Chương 1506 : Đừng để bọn chúng thoát

Phong Ảnh Thần Xảo siết chặt nắm đấm, run rẩy.

Tất cả những điều này thực sự là lỗi của hắn ta ư? Theo lời của Kiếm Tôn đại nhân thì đây là kết quả của những việc hắn ta đã gây ra ư?

Hắn muốn hét lên rằng không phải. Rằng ý đồ của hắn không phải như thế này.

Nhưng hắn không có cách nào để phủ nhận.

“Nghĩa khí là thứ không tính toán mới gọi là nghĩa khí”.

Giọng nói lạnh lùng của Thanh Minh liên tục đập vào tai của Phong Ảnh Thần Xảo.

“Ngươi..... à không, các ngươi nói rằng các ngươi buồn lòng vì những người đã đặt cược tất cả mọi thứ vào nghĩa khí không có giá trị.”

“......”

“Ừ, buồn lòng chứ. Tiếc thương chứ. Nhưng chính vì vậy mới là Cái Bang. Chính vì vậy mới có giá trị để giữ gìn. Ngươi nhìn đi. Đây là Cái Bang mà ngươi định bảo vệ ư?”

Phong Ảnh Thần Xảo nhắm chặt mắt lại.

Vì hắn ta cũng đã nhìn thấy những thứ chứa đựng trong ánh mắt của các trưởng lão đang nhìn chằm chằm về phía này.

Đó là ánh mắt của những người dù hiểu rõ tình hình đang diễn ra như thế nào, nhưng vẫn tự lừa dối bản thân vì sự an toàn, vì lợi ích trước mắt.

Đến lúc này, Phong Ảnh Thần Xảo cũng không thể nào không minh ngộ.

Hắn ta và sư phụ của hắn – Huyền Phong Thần Xảo không biết đã bảo vệ được Cái Bang chưa, nhưng họ đã làm thay đổi Cái Bang mà họ đã cố gắng bảo vệ.

Hơn cả ý đồ của họ.

Những người đang tập trung tại đây không còn là những đệ tử Cái Bang của quá khứ đã từng có thể cống hiến tất cả vì dòng máu chính nghĩa sôi sục trong trái tim nữa. Họ giờ đây chẳng khác gì những kẻ buôn bán chỉ biết đến lợi ích.

Liệu nơi tập trung những người như vậy còn có thể gọi là Cái Bang?

Cũng giống như họ không biết rõ về hắn ta và Huyền Phong Thần Xảo, hai người họ cũng không biết rằng Cái Bang đang thay đổi như thế nào. Dù hai bên vẫn luôn ở ngay cạnh nhau, dõi theo nhau.

Liệu có thể đổ lỗi cho các đệ tử Cái Bang? Không, không thể được.

Dù tình hình như thế nào, thì người đưa ra chỉ thị rằng phải suy nghĩ cho sự an nguy của bản thân và lợi ích của Cái Bang trước tiên chính là Phong Ảnh Thần Xảo hắn.

“Quyền Chưởng Môn Nhân hãy lùi lại. Nếu bây giờ các hạ lui xuống, ta sẽ không hỏi tội đồng lõa với kẻ gian ác kia gây náo loạn đại sự của Cái Bang.”

Bạch Thiên nở nụ cười tươi rói.

“Trưởng lão nói là tội ư?”

Trong khoảnh khắc, Nhất Hổ Thần Xảo chột dạ và nhăn mày. Vì quá hưng phấn nên ông ta đã lỡ lời.

“Ta có thể hiểu rằng lời nói vừa rồi của trưởng lão cũng là lập trường của Cái Bang không?”

“..... Quyền Chưởng Môn Nhân.”

“Ý trưởng lão là trưởng lão của Cái Bang có thể hỏi tội Quyền Chưởng Môn Nhân của Hoa Sơn?”

Bạch Thiên không thể hiện khí thế áp đảo. Hắn cũng không vận khí để uy áp, cũng không phải ở tư thế công kích. Bạch Thiên chỉ đứng thẳng và ngay ngắn, thẳng thừng nhìn trực diện vào Nhất Hổ Thần Xảo.

Nhưng khoảnh khắc đó, những trưởng lão có mặt trong đại điện đã cảm nhận được một áp lực khủng khiếp khó diễn tả, từ một kiếm tu trẻ tuổi có tuổi đời chưa bằng nửa số tuổi của họ.

