Chương 1327 : Phía sau đã có ta rồi

Những kẻ đang đóng binh bên ngoài khe núi nhìn về phía trước với vẻ mặt hết sức bàng hoàng.

Mới đây thôi, kẻ thù của chúng còn chẳng khác nào đám chuột nhắt bị cầm chân phát điên lên vì độc dược trong khe núi, ấy mà bây giờ đám chuột lại đang bò khỏi ra khỏi đó vô cùng suôn sẻ.

Đã có bao nhiêu kẻ được bố trí bên trong khe núi để ngăn chặn bọn họ kia chứ?

Thế nhưng bọn họ đã biến chúng thành lũ cô hồn dã quỷ, cuối cùng còn đi đến tận nơi này.

"Chặn, chặn chúng lạiiiiii!"

Ai đó gấp gáp hét toáng lên.

Có điều, chính kẻ vừa hét lên cũng hiểu rõ. Bọn họ có thể đi đến tận đây mà không bị ngăn lại thì lúc này rồi làm sao có thể ngăn họ được nữa chứ?

Và cũng chính lúc ấy, xuất hiện một kẻ phá vỡ hoàn toàn ý định ngăn chặn của bọn chúng.

"Haaaaaa!"

Chiêu Kiệt phóng lên hệt như tia chớp rồi vung ra hàng chục kiếm ảnh xuyên qua kẻ địch.

Bộp!

Đập ngay vào mắt Chiêu Kiệt là khoảng không gian rộng lớn đến nao lòng.

"Đến rồi! Chết tiệt! Mau vượt qua đây đi!"

Niềm hân hoan lập tức bao trùm lấy cơ thể hắn. Những người phía sau cũng nối đuôi chạy ra khỏi hẻm núi.

"Ư aaaaa!"

"Chết tiệt!"

"Sống rồi! Sống rồi!"

Kẻ hưng phấn nhất lúc này phải nói đến chính là các đệ tử Hải Nam Kiếm Phái.

Từ khe núi nhỏ hẹp, đến bị kẻ địch chặn bước tiến, rồi cả Vạn Nhân Phòng không ngừng đuổi theo như cái đuôi cắt mãi không đứt.

Họ dường như đã rơi vào vũng lầy tuyệt vọng. Hơn một nửa trong số họ đã nghĩ rằng khe núi này chính là nơi chôn thây bọn họ. Thế nhưng, cuối cùng họ đã sống và lại đặt chân lên vùng đất rộng lớn kia. Vậy nên trong lòng không khỏi dâng lên thứ cảm xúc khó mà diễn tả hết bằng lời.

Tiến lên, rồi lại tiến lên.

Những người vừa tìm lại được ánh sáng của hy vọng mãi mê reo hò sung sướng.

"Quân sư."

Các thủ hạ nhìn Hỗ Gia Danh bên cạnh với ánh mắt đầy ẩn ý.

"Hưm."

Hỗ Gia Danh tiến vào nên trong khe núi và đang quan sát tất thảy tình hình, nghe thủ hạ gọi hắn liền nói như thở dài.

"Vượt qua rồi ư."

Đầu óc hắn lúc này dường như chẳng nghĩ ngợi được gì cả. Kế hoạch phong tỏa khe núi hòng tiêu diệt kẻ địch vốn vô cùng hoàn hảo của hắn đã hoàn toàn sụp đổ.

Ngay lúc này, hắn không biết nên khen ngợi kẻ địch tài ba hay đổ lỗi cho sự thiếu sót của bản thân.

Và rồi lựa chọn của Hỗ Gia Danh cuối cùng chẳng nghiêng về bên nào cả.

"Tất cả không được dừng lại! Mau đi tiếp đi! Kẻ địch vẫn còn ở phía sau đấy."

"Vâng, sư thúc!"

Nghe thấy giọng nói đanh thép của Bạch Thiên phát ra từ phía sau, Chiêu Kiệt đáp lớn như muốn vỡ cả cổ họng rồi nhanh chóng tiến về trước.

'Đúng là tuyệt vời mà!'

Chiêu Kiệt hắn trong chốc lát đã rơi vào trạng thái hưng phấn quá độ mà quên đi tình hình hiện giờ, thế nhưng Bạch Thiên vẫn bình tĩnh quan sát tất thảy mọi chuyện.

Có một người như vậy chỉ huy thì dù là Tà Bá Liên cũng không thể ngăn chặn được bước chân của Hoa Sơn.

Biết đâu cả việc thoát khỏi Giang Nam này vốn không hề khó khăn như họ nghĩ.

"Đi đâu? Sư huynh, chúng ta đi đâu đây?"

"Nói gì thế không biết? Chạy về hướng Bắc ấy!"

"Hướng Bắc là ở đâu cơ!"

"Chết tiệt! Đi theo ta này!"

"Vâng!"

Chiêu Kiệt nhanh chóng bám theo Nhuận Tông rồi quay đầu lại nhìn về phía sau. Hắn phải nói cho các đệ tử Hải Nam Kiếm Phái biết phương hướng mà tiến.

"Mọi người mau đi hướng..."

Thế nhưng lúc đó.

Một cảnh tượng kỳ lạ xuất hiện trước mắt hắn.

Đối lập với khe núi nhỏ hẹp, phía khu rừng rộng lớn có thứ gì đó đang dần hiện ra.

Lẽ nào là mai phục ư?

