Chương 1499 : Ước mơ của đại thúc là trở thành Bang Chủ đúng không

Xoạt Xoạt.

Thanh Minh gần như đã trấn tĩnh lại, tiếng hai bàn tay chà xát vào mặt một cách thô bạo của hắn vang lên trong căn phòng yên tĩnh.

"Khư... ốm bệnh thì phải chết chứ."

"Ồ, lâu rồi mới nghe câu đó nhỉ."

"Tiểu Kiệt, ngậm cái miệng lại đi"

Thanh Minh nghiến răng và liếc xéo lên tầng trên. Khiến cho tình hình trở nên như thế này rồi làm như đã xong hết mọi chuyện vậy...

"Vậy nên là tổng kết lại thì..."

Càng nghĩ càng đau đầu nên Thanh Minh vừa nhấn mạnh vào thái dương vừa nói.

"Sáu phần thế lực Cái Bang đã nghiêng về phía các trưởng lão, và nếu chúng ta muốn tận dụng năng lực thông tin của Cái Bang, thì chúng ta phải đè bẹp các trưởng lão đó và tạo ra một Bang Chủ như chúng ta muốn, đúng không?"

"Đúng vậy."

"Lão ăn mày chết bầm đó!"

"A, A Di Đà Phật! Đạo trưởng hãy bình tĩnh!"

"Dừng lại đi, tiểu tử khốn! Dù sao thì đệ cũng là một đạo sĩ mặc võ phục, sao lại nói năng như thế với người đã khuất!"

Tuệ Nhiên và Nhuận Tông đang đứng chờ sẵn hai bên trái phải, liền nhanh chóng tóm lấy hắn và kéo hắn ta xuống. Thanh Minh không còn cách nào khác ngoài việc nhìn chằm chằm lên trần nhà.

Lúc đó, Chiêu Kiệt khẽ hỏi Bạch Thiên.

"Nhưng mà, sư thúc."

"Hả?"

"Tình hình lúc này có tệ lắm không? Hình như chỉ cần Bang Chủ giúp đỡ, đây sẽ là cơ hội tốt để can thiệp vào việc bố trí Bang Chủ kế nhiệm và chuyển hướng Cái Bang sang phe chúng ta."

"Đúng vậy, nếu mọi chuyện suôn sẻ thì sẽ như vậy. Nếu mọi việc thực sự suôn sẻ thì Cái Bang..."

Bạch Thiên nói tới đó thì dừng lại.

Vốn dĩ hắn định nói rằng 'Cái Bang có thể sẽ rút khỏi Cửu Phái Nhất Bang và gia nhập Thiên Hữu Minh không biết chừng'. Nhưng dù thế nào thì lời nói đó cũng không phù hợp để nói trước mặt Bang Chủ Cái Bang.

"Nhưng đó là chuyện khi mọi việc suôn sẻ, còn nếu mọi chuyện không ổn thì sóng gió sẽ không thể tưởng tượng nổi. Việc can thiệp vào chuyện kế nhiệm của môn phái khác là hoàn toàn trái với đạo nghĩa trên giang hồ. Không, chuyện đó không chỉ dừng ở mức độ trái đạo nghĩa, mà chẳng khác nào tuyên bố rằng sẽ trở thành kẻ thù với Cái Bang".

"Đến mức đó cơ ạ?"

"Con thử nghĩ tới việc vốn dĩ ta sẽ trở thành Chưởng Môn Nhân của Hoa Sơn, nhưng Tông Nam can thiệp vào tổ chức và đưa Bạch Thương lên làm Chưởng Môn Nhân xem."

"... Con thấy tốt mà?"

"................"

"À, không phải. Vậy đâu có được! Dù là việc tốt thì chúng ta cũng phải làm thì mới tốt chứ! Ở đâu có chuyện đám Tông Nam làm ra chuyện đó? Thiêu rụi Tông Nam sơn đi!"

"Đúng vậy, chính là thế đó."

