Chương 1159 : Người ở Hải Nam Kiếm Phái

“Hả?”

“Đệ á?”

Nhận tất cả ánh mắt khó tin chiếu vào người, Thanh Minh liền méo mặt.

“Sao? Ta không được phản đối hả?”

“Thật ra cũng không có gì lạ.”

“Mà, nghĩ theo hướng nào đó, việc hắn ngoan ngoãn nghe lời người khác có khi còn kỳ quái hơn.”

Nghe một vị có chuyên môn sâu về Thanh Minh Học lên tiếng, ai nấy đều gật đầu đồng ý.

“Đúng nhỉ?”

“Chính xác.”

“Quả nhiên là sư thúc.”

“Cái đám người này?”

Khi Thanh Minh bắt đầu trợn ngược mắt, ai nấy đều rủ nhau nhìn sang hướng khác. Đường Quân Nhạc bất giác hạ mắt hướng về chỗ cũ rồi lên tiếng.

“Hoa Sơn Kiếm Hiệp.”

“Vâng.”

“Ngươi nghĩ thế nào?”

Thanh Minh liền ngẩng đầu nhìn bản đồ.

“Này, trải nó ra đi.”

“Vâng, đại ca!”

Bàn Xung nhanh chóng trải bản đồ ra. So với lúc bị Lục Lâm Vương sai bảo, hiện giờ hắn còn ra vẻ kỷ cương nghe lời hơn nhiều, có điều không một ai thấy chuyện này kỳ quái cả. Bởi lẽ có việc nào vướng tới Thanh Minh mà không lạ lùng cơ chứ? 

Thanh Minh ngoáy ngoáy tai rồi nói.

“Mà. Không phải vì ta ghét lão già đầu trọc kia nên đâm ra ghét luôn mấy con bạch tuộc ở biển đâu đấy.”

“Ta mong là như thế.”

“Nếu đúng như thế, ta nghĩ sau này hắn sẽ được phi thăng quá.” 

“.... Tiên giới có chấp nhận hắn không ạ?”

“A....... chuyện đó thì ta chưa nghĩ tới.”

Vào ngày Thanh Minh phi thăng, có lẽ tiên giới phải họp hội bàn đào để đưa ra đối sách. Bởi vì không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu như nhận hắn làm thần tiên nữa.

Đột nhiên, Đường Quân Nhạc nghiêm túc nói.

“Thiếu Lâm....... hừmmm! Mà, việc xóa bỏ hiềm khích với Thiếu Lâm chỉ là chuyện bên lề thôi. Quan trọng là chúng ta phải tăng cường sức mạnh cho Thiên Hữu Minh và xác nhận với toàn thiên hạ rằng Thiên Hữu Minh hiện giờ có thể ngang hàng với Cửu Phái Nhất Bang.”

“Ừm.”

“Như ngươi biết đấy, mọi người thường khó chấp nhận cái mới. Để có sức ảnh hưởng lớn như Cửu Phái Nhất Bang, có khi trăm năm sau cũng chưa đủ.”

Nghe câu nói này, đến cả Huyền Tông cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Khi Hoa Sơn đang trên con đường diệt vong, Huyền Tông từng mơ ước một ngày nào đó có thể quay trở lại Cửu Phái Nhất Bang. Dù bản thân ông ta cũng tự biết chuyện này không có khả năng.

Đến cả Huyền Tông từng trải qua nỗi buồn tủi vì bị trục xuất khỏi Cửu Phái Nhất Bang, vậy những người khác sẽ thế nào chứ?

“Tuy nhiên, nếu khiến một môn phái thuộc Cửu Phái Nhất Bang chọn Thiên Hữu Minh thay vì phía bên kia, lúc đó chuyện tưởng chừng trăm năm mới đạt được sẽ trở nên dễ dàng hơn nhiều. Đúng không?”

“À, nghe thì cũng đúng đấy.”

Thế nhưng, Thanh Minh lại có chút thờ ơ.

“Nhưng tại sao ngươi lại phản đối chứ? Chẳng phải việc biến Thiên Hữu Minh thành một nơi mạnh mẽ để chiến đấu chống lại Tà Bá Liên và Ma Giáo là việc ngươi luôn muốn hay sao?”

“A, đúng, đúng. Nếu được thế đương nhiên là chuyện tốt rồi.”

“Hả?”

Thanh Minh bật cười.

