Các đệ tử Hoa Sơn không biết phải làm thế nào khi nhìn thấy Phong Ảnh Thần Xảo đang nghiến răng chặt tới nỗi gân cổ nổi rõ mồn một. Riêng một người vẫn đứng cười hê hê.
“Âyy, đừng khách sáo.”
“.........”
“Không cần phải làm quá thế. Đó là chuyện đương nhiên thôi! Hahahaha!”
Phong Ảnh Thần Xảo hoàn toàn mất hồn.
Các đệ tử Hoa Sơn vỗ tay tán thưởng trong lòng.
‘Thanh Minh của chúng ta giỏi quá!’
‘Thì ra con người không tinh ý đôi khi cũng có ích.’
‘Có đúng là hắn không tinh ý không? Tiểu tử đó tinh hơn ma quỷ ấy chứ, hắn cố tình phải không?’
‘Vậy thì sao đâu?’
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, sắc mặt của Phong Ảnh Thần Xảo thay đổi tới chục lần, khó khăn lắm ông ta mới bình tâm lại và thở dài thườn thượt tới mức lõm cả mặt đất.
“............... Dù sao cũng xin đa tạ các vị”.
Cảm xúc phức tạp và kỳ lạ đan xen.
Hoa Sơn đã cứu ông ta là sự thật, và loại bỏ phần bị mục nát của Cái Bang cũng là sự thật.
Không, nếu chỉ cắt bỏ mỗi tay chân thôi thì đã may. Sự thật là một nửa tài sản cũng tiêu tùng cả....... càng nghĩ càng đau đầu.
“Vậy bây giờ Bang Chủ định tính sao?”
“Trước tiên....... phải giải quyết từ chuyện Tổng Đà bị sụp đổ. Và....”
Phong Ảnh Thần Xảo vuốt cằm.
“Ta sẽ rời khỏi vị trí Bang Chủ ngay sau khi an bài xong xuôi cho các trưởng lão.”
“An bài ư?”
“Ta đã nghĩ rằng mình phải giữ lời hứa sẽ không hỏi tội các trưởng lão, nhưng ta không thể cứ để như vậy được. Vì lần này ta đã nhận ra rằng quyền lực trao cho họ là quá lớn.”
“Hừm.”
Thanh Minh nhìn Phong Ảnh Thần Xảo với ánh mắt kỳ lạ. Dường như muốn hỏi ‘đó mới thực sự là ý đồ của ngươi hả’. Trước ánh nhìn lộ liễu của Thanh Minh, Phong Ảnh Thần Xảo tiếp tục nói như thể không còn cách nào khác.
“Nếu họ vẫn ở vị trí như hiện tại, Tân Bang Chủ sẽ khó lòng vận hành Cái Bang theo ý của hắn. Con người không dễ dàng thay đổi, vì vậy ta phải ôm theo những người đã khiến Cái Bang như thế này cùng rút lui.
“Tân Bang Chủ?”
“Đúng vậy.”
Thanh Minh gật gù. Liền sau đó, hắn khựng lại ngay lập tức.
“Vậy lẽ nào Bang Chủ kế nhiệm là.......”
“Chính là ‘lẽ nào’ mà các hạ đang nghĩ đến.”
Ánh mắt của các đệ tử Hoa Sơn đồng loạt quay sang bên cạnh. Hồng Đại Quang đang đứng ngập ngừng ở đó hệt như một kẻ bị lãng quên.
“Sao? Gì?”
Gương mặt của các đệ tử Hoa Sơn thoáng qua nhiều cảm xúc.
“Ơ, Được rồi, thật ra thì....... không có lựa chọn nào khác.”
“Sau khi gây náo loạn như vậy, bây giờ bảo người khác làm Bang Chủ, có gì đó hơi lạ nhỉ?.”
“Đúng vậy. Đúng là vậy, nhưng.............”
Các đệ tử Hoa Sơn nhìn nhau, trên mặt họ hiện rõ ràng một nghi vấn duy nhất.
‘Sẽ không sao chứ?’
Dù sao thì cũng bất an. Đại thúc kia mà làm Bang Chủ của Cái Bang..........
“Đã quyết định rồi sao?’”
“Vâng, thưa Kiếm Hiệp”
“....... Thật á?”
“.............”
“Thật hả? Thật hả? Ngươi không chút hối hận chứ? Có đối sách gì không? Ơ, ngươi đang nghĩ gì mà.......”
“Này, tiểu tử thối! Sao lại đối xử như vậy với ta hả?”
“Ơ. Ta hiểu rõ lão mà! Lão không thể sai khiến được bất cứ ai!”
