Khí thế khủng khiếp bao trùm bên trong đại điện.
Bầu không khí vốn đã căng thẳng nhưng vẫn cố gắng giữ ‘hòa bình’ giờ đây đã trở nên nguy hiểm tới mức có thể biến thành chiến trường trong nháy mắt.
“Khoan, khoan đã! Hãy dừng lại, trưởng lão!”
Sửu Diện Cái vội vàng hét toáng lên với vẻ mặt xanh như tàu lá.
“Trưởng lão nói thế là ý gì? Chém đầu là sao? Người đó.....!
“Câm mồm!”
Ngay cả trước khi Sửu Diện Cái nói dứt câu, giọng nói tức giận ầm ầm của Nhất Hổ Thần Xảo đã đâm thẳng vào màng nhĩ của ông ta.
“Thật là bực mình! Ngươi vẫn chưa hiểu tình hình ư? Nếu chúng ta dừng lại tại đây, Cái Bang sẽ trở thành trò cười của thiên hạ, ngươi không hiểu điều đó à?”
“...............”
Khí thế của Nhất Hổ Thần Xảo trong chốc lát đã khiến Sửu Diện Cái ngậm chặt miệng lại.
“Ta sẽ không yêu cầu ngươi giúp đỡ! Nhưng ít nhất cũng đừng cản trở! Ai không thấy hãy quay đầu đi, ai không giúp thì hãy ra khỏi đây! Ngay lập tức!”
Trước khí thế hệt như con cọp dữ đang phẫn nộ, Sửu Diện Cái ngập ngừng rồi lùi ra sau.
Thực sự, nếu ông ta nghiến răng và quyết tâm phản kháng thì có thể làm được. Tuy nhiên, ông ta nghĩ về ý nghĩa của lời nói của Nhất Hổ Thần Xảo nên cuối cùng đã không mở miệng.
“Ư......”
Sửu Diện Cái cắn chặt môi và chìm trong đắn đo, cuối cùng đã bật ra một tiếng rên rỉ như than thở.
“Trưởng lão, Hoa Sơn.....”
“Ta biết. Nhưng đừng quên rằng ta là Nhất Hổ Thần Xảo.”
Sửu Diện Cái đã hoàn toàn bị đè bẹp trong cuộc chiến khí thế với Nhất Hổ Thần Xảo, lén nhìn Phong Ảnh Thần Xảo như vẫn còn luyến tiếc. Hai người chạm mắt nhau một lúc. Sửu Diện Cái bày ra vẻ mặt cay đắng, và quay người rời khỏi đại điện.
“Ưm”
“..... Hư ư”.
Các trưởng lão nãy giờ nín thở theo dõi sự đối đầu của hai người, cuối cùng bật ra tiếng rên rỉ.
Điều này đồng nghĩa với việc họ đã quyết định phải làm gì.
Những trưởng lão không thể đối địch với Bang Chủ thực sự, nhưng cũng không dám chống lại những người đang bừng bừng khí thế cao ngất kia đã cúi đầu và rời khỏi đại điện.
Một vài người trong số họ lén nhìn Phong Ảnh Thần Xảo không rõ là do luyến tiếc hay do cảm giác tội lỗi. Tuy nhiên, số người như thế cũng không nhiều.
“Chậc”
Nhất Hổ Thần Xảo nhìn những trưởng lão trù trừ bước ra ngoài và chậc lưỡi.
Những kẻ không có dũng khí để lật đổ ô nhục, cũng không có quyết tâm đớn hèn một cách triệt để. Đây chính là những kẻ đang gặm nhấm Cái Bang bây giờ.
Nhưng Nhất Hổ Thần Xảo không ghét họ. Vì ông ta có người khác để ghét. Ông ta nhìn Phong Ảnh Thần Xảo một lúc rồi chuyển ánh mắt sang Bạch Thiên.
“Ta sẽ cho các ngươi một cơ hội.”
“.....”
“Nếu các ngươi hứa rời khỏi đây và giữ kín mọi chuyện, Cái Bang sẽ trở thành bằng hữu với các ngươi. Nhưng nếu không, các ngươi sẽ chết ở đây”.
Nơi này chính là Tổng Đà của Cái Bang, thêm nữa, con người kia là người dẫn dắt các trưởng lão Cái Bang, vậy nên lời ông ta vừa nói chẳng khác nào một lời đe đọa.
“Các ngươi định thế nào?”
Tuy nhiên, Bạch Thiên nghe xong lời đe dọa đó, vẫn bình thản.
“Chết ư?”
Bạch Thiên suy nghĩ lại một lúc, rồi nhún vai.
“Trưởng lão có tự tin xử lý được hậu quả không?”
