Chương 461 : Còn có nơi như thế này nữa hả

"Là người à?"

"Người ư?"

"Giống người mà?"

Tất cả đều trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào 'thứ' đang ngồi trên băng.

"Hay là gấu?"

"Con đã nói rồi mà! Nói rồi mà!"

"Tại sao con phải nổi đóa lên như vậy hả?"

Thấy Bạch Thiên trợn mắt, Nhuận Tông lén lút tránh ánh mắt của hắn. Lý do bọn họ nghi ngờ đó có phải người không thực sự rất đơn giản. Bởi vì thứ ở trước mặt họ đang khoác lên mình bộ da gấu khổng lồ.

Đây là trang phục họ chưa bao giờ thấy ở Trung Nguyên, nên họ mới thấy không giống người.

"Chắc nó đáp lời chúng ta được chứ nhỉ?"

"Không biết nữa."

Trong lúc tất cả mọi người còn đang ngập ngừng, thì người khoác trên mình bộ da gấu ấy nhìn họ rồi mở miệng.

"Lâu lắm rồi ta mới nhìn thấy người ngoại lai."

Một gương mặt trắng bệch lộ ra dưới lớp da gấu dày trùm kín đầu. Bộ râu dày, rậm khiến người khác khó lòng nắm bắt được toàn bộ dung mạo, tuy nhiên đôi mắt của hắn ta lại lộ ra rất rõ.

Nhuận Tông và Chiêu Kiệt mỗi người túm lấy một cánh tay của Bạch Thiên lôi hắn về phía sau. Rồi vội vã thì thầm.

"Sư, sư thúc. Sư thúc, sư thúc! Mắt của hắn ta màu xanh kìa!"

"Có khi nào hắn là quỷ không?"

"Đừng, đừng có nói mấy lời hoang đường nữa. Ta từng nghe người ta nói người Tây Vực có mắt màu xanh rồi!"

"Người Tây Vực? Nhưng đây là phía Bắc mà?"

"Ơ?"

Bạch Thiên giật mình, nhất thời không thể tìm ra câu trả lời.

Thấy ba người bọn họ bối rối nhìn nam nhân kia mà không biết phải làm gì, Lưu Lê Tuyết đành ngẩng đầu bước ra phía trước một bước.

"Ngươi nói chuyện cũng được sao?"

"Hửm? Ý ngươi là gì?"

"Bắc Hải bài xích Trung Nguyên."

"À à."

Người nam nhân gật đầu như thể hiểu Lưu Lê Tuyết nói gì.

"Đó là chuyện của những người ở trên. Không liên quan gì tới những kẻ ngu đần như bọn ta hết."

Rồi hắn ta nở một nụ cười rạng rỡ.

Thấy Lưu Lê Tuyết cùng người nam nhân thoải mái chuyện trò, các môn đồ Hoa Sơn cũng lén lút tiến lại gần.

Bạch Thiên bị nhéo vào hông rồi bị đẩy lên phía trước, vội ho khan tạo thế bao quyền.

"Đã thất lễ rồi. Ta là đệ tử đời thứ hai của Hoa Sơn Phái, Bạch Thiên."

Hắn ta nghiêng đầu ấp úng.

"Hoa Sơn à. Hình như ta đã nghe qua cái tên này rồi."

Tuy rằng hiện tại danh tiếng của Hoa Sơn đã lan rộng khắp Trung Nguyên, nhưng hình như vẫn chưa đến mức vang xa tới cả Bắc Hải.

À không, cho dù danh tiếng của Hoa Sơn có truyền đến đây thật đi chăng nữa, nhưng nếu người nam nhân này không phải người trong giang hồ thì việc hắn không biết Hoa Sơn cũng chẳng có gì lạ.

Bạch Thiên bồi thêm một câu ngắn gọn.

"Là Đạo môn ở Trung Nguyên."

"À à, hóa ra các ngươi là đạo sĩ. Bởi vì các ngươi ăn mặc thế này nên ta mới không nhận ra."

Bạch Thiên cười gượng trước câu nói ấy.

Bọn họ đang quấn đồ từ da và lông thú trên người nên chắc hẳn hắn ta mới khó để nhận ra bọn họ có phải là đạo sĩ hay hòa thượng không.

