Chương 459 : Bởi vì ta chính là chuyên gia trong việc đó

Uỳnh Uỳnh Uỳnh Uỳnh

Chiếc xe ngựa chạy không ngừng nghỉ trên quan lộ.

Các môn đồ Hoa Sơn kéo chiếc xe như những con ngựa không biết mệt mỏi. Mặc dù số hành lý được chất lên xe nhiều hơn rất nhiều so với chuyến đi Tứ Xuyên trước đây  nhưng tốc độ của bọn họ ngược lại lại nhanh hơn rất nhiều.

"Một hai!"

"Một hai!"

Chiêu Kiệt và Nhuận Tông là hai người kéo chiếc xe ngựa ở vị trí dẫn đầu hét lên đầy  khí thế.

"Đệ kéo xe như thế liệu có ích cho việc tu luyện không vậy?"

"Nhưng mà hình như chân của sự huynh chưa gì đã run lên rồi thì phải?"

Nhuận Tông và Chiêu Kiệt nhìn chằm chằm vào đối phương rồi lại nghiến răng tập trung vào việc chạy.

Bạch Thiên khẽ nhăn mặt khi hai kẻ dẫn đầu chạy thục mạng như những con bò điên. "Mấy đứa kia!"

"Vâng, sư thúc"

"Dạ!"

"Có khí thế là một chuyện tốt, nhưng ngay từ đầu đã mất nhiều sức lực như thế này thì  hai con sẽ sớm kiệt sức và ngã quỵ trước khi đến được Bắc Hải đấy"

Nhuận Tông nghiêng nghiêng đầu như thể đang không hiểu Bạch Thiên nói gì. Trong chuyến đi Tứ Xuyên, Bạch Thiên đã liên tục nói rằng thà vất vả một chút để có  thể nhanh chóng được nghỉ ngơi kia mà. Rõ ràng khi gặp phải chuyện gì đó, thay vì  tránh né thì nên nhanh chóng xử lý cho xong chính là tính cách của hắn. Vậy thì tại sao  lần này hắn lại thay đổi lập trường như vậy chứ?

"Bắc Hải là một nơi xa đến vậy ạ?"

"Xa chứ"

"Xa như thế nào ạ?"

"Hừm. Nói thế nào được nhỉ..."

Bạch Thiên đắn đo một lúc rồi trả lời.

"Theo như Tiểu đoàn chủ nói thì rơi vào sáu ngàn dặm đấy!"

"Dạ?"

Nhuận Tông day day tai như thể hắn vừa nghe phải một điều không thể tin được. "Sư thúc nói là bao nhiêu dặm kia? Hình như con vừa nghe nhầm thì phải?" "Sáu ngàn dặm”

Nhuận Tông trợn tròn mắt.

"Quãng đường đến Thành Đô Tứ Xuyên chỉ có hơn ngàn dặm một chút thôi đúng không ạ?"

"Đúng vậy"

"Nhưng mà sư thúc vừa nói bao nhiêu dặm cơ? Sáu ngàn dặm á?"

“Đúng là vậy đấy!?"

Ngay khi đó, Thanh Minh đang ở phía trên chiếc xe ngựa bật dậy hét lên.

"Cái gì? Mọi người vừa nói là bao nhiêu dặm vậy?"

"Các con bị điếc hết rồi đấy à? Ta đã bảo là sáu ngàn dặm rồi kia mà!"

Đợi mắt của Thanh Minh lúc này tựa như đang trải qua một trận động đất.

"Điên thật rồi! Chúng ta có đi một vòng khắp Trung Nguyên cũng chẳng đến mức độ  như vậy! Thảo nào cái tên tiểu trọc tử đó lại chịu chi đến thế!"

Tuệ Nhiên ở bên cạnh hét lên.

"Thí, thí chủ! Cho dù thế nào thì sao thí chủ có thế gọi Phương trượng là tên tiểu trọc tử  được chứ..."

"Cái quái gì vậy?!"

Thanh Minh ngay lập tức đá cho Tuệ nhiên một phát.

"Áaaaaa"

Tuệ Nhiên từ trên đống hành lý rơi xuống dưới đất.

