"Tăng tốc đi!"
Đội chủ Băng Kiếm Đội Bắc Hải Băng Cung Cố Chấn Nhạc lớn tiếng thúc giục đám thủ hạ. Dù gió buốt cắt ngang mặt nhưng tốc độ của bọn chúng vẫn không hề giảm đi chút nào.
'Lũ tiểu tử Hoa Sơn.'
Khóe miệng Cố Chấn Nhạc khẽ nhếch lên.
Thật nực cười khi Băng Kiếm Đội phải trực tiếp ra mặt thực hiện nhiệm vụ tầm thường này. Bởi vì chuyện này có khác gì ngưu đao sát kê đâu.
Thế nhưng bọn họ là võ giả của Băng Cung.
Cho dù nhiệm vụ có tầm thường đến mức nào đi chăng nữa, thì bọn họ cũng phải nghiêm túc thực hiện. Đó là phương thức làm việc của Băng Cung, cũng là phương thức của Băng Kiếm Đội.
"Thưa đội chủ!"
Một giọng nói sắc bén từ phía sau vang lên.
"Ở kia, phía trước!"
Cố Chấn Nhạc căng mắt nhìn về phía trước. Quả nhiên hắn đã nhìn thấy có thứ gì đó đang chuyển động rất nhanh trong cơn mưa tuyết dày đặc.
"Là một trận chiến sao?"
"Có vẻ như chúng ta đã đến trễ rồi."
"Đúng là một lũ ngu."
Cố Chấn Nhạc cười khẩy trước những lời nói của thủ hạ.
"Trận chiến đang diễn ra, có nghĩa là kẻ thù vẫn ở đó. Điều đó đồng nghĩa với việc chúng ta vẫn chưa tới trễ."
Rồi hắn nắm chặt lấy thanh kiếm ở bên hông.
Hắn bỗng cảm thấy hưng phấn bội phần ngay trong khoảnh khắc vừa chạm vào thanh kiếm lạnh lẽo ấy.
"Nào, để ta chơi cùng các ngươi!"
Đúng lúc hắn đạp xuống đất định bay về phía trước.
"Hửm?"
Khung cảnh trước mắt hắn bỗng trở lên kỳ lạ.
Một vài người trong đám đông hỗn loạn đó đột nhiên lao về phía bên này.
"...Cái gì, bọn chúng?"
"Hình như bọn chúng tới đối đầu với chúng ta đó ạ."
"Hơ"
Cố Chấn Nhạc cười khẩy.
Khoảng cách càng được thu hẹp, hắn càng có thể thấy rõ. Dựa vào sắc phục, tư thế lao tới, chắc chắn bọn chúng không phải võ giả của Băng Cung.
"Có vẻ như chúng chính là lũ tiểu tử Hoa Sơn."
Hắn nở một nụ cười chế nhạo.
"Mặc dù ta rất muốn dành lời khen cho tinh thần quả cảm dám rút kiếm ra đối đầu với bọn ta, nhưng các ngươi nên biết rằng bọn ta không yếu ớt giống như lũ già đầu của Trung Nguyên đâu."
Cố Chấn Nhạc trầm giọng rồi đột ngột hét lên.
"Trấn áp chúng bằng mọi giá! Kẻ nào dám phản kháng tới cùng, giết không tha!"
"Rõ!"
Vừa dứt lời, Cố Chấn Nhạc đạp đất tăng tốc độ. Hắn không hề có ý định giao việc này cho các thủ hạ. Bởi mong muốn hạ gục và trấn áp một cách triệt để tên tiểu tử ngạo mạn dẫn đầu kia đã chiếm lấy tâm trí hắn.
Và đương nhiên, tên tiểu tử đang dẫn đầu kia cũng có suy nghĩ như vậy, một mạch lao thẳng về phía Cố Chấn Nhạc.
'Tên khốn ngạo mạn này!'
Cố Chấn Nhạc nghiến răng, dồn nội công phóng thanh kiếm thẳng về phía đầu của đối thủ.
Keeenggggg!
Tiếng kim loại va chạm đinh tai vang lên, cơ thể của Cố Chấn Nhạc bị chấn văng về phía sau.
'Cái gì?'
Hắn nhất thời không thể hiểu nổi chuyện gì vừa xảy ra với mình. Trong lúc hắn còn chưa kịp định thần lại thì một cơn đau khủng khiếp đã truyền đến từ cổ tay và lan lên cả cánh tay, trong khi gương mặt đang phải chịu cái lạnh cắt da cắt thịt trong cơn bão tuyết.
Bịch.
Cố Chấn Nhạc khó khăn xoay người giữa không trung, kịp thời an toàn đáp đất. Rồi lại nhìn về phía trước.