Bạch Thiên hơi để ý đến Lý Tống Bạch đang chà xát mặt ở phía sau, rồi ho khan và tiếp tục.

"Dù sao... nếu sơ sẩy thì có thể xảy ra tình huống toàn bộ Cái Bang sẽ trở thành kẻ thù của chúng ta."

"Dù vậy thì nếu có Bang Chủ đứng về phe chúng ta, không phải tình hình sẽ khác sao?"

Lời nói đó vừa dứt, mọi người đều quay sang nhìn Phong Ảnh Thần Xảo. Bang Chủ Cái Bang nhận được ánh nhìn của mọi người, liền nở một nụ cười gượng gạo.

"Chuyện đó... tình hình bây giờ thì ta sẽ bị trục xuất trước tiên..."

"Tự hào quá nhỉ, tên khốn này!"

"Ôi trời, Thanh Minh à!"

"Bỏ tay ra, cái tay! Dù sao cũng là Bang Chủ mà, sư huynh! Sư huynh không được rút kiếm!"

"Quen tay."

Nhìn cảnh tượng các đệ tử Hoa Sơn chạy lại từ tứ phía và ghì lấy Thanh Minh, Phong Ảnh Thần Xảo bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

Nếu họ mà biết người họ đang ghì xuống là ai...

Khi Lưu Lê Tuyết bắt đầu dùng bao kiếm gõ gõ vào đầu Thanh Minh như vẫn thường làm, Phong Ảnh Thần Xảo quay đầu đi như không thể nhìn thêm được nữa.

Hành động vô luân, khi sư diệt tổ có một không hai trên giang hồ đang diễn ra. Chỉ là họ không biết thôi......

Nhuận Tông vừa ôm ghì lấy cánh tay của Thanh Minh vừa nói như rên rỉ.

"Sư thúc. Nếu việc xảy ra như thế này, sao chúng ta không xin hỗ trợ từ tổng bộ Thiên Hữu Minh?"

"Ý con là nói với Chưởng Môn Nhân và Thái Thượng Chưởng Môn Nhân rằng chúng ta sẽ can thiệp vào vấn đề kế nhiệm của Cái Bang, nên hãy cử những người biết dùng đao đến à?"

Trong khoảnh khắc, một thứ gì đó hiện lên trong tâm trí của Nhuận Tông.

Hình ảnh của Huyền Tông hai mắt giăng đầy tơ máu, tay cầm Mai Hoa Kiếm dốc toàn lực chạy đến Khai Phong. Chỉ nghĩ thôi cũng thấy....

"... Chắc bị đau tim mất thôi."

"Cần gì Thiên Ma nào nữa, đó chính là Thiên Ma đấy..."

"Chắc phát điên mất."

Nếu làm như vậy, không biết chừng họ sẽ phải dùng trán và đỉnh đầu của họ để kiểm tra xem Mai Hoa Động có bao nhiêu hạt cát mất.

"Buông ra!"

"Đệ hãy hứa là sẽ không gây chuyện đã."

"Biết rồi! Ta biết rồi nên bỏ ra đi!'"

"... Không đáng tin tí nào".

Dù mọi người đều không tin nhưng dù sao tất cả đều miễn cưỡng buông ra. Thanh Minh thở dài và ngồi xuống mép ghế. Hắn gãi đầu sồn sột bằng một tay và trợn mắt nhìn Phong Ảnh Thần Xảo.

Phong Ảnh Thần Xảo len lén tránh ánh mắt đó.

"Vậy mới gọi là đám ăn mày."

"... Xin thứ lỗi cho tại hạ".

"Chậc"

"Vậy, kẻ đứng đầu bên đối nghịch là ai?"

"Là Nhất Hổ Xảo Triệu Nam Thiên."

"Nhất Hổ Xảo?"

Phong Ảnh Thần Xảo lặng lẽ gật đầu.

"Quần Cẩu Nhất Hổ Triệu Nam Thiên. Bây giờ ông ta là người tập hợp các trưởng lão lại và muốn tự làm Bang Chủ".

