Chương 494 : Ta là một kiếm tu của Hoa Sơn

"Hạ Hạ!"

"Vâng!"

Đầu gối của Đường Tiểu Tiểu khụy xuống một chút. Nàng như linh miêu giận dữ, mũi kiếm thâm độc hướng thẳng vào cổ đối thủ.

Keeeng!

Đối thủ suýt soát đỡ được kiếm lộ nhắm vào cổ, gương mặt để lộ ra vẻ thất kinh. Phát huy thực lực của bản thân trong thực chiến quả thực không phải chuyện dễ dàng. Khác với việc vung kiếm khi tâm trạng bình thường, trong thực chiến nhất định phải vung kiếm thật dữ dội.

Có thể kiếm của bản thân sẽ đoạt đi mạng sống của đối thủ, hoặc cũng có thể kiếm của đối thủ sẽ khiến bản thân mình mất mạng.

Trên thực tế để duy trì được sự điềm tĩnh như ngày thường trong hoàn cảnh đó là một yêu cầu rất khó khăn.

Nhưng kiếm tu lúc nào cũng phải đáp ứng được điều kiện khó nhằn trên.

"Thả lỏng cổ tay ra, dồn sức vào mũi bàn chân."

"Vâng."

Nếu không giữ được tâm bất biến thì ít nhất cũng phải duy trì trạng thái cơ thể sao cho giống với ngày thường nhất. Phương pháp đó vẫn tốt hơn gấp mấy lần so với lý thuyết căn bản thông thường.

Đường Tiểu Tiểu nhanh chóng điều chỉnh lại hơi thở đang còn gấp gáp của mình. 'Mình vẫn còn thiếu sót rất nhiều.'

Các sư huynh, sư thúc đều đã cầm kiếm từ khi còn nhỏ. Là do Thanh Minh đã thay đổi hoàn toàn phương pháp tu luyện của Hoa Sơn, nếu không những gì mà họ đã luyện từ trước đến nay đều đã đổ sông đổ bể.

Vân Kiếm xem trọng nền tảng cơ bản nên quãng thời gian tu luyện đó vẫn còn vẹn nguyên trên thanh kiếm của bọn họ.

Nhưng Đường Tiểu Tiểu hiện tại chỉ mới trong quá trình tích góp nền tảng cơ bản về kiếm thuật mà thôi. Dù có thiên phú vượt trội cũng như được Lưu Lê Tuyết và Thanh Minh trực tiếp hướng dẫn nhưng nàng vẫn chưa đủ khả năng để theo kịp các sư huynh, sư thúc khác.

'Vậy nên!'

Vậy nên nàng không hề nóng vội.

Cố gắng để một mạch vượt qua các sư huynh, sư thúc khác là hành vi hết sức ngạo mạn, tự cao về bản thân, đồng thời cũng là hành vi xem thường bọn họ. Trong số các môn đồ của Hoa Sơn, không có ai là lười biếng tu luyện, cũng không có ai là không nghiêm túc với kiếm pháp cả.

'Dù mười năm hay hai mươi năm, một lúc nào đó mình sẽ theo kịp họ thôi.' Có một lần nào đó Thanh Minh đã nói.

'Trong số những bông hoa nở rộ trên cùng một cây mai, không có bông hoa nào là nở cùng một thời điểm cả.

Có hoa nở sớm, có hoa lại nở muộn, nhưng dù có nở muộn đi chăng nữa thì vẻ đẹp của nó cũng không giảm đi một chút nào.

Đừng tiếc nuối vì hoa nở muộn.'

Thanh kiếm của Đường Tiểu Tiểu bắt đầu trở nên nhẹ nhàng hơn. Chuyển động rất nhanh và sắc sảo, nỗi niềm lo lắng chất chứa bên trong đó cũng đã biến mất.

"Đúng rồi."

Lưu Lê Tuyết thấp giọng thì thầm, nàng bước chân sang một bên.

Khoảng cách chỉ rộng bằng một bước chân. Khoảng cách đó là sự tin tưởng với tư cách là một kiếm tu mà Lưu Lê Tuyết dành cho Đường Tiểu Tiểu.