"Cái tên này nãy giờ không kéo xe hả? Sao ngươi dám ngồi thoải mái như vậy chứ?  Nhà ngươi đang muốn chết đây mà! Ta nhố hết tóc của nhà ngươi đi bây giờ!!"

"Tiểu tăng có tóc đâu mà nhổ ?"

Vành mắt của Tuệ Nhiên đã trở nên ươn ướt.

'Đức Phật ơi, người đang ở đâu vậy?'

Cứ như thế này có lẽ con sẽ chết vì tức giận trước khi tìm ra Phật pháp mất thôi. Bạch  Thiên ngạc nhiên hỏi Thanh Minh.

"Con cũng không biết Bắc Hải ở đâu à?"

"Ta cũng chẳng phải được sinh ra ở đó thì làm gì có việc gì cần đến đó kia chứ?" Thanh Minh nghiến răng ken két.

Trong cuộc huyết chiến với Ma Giáo trong quá khứ, hắn đã đi khắp một vòng Trung  nguyên nhưng lại chưa từng ra khỏi tắc Ngoại một lần nào.

"Bắc Hải Băng Cung ư? Ta cứ ngỡ Bắc Hải Băng Cung cũng ở Vân Nam thôi chứ. Đây  là lần đầu tiên ta nghe thấy con số sáu ngàn dặm đấy!"

"Vậy là nơi đó không phải là Tắc Ngoại hả?"

"Đúng vậy!"

Thanh Minh gãi gãi đầu.

"'Sáu ngàn dặm! Vậy thì chúng ta phải đi mất bao lâu đây?"

"Nếu chạy như ngựa suốt một ngày thì có thể đi được khoảng 200 dặm...Chắc là...sẽ  mất tầm một tháng đấy"

"Một tháng?"

Biểu cảm của Thanh Minh trong phút chốc trở nên ngơ ngác.

"Mỗi ngày ta đều bận chết đi được. Vậy mà phải đi suốt một tháng ư?"

"Thanh Minh à, trước tiên con cứ bình tĩnh cái đã...."

"Mấy tên Ma Giáo chết tiệt làm cái gì mà lại đến tận đấy đế giở trò tàn bạo vậy chứ? Lôi  hết bọn chúng lên Thập Vạn Đại Sơn rồi giết hết cả đám bây giờ!"

Nhìn thấy bộ dạng bắt đầu trở nên ác độc của Thanh Minh, Bạch Thiên bèn hỏi.

"Có ai biết nơi bán kẹo ngọt ở đây không?"

"Có sao?"

Lý nào lại vậy.

Bạch Thiên thở dài một hơi.

Mới xuất phát chưa được bao lâu mà Thanh Minh đã bắt đầu phát tiết lên rồi. Có lẽ đây  sẽ là một hành trình chẳng dễ dàng gì với bọn họ.

"Dù sao thì chúng ta phải giết hết lũ Ma Giáo mới được!"

Ánh mắt của Thanh Minh lúc này đã bùng cháy lửa giận.

Bạch Thiên đang kéo xe ngựa thì hếch cằm ra hiệu với Chiêu Kiệt.

"Tiếu Kiệt, con chất tiếu hòa thượng Tuệ Nhiên lên lại đi"

"Vâng"

Mặc dù đã đưa Tuệ Nhiên về vị trí cũ rồi tiếp tục xuất phát, nhưng tốc độ của chiếc xe  ngựa rõ ràng đã chậm hơn một chút so với ban nãy. Nhuận Tông lén nhìn Bạch Thiên  rồi hỏi nhỏ.

"Nhưng mà, sư thúc này!”

"Hả?"

"Con đã nghe về Ma Giáo nhiều rồi, nhưng rốt cuộc đó là một nơi như thế nào vậy?"  "Ma Giáo ư?"

"Vâng"

Bạch Thiên gãi gãi đầu bằng khuôn mặt ngượng ngùng.

"Thực ra những câu chuyện mà ta nghe được về Ma Giáo trong thời gian qua cũng rất  mơ hồ...Nhưng có vẻ như đó là nơi tập trung những kẻ độc ác đã thảm sát rất nhiều  người vô tội. Thậm chí bọn chúng còn hút máu người sống..đại loại là như vậy đấy!"