"Còn chẳng phải là Quần Kê Nhất Hạc, mà lại là Quần Cẩu Nhất Hổ. Một con hổ giữa đàn chó à...?"

Khi Thanh Minh nheo mắt, Phong Ảnh Thần Xảo mở miệng với gương mặt buồn bã.

"Chắc các vị cũng đoán được... Ông ấy là người đáng lẽ phải lên vị trí Bang Chủ Cái Bang. Chỉ là..."

"Lão già kia tìm người nghe theo ý lão nên ngươi đã thành Bang Chủ?"

"Vâng, đúng vậy."

"... Thật đáng tiếc."

Trên lập trường của Triệu Nam Thiên, hẳn ông ta đã phát điên và nhảy bổ lên.

Chỉ cần nhìn vào biệt hiệu Quần Cẩu Nhất Hổ cũng có thể đoán được ông ta đã bị đối xử như thế nào trong nội bộ Cái Bang.

Vì người đó đã bị cướp vị trí Bang Chủ chỉ trong một buổi sáng mà không hề biết lý do vì sao.

"Ông ta là sư đệ của ngươi à?"

"Là sư huynh."

Khi Thanh Minh nhìn lại với vẻ mặt sưng sỉa, Phong Ảnh Thần Xảo từ từ cúi đầu xuống.

Chiêu Kiệt lại thì thầm với Bạch Thiên.

"Sư thúc, tình huống này là gì vậy?"

"Nhuận Tông luôn nghĩ là sẽ trở thành Chưởng Môn Nhân, nhưng một ngày đẹp trời vị trí đó lại bị con cướp mất."

"Ế? Vậy thì Hoa Sơn toang à?"

".............."

Tất cả mọi người nãy giờ vẫn nghe nhưng giả vờ như không nghe, trong giây phút bỗng ngơ ngác nhìn Chiêu Kiệt. Chiêu Kiệt giật mình.

"Sao thế?"

"Không, không có gì cả."

"Chỉ là thấy đệ đang hiểu đúng tình hình thôi."

"Rất thông minh."

"À, thì, tất nhiên rồi. Ờ, vậy nghĩa là con cướp vị trí của Nhuận Tông sư huynh và trở thành Chưởng Môn Nhân Hoa Sơn, thậm chí còn cố tình làm cho Hoa Sơn trở nên hỗn loạn, vậy nên là sư huynh đó tập hợp các sư đệ khác lại để lấy lại vị trí của mình?"

"Nếu so sánh thì đúng là như vậy."

"Ờ... sư thúc. Không biết có phải con chậm hiểu không, nhưng mà chuyện này hơi...?"

"Đúng nhỉ?"

Các đệ tử Hoa Sơn nhìn Phong Ảnh Thần Xảo, ánh mắt dần dần trở nên mập mờ.

"Hình như phía kia mới là chính nghĩa thì phải."

"... Còn bên đây là bất lương."

"Nói thật nếu là con thì con đã lật đổ từ sớm rồi."

Phong Ảnh Thần Xảo chỉ liên tục ho khan, và không có lý lẽ gì để phản bác. Vì hắn ta chỉ làm theo ý của Bang Chủ, nhưng những người khác sẽ không nghĩ như vậy.

"Dù sao thì, đó là lý do tại sao cái người tên Nhất Hổ Xảo gì đó đang cố gắng tập hợp các trưởng lão lại và định trở thành Bang Chủ. Họ tiến hành tới đâu rồi? Năm hay sáu phần?"

"Chuyện đó..."

"Chắc không phải là xong bảy phần rồi chứ?"

"Thực ra... họ đã hiệp ý xong với nhau rồi. Chỉ là trong tay họ đang không có thần vật của Cái Bang để xác nhận quyết định đó, nên vẫn đang trì hoãn thôi.".

Đồng tử của Thanh Minh rung chuyển dữ dội.

"Xong rồi á?"

