Tiếng rên rỉ liên tục vang lên. Bạch Thiên nhìn Lâm Tố Bính với ánh mắt thương hại. Gương mặt vốn xanh xao, thần sắc bệnh vẫn chưa hiện ra rõ rệt nay loang lổ, nhợt nhạt như sắp chết, hệt như một thi thể.
Tất nhiên không phải là do bệnh tình của hắn xấu đi
"Khụccccc!"
Thanh Minh vừa xoa xoa hai bàn tay vừa cười khúc khích.
Khác với Lâm Tố Bính đang chết dần chết mòn, Thanh Minh lại tràn trề sinh lực.
"Hê hê. Đúng là Lục Lâm Vương nên cơn đau của ngươi cũng khác hẳn với người thường. Ngươi khiến ta rất ngạc nhiên đấy."
Những người xung quanh chỉ biết than trời khi thấy hắn nói như vậy trước mặt một người đang bị cơn đau dày vò.
Lục Lâm Vương, người đã bị khoắng sạch tiền tiết kiệm dù đã giấu ở sâu trong rừng, chán chường rũ người xuống ghế. Đến mức nhìn như Tấm da hổ tượng trưng cho quyền uy của Lục Lâm Vương sắp nuốt chửng hắn tới nơi rồi vậy.
Bạch Thiên chỉ biết lắc đầu nguầy nguậy.
'Tại sao lại cứ nhất thiết phải dính tới hắn chứ.'
Giống nhau cũng được.
Hợp nhau cũng được.
Nhưng trên đời này làm gì có kẻ thứ hai giống Thanh Minh đến vậy? Mặc dù hắn không thể lục khắp thiên hạ kiểm tra từng người, nhưng trên đời này tuyệt đối sẽ không có người thứ hai giống Thanh Minh, về chuyện này thì Bạch Thiên có thể đem tất cả những gì mình có ra đánh cược.
Nhưng sai lầm của Lâm Tố Bính chính là hắn đã không nhận ra điều đó.
"Đạo trưởng."
Lâm Tố Bính nhìn Thanh Minh bằng ánh mắt oán giận đến cực độ.
"Ầy. Đó là chuyện đương nhiên mà. Ta giao dịch cũng đâu phải một hai lần Thanh Minh cười khúc khích.
Các môn đồ Hoa Sơn cảm thấy buồn bã lạ thường rất an lòng.
'Hóa ra không chỉ mình chúng ta bị như vậy.'
'Đến cả Lục Lâm Vương còn bị nó lừa như thế, thì chúng ta không phải trường hợp duy nhất rồi.'
Đến bây giờ họ mới nhận ra, hóa ra trước mặt tên khốn Thanh Minh đó, ai cũng giống như ai.
"Vậy khi nào thì thứ đó?"
"Sau khi quay trở về Hoa Sơn, ta sẽ gửi nó đi ngay."
"Khừ. Ta thực sự có thể tin ngươi chứ?"
"Ầy, dù sao thì ta cũng là đạo sĩ mà, sao ta có thể lừa ngươi được chứ?"
"Cũng đúng. Đạo sĩ..."
Lâm Tố Bính không nói tiếp, nghiến răng ken két. Các môn đồ Hoa Sơn không cần nghe cũng biết hắn vừa định nói gì.
'Xin thứ lỗi.'
'Thực lòng mà nói thì Hoa Sơn phải xin lỗi ngài về chuyện này rồi.'
Lâm Tố Bính đưa tay lên xoa mặt.
Khừ ừ ừ!
Rồi hắn nhìn chằm chằm vào Thanh Minh qua kẽ hở giữa những ngón tay.
'Ôi trời ơi, một người được gọi là đạo sĩ. ’
Thanh Minh không chỉ lợi dụng thân phận của Lục Lâm Vương đế kiếm tiền, mà còn cuỗm sạch bách số tiền mà các bậc tiền nhân Lục Lâm để lại. Thậm chí, Thanh Minh còn khiến hắn phải bán sạch cả đồ ở trong kho của Lục Trại.
