Chương 508 : Bây giờ hắn đang gọi ai là nhãi con chứ

"Nhãi con?"

"Khuôn mặt bị thanh kiếm sượt qua nóng bừng bừng không thể nói nên lời."

Nhưng thứ khiến Tuyết Xuyên Thượng phẫn nộ không phải là cơn đau truyền đến từ vết thương mà chính là một lời đó của Thanh Minh

"Tên nhãi con?"

"Bây giờ hắn đang gọi ai là nhãi con chứ?"

"Ngươi... cái tên chó chết!"

"Tuyết Xuyên Thượng trừng mắt, vứt bỏ chút thể diện cuối cùng"

Với tư cách là Cung chủ Băng Cung, hắn luôn cố gắng giữ gìn cái gọi là thể diện đó, nhưng chỉ một lời nói của Thanh Minh đã hoàn toàn khiến ruột gan hắn rối bời.

Đó âu cũng là chuyện đương nhiên, vì ngay từ đầu chỉ cần đứng đối diện nói chuyện với tên khốn Trung Nguyên này, là hắn đã rất khó duy trì lý trí của bản thân rồi. Sự phẫn nộ như nhuộm mờ mắt, hắn lớn tiếng hét lên như thể cơn thịnh nộ đang sôi sục trong cơ thể.

"YA!"

Chưởng kình trắng xóa từng dòng từng dòng tỏa ra từ đôi bàn tay.

"Rắc... rắc, rắc!"

Hàn khí khủng khiếp đến mức làm đóng băng cả lớp tuyết phủ bên dưới

chân. Chưởng lực mang theo hàn khí khổng lồ đó được đánh về phía Mai

Hoa Kiếm Khí bao phủ dày đặc phía trước.

"Ầm Ầm!!!!"

"Khung cảnh hệt như núi tuyết sạt lở phủ kín vườn hoa mở ra trước mắt."

Khí thế đó hùng vĩ và đáng sợ đến mức không ai có thể tin được là do chưởng lực và kiếm khí của con người tạo nên.

"Ầm!"

"Ngay sau đó, cùng với âm thanh chói tai, hoa và tuyết vương vãi tứ phía."

"Hự"

"Mau, mau tránh ra"

Các võ giả của Băng Cung định lao tới để bảo vệ Cung chủ, sợ hãi khi

nhìn thấy những tàn dư của kiếm khí và chưởng lực văng ra tứ phía, nên

lùi về sau theo bản năng.

"Một lúc sau."

Vẫn lặng lẽ đứng yên ở vị trí của cú va chạm, Thanh Minh buông lỏng thanh kiếm nhìn chăm chú Tuyết Xuyên Thượng với ánh mắt lạnh lẽo.

Ngược lại Tuyết Xuyên Thượng lẽ ra phải lạnh lùng tột độ, bây giờ đang nhìn chằm chằm vào Thanh Minh với nộ khí hệt như dung nham đang dâng trào trong cơ thể

Tuyết Xuyên Thượng chậm rãi đưa tay chạm vào vết thương trên mặt, Mỗi khi cảm thấy cơn đau nhói truyền đến từ nhục thân, hắn lại nhăn nhó mặt mày giống như hung thần ác quỷ.

Giữa âm thanh nghiến răng giận dữ của hắn, một giọng nói đột ngột vang lên đệm thêm vào.

“Ta đã bảo sẽ kết thúc nhanh trận chiến này còn gì?”

“Nhà ngươi dám?”

"Uỳnh!!!"

Hắn thi triển chấn cước dẫm mạnh xuống nền băng. Mặt đất đóng băng nứt dần ra cùng với âm thanh ầm ầm dữ dội.

“Ngươi nghĩ với chút thực lực cỏn con đó xứng làm đối thủ với ta ư?”

