Trước tiếng la hét chấn động, mọi người đều ngừng lại.
Bao gồm cả các kiếm tu Hoa Sơn lúc này đang nỗ lực xuyên qua quân tinh nhuệ của Thái Dương Cung, thậm chí là Tà Bá Liên còn tuyệt vọng hơn cả bọn họ vào lúc này. Tất cả đều ngừng lại.
Trần Bình không biết là do bị thương hay bị giẫm đạp lòng tự trọng mà tiếng hét của hắn nghe còn thảm thiết hơn cả những kiếm tu Hoa Sơn lúc này đang ở trên bờ vực của cái chết.
“Lũ thấp hèn các ngươi dám…! Ta nói cho các ngươi biết, một trăm người như các ngươi có lao vào cùng lúc thì cũng không thể đẩy lùi được ta đâu! Nơi này sẽ trở thành mồ chôn của các ngươi. Đó chính là cái giá phải trả cho những kẻ thấp hèn dám cả gan cầm kiếm chống lại ta! Ta sẽ giết sạch lũ các ngươi! Đến một mảnh da thịt của các ngươi cũng sẽ không được phép tồn tại trên thế gian này!”
Giữa muôn vàn tiếng thét, tiếng hét của Trần Bình vẫn vang vọng.
“Hãy hối hận đi! Đó chính là cái giá phải trả khi một lũ không biết thân biết phận như các ngươi dám chống lại ta. Từ khi bước chân lên ngọn núi này, số phận của những kẻ hèn mọn như các ngươi đã được định sẵn rồi.”
Giọng nói của Trần Bình chứa đựng sự uy nghiêm và điềm tĩnh mà chỉ có những người ở vị thế cao ngút trời mới có được. Sự nhàn nhã chứng tỏ bản thân đang chiếm thế thượng phong của Trần Bình khiến cho các kiếm tu Hoa Sơn lo lắng.
Bỗng có một nụ cười nhẹ nhàng vang lên. Một nụ cười hoàn toàn không phù hợp với tình thế cấp bách và tuyệt vọng của hiện tại, vậy nên nó đã thu hút sự chú ý của toàn bộ những người ở đây.
Tiếng cười phát ra từ một kiếm tu tóc xoăn lúc này đang nằm trên mặt đất vang xa như tiếng hét của Trần Bình.
“Ngươi…”
Gương mặt của Trần Bình đỏ bừng lên. Chiêu Kiệt nâng người dậy.
“Một kẻ nhút nhát chỉ biết dùng hỏa dược thì có gì ghê gớm mà lên mặt với người khác chứ?”
“Ngươi nói sao?”
“Ta nói sai gì à?”
Chiêu Kiệt lau đi vết máu trên khóe miệng rồi nhe răng nhìn về phía Trần Bình.
“Ai ở đây mà chả thấy có một tên cẩu tạp chủng cụp đuôi đang sủa nhặng cả lên để lũ thuộc hạ nhanh chóng cho nổ hỏa dược kia chứ? Đến giờ rồi mà ngươi còn ra cái vẻ uy nghiêm cho ai xem thế? Đúng không sư huynh?”
“Đúng vậy… làm vậy trông mất hình tượng của một người cao quý thật.”
“Công nhận.”
Nhuận Tông cười đùa rồi bước đến cạnh Chiêu Kiệt.
Đôi mắt của Trần Bình bắn ra tia lửa khi thấy cả Tuệ Nhiên cùng Lưu Lê Tuyết cũng đến đứng cạnh hai người họ.
“Đám người này… có phải các ngươi ngu đến mức không nhận thức được tình hình của bản thân rồi không?”
“Tên cẩu tạp chủng nhà ngươi nói vậy là sai rồi. Bọn ta biết rất rõ là đằng khác.”
“Cái gì?”
Chiêu Kiệt dốc ngược thanh kiếm rồi cười thầm trong lòng.
‘Giờ ta thành một mớ hỗn độn rồi.’
Bên trong của hắn hoàn toàn đã bị đảo lộn.
