Chương 473 : Lão già này cũng biết cách đánh bài chuồn thật đấy

Hơi nóng từ tách trà trên bàn bốc lên. 

Trưởng làng lén quan sát sắc mặt của Thanh Minh trong lúc các môn đồ Hoa Sơn bắt đầu uống trà.  

Ông ta quả là một người già đời, chẳng cần nghe giải thích nhiều cũng có thể nắm bắt đối phương là người như thế nào.

"Vậy thì... ngươi muốn nghe chuyện gì?"

Thanh Minh lạnh nhạt đáp: 

"Quá rõ ràng. Đương nhiên là Bắc Hải Băng Cung."

Cụm từ Bắc Hải Băng Cung vừa được thốt ra, khóe mắt của trưởng làng bỗng run rẩy. Gương mặt của ông ta lộ rõ sự căng thẳng.

Trưởng làng cười gượng, lắc đầu nói: 

"Ta cũng chỉ là một kẻ sống ở thôn quê. Vậy nên ta không rành chuyện về Băng Cung."

"Ầy. Lão già này cũng biết cách đánh bài chuồn thật đấy."

Thế nhưng Thanh Minh không phải kẻ dễ dàng bỏ qua như vậy. Hắn bẻ cố: 

"Bởi vậy nên người đời mới có câu tâm trạng của con người trước và sau khi đi nhà xí rất khác nhau, bây giờ các ngươi được chữa bệnh xong hết rồi nên lật mặt phải không?"

"Aigu, làm gì có chuyện đó chứ? Đến con vật nó còn biết trả ơn, thì sao con người lại bạc nghĩa được."

"Vậy lão hãy mau nói đi." 

Trưởng làng thở dài trước lời thúc giục của Thanh Minh. Ông ta không thể dễ dàng từ chối lời này của Thanh Minh bởi ông ta và cả làng này đang nợ bọn họ một ân huệ, nhưng có vẻ, chuyện về Bắc Hải Băng Cung cũng là một việc mà ông ta không thể dễ dàng nói ra.

Bạch Thiên không thể nhìn thêm được nữa vội ra tay cứu trợ: 

"Không nhất thiết cứ phải là chuyện về Băng Cung. Ngài có thể nói bất cứ chuyện gì, từ việc tại sao tình hình trong làng lại trở nên như vậy cũng được."  

Đường Tiểu Tiểu cũng phụ họa theo: 

"Tại sao tất cả mọi người lại cấn trọng khi đi ra ngoài như vậy chứ?"

"Chuyện đó..." 

Trưởng làng nhìn Bạch Thiên, rồi bắt đầu mở miệng như thể ông ta cũng chẳng còn cách nào khác: 

"Thực ra mới đầu mọi chuyện không thể này." 

Vừa bắt đầu nói, ông ta đã thở dài như thể đang cảm thấy vô cùng bức bối, ngột ngạt: 

"Băng Cung vốn giống như một lão nhân mà người Bắc Hải có thể nương tựa vào. Đó là nơi sẽ ngay lập tức chạy đến giúp đỡ, là nơi đầu tiên đứng ra giải quyết giúp nếu như bọn ta gặp khó khăn. Chính vì vậy, người Bắc Hải luôn tin tưởng tuyệt đối và nghe theo Băng Cung."

Trưởng làng nói một cách thận trọng. Nhưng đâu đó vẫn phảng phất nét u buồn.

Thế nhưng, Thanh Minh chỉ hờ hững xua tay: 

"Ài, dừng chuyện đó lại được rồi."

Hắn đã nghe đủ về câu chuyện này từ Hàn Lý Minh rồi: 

"Rốt cuộc chuyện mọi người đột nhiên biến mất là sao?" 

Trưởng làng lén lút nhìn xung quanh khi nghe thấy câu hỏi đó. Tuy các môn đồ Hoa Sơn đang ngồi trước mặt, nhưng có vẻ như ông ta vẫn quan sát xung quanh theo bản năng.

Cuối cùng, ông ta thận trọng mở miệng: 

"Khoảng nửa năm trước, mọi người bắt đầu đột nhiên biến mất."

Tất cả đều bất giác nheo mắt lại: 

"Những người như thế nào mới...?"

"Không phân biệt già trẻ nam nữ."