Mặc dù đứng trước khí thế khủng khiếp đó, miệng của Thanh Minh cũng chỉ nhếch lên như thể đang chứng kiến điều gì đó nực cười lắm vậy

"Vì vậy nên ta mới bảo ngươi là tên nhãi con"

Dĩ nhiên nếu đứng ở lập trường của Tuyết Xuyên Thượng, hắn không còn lựa chọn nào khác ngoài những lời đó

Vì trong mắt hắn, Thanh Minh không thể nào mạnh hơn hắn được. Một cách khách quan mà nói, nếu so sánh về cảnh giới võ công thì đừng nói là Thanh Minh mà bất kì kẻ nào đứng đây cũng sẽ bại dưới tay hắn

Dù hắn tranh đoạt ngôi vị Cung chủ Băng Cung bằng thủ đoạn bất chính, cũng không có nghĩa Tuyết Xuyên Thượng hắn thiếu thực lực. Nếu như vậy, dù có dựa vào đám Ma giáo bẩn thỉu đó, thì hắn cũng không thể nắm giữ được Băng Cung cho tới tận bây giờ

Tuy nhiên.

'Đến đó thôi'

Đó là sai lầm lớn nhất mà đám nhãi con hiếu thắng hay phạm phải. Việc nghĩ rằng kết quả thắng bại sẽ chỉ phụ thuộc vào thực lực.

“Hãy để ta cho ngươi một lời khuyên nhé.”

Thanh Minh nhìn Tuyết Xuyên Thượng tỏ vẻ nực cười rồi phun vào mặt hắn mà nói.

“Đây không phải là trận tỉ võ.”

Và cơ thể Thanh Minh bất thình lình bắn về phía Tuyết Xuyên Thượng nhanh như thiểm điện.

Keng!

Đầu ngón tay của Tuyết Xuyên Thượng chặn thanh kiếm trước mặt mà không ngừng run rẩy.

Cạch. Cạch.

Sau khi vận Âm Hàn Khí Công lên đến cực hạn, làn da của hắn dần trở nên cứng rắn hơn hàn thiết.

Thanh, thanh kiếm này rốt cuộc là thứ quái quỷ gì chứ?

Dù kiếm khí tỏa ra từ thanh kiếm chỉ mờ mờ ảo ảo, nhưng khí thế đó mang theo uy áp kinh người, không tầm thường tí nào. Đây là lần đầu tiên trong đời, Tuyết Xuyên Thượng phải đối mặt với thanh kiếm sắc bén như vậy.

Roẹt.

Máu rỉ ra từ lòng bàn tay chảy xuống kiếm diện trắng sáng. Và lộp bộp... bắt đầu nhuộm đỏ nền tuyết trắng xóa.

"Ngươi"

Tuyết Xuyên Thượng nhìn thấy cảnh tượng đó nhưng thay vì đẩy thanh kiếm ra, hắn ngược lại nắm chặt lấy thanh kiếm. Không, phải là định nắm chặt lấy thanh kiếm mới đúng.

Thế nhưng ngay khoảnh khắc hắn tụ nguyên khí lại, thanh kiếm trong tay đã xoay một vòng rồi cắt lòng bàn tay mà rút ra.

Tuyết Xuyên Thượng giật mình trong giây lát.

‘Hắn đâm hụt sao?’

Hay là không thể lường được.

Không phải như vậy.

Mà bây giờ Thanh Minh đã đi trước một bước ngăn chặn những gì hắn định làm. Như vậy hắn không thể tiếp tục chuyện hắn định làm được.

"TÊN KHỐN!"

Tuyết Xuyên Thượng rút cánh tay trái còn lành lặn ra sau

Nhưng ngay lúc đó.

Từ thanh Ám Mai Kiếm, hàng chục kiếm ảnh xuất hiện đồng loạt hướng về khuỷu tay trái của hắn. Trước khí thế kinh nhân đó, Tuyết Xuyên Thượng thậm chí không dám vươn tay ra, mà giật mình sợ hãi lùi về sau.

Nhưng rõ ràng Thanh Minh không phải là kẻ sẽ dễ dàng cho phép đối thủ rút lui như vậy.

Thanh Minh phóng nhanh như mũi tên xé gió lao về phía Tuyết Xuyên Thượng đang dốc toàn lực thi triển khinh công mà lùi ra xa dần. Ánh mắt lạnh lùng không chút cảm xúc chỉ nhắm vào cổ kẻ thù.

