Vúúúúúút!
Thanh Minh phóng nhanh về phía trước.
Cơn bão tuyết lại càng dữ dội hơn, che khuất tầm nhìn, nhưng hắn vẫn thấy rất rõ chấm đen ở phía xa xa kia.
'Ơ kìa?'
Không dễ để thu hẹp khoảng cách chút nào.
Mặc dù hắn đang vận nội công để thi triển khinh công nhưng khoảng cách vẫn không thay đổi gì nhiều. Điều đó có nghĩa là cảnh giới võ công của kẻ đang đào tỵ kia cũng tương đương với hắn.
'Tên chuột nhắt này...'
Ánh mắt Thanh Minh tràn đầy sát khí lạnh lùng hơn cả mùa đông Bắc Hải.
Ầm!
Hắn đạp mạnh chân lên mặt đất, tuyết trắng văng lên tung tóe. Lực phản chấn mạnh mẽ tác động vào cơ thể, Thanh Minh lao nhanh như thiểm điện. Tuyết đồ trắng xóa chắn trước mặt như một bức tường, nhưng Thanh Minh không hề chần chừ rẽ đống tuyết đó sang hai bên và tiếp tục lao tới phía trước.
Chỉ trong nháy mắt, khoảng cách giữa Thanh Minh và hắc y nhân đã được thu hẹp lại.
Hắc y nhân đang chạy ở phía trước cảm nhận được khí tức mạnh mẽ từ sau lưng, quay ngoắt lại nhìn.
Hắn nhìn thấy rất rõ ràng, Thanh Minh đang vừa chạy vừa rút kiếm ra.
Ánh mắt vô cảm của hắn liền biến sắc.
Ngay lúc hắn định dồn thêm sức vào chân thì.
Roẹẹẹẹẹt!
Phá không âm kinh người vọng đến tai hắn. Đôi mắt đầy kinh ngạc của hắc y nhân nhìn thấy kiếm khí bán nguyệt đang xuyên qua cơn bão tuyết, chém thẳng về phía hắn.
Nhìn lướt qua thôi cũng thấy kiếm khí không hề tầm thường đó đang lao về phía hắn với khí thế vô cùng đáng sợ, như thể nó sẽ xé xác hắn thành hai mảnh văng về hai hướng khác nhau vậy.
"Khực!"
Hắn không làm chủ được tốc độ nữa, ngã lăn trên mặt đất, suýt soát tránh được kiếm khí.
Hắn lăn vài vòng trên cánh đồng tuyết, lúc ngẩng lên, thứ đầu tiên hắn nhìn thấy chính là bàn chân của đối phương đang đứng ngay trước mắt hắn.
"Đứng lên."
Nghe thấy giọng nói lạnh lùng, hắn từ từ ngẩng cao đầu lên. Gương mặt lãnh đạm như thể đang đeo một lớp mặt nạ băng của Thanh Minh đập vào mắt hắn.
"Giờ thì mau giải thích lý do tại sao ngươi lại nghe lén chuyện của người khác đi. À không, trước đó..."
Đôi mắt Thanh Minh tràn đầy hàn khí:
"Ngươi... là Giáo đồ Ma Giáo phải không?"
"Khà."
Vừa nghe đến hai chữ Ma Giáo, hắc y nhân liền cười nhạt. Sau đó hắn từ từ nâng người dậy, đứng đối diện với Thanh Minh.
Đôi mắt lộ ra khỏi lớp khăn che mặt tỏa ra khí thế rợn người:
"Thì ra là người Trung Nguyên."
"Nếu ngươi không đuổi theo ta thì có khi còn giữ được mạng sống đấy."
Rắc rắc.
Bàn tay bên dưới ống tay áo của hắn bắt đầu biến thành màu đen, tạo thành một âm thanh hết sức kỳ dị.
Thanh Minh nhìn thấy bàn tay đó, ánh mắt liền trầm xuống. Hắn thấp giọng lẩm bẩm:
'Hắc Sát Ma Chưởng.'
Hắc y nhân giật mình thảng thốt. So với vẻ điềm tĩnh từ nãy đến giờ thì phản ứng này rõ ràng là khác hoàn toàn:
"Làm sao ngươi...?"
Nghe thấy câu hỏi của hắn, khóe miệng Thanh Minh cong lên:
"Quả nhiên là giáo đồ Ma Giáo."