“Ờ thì lúc đấy gấp gáp, nói bừa gì chẳng được!”
“Cái gì, tiểu tử này? Vậy mà ngươi vẫn là đạo sĩ được hả?”
Thanh Minh trợn mắt.
“Này, cũng có phải là dọn sẵn cỗ cho chó....... à, cho ăn mày ăn đâu. Định làm sống lại Cái Bang nhưng càng làm càng nát nhỉ?”
“Ta đã giúp ngươi bao nhiêu rồi chứ, tên tiểu tử này!”
“Đấy mà là giúp á? Chuyện đấy á?”
Phong Ảnh Thần Xảo vừa nhìn hai người tranh cãi ầm ĩ vừa cười, rồi nói bằng giọng điềm tĩnh.
“Không quan trọng năng lực như thế nào, mà là khả năng phán đoán.”
“Hửm?”
“Nếu có chỗ nào đó thiếu sót, thì những người khác giúp đỡ là được. Có vị trí cho người làm việc đó. Điều quan trọng không phải là người đó có năng lực vượt trội mà là đi đúng đường.”
Ánh mắt của Phong Ảnh Thần Xảo kiên quyết tựa hồ đã hạ quyết tâm chắc chắn.
“Và đó không phải là ý của ta. Nhất Hổ Thần Xảo đã ra sức tiến cử. Vậy thì có thể trấn áp sự phản đối của các trưởng lão ở mức độ nào đó.”
Thanh Minh nhìn Hồng Đại Quang với vẻ mặt bực bội. Rồi ngay lập tức thở dài.
“Đừng thở dài trước mặt người ta!”.
“Là ăn mày mà, có phải người đâu....”
“Tên khốn này................”
Hồng Đại Quang tức giận, thở phì phì.
“Người bàng hoàng nhất là ta đây này. Ta cứ tưởng bị gọi tới Tổng Đà để nghe chửi, nhưng đột nhiên xảy ra đánh nhau, như thế vẫn còn chưa đủ, đùng một phát biến ta thành Bang Chủ!”
“Vậy nên lão không thích à?”
“Thích chứ!”
“.........”
“À, không. Ta vừa lỡ lời.”
Không chỉ các đệ tử của Hoa Sơn mà ngay cả Phong Ảnh Thần Xảo cũng nhìn Hồng Đại Quang bằng đôi mắt vô hồn.
“.... Hay là xem xét lại.”
“Hãy nghĩ lại một lần nữa.”
“Hình như thế này không ổn đâu.”
Trên mặt của Phong Ảnh Thần Xảo thoáng qua chút mâu thuẫn, nhưng ông ta ngay lập tức lại lắc đầu.
“Không cần suy xét lại.”
“Này.”
“Thôi xong.”
“Chúng ta hãy cắt đứt quan hệ với Cái Bang đi. Chấm dứt từ đây.”
Nhìn phản ứng của các đệ tử Hoa Sơn, Phong Ảnh Thần Xảo cười.
“Không có gì phải lo lắng quá cả. Vì ta đang nghĩ tới việc sẽ gọi Từ Ô Cái về ngồi vào vị trí Hộ Pháp.”
Tất cả mọi người đều gật đầu khi nghe đến Từ Ô Cái. Không ai quan tâm đến Hồng Đại Quang đang bị tổn thương sâu sắc trong lòng.
“Nhưng mà, sư thúc. Hộ pháp và trưởng lão có gì khác nhau vậy?”
“Cấp bậc thì như nhau. Tùy theo môn phái mà tên gọi khác nhau thôi, nhưng nếu muốn nói về sự khác biệt thì....... bình thường, trưởng lão là một chức danh dự. Nhưng hộ pháp là vị trí có quyền lực thực tế. Cứ hiểu như vậy là được.”
“Ý là sao ạ?”
“Cứ hiểu là hộ pháp là vị trí bảo vệ môn phái, vì vậy chú trọng hơn về phần võ công.”
“....... Con đã hiểu ạ”.
Hắn chưa hiểu rồi.
Bạch Thiên đã quyết tâm rằng sau này nhất định sẽ tóm lấy Chiêu Kiệt bắt hắn giải thích lại. Phong Ảnh Thần Xảo lại mở miệng.
“Và hôm nay ta thấy Sửu Diện Cái cũng phù hợp với vị trí Hộ Pháp, nên ta cũng sẽ nhờ hắn ta giúp sức.”
“À, cái lão già xấu xí đó hả?”
“Này, tiểu tử! Sao lại nói người ta xấu xí vậy!”