Trưởng làng thở dài một hơi: 

"Lúc đầu ta cứ nghĩ bọn họ đã gặp phải tai nạn gì đó. Trên đường tới đây các ngươi cũng đã biết, Bắc Hải là một vùng đất rất cằn cỗi. Lũ dã thú thì hung bạo và dữ tợn. Vậy nên rất nhiều người đã gặp phải tai nạn khi đi ra ngoài rồi không bao giờ quay trở lại, do đó, lần này ta cũng tưởng như vậy..."

Trong lúc kể, mắt ông ta vẫn liên tục liếc về phía cửa như thể đang vô cùng bất an. Giống như có người sẽ đẩy cửa xông vào ngay lập tức vậy.

Thanh Minh thấy vậy cũng quay người về phía cửa. Tựa như chỉ cần có người đẩy cửa xông vào là hắn sẽ đập chết ngay lập tức.

Lão nhân tiếp tục nói: 

"Thế nhưng những người mất tích không phải chỉ có một hai người hơn. Và vấn đề nghiêm trọng hơn đó chính là họ biến mất mà không để lại bất kỳ dấu vết nào. Nếu bọn họ bị thú dữ tấn công, vậy thì kiểu gì cũng phải để lại dấu vết. Nhưng lần này, dù bọn ta có đào bới thế nào đi chăng nữa..."

Gương mặt Thanh Minh trở nên nhăn nhó: 

'Kéo người đi ư?'

"Hừmm."

Hắn khẽ khụ một tiếng rồi hỏi: 

"Băng Cung thì sao?"

"Dù sao thì Băng Cung cũng sẽ không bỏ qua chuyện có nhiều người mất tích như vậy được. Thế họ đã nói gì?"

Trưởng làng lắc đầu:

"Băng Cung chỉ nói đó là do lũ thú dữ gây ra, nhắc nhở bọn ta đừng lan tin đồn vớ vẩn. Những kẻ khiến mọi người lo lắng sẽ bị đem ra xử trảm..."

Gương mặt của các môn đồ Hoa Sơn méo xệch.

Trên thực tế bọn họ là những lương dân chuyên săn bắt thú. Và Băng Cung đương nhiên càng phải là nơi hiểu rõ tập tính của các loài thú hơn họ.

Thế nhưng, việc Băng Cung trả lời và làm ngơ như vậy đã cho thấy ý đồ của bọn họ quá rõ ràng.

Đường Tiểu Tiểu là người có gương mặt nghiêm trọng nhất: 

"Băng Cung thực sự đã nói như vậy ư?"

"Tại sao ta lại phải nói dối chứ, y sư."

Đường Tiểu Tiểu cắn môi như thể vẫn không thể tin được. 

"Bọn họ mất trí rồi sao."

Những kẻ ngồi trên ghế thống trị tuyệt đối không được đi ngược lại với lòng dân. Mặc dù người ta vẫn thường nói Tứ Xuyên Đường Môn quá ác độc so với một danh môn chính phái, thế nhưng, Đường Môn chưa bao giờ làm hại tới bách tính đang sống ở Thành Đô.

Hơn nữa, là bởi vì họ biết rất rõ, sức mạnh của Đường Môn sẽ ngay lập tức bị suy yếu nếu họ làm trái lòng dân.

Thế nhưng, thay vì ra tay trợ giúp, Băng Cung lại đe dọa, uy hiếp những người dân ở nơi cằn cỗi này...

"Đúng là hỗn loạn thật." 

Thanh Minh tặc lưỡi.

Nếu Bắc Hải Băng Cung vốn là một nơi như thế, vậy thì bọn họ sẽ không thể cai trị Bắc Hải suốt mấy trăm năm qua.

Vì thế cái tên tân Cung chủ gây ra cuộc nổi loạn kia chắc chắn phải có vấn đề.

Đúng lúc đó, Bạch Thiên hỏi với gương mặt cứng đờ:

"Có bao nhiêu người đã biến mất?"  

"Chỉ riêng làng ta thôi đã có hơn ba mươi người rồi."

"Ba mươi..."

Rồi hắn nói bằng một giọng thì thầm:

"Xung quanh đây vẫn còn những ngôi làng khác phải không?"