"Thế thì lạ thật. Đáng lý hắn ta phải nhận ra khi thấy lừa trọc chứ."

Chiêu Kiệt à.

Tại sao dạo này con cứ gọi tiểu sư phụ Tuệ Nhiên như vậy thế?

Chẳng lẽ con có bất mãn gì sao?

Bạch Thiên tinh ý nhận ra người nam nhân nọ đang duỗi chân về phía sau, bèn ho khan vài tiếng hỏi.

"Nếu ngươi không phiền thì ta có thể hỏi ngươi một vài câu được chứ?"

"Các ngươi đúng là những người biết lễ nghĩa. Xin mời."

"Đây là lần đầu tiên bọn ta đến đây, vậy nơi đây có đúng là Bắc Hải không?"

"Đúng rồi. Hồ nước này chính là Bắc Hải."

"A."

Gương mặt Bạch Thiên thoáng ngập tràn sự cảm động.

Dường như hắn đã hiểu tại sao nơi này lại được gọi là biển khi nhìn thấy hồ nước đã đóng băng mênh mông đến mức không nhìn thấy điểm kết thúc này.

"Có vẻ như chúng ta đã tìm đến đúng nơi rồi."

"Vâng, đúng là may thật. Nếu sai đường thì chắc con phải đập băng mà đi mất."

Dạo này Nhuận Tông trở nên quá khích quá rồi.

Đúng lúc ấy, Chiêu Kiệt xen ngang hỏi.

"Nhưng mà ngươi đang làm gì ở đây vậy? Ta thấy trên mặt băng đâu có gì."

Người nam nhân kia mỉm cười.

"Có lẽ chuyện này khá mới lạ đối với các ngươi. Ta đang câu cá."

"Hả? Câu cá á?"

Nhìn lại thì phía trước cái ghế nhỏ nơi hắn ta đang ngồi là một chiếc cần gỗ dài, đầu lưỡi câu được thả xuống dưới một cái lỗ đã được khoét sẵn trên mặt băng.

"Hừm, mới đây mà đã..."

Người nam nhân điềm tĩnh cầm cây sào đặt bên cạnh, gõ cộp cộp vào mặt chiếc lỗ đang bắt đầu đóng băng lại.

Chiêu Kiệt nghi ngờ hỏi.

"Ở đây cũng câu cá được sao? Nước đã đóng băng cả rồi mà?"

"Tuy bề mặt đã đóng băng, nhưng bên dưới vẫn bình thường. Nếu dưới mặt nước cũng đóng băng khiến cá chết hết, vậy thì khi mùa đông qua đi, chẳng phải cái hồ này sẽ trở thành hồ chết sao?"

"À."

Nhuận Tông cau mày nói thầm với Chiêu Kiệt.

"Chiêu Kiệt này."

"Dạ?"

"Đệ đừng khoác lác vớ vẩn nữa, ngậm miệng vào đi."

"Vâng."

Bạch Thiên mỉm cười khi thấy Nhuận Tông một câu đánh gọn Chiêu Kiệt. Quả đúng là một tình huynh đệ đẹp đẽ.

"Ồ! Nó chuyển động kìa!"

Đường Tiểu Tiểu nhìn chiếc cần vội vã hét lên. Chiếc cần nghiêng ngả khiến cái lỗ cũng rung chuyển theo.

"Hây."

Người nam nhân giữ chặt lấy cái cần rồi kéo lên dứt khoát.

Vút!

Nước bắn lên từ cái lỗ to hơn đầu người một chút, kèm theo đó là một con cá to hơn bắp tay xuất hiện.

"Oa!"

"To quá!"

"Ha ha ha ha ha ha."

Người nam nhân kia sảng khoái cười như thể tâm trạng đang rất vui vẻ.

"Dạo gần đây ta chẳng bắt được con cá nào to như thế này, hôm nay may mắn thật. Là nhờ đã gặp các vị ngoại lai đây sao?"

Rồi hắn ta nhún vai sảng khoái nói.

"Ta sẽ dùng cá sống để tiếp đãi các ngươi."

Sao cơ?

"Ha ha ha. Đừng từ chối chứ. Bởi vì người Bắc Hải không bao giờ bạc đãi người ngoài."