“Đúng không?”

Nhất Hổ Thần Xảo cắn chặt môi dưới mà không nói lời nào.

Thật khó để trả lời một cách vội vàng.

Nếu trả lời là không phải như vậy thì chẳng khác nào ông ta bị khuất phục, nhưng nếu trả lời ‘đúng như vậy’ thì không biết chừng sẽ rơi vào tình huống đối địch với Hoa Sơn.

Trong lúc Nhất Hổ Thần Xảo vẫn chìm đắm trong suy nghĩ, những trưởng lão ủng hộ ông ta mở miệng nói thay.

“Quyền Chưởng Môn Nhân! Đây không phải là trường hợp như vậy! Đồng lõa với kẻ mạo danh Bang Chủ Cái Bang còn chưa đủ, giờ lại còn uy hiếp cả trưởng lão của Cái Bang ư?”

“Dù là Hoa Sơn đi chăng nữa thì điều này cũng không thể chấp nhận được.”

Bạch Thiên khẽ liếc nhìn về phía họ. Các trưởng lão giật nảy mình.

Tuy nhiên, không giống như lo lắng của họ, Bạch Thiên bình tĩnh gật đầu.

“Chắc chắn...... lời các vị nói chí phải. Nếu người mà ta đồng hành là kẻ mạo danh Bang Chủ, thì ta phải tạ lỗi rồi. Không, không chỉ riêng bản thân ta, mà cả Hoa Sơn và Thiên Hữu Minh cũng phải chính thức tạ tội với Cái Bang chứ?”

“Dĩ nhiên......?”

“Tuy nhiên.”

Giọng nói của Bạch Thiên vang vọng rõ ràng trong đại điện.

“Nếu người mà ta đồng hành thực sự đúng là Bang Chủ của Cái Bang, thì lúc đó ai sẽ phải xin lỗi?”

“Chuyện, chuyện đó là ý gì......?

“Ta với tư cách Quyền Chưởng Môn Nhân của Hoa Sơn, đại diện cho Hoa Sơn đảm bảo rằng người đang đứng ở đây chính là Bang Chủ Phong Ảnh Thần Xảo.”

Các trưởng lão bàng hoàng trợn tròn xoe mắt. Đến mức đôi mắt họ như sắp rách toạc ra.

“Chuyện đó, các hạ đang nói gì vậy?”

“Ai phủ nhận người này không phải là Bang Chủ Cái Bang, thì hãy chứng minh điều đó cho Hoa Sơn thấy!”

Gương mặt của các trưởng lão tái mét tới mức trắng bệch không còn tí huyết sắc. Thậm chí ngay cả Nhất Hổ Thần Xảo cũng ngơ ngác nhìn Bạch Thiên tựa hồ như bị sốc trước những gì hắn nói.

Họ không phải là những người duy nhất bối rối trong tình huống này.

“..... Sư huynh”.

“Sao.....?”

“Chúng ta đã thống nhất làm như vậy à?”

“..... Ta chưa từng nghe nói vậy. Và......”

Nhuận Tông quan sát biểu cảm của Ngũ Kiếm và cười khẩy như thể không nói nên lời.

“Hình như những người khác cũng vậy.”

“...... Vậy sao con người đó lại làm thế?”

“Sao ta biết được?”

Đôi mắt của Nhuận Tông hướng về phía lưng của Bạch Thiên.

“Chỉ là..... không có gì xem xét. Nói sự thật thì cần gì có lý do?”

“...... Lỡ xảy ra sai sót, chắc chúng ta cũng không toàn mạng mà rời khỏi đây ấy?”

“Chắc là vậy. Nhưng mà chuyện đó cũng đâu chỉ mới có một hai lần đâu?”

“Chuyện này thì đúng vậy.”

Phong Ảnh Thần Xảo vừa nghe mấy lời trao đổi thì thầm vừa thẫn thờ quay lại nhìn Ngũ Kiếm.

Không chỉ Nhuận Tông và Chiêu Kiệt. Mọi người trong đoàn của Thanh Minh cũng chỉ hoang mang trước hành động bộc phát của Bạch Thiên chứ không hề có chút bất mãn nào.