Nghi vấn của hắn giờ đây đã được xác nhận. Hắc y nhân cau mày, gằn giọng nói:
"Cái miệng dơ bẩn của ngươi không xứng để nhắc đến bốn giáo."
Nói rồi hắn lao lên, vung bàn tay đen sì vào mặt Thanh Minh.
Keeng!
Thế nhưng bàn tay đó lại bị Ám Mai Kiếm mới rút ra một nửa của Thanh Minh chặn ngang một cách gọn gàng.
"Tên này!"
Kééét!
Bàn tay còn cứng hơn cả kim loại ma sát vào lưỡi kiếm. Khóe miệng Thanh Minh méo mó, hắn dồn nội lực vào kiếm. Kiếm khí đỏ rực tỏa ra, bàn tay của hắc y nhân bị chém một đường.
Hắc y nhân hoảng hốt lùi về phía sau, hắn không ngờ bàn tay của mình sẽ bị thanh kiếm chém như vậy. Máu từ bàn tay hắn tuôn ra, rơi lộp độp lên nền tuyết.
Ánh mắt của hắc y nhân cuồn cuộn sát khí.
Nhưng Thanh Minh vẫn dùng chất giọng lạnh nhạt hỏi hắn:
"Mấy tên khốn Ma Giáo các ngươi tới Bắc Hải xa xôi này định bày trò gì nữa đây?"
"Hừm... Được thôi. Dù sao thì ta cũng chưa từng hy vọng chính miệng các ngươi sẽ cho ta một câu trả lời thỏa đáng. Các ngươi vốn dĩ là vậy mà."
Những kẻ đức tin mạnh mẽ cho dù có phải đối mặt với bất kỳ nỗi thống khổ nào cũng sẽ không rẽ hướng ra khỏi con đường mà bản thân đã chọn. Nếu đó là đức tin vào một tín ngưỡng vững mạnh thì lại càng không cần phải nói.
Hắc y nhân giật giật khóe mắt:
"Nói như ngươi biết rất rõ về Ma Giáo nhỉ?"
"...Rõ chứ."
Thanh Minh cười nửa miệng.
Dù không có ý định đó nhưng hắn cứ liên tục mỉm cười một cách kỳ quái. Đến mức hắn cũng phải ngạc nhiên không biết từ khi nào mà những cảm xúc lẫn lộn lại chiếm chỗ trong lòng hắn như thế này. Vô số cảm xúc cứ liên tục xoáy vào nhau rồi bùng nổ một cách khốc liệt.
Thanh Minh cười hoan hỉ, rồi hắn nghiến răng nói:
"Ta biết rõ đến mức rùng mình ấy chứ. Đưa đầu ra đi. Ta sẽ vui vẻ tiễn ngươi lên đường một cách nhanh gọn nhất."
Hắc y nhân.
À không, đôi mắt lộ ra khỏi khăn che mặt của tên giáo đồ Ma Giáo tuôn trào sát khí:
"Cái tên vô thần bấn thỉu nhà ngươi mồm mép cũng khá phết đấy. Để xem sau khi bị cắt đứt cổ ngươi có còn huyên thuyên được nữa không!"
Giáo đồ Ma Giáo lao thẳng về phía Thanh Minh.
Tốc độ và khí thế không khác gì thiểm điện.
Đòn tấn công kín kẽ và thần tốc như thể mãnh thú nín thở chờ đợi dưới làn nước đen kịt rồi ào lên khỏi mặt nước vậy.
Xoẹt!
Thanh Minh rút toàn bộ thanh kiếm ra, nhẹ nhàng chém xuống. Kiếm thân tiếp nhận lấy ánh sáng mặt trời, tỏa sáng rực rỡ.
Mặt khác, giáo đồ Ma Giáo lại vung tay ra, tạo thành hắc ảnh. Chỉ trong chớp mắt đã lên tới hàng chục cái bóng, chúng phủ kín Thanh Minh như thể đàn hắc lang đang đuổi theo một con cừu vậy.
Đối đầu với vô số chưởng ảnh đó, Thanh Minh xử lý vô cùng đơn giản. Hắn quét sạch hàng chục cái bóng đó, từng cái từng cái một.
Thanh kiếm vung ra với tốc độ mắt thường không nhìn thấy được đã đánh tan từng chưởng ảnh đầy ma khí, như thể những chú chim đang bay thì bị bắn hạ vậy.
"Sao."
Đôi mắt đang mở to của tên giáo đồ Ma Giáo run lên mạnh liệt.
