"Ơ, sao. Chuyện này..."
Đúng lúc đó, các thành viên khác của Thiên Hữu Minh cũng loạng choạng bước ra.
"Ây, có vẻ chuyến đi làm ta hao sức hơn ta nghĩ."
"Không phải cơ thể huynh quá yếu rồi sao? Hình như huynh đã uống hết các loại đan dược tốt nhất của Đường Môn rồi mà."
"Không biết thì đừng nói năng tùy tiện nhé. Kẻ ăn uống đầy đủ chính là người lớn lên ở Nam Cung Thế Gia, là huynh đó. Đường Môn chỉ có nhiều độc dược, chứ lấy đâu ra linh dược. Có ăn thì cũng là ăn độc đan chứ."
"Không phải người trong Đường Môn đều dùng độc đan như linh đan sao?"
"...Ta không biết rốt cuộc tin đồn nhảm đó lan truyền từ đâu ra vậy chứ. Chẳng lẽ thứ chảy trong cơ thể người Đường Môn bọn ta là độc thay vì máu à? Chúng ta mà ăn độc thì cũng chết thôi! Chẳng lẽ Nam Cung Thế Gia dùng kiếm thì dù bị kiếm đâm cũng không chết à?"
"Nghe nói..."
Quách Hoan Tao ngơ ngác chứng kiến cảnh tượng những người vừa bước ra vừa thản nhiên trò chuyện đó, liền chớp mắt liên hồi.
"Sao lại không mang cơm cho các vị khách quý đây?"
"...Vâng, đại sư huynh."
"Hãy hướng dẫn các vị khách này đến nhà ăn. Bảo họ chuẩn bị bữa sáng đi."
"Ơ, sư huynh. Chuyện này..."
"Cứ làm như ta bảo đi."
"Vâng..."
Tử Dương nhìn chằm chằm Thanh Minh và các thành viên Thiên Hữu Minh bằng ánh mắt đầy bất mãn.
'Làm thì làm, thật quá đáng.'
Xét về nguyên tắc, lời nói của họ không có điểm nào sai cả. Rõ ràng đối với những vị khách từ phương xa mang theo thiện ý đến thăm mà chưa mời họ dùng bữa sáng đã tiễn về là việc hoàn toàn không hợp lễ nghĩa. Nếu là một thời điểm khác, chắc họ đã bị Chưởng Môn Nhân quở trách nặng nề rằng vì sao lại để xảy ra chuyện này rồi.
Nhưng bây giờ đâu phải là hoàn cảnh bình thường như vậy?
Các đệ tử Hải Nam Kiếm Phái giờ đây đang phải đối mặt với Tà Bá Liên. Những người ở lại sẽ chiến đấu và chết trong trận chiến, những người hạ sơn để tránh Tà Bá Liên giờ cũng phải nín thở mà chấp nhận cuộc sống đời thường của họ.
Tất cả mọi người ở đây đều đã biết vận mệnh đó. Vậy họ sẽ nghĩ gì khi nhìn thấy những đệ tử Thiên Hữu Minh thong thả rời khỏi Hải Nam Kiếm Phái sau khi nói rằng đã hoàn thành xong việc phải làm chứ? Cho dù ý chí họ có mạnh mẽ đến đâu thì cũng sẽ mất hết nhuệ khí thôi.
'Ta đã nghĩ rằng nếu là yêu cầu vừa phải thì ta sẽ cố nghe theo'
Ánh mắt của Lý Tử Dương cắm chặt vào khuôn mặt Bạch Thiên.
Hắn đã nghĩ rằng mấy người này chẳng phải lũ ngốc nên không nhất thiết phải giải thích cặn kẽ tình hình hiện tại của môn phái, nhưng có vẻ mấy con người không có ý tứ này chẳng hiểu chút gì ý nghĩa trong lời nói của họ.
"...Mời đi theo tại hạ."
Trong lòng hắn lửa giận đang sôi lên sùng sục, nhưng các đệ tử khác cũng đã nhìn thấy hình ảnh của mấy con người kia rồi nên chẳng còn cách nào khác. Hắn đành phải mời họ dùng bữa qua loa rồi tiễn chân đi chứ sao.
Đó là khoảnh khắc Lý Tử Dương cắn chặt môi và xoay người.