"... Vâng".

"Ơ, này, nhìn nhà ngươi cũng không tới mức vô năng như thế, vậy mà từ trước tới giờ ngươi làm gì vậy?"

Đôi mắt của Phong Ảnh Thần Xảo hướng lên trên theo bản năng.

"Chuyện đó... Sư phụ bảo là ngài sẽ trực tiếp xử lý nên cứ chờ một chút..."

"... Không giải quyết gì, cứ để im thế?"

"Vâng."

"Trong lúc đó chỉ biết dùng Quy Tức Đại Pháp níu giữ hơi tàn, rồi vừa mở mắt ra thì đi như thế kia?"

"Nếu nói thì... Vâng."

"Khưzz............"

Ngay khi Thanh Minh nắm lấy gáy hắn và sắp ngã về sau, Đường Tiểu Tiểu đã đâm kim châm vào phía sau đầu hắn.

Ngay khi máu bắn ra, Đường Tiểu Tiểu thản nhiên nói.

"Muội đã lấy máu rồi nên huyết áp sẽ giảm. Tiếp tục đi, sư huynh."

"Khưưzzz."

Thanh Minh chà xát mặt một cách thô bạo rồi nghiến răng kèn kẹt.

"Vậy nên... Tình hình bây giờ là bọn họ chỉ cần đóng dấu là xong, nhưng ngươi đang cầm con dấu đó."

"Đúng vậy."

"Vậy thì bọn họ... không phải là không thể tìm ra ngươi, mà là không đi tìm. Vì thứ họ cần là thần vật chứ không phải ngươi. Vì không lý nào ngươi lại mang thần vật đến nơi này như một kẻ ngốc, và nếu ngươi có bị bắt thì họ cũng không dễ dàng có được vị trí đó."

"Chính xác."

"Vậy giờ chúng ta hoặc phải thuyết phục tất cả bọn họ, hoặc đánh bại họ để dựng lên một Bang Chủ mới?"

"Vâng."

"Đừng có nói mấy câu 'vâng, vâng' nữa! Tên khốn kiếp này!"

Ngũ Kiếm lạnh lùng ấn Thanh Minh đang nổi cơn điên xuống như để hắn lấy lại hơi thở, và chậm rãi lắc đầu. Cảm giác hoài nghi dồn dập ập tới. Tại sao mọi việc đều không dễ dàng giải quyết như thế này?

"Ư aaaaaaa!"

Thanh Minh đá vào Tuệ Nhiên đang kìm giữ hạ thể của hắn rồi đứng bật dậy.

"Vậy mới đúng chứ, làm gì có việc nào ta làm mà dễ dàng đâu?"

"Con định làm gì, Thanh Minh?"

Bạch Thiên hỏi. Đôi mắt của Thanh Minh giăng đầy tơ máu.

"Làm gì là làm gì? Tình hình trở nên như thế này rồi, bước đường cùng rồi còn gì! Hoặc Cái Bang chết, hoặc ta chết!"

"... Ơ, đây không phải việc cứ nhắm mắt làm liều được đâu?"

"Thôi được rồi!"

Thanh Minh khoanh tay như suy nghĩ một điều gì đó. Sau đó, hắn gật đầu thật mạnh.

"Dù vậy vẫn may là chúng ta ở Khai Phong, và bọn họ không biết chúng ta ở đây."

"Chuyện đó thì có ích gì chứ?"

"Vẫn tốt hơn là không. Và... Ừm, thiếu một thứ."

Thanh Minh chuyển ánh mắt sang Phong Ảnh Thần Xảo.

"Tên đó ở đâu?"

"Tên đó là sao ạ?"

"Tên đó đó!"

Phong Ảnh Thần Xảo lúng túng suy nghĩ trong chốc lát rồi bật ra tiếng thở phào 'a'.

"Nếu là người đó thì vừa đúng lúc..."

"Lũ Tổng Đà chết tiệt."