Dù cho hành động vừa rồi của Bạch Thiên chẳng khác nào lời tuyên chiến sẽ đối đầu với hổ ngay giữa Tổng Đà Cái Bang chẳng khác gì hang cọp này.

‘Những người này rốt cuộc.....?

Trong lúc tất cả mọi người vẫn chìm trong hoang mang, cuối cùng Nhất Hổ Thần Xảo là người mở miệng.

“..... Quyền Chưởng Môn Nhân có thể chịu trách nhiệm về lời vừa nói không?”

Ánh mắt của Nhất Hổ Thần Xảo và Bạch Thiên chạm nhau trong không trung.

“Nếu người đó là Bang Chủ Cái Bang, thì đồng nghĩa với việc ta và các trưởng lão Cái Bang đã công bố thông tin dối trá. Quyền Chưởng Môn Nhân có thể chịu trách nhiệm về lời nói đó không?”

“Không, thưa trưởng lão.”

Bạch Thiên mỉm cười và lắc đầu.

“Có lẽ chúng ta nên làm rõ một điều. Nếu người này thực sự là Bang Chủ Cái Bang, thì người tung tin sai sự thật chính là trưởng lão. Chứ không phải ‘trưởng lão và các trưởng lão khác’.”

Đôi mắt của Nhất Hổ Thần Xảo hơi dao động.

Bạch Thiên nhìn các trưởng lão khác mà không nhìn Nhất Hổ Thần Xảo, tiếp tục.

“Trưởng lão không thể một tay che trời! Ta sẽ truyền tải một cách rõ ràng những gì ta biết, những gì ta đã nhìn thấy và nghe được ở đây.”

“Nhảm nhí!”

Nhất Hổ Thần Xảo bùng nổ sự tức giận.

“Chẳng phải Hoa Sơn muốn lôi kéo Cái Bang về Thiên Hữu Minh à? Ai có thể chứng minh rằng trong tình huống như vậy, các ngươi không có mưu đồ gì cả!”

“A Di Đà Phật. Chuyện đó thì có gì khó đâu?”

Lúc đó, Tuệ Nhiên lặng lẽ bước ra từ phía sau Bạch Thiên và làm thế bán chưởng.

“Nếu không phải là người Hoa Sơn thì có thể chứng minh được chứ?”

“..... Tuệ Nhiên của Thiếu Lâm. Ngươi.....”

Nhất Hổ Thần Xảo cắn chặt môi.

“Ngươi là kẻ bị đuổi khỏi Thiếu Lâm. Và đã nổi tiếng trên giang hồ rằng luôn đồng hành cùng với Hoa Sơn Ngũ Kiếm, làm sao có thể tin được lời nói của ngươi chứ!”

Ngũ Kiếm nghe thấy liền bật ra nụ cười mỉa mai.

“Bây giờ tiểu sư phụ gần như bị coi là người Hoa Sơn rồi nhỉ.”

“Nhưng mà điều đấy cũng có sai đâu?”

“Nuôi tóc là được.”

“Lưu sư thúc, chuyện đó hơi không thoải mái?”

Trên thực tế, chỉ trích của Nhất Hổ Thần Xảo rất sắc bén và hợp lý.

Theo góc nhìn của các môn phái khác, Tuệ Nhiên chẳng khác nào là người của Hoa Sơn rồi. Lời biện hộ cho Hoa Sơn từ miệng hắn ta hẳn nhiên không có sức mạnh.

Nhưng.

“Vậy thì”

“Ừm, không còn cách nào khác.”

“Xin lỗi nhưng mà......”

Ánh mắt của Ngũ Kiếm, Tuệ Nhiên và Phong Ảnh Thần Xảo từ từ nhìn về một phía.

Người nhận được ánh nhìn từ mọi người bỗng giật nảy mình như hốt hoảng. Nhưng sau một lát, hắn ta nặng nề gật đầu như thể đã quyết tâm điều gì đó và bước lên phía trước.

“Vậy thì.....”

Hắn đứng cạnh Tuệ Nhiên và vỗ vào ngực mình.

“Tại hạ cũng như Hoa Sơn, xin đảm bảo rằng vị này là Phong Ảnh Thần Xảo, Bang Chủ Cái Bang.”

“Các hạ là.....”

“Lý Tống Bạch của Tông Nam.”

Lý Tống Bạch nhìn Nhất Hổ Thần Xảo và nói một cách dứt khoát.