Tuyết Xuyên Thượng đối diện với ánh mắt đầy sát khí đó, khuôn mặt hoảng hốt cứng đờ như thể tim đã đông cứng lại vì quá sợ hãi.

Xoẹt!

Thanh Minh lao nhanh tới, nhắm vào chân của Tuyết Xuyên Thượng. Hắn đã nhanh chóng thu hồi chân, nhưng vẫn không thể cản được vết cắt nhẹ sượt qua cổ chân. Và.

Xoay vòng.

Với khí thế lao đến như vũ bão, Thanh Minh xoay người một vòng trên không trung, quay người lại, rồi cứ như thế giáng một đòn như trời giáng vào Tuyết Xuyên Thượng.

Bốp!

Đó là đòn tấn công giống như lúc đầu

Nhưng kết quả lại hoàn toàn khác so với lúc đầu

Tuyết Xuyên Thượng bị mất trọng tâm vì phải lùi về sau, đã không thể chịu được một đòn tương tự

Bộp!

Cả cơ thể hắn ngã lăn lộn trong đống tuyết

“Cung chủ!!!”

Thiên địa ơi, Cung chủ!

Những kẻ đang theo dõi cảnh tượng đó từ xa không cầm được sự kinh ngạc. Tuyết Xuyên Thượng là ai cơ chứ?

Trước khi lên nắm giữ ngôi vị Cung Chủ, hắn là người có tiếng tăm lừng lẫy, được xem là đỉnh tiêm cường giả của Bắc Hải.

Mặc dù lúc đó không thể tu luyện võ công bí truyền chỉ Cung chủ có thể học được nên không thể sánh cùng tiền nhiệm Cung chủ, nhưng nếu chỉ xét về mặt thiên phú võ công thì Tuyết Xuyên Thượng vượt qua cả tiền nhiệm Cung chủ.

Bây giờ thậm chí hắn đã tu luyện võ công bí truyền của Băng Cung chủ, nên không còn thiếu sót điều kiện nào để không gọi hắn là đệ nhất cao thủ của Băng Cung tiền thật giá thật cả.

Thế nhưng một người như thế bây giờ lại bị một võ giả trẻ tuổi Trung Nguyên đánh đến mức lăn lộn trên nền tuyết sao. Vậy nên, những người phò tá hắn sửng sốt như vậy cũng là chuyện đương nhiên mà thôi.

Khực!

Tuyết Xuyên Thượng ngay lập tức bật dậy rồi đứng tư thế cảnh giác thận trọng. Thanh Minh chậm rãi đặt chân xuống nền tuyết rồi bật cười.

"Ngươi cũng không quá đần độn nhỉ"

Nếu kéo dài thời gian thêm nữa, Thanh Minh sẽ ngay lập tức lao đến trước mặt hắn mà đâm thanh kiếm vào cổ hắn trong nháy mắt, Tuyết Xuyên Thượng biết rõ điều đó nên ngay sau khi bị đánh văng xuống nền, hắn đã lăn người lấy lại tư thế ngay lập tức.

"...Nhà ngươi rốt cuộc"

Ánh mắt của Tuyết Xuyên Thượng thoáng qua vẻ kinh ngạc, rùng mình. Đó không phải là vấn đề thực lực mạnh mẽ hay sự vô cảm của Thanh Minh.

Luồng kiếm khí kinh nhân đó không hóa giải hoàn toàn chưởng lực của hắn, đồng thời tên tiểu tử đó cũng không thừa nước đục thả câu ngay khi hắn bị ngã.

Nhưng mỗi khi hắn định làm gì đó, thanh kiếm của Thanh Minh bất kể lúc nào cũng luôn đi trước một bước chiếm giữ thế thượng phong.

Cho dù có tinh mắt hay cảm giác có tốt đến mấy thì cũng không thể nào đọc được hết suy nghĩ của con người, rốt cuộc thì tên tiểu tử đó là thứ quái quỷ gì mà có thể làm nên chuyện hoang đường đó chứ?

Hắn mạnh hơn. Rõ ràng Tuyết Xuyên Thượng hắn mạnh hơn tên tiểu tử đó. Nhưng tại sao hắn lại ngã chổng vó ra nền tuyết như vậy chứ?

Tại sao chứ?