'Sư thúc.'

Đường Tiểu Tiểu hiểu được ý nghĩa của khoảng cách đó, nàng cắn chặt môi. Đứng sang một bên có nghĩa là nàng sẽ không được bảo hộ hoàn toàn nữa. Ái nữ Đường Môn.

Y sư của Y Dược Đường.

Đó chính là Đường Tiểu Tiểu, nhưng đồng thời cũng không phải là nàng. 'Ta là một kiếm tu của Hoa Sơn.'

Mũi kiếm của Đường Tiểu Tiểu vẫn chỉ nở ra những cánh hoa mai vụng về. Không rõ ràng cũng không kiên định. Nhưng dù có vụng về đi nữa thì đó vẫn là hoa mai.

Dù thế gian thiên địa có hàng vạn, hàng trăm triệu bông hoa mai nở rộ, nhưng không có bông hoa nào là giống nhau cả. Hiện giờ, ngay tại nơi này, bông hoa mai của riêng bản thân Đường Tiểu Tiểu đang khai hoa lần đầu tiên.

Khóe miệng của Lưu Lê Tuyết nhẹ nhàng chuyển động.

Nàng vốn dĩ không hay bộc lộ biểu cảm gì nhưng giờ đây lại đang mỉm cười rất tươi sáng.

Chỉ có điều.

Soạt.

Chân của Lưu Lê Tuyết bước đi trên cánh đồng tuyết.

Chẳng có lý do gì phải kiềm nén thanh kiếm của bản thân để dõi theo những cánh mai vừa khai hoa kia cả. Cơ thể của nàng vẫn còn rất thiếu sót. Trong thực chiến không dễ gì tìm được cơ hội luyện kiếm đâu.

Kiếm lộ thanh thoát và uyển chuyển khác hẳn với Đường Tiểu Tiểu ập tới như muốn bao vây lấy đối thủ đang vẫn còn bàng hoàng.

Xoẹt! Xoẹt!

Như ánh trăng chiếu rọi bóng tối, thanh kiếm thấp thoáng lao tới như thể đang trêu đùa trước sơ hở của đối thủ.

Dứt khoát đáp xuống.

Kiếm của Lưu Lê Tuyết vừa giống nhưng cũng vừa khác với nàng. Dứt khoát nhưng cũng rất mềm mại, sắc bén nhưng cũng thong thả.

"Aaa!"

Vạn Niên Hàn Thiết Kiếm nhẹ nhàng đẩy thanh kiếm đang chống đỡ kia ra, sau đó liền men theo khớp vai của đối thủ mà đi lên, rồi lại nhanh chóng chém vào vai. Xoẹt. Xoẹt.

Chỉ trong chớp mắt, nàng liên tục chém vào cổ tay và đầu gối của đối thủ, khiến đối thủ không còn khả năng chiến đấu nữa, nàng tiến lên phía trước với vẻ mặt vô cảm. Kiếm của nàng không ngừng lại dù chỉ một giây.

Với những người đứng theo dõi từ xa thì đây đúng là một cảnh tượng đẹp mê người, nhưng với những kẻ phải dùng thân thể đỡ lấy thanh kiếm đó thì chuyện này thật sự rất kinh khủng.

Đâu phải chỉ có một thanh kiếm.

Đường Tiểu Tiểu đang bị kiếm kích hư ảo liên tục lặp đi lặp lại đó làm cho mất hồn thì bỗng nhiên giọng nói lạnh lùng của Lưu Lê Tuyết vọng đến bên tai nàng.

"Tập trung!"

"Dạ!"

Đường Tiểu Tiểu nghiến chặt răng, lao theo sau Lưu Lê Tuyết.

Người đang dõi theo bóng lưng đó không ai khác mà chính là Đường Tiểu Tiểu.

"...Rốt cuộc chuyện này?"

Cố Chấn Nhạc quan sát xung quanh, ánh mắt của hắn dao động mạnh mẽ. Tình thế đang rất giằng co.