Chuyện này là không thể.
Rốt cuộc phải vung kiếm nhanh đến mức nào mới có thể làm được như vậy chứ?
Nhưng hắn không có thời gian để ngạc nhiên hay cảm thán.
Thanh Minh sau khi phá tan chưởng ảnh đã bắt đầu phóng thẳng về phía hắn.
"Ặc!"
Giáo đồ Ma Giáo nghiến chặt răng vung tay ra. Bàn tay đen như mực của hắn tỏa ra chưởng khí kinh người, dồn đến trước mặt Thanh Minh.
Keeeng!
Kiếm và tay chạm vào nhau, tiếng kim loại chói tai như thế sắt thép va đập với nhau vang lên.
Keng! Keeng! Keng!
Kiếm và tay liên tục va vào nhau giữa không trung. Nhưng kiếm của Thanh Minh không xuất hiện lấy một vết xước mà ngược lại, bàn tay màu đen của tên giáo đồ Ma Giáo mỗi khi đụng phải kiếm của Thanh Minh là lại rách một đường dài.
"Khực!"
Tên giáo đồ Ma Giáo nhận ra thanh kiếm này là Thần Binh thì nghiến răng định rút tay lại nhưng đã quá muộn màng rồi.
"AAAAAAA!"
Giáo đồ Ma Giáo thét lên, hắn vung tay vào mặt Thanh Minh. Hắn dồn hết sức vào chưởng lực Hắc Sát Ma Chưởng, chỉ cần nhìn thôi cũng thấy Hắc Sát Ma Chưởng đang tỏa ra nguyên khí khủng khiếp đến mức rợn người.
Dù chỉ sượt ngang qua thôi thì đòn công kích kinh khủng này cũng đủ sức khiến cho da thịt thối rữa.
Có điều.
Bàn tay ấy lại bị thanh kiếm được vung ra một cách đơn giản của Thanh Minh chặn đứng lại.
Xọẹẹẹt!
Như thể rắn trườn lên cây, Ám Hương Mai Hoa Kiếm của Thanh Minh bắt đầu men theo cánh tay của tên giáo đồ Ma Giáo.
Xoẹt! Xoẹt!
Phần ống tay không được bảo vệ bởi nguyên khí của Hắc Sát Ma Chưởng bị chém rách một đường dài.
"Khực!"
Từ vết thương sâu hoắm ấy, máu tươi bắn ra như đài phun nước.
Nhưng tên giáo đồ Ma Giáo không hề lùi bước, ngược lại hắn còn tiến về phía trước, dùng tay còn lại định giáng một đấm vào Thanh Minh.
Khoảnh khắc bàn tay đó sắp sượt qua mặt Thanh Minh.
Thanh Minh nhanh chóng xoay ngược cơ thể vào trong vòng tay của giáo đồ Ma Giáo.
Và rồi.
Bốốốốp!
Phần đuôi của chuôi kiếm đâm thẳng vào cằm của tên giáo đồ Ma Giáo. Sức mạnh tương đương với một cú đá, hắn văng ra, miệng phun một ngụm máu.
Huỵch.
"Hựự..."
Giáo đồ Ma Giáo ngã trên đất, hắn vừa run lắc bắt lấy bắt vừa nhấc người dậy. Nhìn thấy bộ dạng vất vả đó, Thanh Minh lãnh đạm nói:
"Yếu ớt."
"Không sánh bằng ngày xưa."
"...Ngày xưa?"
Thanh Minh không trả lời câu hỏi đó của hắn.
"Đúng là đáng thương. Các ngươi chỉ là những kẻ theo đuôi Thiên Ma. Không có Thiên Ma thì rốt cuộc các ngươi cũng chỉ là tín đồ mất đi thần linh, là hạ thần mất đi vương chủ mà thôi."
Tên giáo đồ Ma Giáo nhìn Thanh Minh bằng đôi mắt xung huyết. Thanh Minh cười nhạt:
"Vị thần mà các ngươi thờ phụng đã mất rồi, tại sao các ngươi vẫn còn tồn tại trên thế gian này như những vong linh vậy hả?"
"Hừ..."
Giáo đồ Ma Giáo thở dài một hơi, nghe vừa giống như tiếng rên rỉ vừa giống tiếng cười nhạt:
"Ta không biết ngươi đã hóng hớt được từ đâu nhưng... Ngươi chẳng biết gì cả."