“Ơ, không phải vì xấu xí nên mới lấy biệt hiệu là Sửu Diện Cái à? Muốn chửi thì phải chửi những gã ăn mày nào đã đặt biệt hiệu như vậy cho người ta chứ!”
“....... Ơ?”
Nghe cũng thấy đúng đúng...........................
“Khưm!”
Phong Ảnh Thần Xảo vừa ho hắng vừa len lén quay mặt đi. Bạch Thiên nhìn thấy hình ảnh đó thì hả hê.
‘Ở lập trường của chúng ta thì kết quả này cũng không tệ.’
Dù năng lực xếp sau, nhưng không ai là không biết nhiệt huyết và hiệp nghĩa của Hồng Đại Quang. Hơn nữa, dù ai nói gì thì trong Cái Bang, Hồng Đại Quang cũng là người có thiện ý với Hoa Sơn nhất.
Một người như vậy trở thành Bang Chủ Cái Bang, không có hại gì cho Hoa Sơn cả.
Hơn nữa, thông qua việc lần này, chẳng phải cũng xác nhận được rằng cả Tông Nam và Thiếu Lâm cũng có những thế lực có thiện ý với Hoa Sơn đó sao?
Đây có lẽ là thành quả hơn cả việc thay đổi Bang Chủ Cái Bang.
‘Đặc biệt là Thiếu Lâm....?’
Lúc đó Thanh Minh lên tiếng.
“Ngươi nghĩ khi nào sẽ chuyển giao vị trí?”
“Trước tiên là phải sắp xếp lại Tổng Đà đã.”
“Vậy thì sau khi sắp xếp xong, ngươi sẽ rút lui luôn à?”
“Không phải nên như vậy sao?”
Phong Ảnh Thần Xảo trông khá nhẹ nhõm. Cuối cùng ông ta cũng có thể đặt xuống gánh nặng vẫn luôn đè trên vai.
“Nhờ Kiếm Hiệp mà tại hạ nhận ra. Tương lai của Cái Bang phải giao cho những người sẽ sống trong tương lai đó. Mặc dù không thể tin được....”
Phong Ảnh Thần Xảo liếc nhìn Hồng Đại Quang, rồi lắc đầu.
“Đó cũng là tham vọng của người đã đến lúc rút lui.”
“..................”
“Tội lỗi tại hạ gây ra cho Cái Bang thì dù không còn là Bang Chủ tại hạ vẫn có thể trả được. Bây giờ tại hạ không còn là Bang Chủ nữa, mà chỉ là một gã ăn mày bình thường thuộc Cái Bang, sống để chuộc tội suốt phần đời còn lại.”
Ánh mắt của thần Phong Ảnh Thần Xảo hướng về phía trần nhà của điện các.
Nơi mà ông ta nhìn, không chỉ là trần nhà, mà là người đang nằm phía trên đó.
“Chắc là sư phụ cũng mong muốn điều đó.”
“Chậc”
Thanh Minh chậc lưỡi tỏ vẻ không hài lòng.
“Người thực sự phải chuộc lỗi thì chết mất rồi.”
“Thanh Minh à!”
“Cẩn thận cái miệng! Tiểu tử này, cẩn thận cái miệng!”
Với người khác thì lời nói này vô cùng thất lễ, nhưng Phong Ảnh Thần Xảo chỉ cười tươi. Vì người đứng trước mặt ông ta bây giờ là người duy nhất trên thế gian này có thể mắng sư phụ của ông ta.
Và ông ta cũng biết rằng lời nói tuy sỗ sàng nhưng trong lòng hắn đầy thương tiếc.
Ánh mắt của Thanh Minh hướng về phía Hồng Đại Quang.
“Dù sao thì bây giờ cũng phải nói chuyện với con người này đúng không?”
“...............”
“Bang Chủ Cái Bang....?
Gương mặt của Thanh Minh dần dần trở nên méo mó. Đây là việc bắt đầu để đưa Cái Bang trở lại bình thường, mà sao kết quả lại ..........
“Khư, Dù sao thì, Bang Chủ dự bị.”
“Ha ha ha ha ha! Hãy nói đi nào, Hoa Sơn Kiếm Hiệp!”
Hồng Đại Quang vênh váo nâng cằm lên. Thanh Minh liền vô thức đấm vào cằm hắn.
“Ôi trời!”
“Này, Thanh Minh à!”
“Là Bang Chủ! Bang Chủ đấy!”
“Vẫn chưa phải mà! Vẫn chưa đâu.”
“Dù vậy nhưng đánh bất ngờ thế thì phải làm sao!”
“Nhìn cái bộ dạng thèm đòn khiến người ta muốn đánh mà!”
“Ờ, điều đó đúng nhưng..........”
