Chương 509 : Hoàn toàn không thể so sánh với Nhữ trưởng lão

Cái tên dai như đỉa này!

Trưởng lão Băng Cung, Lý Tịch nộ khí xung thiên hét lên.

Thế nhưng, kẻ đang chặn trước mặt lão ta lại chẳng có bất kỳ phản ứng nào. Hắn chỉ lầm lì vung kiếm cầm chân Lý Tịch.

"A!!!!!!"

Lý Tịch bất cẩn tung ra chưởng lực.

Tuy uy lực của đòn đánh đó khá khủng khiếp, nhưng đối với đối thủ mà nói, thì hắn chỉ đang thấy Lý Tịch đã mất bình tĩnh và tung chưởng pháp một cách bừa bãi mà thôi!

Vì vậy nên đối phương hoàn toàn không khó để đối phó với Lý Tịch. Tên tiểu tử Trung Nguyên này!

Bạch Thiên vung kiếm đáp trả lại chưởng kình của Lý Tịch, rồi nhìn lão bằng một ánh mắt u ám.

'Hoàn toàn không thể so sánh với Nhữ trưởng lão.'

Hắn đã rất căng thẳng vì đối thủ của mình là trưởng lão Băng Cung, thế nhưng, thực lực của lão ta lại chẳng bằng một nửa Nhữ Tư Côn. À không, nói thẳng ra thì cái danh trưởng lão này thật sáo rỗng.

Hắn chưa từng gặp trưởng lão nào trong Cửu Phái Nhất Bang mà yếu như vậy. Nếu so với uy lực khủng khiếp mà Tuyết Xuyên Thượng đang thể hiện, thì chưởng của những kẻ này không sắc bén, cũng chẳng tinh xảo.

'Đây chính là kết cục của những kẻ chỉ sống dựa vào quyền lực mà không chịu mài dũa bản thân.'

Tất nhiên là bây giờ bọn họ vẫn mạnh hơn Bạch Thiên.

Nhưng.......

"Ta đã quen với chuyện cắn xé ống quần của mấy kẻ mạnh rồi."

Bạch Thiên hét lên một tiếng lấy khí thế rồi vung kiếm về phía vị trí trọng yếu của Lý Tịch.

Đương nhiên là hắn tham vọng, muốn áp đảo đối phương bằng kiếm pháp hoa lệ. Bởi vì hắn là võ giả. Thế nhưng Bạch Thiên biết rõ vai trò hiện tại của mình là gì.

Tin tưởng và chịu đựng.

Cầm chân và kéo dài thời gian không để bất cứ kẻ nào cản trở Thanh Minh. Chỉ vậy là đủ.

Bạch Thiên dần lấy lại bình tĩnh sau thời khắc phấn khích vừa rồi. "Cái tên chết tiệt này! Ngươi làm vậy thì có gì khác sao?"

Lý Tịch liên tục la hét, nhưng Bạch Thiên vẫn chẳng có phản ứng gì, giống như một kẻ mất thính giác. Hắn tập trung tất cả sức mạnh của mình lên đầu lưỡi kiếm, thay cho câu trả lời.

Ta tuyệt đối không được bỏ lỡ.

Nếu hắn hoàn thành những gì hắn phải làm được, thì phần còn lại, Thanh Minh cũng sẽ có thể tự lo liệu.

Lỡ như có người chết hay bị thương khi hắn không thể làm tròn nhiệm vụ của mình, vậy thì cả đời này, Bạch Thiên sẽ không thể tự tha thứ cho bản thân.

Vì vậy hắn phải tập trung.

Hắn đã tôi rèn một trực giác vô cùng sắc bén.

Trong lúc đối đầu với Lý Tịch, Bạch Thiên vẫn để mắt tới các huynh đệ khác.

"Sư muội!"

Vừa liếc mắt, hắn đã thấy Lưu Lê Tuyết cũng đang kiên quyết cầm chân trưởng lão Băng Cung.

Cơ thể hắn khẽ rùng mình vì bất ngờ.

