"Ồ, có cái lán này."
"Thần kỳ thật đấy, sư thúc!"
Các môn đồ Hoa Sơn vừa nhìn hình dạng của cái lán vừa cảm thán. Một cái lán được tạo nên bằng cách xếp chồng những thân cây hình trụ lên nhau. Chắc chắn ở Trung Nguyên bọn họ chưa nhìn thấy bao giờ.
Tất nhiên ở Trung Nguyên cũng có nhiều người xây nhà sống trên vùng núi cao, nhưng rất hiếm có ai lại để nguyên thân gỗ như thế này.
"Nó lớn hơn ta nghĩ."
Điều kỳ lạ là xung quanh đó gần như không có căn nhà nào khác.
"Ở đây không phải một ngôi làng hả?"
"Hửm?"
Nghe Chiêu Kiệt hỏi, Hồng Lý Minh nghiêng đầu.
"Các ngươi đang tìm làng à?"
"À. Không phải vậy nhưng mà..."
"Nếu tìm làng thì nơi này không phải rồi. Nơi này xa xôi quá nên chẳng có mấy ai sống cả. Các ngươi không biết hay sao còn tới đây?"
Tất cả đều đồng loạt hướng ánh nhìn về phía Bạch Thiên.
"Gì? Làm sao?"
"...Thảo nào con cứ nghĩ sao tới nơi nhanh thế."
"Thế là được rồi còn gì."
Bạch Thiên nổi cáu phản bác vài câu, nhưng âm thanh phát ra từ trên xe kéo đã tước đi quyền phản bác của hắn.
"Cứ đi vào là được chứ gì?"
Thanh Minh và Bạch Nhi đã ló đầu ra khỏi đống hành lý từ lúc nào, cả hai run lẩy bẩy.
Hồng Lý Minh lại nghiêng đầu tỏ vẻ hoàn toàn không hiểu gì.
"Sao con chồn lại run nhỉ?"
"...Ta xin lỗi."
Mặc dù đây chẳng phải chuyện gì sai trái nhưng Bạch Thiên vẫn cứ xin lỗi theo phản xạ.
Cả người cả thú đều không giúp được cái gì hết!
"Mặc dù có hơi tồi tàn nhưng cứ đi vào trong đã. Có thể làm ấm cơ thể đấy."
"Được!"
Thanh Minh chẳng thèm từ chối, cứ thế mở cửa ra rồi nắm theo Bạch Nhi chạy tót vào bên trong. Bạch Thiên áy náy biện minh.
"Bây giờ nhìn nó có hơi vô lễ nhưng vốn dĩ nó không phải là đứa không hiểu phép tắc như thế đâu. Vì lạnh quá thôi, mong các hạ rộng lượng thông cảm."
Dù vậy thì Bạch Thiên vẫn còn có lương tâm nên hắn tuyệt đối không bao giờ nói Thanh Minh là đứa không có phép tắc.
"Lễ nghĩa à?"
Hồng Lý Minh mỉm cười vui vẻ.
"Người Bắc Hải không tính toán mấy chuyện lễ nghĩa đó đâu. Chỉ có những kẻ rảnh rỗi mới đi tính toán mấy thứ rắc rối đó thôi."
"À..."
"Vào trong thôi."
"Vậy xin thất lễ."
Các môn đồ Hoa Sơn cúi đầu rồi bước vào bên trong cái lán.
'Quả nhiên.'
Dù vách tường chỉ được làm bằng gỗ nhưng lại ấm áp hẳn so với bên ngoài. Chỉ cần ngăn gió thổi vào thôi là nhiệt độ cũng đã đủ để con người có thể sống được rồi.
"Hừ... Y phục bị đóng cứng hết rồi, sư thúc."
"Oái! Sư thúc! Tóc của người cũng đóng băng hết rồi kìa. Không được! Đừng đụng vào! Ôi trời, bị gãy rồi đây này!"
Vào được nơi ấm áp rồi mới thấy suốt thời gian qua bọn họ đã phải chịu đựng cái lạnh khủng khiếp đến mức nào. Ai mà tưởng tượng được đến da cũng sẽ bị đóng băng đâu cơ chứ, bọn họ vừa nhìn tấm da nứt nẻ vừa run lẩy bẩy.
