Bịch bịch bịch bịch bịch!
Đôi chân ngắn tũn vội vã chạy trên mặt đất.
Nó chạy hết tốc lực, dừng lại quan sát xung quanh, rồi lại chạy tiếp.
Thế nhưng lần này, khi Bạch Nhi đang vội vã quan sát xung quanh rồi định nhấc đôi chân ngắn lên......
"Kéc!"
Bốpppppp!
Thanh Minh đá Bạch Nhi một cái bốp. Thế nhưng Bạch Nhi lại không hề hoảng loạn, bình tĩnh xoay người tiếp đất tạo thế phòng thủ.
"Chết tiệt, đi cũng được ba ngày rồi! Có đang đi đúng đường không vậy?"
Thấy Thanh Minh chạy lên với đôi mắt long sòng sọc, các môn đồ Hoa Sơn vội vàng túm hắn lại.
"Cố nhịn đi! Thanh Minh, nhịn đi!"
"Tại sao con lại trút giận lên một con vật như vậy chứ!"
"Thú vật gì mà vô dụng chết đi được!"
Bạch Nhi đứng đơ như một hòn đá, mồ hôi lạnh tuôn đầy sau gáy.
"Có chắc là ngươi đang tìm đúng đường không? Hay ngươi đang chạy loạn hả?"
"Kéc."
"Ngươi cứ thử chạy loạn đi."
Ánh mắt Thanh Minh tràn ngập sát khí.
"Nếu ngươi không tìm được đường, vậy thì hôm nay, ngươi sẽ trở thành một cái khăn quàng cổ lông chồn thuộc vào danh mục tài sản của Hoa Sơn đấy."
Thấy Bạch Nhi không ngừng đổ mồ hôi, Bạch Thiên lắc đầu.
"Thanh Minh. Con nói thì phải nói cho đúng chứ. Con bảo nó làm thế nào mới đánh hơi tìm được người ở vùng đất Bắc Hải rộng lớn này đây?"
"Không thể ư?"
"Tất nhiên là không rồi."
"Đến chuyện đó cũng không làm được mà còn dám nhận mình là linh vật, ăn hết cơm của ta sao?"
Rồi Thanh Minh liếc nhìn Bạch Nhi, hét lên.
"Nếu ngươi không phải là linh vật thì ngươi đã sớm biến thành một cái khăn quàng cổ rồi. Ta đã cho ngươi, kẻ được mệnh danh là linh vật thức ăn chốn ngủ, nếu ngươi không thể làm được gì cho xứng với hai từ linh vật, vậy thì ta đành phải đưa ngươi về đúng chỗ của mình."
"....Là chỗ nào?"
"Sư thúc không nghe à? Đương nhiên là kho bảo vật rồi!"
Bạch Thiên bất lực từ bỏ, chỉ biết cười hơ hơ.
'Đây không còn là vấn đề đạo sĩ nên làm gì nữa rồi.'
Người bình thường cũng không như vậy. Tại sao từ đầu tới cuối, nhân tính của hắn vẫn y như cũ, không thay đổi bất cứ điều gì được cơ chứ?
"Hừ, ta đã tin cái tên Mạnh Tiểu có thân hình rắn chắc và tính cách hào sảng đó, không ngờ hắn lại là một tên lừa đảo. Cái gì mà linh vật tối cao nhất của Nam Man Dã Thú Cung chứ? Nó có biết làm gì ngoài rũ lông và đớp hết cơm đâu!"
"....Nó biết bắt cá mà."
"Nó đã bắt cá rất giỏi, rất giỏi đấy!"
Nhữ Tư Côn nhìn thấy cảnh ấy thì khẽ ho khan, bóng gió nói.
"...Đạo trưởng. Có lẽ bây giờ chúng ta nên đổi cách..."
Sau khi ném Băng Kiếm Đội và lũ cai ngục xuống dưới vách đá, nhóm thủ hạ của Cung chủ tiền nhiệm đã ẩn mình vào một trong số những nơi ẩn náu của Băng Cung để chỉnh đốn lại bản thân.