"Về chi phí.... chi phí thì ngươi hãy đợi ta một chút. Ta phải xử lý đống đồ trước."
"À. Chuyện đó thì cứ để ta cho người đến.”
"Hả?"
Thanh Minh cười tủm tỉm, nói.
"Ta biết rất nhiều thương đoàn. Ta nhất định sẽ làm việc có lương tâm. Đế ta gọi họ đến luôn nhé?"
"Lương, lương tâm lương tâm? Khụ! Khụ! Khụ. Ngực, ngực ta! Khụ! Khụ!"
Lâm Tố Bính ho đến quặn người. Thấy hắn thổ huyết, Thanh Minh tặc tặc lưỡi. "Chậc chậc chậc. Bởi vậy nên ngươi mới phái phục dụng linh đan càng sớm càng tốt đấy. Chứ không ta đau lòng lắm.”
"Ch, chuyện này! Khụ! Là do ai hả!"
Lâm Tố Bính trợn ngược mắt, vừa chỉ tay vừa hét lên. Cứ thế này thì hắn sẽ chết vì tức giận trước khi khỏi bệnh mất.
'Rốt cuộc hắn là đạo sĩ kiểu gì mà lại mê tiền như vậy chứ!'
Nếu chỉ kiếm tiền thôi thì đến cả 10 diêm vương thường xuyên bước xuống địa ngục cũng không tàn độc như hắn.
Thế nhưng Thanh Minh chỉ nhún vai nhìn hắn đang oán giận.
"ơ kìa, ngươi phải suy nghĩ tích cực lên đi chứ. Tiền có thế kiếm lại. Nhưng sức khỏe là ưu tiên hàng đầu, sức khỏe ấy."
Quả là một lời nói không thể chính xác hơn.
Một trong những lý do cái tên chết tiệt đó khiến hắn nói giận chính là hắn nói không sai chút nào. Và lý do thứ hai là hắn rất biết cách sử dụng những lời nói chính xác ấy.
"Khụ n, nước!"
"Đây ạ!”
Bàn Xung vội vã chạy lại đưa bình hồ lô ra.
Lâm Tố Bính nhanh chóng chộp lấy cái bình, uống một ngụm nước lớn. Rồi hắn xoay người phun ra toàn bộ số nước vừa dốc vào miệng. Hắn giận dữ hét lên.
"Đây là rượu mà, cái tên chết bầm kia!"
"ơ? Nhầm, nhầm ư? Tại, tại vì thuộc hạ chuẩn bị cả hai loại nên !"
Bạch Thiên lặng lẽ lắc đầu.
'Cứ thế này thì hắn sẽ chết mất thôi.'
Lâm Tố Bính chùi miệng, nhìn Thanh Minh một hồi lâu, thở dài.
Dù sao thì... ta mong đạo trưởng sẽ giữ lời hứa ấy."
Thanh Minh tươi cười gật đầu.
“Đổi lại, ta hy vọng Lục Lâm Vương cũng sẽ thực hiện theo giao ước. Bởi vì ta đã đặc biệt giảm giá cho ngươi."
"Nếu ngươi không giảm giá thì Lục Lâm sẽ phá sản mất."
Lâm Tố Bính cay đắng cười.
"Nếu ngươi cần gấp, vậy ngươi có muốn cùng ta tới Hoa Sơn không? Nếu ngươi cũng đi thì ta có thể đưa ngay cho ngươi khi tới nơi."
"Ta từ chối."
Lâm Tố Bính lắc đầu, dứt khoát từ chối.
"Sao thế? Vì bọn ta là chính phái ư?"
"Không phải là ta ngại đến Hoa Sơn, mà ta sợ đường đến Hoa Sơn. Có lẽ ta sẽ thổ huyết mà chết trước khi đến nơi mất!"
Quả là một lời nói có lý. Chiêu Kiệt lặng lẽ gật đầu.
"Thật thông minh."
"Quá sáng suốt."
"Đúng là một người xứng đáng để chúng ta học hỏi. Học hỏi."
Vậy mới xứng đáng là người được mặc bộ hạc sương y đó chứ.
