"Hự ư... cái bụng của ta..."
Chiêu Kiệt vừa cau có nhăn nhó vừa lẩm bẩm. Có lẽ hôm qua hắn đã uống quá nhiều rượu nên bây giờ bụng dạ mới khó chịu như thế này.
"Lũ tiểu tử Hải Nam uống kinh thật đấy"
"Có lẽ phía bọn họ cũng nói điều tương tự về chúng ta cho mà xem"
"Nhưng mà chúng ta chưa từng như thế này vì rượu. Trừ lúc uống cùng Cung Chủ Dã Thú Cung ra..."
"Ngài ấy thì không được xem là con người nữa rồi"
Ý của bọn họ hẳn là Cung Chủ Dã Thú Cung và đại địch của ông ta Thanh Minh là cùng một dạng.
"Ừm"
Chiêu Kiệt rên rỉ mở tay nải rồi lôi bộ chính phục của Hoa Sơn được gấp một cách đẹp đẽ và đầy trân trọng ở bên trong ra.
"Nhưng mà tọa đàm gì mà từ sáng sớm thế này chứ?"
"Không phải sớm đâu mà là muộn rồi ấy"
"Cái gì?"
Nhuận Tông nói với khuôn mặt buồn bã.
"Chỉ với việc cho chúng ta nghỉ ngơi cả đêm như thế này cũng đã cho thấy sự kiên nhẫn đáng tán dương của Chưởng Môn Nhân Hải Nam Kiếm Phái rồi. Nếu là đệ, khi có ngoại nhân tìm đến như thế này liệu đệ có im lặng và chờ đợi hay không?"
"Chắc là không đâu"
"Thì thế"
Nhuận Tông lắc đầu.
"Nhìn vào vẻ mặt của những người uống rượu hôm qua, có vẻ như bọn họ đang cảm thấy áp lực rất lớn thì phải. Trong tình cảnh đó họ vẫn quan tâm đến việc chúng ta đã đi một quãng đường dài đến đây. Vậy nên chúng ta phải cảm thấy biết ơn bọn họ mới phải. Đừng có vô ý vô tứ thốt ra những lời bất mãn nữa"
"Ầy, sư huynh. Đệ đâu phải là người bất mãn chỉ với nhiêu đó chứ. Không phải là đệ bất mãn, đệ chỉ chưa tỉnh rượu nên nhìn mặt không được tươi tỉnh mà thôi"
"Chuyện đó thì ta cũng đồng cảm"
Nhuận Tông mỉm cười đầy cay đắng. Sự thật là hắn cũng không thể nhớ được rốt cuộc bằng cách nào bản thân có thể về phòng nữa.
Nói một cách chính xác thì bọn họ cũng không biết nơi này là nơi nghỉ ngơi nên cảm thấy nghi hoặc liệu có phải bọn họ đã tự bước chân đến nơi này hay không.
Tệ nạn đúng là tệ nạn. Đây quả thực là dáng vẻ không nên được trưng ra của một người khách đến Hải Nam Kiếm Phái để tham dự một buổi hội đàm quan trọng.
Vậy nhưng dù là Chiêu Kiệt hay Nhuận Tông thì bọn họ cũng không có gì phải hối hận cả.
"Cái tên tiểu tử đó rốt cuộc là nghĩ cái gì mà lại uống nhiều rượu như vậy chứ?"
"Ta làm sao mà biết được chứ? Ta chỉ nắm bắt bầu không khí rồi hưởng ứng theo mà thôi"
"Ha..."
Nhuận Tông lắc đầu.
Người ta nói rằng chó trường làng ba năm biết ngâm thơ. Ở bên cạnh tên tiểu tử Thanh Minh 3 năm thì lý do là gì không còn là điều quan trọng nữa.
Bọn họ chỉ cần nghĩ rằng chắc là có nguyên do gì đó rồi tinh ý phối hợp theo là được.
"Sẽ muộn mất. Nhanh nhanh lên"
"Khoan, khoan đã. Đệ phải mặc cái quần vào đã..."
