Chương 598 : Ta bảo là không được đi mà

Lục Lâm nhanh chóng trở về tình trạng vốn có ban đầu.

Thực ra chuyện phải làm cũng không nhiều. Họ chỉ cần xử lý đống thi thể, giam giữ đám tàn quân của Đới Tinh Trại còn sót lại, xem như mọi chuyện đã xong.

Điều quan trọng là khôi phục lại trại truyền tin đã bị ngưng trong thời gian Cao Hồng chiếm đóng và còn xử lý những việc bị tồn đọng.

Lâm Tố Bính bận rộn làm việc, còn các môn đồ Hoa Sơn thì không có gì để làm.

Vấn đề là...

"Này! Nếu ngươi mà bỏ ta đi, chưa đi được 10 dặm là ta lại phát bệnh đấy!"

"Bỏ ra! Còn không bỏ ra? Nhanh lên!"

"Ta bảo là không được đi mà!"

Lâm Tố Bính nước mắt ngắn dài ngăn không cho họ về Hoa Sơn.

"Ôi, ngươi thật là..."

Bốp!

Đánh!

Thanh Minh lạnh lùng đá Lâm Tố Bính, rồi chỉ tay vào hắn.

"Ta đã xử hết đám sơn tặc! Lấy lại Lục Trại cho ngươi! Cái gì cần cho ta cũng cho rồi, ngươi muốn gì nữa mà cứ bám riết lấy ta vậy!"

"Ta không yêu cầu thêm gì nữa, chỉ muốn mọi người lại ở thêm vài ngày nữa thôi! Ta đã chuẩn bị chỗ ngủ êm ái và đồ ăn thịnh soạn cả rồi."

"Đây là sơn trại! Sơn trại đấy?"

"Hô hô. Tất cả không phải là phụ thuộc vào suy nghĩ của người sao? Nếu đã là kẻ ngộ đạo thì giường có cứng cũng thành chăn gối uyên ương, bữa ăn đạm bạc cũng như yến tiệc của..."

"Ngươi thử nói tiếp ta xem."

"...Ta xin lỗi."

Lâm Tố Bính nhanh chóng cúi đầu rồi hắn nghiêm túc nói.

"Như ta đã nói, Lục Trại hiện tại không còn binh lực nữa. Trước khi những kẻ thân cận với ta mang binh lực đến, nếu lũ người khác tấn công thì tất cả đều sẽ tiêu tùng!"

"...Này, đây là lời một Lục Lâm Vương nên nói..."

"Lục Lâm Vương thì không chết sao? Lục Lâm Vương hay Ngọc Hoàng Thượng Đế có bị dao kề vào cổ thì cũng như nhau thôi!"

Những người đứng bên cạnh quan sát tình hình, rỉ tai thì thầm với nhau.

"Ôi, Thanh Minh bị áp đảo kìa."

"Thánh thần ơi, sống đến giờ mới thấy Thanh Minh bị chặn họng đó."

Cho dù bình thường có là người miệng lưỡi và lý luận hoàn hảo thì cũng khó thể thắng được kẻ đã từ bỏ mọi thứ. Lâm Tố Bính đang chứng minh điều đó.

"Hạm... vậy khi nào chúng mới vác xác đến?"

"Hai ngày! Chỉ cần hai ngày là đủ. Ta đã gửi bồ câu đưa thư rồi nên chỉ hai ngày là họ sẽ đến thôi."

"Nếu là kẻ có lòng trung thành như vậy thì đã sớm đến giúp rồi."

"Vậy 4 ngày..."

"Không, 5 ngày?"

"Thôi đi, cái tên sơn tặc khốn kiếp này!"

"Á!"

Thanh Minh lại đá Lâm Tố Bính lần nữa, rồi nghiến răng.

"Dù sao thì cũng chả có ích gì cả!"

Đang lúc Thanh Minh muốn bốc hỏa với Lâm Tố Bính cứ đeo bám hắn.

"A, không! Ta là bằng hữu của Hoa Sơn mà!"

Một giọng nói gấp gáp từ cổng sơn trại vang lên, Thanh Minh nhíu mày nhìn thấy một gã ăn mày bị bao vây bởi sơn tặc.

"Lại gì nữa đây?"