“Dù sao thì"
Lâm Tố Bính phe phẩy cái quạt.
"Đây là lần đầu tiên trong đời ta thấy có kẻ đến khoắng sạch tiền của sơn trại. Hóa ra, dạo gần đây tên tuổi của Hoa Sơn vang xa như vậy là cũng có lý do cả.”
"Cũng tàm tạm thôi."
"Khừ. Khi không lại dính phải ngươi."
Thấy Lâm Tố Bính thở dài hối hận, Thanh Minh nhoẻn miệng.
"Ngươi đừng giả bệnh thái quá như thế. Ngươi vẫn còn phải hoàn tất nốt công việc giao dịch còn lại đấy."
Gương mặt của Lâm Tố Bính nhất thời cứng đờ
"Bởi vì xét tới mối quan hệ của chúng ta sau này nên ta chỉ làm được đến đây thôi. Nhưng ngươi cũng đừng quên ta vẫn luôn quan tâm ngươi đấy."
"Hơ hơ."
Lâm Tố Bính chỉ biết cười nhẹ mà không thể nói được lời nào trước câu nói của Thanh Minh.
"Thế nhé."
Nói xong, Thanh Minh quay người.
"Ta tin ngươi là người biết giữ lời hứa. Sau khi về tới Hoa Sơn, ta sẽ gửi đồ đến cho ngươi ngay lập tức."
"Đạo trưởng."
Lâm Tố Bính gọi hắn lại bằng một giọng trầm lặng.
"Đạo trưởng định làm gì?"
Một câu hỏi bất ngờ. Những người vẫn yên lặng lắng nghe cuộc hội thoại của hai người bọn họ nãy giờ nghiêng đầu không hiểu ý của hắn.
"Để xem nào."
Thế nhưng, Thanh Minh lại nhún vai như thể hiểu được ý đồ trong câu hỏi đó. 'Cứ kết thân với tất cả thôi.'
"Thật sự là chỉ thế thôi sao?"
Thanh Minh quay đầu nhìn Lâm Tố Bính.
Tuy ánh mắt của hắn vần không có gì thay đổi. Thế nhưng, Lâm Tố Bính đã vô thức dồn sức vào lòng bàn tay.
Rắccc.
Cái quạt uốn cong như thể đã gãy.
Thanh Minh cười tủm tỉm.
"Chúng ta phải lo làm chuồng trước chứ."
"Vậy nhé."
Thấy Thanh Minh vung vẩy bước ra ngoài, các môn đồ Hoa Sơn hướng về phía Lục Lâm Vương cúi đầu rồi bước theo hắn.
Lâm Tố Bính trầm ngâm nhìn chằm chằm vào nơi Thanh Minh vừa rời đi.
"Có vấn đề gì sao ạ?"
Hắn lắc đầu trước câu hỏi của Bàn Xung.
"Không. Không có gì."
Thế nhưng ánh mắt của hắn lại tỏa ra một tia sáng khác hẳn so với trước đây. 'Rốt cuộc ánh mắt hắn ẩn chứa điều gì.'
Có lẽ cả đời này hắn sẽ không thể quên được ánh mắt lạnh lẽo ấy của Thanh Minh. Bịch bịch!
"Đại ca! Đại ca định đi như vậy sao!"
Bàn Xung thất thanh hét lên. Thanh Minh ngồi trên xe ngựa ngoáy tai với vẻ mặt chán ghét.
"Nói nhỏ thôi!"
"Đệ, đệ xin lỗi. Tại cổ họng của đệ quá to nên."
"Chậc."
Đúng là càng nhìn càng muốn đặt ông ta đứng cạnh Cung chủ Dã Thú Cung Mạnh Tiếu.
"Đạo sĩ dừng lại ở sơn trại quá lâu sẽ có tin đồn không hay. Ta đã giải quyết xong hết mọi việc rồi, nên bây giờ phải nhanh chóng rời đi."
"Đúng là vậy nhưng"
Bàn Xung nhìn Thanh Minh bằng gương mặt tràn đầy sự tiếc nuối, cuối cùng hắn thả lỏng bờ vai khổng lồ của mình.