“Ra là yếu đi rồi.”

Cơ thể của Tuyết Xuyên Thượng run lẩy bẩy khi nghe giọng nói cười nhạo đó của Thanh Minh.

“Ngươi!!!!”

"Ta không nói chuyện với ngươi"

Nhưng Thanh Minh lại bật cười với gương mặt nhăn nhó kì lạ.

Hắn cảm thấy tâm trạng thật sự phức tạp.

Nếu là Thanh Minh của trước đây, thì có lẽ hắn đã sớm chém bay đầu tên đó chỉ trong chưa đầy ba tức hơi thở là cùng.

Sự bức bối vì không thể thực hiện những suy nghĩ trong đầu bằng cơ thể yếu nhớt này khiến thâm tâm Thanh Minh rối bời cả lên.

"Một mặt khác."

'Võ lâm giang hồ hiện tại cũng yếu quá đi'

Cung chủ Băng Cung trước kia mạnh đến mức tên nhãi con thảm bại trước mắt hắn không thể đuổi kịp dù là gót chân.

Nếu đó là chuyện đương nhiên thì nó đương nhiên là như thế.

Giống như Hoa Sơn gần như mất hết Thanh Tử bối và Minh Tử bối, thất lạc cả bí kíp võ công và suy vong, quả nhiên những nơi khác cũng đánh mất những cao thủ xuất sắc phải đứng ra dẫn dắt môn phái và truyền thụ võ công cho các hậu bối.

Những người còn sống sót đã quyết tử khôi phục lại môn phái, nhưng không dễ dàng gì để có thể khôi phục lại một cách hoàn mỹ vết thương mà trận huyết chiến với Ma Giáo đã lưu lại.

Số lượng cao thủ không biết chừng vẫn có thể sánh với quá khứ ở mức độ nào đó, nhưng về mặt chất lượng thì không thể so sánh với võ lâm giang hồ của quá khứ.

Không chỉ mỗi Băng Cung. Bao gồm cả Đường Môn và các môn phái khác cũng trong tình trạng tương tự.

Hơn nữa, sau khi trận huyết chiến đó kết thúc, tất cả đã sống chìm đắm trong bình yên quá lâu.

'Thật nực cười'

Bình yên mà hắn đã vứt bỏ cả mạng sống của bản thân để tạo nên lại tước đoạt đi sự cạnh tranh để vươn lên của bọn họ sao.

Xoẹt!!!!

Thanh Minh lắc nhẹ thanh kiếm trong tay rồi vung nó lên. Lưỡi kiếm sắc nhọn phản chiếu dưới tia nắng mặt trời ánh lên một màu trắng sáng.

Khực!!!

Nếu một người có sở trường chưởng pháp và một người lấy có sở trường dùng kiếm đấu với nhau thì thắng bại sẽ được quyết định bởi cự ly. Tức những người thuần thục quyền cước sẽ tìm cách nào đó cố gắng thu hẹp khoảng cách với đối thủ.

Nhưng bây giờ tình huống ngược lại đã xảy ra.

Tuyết Xuyên Thượng nhảy lên lùi về sau vì hắn đã phán đoán hiện tại nếu tiếp cận Thanh Minh ở cự ly gần là vô cùng nguy hiểm, sau đó hai tay hắn vung lên xoay tròn. Theo đầu ngón tay, âm hàn khí công bạch sắc bắt đầu tuôn ra như sương giá.

Vù vù.

Trước khi khí lực đạt đến đỉnh điểm, âm thanh chói tai lạnh lẽo đã truyền đến.

Tất cả mọi thứ xung quanh nhanh chóng đóng băng. Âm Hàn Khí Công mà Bắc Hải Băng Cung luôn tự hào cuối cùng cũng được phô diễn hết uy lực khủng khiếp của nó.

Tuyết Xuyên Thượng đưa hai tay trước ngực rồi sau đó đồng loạt vung hai chưởng ra phía trước.

“CHẾT ĐI!!!!!!”

Với khí thế dữ dội đóng băng tất cả mọi thứ nó chạm vào, khí công màu trắng tinh bắn nhanh về hướng trước mặt của Thanh Minh.