"Đúng vậy. Mà theo ta được biết thì tình hình của những nơi khác cũng chẳng khác nơi này là bao."

Trưởng làng cắn chặt môi, cúi gục đầu.

Dường như ông ta đang cố gắng kìm nén không để cảm xúc dâng trào.

"Vậy lời ma quỷ mà ngài nói lúc trước..."

"Bọn chúng chính là quỷ." 

Giọng ông ta run rẩy như thể đang cố kìm nén:

"Mọi người bắt đầu đột nhiên biến mất từ sau khi lũ ma quỷ đó xuất hiện. Cho dù ta đã cố không nghi ngờ nhưng..."

"Hừmmm."

Thanh Minh cau mày:

"Dù sao thì?"  

"Chắc đúng rồi đấy nhỉ?"

Các môn đồ Hoa Sơn nhìn nhau, gật đầu.

Lũ ma quỷ mặc hắc y đương nhiên là lũ Giáo đồ Ma Giáo rồi.

Bộ đồ tượng trưng cho Băng Cung là bạch y trắng như tuyết. Vì thế, bọn họ sẽ không cần phải mặc hắc y để che giấu thân phận ở trên vùng đất mà Bắc Hải hoàn toàn thống trị.

"Để ta sắp xếp lại..." 

Thanh Minh gõ nhẹ lên mặt bàn:

"Vài tháng trước, một lũ người mặc hắc y đột nhiên xuất hiện, sau đó, mọi người bắt đầu biến mất, phải không?"

"Đúng vậy." 

"Vì vậy, để tránh lũ hắc y đó, các ngươi chỉ còn cách trốn trong nhà, nhưng không may lại mắc phải một chứng bệnh lạ. Nếu là bình thường thì các ngươi đã giao dịch với Trung Nguyên để đổi lấy thức ăn tươi ngon, nhưng bây giờ các ngươi không thể làm được điều đó."

Thanh Minh cười khẩy sau khi tóm tắt lại sự việc.

Đây đúng là chuyện hiếm có trên đời. Mỗi một việc xảy ra đều liên quan tới nhau, và trở thành nguyên nhân dẫn đến tình trạng khủng khiếp như hiện nay.

Thanh Minh trầm tư suy nghĩ một hồi rồi quay lại nhìn trưởng làng như thể vừa phát hiện ra hắn đã bỏ lỡ điều gì đó:

"Lão nói là vẫn còn những làng khác nữa đúng không?"

"Vâng, đúng vậy." 

"Vậy tình hình bên đó thế nào? Nếu cũng giống bên này thì chắc bây giờ bọn họ cũng đang chật vật vì bệnh dịch chứ hả?"

"Đúng là tình hình của họ không khác gì..." 

Chưa kịp nghe trưởng làng nói hết câu, Đường Tiểu Tiểu đã đứng bật dậy định chạy đi:

"Nếu vậy thì chúng ta phải nhanh chóng chữa..." 

Rầm!

Thế nhưng, Thanh Minh đã nhanh chóng đập bàn một cái ngăn nàng lại:

"Muội vẫn có thể chữa trị cho bọn họ mà không cần vội vã như thế, vậy nên ta xin muội, đừng kích động quá nữa."

"Dù vậy nhưng..."

"Đây không phải việc chúng ta có thể dễ dàng kích động." 

Ánh mắt Thanh Minh trầm xuống khi cố ngăn cản Đường Tiểu Tiểu.

'Tình hình hiện nay có vẻ nghiêm trọng hơn ta nghĩ?'

Trong lúc các môn đồ Hoa Sơn khác đặt trọng tâm vào việc Băng Cung đàn áp những người dân lương thiện này, thì điểm trọng tâm của Thanh Minh lại có chút khác biệt.

Một môn phái không thể bỏ mặc những người lương dân sống ở trong khu vực của mình. 

Về cơ bản thì nơi được gọi là môn phái cũng chẳng khác gì một con đỉa hút máu dân chúng. Đây là hiện thực không thể phủ nhận.  

Ngay từ đầu, nếu không có những người khai khẩn đất hoang trồng trọt, thì những kẻ chỉ biết ở trên núi vung kiếm, đến việc cày ruộng cũng chưa từng một lần thử cũng chẳng thể làm được bất cứ điều gì. 