"Thực lòng đệ rất muốn đưa đại ca về lại Hoa Sơn"
"Thôi đừng."
Thanh Minh vội vã xua tay.
"Người ta nói có ăn mày là đạo sĩ, chứ làm gì chuyện đạo sĩ lại đèo bòng cả sơn tặc."
Lại thêm một câu nói không thể đúng hơn. Thế nhưng Bàn Xung vần liếm môi ra vẻ tiếc nuối.
"Chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau."
"Vâng, đại ca! Đệ sẽ đợi!"
Đúng là một cảnh tượng tràn đầy tình thương mến thương. Nhóm Bạch Thiên nở một nụ cười mãn nguyện thay vì tất bật sửa soạn chuẩn bị kéo xe ngựa. 'Các ngươi mới gặp nhau có hai ngày.'
'Mà người khác nhìn vào lại ngỡ như đã quen nhau cả chục năm.'
Dù là cảnh tượng Bàn Xung gọi Thanh Minh, kẻ chỉ to bằng một nửa thân hình mình là đại ca, hay chuyện Thanh Minh coi đó như một điều hiển nhiên, cũng đều rất kỳ lạ. Tất cả những người đổ xô ra tiễn bọn họ đều ngạc nhiên rì rầm trước cảnh tượng ấy. Thiết Thần Tướng, một trong số Lục Lâm Thập Ảnh lại đang bày ra bộ dạng thần tượng một đạo sĩ trẻ tuổi của Hoa Sơn, quả thực rất lạ lẫm.
Hồng Đại Quang híp mắt, chìm vào trong suy nghĩ.
'Cái tên Hoa Sơn Thần Long vang đến cả Lục Lâm rồi.'
Hắn ta không hề nghi ngờ tâm ý của Thiết Thần Tướng. Thế nhưng, có vẻ như không phải tất cả mọi thứ đều chỉ bắt nguồn từ sự trung thành của Thiết Thần Tướng.
"Ngươi đi đường cẩn thận."
Lục Lâm Vương. À không, Lâm Tố Bính trong vai bệnh thư sinh bước vòng vòng đến chào hỏi Thanh Minh.
"Ngươi hãy giữ gìn sức khỏe nhé."
"Ta tuyệt đối sẽ không chết cho đến trước lúc đó đâu."
Thanh Minh và Lâm Tố Bính khẽ trao đổi ánh mắt. Bọn họ cũng chẳng cần phải nhiều lời thêm nữa.
"Vậy chúng ta đi thôi! Sư thúc, sư huynh”
"Khừ."
Những tiếng rên rỉ khẽ vang lên. Chiếc xe ngựa chầm chậm chuyển động, bắt đầu rời khỏi Đại Hổ Trại.
"Lên đường cẩn thận nhé!"
"Hoa Sơn vạn tuế!"
"Hoa Sơn Thần Long vạn tuế!"
Những tiếng tung hô rợp trời cùng những lời tiễn biệt vang lên. Thanh Minh nằm ngả nghiêng trên xe ngựa, thong thả vầy tay chào lũ sơn tặc của Đại Hổ Trại. 'Cảm giác như trại chủ đang rời khỏi sơn trại của mình vậy."
"Đúng vậy."
Các môn đồ Hoa Sơn đồng loạt thở dài, rồi nhanh chóng kéo xe đi. Thấy chiếc xe ngựa xa dần, Lâm Tố Bính mở quạt. Hắn cứ nhìn chằm chằm vào đó cho tới khi chiếc xe rời hẳn khỏi tầm mắt.
"Gió lạnh quá."
Hắc Dạ Hổ bước đến bên cạnh Lâm Tố Bính nói bằng một giọng lo lắng.
"Gió"
Thế nhưng Lâm Tố Bính chỉ tiếp tục nói những lời vô nghĩa.
"Đúng vậy, là gió."
"Gió sẽ thổi . Sẽ thổi đến."
"Ý ngài là Hoa Sơn ạ?"
Hắn khẽ gật đầu trước câu hỏi của Hắc Dạ Hổ. Và rồi, hắn mở miệng với gương mặt tràn đầy ưu tư.