Một thanh kiếm bạch sắc vô cùng đặc biệt đang chĩa thẳng vào hắn. Mái tóc dài bị gió thổi bay phấp phới cùng gương mặt lạnh lùng của đối thủ đang nhìn hắn một cách đáng sợ.
"...Ngươi..."
Nam nhân đứng trước mặt đã mở miệng trước khi Cố Chấn Nhạc nói hết câu.
"Đệ tử đời thứ hai của Hoa Sơn phái, Bạch Thiên."
"Còn ngươi?"
Cố Chấn Nhạc đứng thẳng người. Rồi đưa kiếm lên chĩa thẳng vào Bạch Thiên.
"Đội chủ của Băng Kiếm Đội Bắc Hải Băng Cung Cố Chấn Nhạc. Ở Bắc Hải, ta còn được mệnh danh là Bắc Tiến Kiếm."
"Bắc Tiến Kiếm Cố Chấn Nhạc."
Bạch Thiên khẽ lặp lại rồi gật đầu.
"Mong ngươi lượng thứ vì ta không muốn nói dông dài với ngươi nữa. Đổi lại, ta sẽ nhớ kỹ tên của ngươi."
"Cái tên ngạo mạn này"
Cơ thể Cố Chấn Nhạc run lên vì lời như khiêu khích lại như không ấy. Thế nhưng, hắn cũng không thể cứ thế xông về phía Bạch Thiên được.
Cơn đau tột cùng trên cổ tay đã khiến hắn chần chừ.
'Đúng là một sức mạnh khó tin.'
Hắn không thể hiểu, tại sao thân hình của Bạch Thiên không quá vạm vỡ, nhưng lại có thể truyền một nguồn lực khổng lồ như thế vào thanh kiếm mỏng manh kia.
"Thưa đội chủ."
Nhận ra khí thế của Cố Chấn Nhạc đã giảm đi một chút, kẻ thủ hạ vẫn luôn ở phía sau đã vội vã gọi hắn, giúp hắn lấy lại tinh thần.
'Có vẻ như ta đã để lộ một bộ dạng thảm thương rồi.'
Cố Chấn Nhạc mím chặt môi, chĩa kiếm.
"Ta công nhận ngươi rất đáng gờm. Thế nên, ngươi đừng trách kiếm của ta vô tình nếu ta lỡ giết ngươi."
Khóe miệng Bạch Thiên khẽ vén lên.
"Sao cũng được!"
Sau khi đưa ra một câu trả lời ngắn gọn, Bạch Thiên đạp mặt tuyết vung kiếm.
"...Lão già đó lại bắt đầu nữa rồi kìa."
"Ơ. tên khốn này, tại sao đệ lại nói chuyện vô lễ như vậy với sư thúc vậy hả?"
"...Đệ, đệ nhầm chút thôi mà, huynh hạ nắm đấm xuống đi. Tại sao sư huynh lại biến thành một người bạo lực như vậy cơ chứ?"
"Ta không trở thành người bạo lực, mà đệ mới là kẻ mất trí đấy!"
Thấy Chiêu Kiệt và Nhuận Tông không ngừng đấu khẩu, Tuệ Nhiên đang chạy theo phía sau cũng chỉ biết bất lực vì không thể tìm thấy hồi kết cho câu chuyện này.
"A di đà Phật."
'Hình như cả hai người đều đúng.'
Thế gian này rất công bằng.
"Đừng nói nhăng nói cuội nữa, tập trung đi! Chúng đáng gờm lắm đấy!"
"Vâng, sư huynh!"
Kiếm của Chiêu Kiệt và Nhuận Tông cùng phát ra lục quang chói mắt. Trong khi đó, Lưu Lê Tuyết đang lặng lẽ chạy bỗng mở lời.
"Tiểu Tiểu."
"Vâng, sư thúc!"
"Ta ở bên cạnh con."
"Vâng!"
Đường Tiểu Tiểu vừa cầm kiếm vừa nghiến răng ken két. Lưu Lê Tuyết khẽ an ủi nàng.
"Ta luôn ở bên cạnh con. Chỉ cần con phát huy được thực lực của mình thì không có gì là khó cả."
"Vâng!"
Đường Tiểu Tiểu hét lên chĩa kiếm ra.
Lấy Bạch Thiên đứng ở giữa làm trọng tâm, Nhuận Tông, Chiêu Kiệt, Lưu Lê Tuyết và Đường Tiểu Tiểu biến hiện chân ảnh, thi triển kiếm pháp xung quanh hắn. Tuyết rơi xuống như những cánh hoa. Những thanh kiếm sắc bén không ngừng vung ra. Rồi hướng thẳng về phía Băng Kiếm Đội.
Soạttttttt!
Khoái kiếm tựa thiểm điện.
Các thành viên Băng Kiếm Đội hoảng sợ rút kiếm trước tốc độ không thể ngờ tới ấy. Keengg!