"Nhanh nhanh lên xem nào!"
"Mặc xong rồi đây!"
Nhuận Tông thở dài mở cửa ra. Khi hắn bước ra ngoài thì các cánh cửa khác cũng được mở ra.
"Đêm qua Nam Cung Tiểu Gia Chủ ngủ có ngon không?"
"Nhuận Tông đạo trưởng cũng... huệ... ngủ... huệ huệ... ngon... huệ..."
Nhuận Tông nhăn nhó nhìn Nam Cung Độ Huy,
Khuôn mặt mà ngay cả nam nhân nhìn vào cũng phải cảm thán rằng thật tuấn tú của hắn ta lúc này trông chẳng khác nào một bệnh nhân cả.
"Trông Tiểu Gia Chủ không được khỏe lắm thì phải"
"Rượu của cái tên khốn... cái con người gì mà..."
"Vậy thì phải biết ngưng đúng lúc chứ"
"Thế thì thua mất"
"..."
Nhuận Tông nhắm mắt lại. Quả nhiên tên khốn này cũng bắt đầu trở nên bốc mùi rồi.
"Chết mất thôi"
"Lưu sư thúc. Sư thúc phải đi cho tử tế vào chứ"
"Ta đang đi rất tử tế đây"
"Lưu sư thúc! Không phải đằng ấy đâu. Trời ơi! Con đã cho người uống thuốc giải rượu rồi kia mà!"
Tiểu Tiểu à. Tại sao lại mang thuốc giải rượu đến tận Hải Nam Kiếm Phái vậy?
Trạng thái của những kẻ bước ra ngoài đều vô cùng tệ hại. Cũng phải thôi. Bọn họ đã nốc thứ rượu mà bản thân khi bình thường còn chẳng cáng đáng nổi vào một cơ thể đã kiệt sức sau một quãng đường dài thì không như thế này mới là lạ đấy.
"Khoan, khoan đã. Lục Lâm Vương đâu rồi?"
"Hắn ta không dậy nổi. Chắc phải mang hắn đến Y Dược Đường chứ không phải là Nghị Sự Đường ấy chứ"
"Tình trạng tệ đến vậy sao? Phải xem xem thế nào..."
"A a"
Khi Nhuận Tông định đi về phía phòng của Lâm Tố Bính thì Nam Cung Độ Huy đã ngăn lại.
"Đạo trưởng không nên vào đó thì hơn. Sẽ mất hết khẩu vị đấy"
"..."
"Để không phiền đến người khác, ta nghĩ nên giặt chiếc giường đó ngay khi hội đàm kết thúc"
"..."
Nhuận Tông chà xát khuôn mặt đầy bi thảm.
'Nếu phải làm như vậy thì...'
Hội đàm liệu có thể diễn ra một cách tử tế không đây?
"Vậy còn sư thúc thì sao?"
"Ơ? Nhắc mới nhớ. Bình thường sư thúc ấy đâu phải là người đến muộn..."
Ngay lúc đó...
Két
Một bên cánh cửa mở ra. Bạch Thiên rảo bước chân không nhanh không chậm bước ra ngoài.
Soạt.
Mỗi lần hắn cất bước chiếc đạo bào trắng tinh lại tung bay tao nhã tựa như một làn sóng mượt mà.
Chiếc đạo bào trắng tinh khôi không một vết bẩn, mái tóc được búi lên một cách hoàn hảo và cả chiếc anh hùng vấn trên trán vô cùng phù hợp với làn da như trát phấn của hắn ta.
Những kẻ khác có chết đi sống lại thì Bạch Thiên vẫn có dáng vẻ như thường ngày... à không, thậm chí trông còn gọn gàng hơn thường ngày vài phần.
Bịch.
Bạch Thiên bước ra hành lang tựa như một bức họa, sau khi nhìn qua mọi người một lượt, hắn cất tiếng nói.
"Mọi người đều dậy rồi đấy à?"