Chỉ cần liếc qua, hắn cũng cảm nhận được nàng đang tập trung một cách cao độ. Tựa như bất kỳ ai cũng không thể khiến Lưu Lê Tuyết lay chuyển. Mặc dù Bạch Thiên cũng đang quyết tâm cao độ, nhưng so với nàng, thì hắn cảm thấy bản thân mình vẫn còn vài phần xao lãng.

Ở phía đối diện, Chiêu Kiệt và Nhuận Tông cũng đang dồn ép đối thủ bằng một khí thế khủng khiếp.

Keng! Keng!

Kiếm của hai người bọn họ hòa hợp với nhau đến mức hệt như một người đang sử dụng song kiếm.

Bạch Thiên khẽ gật đầu.

Chẳng lẽ Chiêu Kiệt và Nhuận Tông không muốn tự thân, một mình đối đầu với kẻ địch sao? Giống như Bạch Thiên hiện tại muốn dùng hết sức mình áp đảo đối phương, bọn họ cũng muốn tự chiến đấu một mình. Muốn được kiểm nghiệm xem giới hạn của mình đến đâu.

Tuy vậy, họ vẫn đè nén suy nghĩ bốc đồng ấy xuống, chọn lấy lựa chọn tối ưu nhất bản thân mình có thể làm được lúc này.

Thật nặng nề!

Đây không phải là lúc hắn có thể bỏ mặc sư muội và sư điệt của mình lại mà tận hưởng cảm giác của riêng mình.

Mỗi khi nhìn thấy bộ dạng vô cùng nghiêm túc đó của bọn họ, vai Bạch Thiên lại nặng hơn.

Thế nhưng Bạch Thiên không thể để gánh nặng ấy đè bẹp mình.

Trưởng thành chính là giành được chiến thắng cuối cùng. Nếu không có áp lực, thì hắn cũng không thể trưởng thành. Bọn họ chính là động lực giúp hắn ngày càng mạnh lên.

"A di đà Phật!"

Uỳnh!

Bạch Thiên lao lên trong lúc nghe thấy tiếng niệm Phật quen thuộc của Tuệ Nhiên, cùng âm thanh của chưởng pháp vừa phát ra. Có lẽ Đường Tiểu Tiểu đang ở bên cạnh Tuệ Nhiên sử dụng ám khí hạ sát kẻ địch.

Chắc hắn đang phẫn nộ lắm.

Hắn không thể chiến đấu bằng kiếm giống như các môn đồ Hoa Sơn khác.

'Không sao. Bởi vì ngươi cũng đang mạnh lên.'

Bạch Thiên nhìn chằm chằm vào Lý Tịch với một sự tập trung tuyệt đối, khiến lão cũng phải giật mình.

Đồng tử của Lý Tịch đảo mạnh.

'Rốt cuộc bọn chúng đang làm gì vậy?'

Dù sao bọn chúng cũng chỉ là một lũ ranh con. Chỉ đáng tuổi xét duyệt gia nhập một võ đội bất kỳ của Băng Cung.

Vậy mà nhuệ khí mà bọn chúng tỏa ra cùng khả năng tập trung đã khiến thường thức thông thường của Lý Tịch bị phá vỡ triệt để.

Lão ta không thể hiểu nổi, tại sao một lũ tiểu tử lại có thể lão luyện như vậy.

'Không lẽ lũ Trung Nguyên đều như vậy sao?'

Hay lũ người Hoa Sơn này là trường hợp đặc biệt.

Chết tiệt.

Tình hình đang dần chuyển biến xấu. Một khi đã mất tinh thần, lão ta không thể dễ dàng lấy lại oai phong. Trong khi đó, nhuệ khí của lũ phản nghịch do Nhữ Tư Côn cầm đầu lại đang cao như nước lũ.

Đương nhiên thôi.

Làm gì có chuyện nhuệ khí của bên đang dồn ép kẻ thù vào chân tường lại không tăng được kia chứ?

Không thể như vậy được!