Mà không, không phải giằng co nữa mà là nghiêng hẳn về một bên rồi. 'Sao chuyện này có thể xảy ra chứ?'

Hắn phải kéo toàn quân đến tận đây nên sức lực cũng đã suy kiệt bớt rồi, nhưng dù vậy thì bị một đám tiểu tử chưa được bao nhiêu tuổi đẩy vào thế nguy cấp như thế này nghe có hợp lý không cơ chứ?

Tất nhiên tình thế này vẫn chưa gọi là thất bại được.

Số lượng phe hắn nhiều áp đảo, nếu bọn chúng là con người thì chúng không thể nào đối phó với từng này đối thủ được.

Dù chỉ trong giây lát nhưng sự thật rằng bọn chúng đã hoàn toàn giành được phần thắng vẫn khiến Cố Chấn Nhạc hết sức kinh ngạc.

'Hoa Sơn phái mạnh đến thế sao?'

Một môn phái mà thậm chí hắn còn chưa nghe tên.

Nhưng giờ đây hắn không thể tiếp tục dòng suy nghĩ đó nữa.

Roẹẹẹt!

Một thanh kiếm ngay lập tức lao đến trước mặt, còn ai có đủ khả năng suy nghĩ những chuyện linh tinh khác nữa.

Cố Chấn Nhạc hốt hoảng ngả đầu sang một bên. Nhưng hắn vẫn không thể tránh hết được, gò má của hắn bị cắt một đường dài, máu chảy ra.

Cơn đau bỏng rát như lửa đốt thiêu rụi những tạp niệm của Cố Chấn Nhạc. Hắn nhanh chóng xoay người ổn định lại tư thế.

"Ta không yếu đến mức mà ngươi có thể để tâm vào chuyện khác đâu."

Bạch Thiên vẻ mặt lạnh lùng cố định ánh mắt nhìn Cố Chấn Nhạc.

"Trước khi nghĩ cho đám thủ hạ thì phải nghĩ cho bản thân mình trước chứ. Nếu không thì ngươi sẽ bị đánh gục trước cả bọn chúng đấy."

Nghe thấy những lời đó, gương mặt của Cố Chấn Nhạc lạnh tanh.

"Ngươi chỉ vênh váo được tới đây thôi."

"Ta tự tin chứ chưa từng vênh váo một lần nào cả. Ta chỉ nói sự thật mà thôi."

"Ngươi..."

Cố Chấn Nhạc không thể chịu công kích thêm nữa, hắn tức giận lồng lộn nghiến chặt răng vận nội công. Ngay lập tức, thanh kiếm của hắn bắt đầu được bao phủ bởi một lớp sương mờ trắng xóa.

"Ta đã thay đổi suy nghĩ rồi. Dù ngươi có hàng phục thì ta cũng sẽ không tha cho ngươi!"

"Có lẽ ta không thay đổi suy nghĩ đâu. Vì ngay từ đầu ta đã không có ý định hàng phục rồi."

"Tên khốn!"

Cố Chấn Nhạc dùng hết sức bình sinh rống lên rồi nhanh chóng vung kiếm ra. Khác hẳn với vẻ mặt kích động, kiếm của hắn rất lạnh lùng và trầm lắng. Bảy tia kiếm khí khoái tốc lao về phía Bạch Thiên.

Kiếm khí đồng thời nhắm vào mặt, bụng, hai vai và chân.

Có điều.

Xoẹẹt.

Bạch Thiên quả nhiên không đứng yên chịu trận. Mũi kiếm của hắn nhẹ nhàng chuyển động, mười nụ hoa ngay lập tức nở rộ giữa không trung.

Keng! Keeeng!

Những bông hoa chặn được kiếm khí đang lao đến một cách chuẩn xác. Không hề dữ dội hay hoa mĩ. Cũng không dữ tợn nhắm vào đối thủ.

Chỉ là một chiêu phòng ngự, không hơn không kém. Kiếm kích hiệu quả nhất, hoàn toàn không có chút lãng phí.

"Hừ!"