"Ta, ta không phải đến đây do thám! Đúng... y, y phục của ta đúng là ăn mày, và ta cũng là người của Cái Bang... Hic! Sao lại kề đao vào cổ người ta vậy chứ!"

Gương mặt gã ăn mày quen thuộc tái xanh giơ hai tay lên.

Thanh Minh thở dài. Lúc đó gã ăn mày nhìn thấy hắn liền nói:

"Hoa, Hoa Sơn Thần Long! Ngươi nói với họ đi! Cái lũ sơn tặc này... à không, các vị hào kiệt này định giết ta!"

"Cho lão ta vào. Ta biết người này."

"Vâng!"

Bọn sơn tặc cũng đã nghe rõ, sau khi Thanh Minh nói xong, chúng thả lão ăn mày ra. Lão ta nhún vai chỉnh lại y phục.

"Thấy chưa? Ta là bằng hữu của Hoa Sơn Thần Long, là bằng hữu đó!"

Hồng Đại Quang dồn hết sức nhún vai, mừng rỡ chạy về hướng Thanh Minh. Thanh Minh cục cằn hỏi:

"Sao lão lại đến đây?"

"Kim ở đây sao chỉ lại không thể đến chứ!"

Thanh Minh thở dài một hơi.

"Xung quanh ta không có kẻ nào bình thường cả."

"Sao chỉ toàn những kẻ giống nhau vậy chứ?"

Trong lúc này, Hồng Đại Quang quan sát xung quanh rồi thốt ra lời cảm thán.

"Ngươi thật sự đã thảo phạt Đới Tinh Trại và lấy mạng Cao Hồng."

"Cũng thường thôi."

"Không đâu, không đâu! Quả thật là một chuyện rất vĩ đại."

Hồng Đại Quang gật gù nói với vẻ mặt nghiêm túc.

Những người khác có thể không rõ, nhưng Hồng Đại Quang là kẻ biết rõ tiềm lực của Hoa Sơn lớn mạnh thế nào.

Hoa Sơn Thần Long chỉ cần muốn thì có thể khuấy động gì đó, mà việc Đới Tinh Trại bị thảo phạt là chuyện đã được định sẵn kết quả.

Thế nhưng, nếu chỉ có Hoa Sơn Thần Long hành động thì việc Đới Tinh Trại bị thảo phạt cũng không có gì đáng nói lắm.

Như đã nói, Đới Tinh Trại có danh tiếng vô cùng xấu xa và tàn bạo.

Không chỉ ở Hồ Bắc nơi có Đới Tinh Sơn, mà tiếng xấu ấy còn đồn xa sang các thành xung quanh. Vậy nên, người ta tránh đến gần Đới Tinh Sơn nhiều nhất có thể.

"Ngươi không biết việc Đới Tinh Trại bị tiêu diệt ở đây có ý nghĩa gì sao?"

"Là ý gì chứ? Tiêu diệt chúng đâu phải là chuyện bất khả thi."

Thanh Minh lãnh đạm nhìn lão, Hồng Đại Quang nhanh chóng xua tay.

"Không, nghe ta nói hết đi chứ! Đừng nhìn ta bằng vẻ mặt đáng sợ như thế chứ!"

"Dù sao thì lão cũng tinh ý lắm."

"Hum."

Hồng Đại Quang làm bộ dạng như sắp chết gãi đầu.

"Dù sao đi nữa, thời gian qua mọi người đã khổ sở, chật vật vì Đới Tịnh Trại rồi, nhưng họ không biểu hiện ra nhiều bởi tiếng xấu của chúng."

"Lão rõ là đang bất mãn đấy."

"Không. Không phải vậy, ý là những Danh Môn Chính Phái cũng nghĩ rằng họ cũng không thể làm gì được."

"Hả?"

Thanh Minh gãi tai vì những tước câu nói có chút lạ.

"Thế mà Hoa Sơn lại dám chém đầu Cao Hồng, san bằng Đới Tinh Trại thì họ sẽ nghĩ thế nào chứ?"

"Hoa Sơn rất vĩ đại?"

"Không phải à?"

"...Chuyện đó cũng đúng nhưng."

Hồng Đại Quang nói một cách gượng gạo.