Chỉ có Nhữ Tư Côn đã từ chối đi cùng bọn họ, tiếp tục đồng hành cùng nhóm Hoa Sơn.
Việc quản lý thủ hạ cũng quan trọng, nhưng việc tìm ra tung tích của Tuyết Duy Bạch còn quan trọng hơn gấp mấy lần. Cũng vì lý do đó mà các môn đồ Hoa Sơn chỉ còn cách đồng ý cho hắn đi cùng.
Tìm Tuyết Duy Bạch là một chuyện và thuyết phục Hàn Lý Minh lại là một chuyện khác. Do đó, nếu có Nhữ Tư Côn đi cùng thì có thể hắn sẽ giúp được họ.
"Ta cũng nghĩ như vậy..."
Bạch Thiên khiêm tốn gãi gãi đầu.
"Nhưng chẳng phải các cách khác đều không phù hợp sao?"
Nhữ Tư Côn thở dài.
"Đạo trưởng. Xin ngươi đừng hiểu lầm ý của ta mà hãy lắng nghe lời ta nói."
"Vâng. Lão cứ nói đi."
"Hàn Lý Minh là người rất có năng lực."
Bạch Thiên nghiêng đầu như thể vẫn chưa hiểu ý hắn.
"Nếu hắn đã muốn che dấu hành tung, vậy thì đến các vị đạo trưởng đây cũng chẳng thể tìm ra hắn đâu."
"Vâng. Bọn ta cũng nghĩ như thế."
Vì vậy nên việc ông ta xuất hiện trước mắt bọn họ cũng là vì ông ta có ý đồ, muốn tìm hiểu họ.
"Bây giờ hắn đang che giấu tung tích của mình để ẩn tránh sự truy đuổi của Băng Cung. Nếu hắn không muốn xuất hiện thì chúng ta không thể tìm..."
"Kéccccc!"
"....Ra hắn được."
Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Bạch Nhi.
Bạch Nhi dùng chân sau đập bịch bịch xuống đất, chân trước cố chỉ về một phía.
"...Khoan đã, chân trước?"
Nhữ Tư Côn há hốc miệng.
Không lẽ con chồn này đang cố dùng chân trước chỉ cái gì sao?
Các môn đồ Hoa Sơn càu nhàu.
"Nó không phải là một con chồn đâu."
"Mà là linh vật đấy."
"Ơ. Dù nó có là linh vật đi chăng nữa thì cũng có khác gì đâu."
Dù có là linh vật thì thú vẫn hoàn là thú...
Thế nhưng Thanh Minh lại chẳng bận tâm đến điều ấy, hai mắt hắn phát sáng lấp lánh.
"Tìm thấy rồi à?"
"Kéc!"
"Thật sao?"
"Kéc!"
Thanh Minh mỉm cười mãn nguyện trước cái gật đầu đầy tự tin đó, vuốt ve cái đầu nhỏ của Bạch Nhi.
"Nếu ngươi nói dối, ta sẽ biến ngươi thành khăn quàng cổ thật đấy?" T
rước lời đe dọa đáng sợ ấy, Bạch Nhi vẫn tràn đầy tự tin liên tục gật đầu.
"Đi thôi!"
"Kéc!"
Bạch Nhi bắt đầu chạy với một tốc độ nhanh như chớp.
"Đuổi theo!"
Các môn đồ Hoa Sơn đã vội vàng đuổi theo trước cả khi hắn đưa ra mệnh lệnh. Nhữ Tư Côn bị bỏ lại một mình, ngơ ngác nhìn bọn họ rồi gấp gáp theo sau.
Và hắn đã nghĩ.
'Bọn họ có tỉnh táo không vậy?'
Hắn biết con chồn đó không tầm thường.
Nhưng nơi này là Bắc Hải. Đánh hơi tìm người ở Bắc Hải rộng lớn này, thà rằng bảo hắn đi tìm một hạt cát trong sa mạc còn đáng tin hơn.
Thực lòng mà nói, nếu tìm theo cách này, đừng nói ba ngày, dù có tìm một tháng, bọn họ cũng chẳng tìm được một bãi nước tiểu mà Tuyết Duy Bạch để lại.
