“A …”
Chiêu Kiệt cố gắng kiềm chế để không hét toáng lên. Nếu làm như vậy, khí tức vây quanh Bạch Thiên sẽ bị dẫn động, vậy nên hắn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc giữ im lặng.
‘Tiểu tử thối!’
Chỉ có đôi mắt của Chiêu Kiệt là đang run rẩy không ngừng.
“Thanh, Thanh Minh?!”
Bạch Thương thẫn thờ nhìn bóng lưng của Thanh Minh rồi đứng bật dậy. Gương mặt hắn méo mó một cách kỳ lạ, trong đó có một chút nhẹ nhõm, nhưng cũng có một chút oán giận.
“Con, tiểu tử thối …”
Bạch Thương vô thức nắm lấy cổ áo của Thanh Minh.
“Tại sao? Tại sao đến bây giờ con mới … khốn kiếp …”
Hắn thậm chí còn không biết tại sao bản thân lại làm như vậy. Sự xuất hiện của Thanh Minh rõ ràng là điều đáng mừng. Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt ấy, nỗi buồn cùng oán giận lại dâng trào trong lòng của Bạch Thương.
Ánh mắt của các kiếm tu Hoa Sơn khẽ dao động. Bọn họ hiểu tâm tư của Bạch Thương, nhưng hành động của hắn lúc này quả thực có chút quá đáng. Đặc biệt là trong tình thế căng thẳng như thế này.
Tuy vậy, Thanh Minh cũng không hề tức giận trước hành động quá đáng của Bạch Thương. Hắn chỉ quay đầu lại nhìn những người đứng quanh Bạch Thiên cùng các kiếm tu Hoa Sơn và Võ Đang.
Ánh mắt hắn chùng xuống.
“....”
Các kiếm tu của Võ Đang cảm thấy rùng mình, họ vô thức lùi về sau mặc dù biết rõ sự thù địch trong mắt Thanh Minh không dành cho bọn họ.
“Thanh Minh …”
“Sư thúc lùi lại một chút đi.”
Thanh Minh đặt tay lên vai Bạch Thương.
“...”
“Trước mắt thì …”
Gương mặt lạnh tanh như băng dần quay về phía trước.
“Để ta xử lý lũ khốn này trước đã.”
Bàn tay Bạch Thương thả lỏng.
Chỉ đến lúc này, hắn mới nhận ra bản thân đã làm gì.
Kẻ thù đe dọa Bạch Thiên vẫn đang ở ngay trước mắt, vậy mà hắn lại làm ra những hành động thật lố bịch.
Có lẽ hắn làm vậy không phải vì oán giận Thanh Minh, mà là vì cảm giác nhẹ nhõm tràn ngập trong tâm trí hắn ngay khi Thanh Minh xuất hiện.
Thanh Minh xoay kiếm rồi gác nó lên vai, sau đó hắn hất cằm với Giáo Chủ Huyết Giáo.
“Sao thế? Ban nãy ngươi ăng ẳng điếc hết cả lỗ tai kia mà. Sao giờ lại câm như hến rồi?”
“...”
Gương mặt của Giáo Chủ Huyết Giáo trở nên nhăn nhó. Bàn tay hắn vẫn che mặt, phần băng vải bị chém đứt rớt ra ngoài khiến vẻ ngoài của hắn trông càng ghê rợn.
“Ngươi …”
Bên trên lớp máu khô đỏ sậm, dòng máu nóng ấm chảy xuống cằm hắn và rơi lách tách xuống sàn.
Sát khí lam sắc hiện lên trong đôi mắt của Giáo Chủ Huyết Giáo.
“Hừ …”
Hắn từ từ liếm vết máu ướt đẫm phần vải. Khi cảm nhận được vết tanh của máu tươi ở đầu lưỡi, toàn thân hắn khẽ rùng mình.
“Ngươi là … Hoa Sơn Kiếm Hiệp?”
Giọng nói của Giáo Chủ Huyết Giáo đầy thô ráp. Nhưng thay vì cảnh giác, Thanh Minh lại nhếch miệng cười chế nhạo.
“Dạo này cái lũ Tái Ngoại các ngươi cũng quan tâm đến Trung Nguyên nhiều phết nhỉ? Thậm chí các ngươi còn biết cả biệt hiệu của một người chưa từng gặp mặt luôn sao?”
“Haha.”
Đôi mắt của Giáo Chủ Huyết Giáo trở nên đỏ bừng.
“Ngươi quả là kiêu ngạo …”
Trên mặt Giáo Chủ Huyết Giáo hiện rõ sát ý.
Nhất kiếm ban nãy quả rất tinh diệu. Đôi mắt của Giáo Chủ Huyết Giáo vốn chưa từng bỏ lỡ nhất kích nào của kẻ thù, dù cho đó là tập kích.
Vậy nên, việc nhất kiếm của Thanh Minh qua mặt được hắn chứng tỏ kiếm thuật của Thanh Minh đã đột phá đến một cảnh giới rất thần kỳ.
Nhưng cũng chỉ có thế.