“Có vẻ như ngươi tin vào Hoa Sơn, nhưng đáng tiếc là ta sẽ không cho Hoa Sơn cơ hội nào để ra tay. Ta sẽ biến chỗ này thành lễ tưởng niệm cho các đệ tử bất hạnh thiệt mạng vì ngăn chặn đám ác tặc Ma Giáo xâm nhập vào Cái Bang.”
Trên môi Bạch Thiên bày ra điệu cười khẩy.
Vì ý ông ta là sẽ giết sạch mọi người ở đây và đổ tội cho Ma Giáo.
“Nghe những điều trưởng lão nói, có vẻ như những chuyện như thế này không chỉ mới xảy ra một hai lần. Đến bây giờ trưởng lão đã xử lý bao nhiêu người theo cách đó rồi?”
“......”
“Chắc chắn là những người xử lý thông tin rất đáng sợ. Vì có thể biến những điều không phải là sự thật thành sự thật. Nhưng mà..... so với chuyện đó, thì còn rất nhiều điều mà trưởng lão không biết.”
“Ý ngươi là gì?”
Xoẹt.
Bạch Thiên từ từ rút thanh kiếm lên.
Ý đồ của hành động này rất rõ ràng. Khuôn mặt của Nhất Hổ Thần Xảo đanh lại. Bạch Thiên rút thanh kiếm ra và nhìn chằm chằm vào Nhất Hổ Thần Xảo bằng đôi mắt bình tĩnh tới lạnh lẽo.
“Thật đáng tiếc, uy hiếp không phải là phương pháp phù hợp để đối phó với Hoa Sơn. Đó là phương pháp sai lầm nhất. Ra là Cái Bang không biết điều mà cả Thiếu Lâm và Tà Bá Liên đều biết nhỉ?”
“...... Tên tiểu tử hỗn xược.”
“Ta chỉ muốn trưởng lão giữ lời. Trưởng lão đã nói rằng nếu trưởng lão nói dối thì sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm”.
Bạch Thiên mỉm cười và đứng với tư thế phòng thủ.
“Hoa Sơn rất nhạy cảm với từ trách nhiệm. Vì vậy..... ta không nghĩ rằng chúng ta cần phải dài dòng hơn nữa. Đúng không?”
Nhất Hổ Thần Xảo cười khẩy và nói.
“...... Hoa Sơn đúng là Hoa Sơn.”
Ông ta cũng biết.
Hoa Sơn đã liều mạng tiến đến Đảo Hải Nam – nơi Tà Bá Liên thống trị. Những người như vậy tuyệt đối sẽ không bị đánh bại ý chí và khuất phục trước tình huống khó khăn.
Tuy nhiên, lúc này ông ta lại phải nhìn họ bằng ánh mắt mới mẻ. Vì thái độ khi lựa chọn con đường hiểm nguy của họ quá thẳng thắn và đường hoàng.
Đứng trước những người như vậy, Nhất Hổ Thần Xảo càng không thể chùn bước.
Nếu không phải do Phong Ảnh Thần Xảo kia..... nói không chừng Cái Bang cũng đã có thể nuôi dưỡng được những võ giả trẻ tuổi như vậy?
“...... Nếu đã thế.”
Rầm!
Nhất Hổ Thần Xảo đạp mạnh xuống sàn đại điện. Cùng lúc đó, từ cơ thể ông ta phát ra khí thế vô cùng khủng khiếp.
“Đừng oán trách ta. Đây là do các ngươi lựa chọn!”
Chiêu Kiệt và Nhuận Tông nhận ra bây giờ đã không còn khả năng đối thoại thêm nữa, lập tức rút kiếm và bước ra phía trước. Chiêu Kiệt đứng bên trái của Bạch Thiên, rên rỉ.
“Con biết kết cục sẽ thành như vậy mà!”
“Ơ, nếu vậy thì nói chuyện làm gì cho lãng phí thời gian? Ngay từ đầu rút kiếm ra có phải nhanh không.”
“..... Cả hai ồn ào quá”.
“A Di Đà Phật. Có gì lạ đâu. Quyền Chưởng Môn Nhân luôn hành xử theo cách này mà.”
“Sư thúc vẫn luôn vậy mà.”
“Bất tài.”
Tuệ Nhiên, Đường Tiểu Tiểu, và cả Lưu Lê Tuyết cũng bước lên với vẻ mặt lạnh lùng như thể bảo vệ Bạch Thiên. Trong khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, họ bỗng cảm thấy nghi hoặc như thiếu cái gì đó, liền đồng loạt quay lại nhìn phía sau.
Khuôn mặt của người nhận được những ánh mắt tĩnh lặng đó, đã biến sắc tới mấy lần.