Nếu cứ thế này thì ngay cả khi dành chiến thắng, Băng Cung cũng sẽ chịu thiệt hại vô cùng lớn. Do đó, lão ta phải nhanh chóng tìm cách phản công.

Thế nhưng đúng lúc ấy.

"Cung chủ!"

"Á á! Cung chủ!"

Những tiếng hét thất thanh lọt vào tai lão ta. Lý Tịch thất sắc theo phản xạ quay đầu.

Và.

Một cảnh tượng khó tin đập vào mắt lão.

"Hộc"

Máu từ miệng trào ra.

Thanh kiếm đang lạnh lùng khuấy đảo bên trong cơ thể khiến máu trào ngược lên thực quản.

"Hộc."

Tuyết Xuyên Thượng vừa ho vừa thổ huyết, nhìn chằm chằm vào thanh kiếm đang đục một lỗ trên người mình.

Tách.

Một dòng máu đỏ chảy xuống kiếm thân.

Là máu của Thanh Minh. Thanh Minh đang dùng tay không nắm chặt lấy lưỡi kiếm, máu chảy xuống thân kiếm, rơi xuống bụng Tuyết Xuyên Thượng.

'Hắn mất trí rồi sao?'

Đó là danh kiếm có thể chém đứt bàn tay được âm hàn khí công hộ thể. Cho dù hắn có dồn nguyên khí thế nào đi chăng nữa, thì việc hắn bị thanh kiếm ấy chém đứt tay ngay bây giờ cũng chẳng có gì là lạ.

Trong lúc cấp bách, khi cả hai đang dồn ép đối phương đến cửa tử, Thanh Minh đã dùng tay không cầm lấy lưỡi kiếm, rồi đâm vào bụng Tuyết Xuyên Thượng.

"Hự"

Quả nhiên, cú sốc tinh thần vẫn đau hơn vết thương trên bụng.

"Aa!"

Tuyết Xuyên Thượng dùng toàn bộ sức lực còn sót lại, tóm lấy thanh kiếm, rút ra khỏi bụng rồi đẩy ra. Đầu gối hắn khuỵu xuống nền tuyết, màu máu đỏ rực bắt đầu phun ra ào ạt.

Hắn cứ thế đổ người ra sau. Ngón tay bị lưỡi kiếm sắc bén chém đứt, lưng dính chặt trên lớp tuyết dày, thế nhưng, hắn chẳng cảm thấy đau, hay lạnh chút nào.

Dù máu không ngừng phun ra, hắn vẫn lật người. Hắn cố lăn, lê người, cưỡng ép nâng cơ thể dậy.

Hai chân hắn run lẩy bẩy, cơ thể run rẩy. Mắt hắn trở nên choáng váng, ý thức cứ mất rồi lại tỉnh.

Thế nhưng trong tình cảnh ấy, hắn vẫn thấy rõ.

Hình ảnh Thanh Minh đang cầm kiếm lạnh lùng nhìn về phía bên này.

"Ngươi định làm gì."

Tuyết Xuyên Thượng lẩm bẩm.

Nếu không hóa giải được cơn phẫn nộ này, hắn không thể ngã xuống được.

"Tại sao ngươi có thể..."

"Toẹt"

Thanh Minh khạc máu trong miệng, dùng tay quẹt ngang miệng và mũi.

"Bởi vì ngươi quá yếu đó, nhãi con"

"Lý do rất đơn giản. Ngươi quá yếu."

Gương mặt Tuyết Xuyên Thượng méo mó đến thảm hại.

"Ta yếu ư?"

"Phải"

Thanh Minh không ngần ngại, lạnh lùng nói.

"Ngươi chưa bao giờ dùng chính sức mạnh của mình để lật đổ tiền nhiệm Cung chủ"

"Kể cả việc ngươi leo lên được vị trí này cũng là nhờ tay của kẻ khác. Suy cho cùng, ngươi chưa bao giờ liều mạng chiến đấu."

Thanh Minh để lộ ra hàm răng dính đầy máu.