“Nào, từ giờ mọi người hãy nghĩ thử đi nhé. Giang Nam chính là nơi lũ khốn Tà Bá Liên đang lộng hành. Vậy khi đến đó, chúng ta chỉ cần trợn mắt nhìn tên điên khốn kiếp Trường Nhất Tiếu rồi hét rằng, ‘Ô hô hô! Cho bọn ta vượt địa bàn của ngươi chút nhé!’ rồi sau đó chạy hết tốc lực qua mảnh đất Giang Nam kia chỉ trong một hồi chuông là được ư?” 

Thanh Minh búng ngón tay cái tách xong, Huyền Linh lập tức lên tiếng.

“Nếu lấy mốc là Cửu Giang, chúng ta phải đi mất ba ngàn dặm để đến được Đam Giang nơi tiếp giáp với Hải Nam.”

“Hicccc!”

“Ba, ba ngàn dặm á?”

“Chỉ là khoảng cách ước chừng thôi.”

Nhuận Tông mở to mắt nhìn Đường Tiểu Tiểu.

“Tiểu, Tiểu Tiểu à. Lúc chúng ta đến Bắc Hải, đoạn đường đó khoảng bao nhiêu vậy?”

“Lúc đó....... ưm, có lẽ là khoảng năm ngàn dặm ạ. Xuất phát từ Thiểm Tây.”

“Đến Bắc Hải chỉ có năm ngàn dặm thôi à?”

Chiêu Kiệt như người mất hồn lên tiếng.

“Lúc đó suýt chút nữa là bỏ mạng rồi.”

“.... Đúng vậy. Ta còn tưởng mình chết thật rồi.”

“Thậm chí ở đó chúng ta còn không có kẻ thù nào. Nhưng bây giờ chúng ta phải đi ba ngàn dặm qua vùng đất Giang Nam chỉ toàn kẻ thù kia ư?”

Mọi người ngơ ngác nhìn vào bản đồ. Lúc nhìn toàn bộ Trung Nguyên chỉ gói gọn trong một mảnh giấy, họ dường như đã mất đi cảm giác chân thực. Thế nhưng sau khi nghe nói đến khoảng cách ba ngàn dặm họ mới sực quay về thực tại.

“Vậy, vậy phải mất bao lâu chứ?”

“Nếu thương hành thông thường thì....... hừm, cứ cho là một ngày đi được bảy, tám mươi dặm, vậy tính ra khoảng.......”

“Bốn, bốn mươi ngày?”

“May thì một tháng. Ý là đi một mạch đến đó mà không gặp trở ngại.”

“Ha....... haha.........”

Bạch Thiên đột nhiên cười lớn.

‘Không được.’

Nói thẳng ra, nếu là người có thể sống sót ở một nơi đang bị chi phối bởi Tà Bá Liên như Giang Nam thì ngay từ đầu đã không cần đến Hải Nam.

Bởi vì kẻ đó chính là Võ Thần, cần gì tăng cường sức mạnh chứ? Dùng thời gian đó tiêu diệt Tà Bá Liên luôn là được rồi.

“Không, mà. Cứ xem như đến được đó đi. Đến tận Hải Nam ấy.”

Thanh Minh xoa xoa tai rồi nói với vẻ mặt xưng xỉa.

“Đến đó rồi sao?”

“Ý con là gì chứ? A! Ta hiểu rồi. Ừm, ý là nếu thấy tình hình không ổn thì phía Hải Nam Kiếm Phái không hợp tác đúng chứ?”

“Không, nếu họ hợp tác thì sao?”

“.... Ơ?”

Thanh Minh nhăn mặt.

“Họ sẽ nổi điên lên rồi nói, ‘A! Bọn ta cũng ghét lão đầu trọc khốn kiếp đó!’ vậy nên quyết định hợp sức với Thiên Hữu Minh à!”

“Hưm.”

“Hay chúng ta đến nơi rồi vui mừng bảo là, ‘Trời ơi! Từ giờ mong được mọi người chiếu cố nhé’ rồi sau đó quay trở về? Vậy có gì thay đổi so với bây giờ chứ?”

“...... Chắc là sở thuộc của Hải Nam sẽ thay đổi.”

“A, vâng. Đúng ha. Đúng là chuyện tốt~~~ thật đó. Nếu vậy giả như bây giờ lũ khốn Tà Bá Liên bắt đầu đánh Hải Nam Kiếm Phái, chúng ta nên nói là vì nghe tin dữ nên mới kéo đến nơi xa xôi đó sao? Lão đầu trọc kia mà biết chắc sẽ tặc lưỡi rống lên rằng, ‘Là người thuộc Cửu Phái Nhất Bang đáng lẽ ta nên ứng cứu rồi. Ai Di Chết Tiệt!’.”