"Không. Không phải chuyện đó. Ngươi vừa nói gì cơ?"

"Ý ngươi là chuyện cá sống ấy à?"

Thứ đó á?

Hừm?

Người nam nhân cúi đầu nhìn con cá hắn ta vừa bắt được.

Vừa mới rời khỏi mặt nước chưa được bao lâu mà nó đã bắt đầu xuất hiện hiện tượng kết băng rồi đông cứng.

"Khi nãy nó vẫn còn tươi mà."

Tất cả nhìn con cá với gương mặt như người mất hồn. Đúng lúc ấy đống hành lý trên chiếc xe kéo bắt đầu rục rịch.

Hửm?

Người nam nhân nọ nhìn về phía bên đó với ánh mắt đầy hiếu kỳ.

Và rồi...

Vụt!

Hể?

Đôi mắt của hắn ta dao động.

Hắn không thể không ngạc nhiên khi nhìn thấy thứ nhô lên trong đống hành lý lộn xộn đó.

Chiếc bao chầm chậm mở ra, một cái đầu đen nhánh xuất hiện.

"Thứ, thứ đó là gì thế?"

Bạch Thiên cắn răng, vùi mặt vào lòng bàn tay.

Mặc dù từ trước đến nay hắn chưa bao giờ phủ nhận sự tồn tại của Thanh Minh, nhưng giây phút này khiến hắn bẽ mặt đến mức chỉ muốn giả bộ không quen biết hắn.

"Ta xin lỗi. Tên khốn đó lạnh quá nên..."

Và tất nhiên, cái đầu vừa nhô ra không ai khác chính là Thanh Minh. Thế nhưng vừa lú đầu ra, hắn đã rú ầm lên khi có cơn gió lạnh thổi tới.

"Á á á á! Lạnh rách da đầu ta rồi! Á!"

"Điên thật! Sao lại lạnh hơn thế này! Rốt cuộc đây là nơi quái quỷ nào vậy?"

Người nam nhân nhìn Thanh Minh bằng ánh mắt bối rối.

"Không phải các ngươi tự xưng là đạo sĩ sao?"

"Hắn thì không phải. Chắc vậy."

Thế nhưng, mặc kệ người khác đang đánh giá mình ra sao, Thanh Minh vẫn vội vàng nói ra những gì hắn muốn nói.

"Này lão già! Lão đấy!"

"Hửm? Ngươi nói ta à?"

"Nơi đây là Bắc Hải sao?"

"Đúng là vậy."

"Vậy nếu muốn tới Bắc Hải Băng Cung thì ta phải đi đường nào? Nó có ở gần đây không?"

"Băng Cung?"

Hắn ta đơ mặt trước câu hỏi không ngờ ấy.

"Các ngươi muốn tìm đến Băng Cung ư? Như người ngoài. Cho dù có là người Bắc Hải đi chăng nữa thì cũng phải được cho phép mới có thể đến gần đó."

"À, không sao. Bọn ta đã được cho phép rồi."

"Các ngươi ư?"

Hắn ta nghi ngờ nhìn các môn đồ Hoa Sơn rồi khẽ gật đầu.

"Dù sao thì, nếu không được phép thì cho dù là người Bắc Hải cũng phải rất cẩn trọng khi ra ngoài và chẳng bao giờ đến nơi đó vào mùa đông. Điều đó cũng có nghĩa là các ngươi có chuyện gấp nên mới đến đây như vậy."

Ủa có phải đâu?

Bọn ta cứ thế đến đây thôi mà?

"Vậy rồi, Bắc Hải Băng Cung ở đâu?"

"Đường tới Bắc Hải Băng Cung không khó. Các ngươi chỉ cần đi thẳng theo cái hồ này là được. Nơi dãy núi và hồ nước giao nhau. Bắc Hải Băng Cung ở đó."

"À. Vậy là bọn ta chỉ cần đi xuôi theo cái hồ này là được chứ gì?"

"Đúng vậy."

Thanh Minh dứt khoát gật đầu như thể hắn vô cùng an tâm.

"Ta còn sợ phải mất một thời gian dài nữa mới tới nơi! Vậy là bọn ta sắp đến nơi rồi phải không?"

"Hửm? Ngươi không nghe thấy lời ta nói à?"