"Vì vậy nên chính ngươi mới là một tên nhãi con"

"Hư"

Tuyết Xuyên Thượng phát ra một tiếng cười mệt mỏi.

Ta ta là một tên nhãi con sao. Ta ư? Haha. Ta ư?

Huyết lệ tuôn ra xối xả.

Lũ các ngươi thì biết gì chứ. Lũ các ngươi. Lũ người được sống ở Trung Nguyên an lạc như các ngươi thì biết gì chứ!

Để có thể tồn tại trên mảnh đất khô cằn này, bọn ta chẳng còn cách nào khác ngoài việc cướp đoạt lẫn nhau. Dù có phải dùng cách nào đi nữa. Các ngươi làm sao mà hiểu được điều đó chứ.

Bốp!

Đúng lúc ấy, cơ thể của Thanh Minh xoẹt qua người Tuyết Xuyên Thượng nhanh như một tia chớp.

Tuyết Xuyên Thượng ngừng nói, ngơ ngác nhìn lên trời.

"Ta không sai"

Một vệt đỏ xuất hiện trên cổ hắn.

Ban đầu nó mờ nhạt như một vệt chỉ nhỏ, rồi dần dần hiện rõ hơn, đầu Tuyết Xuyên Thượng đứt lìa, rơi xuống bên cạnh.

Thanh Minh nhìn cảnh ấy, khẽ mở miệng.

"Ta đã bảo ta sẽ chém đứt cổ ngươi rồi mà."

"À không. Ta đã nói là khi nào chém ta sẽ cho ngươi biết chứ nhỉ?"

'Sao cũng được.'

Bởi vì người chết có cảm nhận được gì nữa đâu.

Đau nhói.

Cơn đau nhức bây giờ mới kéo đến.

Mặc dù cuộc chiến diễn ra rất nhanh, nhưng chính vì thế mà nó càng trở nên khốc liệt. Cơn đau từ vết thương do bị kiếm khí chém và trúng chưởng kình bắt đầu lan tỏa.

'Yếu quá'

Có lẽ hắn phải ngừng đánh cược khi đối đầu với những tên như vậy. Nếu như trận đấu kéo dài thêm chút nữa, thì có lẽ kẻ đang nằm dưới đất kia chính là Thanh Minh rồi.

Dù sao hắn cũng đã thắng.

Điều khác biệt duy nhất dẫn đến kết quả thắng bại lần này.

Đó chính là Tuyết Xuyên Thượng chưa từng liều mạng chiến đấu, còn Thanh Minh lại đánh cược cả mạng sống của mình. Chính sự khác biệt về kinh nghiệm đó đã quyết định chuyện sinh tử lần này.

Bịch. Bịch.

Thanh Minh lảo đảo bước tới nhặt lấy đầu của Tuyết Xuyên Thượng đang lăn lông lốc dưới đất.

Chẳng biết có phải đến tận lúc chết hắn vẫn không thể tin nổi mọi chuyện đang xảy ra hay không, mà mắt hắn vẫn mở trừng trừng.

Thanh Minh túm lấy cái đầu ấy rồi nhìn xung quanh.

"Cung chủ"

"Cung chủ."

Lũ cung đồ Băng Cung kinh ngạc xen lẫn sợ hãi, hết nhìn Thanh Minh lại nhìn cái đầu của Tuyết Xuyên Thượng.

Đây là một cảnh tượng quá khủng khiếp đối với những kẻ không thể tưởng tượng Tuyết Xuyên Thượng sẽ bị đánh bại.

Soạt.

Thanh Minh lạnh lùng đưa tay quệt máu mũi, khẽ nhìn chiến trường. Sự tĩnh lạnh nhanh chóng bao trùm toàn bộ chiến trường hỗn loạn đẫm máu và cái chết.

Những kẻ đang đánh đến thần hồn điên đảo cũng phải nổi da gà vì sự tĩnh lặng ấy mà dừng lại. Cả chiến trường đang sôi sục bỗng lặng ngắt như vừa bị ai tạt nước vào.