'Ta có tin tưởng bọn họ quá không nhỉ?'
Nhữ Tư Côn đã hoàn toàn bị mê hoặc bởi tu vi cảnh giới võ công của bọn họ. Kiếm pháp của họ mạnh đến mức đã phá vỡ hoàn toàn sự nghi ngoặc của hắn về việc liệu chỉ với vài người thì sẽ làm được gì.
Thế nhưng võ công là võ công. Kinh nghiệm là kinh nghiệm.
'Bọn họ vẫn chỉ là những thiếu niên ít kinh nghiệm.'
"Phía trước có gì đó kìa."
"Đừng nói chuyện vô lý như thế!"
Nhữ Tư Côn hét lên. Các môn đồ Hoa Sơn đang chạy phía trước đồng loạt quay lại nhìn hắn đầy nghi hoặc.
Nhữ Tư Côn bất giác cúi đầu lẩn tránh ánh mắt của bọn họ.
'Đúng là vô lý thật mà.'
Bọn họ đang bắt một con chồn, chứ thậm chí còn không phải là một con chó đánh hơi tìm người ư?
Quá bất hợp lý còn gì!
'À, à không. Vẫn chưa.'
Dù bọn họ có phát hiện ra thứ gì đó thật, thì cũng chẳng có gì chứng minh đó là Tuyết Duy Bạch cả. Biết đâu đó chỉ là một người đi ngang qua thì sao?
Vậy nên hắn không cần bất ngờ.
Chắc là do hắn đã ở dưới thung lũng này quá lâu nên mới không nghĩ được nhiều thôi ấy mà.
Suy nghĩ ấy khiến Nhữ Tư Côn thoải mái hơn, hắn ho khan rồi ngẩng đầu lên. Và...
"Có người kìa!"
"Ô! Là người! Đúng là người rồi. Hình như có nhà dân nữa thì phải?"
Nhữ Tư Côn cau mày. Và hắn đã nhìn thấy một hình bóng đen đen nào đó đang chuyển động ở đằng xa kia. Chỉ cần liếc mắt thôi hắn cũng có thể nhận ra đó là một người rồi.
'Không thể nào. Làm gì có chuyện người đó là Hàn Lý....'
Hắn cố gắng banh mắt hết cỡ, nhưng dù nhìn thế nào, hắn cũng chẳng thể xác minh được danh tính của người kia. Làm sao hắn có thể nhìn rõ một người đang quấn một lớp da thú dày bịt kín từ đầu tới chân để tránh gió lạnh chứ?
'Chắc không phải'
Vừa đúng lúc bọn họ đến gần người ấy.
"Ôi trời đất ơi! Các ngươi chẳng phải là các môn đồ Hoa Sơn sao? Chẳng lẽ đây chính là nhân duyên sao?"
Đối phương phát hiện ra bọn họ, đứng bật dậy, giang hai cánh tay, vui mừng tiến lại. Rồi hắn nhanh chóng cởi bỏ lớp da thú quấn quanh mặt.
Và người đang cười hoan hỉ chào đón họ, không ai khác chính là Hàn Lý Minh.
"Ầy! Chúng ta lại gặp lại rồi!"
"Rất vui được gặp lại ông. Hàn đại hiệp!"
"Hô hô hô hô. Ta cũng rất vui...."
Đúng là một cuộc tái ngộ đầy cảm động.
Thế nhưng vẫn có người không thể tận hưởng một chút cảm giác vui vẻ nào.
Nhữ Tư Côn nhìn Hàn Lý Minh như người mất hồn. Mặc dù ông ta nom già hơn, gương mặt hiện lên nét khắc khổ hơi khác một chút so với trước đây, nhưng đó rõ ràng là Hàn Lý Minh mà hắn biết.
"...Cái gì..."
Dùng con chồn này để tìm người ư? Ở vùng đất Bắc Hải rộng lớn này á?
Chuyện này sao có thể chứ!
Chẳng biết có hiểu được suy nghĩ đó của Hàn Lý Minh hay không, mà Bạch Nhi đứng ưỡn bụng nhún nha nhún nhẩy đến mức suýt nữa ngã chổng vó.