Nhưng mà......
“Phù!”
Nam nhân tên Lý Tống Bạch điều chỉnh hơi thở rồi bước lên phía trước và rút kiếm ra. Một luồng kiếm khí lam sắc và gọn gàng tuôn ra từ đầu kiếm.
Chiêu Kiệt mỉa mai.
“Lúc nãy ngươi đường đường chính chính như vậy mà đến lúc đánh nhau thì có vẻ sợ nhỉ?”
“Làm gì có chuyện đó!”
Lý Tống Bạch nở nụ cười cay đắng. Sau đó hắn lén lút liếc nhìn về phía Thanh Minh ở phía sau.
“Nếu đây là điều đúng đắn...... tại hạ sẽ không ngần ngại đi theo con đường đó, dù khi rời khỏi đây có bị đánh gãy chân đi chăng nữa.”
“Nhưng mà hình như ngươi hơi do dự thì phải?”
“Không phải như vậy......”
“Hửm?”
Lý Tống Bạch bày ra vẻ mặt tràn đầy quyết tâm, đột nhiên thở dài tới mức muốn lún cả mặt đất.
“Nếu mà còn sống sót ra khỏi đây thì tại hạ cũng không biết phải giải thích thế nào với đại sư huynh.....”
“Oa......”
“Nổi hết cả da gà.”
“Nếu là ta thì ta sẽ đào tẩu.”
“Sư thúc bỏ trốn rồi mà.”
“Ồn ào quá!”
Ngũ Kiếm vừa cảnh giác phía trước vừa bày tỏ sự thương cảm tới Lý Tống Bạch. Chỉ tưởng tượng ra cảnh Tần Kim Long kia nhăn nhó như ác quỷ thôi cũng làm những người ở đây run rẩy.
“A Di Đà Phật. Tất cả đều là nghiệp báo.”
“..... Tiểu sư phụ đó có đúng là Phật Tử không vậy?”
Lý Tống Bạch lắc đầu nguầy nguậy và lại nắm chặt lấy thanh kiếm.
“Dù vậy ta cũng không ngờ lại cãi nhau với Chính Phái......”
Đúng lúc đó.
“Ồ ồ ồ!”
Á á á á á á á á á á á á á á!
Nhất Hổ Thần Xảo phóng ra nguồn nội công khủng khiếp về phía Phong Ảnh Thần Xảo. Sắc mặt của Phong Ảnh Thần Xảo thay đổi hoàn toàn.
“Kìa, tính cách cũng nóng vội quá mà.”
Phậppppp!
Ánh sáng chói lóa như muốn chia đôi đại điện chẻ đôi chưởng kình đang bay tới về hai phía.
Phịch.
Trong giây lát, Thanh Minh đã lao tới xẻ đôi chưởng kinh nhằm vào Phong Ảnh Thần Xảo, rồi hắn mỉm cười và nhìn Nhất Hổ Thần Xảo.
“Chỉ xét đến tính cách thì ngươi giống hệt đại ca của mấy tên Tà Phái đó.”
“ Hoa Sơn Kiếm Hiệp!”
“Nếu ngươi muốn giết Bang Chủ thì thử giết ta trước đi.”
Thanh Minh vung thanh Ám Mai Kiếm trong tay và chỉ vào Nhất Hổ Thần Xảo.
“Nếu ngươi có đủ khả năng.”
“Tên ngạo mạn.”
Nhất Hổ Thần Xảo nghiến răng kèn kẹt.
“Đến đây! Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết trời cao bao nhiêu.”
“À à, chắc ta biết rõ hơn ngươi đấy.”
“Ngươi!”
“Ta nói cho biết sự thật mà cũng nổi giận nhỉ? Mấy đứa ăn mày hỗn láo này.”
Khi Thanh Minh chậc lưỡi, Phong Ảnh Thần Xảo vội lên tiếng với vẻ mặt căng thẳng.
“Cẩn thận, Kiếm Hiệp. Sư huynh rất mạnh”.
“Lẽ nào ngươi đang nói với ta đấy hả?”
“...... Xin thứ lỗi. Tại hạ đã thất lễ rồi ạ.”
“Ta không thể đùa giỡn được nhỉ?”
Thanh Minh đã cười phá lên. Tựa hồ thân thiết với người này lắm.
Trước đây, đây là phản ứng quá hiển nhiên, nhưng bây giờ phản ứng này thật gượng gạo. Vì xung quanh có quá nhiều người quở mắng.
“Thanh Minh à! Đến rồi!”
“Ta biết!”