Nội lực của đối phương quá mạnh, chỉ mới đối đầu với hắn thôi mà toàn bộ lục phủ ngũ tạng của Chiêu Kiệt như bị nướng chín. Đầu óc hắn trở nên choáng váng, đến cả sức để chân đứng vững cũng không còn.
Nhưng thay vì ngồi xuống, Chiêu Kiệt lại liếc nhìn về phía sau.
Ngay lúc này, vách đá đang sụp đổ, nuốt chửng lấy những võ giả của Tà Bá Liên đang vật lộn để tồn tại.
Đôi mắt đau khổ của những kẻ đó dường như đang dần in sâu trong tâm trí của hắn.
‘Mọi chuyện sắp kết thúc rồi.’
Nơi họ đang đứng rồi cũng sẽ sớm sụp đổ.
Nhưng không ai dám bước ra phía trước cả. Ngay cả những võ giả của Tà Bá Liên đã nghiến răng nghiến lợi để chạy tới tận đây để tấn công Thái Dương Cung thay vì Hoa Sơn, cũng chỉ có thể đứng run rẩy tại chỗ.
Bởi vì chưởng lực của Trần Bình quá áp đảo. Tình huống hiện tại của bọn họ không còn từ gì khác để mô tả ngoài hai chữ “tuyệt vọng”.
‘Tuyệt vọng sao?’
Ánh mắt của những người chất chứa đầy cảm xúc tập trung tại một nơi. Những người biết và không biết Chiêu Kiệt đều có cùng một cảm giác. Chiêu Kiệt cũng đã từng nhìn ai đó bằng ánh mắt như vậy.
Uỳnh!
Số phận không thể tránh khỏi đang tiến về phía họ từ phía sau.
Chiêu Kiệt hít sâu một hơi rồi nhìn chằm chằm vào Trần Bình và nói.
“Một lần thôi đúng chứ?”
“Có lẽ vậy.”
“Thế hai lần thì sao ạ?”
“Thì tất cả đều chết.”
“Chết tiệt… sao cái miệng huynh không thể nói ra điều gì đó tốt đẹp vậy?”
Hắn phải đánh bại Trần Bình chỉ trong một hiệp. Chỉ cần lùi lại một bước, hắn sẽ thất bại. Và sự thất bại đó sẽ dẫn đến cái chết của không chỉ Chiêu Kiệt mà còn có cả Hoa Sơn và Võ Đang.
“Khả năng thành công là bao nhiêu ạ?”
“... Mong manh lắm.”
“Vậy đây có thể là lần cuối chúng ta trò chuyện sao?”
“Khả năng cao là vậy.”
“Ừm… vậy thì đệ có chuyện muốn nói với huynh.”
“Nếu định nói mấy lời nhảm nhí thì tốt nhất đệ nên im lặng đi.”
“...”
Chiêu Kiệt quyết định không nói, hắn tặc lưỡi.
Nếu không thể xuyên được lỗ kim, hắn sẽ chết…
‘Chuyện này cũng chẳng mới mẻ gì.’
Con đường họ đi qua đã luôn như thế này. Chỉ là bây giờ họ không có Thanh Minh và Bạch Thiên làm chỗ dựa. Con đường mà hai người họ đã phải dẫn đầu để mở ra giờ là do cả họ và những người ở đây cùng nhau khai mở.
Chiêu Kiệt hạ người xuống, cơ thể của hắn đã bước vào trạng thái chiến đấu.
Đôi mắt hắn hơi nhắm lại.
‘Thành thực mà nói… ra đi lúc này vẫn còn quá sớm đối với ta.’
Mai Hoa Kiếm gầm lên như thể biết được ý đồ của chủ nhân. Ngay sau đó, kiếm khí đỏ sẫm xuất hiện. Đôi mắt hắn chùng xuống.
Vù vù vù.
Thanh kiếm của Chiêu Kiệt phát ra tiếng kiếm minh to hơn. Tất cả những gì mà hắn dành cả đời ra để mài giũa đều tập hợp trên Mai Hoa Kiếm.
‘Ta…’
Bàn tay cầm kiếm khẽ run lên.
Hắn vẫn còn cảm thấy một chút do dự và áp lực. Những cảm xúc khó loại bỏ níu chặt bàn chân hắn.