"Hể? Lão nói ta chỉ cần đi đến cuối cái hồ này là tới nơi còn gì?"

"Ngươi, đúng là chẳng biết Bắc Hải là gì. Cái hồ này, tức đi từ đây đến cuối Bắc Hải cũng phải mất một ngàn năm trăm dặm đấy."

"Cái gì? Bao nhiêu cơ?"

"Một ngàn năm trăm dặm."

"Hả?"

"Ngươi, ngươi bị điếc à? Ta bảo là một ngàn năm trăm dặm."

"Hả?"

Thanh Minh trợn tròn mắt.

"Bao, bao nhiêu dặm cơ?"

"Một ngàn năm trăm dặm."

"Lão già, lão đang đùa với ta đấy à?"

"Ngươi vừa bảo bao nhiêu dặm cơ? Từ Hoa Sơn đến Tứ Xuyên Đường Môn còn không đến một ngàn năm trăm dặm, vậy mà cái gì, một ngàn năm trăm dặm ư?"

"Vì vậy nên mới được gọi là Bắc Hải."

"Đúng là điên thật rồi."

Thanh Minh ngơ ngác đến mất cả hồn.

Tuy hắn đã nghe nói bởi vì cái hồ này quá lớn nên mới được gọi là Bắc Hải, nhưng có rộng lớn đến mấy cũng phải vừa vừa thôi chứ! Thế này chẳng phải là quá lắm rồi sao?

"Lão, lão bảo ta kéo cái xe này đi thêm một ngàn năm trăm dặm nữa trong thời tiết lạnh giá này á?"

Sợi dây lý trí của Thanh Minh cuối cùng cũng đứt cái pặc.

"Chết tiệt, ta thề nếu không thui trọc đầu của lão Phương trượng Thiếu Lâm đó sẽ không làm người! Tại sao lão ta có thể mặc áo cà sa mà đi lừa người như vậy chứ? Đây là nơi mà con người đến được à? Nơi này á?"

"Ta cứ tưởng người đưa tin của Thiếu Lâm bị lũ Ma Giáo đánh chết cơ, nhưng bây giờ mới thấy, bọn họ là bị lạnh mà chết! Là lạnh mà chết đấy!"

Thế nhưng chẳng có ai ngăn cản Thanh Minh đang chửi mắng xối xả. Bởi vì nhóm Bạch Thiên cũng đang biến sắc.

"Một ngàn năm trăm dặm nữa ư?"

Bây giờ bọn họ đã sắp bị đóng băng đến chết rồi mà vẫn phải đi thêm một ngàn năm trăm dặm nữa về phía Bắc mới tới nơi. Câu nói đó khiến gương mặt họ trắng bệch.

Người nam nhân lắc đầu như thể đang cảm thấy họ rất đáng thương.

"Đúng là các người chẳng biết Bắc Hải là nơi như thế nào. Nơi đây chỉ là lối vào Bắc Hải thôi. Nếu các ngươi đi đến dãy núi phía trên kia thì nó còn lạnh đến mức nơi này chẳng đáng là gì đâu."

"Với cách ăn mặc như thế thì các ngươi sẽ sớm chết cóng mất thôi."

Hắn ta vừa nói vừa bật cười.

"Dù sao thì cũng hết cách rồi. Thôi coi như đây cũng là nhân duyên, các ngươi cứ đi theo ta."

"Người Bắc Hải không bạc đãi khách nhân. Trước mắt các ngươi cứ đến nhà ta sưởi ấm thì hơn."

"A. Cảm ơn ý tốt của ngài."

"Được! Bọn ta sẽ đến!"

Bạch Thiên bị ngắt lời, ngơ ngác quay sang nhìn Thanh Minh.

"Này. Tự nhiên đến nhà người lạ..."

"Chúng ta sắp chết cóng tới nơi rồi mà sư thúc còn quan trọng vấn đề nhà người ta hay nhà mình nữa à? Liệu sư thúc còn hơi sức để ý tới mấy cái lễ nghĩa đó nếu chúng ta chết cóng bên lề đường không?"

Thanh Minh đang dùng cả cơ thể của mình để chứng minh tại sao lại có câu những người sống ở khu vực lạnh giá lại có tính cách nóng vội.