"Hưm, thì ra là vậy"

"Con nghĩ bây giờ chúng ta nên biết nhiều hơn về bọn chúng. Bởi vì rất có thể chúng ta  sẽ gặp phải Ma Giáo khi đến đó"

Bạch Thiên khẽ nhăn nhó.

"Thực ra thì ta cũng không biết rõ về Ma Giáo đâu”

"Dạ?"

"Nghĩ lại thì cũng lạ thật. Câu chuyện về Ma Giáo được lan truyền rộng rãi đến mức  không ai là không biết đến cái tên đó. Vậy nhưng ta lại chưa từng nghe một ai nói về  chuyện bọn chúng chính xác là người như thế nào!"

Bạch Thiên nhìn về phía Tuệ Nhiên đã được chất lên đống hành lý.

"Tiểu hòa thượng Tuệ Nhiên có biết gì về Ma Giáo không? Dù sao thì ngươi cũng là đệ  tử Thiếu Lâm kia mà!"

"Tại sao thí chủ là thêm từ "Dù sao thì" vào vậy?"

"Ta đã thất lễ rồi!"

Tuệ Nhiên nhìn lên bầu trời rồi thở dài thê lương.

"Thật xin lỗi, nhưng tiểu tăng cũng không biết gì nhiều về Ma Giáo đâu!"

"Cả tiểu hòa thượng cũng vậy ư?"

"Khi ở Thiếu Lâm tiểu tăng chỉ chuyên tâm vào tu luyện thôi. Còn những chuyện khác  tiểu tăng không để ý lắm..."

Khuôn mặt Tuệ Nhiên dần ửng đỏ lên vì ngượng ngùng.

Một lần nữa Tuệ Nhiên nhận ra khi sống ở Thiếu Lâm, hắn đã là một con ếch ngồi đáy  giếng đến nhường nào. Từ khi bước ra khỏi nơi đó, hắn đã được nhìn thấy và trải  nghiệm rất nhiều chuyện.

Nhưng mà...

Dù sao chăng nữa, hắn vẫn cảm thấy rất hạnh phúc khi ở bên trong chiếc giếng đó! "Lạ thật đấy. Tại sao lại không có ai biết về Ma Giáo vậy nhỉ?"

Thanh Minh im lặng nghe cuộc trò chuyện giữa bọn họ rồi nhẹ nhàng trả lời.

"Bởi vì không cần phải biết làm gì cả!"

"Hả?"

Các môn đồ Hoa Sơn đồng loạt quay lại nhìn Thanh Minh

"Tại sao lại không cần biết? Không phải là biết người biết ta trăm trận trăm thắng hay  sao?"

"Biết người biết ta ư?"

Thanh Minh cười khẩy.

"Ma Giáo là một đại giáo phái được chia thành mười bảy tiểu giáo phái nhỏ hơn" "Ê?”

Các môn đồ Hoa Sơn nhìn Thanh Minh đầy kinh ngạc khi thông tin về Ma Giáo được tiết lộ ra từ miệng hắn.

Bọn họ không thể ngờ được Thanh Minh lại quan tâm đến vấn đề này như vậy. "Mười, mười bảy tiếu giáo phái lận á? Sao nhiều thế?"

"Trước kia thì là vậy. Bây giờ thì không biết thế nào!"

Thanh Minh biết rõ như vậy là bởi vì tự tay hắn đã phá hủy hầu hết các giáo phái đó. "Nhưng mà sao thí chủ lại biết chuyện đó vậy? Tất cả những người khác đều không biết kia mà!"

"Người khác không biết thì ta cũng phải không biết à?"

"Tại trông thí chủ đâu có vẻ là người học rộng biết nhiều đâu nhỉ?"

"Đấm cho phát bây giờ!"

Thanh Minh trừng mắt.

"Có tai có mắt để làm gì hả? Các người không muốn biết nên mới không chịu tìm tòi để  biết còn gì!"

"Biết tí mà đã đòi ra oai!"

"Nàyyy"

Thanh Minh một lần nữa giận run người. Tuệ Nhiên nhanh chóng co rúm người lại  ngoan ngoãn yên lặng.