Cho dù Cung chủ Băng Cung có là một kẻ điên rồ đến mức nào đi chăng nữa, nhưng với vị trí then chốt mà hắn nắm giữ trong Bắc Hải Băng Cung, thì không lý nào hắn lại không biết điều đương nhiên đó.

Nếu vậy...

'Điều đó có nghĩa là Bắc Hải Băng Cung đã hoàn toàn mất quyền kiểm soát.' 

Có lẽ Cung chủ đã sớm trở thành con rối trong tay Ma Giáo rồi.

'Ta phải đi xác nhận mới được.' 

Bảo sao từ lúc bắt đầu đến giờ, từ sâu thẳm trong lòng hắn cứ có một cảm giác ghê tởm đang ngọ nguậy.

Giống như...

Thanh Minh... 

Hửm?

Thanh Minh ngước nhìn Bạch Thiên:

"À, à không... Chỉ là biểu cảm của con..." 

Bạch Thiên định nói gì đó nhưng rồi lại ngậm chặt miệng. Bởi vì hắn không biết phải diễn tả cảm giác đó thế nào.

Kỳ lạ? Hay... 

'Đáng sợ?'

Đó là biểu cảm mà trước giờ hắn chưa từng thấy ở Thanh Minh.

Đương nhiên là mỗi lần nổi giận hay gặp chuyện khó, Thanh Minh vẫn sẽ bộc lộ ra gương mặt nghiêm trọng, nhưng lần này lại khác hẳn với những lần đó. 

"Hừm."

Để ý ánh mắt của Bạch Thiên, Thanh Minh liền ngay lập tức điều chỉnh biểu cảm, như thể 'Ta như vậy lúc nào'. Rồi hắn khẽ gật đầu nhìn trưởng làng:

"Vậy các ngươi đã làm gì?"

"Hả?"

"Băng Cung đã đưa ra một câu trả lời khó tin như thế, chẳng lẽ các ngươi không có ý định phản kháng sao?"

"Aigu! Bọn ta làm sao dám phản kháng Băng Cung chứ? Ai dám làm vậy sẽ bị chém bay đầu mất."

Thanh Minh trợn trừng mắt, rồi thở dài: 

"Những nơi khác cũng giống vậy nhỉ?"

"Tất nhiên. Đương nhiên là vậy rồi."

"Vâng. Trước tiên cứ biết thế đã." 

Thấy Thanh Minh gật đầu, các môn đồ Hoa Sơn hỏi bóng gió: 

"Thanh Minh, chuyện này..."

"Hừm." 

Thế nhưng, dường như câu trả lời đã được định sẵn. Gương mặt của Thanh Minh đã hoàn toàn thả lỏng từ lúc nào:

"Hừ, nếu không đi tới Băng Cung thì chúng ta không thể đưa ra kết luận được. Chúng ta cũng đã làm tất cả những gì cần làm rồi, nên bây giờ cứ thong thả đi tới Băng Cung thôi."

"Vậy những làng khác thì sao?"

"Dù sao cũng chỉ cần cho họ ăn là giải quyết được vấn đề rồi còn gì. Khi không có phương pháp điều trị thì đành chịu, chứ bây giờ có phương pháp điều trị rồi, chúng ta đâu còn lý do gì để ở lại đây nữa. Nếu có vấn đề thì đó chính là làm sao để bắt được nhiều cá hơn thôi." 

"Bắt... bắt cá nữa á? A di đà Phật! A di đà Phật!"

Tuệ Nhiên yên lặng một hồi rồi sợ hãi hét lên:

"Thí... thí chủ! Lần này hãy trừ tiểu tăng ra đi!"

"Làm sao? Ngươi mệt à? Đừng nói là lừa trọc của Thiếu Lâm luôn tâm niệm phải cứu vớt chúng sinh lại ghét xuống nước lạnh nên mới nói vậy đấy nhé?"

"Không phải chuyện đó." 

Tuệ Nhiên nặng nề lắc đầu. 

Tuy hơi lạnh và run một chút, nhưng với một võ giả cỡ như Tuệ Nhiên thì chui xuống hồ băng cũng chẳng thành vấn đề. Vấn đề thực sự nằm ở chỗ khác kìa.