Thanh kiếm của Cố Chấn Nhạc không chịu bỏ cuộc, vút ngang qua không trung. Kiếm khí dữ dội như một nhát dao xé rách bầu không khí, phóng về phía Bạch Thiên. Tuyết văng lên tung tóe, hắn vừa vung kiếm chém vừa đâm như thể muốn phá hủy toàn bộ vậy.

Lãnh Kiếm Phá Tuyết.

Là chiêu thức mà Cố Chấn Nhạc tự tin nhất, cũng là tuyệt chiêu của Băng Hà Thập Nhị Thức, kiếm pháp của Bắc Hải Băng Cung.

Kiếm khí bạch sắc điên cuồng quét qua không trung, trông y hệt như một trận cuồng phong trắng xóa đang bùng lên vậy.

Nhưng đối diện với trận cuồng phong ấy, ánh mắt của Bạch Thiên vẫn không hề có một chút dao động.

'Không phải chứ.'

Dù chiêu thức có hoa lệ và phức tạp đến mấy thì chừng này vẫn là chưa đủ để làm thỏa mãn thị giác của hắn.

Xem kìa.

Bên trong kiếm khí mãnh liệt quét qua như cuồng phong ấy có vô số sơ hở. 'Không phải thế này.'

Kiếm của Cố Chấn Nhạc đã đổi khác rồi.

Vốn dĩ kiếm khí mà hắn tỏa ra không hề có một chút sơ hở, không hề xứng đáng để so sánh với thứ này. Nếu so sánh với cảm giác tuyệt vọng khi phải đối diện với kiếm diện đó, thì thứ này còn không đủ sức để chạm vào một sợi tóc của Bạch Thiên. Bạch Thiên dồn nội công vào kiếm, kiên định vung kiếm về trước.

Xoẹẹẹt!

Thanh kiếm bạch quang chói lóa xuyên qua cơn cuồng phong kiếm khí hung tợn, trông chẳng khác gì ánh dương chiếu rọi qua những tầng mây.

"Hự!"

Cố Chấn Nhạc nhìn thấy thanh kiếm bạch sắc bất ngờ xuyên qua kiếm khí lao đến thì hoảng hốt lăn người đi.

Cố Chấn Nhạc lăn vòng vòng trên tuyết một hồi mới dừng lại, hắn nhìn Bạch Thiên với ánh mắt không thể tin được.

Hắn đã né tránh thanh kiếm của Bạch Thiên theo cách đáng xấu hổ nhất đối với một võ giả, nhưng hiện tại trong đầu hắn chẳng có chút gì là hổ thẹn.

Mà chỉ toàn là những nghi vấn mơ hồ.

'Làm cách nào?'

Cho tới giờ hắn đã đấu kiếm với vô số người, nhưng trải nghiệm như thế này là lại lần đầu tiên trong đời.

Khi đối đầu với kẻ mạnh, cho dù có bị áp chế bởi nguồn nội lực mạnh mẽ hơn thì kiếm của hắn cũng chưa bao giờ bị triệt tiêu chỉ bởi một thanh kiếm khác cả. Hắn nuốt nước bọt, nhanh chóng nhấc cơ thể dậy.

Đây không phải tỷ võ. Dù có hỏi thì cũng không có chuyện đối thủ sẽ niềm nở giải thích cho hắn, và cũng chẳng có gì đảm bảo rằng trong lúc đang hỏi chuyện đầu của hắn sẽ không rơi xuống đất.

Cố Chấn Nhạc đã vứt bỏ hoàn toàn ý nghĩ xem thường đối thủ, hắn nghiến chặt răng lao về phía Bạch Thiên lần nữa.

"Tên khốn!"

Nhìn thấy bộ dạng đó, ánh mắt của Bạch Thiên trầm xuống.

'Cảnh giới tương đương Đài chủ Vạn Nhân Phòng?'

Mà không, hão huyền quá rồi.

Không phải Băng Cung kém hơn Vạn Nhân Phòng nhưng ít nhất thì Cố Chấn Nhạc vẫn chưa thể đạt tới cảnh giới đó được.

'Chừng này vẫn chưa đủ.'