Thanh Minh thở dài rồi bắt đầu giải thích.

"Thật ra Ma Giáo về cơ bản là một Đại tôn giáo. Nếu chỉ nhìn vào căn bản thì Ma Giáo  cũng giống như Thiếu Lâm trên nền tảng Phật giáo"

Ngay sau đó, Tuệ Nhiên dồn sức mạnh vào bàn tay nắm chặt lấy vai của Thanh Minh.  Tuệ Nhiên đang định hét lên rằng 'tại sao thí chủ lại nói như vậy' thì Thanh Minh đã  nhanh tay hơn bịt mồm hắn lại.

"Làm ơn nghe giải thích cái đã! Cái tính cách của cái tên lừa trọc này sao càng ngày  càng gấp gáp vậy nhỉ?"

"Nếu như các vị thí chủ khác nói câu này thì tiểu tăng còn hiểu được, tại sao một kẻ  nóng nảy như thí chủ lại đi chỉ trích tiểu tăng gấp gáp kia chứ? Thí chủ có lương tâm  không vậy?"

"Ta cất nó trong Phật điện hàm ở Thiếu Lâm rồi. Làm sao?"

"Hự ư ư ư"

Thanh Minh tặc lưỡi chậc chậc.

"Dù sao thì nếu như theo ý nghĩa đó thì không chỉ Thiếu Lâm mà Hoa Sơn cũng chẳng  khác biệt với Ma Giáo là bao. Hoa Sơn bản chất cũng là một môn phái sùng Đạo."

"Đúng vậy"

Bạch Thiên từ khi nào đã dừng chiếc xe ngựa lại và gật đầu.

Nhưng những môn đồ khác lại không thể chấp nhận được lời nói đó.

"Sao đệ có thể đem Ma Giáo ra so sánh với Hoa Sơn như vậy chứ?"

"Ta đang nói về căn bản, là căn bản mà thôi!"

Thanh Minh tặc lưỡi.

"Biết người biết ta trăm trận cái gì cơ? Không lý nào mà bọn chúng lại dễ dàng cho  chúng ta biết cái gì đâu. Vì vậy mà chuyện đó chẳng có ý nghĩa gì cả!"

"Nhưng mà. Chuyện...chuyện đó..."

"Ồn ào!"

Chiêu Kiệt ngậm miệng lại ngay lập tức như một con sò biển.

Khi Thanh Minh trưng ra bản mặt khó chịu, Bạch Thiên mỉm cười rồi thúc dục hắn ta. "Con nói tiếp đi"

"ừm"

Thanh Minh gãi gãi đầu rồi tiếp tục câu chuyện.

"Mặc dù căn bản là giống nhau như kết quả lại không như vậy. Bởi vì Ma Giáo có sự  khác biệt mang tính quyết định so với các tôn giáo khác"

"Cái đó là gì vậy?"

"Họ biết cách lôi kéo con người"

Chiêu Kiệt nghiêng nghiêng đầu thắc mắc.

"Lôi kéo con người? Giống như vua ư?"

"Không. Như một vị thần"

Thanh Minh khẽ cau mày vì không dưng phải nói rõ nhiều.

"Ma Giáo là tôn giáo tập hợp những người thờ phụng Thiên Ma như một vị thần." "Thờ phụng một người như một vị thần? Một người còn sống sao?"

"Đúng vậy. Đấy chính là vấn đề cốt lõi"

Thanh Minh vỗ vỗ vào đầu Tuệ Nhiên rồi tiếp tục nói.

"Đạo gia hay Phật gia đều không tôn sùng một người như một vị thần. Dĩ nhiên việc  chúng ta tôn sùng một số kẻ gần như là thần thánh bởi vì bọn họ đã được giác ngộ lại là một vấn đề khác. Chẳng hạn như mọi người vẫn thường tung hô ai đó là hóa thân của  Đức Phật hay hiện thân của Thái Thượng Lão Quân đúng chứ? Nhưng trên thực tế thì  mọi người đều không thực sự tin vào điều đó."

"Đúng vậy"

"Nhưng mà, lũ Giáo đồ Ma Giáo lại tin rằng Thiên Ma thực sự là thần thánh"

Giọng nói của Thanh Minh trầm xuống.

