"Hả?"
Tuyết Duy Bạch lần lượt nhìn Hàn Lý Minh và Bạch Thiên với ánh mắt bàng hoàng.
"Con..."
Bạch Thiên quan sát phản ứng của hắn rồi quay qua nhìn Hàn Lý Minh. Ánh mắt ẩn chứa sự chất vất, rằng chuyện đã đến mức này rồi, ngài còn chưa chịu giải thích rõ ràng cho hắn biết à?
Hàn Lý Minh mỉm cười chua chát.
Đối diện với ánh mắt đầy trách móc của vị thiếu hiệp hiên ngang này khiến ông ta có cảm giác như mình đã làm gì sai trái lắm vậy.
Ông ta nhìn thẳng vào Tuyết Duy Bạch vẫn còn đang hoảng loạn, thấp giọng nói.
"Tuyết công tử. Hẳn là công tử đã biết rồi nhỉ?"
"...Vâng. Con cũng không phải đồ ngốc. Nhưng phụ thân..."
Nghe đến hai chữ phụ thân, Hàn Lý Minh chầm chậm lắc đầu.
"Ta không phải phụ thân của công tử."
Tuyết Duy Bạch giật mình, ánh mắt hắn dao động mãnh liệt.
Hàn Lý Minh bất lực tỏ vẻ tiếc nuối, rồi lão lại kiên định nói tiếp.
"Công tử là nhi tử của tiền nhiệm Cung chủ Băng Cung, cũng là người mà ta phải hết lòng phục vụ. Cho tới hiện tại tình hình vẫn chưa được suôn sẻ lắm nên ta đành phải giả làm phụ thân của công tử, nhưng từ giờ công tử phải tìm lại vị trí của chính mình thôi."
Tuyết Duy Bạch không biết nên phản ứng như thế nào, hắn chỉ trợn to hai mắt như thể sự thật này rất khó chấp nhận vậy.
Nhữ Tư Côn lẳng lặng quan sát, rồi hắn thở dài một hơi, lên tiếng nói giúp Hàn Lý Minh. "Công tử là trực hệ duy nhất của Tuyết Gia, là gia tộc thống lĩnh Bắc Hải. Đây không phải là chuyện dễ dàng nhưng từ giờ công tử phải dẫn dắt Bắc Hải thôi."
Tuyết Duy Bạch nhìn Nhữ Tư Côn với vẻ mặt thất thần.
Phản ứng như vậy cũng dễ hiểu mà. Đột nhiên có một người xưng là trưởng lão Băng Cung xuất hiện rồi bắt hắn làm những việc mà trước giờ hắn chưa một lần nghĩ tới, một tiểu tử như hắn làm sao có thể dễ dàng chấp nhận chuyện này được.
"Con, con..."
"Công tử."
Nhữ Tư Côn kiên định nói.
"Ta chắc chắn rằng phụ thân quá cố của công tử cũng mong muốn điều đó."
"A..."
"Trên thế gian này có những chuyện dù làm hay không cũng được, có những chuyện lại bắt buộc phải làm. Công tử nhất định phải chỉnh đốn ngay tình hình hỗn loạn của Bắc Hải và cứu lấy người dân Bắc Hải mới được."
Nhữ Tư Côn nói xong liền quỳ gối xuống.
"Vì vậy xin công tử hãy quyết tâm. Chỉ công tử mới có thể cứu được Bắc Hải và giải phóng cho người dân Bắc Hải mà thôi. Vận mệnh của Bắc Hải nằm hết trong tay công tử."
Tuyết Duy Bạch vô thức cắn chặt môi.
Hắn biết rất rõ người dân Bắc Hải đang sống khổ sở như thế nào. Theo Hàn Lý Minh đi khắp Bắc Hải, hắn đã thấy và cảm nhận được biết bao nhiêu chuyện rồi chứ? Nhưng...
'Mình ư?'
Chỉ nghĩ thôi cũng thấy đôi vai nặng trĩu rồi.
'Là nhi tử của tiền nhiệm Cung chủ, là vận mệnh của Bắc Hải', những câu này cứ quanh quẩn bên tai nhưng lại không chạm đến được trái tim hắn.
"Công tử."
Hàn Lý Minh lại định nói gì đó.
Mặt khác, Bạch Thiên thấy cuộc đối thoại này cứ nhùng nhằng qua lại thì thở dài một hơi rồi quay mặt đi. Đúng lúc đó.
Giật mình.