"Ngài ấy đã trở lại rồi. Mà không..."
Đôi mắt ngập tràn cuồng khí của giáo đồ Ma Giáo càng góp phần khẳng định chắc chắn:
"Bọn ta sẽ đưa ngài ấy trở lại thế gian một lần nữa!"
"Tên điên."
"Thiên Ma Tái Lâm ... Vạn Ma Ngưỡng Phục!"
Hắn đột nhiên hét lớn lên rồi lại lao về phía Thanh Minh:
"Chết điiiiiiii!"
Rồi hắn lại mạnh mẽ vung tay ra, cánh tay đen sì từ khuỷu tay trở xuống. Đòn công kích mạnh mẽ đến mức Thanh Minh phải cau mày.
"Đồ ngu!"
Ám Mai Kiếm của Thanh Minh đánh trả lại bàn tay đang lao tới. Nhưng khi kiếm và tay chạm nhau, ma khí từ tay của giáo đồ Ma Giáo lại tỏa ra, nhanh chóng tóm chặt lấy lưỡi kiếm.
Kéééét!
Lưỡi kiếm hung bạo loạn trảm vào tay. Nhưng cứ như giáo đồ Ma Giáo không hề cảm nhận được đau đớn vậy, ánh mắt của hắn không hề dao động. Ngược lại, hắn vừa đè mạnh vào kiếm vừa thu hẹp khoảng cách với Thanh Minh.
Thời khắc tuyệt thế tuyệt mệnh.
Nhưng trong mắt của Thanh Minh cũng không hề có chút nao núng. Ngược lại ánh mắt đó còn lạnh lùng, càng lãnh cảm hơn cả ban đầu.
Xoẹt!
Kiếm khí đỏ rực tỏa ra chém đứt bàn tay đang nắm lấy lưỡi kiếm. Phần tay bị chém đứt văng lên cao. Những giọt máu đen ngòm rơi vãi khắp cánh đồng tuyết.
Nhưng dường như tên giáo đồ Ma Giáo không cảm nhận được bàn tay của hắn đã bị chém đứt, hắn chỉ chăm chăm xông vào Thanh Minh như một con bò điên.
Xoẹẹẹẹẹt!
Ma khí đen kịt bao phủ lấy tay trái vẫn còn lành lặn của hắn. Khí thế khủng khiếp như hắc quang chia cắt không gian.
Cộp!
Thanh Minh đạp mạnh lên mặt đất, vung kiếm vào không trung.
Roẹẹẹẹt!
Âm thanh như tấm vải lụa bị xé toạt, cánh tay trái của giáo đồ Ma Giáo bị cắt lìa ngay bả vai.
"Chết điiiii!"
Tuy đã mất cả bàn tay lẫn cánh tay, nhưng dường như khí thế của giáo đồ Ma Giáo vẫn chưa hề lắng xuống. Ngược lại cuồng khí và sát khí trong mắt hắn lại càng mãnh liệt đến rợn người. Hắn mất hết lý trí lao về phía Thanh Minh.
Bàn tay chỉ còn lại một nửa của hắn tỏa ra ma khí mạnh mẽ bao trùm lấy không gian xung quanh.
Cảnh tượng đó chứng minh nếu một người không sợ hãi cái chết thì người đó có thể đi được đến đâu.
Thế nhưng.
Vúúúúúút!
Một tia sáng xuyên qua kẽ hở giữa các chưởng ảnh.
"Khực."
Thanh kiếm xuyên qua giữa tim được thu hồi lại với một tốc độ còn nhanh hơn cả tốc độ vung kiếm, sau đó liên tục đâm vào ngực của tên giáo đồ Ma Giáo.
Phập! Phập! Phập!
Ám Mai Kiếm như độc xà xuyên qua kẽ hở giữa chưởng ảnh đang tuôn ra như vũ bão, xông lên cắn chết kẻ thù.
Lồng ngực của giáo đồ Ma Giáo bị đâm hàng chục lỗ, nhưng khí thế của hắn vẫn không hề giảm đi.
Ngược lại.
Khi thanh kiếm của Thanh Minh hướng thẳng vào chẩn thủy của tên giáo đồ Ma Giáo, ánh mắt của hắn bỗng nhiên lóe lên, hắn lao về phía trước. Hắn định để cho thanh kiếm đâm hắn vào cơ thể mình, không rút ra được nữa.