"Quả thật nếu đi thêm một lúc nữa là chết cóng luôn rồi."
"Do Đồng Long sư thúc đi sai đường nên mới thành ra thế này đấy."
"Đứa nào vừa gọi ta là Đồng Long đó? Bước ra đây."
Bọn họ vừa rên hừ hừ vừa cởi y phục dính đầy tuyết ra, mấy cái miệng mới được "rã đông" đã bắt đầu la ó ỏm tỏi.
"Ồ. Nhưng sao lại ấm thế nhỉ?"
"Sư thúc! Người nhìn đằng kia đi. Đằng kia có nhóm lửa kìa."
"Hửm?"
Một đám lửa nhỏ lách tách trong chiếc lò sưởi được đặt giữa lán. Lại gần nhìn vào bên trong thì thấy củi đang cháy phừng phừng.
"Thiên địa ơi. Lò sưởi ngay trong nhà luôn á?"
"Ra vậy nên chúng ta mới thấy ấm."
"Ống khói thông lên mái luôn kìa."
"Phải. Thanh Minh cũng đang dính vào đó luôn."
Hửm? Thanh Minh.
Tất cả đều thở dài khi nhìn thấy Thanh Minh từ lúc nào đã bám chặt vào cái lò sưởi như thể sắp hợp làm một với cái lò luôn vậy.
"Thanh Minh à. Coi chừng con cũng bị cháy luôn bây giờ."
"Lửa! Là lửa! Cái này là lửa đó!"
Thanh Minh quay ngoắt đầu lại nhìn Bạch Thiên. Gương mặt bị đóng băng của hắn từ từ mềm ra, đỏ ửng lên, dính đầy bụi than.
"Sư thúc! Có thể lắp một cái như thế này lên xe kéo không?"
"Nói cái gì có lý chút đi thằng điên này!"
"Sao thế? Ở trong nhà lắp được thì sao trên xe kéo lại không được?"
Bạch Thiên ôm chặt lấy mặt.
'Làm người thì càng lớn tuổi phải càng chín chắn hơn chứ."
Làm cách nào mà cái tên tiểu tử này dù vật đổi sao dời nhưng nó vẫn không chịu trưởng thành vậy chứ?
Đúng lúc đó Hồng Lý Minh vừa bật cười sảng khoái vừa nói.
"Hô hô hô hô. Lắp cái đó lên xe kéo thì hơi bị khó đấy. Vốn dĩ nó rất nặng..."
"Không sao. Ngựa của bọn ta khỏe lắm!"
"Ai là ngựa hả? Ai?"
Cuối cùng, Bạch Thiên không nhịn được nữa, nổi khùng lao về phía Thanh Minh. Mà không, hắn định lao tới nhưng lại bị Nhuận Tông và Chiêu Kiệt nhanh chóng giữ lại. Cả hai thở dài can ngăn Bạch Thiên.
"Ở nhà người khác không được hành xử như thế này đâu. Sư thúc."
"Sư thúc làm ơn chọn đúng nơi đúng lúc giùm con."
Nhìn bọn họ ầm ĩ, Hồng Lý Minh cười cười.
"Quan trọng là, các ngươi nên đổi y phục thì sẽ tốt hơn đấy. Mặc dù đồ da và lông của các ngươi rất tốt, nhưng có vẻ như nó không đủ để chống chọi lại cái lạnh này đâu."
"...Chúng ta cũng không ngờ là lạnh tới mức này."
"Có lẽ vậy. Ở Bắc Hải bình thường cũng không lạnh như thế này đâu. Năm nay đặc biệt lạnh hơn một chút."
Đến lúc này, các môn đồ Hoa Sơn mới gật gật đầu như vẻ đã hiểu.
"Vậy bình thường không lạnh như thế này á?"
"Đỡ lạnh hơn một chút."
"Một chút thôi."
Rõ ràng đây không phải là khu vực cho con người sinh sống.
"Ở đằng kia có nước sạch, nên trước tiên các ngươi cứ lau rửa tay chân rồi sưởi ấm cơ thể một chút đi. Nếu không rửa tay chân thì sẽ dễ bị bỏng lạnh lắm đấy."