Hắn vô thức giật mình lùi lại một bước.
'Nó lại làm sao nữa vậy?'
Vẻ mặt khó chịu của Thanh Minh đập vào mắt hắn.
Dù không đến mức nguy hiểm nhưng hình như nó đang có chuyện gì đó không hài lòng thì phải.
Bạch Thiên nắm được tình hình thì nhanh chóng dùng ánh mắt ra hiệu cho các môn đồ Hoa Sơn.
Lỡ như Thanh Minh định gây chuyện gì nữa thì phải ngăn nó lại ngay. Nhưng đáng tiếc là hắn ra tín hiệu hơi muộn.
"Nhưng mà..."
Sau khi quan sát tình hình, Thanh Minh từ từ bước tới, hắn dùng ánh mắt chán nản nhìn Hàn Lý Minh và Nhữ Tư Côn.
"Hai lão đang nói chuyện kỳ lạ gì với một tiểu tử miệng còn hôi sữa thế?"
"...Hả?"
"Kêu tên tiểu tử bé như hạt đậu này cứu lấy Bắc Hải á? Ngoài nó ra thì không có ai làm được việc đó nữa á?"
Ánh mắt của Thanh Minh tóe ra lửa xanh.
"Nếu nó phải làm hết những việc đó thì người lớn sẽ làm gì? Hả? Người lớn sẽ làm gì?"
"Dù sao thì!"
Thanh Minh đột nhiên la lớn, hắn dùng tay ra hiệu gọi Tuyết Duy Bạch.
"Này! Mau lại đây."
"Ta bảo ngươi lại đây mà?"
Nhưng Tuyết Duy Bạch chỉ ngập ngừng quan sát ánh mắt của hắn chứ hoàn toàn không dám tới gần.
Thanh Minh thấy hắn phải ứng như vậy thì nghiêng đầu khó hiểu.
"Cái thằng này sao thế nhỉ?"
Bạch Thiên vừa nhìn Thanh Minh vừa cười.
'Một đứa như ngươi thì ai mà dám tới gần hả, tiểu tử thối?'
Tiểu tử thối, hãy nhớ lại xem con đã làm gì với đứa bé đó đi!
Có lẽ bây giờ trong mắt của Tuyết Duy Bạch, Thanh Minh trông còn hung ác hơn cả thủ lĩnh sơn tặc ấy chứ.
Nhưng đứng trên lập trường của Tuyết Duy Bạch thì thật đáng buồn thay, nếu hắn không chịu đến gần thì Thanh Minh cũng không chịu bỏ cuộc như vậy đâu. Thanh Minh nhanh nhẹn bước đến gần kéo lấy vai hắn, để hắn đứng trước mặt mình.
"Gì cơ? Vận mệnh của Bắc Hải á?"
Nét mặt Nhữ Tư Côn và Hàn Lý Minh tối sầm lại.
Tên tiểu đạo trưởng đó đúng là có khả năng kỳ lạ có thể khiến cho lòng người hỗn loạn chỉ với vài câu nói mà.
"Giao phó vận mệnh của Bắc Hải cho một tiểu tử bé xíu như thế này á? Còn các người làm gì?"
"Này, đạo trưởng. Ở Bắc Hải, Tuyết Gia là..."
Hàn Lý Minh tính phản bác gì đó như Thanh Minh còn chẳng thèm nghe hết lời.
"Nếu Tuyết Gia quan trọng như thế thì sao các người lại làm đảo loạn mọi thứ rồi đem Bắc Hải đến trước mặt nó thế? Sao lại bảo một đứa trẻ phải làm, phải gánh vác vận mệnh của Bắc Hải chứ... Ôi trời!"
Thanh Minh trừng mắt.
"Đừng có nói nhảm nữa đi. Nếu phải giao phó vận mệnh của Bắc Hải vào tay một tiểu tử như thế này thì Bắc Hải coi như tiêu rồi đó."
Câu nói cuối cùng của Thanh Minh có hơi lạnh lùng, khác hẳn từ nãy đến giờ. Hàn Lý Minh nghe thấy giọng điệu lạnh lùng đó, sắc mặt trở nên nặng nề.
"Nói vậy thì có hơi nặng lời rồi..."
Hàn Lý Minh đang định nói gì đó, nhưng Nhữ Tư Côn liền đưa tay lên ngăn ông ta lại.
"...Đạo trưởng nói không sai."
Thanh Minh nhìn chằm chằm vào Nhữ Tư Côn.