Các đệ tử Hoa Sơn bắt đầu rì rầm.
"Ở mức độ này không phải là đã bị bệnh rồi đó sao?"
"Bệnh tật chứ còn gì nữa..."
"Phải vậy thì mới trở thành Chưởng Môn Nhân của Hoa Sơn chứ"
"Cái này thì ta công nhận"
Các đệ tử Hoa Sơn rì rầm, các Tiểu Môn Chủ của các môn phái khác chúng rùng mình trước dáng vẻ đó.
"Có phải là con người nữa không vậy..."
Trong số đó Nam Cung Độ Huy gần như là run lên bần bật. Hôm qua Bạch Thiên rõ ràng là uống nhiều rượu hơn hắn ta, rốt cuộc mà bằng cách nào mà vẫn có thể duy trì thần sắc tỉnh táo như thế này được chứ?
"Chúng ta sẽ đi diện kiến Chưởng Môn Nhân của một môn phái khác vì vậy mà dù là khách hay sứ giả cũng phải thật tươm tất..."
Bạch Thiên chưa nói hết câu đã lập tức cau mày. Đứng trước ánh mắt không hài lòng của hắn ta, các đệ tử Hoa Sơn lập tức phản ứng đầy nghiêm túc.
"Sư thúc, con thật sự xin lỗi"
"Thật có lỗi vì con đã không tuấn tú"
"Xin lỗi"
"Bọn con đã nỗ lực lắm rồi"
"Chậc"
Bạch Thiên tặc lưỡi không hài lòng với dáng vẻ lôi thôi lếch thếch của các đệ tử Hoa Sơn. Tất nhiên trong thâm tâm bọn họ cảm thấy rất oan ức.
Vậy nhưng khi nhìn vào Bạch Thiên, những lời nói bất mãn không thể nào thốt ra ngoài mà cứ mắc ứ trong cổ họng.
"Thanh Minh đâu?"
"Con không biết nữa? Không thấy hắn đâu cả? Không lý nào hắn lại không dậy nổi vì say rượu được?"
"Không có ở trong phòng à?"
"Vậy thì ở đâu..."
Bạch Thiên gật đầu như thể hắn đã đoán ra.
"Được rồi. Đi thôi"
"Thanh Minh thì sao ạ?"
"Hắn sẽ tự biết mà đến"
Bạch Thiên nhìn lướt qua những người ở phía trước rồi cất tiếng.
"Ta nhắc lại một lần nữa, tất cả những người ở đây từng người từng người đều là đại diện của Thiên Hữu Minh"
"..."
"Uốn lưỡi 7 lần trước khi nói gì đó. Và phải luôn để ý xem bản thân trông như thế nào trong mắt người khác"
"Có đúng là câu nói vừa rồi được áp dụng cho tất cả mọi người không ạ?"
"Đi thôi"
"Sư thúc? Nhưng mà tại sao khi nói câu đó người lại nhìn vào con vậy chứ... Sư thúc?"
Bạch Thiên phớt lờ sự chống đối của Chiêu Kiệt rồi rảo bước Bạch Thiên phớt lờ sự chống đối của Chiêu Kiệt rồi rảo bước trên hành lang.
Sau khi ra khỏi tầm nhìn của mọi người, từ miệng hắn lập tức phát ra một tiếng thở dài. Hắn vẫn cảm thấy rất căng thẳng.
Đây là nhiệm vụ đầu tiên hắn thi hành trên cương vị là Quyền Chưởng Môn Nhân Hoa Sơn. Bất kể nhiệm vụ có thành công hay không, hắn cần thể hiện ra hình ảnh ra dáng Chưởng Môn Nhân Hoa Sơn, sứ giả của Thiên Hữu Minh.
Bạch Thiên rảo bước xuống bậc thang hướng xuống lầu dưới với khuôn mặt cứng đờ.
Và còn...
"Hí hí hí hí. Nhìn sắc mặt của tên tiểu tử này này!"
"A, đi chỗ khác đi!"
"Đã không uống được rượu còn nổi máu anh hùng..."