"Khà! Quả nhiên là Linh Vật Chi Vương!"
"Có một con chồn thông minh thế này, ta chẳng thèm ghen tị với kẻ nào có mười con mãng xà nữa!"
"Tuyệt vời! Đúng là rất tuyệt vời!"
Các môn đồ Hoa Sơn không ngừng vỗ tay tán thưởng.
Hàn Lý Minh phát hiện Nhữ Tư Côn đang ngơ ngác nhìn bọn họ, liền trợn tròn mắt chạy lại.
"Đại, đại trưởng lão! Chẳng phải đại trưởng lão đây sao!"
Rồi ông ta bước lại gần.
"À, à không, tại sao ngài lại đến... Hửm? Ngài sao thế? Đại trưởng lão?"
Nhữ Tư Côn mơ màng nhìn Hàn Lý Minh, rồi khẽ mở miệng.
"Ta chỉ..........."
"Vâng?"
"....Đang nghĩ rốt cuộc thế gian này có những điều phi lý đến mức nào thôi."
Hàn Lý Minh nheo mắt. Ánh mắt của ông ta như muốn nói 'Chẳng lẽ lão già này lẩm cẩm rồi à?'
Nhữ Tư Côn len lén lau khóe mắt ươn ướt.
"...Chuyện này."
Hơi nước bốc lên trên chén của các môn đồ Hoa Sơn.
Mặc dù đó chỉ là những chén nước sôi nhạt nhẽo chẳng thể gọi là trà, nhưng chỉ cần được uống một chén nước ấm thế này cũng đủ để làm tan chảy cơ thể đang đông cứng rồi.
Hàn Lý Minh nhìn Nhữ Tư Côn với gương mặt cứng nhắc.
"Đại trưởng lão, xin ngài thứ lỗi. Ta biết mọi người, cũng như các trưởng lão đang ở trong tình thế khó khăn, nhưng ta...... ta không thể làm được gì hết."
"Ngài đang nói gì thế."
Nhữ Tư Côn lắc đầu.
"Bọn ta chỉ đang tồn tại mà không làm bất cứ việc gì. Nếu người đang bảo vệ Bắc Hải tránh khỏi kẻ thù nói như thế, vậy thì những người chỉ biết ăn không ngồi rồi như bọn ta phải trưng ra bộ mặt nào đây."
"....Trưởng lão."
"Ngài đã làm rất tốt rồi. Thực sự rất tốt."
Hàn Lý Minh bấu chặt đùi như thể sắp khóc. Dường như, những khổ cực suốt thời gian qua đang chạy qua đầu ông ta.
"Lâu lắm rồi..."
"Ầy, muốn tâm sự gì thì để sau đi."
Thế nhưng thật đáng tiếc, giây phút cảm động ấy lại chẳng có ý nghĩa gì với Thanh Minh.
"Tình hình bây giờ đang rất cấp bách. Vậy nên chúng ta hãy đi thẳng vào phần chính đi. Tiểu tử kia đâu?"
Một nét hoang đường thoáng qua trên mặt của Hàn Lý Minh. Thế nhưng, ông ta đã sớm từ bỏ việc cố hiểu Thanh Minh là người như thế nào rồi.
"Tuyết công tử đang ở đây."
"Hình như nơi này không chỉ có một mình lão nhỉ? Ta thấy có cả những ngôi nhà khác nữa."
Nơi bọn họ theo Hàn Lý Minh tới là một thung lũng nằm giữa núi tuyết rộng lớn. Cho dù thị giác của các môn đồ Hoa Sơn có tốt đến mức nào, nhưng nếu không có Bạch Nhi, thì bọn họ cũng tuyệt đối không thể phát hiện ra nơi ẩn náu này.
Hàng chục cường giả đang sống trong những ngôi nhà nép mình trong thung lũng.
"Đây là một trong những nơi bọn ta ẩn náu sau khi Băng Cung xảy ra phản loạn."
"Một trong số ư?"
"Phải. Không chỉ có nơi này. Bắc Hải vẫn còn hàng chục nơi như thế này."