Các trưởng lão của Cái Bang đồng loạt lao về phía họ. Cái Bang là môn phái tận dụng tốt nhất chiêu thức của số đông. Những trưởng lão Cái Bang có lợi thế số đông tuyệt đối không phải là đối thủ dễ dàng.
“Phải vậy chứ mấy tên ăn mày!”
Từ miệng của Thanh Minh phát ra tiếng hét hệt như sấm rền.
“Quét sạch bọn chúng!”
“Ư aaaaaaaa!”
Ngay khi lời nói của Thanh Minh vừa dứt, Chiêu Kiệt là người đầu tiên phóng ra tia sáng nhằm vào các trưởng lão. Sau đó, các thành viên khác cũng nhảy vào các trưởng lão mà không hề do dự.
“Ơ?”
“Cái lũ này!”
Gương mặt của các trưởng lão ngập tràn vẻ hoang mang. Họ không ngờ được số ít người đó lại tấn công trước thay vì phòng bị.
“Khư ặc!”
Khoái kiếm của Chiêu Kiệt nhanh đến mức không thể nhìn thấy đã ngay lập tức xuyên qua bờ vai của trưởng lão Cái Bang. Tiếng la hét thảm thiết của trưởng lão đã làm thay đổi bầu không khí của đại điện ngay lập tức.
“Tên khốn!”
Trong giây lát, các trưởng lão đứng hai bên trái phải của Chiêu Kiệt liên tiếp tung chưởng vào hai bên hông hắn. Tuy nhiên, chưởng đó đã bị hai cán kiếm phía sau lao lên chặn lại.
Một kiếm là của Nhuận Tông, và một kiếm còn lại là của Lý Tống Bạch.
Lý Tống Bạch chặn chưởng của trưởng lão Cái Bang trong một nhát, nét mặt liền cứng đờ. Nội lực chứa trong chưởng đó rất mạnh.
“Cẩn thận......”
Tuy nhiên, ngay cả trước khi Lý Tống Bạch kịp cảnh báo phải cẩn thận, Chiêu Kiệt đã lao lên phía trước phóng ra hàng chục kiếm ảnh.
“Áaaaa!”
“Cẩn thận đó! Không phải kiếm của lũ tiểu tử tầm thường đâu!”
Khi các trưởng lão ngập ngừng trước kiếm khí nhanh và sắc bén đó, các đệ tử Hoa Sơn không bỏ lỡ thời cơ, đã dồn ép đối phương.
“Hãy tấn công ngay lập tức!”
Kiếm khí đỏ rực rơi xuống đầu các trưởng lão đang hốt hoảng. Trước kiếm khí chứa đầy sát khí đó, cơ thể các trưởng lão ngay lập tức nhợt nhạt như mất hết máu vậy.
“Tránh raaaa!”
Áaaaaaaaa!
Một tiếng nổ lớn tới đinh tai nhức óc vang lên. Máu của các trưởng lão phun dọc quỹ đạo mà kiếm chiêu của Ngũ Kiếm tạo ra.
“..... Vậy thì mới giống Tà Phái chứ”
Thanh Minh lắc đầu nguầy nguậy. Nhìn thoáng qua thì thực sự chẳng phải rất giống cảnh tượng Tổng Đà Cái Bang bị Tà Phái tấn công sao. Kiếm khí nhuốm đẫm sát khí tới mức có nhầm lẫn như vậy cũng không có gì là lạ.
“Cũng phải...... Phải vậy thì mới là Hoa Sơn chứ.”
Thanh Minh cười toe toét nhìn chằm chằm vào một người vẫn chưa hoàn toàn tham gia vào trận chiến này.
“Ngươi đang nghĩ là dù sao thì chỉ cần bắt được Bang Chủ là kết thúc, phải không?”
“.....”
“Nhưng mà làm sao đây? Hình như chúng ta cũng vậy mà. Không phải chỉ cần một mình ngươi chết là xong sao? Tính cách đó đâu có phù hợp làm Bang Chủ đời tiếp theo chứ?”
Khuôn mặt của Nhất Hổ Thần Xảo méo mó.
“..... Tên khốn......”
“Chỉ cần bắt tên đầu sỏ là được. Đúng không?
Thanh minh xoay kiếm lại.
“Đừng lo. Dù là ăn mày thì Chính Phái cũng là Chính Phái nên ta sẽ chém gọn gàng. Ta là người biết phân biệt đối xử rõ ràng mà”
Thanh Minh nhe răng cười.
“Vậy nên kết thúc nhanh nào.”
Phậppp!
Thanh Minh ngay lập tức thu hẹp khoảng cách và lao tới. Ám Hương Mai Hoa Kiếm trên tay hắn cuộn trào luồng kiếm khí đỏ rực.