"Không uống được rượu ư? Biệt danh của ta là Nam Hải Thần Sầu đấy"
"Ở cái xó xỉnh bé tí này thì thần sầu nỗi gì!"
"Cái tên này thật tình mà!"
"Ôi trời ơi. Đi thách đấu với người ta rồi thua thế này. Nếu là ta thì ta đã cắn lưỡi chết rồi. Thế mà dám ngẩng đầu lên như vậy đấy"
"Thua gì chứ? Hòa! Là hòa mới đúng"
"Một kẻ ăn chơi thong thả một chỗ đấu với một kẻ đi đường xa đến mà hòa thì thực tế là thua đấy"
"Hừmmmm"
Khuôn mặt đen xì của Quách Hoan Tao bắt đầu đỏ ửng cả lên. Thanh Minh - kẻ đang đùa giỡn đầy vui vẻ lập tức chuyển hướng nhìn về phía bậc thang sau khi nhận ra khí tức.
Sau đó hắn nhìn Bạch Thiên rồi cười khẩy.
"Nhìn này nhìn này. Quyền Chưởng Môn Nhân của bọn ta trông bình thường thế này kia mà. Khác hẳn với bộ dạng như sắp chết đến nơi của ai đó"
"Thật tình mà!"
"Ô hô. Tên khốn đó hôm qua còn uống nhiều hơn ta nữa"
"Đại sư huynh. Hãy thừa nhận đi. Lần này chúng ta thua rồi"
"Đại sư huynh của chúng ta cũng chỉ được vậy thôi"
"Tên nào vừa nói ra câu cuối cùng đấy? Là tên khốn nào hả?"
Nhìn thấy dáng vẻ đứng về phía các đệ tử Hải Nam Kiếm Phái đi trêu chọc Quách Hoan Tao của Thanh Minh. Bạch Thiên chỉ biết lắc đầu ngao ngán.
'Dù sao thì cũng chẳng thể nào ngăn được hắn'
Vốn dĩ bầu không khí nơi này phải đang rất nghiêm trọng. Hôm nay là ngày quyết định đến tương lai của Hải Nam Kiếm Phái và Thiên Hữu Minh. Và các đệ tử ở đây quả nhiên cũng biết rất rõ sự thật đó.
Vậy nhưng bữa tiệc rượu ngày hôm qua và cuộc tán gẫu của Thanh Minh bây giờ đã giải tỏa hầu hết sự căng thẳng đó.
Sức nặng dồn trên vai Bạch Thiên dường như đã nhẹ nhàng hơn đôi chút. Hắn định nói gì đó nhưng rồi đã bật cười.
"Thanh Minh à"
"Hả?"
"Mau lại đây đi. Ta thấy xấu hổ lắm"
"Thật tình mà, ta nói có gì sai đâu"
"Ngậm mồm lại cho ta! Làm ơn đấy!"
"Thật ấm ức quá mà!"
Khi Bạch Thiên hất cằm, Nhuận Tông và Chiêu Kiệt lập tức chạy đến giữ lấy hai cánh tay của Thanh Minh rồi lôi ra phía sau.
"Chết tiệt! Ta có nói gì sai đâu! Tên khốn đó gây chuyện trước mà! Tại sao chỉ có mình ta... ựp ựp!"
Đường Tiểu Tiểu thành thục nhét tấm vải thấm nước vào miệng Thanh Minh. Bạch Thiên thở dài hướng về phía Quách Hoan Tao và tạo thế bao quyền.
"Thật lòng xin lỗi... chắc ngươi cũng biết rồi... tên tiểu tử đó vốn như vậy..."
"Chắc Quyền Chưởng Môn Nhân đã phải vất vả lắm"
"Nói ra thì ba ngày ba đêm chắc vẫn chưa đủ"
Bạch Thiên nói đến đó thì nhìn Quách Hoan Tao bằng ánh mắt kỳ lạ rồi tiếp tục nói.