"Đạo trưởng cứ nghĩ rằng bọn ta nói như vậy để lấy lại tinh thần thôi. Bọn ta không hề có ý định trốn sau lưng Tuyết công tử đâu."
Phải nghe thấy những lời đó Thanh Minh mới gật gật đầu. Hắn xoay người Tuyết Duy Bạch lại, sờ sờ vào hai gò má phúng phính.
"Ngươi không cần phải làm gì đâu."
"Ta, ta..."
"Cứ cho bọn ta nhìn thấy mặt ngươi là được rồi. Còn lại bọn ta sẽ tự lo liệu."
Giọng nói vô cùng kiên định.
Các môn đồ Hoa Sơn nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ lạ, bọn họ thì thầm.
"Tên tiểu tử đó tự nhiên niềm nở thế nhỉ?"
"Phải đấy. Nó đâu phải người như vậy."
"Dạo gần đây nó kỳ lạ thật đấy sư thúc."
"Đúng vậy. Kỳ lạ thật."
Nhưng Hàn Lý Minh và Nhữ Tư Côn chỉ cảm thấy phản ứng của bọn họ thật hoang đường thôi.
'Niềm nở?'
'Tên đó á?'
Ai nhìn vào cũng thấy là hắn đang trêu đứa bé mà?
Bọn họ thật sự không tài nào hiểu được tư duy của đám môn đồ Hoa Sơn đó cả.
"Đừng có đùn đẩy trách nhiệm cho một đứa trẻ nữa, nếu là việc cần phải làm thì đích thân các người hãy tự làm đi."
Nghe Thanh Minh nói vậy, Nhữ Tư Côn gật đầu.
"Đương nhiên rồi. Trận chiến lần này bọn ta sẽ không ngần ngại từ bỏ cả mạng sống của mình đâu."
"Đừng có hiểu lầm."
Nhưng Thanh Minh lại đáp lại bằng một giọng nói lạnh lùng ngoài mong đợi. Nhữ Tư Côn giật mình nhìn hắn.
Nét mặt Thanh Minh tối sầm lại, hắn nhìn Nhữ Tư Côn rồi nói như thể đang thở dài.
"Từ bỏ mạng sống không phải là hành vi có trách nhiệm đâu. Hãy nhờ điều đó. Quan trọng là phải chiến thắng và sống sót bằng mọi giá. Gây ra chuyện rồi bỏ mạng giữa chừng không khác gì đùn đẩy trách nhiệm cho hậu thế đâu."
Hắn ngẩng đầu lên ngắm nhìn bầu trời Bắc Hải. Dù trên bầu trời chẳng có gì nhưng Thanh Minh vẫn không thể rời mắt được.
Hắn im lặng như thế một hồi rồi lại cúi đầu xuống, vỗ lên vai Tuyết Duy Bạch.
"Không cần lo lắng."
Khóe miệng Thanh Minh cong lên.
"Hành động ngu ngốc một lần là quá đủ rồi."
Con người thường không thể nào hiểu hết được hành động của người khác. Tuyết Xuyên Thượng không ngu ngốc đến mức không biết được sự thật hiển nhiên đó.
Cuối cùng con người cũng chỉ giả vờ hiểu rõ người khác mà thôi, con người không thể nhìn thấu vào nội tâm của người đó được.
Nhưng...
'Trong chuyện này, điều đó lại không phải là vấn đề.'
Con người vẫn luôn mong đợi một 'sự hợp lý' tối thiểu.
Nhưng hiện giờ, cảnh tượng diễn ra trước mắt lại hoàn toàn vượt xa tầm hiểu biết của hắn.
Vùùùùùùùù!
Cơn gió lạnh lẽo hơn cả băng tuyết dồn dập ùa vào hang động.
Ở giữa hang động, một lão già đầu bạc trắng trán dính sát đất đang quỳ lạy với một tư thế vô cùng kính cẩn.
Nếu chỉ vậy thôi thì cũng không có gì kỳ lạ đến thế.
Vì việc con người thể hiện lễ nghĩa và niềm tin đối với một sự tồn tại nào đó là việc rất thường thấy. Giả như lão già kia đang bày tỏ niềm tin đối với một bức tranh A-tu-la khổng lồ ở trước mặt thì cũng không có gì quá lạ lùng cả.
Đó không phải chuyện lạ lùng thật sự.