Băng Bạch Thần Chưởng.....

Vừa là thành danh tuyệt kỹ của Bắc Hải Băng Cung, vừa là võ công tối thượng của Băng Cung vang danh đến cả Trung Nguyên xa xôi.

Hàn khí như cắt da cắt thịt quét mạnh xung quanh.

Dường như bất cứ thứ gì còn sống và thở trước mặt hắn đều bị đóng băng đầy thảm khốc.

Nhưng ánh mắt của Thanh Minh vẫn không hề dao động dù nhìn thấy Băng Bạch Thần Chưởng mang theo uy áp kinh người lao về phía mình.

Xoẹt!!!

Thanh kiếm từ từ lướt trong hư không. Ở mũi kiếm, kiếm khí huyết sắc bắt đầu tỏa ra từng cái một.

Kiếm khí huyết sắc đó dần dần khắc họa nên hình dáng của hoa mai. Khung cảnh tựa như xuân đến làm tan chảy cả băng giá, hoa mai nở rộ cả ngọn núi. Khai Hoa (nở hoa)

Đó cũng là thai động .

Cũng giống như dù đó có là Bắc Phong Hàn Tuyết, hoa mai cũng sẽ nhẫn nại và kiên trì đến cùng tạo nên những sinh mệnh đỏ thẫm màu máu.

Trong Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp , chiêu thức Mai Hoa Mãn Khai đã được thi triển một cách hoàn mỹ ở mũi kiếm của Thanh Minh.

Ngay khoảnh khắc đó, hoa mai nở liên tục cuồn cuộn giống như làn sóng dữ dội đang ập đến.

Trận tuyết lở trắng tinh với quy mô lớn và làn sóng hoa mai huyết sắc va chạm nhau giữa không trung.

Ầm!

Cơ thể Thanh Minh lảo đảo cùng với âm thanh chói tai như xé toạc màng nhĩ. Nếu xét về nội công thôi thì chắc chắn Tuyết Xuyên Thượng sẽ chiếm ưu thế.

Nhưng Thanh Minh ngược lại đã tiến lên phía trước một bước thay vì lùi lại. Roẹt.

Áp lực khủng khiếp xé toạc vai áo hắn. Đôi vai bị đóng băng bởi hàn khí của Băng Bạch Thần Chưởng bắt đầu trở nên xanh xao trong phút chốc.

Thình thịch.

Nhưng kiếm trong tay Thanh Minh vẫn không dừng lại. Thịt trên vai bỏng lạnh đến mức hóa đen, máu chảy ròng ròng, nhưng đôi mắt của hắn so với lúc đầu lại càng tỏa sáng hơn nữa.

Thình thịch.

Một bước. Rồi lại một bước nữa.

Bước chân của hắn cũng dần nhanh hơn. Càng đến gần thì áp lực đè nén càng cường đại, vì vậy nhục thể của hắn cũng bắt đầu gào thét không ngừng. Nhưng Thanh Minh chỉ tiến lên phía trước.

Một lúc sau.

Cơ thể của hắn đã tiến sâu vào giữa nơi va chạm của Mai Hoa Kiếm Khí và Âm Hàn Khí Công.

"Xoẹt! Xoẹt!"

Kiếm khí mà hắn thi triển lại đang cắt vào cơ thể hắn, nhưng Thanh Minh vẫn không chớp mắt. Kiếm khí cắt vào nhục thể, tàn dư của chưởng lực quật liên hồi vào lưng, máu từ mũi và miệng chảy ra ròng ròng nhưng hắn vẫn cứ lao tới trước theo một đường thẳng.

Khực!

Tuyết Xuyên Thượng lúc này vẫn đang tiếp thêm nguyên khí vào chưởng lực, không kiềm được mà phát ra một tiếng rên nhỏ.

Kiếm pháp kỳ dị đó không bị đẩy lùi bởi Băng Bạch Thần Chưởng mà hắn đã dốc gần hết nội công hiện tại để thi triển. Nếu bị phá hủy, một kiếm khí mới lại tuôn ra, nếu bị nghiền nát lại nở ra thêm lần nữa.

Dù sao thì đó cũng là tất cả rồi!!!!