"Thời gian qua, họ đã quan sát hành động gian ác của Đới Tinh Trại nhưng không một danh môn chính phái nào đứng ra tiêu diệt chúng, thế nên mọi người chẳng phải sẽ có cái nhìn không mấy tốt đẹp về chính phái hay sao? Hoa Sơn ở Thiểm Tây xa xôi kia lại đến đánh bọn Đới Tinh Trại, trong khi Thiếu Lâm hay Võ Đang ở gần hơn nhưng chỉ ngồi yên không làm gì."

"Ô? Thế thì?"

"Nếu tin đồn này bắt đầu lan ra, Cửu Phái Nhất Bang hay Thế Gia sẽ lộn tiết cả lên. Có thể nói đây là một vố chơi khăm bọn họ!"

"Đúng là vậy thật!"

Cùng lúc đó, tiếng cười khúc khích vang lên. Hai người đó chẳng ra chút vẻ đứng đắn nào của chính phái cả.

Nhuận Tông liếc nhìn bộ dạng đó rồi nhìn sang Bạch Thiên.

"Sư thúc."

"Hả?"

"Hồng Đại hiệp không chỉ thuộc Cái Bang, chẳng phải ngài ấy cũng thuộc Cửu Phái Nhất Bang sao?"

"Đúng vậy."

"Nhưng sao ngài ấy lại thích thú đến vậy? Xem ra là ngài ấy cũng không bình thường rồi."

Bạch Thiên cười ra chiều mãn nguyện.

"Cứ kệ họ đi. Làm gì có kẻ nào theo Thanh Minh mà bình thường chứ?"

Hồng Đại Quang không hay biết người khác đang đánh giá hắn thế nào, liên tục cười tủm tỉm.

"Vậy mới nói ngươi đã làm được chuyện lớn rồi!"

"Nói đến thế được rồi."

"Hum?"

"Lão đã chuẩn bị xong chưa?"

"Chuẩn bị?"

Hồng Đại Quang nghiêng đầu không hiểu, nhưng một lát sau hắn như đã hiểu ra rồi cười khẩy.

"A a, là chuẩn bị chuyện đó à? Đương nhiên rồi! Ta đã chuẩn bị thứ này nên không thể cùng ngươi chiến đấu được đấy! Nếu không phải vì chuyện đó ta đã mang Đả Cẩu Bổng..."

Thấy Hồng Đại Quang đưa tay ra sau định cầm lấy vũ khí, ánh mắt bọn sơn tặc hằn lên sát khí.

Hồng Đại Quang giật mình nhanh chóng rút tay lại rồi cười ngượng.

"...Có con nai đi ngang qua kìa..."

"Đừng có nói nhảm nữa."

Thanh Minh cắt ngang lời hắn nói.

"Việc lần này nhất định phải làm cho chắc."

Hồng Đại Quang đánh thùm thụp vào ngực mình.

"Tin ta đi, Hoa Sơn Thần Long! Tin ta!"

"...Phải làm thì mới tin được."

Thanh Minh nghiêng đầu hướng về phía Bạch Thiên.

"Sư thúc."

"Hả?"

"Chúng ta đã quyết định trở về Hoa Sơn sau khi kết thúc chuyện này."

"Đúng vậy."

"Chắc phải thay đổi kế hoạch một chút rồi."

"...Sao đột nhiên lại thế?"

Thanh Minh hất cằm về phía Hồng Đại Quang.

"Sư thúc không nghe lão ăn mày nói gì à? Chúng ta sẽ quét sạch bọn Đới Tinh Trại và làm cho Cửu Phái Nhất Bang phải bẽ mặt."

"Nhưng mà?"

Thanh Minh cười.

"Đã chơi khăm thì phải làm cho tới chứ. Làm gì cũng phải đàng hoàng mới được! Ý ta là chúng ta phải đến bằng tất cả dư đảng của Đới Tinh Trại!"

"Vậy thì lũ Cửu Phái Nhất Bang chẳng phải sẽ bị chửi nhiều hơn sao?"

Rốt cuộc thì...

Việc tên tiểu tử này có nỗi ân oán từ đâu mà ra vậy chứ?

Có là kẻ thù không đội trời chung cũng không làm đến mức này.

"Dù sao ta cũng hiểu rồi."