Thế nhưng kiếm pháp của Hoa Sơn chưa bao giờ kết thúc chỉ với một chiêu. Vútttttttt!
Thanh kiếm bật ra với tốc độ nhanh hơn cả lúc đầu. Tốc độ vô song, kết hợp với chuyển động linh hoạt đến mức không thể diễn tả bằng lời.
Xẹttttttt!
Chỉ trong nháy mắt, chiếc áo da thú đóng băng cứng nhắc đã bị rách một vệt dài, máu phun ra xối xả.
"Hự!"
Chỉ mới trao đổi một chiêu thức thôi, nhưng Băng Kiếm Đội đã nhìn thấy sự thất bại ở ngay trước mắt, vội vàng lùi về sau. Gương mặt của bọn chúng tràn đầy vẻ ngạc nhiên.
'Nhanh, nhanh quá.'
Bọn chúng có thể nhận ra.
Kiếm của những người này nhanh đến bất ngờ, và vô cùng tàn khốc băng lãnh. Rõ ràng kiếm của những người trông có vẻ rất trẻ này lại đang nhắm chính xác vào yếu điểm của chúng, giống hệt như những lão quái đã lăn lộn nhiều năm trên giang hồ. Khiến bọn chúng rùng mình vì lạnh sống lưng.
Các hậu khởi chi tú của Hoa Sơn không ngừng vung kiếm, như thể bọn họ tuyệt đối sẽ không cho đối thủ cơ hội chiến thắng sau khi giành được khí thế.
"Hự!"
Băng Kiếm Đội cố gắng điều chỉnh tư thế. Ấy thế nhưng, hàng chục tia kiếm khí không ngừng bay qua trước mặt khiến chúng chẳng thể nào về lại tư thế thường lệ. Tư thế không chính xác, kéo theo đó là thanh kiếm vung lên cũng không có sức mạnh. Và.
Xẹt!
Một thành viên của Băng Kiếm Đội trợn tròn mắt nhìn thanh kiếm vừa chém xẹt ngang bên hông mình.
Hắn gục xuống mà chẳng kịp thét lên. Nhuận Tông lạnh lùng lướt qua hắn. Không ngờ những kiếm tu trẻ tuổi này còn lão luyện hơn cả những người đã sống với kiếm của Bắc Hải trong suốt hàng chục năm.
Sau khi nhận ra mình đã thua với tư cách là một kiếm tu, hắn không thể chịu đựng được nỗi thống khổ, ngã gục trên cánh đồng tuyết.
"Hâyyyyyyyyyy!"
Kiếm của Chiêu Kiệt dũng mãnh chuyển động, rồi dứt khoát hạ xuống. Keeeng!
Đối thủ của hắn bị đầy lùi về sau trong cuộc chiến sức mạnh. Càng bị đẩy lùi, tuyết dưới chân hắn càng tạo thành một rãnh dài.
"Hây!"
Sau khi kéo giãn ra một khoảng cách thích hợp, Chiêu Kiệt hô lên một tiếng, bắt đầu vung kiếm.
Hàng chục bông hoa mai nở rộ trên đầu lưỡi kiếm.
Giống như Tuyết Mai nở giữa màn tuyết lạnh giá.
Mặc dù kiếm kích này có phần hơi quá lố, thế nhưng, những bông hoa mai của Chiêu Kiệt quả thực rất hợp với trời tuyết trắng ngần. Một khung cảnh vô lý hiện ra trước mắt. Kiếm pháp hoa lệ nhất Trung Nguyên đang không ngần ngại phơi bày vẻ đẹp của mình ở Bắc Hải xa xôi lạnh lẽo.
Các võ giả Băng Cung bất giác cau mày khi nhìn thấy những bông hoa mai đỏ rực đang bay phấp phới.
'Kiếm, kiếm pháp này..'
Bất cứ ai đã từng một lần vung kiếm ở Bắc Hải cũng đều đã tưởng tượng tới chuyện này.
Tưởng tượng đến chuyện kiếm của họ sẽ xuyên thủng lớp tuyết đáng sợ. Tưởng tượng đến chuyện chỉ cần nỗ lực, thì một ngày nào đó họ sẽ đạt được tới cảnh giới này. Thế nhưng, ngay tại thời điểm này, đối thủ của Chiêu Kiệt đã nhận ra. Nếu muốn đạt tới cảnh giới ấy, hắn phải nhanh hơn.
Hắn phải ngăn chặn được những bông hoa mai này. Nhưng với thực lực của hắn bây giờ, việc ngăn chặn những bông hoa mai còn nhiều hơn cả tuyết là một điều bất khả thi.
"Áaaaaaaa!"