Nội công của hắn rõ ràng áp đảo hơn.

Quả nhiên, Mai Hoa Kiếm Khí nãy giờ vẫn chống cự kịch liệt đã bắt đầu bị đẩy lùi bởi chưởng lực của hắn.

Tên nhãi nhép! Đến đây thôi!!!

Ngay lúc đó.

Xoẹt!

Âm thanh chói tai vang đến như xuyên vào tai hắn. Từ bên trong chưởng lực của Băng Bạch Thần Chưởng nhuộm trắng xóa trước mắt, có thứ gì đó đỏ thẫm và đen tuyền bắn ra như đạn pháo.

Cái gì!!!!

Đối diện với tình huống không thể lường trước này, Tuyết Xuyên Thượng kinh ngạc đến mức trái tim như hẫng đi mấy nhịp.

Xoẹt!

Có một thân ảnh dần xuất hiện, chính là Thanh Minh, người đã hứng chịu Băng Bạch Thần Chưởng của hắn bằng chính nhục thể đó của hắn.

Thanh Minh một mạch lao ngay đến trước mặt Tuyết Xuyên Thượng, thanh kiếm vung lên hệt như tia chớp.

Từng giọt máu bắt đầu phun ra theo đường chém của thanh kiếm.

Một lú

c sau, ngực của Tuyết Xuyên Thượng bị chém một đường dài bắt đầu từ phía dưới hông trái kéo dài đến tận vai phải.

"Khực"

Ai nhìn vào cũng thấy hắn đã bị thương nghiêm trọng.

Nhưng Tuyết Xuyên Thượng lại không ngã khuỵu xuống ngay lập tức mà....

Bùm!

Không màng những vết thương bị chém sâu đến mức lộ cả xương, hắn lại dồn lực đánh một chưởng nhắm vào chân của Thanh Minh.

Chân của Thanh Minh loạng choạng rồi bị gãy ngay lập tức.

Bùm!

Không dừng lại ở đó, lại thêm một lần nữa, nắm đấm bên phải của Tuyết Xuyên Thượng giáng mạnh vào chấn thủy của Thanh Minh.

Khực.

Chân của Thanh Minh cố gắng hết sức để đặt xuống đất, lại vì một chưởng đó mà bị đẩy ra phía sau. Đồng thời, từ trong miệng, máu bắt đầu tuôn ra.

"ĐI CHẾT ĐI!"

Tuyết Xuyên Thượng đã dốc hết sức lực đánh thêm một quyền nữa, chính xác nhắm vào vai phải của Thanh Minh.

Chưởng lực mang theo hàn khí của Băng Bạch Thần Chưởng đã đánh mạnh vào vai phải của Thanh Minh.

Ánh mắt của Tuyết Xuyên Thượng ngay lúc đó tràn đầy sự phấn khích. Kiếm tu mà vuột mất thanh kiếm của bản thân thì đồng nghĩa với việc chết mà thôi! Ta thắng rồi!

Và ngay khoảnh khắc đó.

Đột nhiên.

Tay của Thanh Minh nắm lấy kiếm thân của thanh Ám Hương Mai Hoa Kiếm đang xoay vòng trong không trung.

Xoẹt!!!!

Thậm chí bàn tay của hắn cũng bị nó cắt không thương tiếc. Nhưng dù vậy, bằng nghịch thủ, bàn tay nắm thanh kiếm sắc bén càng được siết chặt hơn nữa.

Cái gì?

Phập!

Thanh Minh thậm chí không nhìn lại phía sau, nhưng thanh Ám Mai Kiếm đã chính xác đâm sâu vào chấn thủy của Tuyết Xuyên Thượng.

Một giọng nói điềm tĩnh vang lên bên tai Tuyết Xuyên Thượng, kẻ vẫn đang ngơ ngác nhìn xuống thanh kiếm đã đâm vào bụng mình.

"Trên chiến trường"

"Khoảnh khắc lơ là sẽ phải trả giá bằng cái chết, tên nhãi con"

Nụ cười lạnh lùng của Thanh Minh khắc sâu vào đôi mắt của Tuyết Xuyên Thượng đang ngã khuỵu ra nền tuyết!!!!