“Và không biết thân biết phận. Nếu ngươi chịu trốn chui trốn lủi thì đâu phải mất đi thủ cấp của mình.”
Rắc.
Giáo Chủ Huyết Giáo từ từ tiếp cận Thanh Minh, các kiếm tu của Võ Đang phải lùi về sau trước sát khí rùng rợn của hắn. Bọn họ cảm giác như nghẹt thở.
Nỗi sợ hãi đến từ khí tức đầy ảm đạm này còn khủng khiếp hơn cả khi bọn họ đối diện với Cung Chủ Thái Dương Cung.
Nhưng điều khiến bọn họ càng kinh hãi hơn không phải là khí tức của Giáo Chủ Huyết Giáo.
‘Gương … gương mặt của hắn …’
Tay của Giáo Chủ Huyết Giáo lúc này đã buông xuống, nhưng ngạc nhiên thay là phần vết thương lộ ra sau tấm vải đang dần lành lại.
‘Ôi trời ơi …’
Chuyện này có khả năng sao?
Vết thương phục hồi ngay lập tức với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường ư? Đây là thứ tà công quái quỷ gì vậy?
Liệu Hoa Sơn Đệ Nhất Kiếm Tu, Hoa Sơn Kiếm Hiệp có thể đối đầu với con quái vật trước mặt hay không?
Chỉ nhìn vào bóng lưng của Thanh Minh, họ không thể tìm thấy câu trả lời. Vậy nên họ đã theo phản xạ quay lại nhìn các đệ tử của Hoa Sơn. Và bọn họ đã phải trố mắt kinh ngạc.
Không có.
Không có một chút nghi ngờ nào trên gương mặt của các đệ tử Hoa Sơn cả. Điều đó chứng tỏ bọn họ cực kỳ tin tưởng vào Thanh Minh.
Và niềm tin của họ không có một chút dao động.
Bất kể đối thủ là ai, bọn họ vẫn tin rằng Hoa Sơn Kiếm Hiệp có thể đối phó được.
Khoảnh khắc nhìn thấy niềm tin mãnh liệt đó, các đệ tử Võ Đang không khỏi ngơ ngác. Nếu là bọn họ, bọn họ có thể tin tưởng một ai đó đến mức như vậy không? Cho dù đó có là Hư Đạo Chân Nhân hay Hư Không trưởng lão đi chăng nữa, liệu bọn họ sẽ thể hiện được niềm tin tuyệt đối như vậy chứ?
Là do đám người này mù quáng hay vì Hoa Sơn Kiếm Hiệp là người đáng tin cậy đến vậy?
Và giờ là lúc để Thanh Minh giải đáp thắc mắc cho bọn họ.
“Có gì mà ngươi ngạc nhiên vậy?”
Giáo Chủ Huyết Giáo nhếch miệng cười và từng bước về phía Thanh Minh.
“Chuyện này cũng chỉ là chuyện thường thấy ở bổn giáo mà thôi. Cũng đúng, đối với đám người Trung Nguyên thấp hèn tin tưởng vào võ công như các ngươi thì làm sao có thể tưởng tượng đến chuyện này được nhỉ?”
Thanh Minh nghe xong thì cười nhạt. Nhưng đối với người đang đứng trước mặt hắn, nụ cười đó không đơn giản là ‘nụ cười’.
Bởi vì nó quá đỗi lạnh lẽo để có thể được gọi là một nụ cười.
“Ngươi đã chịu sủa trở lại rồi sao?”
Thanh Minh từ từ hạ thanh kiếm được đặt trên vai xuống.
Xoẹt.
Mũi kiếm từ từ cào xuống mặt sàn. Hệt như một con thú đang giương móng vuốt để hù dọa kẻ thù.
“Bây giờ ngươi đã chịu dùng từ ‘Giáo’ rồi đấy à?”
“Chịu dùng sao?”
Bạch Thương phát hiện một biểu cảm khó tả xuất hiện trên gương mặt của Giáo Chủ Huyết Giáo.
“Ừ. Ta bảo giờ các ngươi đã chịu dùng từ ‘Giáo’ rồi.”
“Ngươi đang nói cái gì vậy?”
“Ngươi nghe mà không hiểu à? Ôi cái tên ngu si đần độn này.”
Thanh Minh tặc lưỡi.
“Bấy lâu nay các ngươi vì lo sợ Thiên Ma cùng Ma Giáo nên không dám dùng từ ‘Giáo’ mà chỉ dùng từ ‘Cung’ thôi còn gì? Ta đang hỏi các ngươi có phải bây giờ có một chút dũng cảm rồi nên mới quyết định gọi bản thân là Huyết Giáo hay không?”
“Ngươi …”
Gương mặt Giáo Chủ Huyết Giáo trở nên méo mó.
“Tại sao ngươi dám …”
“Ta nói sai sao?”
Thanh Minh cười một cách chế giễu.
“Hay là các ngươi chỉ dám xưng là Huyết Giáo ở những nơi không có bọn chúng mà thôi?”
“Ngươi!”
Gương mặt Giáo Chủ Huyết Giáo tràn ngập nộ khí.