Chỉ nghe đến thế thôi, dạ dày đã thấy nhộn nhạo cả lên.

“Vậy thì phải giúp....... không, không phải.”

Đến cả Chiêu Kiệt cũng phải ngắt ngang lời đang nói. Thật quá vô lý. Làm thế nào họ có thể đưa binh lực đến một nơi cách xa hơn ba ngàn dặm chứ?

Nếu có thể đưa người đến tận cực Nam của Giang Nam thì họ cần gì đến việc tìm sự giúp đỡ nữa. Trong thời gian đến đó, họ có thể tiêu diệt được cả Tà Bá Liên cũng không chừng.

“Ôi. Nhưng đó chỉ là suy nghĩ từ một phía thôi mà.”

“Hả?”

Chiêu Kiệt cười khúc khích rồi nói.

“Ta đã học được nhiều thứ từ đệ trong suốt thời gian qua. Những lúc thế này chỉ cần suy nghĩ ngược lại là xong! Nếu Tà Bá Liên đánh Hải Nam thì chúng ta xông vào Trường Giang! Vậy thì chiến tuyến sẽ tách ra hai phía!”

“A, thế hả? Vậy thì lão đầu trọc khốn kiếp sẽ vỗ tay vui mừng khi thấy cuộc chiến giữa Thiên Hữu Minh và Tà Bá Liên nổ ra đó! Cả hai lũ khốn các ngươi choảng nhau rồi chầu Diêm Vương hết đi!”

Má Chiêu Kiệt khẽ giật giật. Thanh Minh liền cao giọng.

“Này, tên điên kia! Sư huynh nghĩ có thêm một Hải Nam Kiếm Phái thì chúng ta đủ sức mạnh đánh lại Tà Bá Liên sao? Sư huynh có biết kế Dương Đông Kích Tây do phe yếu vạch ra người ta gọi là gì không hả?”

“Ta, ta không biết.”

“Là Các Cá Kích Phá đó, tên khốn này! Là Các Cá Kích Phá đấyy!”

Huyền Tông nhanh chóng nắm lấy gáy Thanh Minh lại trước khi hắn xông về phía Chiêu Kiệt.

“Thanh Minh à.”

“Không, cái tên khốn kia làm con muốn lộn tiết.......!”

“Được rồi, được rồi. Dù gì cũng đang bàn đại sự, có đánh để sau hẵng đánh.”

“Hưm.”

Nghe Thanh Minh liền phát ra tiếng rên rỉ, Chiêu Kiệt bất giác cúi đầu.

“Ưm. Nhưng mà Hoa Sơn Kiếm Hiệp. Ta nghĩ lời của Chiêu Kiệt đạo trưởng cũng có lý đấy chứ. Dương Đông Kích Tây không nhất thiết phải là bên mạnh hơn mới dùng được. Chỉ cần tìm cách cho Cửu Phái Nhất Bang ra tay.......” 

“Vậy thì phải ngăn Trường Nhất Tiếu.”

“.... Tại sao chứ?”

“Ta đã nói tên điên đó không phải kẻ tầm thường mà? Tên khốn đó là kẻ dù có phải tìm đến tận đây quỳ gối để tóm gọn lũ Ma Giáo lộng hành trên đất của hắn thì hắn cũng làm được mà.”

“................”

“Muốn đâm sau lưng một kẻ như Trường Nhất Tiếu ư?”

Thanh Minh cười khẩy.

“Ta chắc chắn thời khắc đặt chân đến Trường Giang, hắn sẽ rút quân khỏi nơi đó.”

“.... Hắn, hắn bỏ lại Trường Giang ư?”

“Chậc chậc. Vậy nên mới nói đời trước....... không, các vị trưởng bối.”

Thanh Minh lắc đầu.

“Các vị đây cứ cho rằng Trường Nhất Tiếu sẽ ứng chiến vì nghĩ hắn không phải loại người dễ dàng từ bỏ mảnh đất mà hắn sở hữu. Trường Nhất Tiếu đâu phải kẻ phòng thủ. Hắn là người tấn công. Nếu chúng ta tấn công, Trường Nhất Tiếu lại rút quân. Vậy phải làm thế nào?”

“Chuyện đó.......”

Đường Quân Nhạc thở dài một hơi.

“Tiếp tục tấn công. Nếu không làm vậy thì mọi chuyện đều trở nên vô nghĩa.”

“Vâng. Phải tấn công đến tận Hải Nam. Bao nhiêu dặm nào?”

“.... Ba ngàn dặm.”