Bạch Thiên thình lình, các môn đồ Hoa Sơn không thể quay về núi mà phải đến Đới Tinh Sơn, họ nhìn Hồng Đại Quang với đôi mắt đầy oán hận.

Hồng Đại Quang giật mình trước ánh mắt đó, liền xoay người tránh đi.

"Vậy ta đi xử lý công việc nhé!"

"Được rồi, lão đi đi!"

"Lúc đến Đới Tinh Sơn, ta cũng phải theo! Lần này đừng bỏ ta lại đấy!"

"...Ta biết rồi."

Thanh Minh nhìn Hồng Đại Quang vội vàng xuống núi. Lúc đó Lâm Tố Bính bên cạnh rón rén bước ra.

"4 ngày nữa ngươi mới đi đúng chứ?"

Thanh Minh mông lung ngước lên nhìn bầu trời, khẽ thầm.

"Sư huynh."

"Chưởng môn sư huynh."

"Đệ đánh vỡ đầu cái bọn này được không?"

Chuyện Hoa Sơn tiêu diệt Đới Tinh Trại và bao gồm cả Đới Tinh Sơn nhanh chóng lan rộng ra ngoài.

Thành Trường Sa là trung tâm giao thương mà tất cả thương nhân đều phải ghé qua. Nên dù chẳng làm gì, mọi chuyện cũng sẽ tự động lan xa.

Hơn nữa cả những cận thủ đệ tử cũng được huy động đến, liều mạng loan tin nơi này, chỉ chưa đầy hai ngày tin tức đã lan truyền khắp toàn bộ Trung Nguyên.

Những người nghe tin tức chỉ thấy phấn khích với chuyện đầy nghĩa hiệp mà lâu rồi họ mới được nghe.

"Hơ, là Đới Tinh Trại à! Phái Hoa Sơn đã tiêu diệt được bọn sơn tặc độc ác đó ư?"

"Nhưng lạ nhỉ, Hoa Sơn ở Thiểm Tây sao lại đến tận đấy để thảo phạt bọn sơn tặc của Đới Tinh Trại chứ?"

"Còn sao trăng gì nữa! Những môn phái khác ở gần không làm nên Hoa Sơn mới trực tiếp ra tay đó!"

"...Ta nghe nói là do Lục Lâm Vương nhờ bọn họ?"

"Chuyện đó thì có liên quan gì đâu! Nếu Lục Lâm Vương nhờ vả bọn người Thiếu Lâm hay Võ Đang trước giờ chỉ biết giương nhìn thì bọn họ sẽ giúp sao? Lục Lâm Vương cũng đã suy rồi mới đến nhờ Hoa Sơn ở nơi xa xôi đó đấy!"

"Cũng đúng nhỉ."

"Nói thẳng ra, thời gian qua mọi người đã bị khổ sở nhiều vì Đới Tinh Trại và bọn sơn tặc khác nhiều rồi."

"Đúng vậy! Đúng vậy!"

"Thảo phạt cái bọn đó, thánh thần ơi... nghe nói Hoa Sơn của quá khứ danh tiếng vang khắp thiên hạ, quả nhiên danh tiếng vẫn còn đó! Tuyệt vời! Quá là tuyệt vời!"

Cuộc đối thoại vừa dứt, một người nghe bên cạnh như nhớ ra điều gì đó, lên tiếng.

"Vậy thì lần thảo phạt này thành công, Lục Lâm sẽ không còn hại người nữa, hắn đã giao hẹn rồi, không phải sao?"

"Đúng rồi! Hình như ta cũng có nghe chuyện đó!"

"Hồng phúc, là hồng phúc. Nếu vậy thì còn mong gì nữa!"

Những lời có cánh đó càng lúc càng lan nhanh. Vài cái miệng hợp lại thì đều bàn về Hoa Sơn và tán dương những hành động đầy nghĩa hiệp đó.

Đương nhiên cũng có vài kẻ nhạo báng việc Hoa Sơn và Lục Lâm kết hợp với nhau. Thế nhưng không ai có thể phủ nhận thành quả rõ ràng từ việc tiêu diệt Đới Tinh Trại.

Tin tức lan nhanh như mọc cánh bay cuối cùng cũng đến tai Cửu Phái Nhất Bang.