Những cánh hoa mai hòa mình vào những bông tuyết, sượt qua cơ thể hắn. Trong phút chốc, cơ thể hắn bị cắt ra hàng chục nhát, máu phun ra khắp nơi, rồi đổ gục xuống. Mặc dù vết thương không sâu lắm, nhưng cú sốc khi bị chém hàng chục nhát chỉ trong nháy mắt cũng đủ để khiến hắn bất tỉnh.
"Tốt lắm!"
Đúng lúc Chiêu Kiệt vui vẻ giơ nắm đấm định xông về phía đối thủ tiếp theo thì giọng nói lạnh lùng của Nhuận Tông đã vang bên tai hắn.
"Lỗ mãng."
"Đệ hãy bình tĩnh đi. Đây là sinh tử chiến đấy."
"Vâng, sư huynh!"
Chiêu Kiệt vốn đang phấn khích liền nhanh chóng điều chỉnh lại sắc mặt, khẽ hạ kiếm xuống một chút. Nhuận Tông sau khi xác nhận hạ thể của Chiêu Kiệt đã ổn định thì khẽ gật đầu, ấn định kiếm xuống.
'Đúng là cái tên này'
Tốc độ mạnh lên của Chiêu Kiệt quả thực rất đáng sợ. Đến mức Nhuận Tông không thể bắt kịp sự linh hoạt và tốc độ kiếm của hắn. Chỉ là hắn lại có bản tính trời sinh hấp tấp. Thế nhưng hắn không được phép hài lòng với điều đó. Sự hưng phấn sẽ khiến hắn tạo ra sơ hở, và gây ra những sai lầm không thể lường trước.
"Đi thôi!"
"Vâng!"
Hai người cùng vung kiếm về phía Băng Kiếm Đội.
Kiếm của Chiêu Kiệt nhanh và sắc bén hòa làm một cùng với kiếm của Nhuận Tông nặng và thận trọng, bắt đầu càn quét.
Bịch!
Đối phương lần lượt gục như lá rụng trước hai thanh kiếm khớp nhau như từng bánh răng cưa.
Nếu một người tấn công, một người sẽ tập trung chặn những thanh kiếm đang lao đến, rồi đồng loạt tấn công vào sơ hở của đối thủ.
Nếu một người tấn công phía trước, thì một người sẽ ở sau tung ra những cánh hoa. Mặc dù hoa vũ sắc bén đang ở phía sau lưng, thế nhưng, hành động của người còn lại vẫn rất vững vàng, không hề có chút sợ hãi.
Kiên cố và tự tin.
Và cả niềm tin mãnh liệt.
Ngay từ đầu, hai người họ đã không hề sợ hãi khi đối đầu với các võ đội của Vạn Nhân Phòng. Tuy Băng Cung là một trong Tắc Ngoại Ngũ Cung, nhưng chẳng có lý nào võ đội của Băng Cung lại mạnh hơn Vạn Nhân Phòng cả.
Tất nhiên nếu so với cách đây vài tháng thì mọi chuyện sẽ khác.
Nhưng qua trận đối chiến với Vạn Nhân Phòng, bây giờ hai người bọn họ đã tràn ngập tự tin và kinh nghiệm. Và thông qua chuyến đi đến Đường Môn, những điều bọn họ còn thiếu sót cũng đã được chính bản thân mình sửa đổi.
Chính vì vậy bọn họ không có gì phải sợ hãi hay do dự cả.
"Mau kết thúc rồi đến giúp Tiểu Tiểu đi, sư huynh!"
"...Ta đã bảo đệ đừng có hỗn rồi!"
Mỗi khi hoa mai đỏ rực nở rộ, những gương mặt của Băng Kiếm Đội lại trở nên xanh lét.
Những cánh hoa còn lạnh lẽo hơn cả bắc phong hàn tuyết đang dần nhuộm đỏ cả bầu trời Bắc Hải.
"Mau, mau tránh đi!"
"Á á á á á!"
Những tiếng hét hoảng hốt, cùng những tiếng la thảm thiết dậy lên khắp tứ phía. Kiếm của Chiêu Kiệt bay như tia sét giữa những cánh hoa mai đang lặng lờ rơi của Nhuận Tông.
Từ sau khi gặp Thanh Minh, chưa một ngày nào tay của hai người họ rời khỏi kiếm. Bây giờ, thời gian khổ luyện dài đằng đẵng đó đang nở rộ trên kiếm của họ giống như những bông hoa mai rực rỡ chào đón mùa xuân về.
Chiêu Kiệt nhe răng cười ranh mãnh sau khi hoàn toàn chế ngự được đối thủ.
"Sư huynh đừng buồn nhé! Đã bảo kiếm của đệ nhanh hơn rồi!"
"A! Ta bảo đệ đừng có trề môi như vậy rồi mà!"
..Mặc dù nó nở theo hướng hơi kỳ lạ một chút.