Trong con hẻm vắng vẻ không có dấu vết con người của Khai Phong, Hồng Đại Quang nhổ một ngụm nước bọt với vẻ mặt khó chịu.

Mỗi lần đến Tổng Đà là hắn ta lại không có cảm tình. Hơn nữa, còn bị kéo đến để ăn chửi thì làm sao vui vẻ cho được.

"Sao việc Từ Ô Cái gây ra lại trút giận lên đầu ta, chết tiệt. Bọn họ cũng không thể làm gì Từ Ô Cái mà!"

Hiện tại, Từ Ô Cái đang dẫn theo những đệ tử theo phe ông ta lưu lại ở Trường Giang. Rõ ràng đó là việc đã nhận được sự cho phép của Bang Chủ, nhưng các trưởng lão ở Tổng Đà lại đứng ngồi không yên vì không tóm được Từ Ô Cái.

Bây giờ nhìn bề ngoài thì Từ Ô Cái đã rời khỏi Cái Bang nên không thể gọi ông ta đến. Vậy nên Tổng Đà đã gọi Hồng Đại Quang vô tội về chịu trận thay.

Dù không như vậy thì hắn ta cũng mất hết tinh thần rồi, vì việc này mà bị gọi tới Tổng Đà mấy lần, nên trong lòng Hồng Đại Quang cũng sôi sùng sục.

"Ôi, mẹ kiếp! Bẩn quá đi mất. Hay là ta cũng rút lui luôn? Dù sao thì vị trí Bang Chủ cũng quyết định xong rồi, hay là đến cậy nhờ Thiên Hữu Minh... Không... dù sao thì so với phải ở dưới trướng con người kia, chỗ này vẫn tốt chán."

Hồng Đại Quang nhanh chóng thay đổi suy nghĩ. Dù có chết thì hắn ta cũng không có tự tin đi theo Tổng Sư Thanh Minh. Vì nếu nơi này là địa ngục thì chỗ đó là địa ngục vô gián.

"Phù."

Hồng Đại Quang nhổ nước bọt một lần nữa sau khi cố gắng ép bản thân xóa bỏ sự lựa chọn Thiên Hữu Minh. Đúng lúc hắn ta dịch chuyển những bước chân không muốn nhấc lên hướng về phía Tổng Đà.

"Chờ một chút"

"Hả?"

Ai đó đột nhiên xuất hiện trước mặt và khẽ kéo ông ta lại.

"Ai đó... Hửm? Lý Tống Bạch? Lý Tống Bạch của Tông Nam?"

"Rất vui được gặp Hoa Âm Phân Đà Chủ."

"Người Tông Nam sao tự nhiên lại như vậy với ta? Ta là người quen biết Hoa Sơn... Ế? Tần Kim Long đại hiệp? Ơ, các vị Tông Nam?... Ớ?"

Khi những người Tông Nam khác lần lượt xuất hiện phía sau lưng Tần Kim Long, Hồng Đại Quang trợn tròn mắt. Ngay sau đó... đôi mắt của hắn ta run rẩy dữ dội.

"Tông, Tông Nam? À, Không, Hoa..."

Hắn ta dùng tay bịt chặt miệng mình lại. Sau khi nhận ra người đứng phía sau cùng, toàn thân hắn ta run rẩy.

"Chuyện, chuyện gì... Không, mọi người mất trí rồi à? Rốt cuộc là đang làm trò gì...!"

"Ôi, đại thúc ăn mày."

"Hoa Sơn Thần Long! Này, cái tên kia..."

"Ước mơ của đại thúc là trở thành Bang Chủ đúng không?"

"Gì cơ?"

"Vốn dĩ bằng hữu tốt là dù người đó có hơi thiếu năng lực một chút thì vẫn hết lòng giúp đỡ để họ có được địa vị họ muốn."

".............."

"Hôm nay chính là ngày đại thúc có được địa vị đó."

Thanh Minh vừa nhìn Hồng Đại Quang đang hoảng hốt vừa cười khúc khích.