"Đa tạ."
"Với lại..."
Hồng Lý Minh bước về một góc của cái lán, kéo tấm vải che lên. Bên trong tấm vải là một đống lông, da thú lẫn lộn.
"Mấy thứ này dù sao cũng sẽ tốt hơn những cái mà các ngươi đem theo."
"Ồ, cái này...?"
"Lông thú mà người sống ở vùng lạnh giá hay dùng thì khả năng giữ ấm phải tốt hơn rồi. Trước tiên phải giữ ấm đầu. Nhiệt của cơ thể thường sẽ thoát qua đầu mà."
Nghe hắn nói như vậy, tất cả mọi người đều liếc nhìn Tuệ Nhiên. Quả đầu của Tuệ Nhiên vừa mới được rã đông sau khi bị đóng băng, không hiểu sao nhìn mặt mũi hắn đỏ bừng là bọn họ lại thấy có lỗi.
"Ấy... Được các hạ giúp đỡ như thế này."
Bạch Thiên không biết nên làm thế nào, Hồng Lý Minh mỉm cười.
"Không có gì đâu. Người Bắc Hải không bao giờ tiếp đãi khách nhân một cách qua loa cả."
Bạch Thiên định cảm ơn một lần nữa thì Thanh Minh cau mày.
"Cái đó á?"
"Làm gì phải."
Cơ thể Thanh Minh bây giờ mới ấm hơn một chút, hắn đứng dậy bước về nơi treo mấy tấm da.
Rồi hắn vừa kéo tấm vải lên vừa rút tấm da ở phía dưới ra.
"Hửm? Cái này hình như là lông chồn mà?"
Nghe Thanh Minh nói là lông của đồng loại, Bạch Nhi xù lông lên cảnh giác.
"Két!"
"A! Ồn ào quá!"
Bạch Nhi sờ vào tấm lông rồi ré lên, Thanh Minh xách con chồn lên ném nó đi rồi rút ra một tấm lông khác lớn hơn ở bên dưới.
"Tấm lông treo ở đây nhìn có vẻ tốt hơn hẳn này?"
Hồng Lý Minh liền gãi gãi sống mũi với vẻ mặt hoảng hốt.
"Xin lỗi nhưng mà thứ đó không thể đem cho dễ dàng như vậy được. Con thú này ta đã săn bắt nó suốt cả mùa đDưới đây là phần còn lại của đoạn văn đã được chỉnh sửa và sửa các lỗi chính tả:
ông, nếu không bán được tấm da này thì gia quyến của ta sẽ chết đói mất."
"Ấy. Ngươi coi ta là kẻ không có liêm sỉ như vậy á?"
"Ừ."
"...Đồng Long, té giùm đi."
Bạch Thiên ở phía sau trả lời thay cho Hồng Lý Minh, rồi hắn chép miệng chán nản lùi sang một bên.
"Đằng nào thì ngươi cũng bán cái này đúng không?"
"Hửm? Đúng là vậy."
"Vậy không cần phải đi đâu xa, bán cho bọn ta đi."
"Cái đó là lông gấu Bắc Hải nên giá có hơi đắt đấy."
"À, cái đó thì ngươi không cần lo."
Thanh Minh mỉm cười.
"Bọn ta có nhiều tiền lắm. Ta sẽ trả gấp hai lần."
"Đổi lại bọn ta đốt đám lửa này lớn hơn một chút nữa được không?"
"Hả?"
"Quý khách muốn đốt cỡ nào cũng được."
Hồng Lý Minh thay đổi cách nói chuyện.
"Hừ hừ... Giờ mới đỡ hơn một chút."
Thanh Minh choàng tấm da gấu khổng lồ ngồi trước lò sưởi, hắn đưa cái ly đang cầm trên tay lên miệng. Cùng lắm cũng chỉ là cỏ đem đun với nước nên không thể gọi là trà được, nhưng không cần biết ngon dở, chỉ cần nóng thôi thì dù có là sắt nấu chảy vẫn tốt chán.