"Ban nãy sư thúc vừa hỏi là tại sao thông tin về Ma Giáo lại không được lan truyền rộng  rãi đúng chứ?"

"Phải"

"Bởi vì nó chẳng có ý nghĩa gì cả. Đạo kinh hay giáo lý của tôn giáo chính là phương  tiện truyền tái lời của thần để các đệ tử không quên đi lời dạy của thần thánh đúng chứ? Nhưng nếu như trước mắt của các đệ tử lại có một vị thần bằng da bằng thịt thì sẽ thế  nào đây?”

"Đương nhiên là sẽ chẳng còn cần đến giáo lý làm gì nữa"

"Đúng rồi!"

Thanh Minh mở to mắt.

"Điều gì sẽ xảy ra nếu như một người mới hôm qua còn chủ trương không được giết  người, đến hôm nay lại cho rằng giết người là không phạm bất cứ tội lỗi nào cả?" "Vậy thì sự hỗn loạn sẽ xảy ra"

"Bình thường thì sẽ như vậy. Nhưng Ma Giáo thì không. Bởi vì đó là lời của thần. Và  bọn họ chỉ cần làm theo là được"

"Ma Giáo tôn sùng Thiên Ma như một vị thần. Và Thiên Ma là một con người còn sống.  Theo đó, từng lời từng lời nói của một con người sẽ trở thành thần ngôn. Họ không nghi ngờ, không ngần ngại và chỉ làm theo."

"Mấy người đó sao có thể như vậy được chứ?"

Thanh Minh cười khúc khích.

"Đó là lý do vì sao Ma Giáo lại đáng sợ như vậy"

"Không có gì đáng sợ hơn là một con người không nghi ngờ và không sợ cái chết. Những con người đó thậm chí còn xem cái chết của bản thân là vinh quang vĩ đại vì vị  thần mà bọn họ tôn sùng"

Biểu cảm của Bạch Thiên đã trở nên cứng đờ.

Nghe những lời này, hắn cuối cùng đã có thể tưởng tượng ra Ma Giáo điên rồ đến  nhường nào.

Những kẻ cuồng tín không sợ chết chạy theo mệnh lệnh của một người mà bản thân  nghĩ là thần thánh ư?

Chỉ nghĩ đến thôi cũng đã khiến người khác phải nổi da gà rồi.

"Nói cách khác..."

"Hửm?"

"Nơi được gọi là Ma Giáo là một đoàn thể mà Thiên Ma có thể tùy ý điều khiển bọn  chúng"

"Đúng vậy. Đúng vậy"

"Tại sao chứ?"

"Cái tên Thiên Ma đó chưa bao giờ tỉnh táo cả"

Ngay lúc đó, Nhuận Tông giơ tay lên. Thanh Minh hếch cằm.

"Rồi rồi. Sư huynh cứ nói đi!"

"Theo như đệ nói thì Ma Giáo là nơi phục tùng Thiên Ma như một vị thần sống, nhưng  bây giờ đâu có Thiên Ma đâu nhỉ? Vậy thì làm thế nào mà Ma Giáo có thể duy trì  được?"

"Đợi"

"Đợi?"

Thanh Minh gật đầu.

"Bọn chúng đang đợi cho đến khi một Tân Thiên Ma xuất hiện. Đối với bọn chúng, Thiên Ma vừa là thần vừa là con người. Thần Thánh thì bất diệt nhưng con người thì có thể  chết. Nhưng cho dù chết đi chăng nữa thì cũng có thể..."

Thanh Minh khẽ ngậm miệng lại.

Và rồi hắn xoay đầu nhìn về phía nam xa xôi.

Phía nam.

Nơi có Thập Vạn Đại Sơn.

"Bọn chúng tin rằng Thiên Ma rồi sẽ trở lại. Một Tân Thiên Ma. Và cũng có thể là một  Thiên Ma tái sinh"

"Ta không hiểu nổi"

Thanh Minh cau mày trước lời nói lẩm bẩm của Nhuận Tông

"Sư huynh thực sự không hiểu à?"