"Nhưng mà sao mới sáng sớm các ngươi đã tụ tập đông thế này? Không phải đang gây sự đấy chứ?"
Lý Tử Dương quay ngoắt đầu lại khi nghe câu hỏi của Thanh Minh. Hắn ta không thể chịu đựng thêm được nữa, liền hét lên như sấm rền.
"Mấy cái tên khách khốn nạn này thật là!"
"Tử Dương!"
"Đại sư huynh! Chẳng phải quá đáng lắm sao ạ! Việc này không phải đang giễu cợt chúng ta thì là gì?"
"Đệ thôi đi!"
Quách Hoan Tao trừng mắt lên quát mắng, Lý Tử Dương liền cắn chặt môi.
"Bàng Hồng. Đệ dẫn họ đi đi!"
"...Đệ, đệ ấy ạ, sư huynh?"
"Sao? Đệ không làm được à?"
"Không ạ. Đệ sẽ làm ạ."
Lý Tử Dương quay phắt người đi. Từ phía sau dội lại giọng nói của Quách Hoan Tao đang cố gắng để ra vẻ bình tĩnh.
"...Xin thứ lỗi. Tại hạ nghĩ rằng các vị đã rời đi nên đến định dọn dẹp điện các. Tại hạ không biết là các vị vẫn còn ở đây."
"Hở?"
"Chúng tại hạ sẽ sắp xếp hành trang cẩn thận, vì vậy các vị không cần bận tâm, hãy cứ đi dùng bữa trước đi. Tại hạ sẽ chuẩn bị sẵn để khi các vị quay lại có thể rời khỏi đây ngay lập tức."
"Đúng là như vậy."
Lần này Bạch Thiên cũng gật đầu. Vì vậy, càng khiến cho Quách Hoan Tao bức bối hơn.
"Vậy mà tự nhiên các vị bảo không về, vậy là ý gì chứ?"
Thanh Minh đấm ngực nói xen vào.
"Chuyện đó khác, tên ngu đần này!"
"Gì cơ?"
"Sao tên này nghe không thủng lời ta nói như thế này nhỉ? Hắn hơi đần độn à?"
Mặt Thanh Minh nhăn nhó dường như bực bội lắm.
"Nào, nhìn đây. Để ta giải thích cho mà nghe. Cuộc thương lượng với Thiên Hữu Minh tan tành rồi, đúng không nào."
"Đúng vậy."
"Vậy bọn ta chỉ cần truyền đạt lại điều đó cho Thiên Hữu Minh là được, đúng chưa nào?"
"Đúng vậy!"
"Vậy thì bọn ta hoàn thành vai trò của mình rồi, đúng chưa."
"Ý tại hạ chính là như vậy mà!"
Thanh Minh hét toáng lên tựa như bức bối lắm rồi.
"Thì đó! Bọn ta đã hoàn thành nhiệm vụ được giao rồi, những việc còn lại bọn ta có thể tùy ý mà làm. Thiên Hữu Minh về nhưng ta không về. Chuyện này khó hiểu vậy cơ à? Ngươi không hiểu nổi sao?"
Quách Hoan Tao không thốt nên lời trong giây lát.
...Hắn có hiểu không nhỉ? Chuyện này sao lại thành ra như vậy nhỉ?
Thanh Minh tặc lưỡi nhìn hắn như người mất hồn.
"Điều đơn giản như thế này mà ngươi cũng không hiểu thì phải làm sao hả? Ta đau lòng quá đi mất, thật đấy."
Quách Hoan Tao đang chìm vào ưu tư. Rốt cuộc hắn phải nói gì thêm với tên điên này đây.
Bạch Thiên nãy giờ chỉ ngồi nghe liền cười tươi rồi lên tiếng.
"Sau khi dùng bữa xong, hãy sắp xếp giúp ta một cuộc hẹn."
"...Vâng?"
"Không phải với tư cách là Quyền Chưởng Môn Nhân của Hoa Sơn, đại diện phát ngôn lập trường của Thiên Hữu Minh..."
Ánh mắt của Bạch Thiên đã trở nên sâu sắc và nghiêm túc từ lúc nào.
"Mà với tư cách là một võ giả tìm đến khi nghe tin đồng liêu của Trung Nguyên đang gặp nguy hiểm."
Đó là khoảnh khắc lưng của Quách Hoan Tao nổi hết da gà.