“Tại hạ không dám đại diện cho Tông Nam, nhưng với tư cách là một kiếm tu, và là nhân sĩ võ lâm, tại hạ đảm bảo rằng vị này là Bang Chủ Cái Bang”.

Gương mặt của Nhất Hổ Thần Xảo trắng bệch trong giây lát.

Không phải nơi nào khác mà lại là Tông Nam.

Cho dù kiếm tu trẻ tuổi kia không đại diện cho lập trường của Tông Nam, nhưng việc một người xuất thân từ Tông Nam đồng tình với việc làm của Hoa Sơn vốn không phải là việc bình thường.

Nếu Hoa Sơn và Tông Nam cùng chung ý thì không ai trong thiên hạ này sẽ nghi ngờ tính đúng đắn của việc đó nữa.

Bởi họ biết rằng hai môn phái này dù chỉ có bất đồng nhỏ thôi cũng đủ khiến mối quan hệ của họ xa cách tới tận trăm năm.

Nhất Hổ Thần Xảo nuốt khan và cắt ngang lời nói bằng một giọng lạnh lùng.

“Các hạ lấy tư cách gì để đảm bảo? Ngay từ đầu, Hoa Sơn đã chẳng hỏi ý của Tông Nam mà.”

Lý Tống Bạch hơi nghiêng đầu khi nghe thấy lời nói đó.

“Tại hạ không hiểu ý của trưởng lão.”

“Gì cơ......?

“Tại hạ tuy không phải là người hiển minh, nhưng cũng không đần độn đến mức không biết đúng sai. Tại hạ đảm bảo những gì bản thân mắt thấy tai nghe, thì có liên quan gì tới lập trường của bốn phái chứ?”

Đôi mắt của Nhất Hổ Thần Xảo giận sôi sùng sục.

Lập luận hay lắm. Lập luận chặt chẽ không thể bắt bẻ.

“Trưởng lão sẽ làm gì?”

Bạch Thiên nhìn chằm chằm vào Nhất Hổ Thần Xảo bằng đôi mắt sắc bén.

“Hoa Sơn, Thiếu Lâm và cả Tông Nam đều đã đảm bảo vị này là Bang Chủ. Dù vậy trưởng lão vẫn định tiếp tục chủ trương phủ nhận điều này sao?”

“...............”

“Hay là bây giờ trưởng lão sẽ thừa nhận vị này là Bang Chủ và sửa đổi những việc sai trái?”

Nhất Hổ Thần Xảo nhìn lần lượt Bạch Thiên, Tuệ Nhiên, Lý Tống Bạch, và cả Phong Ảnh Thần Xảo, không sót một ai. Rồi ông ta lại nhìn các trưởng lão. Có thể thấy ông ta đang không biết phải làm thế nào.

Ánh mắt ông ta di chuyển một lượt, cuối cùng dừng lại ở Thanh Minh. Nhất Hổ Thần Xảo im lặng chăm chú nhìn Thanh Minh như thế một lúc, rồi từ từ mở miệng tựa hồ đã quyết tâm điều gì đó.

“Có hai loại thông tin đúng.”

Không biết từ lúc nào mà giọng điệu của ông ta đã thay đổi hoàn toàn.

Nhất Hổ Thần Xảo vẫn luôn cố gắng kiểm soát tối đa tình hình giờ đã hoàn toàn biết mất. Người đứng ở đây bây giờ chính là trưởng lão của Cái Bang đang phun trào khí thế khủng khiếp như chứng minh rằng tại sao ông ta lại có biệt hiệu ‘Quần Cẩu Nhất Hổ’.

“Một là đúng ngay từ đầu. Và hai là..... cuối cùng trở thành đúng”.

“Trưởng lão!”

“Việc đã đến nước này, không còn cách nào khác. Thông tin ‘Bang Chủ đã tạ thế’..... cuối cùng phải trở thành thông tin đúng.”

Áaaaaaaaaa!

Tiếng hét của Nhất Hổ Thần Xảo vang ra như tiếng gầm của một con cọp.

“Đừng để bọn chúng thoát! Và hãy chém đầu kẻ mạo danh Bang Chủ và mang đến cho ta!”

Trong nháy mắt, bên trong đại điện bao trùm hàn khí lạnh buốt.