"...Không ngờ nhà lại là một thứ hữu ích như thế này."
"Đúng đấy. Ngủ bờ ngủ bụi một tháng nay, thắt lưng của con sắp gãy tới nơi rồi."
"Chỉ cần gió không thổi vào là được rồi."
Các môn đồ Hoa Sơn bây giờ mới nhận thức sâu sắc được tầm quan trọng của một ngôi nhà.
Còn Hồng Lý Minh lại đang nhìn các môn đồ Hoa Sơn với một vẻ mặt không thế nào mãn nguyện hơn.
"Các vị có cần gì nữa không?"
"...Kh, không cần đâu."
"Nếu cần gì thì cứ nói với ta bất cứ lúc nào nhé."
"...Vâng."
Thái độ của hắn có gì đó hơi kỳ lạ nhưng dù sao thì cũng là thay đổi theo hướng tốt.
Hồng Lý Minh đã nhận một số vàng tương đương với một nửa giá của tấm da, nửa còn lại hắn lấy ngũ cốc. Bán hết số da đó chỉ trong một lần, hơn nữa lại còn bán được với giá tốt hơn bình thường nên mặt hắn tươi sáng thấy rõ.
"Nhờ các vị mà ta sống rồi. Tìm được ngũ cốc vào mùa đông ở Bắc Hải là cả một vấn đề đấy."
"Có vẻ là vậy nhỉ?"
Nhờ Huyền Linh cẩn thận chuẩn bị cả đống ngũ cốc để bọn họ mang theo phòng hờ nên dù đã trả hai bao rồi mà bọn họ vẫn còn lại rất nhiều ngũ cốc.
"Nhưng mà, người Bắc Hải cũng ăn ngũ cốc sao?"
"Đương nhiên rồi."
"Hình như ngũ cốc ở đây đâu có sinh trưởng được."
"Vì vậy nên mọi người mới đổi vật phẩm của Bắc Hải để lấy ngũ cốc."
Hồng Lý Minh thở dài nói.
"Quãng thời gian khi giao thương với Trung Nguyên vẫn còn suôn sẻ thì có thể đổi da và cá tươi lấy ngũ cốc. Nhưng gần đây thì chuyện đó cũng vô cùng khó khăn."
"À..."
Bạch Thiên vẻ mặt nặng nề, chầm chậm gật đầu. Ngay lúc đó, Thanh Minh mở miệng.
"Này, lão già."
"Vâng."
"Ngươi có biết gì về Bắc Hải Băng Cung không?"
Ấy thế mà vừa nghe tới Bắc Hải Băng Cung, Hồng Lý Minh liền biến sắc. Thanh Minh nhận ra được ngay vẻ bồn chồn và lo sợ trên gương mặt của hắn.
"Xin lỗi nhưng ta không thể nói gì thêm về Bắc Hải Băng Cung cả. Nếu tùy tiện nói với người ngoài thì..."
"Sư thúc. Đưa cho ông ta thêm một lượng bạc đi."
"...Thì có gì to tát đâu chứ? Vậy các vị muốn biết chuyện gì?"
Khóe mắt của Bạch Thiên khẽ giật giật.
So với lần đầu gặp hắn thì cảm giác đã khác đi rất nhiều rồi...
Thanh Minh nhún vai nói.
"Ngươi cứ nói chuyện thoải mái đi."
"À, vậy cũng được hả?"
"Phải. Với lại, cứ kể hết toàn bộ là được. Bọn ta không biết nhiều về Băng Cung. Nhất là chuyện đã xảy ra gần đây, nếu ngươi kể luôn những chuyện đó thì càng tốt."
"Ừm."
Hồng Lý Minh gật gật đầu.
"Thật ra..."
Hắn vừa nói vừa liếc nhìn xung quanh. Hắn biết thừa chẳng có ai nghe trộm đâu nhưng theo bản năng vẫn phải nhìn một lần cho chắc.
"Có thể các ngươi biết rồi nhưng Băng Cung là nơi cai quản Bắc Hải. Nơi này không có khái niệm quốc gia hay xã tắc gì cả nên Băng Cung cai trị Bắc Hải và trông nom người dân Bắc Hải như Đế Vương vậy."