Chuyện mà Tuyết Xuyên Thượng không thể hiểu được là sao một người như thế kia lại có thể bày tỏ ý phục tùng tuyệt đối với một kẻ không hề tồn tại trong đời thực như vậy chứ?
'Rốt cuộc Thiên Ma là gì chứ?'
Thiên Ma.
Hắn đã nghe tới cái tên đó vô số lần rồi. Nếu đã bước chân vào giang hồ thì không thể nào lại không biết cái tên đó.
Nhưng dù Thiên Ma có hùng mạnh và vĩ đại như thế nào đi chăng nữa thì cái tên đó cũng đã biến mất từ một trăm năm trước rồi không phải sao?
Sao người ta lại có thể bày tỏ sự kính cẩn tuyệt đối như thế với một kẻ đã chết từ một trăm năm trước chứ? Tự bản thân hắn cũng đã leo lên đến vị trí tối cao như thế rồi mà. Vậy nên khung cảnh này đúng là kỳ quái hết chỗ nói.
Đến mức nhìn vào là rợn hết cả tóc gáy.
Đúng lúc đó, Giáo chủ vốn đang dập đầu trên nền đất vẫn tiếp tục giữ nguyên tư thế, bắt đầu từ từ lùi ra sau.
Nhìn thoáng qua thì đúng là một khung cảnh hết sức buồn cười.
Nhưng những người đang quan sát dáng vẻ đó của ông ta thậm chí còn không dám cười nhạt. Không phải vì bọn họ sợ Giáo chủ. Mà là sự thành tâm trong từng động tác đó khiến người ta phải sợ hãi.
Soạt.Sọaaạạạt.
Trong tiếng gió thổi đầy ảm đạm, tiếng y phục và cơ thể của Giáo chủ quét trên nền đất vang lên đầy kinh hãi.
Cuối cùng Giáo chủ cũng ra khỏi hang động, ông ta từ từ nhấc cơ thể dậy. Thậm chí ông ta còn chẳng thèm lau cái mớ máu me trên trán, quay đầu lại nhìn Tuyết Xuyên Thượng.
Tuyết Xuyên Thượng nhanh chóng cúi đầu xuống.
"...Diện kiến Giáo chủ."
Giây phút Tuyết Xuyên Thượng cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng đang cắm thẳng vào mình, toàn thân hắn bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Giáo chủ nhìn chằm chằm vào Tuyết Xuyên Thượng bằng ánh mắt đầy hàn khí, ông ta từ từ mở miệng.
"Cung chủ."
"Vâng! Thưa Giáo chủ."
"Ta đã bảo ngươi đem Băng Tinh đến rồi mà."
Tuyết Xuyên Thượng vừa cúi đầu vừa cắn chặt môi.
'Bọn khốn kiếp...'
Có ai tưởng tượng được cái bọn Hoa Sơn đó sẽ đánh bại được võ giả Băng Cung rồi ôm Băng Tinh đào tẩu không cơ chứ?
"Giáo, Giáo chủ. Có một số việc xảy ra ngoài dự tính. Bọn chúng đã giải thoát cho đám tội nhân. Việc bọn chúng giải thoát cho đám tội nhân..."
"Cung chủ."
Giọng nói lạnh lùng khiến Tuyết Xuyên Thượng giật mình co rúm người lại.
"Ta bảo ngươi đem Băng Tinh đến."
Cơ thể Tuyết Xuyên Thượng run cầm cập.
"Lý do mà ta điều động Giáo đồ đi giúp một tên bất tín như ngươi cũng chỉ có một mà thôi. Nhưng nếu ngươi không thể đáp ứng được điều đó thì lý do gì mà ta phải tha cho tên bất tín bẩn thỉu nhà ngươi nữa chứ?"
Rầm.
Giáo chủ vừa nới xong, Tuyết Xuyên Thượng sợ hãi quỳ xuống đất. Đây không phải ý chí của Tuyết Xuyên Thượng. Mà là nguyên khí tỏa ra từ Giáo chủ đã đè ép bắt hắn phải quỳ.
Nguyên khí độc địa khiến hắn không dám kháng cự.
"Giáo, Giáo chủ! Xin hãy cho tại hạ một cơ hội nữa thôi! Nhất định! Tại hạ nhất định sẽ dốc cả mạng sống này để lấy lại Băng Tinh!"
"Ngươi vẫn chưa biết nhỉ? Đồ sâu bọ."
Gương mặt của Giáo chủ dần dần trở nên méo mó, trông không khác gì ác quỷ.