Liệu hắn có thể làm được không?
Hắn như nghẹt thở.
Cán kiếm trong tay đã quen thuộc đến mức hắn thậm chí không cảm nhận được mình đang cầm nó. Nhưng giờ đây hắn lại cảm nhận được nó một cách rõ ràng. Đầu ngón tay hắn run lên trước sự đụng chạm xa lạ.
Hắn có thể làm được? Hắn thực sự sẽ làm được chứ?
Chiêu Kiệt vô thức quay đầu về sau.
Trong lòng Chiêu Kiệt mong rằng “hắn” đang ở đây.
Bởi vì những lúc như thế này, “hắn” luôn lao tới như một cơn gió và phá vỡ bức tường chắn đường họ. Bởi vì “hắn” sẽ mở ra một sinh lộ mới cho bọn họ.
Nhưng trước khi Chiêu Kiệt kịp quay đầu lại thì một giọng nói điềm tĩnh đang vang lên bên tai hắn.
“Nhìn lên phía trước đi, đừng quay đầu lại làm gì.”
“...”
Đó không phải là giọng nói của người mà Chiêu Kiệt đang mong đợi. Nhưng chủ nhân của giọng nói này chính là người luôn ở bên cạnh hắn. Người mà hắn không cần phải tìm kiếm.
“Đừng nhìn lại. Đệ chỉ cần nhìn về phía trước là được.”
Giọng nói tuy không lớn nhưng từng câu từng chữ đã truyền đến tai của Chiêu Kiệt.
“Ta nhất định sẽ khai thông được con đường đó. Kể cả khi ta phải vứt bỏ cả mạng sống của mình.”
Chiêu Kiệt nhìn Nhuận Tông.
Nhuận Tông vẫn điềm tĩnh như không có chuyện gì xảy ra. Dù đang đối mặt với khoảnh khắc có thể gọi là cuối cùng của bản thân nhưng hắn vẫn không có một chút dao động.
Bàn tay của Chiêu Kiệt dần thôi run rẩy. Hắn im lặng một lúc rồi buồn cười.
“Yếu như sên mà hay ra vẻ quá.”
“Đệ có muốn bị tẩn cho một trận không?”
Sự căng thẳng dần biến mất khỏi gương mặt của Chiêu Kiệt. Hắn lắc đầu nhìn về phía Trần Bình.
Rắc.
Hắn đè mạnh chân xuống đất.
Tương lai mà Thanh Minh nói, tín niệm mà Bạch Thiên đề cập đến cũng như là hiệp nghĩa mà Nhuận Tông bàn luận… tất cả những thứ đó đều quá xa vời với hắn. Sự mù quáng của Lưu Lê Tuyết, sự kiên trì của Tuệ Nhiên hắn đều ngưỡng mộ, nhưng không thể đồng cảm.
Nhưng hắn biết một điều. Thế gian mà họ nhìn thấy có lẽ tươi sáng hơn nhiều so với thế gian mà Chiêu Kiệt nhìn thấy.
So với thế gian của họ, thế gian của Chiêu Kiệt cũng chỉ là một thế gian mơ hồ được bao phủ bởi làn sương mù mờ ảo.
Trong khi mỗi người đều đang tìm kiếm và mở ra con đường cho riêng mình thì chỉ có con đường của hắn và vẫn luôn mờ mịt.
Có lẽ vì sự quyết tâm, niềm tin, ý thức về chính nghĩa cũng như sự ấm áp của hắn chưa đủ lớn.
Đó là lý do tại sao hắn không thể quyết định bất cứ thứ gì một mình. Hắn chỉ đang cố gắng bảo vệ cho vị trí của mình. Có lẽ hắn là người khù khờ nhất Hoa Sơn này. Nhưng…
‘Ta hứa…’
Nhưng vẫn có một ngọn đèn lặng lẽ soi sáng cho con đường tăm tối của hắn.
Chiêu Kiệt tin rằng như vậy. Nam nhân đang đứng ngay phía sau hắn sẽ là người chỉ cho hắn con đường đúng đắn khi hắn bị lạc lối trong con đường đầy mây mù này.