Nhuận Tông và Chiêu Kiệt vừa nhìn nhau vừa gật đầu.
"Giống như Dã Thú Cung nhỉ?"
"Có vẻ như vùng ngoại vi đều như vậy cả."
Hồng Lý Minh thở dài.
"Người Bắc Hải cũng rất tin tưởng và nương tựa vào Bắc Hải Băng Cung. Khoảng hơn mười năm về trước ấy."
"Ý ngươi là bây giờ không tin nữa sao?"
"...Các ngươi có biết Băng Cung là nơi thế nào không?"
"Không biết."
Hồng Lý Minh híp mắt.
"Băng Cung không khác gì một vương quốc cả. Và Cung chủ của Băng Cung đó cũng được kế thừa từ đời này sang đời khác."
"Ừm... Thì ra là kế thừa như thế gia."
Dã Thú Cung của Vân Nam dù sao cũng hoạt động theo hình thức của một môn phái. Nhưng Bắc Hải Băng Cung lại vận hành theo kiểu huyết thống kế thừa như Tứ Xuyên Đường Môn và Nam Cung Thế Gia.
"Giống như Tứ Xuyên Đường Môn là Đế Vương cai quản Thành Đô ấy nhỉ?"
"Sư huynh cẩn thận lời nói đi! Đường Môn chưa bao giờ ra vẻ mình là Đế Vương cả. Nói vậy là rắc rối to đấy!"
"Thì cũng giống vậy còn gì."
Chiêu Kiệt nhún vai, Đường Tiểu Tiểu trừng mắt giận giữ. Chiêu Kiệt liền co rúm người lại như con rùa rụt cổ.
"...Ý ta là sư muội nói chuẩn rồi."
"Chứ sao, muội nói chỉ có đúng thôi."
Chiêu Kiệt cũng xuất thân từ Thành Đô nên đôi lúc hắn cũng phải cẩn thận với Đường Tiểu Tiểu, ái nữ của Đường Môn.
Hồng Lý Minh không hiểu sự tình gì, hắn nhìn bọn họ một lúc rồi tiếp tục giải thích.
"Nhưng mà mười năm trước, Cung chủ Bắc Hải Băng Cung đã bị thay đổi giữa chừng."
"Ế? Vừa rồi ngươi bảo là kế thừa qua từng đời mà."
"Đúng thế."
"Vậy là..."
Hồng Lý Minh gật đầu.
"Có phân loạn."
"À..."
Nghe Hồng Lý Minh nói vậy, Nhuận Tông cau mày.
"Cung chủ đời trước không có đức hả?"
"Lý nào lại như vậy? Ta đã nói rồi mà? Lúc đó, người dân Bắc Hải đều rất tin tưởng và nương nhờ vào Băng Cung, Cung chủ tiền nhiệm chính là một bậc thánh quân đấy. Người Bắc Hải và cả các cung đồ Băng Cung đều nghe theo người đó."
Bạch Thiên nghe thấy thế thì nghiêng đầu khó hiểu.
"Vậy người phát động phản loạn có đức lắm hả?"
"Người phát động phản loạn chính là đệ đệ của Cung chủ tiền nhiệm, Tuyết Xuyên Thượng. Tính tình của người đó vốn dĩ rất hẹp hòi nên không được người Bắc Hải ủng hộ."
"...Vậy hắn phản loạn như thế nào?"
"Người Bắc Hải tuyệt đối không phản bội Cung chủ tiền nhiệm. Nhưng ngày đó, Tuyết Xuyên Thượng đã kéo ngoại nhân từ bên ngoài vào Bắc Hải."
"Ngoại nhân?"
"...Đúng vậy. Là những kẻ toàn thân khoác võ phục màu đen. Bọn chúng... Bọn chúng thật sự là ác ma."
Gương mặt của Hồng Lý Minh tràn ngập vẻ sợ hãi.
Bạch Thiên cứng miệng quay lại nhìn Thanh Minh.
"Thanh Minh à."
"Đúng vậy."
Thanh Minh gật đầu, nét mặt trở nên méo mó.
"Là lũ Giáo đồ Ma Giáo."