy thôi cũng đủ khiến đầu hắn rơi xuống.

"Ngươi trả lời thử xem."

"................"

"Hãy tìm ra lý do đủ để thuyết phục được ta. Không thì ngươi chết chắc. Ta đảm bảo điều đó."

Đầu ngón tay của Lâu Chủ Thiên Thương Lâu khẽ run rẩy.