‘Chắc chắn là như vậy.’
Chiêu Kiệt lẩm bẩm.
“Ta… chính là một thanh kiếm.”
Hắn không thể xác định được bản thân là đúng hay sai. Hắn không thể tin vào con đường của mình. Nhưng hắn tin những người đồng hành của hắn luôn đúng.
Vậy nên hắn chính là một thanh kiếm, hắn không thể tự chém một thứ gì đó. Nhưng khi có ai đó cầm hắn trên tay, hắn sẽ trở nên sắc bén hơn bất kỳ lúc nào.
Việc hoàn toàn buông bỏ do dự chỉ có thế xảy ra khi hắn hoàn toàn tin vào một điều gì đó.
‘Thì ra là như vậy.’
Một chấm nhỏ xuất hiện giữa thế giới vốn đã bị phân tán và không bao giờ tập hợp lại được của Chiêu Kiệt.
Nó yếu đuối và không có gì đặc biệt. Tuy nhiên, thời điểm chấm nhỏ bé này được hình thành, thế giới mà Chiêu Kiệt nhìn thấy bắt đầu có cùng màu sắc. Không, không chỉ là thế giới. Cơ thể, tâm trí và thậm chí là thanh kiếm trong tay hắn cũng đang nhuộm màu mới.
“Con côn trùng này…!”
Chưởng lực đột ngột phóng ra từ hai tay của Trần Bình. Nó như một cơn bão lao về phía của Chiêu Kiệt.
Sức nóng và áp lực mà chưởng lực mang lại thật khủng khiếp. Rõ ràng là chỉ với một thanh kiếm, hắn sẽ không làm gì được.
Nhưng bỗng có một tia sáng lóe lên trong mắt hắn.
Uỳnh!
Cơ thể, tâm trí và khí tức hòa làm một. Chiêu Kiệt trở thành một thanh kiếm và lao về phía chưởng lực của Trần Bình, hắn chịu đựng chưởng lực và hướng thẳng về phía Cung Chủ Thái Dương Cung.
‘Ta…’
Hắn tiến lên và đối đầu trực diện với kẻ thù.
Thế gian đã trở nên rõ ràng hơn nhưng Chiêu Kiệt thì không chỉ dừng lại ở nơi đó. Trong đầu hắn lúc này chỉ có hai điều.
Một là kẻ thù đằng sau ngọn lửa khủng khiếp này, hai là tiếng thở truyền thẳng từ phía sau.
Một người mà hắn tin tưởng và nhảy vào ngọn lửa khủng khiếp đó mà không có chút do dự.
‘Một khi kiếm vung…’
Đôi mắt đứng ở ranh giới mơ hồ và rõ ràng của Chiêu Kiệt chìm sâu vào một nơi nào đó.
‘Là để chém.’
Phắt.
Thanh kiếm của hắn vung lên. Tay hắn xoay tròn. Không, cơ thể hắn đang xoay tròn.
Đường kiếm không hề rõ ràng. So với một kiếm tu được tu luyện bài bản thì đường kiếm này quá thô thiển.
Nhưng đường kiếm đó vẫn nhẹ nhàng chém vào bức tường đang uy hiếp và cản đường hắn.
Phần trung tâm của ngọn lửa đang sôi sục dữ dội bị chia cắt làm đôi như thể nước bị chia thành hai lối đi. Đường cắt tinh tế đến mức tưởng chừng như đó chính là hình dạng ban đầu của ngọn lửa.
Quả là một chuyện khó tin.
Hỏa diệm bị xẻ làm đôi. Ánh mắt kinh ngạc của Trần Bình chạm với ánh mắt mờ ảo của Chiêu Kiệt qua khe hở.
Và ngay lúc đó, thanh kiếm của Chiêu Kiệt… à không, Chiêu Kiệt đã xuyên thủng bức tường đang chặn đường phía trước.
Âm thanh rùng rợn vào lên.
Rầm!
Nhân Kiếm Hợp Nhất một thanh hàn thiết kiếm, Chiêu Kiệt đã đâm thẳng vào ngực của Trần Bình.