Ngay cả Bạch Thiên cũng không thể phản bác lại lời nói của Thanh Minh.
Tuy nhiên, đương sự bị đánh lại cười nhăn nhở rồi đứng bật dậy như thể không đau.
“Ây, không sao đâu.”
“Vâng?”
“Nếu xét ra thì cũng giống như Hoa Sơn đã giúp ta trở thành Bang Chủ, phát đấm vào cằm hề hấn gì! Hahahahaha”
“Thanh, Thanh Minh! Hãy nhẫn nhịn!”
“Ơ này, sao lại nổi nóng đến vậy chứ!”
“Nói thật thì đệ cũng sắp phát điên nè, sư huynh.”
“.... Thật ra thì ta cũng vậy.”
Hồng Đại Quang giúp họ nhận ra tại sao trên đời lại xuất hiện câu ‘gãi đúng chỗ ngứa’. Thanh Minh vừa rên rỉ vừa hỏi.
“Khư, vậy nên là giờ lão tính sao đây? “
“Cái gì?”
“Ý ta là Cái Bang, Cái Bang! Lão là Bang Chủ mà! Bây giờ Cái Bang sẽ như thế nào?”
Hồng Đại Quang vừa xoa xoa cái cằm bị sưng đỏ, vừa nói.
“Làm thế nào gì mà làm thế nào? Hỏi câu hiển nhiên thế.”
“Hửm?”
“Hoa Sơn Kiếm Hiệp. Như ngươi đã biết, đầu óc ta không được tốt lắm.”
“Ờ, cũng không tinh ý luôn.”’
“Cũng không có năng lực gì cả.”
“Giao diện cũng xấu nốt.”
“....... Vừa phải thôi, lũ tiểu tử khốn kiếp.”
Hồng Đại Quang nghiến răng. Sau đó hắn thở dài một hơi thật sâu. Khuôn mặt trở nên nghiêm túc hẳn.
“Tuy nhiên, ta nghĩ rằng ta có thể đến được đây là vì ta có con mắt nhìn người.”
“Hả?”
“Đặc biệt, điều ta giỏi nhất, chính là tìm người chỉ đường cho ta.”
Hồng Đại Quang đứng tư thế ngay ngắn. Đây không phải là hình ảnh vênh váo giống như nãy giờ, mà là biểu cảm cương quyết và ý chí vững chắc.
“Hoa Sơn Kiếm Hiệp. À không, Thiên Hữu Minh Tổng Sư Thanh Minh.”
“Hả?”
“Ngay khi ta ngồi lên vị trí Bang Chủ, ta sẽ yêu cầu Cái Bang gia nhập Thiên Hữu Minh. Mong rằng lúc đó ngài không từ chối ý này của bổn bang”.
Đối diện với vẻ mặt tràn ngập nghiêm túc và hiệp nghĩa của Hồng Đại Quang, gương mặt của Thanh Minh cũng trở nên nghiêm túc. Hồng Đại Quang nói tiếp.
“Ta sẽ hỗ trợ Thiên Hữu Minh bằng toàn lực của Cái Bang.”
“Ừm”
Thanh Minh từ từ chắp hai tay lại và làm thế bao quyền một cách lịch sự.
“Nếu Bang Chủ nói như vậy, Thiên Hữu Minh xin được chân thành hoan nghênh Cái Bang gia nhập.”
Đôi mắt Thanh Minh sáng lên khi hắn ta tiếp tục nói.
“Và Thiên Hữu Minh nhất định sẽ nỗ lực để đáp ứng những mong muốn của Bang Chủ đối với Thiên Hữu Minh.”
“Ta sẽ tin như vậy”.
Hai người bắt tay nhau.
Khi lần đầu tiên gặp nhau ở Lạc Dương ngày trước, cả hai đều không có danh tiếng và chức vị.
Bây giờ họ đứng tại nơi này, một người là đại diện cho một Đại Môn Phái, một người là đại diện của một Đại Liên Minh, đang bắt tay nhau.
Hai người nhìn nhau và từ từ buông tay ra.
Phong Ảnh Thần Xảo nhìn cảnh tượng đó với vẻ mặt cảm động, đang định mở miệng.
“Khưm”
Khuôn mặt của Thanh Minh có gì đó bị méo mó một cách kỳ lạ.
“Nhưng mà....”
“Hả?”
“....... Ta không biết liệu đây có phải là việc đúng đắn không nữa”.
“..................”
Các đệ tử của Hoa Sơn đồng cảm với lời nói của Thanh Minh như thể hắn đã nói đúng tâm can họ. Đương nhiên là ai nấy đều chỉ đồng cảm trong lòng.