"Hắc Dạ Hổ."
"Vâng."
"Lần cuối Tà phái và Chính phái cùng hợp sức với nhau là khi nào?"
"Chuyện đó là khi Ma Giáo còn lộng hành ạ? Khi đó, hai phe chẳng còn cách nào khác ngoài việc hợp tác với nhau để có thể sống sót."
Lâm Tố Bính gật đầu.
"Ta nghe nói dạo gần đây Hoa Sơn tất bật chạy vòng quanh thiên hạ."
"Họ làm vậy không phải là để mở rộng việc kinh doanh hay sao?"
"Đến mức phải lôi kéo cả Tà phái chúng ta á?"
"Chuyện đó "
Hắc Dạ Hổ nín thinh. Lâm Tố Bính lắc đầu nói.
"Họ có rất nhiều cách. Nhưng lại nhất định phải gọi đến chúng ta. Điều đó"
Hắn dừng lại không nói nữa.
'Ta sẽ đưa cho ngươi Hỗn Nguyên Đan.'
Thực ra, hắn có rất nhiều cách để có thể bắt tay với Lục Lâm Vương mà không cần đến Hỗn Nguyên Đan. Nếu chính miệng Thanh Minh không nói ra, thì có lẽ đến tận khi chết, hắn cũng chẳng biết Hoa Sơn có Hỗn Nguyên Đan.
Mặc dù đã bị hắn cuỗm mất một số tiền lớn, nhưng đối với Lâm Tố Bính, số tiền đó chẳng thể sánh được với giá trị của Hỗn Nguyên Đan.
"Kẻ không bị ràng buộc bởi tình cảm, dẫn dắt mọi người. Ban tặng ân huệ, kết nối các mối quan hệ."
Ánh mắt Lâm Tố Bính phát ra ánh sáng rực rỡ.
"Hệt như Đang chuẩn bị cho một thứ gì đó rất to lớn sắp xây đến.'
Hắc Dạ Hổ thận trọng hỏi, thế nhưng, Lâm Tố Bính chỉ nhẹ nhàng nhắm mắt lại, lắc đầu.
"Ta cũng không biết."
"Thế nhưng, ta biết một điều. Chúng ta không thể phán xét những người như vậy khi chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài của họ. Tuy ngươi thấy những hành động của hắn bây giờ rất vô nghĩa, nhưng thực ra, tất cả đều có lý do."
"Một con rắn dù có dữ tợn thế nào cũng có thể thuần hóa. Nhưng rồng không phải là loài linh vật mà con người có thể làm được điều đó. Cho dù đó là một con tiểu long." Lâm Tố Bính làm nhẩm những lời vô nghĩa, rồi chầm chậm xoay người. Hắc Dạ Hổ ờ phía sau gọi hắn đến khàn cả cổ, nhưng dường như, những lời ấy đều không lọt vào tai hắn.
Chẳng biết từ lúc nào, gương mặt của Lâm Tố Bính đã trở nên cương nghị. 'Ngươi hỏi ta có chắc chắn không ư?'
Về việc sẽ lại có một chuyện lớn đến mức nuốt chửng cả thế gian này sắp xảy ra? "Một thứ gì đó rất to lớn."
"Chắc sẽ bận rộn lắm đây."
Lâm Tố Bính làm nhẩm những lời vô nghĩa, rồi chầm chậm xoay người. Hắc Dạ Hổ ở phía sau gọi hắn đến khàn cả cổ, nhưng dường như, những lời ấy đều không lọt vào tai hắn.
Chẳng biết từ lúc nào, gương mặt của Lâm Tố Bính đã trở nên cương nghị. 'Ngươi hỏi ta có chắc chắn không ư?'
Về việc sẽ lại có một chuyện lớn đến mức nuốt chửng cả thế gian này sắp xảy ra? Lâm Tố Bính thở dài, rồi lại thở dài.
"Nếu trời mưa thì ta phải chạy vào dưới mái hiên trú mưa chứ."
Dù cho hoa mai đang nở đỏ rực trên mái hiên đó.