Hai mắt Thanh Minh phát sáng.
'Nhiều hơn ta nghĩ đấy chứ.'
Nếu như có thể tập hợp tất cả những người bọn họ đã giải cứu ở thung lũng và các võ giả đang rải rác khắp Bắc Hải, vậy thì có thể chơi một trận lớn với Băng Cung rồi.
"Lão già này."
"Hửm."
"Lão đã nghe tin rồi phải không?"
Hàn Lý Minh gật đầu thay cho câu trả lời.
"Lão định làm thế nào?"
"Đạo trưởng."
Hàn Lý Minh nói bằng một giọng điềm đạm trước câu hỏi của Thanh Minh.
"Bọn ta là những kẻ chạy trốn."
"Đã từng có một thời, bọn ta tự nhận mình là đội quân tinh nhuệ của Băng Cung, thế nhưng bây giờ bọn ta đã già và suy yếu. Bởi vì phải luôn cố giữ mạng trước sự truy lùng của chúng nên bọn ta không thể tu luyện tử tế, cũng không thể học thêm võ công mới. Tuy Tuyết Xuyên Thượng là một kẻ độc ác, nhưng hắn không phải là kẻ không có năng lực. Có lẽ bây giờ, dù chúng ta có tập hợp tất cả các võ giả ở Bắc Hải lại cũng chẳng thể đối đầu được với hắn."
Thanh Minh cau mày. Đối với một kẻ ghét những lời nhụt chí như hắn thì phản ứng đó cũng là điều đương nhiên thôi.
Thế nhưng, đúng lúc hắn định nói gì đó thì Hàn Lý Minh đã nhanh chóng chặn miệng hắn lại.
"Tuy nhiên!"
Ông ta đứng phắt dậy, gương mặt tràn đầy sự cương quyết khác hẳn khi nãy.
"Trên đời này có một thứ được gọi là thời vận. Nếu bỏ lỡ cơ hội này, Bắc Hải sẽ rơi vào tay chúng vĩnh viễn. Và chúng ta sẽ phải chứng kiến cảnh lũ ma giáo gian ác xâm chiếm Bắc Hải!"
Ánh mắt Hàn Lý Minh rực lửa.
"Ta sẽ chiến đấu. Và tất cả những người khác cũng giống như ta, đồng lòng chiến đấu." Thanh Minh khẽ vén khóe miệng, búng tay.
"Vậy là được rồi."
Rồi hắn nói một cách chắc nịch.
"Ngoại trừ binh pháp, đây còn là cuộc chiến về thời gian. Lão hãy tập hợp tất cả những người có cùng ý chí ngay bây giờ lại. Bởi vì chúng ta sẽ xông thẳng vào Băng Cung đòi lại vị trí Cung chủ!"
"Sẽ ổn chứ?"
"Bọn chúng còn có thể làm gì khi Cung chủ bị hạ bệ chứ? Nếu chúng dám chặn đường, thì ta sẽ đánh cho đến khi chúng tránh sang một bên, nếu chúng không nghe lời, vậy thì ta sẽ đánh cho đến khi chúng nghe thì thôi! Không có gì khó cả! Vì vậy nên trước tiên...!"
Thấy Thanh Minh trợn mắt giải thích về kế hoạch tương lai, Nhuận Tông bỗng cảm thấy có chút ái ngại, quay sang thì thầm với Bạch Thiên.
"Sư thúc."
"Hửm?"
"...Nếu suy xét kỹ thì chẳng phải chúng ta mới là những kẻ phản loạn sao?"
"..Phải không đấy?"
"Dù sao chúng ta cũng là đạo môn, vậy mà lại bàn kế hoạch tước đoạt vị trí Cung chủ của môn phái khác thế này..."
"Nhuận Tông này."
"Vâng?"
"Chúng ta đã đi quá xa để còn có thể tranh luận về điều đó rồi."
Bạch Thiên mỉm cười, hài lòng nhìn vào hư vô.
"Vậy nên chúng ta chỉ còn cách làm hết sức mình thôi, chết tiệt."
Sư thúc.
Người đừng có vừa cười vừa nói như vậy chứ.