"ừm?l"

"Vậy thì sư huynh chỉ cần biết một điều trong câu chuyện này mà thôi"

Tất cả mọi người đều nhận ra rằng giọng nói của Thanh Minh trầm lắng hơn bình  thường. Bọn họ chờ đời câu nói tiếp theo của hắn bằng ánh mắt nghiêm túc. "Chuyện đó là gì vậy?"

"Ban nãy sư huynh đã hỏi rồi phải không nhỉ? Rằng làm thế nào mà một con người lại  có thể xem một người khác như một vị thần mà không hề nghi ngờ gì cả?"

"Thiên Ma đã làm được điều đó"

"Thần là gì? Đó chẳng phải là một sự tồn tại có thể làm được những việc mà con người  không thể làm được hay sao? Nói cách khác, ngay cả khi mang một cơ thể của con  người, nếu như kẻ đó có năng lực mà con người không thể theo kịp thì hắn sẽ được tôn sùng như một vị thần"

Nhuận Tông ngậm chặt miệng.

"Những kẻ tin vào Thiên Ma không phải là bọn chúng đã mất đi lý trí. Thiên Ma đã khiến  cho bọn chúng không có chút hoài nghi nào trong trạng thái hoàn toàn bình thường.  Thiên Ma là một tồn tại kỳ lạ vượt trên cả thứ được gọi là võ công"

Thanh Minh nghiến răng.

Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân sẽ thua một kẻ nào đó trong thiên hạ. Hắn đã nhận được các danh hiệu như Thiên Hạ Tam Đại Kiếm Tu, Hoa Sơn Đệ Nhất  Kiếm, Mai Hoa Kiếm Tôn. Thậm chí nếu như hắn muốn, danh hiệu Thiên Hạ Đệ Nhất  Kiếm đối với hắn mà nói cũng chẳng phải là chuyện gì khó khăn cả. Vậy nhưng...

'Hắn hoàn toàn khác biệt'

Thiên Ma mạnh đến mức đến Thanh Minh cũng đã không thể chạm vào hắn. Phải đến khi toàn bộ võ lâm Trung Nguyên hợp sức lại và gần như bị tiêu diệt hoàn toàn thì hắn mới có thể chém được đầu của Thiên Ma xuống.

Phải đối diện trực tiếp với Thiên Ma thì mới hiểu được vì sao các Giáo đồ Ma Giáo lại  có thể cuồng tín như vậy.

Ngay cả đến những võ gia tinh thông võ công đạt tới cảnh giới thượng thừa cũng phải  cảm thán rằng võ công của Thiên Ma không còn là võ công nữa mà là một kỳ tích.

"Vậy là tên Thiên Ma đó bây giờ vẫn đang tồn tại trên thế gian này ư?"

"Ta không biết"

Thanh Minh nhún vai.

"Chúng ta đang đi tìm hiểu đây còn gì"

Khuôn mặt của các môn đồ Hoa Sơn đông cứng lại.

Bọn họ đã nghĩ rằng chuyến đi này chỉ đơn thuần là đến Bắc Hải Băng Cung để tìm hiểu tình hình mà thôi.

"Nhưng mà chúng ta có thể tìm hiểu được chuyện đó không?"

"Được"

"Bằng cách nào chứ?"

"Bởi vì ta chính là chuyên gia trong việc đó"

Thanh Minh nhún vai.

"Cuồng tín cái con khỉ khô. Bọn chúng cũng chỉ là con người mà thôi. Trước tiên là cứ  đánh cho một trận nhừ tử, sau đó lôi cổ dậy đánh tiếp, sau đó lại đánh tiếp nữa. Nếu làm như vậy thì tên nào cũng phải khai ra thôi"

Bạch Thiên mỉm cười rạng rỡ trước giọng nói đầy tự tin đó.

Nhà ngươi còn đáng sợ hơn cả Thiên Ma đấy!

"Dù sao thì"

Ánh mắt Thanh Minh di chuyển hướng về phía Bắc.

"Phải kiểm tra cái đã! Thiên Ma rốt cuộc đã quay trở lại hay chưa!"

Ánh mắt của Thanh Minh rơi vào trầm lắng và bắt đầu trở nên u ám đến tột cùng.