"Cứu người là một việc, nhưng con cá mà tiểu tăng bắt lên cũng là một sinh mạng. Phật tử mà lại sát sinh..."

"Ngươi chỉ cần bắt nó lên là được rồi. Chứ ta có bảo ngươi giết nó đâu."

"Dù vậy thì đó cũng là một chuyện rất khó đối với tiểu tăng. A di đà Phật." 

Tuệ Nhiên vừa niệm Phật vừa nói:

"Những chuyện khác thế nào cũng được, nhưng chỉ riêng chuyện này, xin thí chủ hãy hiểu cho tiểu tăng." 

Thanh Minh nghiêng đầu như thể hắn thực sự không thể hiểu tại sao Tuệ Nhiên lại van nài khẩn thiết đến thế.

"Ngươi không muốn sát sinh bởi vì ngươi cảm thấy bứt rứt sao?"

"Đúng vậy."

"Nhưng chẳng phải điều đó thật vô nghĩa khi ngươi đang khoác trên mình bộ da gấu sao?"

"Trên đời này lại có hòa thượng nào đi khoác áo da thú à? Ngươi đã nghe chuyện đó bao giờ chưa?"

Tuệ Nhiên há hốc miệng trợn tròn mắt:

"A, a di đà..."

"Haiz, a di đà Phật cái con khỉ khô. Nếu Quan Thế Âm Bồ Tát mà thấy ngươi quấn da thú đi lại thế này thì bà ta sẽ dùng Như Lai Thần Chưởng đánh vỡ đầu ngươi đấy, thích thì đi tìm a di đà Phật của ngươi đi!"

'Hic, hic.'

Dường như Tuệ Nhiên đang hoang mang thực sự. Cứ hết nhìn bộ da gấu đang quấn trên người mình rồi lại nhìn Thanh Minh. 

"Đúng rồi. Chuyện này kỳ lạ như thế mà ta hoàn toàn không nhận ra đấy."

"Nếu là hòa thượng khác mặc thì ta đã nhận ra ngay rồi."

Thậm chí đến cả các môn đồ Hoa Sơn cũng không nhận ra điều kỳ lạ này. Một hòa thượng khoác da thú trên người, vậy mà bọn họ lại cảm thấy đó là điều rất đương nhiên.

"Là da thú."

"Vâng. Chắc là do hắn thân thuộc với chúng ta quá nên mới như vậy chăng." 

"Nhưng nhìn cũng tròn tròn dễ thương."

Bây giờ các môn đồ Hoa Sơn mới nhận ra một sự thật mới mẻ rằng, chẳng biết từ lúc nào, Tuệ Nhiên đã hoàn toàn hòa vào Hoa Sơn.

"Ư... A a! Tiểu tăng đang làm cái quái gì thế này!" 

Thấy Tuệ Nhiên gấp gáp định cởi bộ da gấu ra, Nhuận Tông vội nắm vai hắn, lắc đầu:

"Vẫn tốt hơn là chết vì lạnh đấy. Phật tổ sẽ hiểu cho ngươi mà."

Thấy Tuệ Nhiên bần thần, chìm vào đau khổ, Thanh Minh liên tục tặc lưỡi. 

Đúng lúc đó.

Giật mình.

Thanh Minh định phun ra mấy câu trách cứ đột nhiên ngậm chặt miệng. Rồi hắn nhìn về phía cửa bằng ánh mắt hằn học.

Trong lúc tất cả mọi người còn đang ngơ ngác trước phản ứng bất ngờ đó của hắn: 

"Tên khốn này?"

Thanh Minh đã phun ra một câu chửi rồi đạp cửa phi thẳng ra ngoài. Tốc độ của hắn nhanh đến mức, khi tất cả lao ra ngoài cửa, thì hắn đã biến thành một chấm đen ở tít đằng xa rồi. 

"Thanh Minh!"

"Cái... cái gì thế! Sao tự nhiên nó lại như vậy?!" 

"Mau đuổi theo nó đi!"

Các môn đồ Hoa Sơn không chút do dự đuổi theo hắn. Sự căng thẳng đến rùng mình bắt đầu lan trên mặt họ khi đuổi theo bóng lưng của Thanh Minh đã ở tít phía xa.