“Vâng vâng. Phải mất một tháng mới đến được, vậy thì đối thủ có đủ thời gian di chuyển toàn bộ lực lượng rồi. Trong lúc đó, Trường Nhất Tiếu có khi đã thâu tóm được cả Đảo Hải Nam và xây một biệt trang ăn chơi thỏa thích đấy.”

“................”

“Nếu Trường Nhất Tiếu quay lại thì sao?”

Thanh Minh nhìn vào tấm bản đồ bằng ánh mắt sắc lạnh.

“Điều chúng ta lo sợ chính là tình hình của Ma Giáo. Trong tình huống xấu nhất, chẳng phải lúc đó chúng ta sẽ bị kẹt giữa Giang Nam sao?”

“.... Chỉ nghĩ thôi cũng thấy khủng khiếp rồi.”

Vấn đề chính là khoảng cách. Trên thực tế, khi Hải Nam bị tấn công, họ không có cách nào giúp đỡ.

Lúc đó, Bạch Thiên nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu.

“Mà, nếu vậy thì....... ta không hiểu tại sao chuyện lại đi đến nước này. Ngay từ đầu chúng ta đâu nói về Hải Nam Kiếm Phái. Hải Nam Kiếm Phái đó.......

“Đồng Long à.”

“Hả?”

Thanh Minh nhìn hắn như thể hắn là kẻ đáng thương nhất thiên hạ này, sau đó Bạch Thiên liền liếc nhìn mọi người xung quanh.

“Ơ, được rồi. Chỉ cần đưa bọn người ở Hải Nam đến đây là xong rồi, đúng chứ?”

“Đúng. Vấn đề chính là thuyền, nhưng mà cũng phải lên kế hoạch đàng hoàng.......”

“Ơ, đúng. Thuyền đến đất liền rồi. Vậy phải làm sao nữa?”

“Làm sao á? Chuyện này.......”

“Ừm. Chỉ tính số sơ số người ở Hải Nam đã hơn năm trăm rồi, còn phải đưa họ qua Giang Nam.”

“................”

“Lúc đó mà bị tổn thất sức mạnh thì cũng chẳng có ý nghĩa gì cả, nên phải cố gắng bảo toàn lực lượng.”

“Chà....... nghe thành tựu có vẻ to lớn nhỉ?”

“Cái gì, tiểu tử này?”

“A, ta đã nói rồi mà! Đã nói rồi mà!”

Huyền Tông lại giữ chặt Thanh Minh, nhưng lần này Thanh Minh khó mà bình tĩnh được.

“Nếu làm được thì bây giờ ta có phải lo lắng hay không hả? Cứ đi thẳng qua Giang Nam rồi cắt cổ Trường Nhất Tiếu đi! Này, tên điên kia! Muốn chiến thắng Tà Bá Liên thì phải tăng cường sức mạnh, mà hạ được Tà Bá Liên rồi thì đến chuyện gì nữa? Tất cả mọi người đang phấn khích lắm ư? Cái lũ người này! Vì các ngươi mà ta quá sức chóng mặt buồn nôn đây này!”

Tất cả đều ho khan vài cái rồi tránh ánh mắt Thanh Minh.

Sau một lúc thở hổn hển, hắn hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại.

“Đây chính là nói ‘bỏ thì thương mà vương thì tội’ đó. Có được thì tốt. Nhưng mà để có được thì phải mất nhiều hơn nữa.”

“................”

“Ta đã nói lão đầu trọc kia không phải tự nhiên mà để yên đâu. Bản đồ này cũng không mò ra được câu trả lời. Nơi này đụng vào ngược lại còn tệ hơn đấy.”

“Ưm, chắc chắn.......”

“Chúng ta suy nghĩ quá xa rồi.”

“Tiếc thật, ý kiến này cũng hay mà.”

Đám người tụ họp lại đã giác ngộ ra khó khăn thực tế liền gật đầu. Kế hoạch không tồi, nhưng lại không phải nơi dễ đụng vào. Thà cứ bàng quan đôi khi còn có lợi hơn.

Mọi người đã giác ngộ ra sự thật đó. Thế nhưng chỉ có một người là Lưu Lê Tuyết vẫn nhìn thẳng vào Thanh Minh.

Ánh mắt thờ ơ xoáy sâu vào Thanh Minh khiến hắn trợn tròn mắt.

“Sao thế Lưu sư thúc?”

“Vậy còn Hải Nam?”

“Hả?”

“Người ở Hải Nam Kiếm Phái?”

“................”

“Cứ bỏ mặc họ như thế ư?”

Thanh Minh ngậm chặt miệng. Ánh mắt hắn lúc này đã u ám đi mấy phần.