"Con nói không sai. Chúng ta không nên xem thường Bắc Hải."

"Vậy thì sư thúc đừng có bận tâm đến chuyện liêm sỉ nữa, cứ xuôi theo hoàn cảnh đi."

"Ha ha ha. Liêm sỉ gì chứ. Đi theo ta nào."

Người nam nhân nọ bắt đầu tỉ mẩn dọn dẹp chỗ ngồi.

"Đúng là may mắn thật. Ta thường không có gì ăn vì đang là mùa đông, không ngờ hôm nay lại bắt được cả cá nữa chứ."

"Hả? Thứ đó á?"

Hắn ta gật đầu trước câu hỏi của Thanh Minh.

"Chúng ta chia nhau ăn thứ đó á?"

"Bắt được một con to thế này không phải là chuyện dễ vào mùa đông ở Bắc Hải. Nhưng đó cũng chỉ là một con cá thôi mà.

"Khừ ừ ừ. Tức chết mất thôi."

Hắn thà chết cóng chứ không thể chết vì đói được. Trọng sinh làm một kẻ ăn mày, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn sẽ phải sống như một kẻ ăn mày suốt đời. Thanh Minh nhảy vọt ra khỏi túi, dùng hết tốc lực lao về phía cái lỗ trên mặt băng.

"Á á á á á! Lạnh quá! Lạnh quá! Á á! Ta chết cóng thật rồi này!"

Thế nhưng, hắn không ngần ngại chọc thẳng tay xuống cái lỗ ấy.

"Nó, nó đang làm cái gì?!"

"Hây!"

Thanh Minh vừa rút tay ra, xung quanh cái lỗ cũng bắt đầu nứt vỡ. Và một vài con cá to bằng bắp tay người thi nhau bay lên.

"Hể?"

Bộp! Bộp!

Những con cá vừa rơi xuống đã bị đóng băng ngay lập tức.

"Ồ! Thanh Minh, con làm tốt."

Mắt Bạch Thiên sáng rực, quay đầu định khen Thanh Minh. Thế nhưng, hắn đã sớm biến mất khỏi chỗ đó.

Bạch Thiên quay đầu lại nhìn, phát hiện ra cái bao đã được buộc kín miệng, đang từ từ lẩn vào trong đống hành lý.

"Ta không biết nên mắng chửi hay nên khen tên tiểu tử đó nữa."

"Nó lúc nào cũng vậy mà, sư thúc."

Nhuận Tông vỗ vai Bạch Thiên an ủi.

Người nam nhân hết nhìn những con cá nằm rải rác trên mặt băng lại nhìn cái bao đang lủi vào giữa đống hành lý.

"Dù sao thì... Có vẻ như các ngươi không phải những vị khách bình thường."

Rồi hắn ta đứng thẳng người, nhìn Bạch Thiên.

"Chúng ta phải giới thiệu lại chứ nhỉ. Ta là Hồng Lý Minh."

"Như lúc nãy ta đã giới thiệu, bọn ta là các đệ tử của Hoa Sơn phái. Ta là đệ tử đời thứ..."

"A, biết rồi! Đi thôi! Ta chết cóng rồi đây này!"

Ánh mắt của hắn ta chợt trầm xuống.

"Mau nhặt lên đi."

"Vâng!"

Thấy các môn đồ Hoa Sơn nhặt tất cả số cá đã bị đông cứng để lên xe kéo, người nam nhân nọ cũng thu cần câu lại.

"Dù sao thì... Có vẻ như các ngươi không phải những vị khách bình thường."

Rồi hắn ta đứng thẳng người, nhìn Bạch Thiên.

"Chúng ta phải giới thiệu lại chứ nhỉ? Ta là Hồng Lý Minh."

"Như lúc nãy ta đã giới thiệu, bọn ta là các đệ tử của Hoa Sơn phái. Ta là đệ tử đời thứ..."

"A, biết rồi! Đi thôi! Ta chết cóng rồi đây này!"

Thấy Bạch Thiên nhìn mình với ánh mắt khó xử, Hồng Lý Minh khẽ gật đầu.

"Đi thôi."

"Vâng."

Bạch Thiên chợt nhận ra, dù ở nơi lạnh hay nóng, tính cách của tên khốn đó cũng chẳng có gì thay đổi.