Cần phải có đối thủ mạnh hơn. Thì hắn mới trưởng thành hơn được. Vậy nên...

Roẹẹẹt!

Trước khi Cố Chấn Nhạc kịp chạy tới, kiếm khí của Bạch Thiên đã phóng về phía hắn. Keeng!

"Khực!"

Kiếm khí nặng nề đủ sức bẻ gãy cổ tay Cố Chấn Nhạc va mạnh vào kiếm của hắn. KEENG!

Một lần nữa!

KENG!

Rồi lại một lần nữa.

Cố Chấn Nhạc vốn dĩ đang lao tới cũng phải chùn bước.

Roạạạt!

Âm thanh như thể có một làn gió mạnh thổi qua, hàng trăm đóa hoa mai ngay lập tức nở rộ trước mắt hắn.

"A..."

Chiêu thức vô cùng hoa lệ và hùng tráng. Cố Chấn Nhạc thất hồn bạt vía. Dù chỉ trong giây lát thôi, thật sự chỉ trong giây lát mà thôi.

Bạch Thiên không hề bỏ lỡ khoảnh khắc đó.

Xoẹẹẹẹt!

Một tia sét giáng xuống giữa những cánh hoa mai hỗn loạn. Chỉ trong nháy mắt, thanh kiếm khắc họa tiết hoa mai đã vụt mạnh vào kiếm của Cố Chấn Nhạc, đánh bay thanh kiếm đi.

Thanh kiếm văng lên, quay nhiều vòng rồi cuối cùng mới vô lực cắm xuống đất. Phập.

Cố Chấn Nhạc thất thần nhìn thanh kiếm vừa mới văng khỏi tay mình giờ đây đang cắm trên nền tuyết.

"Ngươi..."

Xoẹẹt.

Thanh kiếm của Bạch Thiên đã chạm vào vai Cố Chấn Nhạc từ lúc nào.

Ánh mắt lạnh lùng của Bạch Thiên đụng phải đôi mắt xung huyết của Cố Chấn Nhạc giữa không trung.

"Đa tạ đã chỉ giáo."

Xoẹt.

Bạch Thiên vừa chào hỏi xong, Cố Chấn Nhạc liền ngã quỵ ngay tại chỗ. Bạch Thiên vô cảm vung kiếm vào hư không.

Roạt.

Máu tươi dính trên kiếm vương vãi khắp nền tuyết. Bạch Thiên liếc nhìn Cố Chấn Ngạc đã ngã gục rồi di chuyển bước chân.

"Tiếp theo."

Bạch Thiên điềm tĩnh lên tiếng, toàn thể Băng Kiếm Đội giật mình vô thức lùi một bước về phía sau.

"Đ, Đội chủ..."

"Mạnh... Mạnh quá."

Mặc dù đối thủ mới là người tấn công trước nhưng Bạch Thiên đã hoàn toàn áp chế được toàn bộ và nhanh chóng tiến lên kết thúc hắn.

Thanh Minh ở phía xa quan sát dáng vẻ hăng hái của các môn đồ Hoa Sơn, bàn tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve Bạch Nhi.

"Đồng Long... thắng rồi. Nhuận Tông sư huynh và Chiêu Kiệt sư huynh cũng đang đánh rất hăng say... Lưu sư thúc thì không có gì để nói rồi, Tiểu Tiểu cũng đang làm rất tốt." Hê hê.

Nếu vậy thì...

"...Ta đâu cần làm gì đâu?"

Thông thường nếu như đang chiến đấu mà bọn họ bắt đầu bị đối thủ áp đảo thì hắn sẽ thình lình xuất hiện như vị cứu tinh vậy.

Nhưng lần này thì...

"Ta nuôi dạy bọn chúng tốt quá sao?"

Trong lúc tình thế hỗn loạn, Thanh Minh lẳng lặng ngồi xổm xuống đất. Hắn ủ rũ lầm bầm.

"...Phải kiếm thứ gì ăn tạm thôi."

Ngồi yên một chỗ như thế này đúng là lạnh thật.

Hừ, lạnh quá đi mất.