"Bọn ta đã chờ cả trăm năm cho khoảnh khắc này đấy."
"T, tại hạ..."
"Nếu ngươi không tìm được Băng Tinh khiến đại nghiệp của bọn ta có gì sai lệch thì cái mạng của ngươi cũng không đủ để trả giá đâu. Dù có nhuộm đỏ toàn bộ tuyết ở Bắc Hải này bằng máu cũng không làm cơn phẫn nộ của bọn ta vơi đi đâu."
Cơ thể Tuyết Xuyên Thượng bắt đầu run rẩy cực độ.
Những lời này chắc chắn không chỉ đơn giản là những lời đe dọa vớ vẩn. Những người còn sống cho tới thời điểm này chẳng phải đã trải nghiệm quá đủ rồi sao?
"Hai ngày."
Giáo chủ lạnh lùng quát tháo.
"Nếu hai ngày trôi qua mà ngươi vẫn không lấy lại được Băng Tinh thì ta sẽ trực tiếp ra tay. Nếu vì chuyện đó mà ta không thể thực hiện được nghi thức hồi sinh thì dù có tìm lại được Băng Tinh, ngươi vẫn sẽ phải trả giả."
"Nh, nhất định sẽ không có chuyện đó đâu ạ."
Tuyết Xuyên Thượng vừa nuốt nước bọt vừa dập đầu.
Giáo chủ dùng ánh mắt lãnh cảm liếc qua hắn, ông ta không nói gì thêm, quay về phía hang động, sau đó từ từ quỳ gối xuống.
"Thiên Ma Tái Lâm. Vạn Ma Ngưỡng Phục."
Ông ta vừa nhìn vào bức tranh A-tu-la vừa xướng ngôn, cứ như thể Tuyết Xuyên Thượng không hề có mặt ở đây vậy.
Tuyết Xuyên Thượng nhìn qua bóng lưng của Giáo chủ, hắn luồn luồn cúi cúi, cẩn thận lùi xa khỏi ông ta.
"Thiên Ma Tái Lâm. Vạn Ma Ngưỡng Phục."
Giáo chủ lặp đi lặp lại một câu đó không biết bao nhiêu lần.
Cơn gió lạnh buốt thổi qua, tấm vải vẽ hình A-tu-la bay lất phất.
Từ giữa tấm vải bay phấp phới hiện ra hình dáng của một người nào đó. Giáo chủ nhìn chằm chằm vào hình dáng đó với ánh mắt đầy khát vọng.
"Thiên Ma Tái Lâm. Vạn Ma Ngưỡng Phục."
Hạt giống Thiên Ma đang chuyển mình ngay tại vị trí đó.
Tuyến Xuyên Thượng ra khỏi hang động, hắn đưa đôi tay đang run lẩy bẩy lên lau mặt. Mồ hôi ướt đẫm không thể thấm vào tay nữa, rơi lộp độp xuống đất. 'Ma Giáo...'
Khi đó hắn đã biết bọn chúng là những kẻ mà mình không nên lôi kéo rồi. Dù vậy thì hắn cũng biết việc này là do chính hắn lựa chọn.
Nhưng mỗi lần đối mặt với tên Giáo chủ đó, Tuyết Xuyên Thượng lại không thể kiềm chế được sự nghi hoặc rằng liệu có phải bản thân hắn đã phạm phải một sai lầm lớn rồi không?
Có khi không phải hắn đã bắt tay với bọn ác ma đó, mà là hắn đã leo lên bàn tế lễ của bọn chúng rồi cũng nên.
Có điều...
'Dù sao thì bây giờ cũng không thể quay lại được nữa rồi.'
Đôi mắt của Tuyết Xuyên Thượng xung huyết.
Hoặc là hợp tác, hoặc là chết thê thảm dưới tay bọn chúng.
Tất nhiên là hắn không có ý định chọn vế sau đâu.
Rời khỏi Ma Quật, hắn nghiến chặt răng nhìn đám trưởng lão đang đợi mình.
"...Huy động toàn bộ binh lực Băng Cung, tìm bọn khốn đã mang Băng Tinh bỏ trốn cho ta"
"Vâng!"
"Tìm đi! Dù có dùng cách gì cũng phải tìm cho ra! Ta nhất định sẽ xé xác bọn chúng!"
Tuyết Xuyên Thượng rống lên, vang vọng khắp bình nguyên Bắc Hải. Cơn bão tuyết che khuất tầm nhìn đã ngừng lại từ lúc nào.