Các môn đồ Hoa Sơn nhìn cảnh tượng ấy mà rùng mình. Mọi ánh mắt trên chiến trường đều đổ dồn lên người Thanh Minh.

Ở nơi danh tiếng của hắn chưa vang đến.

Ở nơi hắn không thể dẫn theo nhiều thủ hạ để chiến đấu.

Ở trong hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy, Thanh Minh vẫn có thể thống trị cả chiến trường chỉ bằng thanh kiếm của mình.

Thanh Minh ném thủ cấp trong tay ra phía trước.

Tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cái đầu đang lăn lông lốc trên mặt đất cho tới khi nó chậm dần rồi dừng lại hẳn.

Sau một thời gian tĩnh lặng, mọi ánh mắt lại hướng về phía Thanh Minh, vô số cảm xúc được trộn lẫn vào trong những ánh mắt ấy.

"Cuộc chiến đã kết thúc rồi"

Thanh Minh nói bằng một giọng lạnh lùng và dứt khoát.

"Tuyết Xuyên Thượng đã chết."

"Kẻ nào muốn tiếp tục cuộc chiến vô nghĩa này thì cứ đứng ra đi. Ta sẽ đánh với các ngươi."

Thanh Minh toàn thân đẫm máu, nhìn chằm chằm vào các cung đồ Băng Cung. Không một ai dám đối mắt với hắn.

Tuyết Xuyên Thượng đã bị chém đứt lìa đầu, cuộc chiến này cũng không còn ý nghĩa nữa. Bởi vì bây giờ Tuyết Duy Bạch sẽ lên ngôi Cung chủ Bắc Hải Băng Cung.

Khoảnh khắc Tuyết Xuyên Thượng chết, cuộc chiến này đã chấm dứt rồi.

Cuộc chiến quyết định vận mệnh của Băng Cung lại kết thúc bởi bàn tay của một kẻ ở Trung Nguyên xa lắc xa lơ.

Ánh mắt Thanh Minh dừng lại.

Giật mình.

Nhữ Tư Côn đối diện với ánh mắt của hắn, đưa tay lên ôm lấy lồng ngực đang run rẩy, cố gắng hít thở thật sâu. Rồi ông ta hét lớn bằng một giọng run rẩy.

"Hạ vũ khí xuống! Những kẻ đầu hàng sẽ không bị trừng phạt!!!"

Sự do dự bao trùm khắp không gian.

Nhữ Tư Côn hướng về phía họ nói thêm.

"Các ngươi vẫn muốn kháng cự tới cùng trong khi tân Cung chủ đang ở đây theo dõi ư?"

Tiếng quát như sấm rền ấy vừa vang lên, mọi ánh mắt liền đổ dồn về phía Tuyết Duy Bạch đang được Hàn Lý Minh bảo vệ.

Khoảnh khắc nhìn thấy đứa trẻ ấy đang sợ đến mặt mũi trắng bệch, nhưng vẫn cố gắng đứng vững, sức lực trên cơ thể các cung đồ Băng Cung liền bay biến đi đâu mất.

Keng.Keng.

Vũ khí lần lượt rơi xuống.

Bịch. Bịch.

Và các cung đồ đang kháng cự nhất loạt quỳ gối.

Thanh Minh lặng lẽ quan sát cảnh tượng ấy, lại đưa tay quệt máu dính trên miệng rồi mỉm cười.

"Vô vị"

Nhưng không sao.

Bởi vì kẻ thù thực sự mà hắn sắp phải đối mặt sẽ không vô vị như thế này. Thanh Minh hướng ánh mắt về phía hoàng hôn.

Khi mặt trời lặn cũng là lúc bóng tối tìm đến.

Và trong bóng tối ấy, hắn sẽ phải đối đầu với kẻ hắn đã quá quen thuộc.

"Bây giờ sẽ đến lượt các ngươi."

Khóe miệng Thanh Minh nhếch lên một cách tàn nhẫn khi vừa nhắc đến Ma Giáo.