Người bình thường chẳng ai lại nghĩ đến tình huống này cả.
Nhưng kẻ mà hắn đang đối đầu quả nhiên không phải người bình thường. Kẻ đó cũng đã kinh qua chuyện này hàng nghìn, hàng vạn lần rồi.
Thanh Minh đạp vào cẳng chân của tên giáo đồ Ma Giáo, ánh mắt hoàn toàn lãnh đạm.
Răng râc!
Phần phía trên cổ chân cứ thế gãy rời, tên giáo đồ Ma Giáo lảo đảo.
"Khực..."
Xoẹt.
Thanh Minh rút kiếm ra khỏi chẩn thủy rồi lại chém tiếp vào bắp chân, tên giáo đồ Ma Giáo không còn đủ ý thức để giữ vững cơ thể nữa.
Rầm!
Giáo đồ Ma Giáo khụy gối ngã gục ngay tại chỗ.
Gương mặt sưng húp đến mức có thể nhìn thấy qua lớp khăn che mặt của hắn run lên bần bật. Một bên bàn tay đã bị chém đứt một nửa, một bên thì bị chém đứt hẳn từ phần bả vai.
Lồng ngực bị đâm xuyên hơn chục lỗ, mỗi khi hắn hít thở là máu lại tuôn ra.
Với những vết thương đó thì lẽ ra đã chết từ sớm rồi, nhưng tên giáo đồ Ma Giáo vẫn còn duy trì được hơi thở. Toàn thân đã mất hết sức lực, hắn gục đầu xuống, miệng liên tục lầm bầm gì đó.
"...Tái Lâm. Vạn Ma Ngưỡng Phục..."
Gương mặt của Thanh Minh trở nên méo mó:
"Thiên... Ma... Tái Lâm. Vạn... Ma Ngưỡng..."
Thanh Minh nắm chặt lấy thanh kiếm, đến mức bàn tay của hắn biến sắc trắng bệch, ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn xuống tên giáo đồ Ma Giáo. Nếu là trước đây thì Thanh Minh đã chém bay đầu hắn luôn rồi, nhưng hiện tại kiếm của hắn lại run rẩy như thể đang lưỡng lự.
"Thiên Ma... Tái Lâm..."
Đúng lúc đó, đầu của tên giáo đồ Ma Giáo gục xuống.
Hắn tắt thở trong tư thế khụy gối. Cơn bão tuyết bắt đầu chầm chậm cuốn lấy cơ thể đang lạnh dần của hắn.
Thanh Minh nhìn bộ dạng đó của hắn một hồi lâu rồi bực mình vung kiếm để vẩy sạch máu, sau đó thu trả kiếm vào vỏ.
'Chết tiệt.'
Đúng lúc đó, một giọng nói vọng đến từ sau lưng hắn:
"Thanh Minh à!"
Thanh Minh quay lại nhìn.
Bạch Thiên và những người khác gấp gáp chạy đến chỗ hắn.
"Không sao chứ? Con..."
Vừa chạy tới nơi, Bạch Thiên đang định nói gì đó nhưng rồi lại im bặt.
Nhìn thấy bộ dạng thê thảm của thi thể trước mặt Thanh Minh, hắn quên mất mình đang định nói gì.
"...Người này?"
"Ma Giáo."
Bạch Thiên ngay lập tức phán đoán được tình hình.
Đây không phải là do đối thủ ra tay tàn nhẫn. Tên đó trở thành bộ dạng như vậy là do hắn đã chiến đấu quá mức điên cuồng.
"Thì ra là có thật..."
Vẻ mặt của tất cả mọi người đều hết sức căng thẳng.
Thanh Minh liếc mắt nhìn chằm chằm vào tên giáo đồ Ma Giáo:
'Chẳng có gì khác cả.'
Bọn chúng vẫn cuồng tín Thiên Ma. Dù đã một trăm năm trôi qua kể từ ngày hắn chết đi.
"Tái Lâm gì chứ..."
Thanh Minh cố định ánh mắt vào thi thể thê thảm của tên giáo đồ Ma Giáo, hắn nghiến răng nói:
"Nhìn kỹ đi."
"Vì từ giờ chúng ta sẽ còn phải nhìn cảnh này đến mức phát chán luôn đấy."
Hàn khí lạnh lẽo hơn cả làn gió Bắc Hải xộc thẳng vào lồng ngực của các môn đồ Hoa Sơn.