Không, đó không phải chỉ là một cảm xúc phẫn nộ thông thường mà còn chứa đựng nỗi tủi nhục, tức giận và rất nhiều cảm xúc phức tạp khác.
“Ngươi chán sống rồi có đúng không?”
Uỳnh!
Tà khí giải phóng từ toàn thân của Giáo Chủ Huyết Giáo. Huyết khí đục ngầu, tối đen như mực bao trùm lấy Thanh Minh.
Cùng lúc đó, Giáo Chủ Huyết Giáo lao về phía Thanh Minh với tốc độ đáng sợ.
Phắt!
Thanh kiếm của Thanh Minh cũng ngay lập tức hướng về phía bàn tay đang dang rộng của Giáo Chủ Huyết Giáo. Chém đứt phần băng vải nơi bàn tay của hắn.
“Vô ích thôi! Tên đần độn!”
Huyết khí dâng trào trong đôi mắt của hắn.
Bàn tay của Giáo Chủ Huyết Giáo lộ ra. Vô số vết sẹo hiện ra như để chứng minh cho bản thân cùng võ công của hắn.
Phắt!
Tay của Giáo Chủ Huyết Giáo giáng mạnh xuống như muốn chẻ đôi đầu của Thanh Minh.
Thanh Minh lùi về sau để né đòn, nhưng ngay lúc đó, vết máu trên vết thương của Giáo Chủ Huyết Giáo như thể một sinh vật sống, nó ngọ nguậy rồi bao trùm lấy toàn thân Thanh Minh.
“Chết đi!”
Đây là một đòn tấn công không thể tránh né.
Giáo Chủ Huyết Giáo chắc chắn như vậy. Hắn tin rằng Thanh Minh tuyệt đối sẽ không thể nào thoát ra khỏi đòn công kích của hắn.
Hắn tin rằng Thanh Minh sẽ tan nát thành hàng trăm mảnh. Sau đó hắn sẽ mổ bụng Thanh Minh và lấy ruột của Thanh Minh ra và dùng nó để thắt cổ những người khác rồi chiêm ngưỡng vẻ mặt hấp hối của bọn họ.
Khi đang chìm vào khoái cảm mà sát khí mang lại, bỗng có một thứ gì đó lọt vào tầm mắt của Giáo Chủ Huyết Giáo. Hắn thấy khuôn miệng của Thanh Minh cong lên một cách kỳ lạ.
Uỳnh!
Máu bao phủ quanh cơ thể của Thanh Minh đột nhiên nổ tung và bay ra khắp mọi hướng.
‘Chuyện gì vậy?’
Rắc rắc!
Cùng lúc đó, Thanh Minh dùng Mai Hoa Kiếm đâm thẳng vào vai hắn đồng thời dùng chân đá mạnh vào bụng của Giáo Chủ Huyết Giáo.
Uỳnh! Bịch!
Giáo Chủ Huyết Giáo bị đạp văng về phía sau.
“Hự …”
Hắn không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Tại sao hắn lại bị đẩy lùi về sau như thế này, rốt cuộc ban nãy đã xảy ra chuyện gì vậy?
Rắc!
Điều mà hắn có thể nhận thức được lúc này chỉ là cơn đau khủng khiếp ở vai do bị kiếm đâm vào.
“Khực …”
Nhưng Giáo Chủ Huyết Giáo thay vì phẫn nộ, hắn lại cười.
“Ta đã bảo là vô dụng thôi mà …”
Bỗng đôi mắt của Giáo Chủ Huyết Giáo dao động mạnh.
“Hự!”
Hắn trợn mắt lên nhìn xuống phần vai bị đâm thủng rồi nhanh chóng nắm chặt lấy nó.
“Aaaaaaaaaaaaaaaaa!!”
Bỗng hắn hét lên một tiếng kinh hoàng.
“Ngươi … rốt cuộc ngươi … ngươi đã … khực … hự … aaaaaaa!”
Vết thương ở vai lẽ ra phải lành lại nhưng giờ đang trở nên tệ hại hơn. Cơn đau khủng khiếp ập đến khiến Giáo Chủ Huyết Giáo không thể nhịn được mà hét lớn.
“Aaaaaaa!”
“Xem ra tổ tiên của ngươi đã không dạy dỗ ngươi một cách đàng hoàng rồi. À mà bọn chúng thì có thể truyền dạy được gì khi cái đầu đã bị chém lăn lóc xuống đất nhỉ?”
Thanh Minh nhìn vào Giáo Chủ Huyết Giáo rồi quát hắn.
“Thôi thì để ta dạy cho ngươi thay cho đám tổ tiên đã đi đời của ngươi vậy. Nghe cho rõ đây, đừng dại dột mà gây chuyện với các đạo sĩ biết dùng tiên khí. Đặc biệt là cái thứ sử dùng loại tà công tạp nham như ngươi.”
Xoẹt.
Mũi kiếm của Thanh Minh vẽ trên mặt đất, khí tức trong suốt bao bọc lấy nó.
Khi nhìn thấy thứ khí tức đó, một màu đen kịt ngay lập tức ngập tràn trong đôi mắt lam sắc của Giáo Chủ Huyết Giáo.