"Nhưng mà, trông sắc mặt ngươi có vẻ không được tốt lắm?"
"Ta vốn đen như vậy đấy"
"Hình như không phải vậy đâu... chẳng lẽ là vì rượu sao?"
"A, ta đã bảo là ta vốn có nước da đen rồi mà. Người Hải Nam vốn rất đen vì ánh nắng mặt trời!"
"A a, vậy thì thật may quá. Ta đã rất ngạc nhiên khi ngươi uống nhiều như vậy và lo sợ điều đó sẽ làm ảnh hưởng đến sức khỏe. Không có chuyện đó phải không nào?"
"Đang đi thì ngã sấp mặt"
"Hả?"
"Không, không có gì"
Bạch Thiên mỉm cười rạng rỡ. Quách Hoan Tao cũng cười khúc khích. Hai người đứng đối diện và tạo thế bao quyền về phía nhau.
"Tại hạ đại đệ tử Hải Nam Kiếm Phái - Quách Hoan Tao. Chưởng Môn Nhân muốn gặp các vị khách quý đây nên vui lòng đi theo tại hạ. Tại hạ sẽ dẫn đường"
"Vậy xin làm phiền các hạ"
Quách Hoan Tao rũ bỏ toàn bộ trò đùa ban nãy rồi xoay người. Ngay sau đó, các đệ tử Hải Nam Kiếm Phái đang chờ đợi cũng tỏa ra khí thế của võ giả và hộ tống xung quanh các thành viên Thiên Hữu Minh.
"Cơn bão dai dẳng vẫn chưa qua. Mong mọi người thông cảm"
"Nếu như sợ sóng gió thì đâu còn là võ giả nữa chứ. Xin đừng bận tâm về điều đó"
Quách Hoan Tao mỉm cười như thể hắn vô cùng hài lòng với câu trả lời vừa rồi của Bạch Thiên.
"Mở ra đi"
"Vâng!"
Cánh cửa điện các ngay lập tức được mở rộng.
Bạch Thiên khẽ nheo mắt. Cơn bão vẫn đang hoành hành. Vậy nhưng các đệ tử Hải Nam Kiếm Phái không hề bận tâm đến những cơn gió dữ dội đó mà đang xếp hàng ngay ngắn hai bên con đường mà bọn họ đi tới.
"Có nhất định phải làm như thế này không..."
"Xin đừng nói như vậy"
Quách Hoan Tao nói bằng giọng nói vô cùng nghiêm túc.
"Hải Nam Kiếm Phái không hề có ý định phô trương sức mạnh cho các vị đây thấy"
"..."
"Kết quả cuộc nói chuyện với Chưởng Môn Nhân như thế nào không quan trọng. Bọn tại hạ chỉ là đang thể hiện lễ nghĩa tối thiểu đối với những người đã liều mạng đến tận Hải Nam Kiếm Phái này mà thôi"
Khuôn mặt Bạch Thiên lúc này đã trở nên cứng đờ.
"Vì vậy mà chúng ta đi thôi"
Quách Hoan Tao bước đi trước trong làn mưa gió xối xả. Bạch Thiên gật đầu và đi theo hắn ta.
Có vẻ bọn họ đã đứng ở đây được khá lâu rồi nên y phục của các đệ tử Hải Nam Kiếm Phái lúc này đều đã ướt đẫm.
Bọn họ đồng loạt rút kiếm hướng về phía đoàn người Thiên Hữu Minh đang hướng đến Chưởng Môn Đường thể hiện lễ nghĩa mà không nói một lời nào.
Âm thanh duy nhất vang lên chỉ là tiếng mưa. Một nghi lễ trong im lặng không một tiếng reo hò hay hoan hô.
Đoàn người Thiên Hữu Minh vừa bước đi vừa nhận lấy nghi lễ đó. Và rồi dáng vẻ Kim Dương Phách xuất hiện trước điện các để đón bọn họ dần xuất hiện.
Bạch Thiên nắm chặt lấy những giọt nước mưa đang đọng trong lòng bàn tay.