Họ cứng người đứng nhìn thi thể tàn khốc của tên giáo đồ Ma Giáo. Lời Thanh Minh vừa nói như một lưỡi kiếm băng giá đâm thẳng vào tim họ.
Bọn họ đã quá quen với những trận chiến đấu sinh tử. Nhưng chưa bao giờ phải chứng kiến một cảnh tượng man rợ, tàn bạo đến thế.
Thanh Minh đã ra tay quá mức cần thiết. Và điều đó khiến các môn đồ Hoa Sơn không khỏi rùng mình.
"Thanh Minh, con đã...?"
"Đủ rồi đấy à?"
Thanh Minh ngắt lời Bạch Thiên, vẻ mặt trở nên lạnh lùng hơn:
"Nếu không phải là một tên Ma Giáo đã phạm tội ngập đầu máu tanh, ta cũng không ra tay tàn nhẫn đến thế đâu."
Bọn họ cũng biết điều đó. Tuy nhiên, nhìn bộ dạng thê thảm của thi thể kia, vẫn không khỏi rùng mình sởn gai ốc.
Liệu có cần thiết phải lấy đi mạng sống của đối thủ một cách dã man đến vậy?
Thanh Minh hừ một tiếng, như thể đọc được suy nghĩ của bọn họ:
"Không chỉ mình ta, tương lai chúng ta cũng sẽ phải đương đầu với nhiều tình huống tương tự."
Sau đó, hắn chầm chậm ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo quét qua từng người:
"Từ nay, các ngươi phải chuẩn bị tinh thần cho những chuyện kinh khủng hơn thế này nhiều."
Những lời nói của hắn như chiếc roi bất ngờ quất lên khiến lòng bọn họ rúng động. Bạch Thiên và các đệ tử khác cảm thấy lạnh toát người trước ánh mắt ngập tràn hàn khí của Thanh Minh.
Họ chưa từng thấy vị đạo trưởng tỏ ra lạnh lùng, cứng rắn đến thế. Một sự thay đổi lạ lẫm khiến Bạch Thiên không khỏi bất an.
"Đây... chẳng qua chỉ là một tên Ma Giáo mà thôi. Chúng ta đã gặp vô số rồi..."
Thanh Minh lắc đầu, ngắt lời ông ta:
"Cha ơi, đây không đơn giản chỉ là một tên giáo đồ Ma Giáo đâu."
Hắn bước tới, đứng sừng sững trước mặt mọi người. Ánh mắt hắn vẫn lạnh lẽo, nhưng giọng nói đã trở nên vững chãi, kiên quyết:
"Đây là sự khởi đầu cho một thời kỳ đen tối chưa từng có trong lịch sử tông môn của chúng ta."
"Một thời kỳ đẫm máu và tàn khốc."
"Thiên Ma Ma Giáo đang hồi sinh..."
Lời tuyên bố của Thanh Minh khiến tất cả im lặng kinh hãi. Không gian bỗng trở nên tĩnh lặng đến lạ thường.
Cơn bão tuyết vẫn không ngừng gào thét, nhưng âm thanh ấy dường như đã bị xuyên qua một lớp sương mù nào đó, vọng về xa xăm.
Tiếng gió vẫn rú rít, nhưng chẳng còn ai nghe thấy. Họ hoàn toàn tập trung vào những lời cuối cùng của Thanh Minh.
"Thời kỳ mới đang đến gần. Một thời kỳ bão táp mà chắc chắn sẽ không ai trong chúng ta có thể thoát khỏi."
Thanh Minh lạnh lùng nhìn mọi người xung quanh, đôi mắt hắn tựa như hai khối băng trĩu nặng áp lực:
"Nhưng ai cũng đừng lo lắng. Vì ta chắc chắn, Hoa Sơn xưa nay vẫn vững như thạch bàn thời gian."
Chiếc mũi tên băng giá thâm trầm vừa được bắn ra, đâm xuyên qua nỗi sợ hãi của những đệ tử Hoa Sơn.
Mọi sự nghi ngờ, hoang mang tan biến. Họ đã hoàn toàn đồng lòng cùng Thanh Minh, sẵn sàng đón nhận định mệnh đang chờ đợi phía trước.
Vị đạo trưởng đã lạnh lùng kéo họ ra khỏi vũng lầy sợ hãi. Giờ đây, họ đã chuẩn bị sẵn sàng cho một cuộc chiến đẫm máu hơn bất cứ lúc nào.