Trong lúc bối rối, hắn đã nhanh chóng phân tích tình hình.

Chẳng phải nhìn thế nào cũng giống như một trận mai phục nhắm vào lúc con người ta đang cảm thấy vững tâm nhất sao?

Điều này quả nhiên khiến người khác phải đổ mồ hôi lạnh, nhưng tính ra vẫn có thể đảm đương ở mức độ nào đó.

Hơn nữa chúng xuất hiện quá sớm nên bọn họ có thể nắm bắt vị trí và chuẩn bị ứng phó bất cứ lúc nào.

Chiêu Kiệt vừa định thông báo rằng phía trước có mai phục nên cần phải hết sức cẩn thận.

Thế nhưng, đột nhiên có thứ gì đó đập vào mắt hắn.

Trong tay lũ người lù lù xuất hiện ở khắp mọi nơi trong rừng là giác cung. Chiêu Kiệt bất thình tình hét nói như hét ầm lên.

"Nằm sấp xuốnggggg!"

Thế nhưng, cường tiễn chứa đầy nội lực đã bay nhanh hơn giọng nói của hắn.

Vútttt!

Cường tiễn bay với tốc độ khủng khiếp xuyên qua người các đệ tử Hải Nam Kiếm Phái vẫn còn đang reo hò vui sướng.

"Khực..."

"Áaaaaa!"

Người bị bắn xuyên qua cơ thể ngã vật xuống không ngừng rên rỉ, còn kẻ bị cường tiễn xuyên qua cơ thể lập tức hét lên thất thanh.

"Chết tiệt!"

Chiêu Kiệt phun ra câu chửi mắng trước cơn thịnh nộ đang dâng trào.

"Sư huynh!"

"Ta không sao! Bọn chúng không được mấy kẻ bắn tên đâu!"

Cung tên vốn là một loại vũ khí mà võ giả rất khó dùng.

Dù có là Tà Bá Liên sở hữu số lượng đông đảo thì trong nội bộ cũng chẳng có mấy kẻ tu luyện võ công có thể bắn cung chứa nội lực với tốc độ không tưởng như thế.

Huống hồ chúng lại huy động lực lượng đột ngột thế này thì lại càng khó. Có lẽ nhiều lắm cũng không quá mười. Nếu không hốt hoảng mà kịp phản ứng lại thì...

Lúc ấy, Nhuận Tông liền mở to mắt. Ánh mắt hắn liền đánh một đường lên trên bầu trời.

Vượt qua khe núi nhỏ hẹp chính là bầu trời cao xanh rộng lớn... Nhưng hiện giờ nó lại đang chuyển thành màu đen.

Đây không phải là mây đen. Mà là hàng trăm, hàng ngàn mũi tên phóng ra từ phía khu rừng.

Giọng nói tuyệt vọng lập tức phát ra từ miệng Nhuận Tông.

"Tránh, tránh ra! Ngay lập tức!"

Nhưng làm sao có thể được kia chứ?

Bây giờ các đệ tử Hải Nam Kiếm Phái hầu hết đều chưa kịp thoát ra ngoài và còn kẹt lại ở lối ra khe núi.

Và trong khe núi nhỏ hẹp ấy, họ không thể có chen chúc nhau chạy ra. Trong khi mũi tên cứ không ngừng lao thẳng nhắm về phía họ.

Bạch Thiên và Nam Cung Độ Huy theo phản xạ bắn mình lên không. Liền sau đó, hai người lập tức nâng kiếm đánh bật mũi tên lao tới.

Màn mưa tên này vốn không giống như cường tiễn lúc đầu bay vào, nhưng chỉ có hai người thì không thể đánh bật tất cả mũi tên được.

Gần một nửa số mũi tên lao nhanh đổ xuống đầu đệ tử Hải Nam Kiếm Phái.

"Ư hộc!"

"Áaaaa!"

Mũi tên tẩm độc xuyên qua cơ thể họ không chút thương tiếc.

Tiếng la hét thất thanh vang vọng khắp mọi nơi. Trong tình huống không được buông lỏng cảnh giác dù chỉ một giây, một trận tấn công bất chợt thế này ắt sẽ khiến tổn thất tăng lên gấp bội.

Nhìn thấy cảnh tượng nhiều người bị tên đâm xuyên qua, nỗi sợ hãi lập tức xâm chiếm các đệ tử Hải Nam Kiếm Phái còn lại.

"Sư, sư huynh! Sư huynh không sao..."

Phập.

"...Khực."

Mũi tên lập tức xuyên ngang qua thái dương của kẻ vừa chậm nhịp quan sát xung quanh. Một mũi cường tiễn khác hẳn với những mũi tên bình thường đổ xuống từ bên trên.

Các đệ tử Hải Nam Kiếm Phái lúc này hoàn toàn bất lực không biết phải làm sao.

Trong nháy mắt đã có hơn mười người ngã gục.

Các đệ tử vốn còn dư sức sau cuộc ngăn chặn đòn tấn công của kẻ địch giờ đây chỉ vì một trận đột kích đã mất hơn chục mạng người.

Khó khăn lắm mới vượt qua được khe núi địa ngục kia vậy mà!

Sự tuyệt vọng tột cùng lập tức bao phủ lấy trái tim họ.

"Phải, phải thoát ra khỏi đây!"

"Còn làm gì thế, phía trước! Mau tiếp tục chạy đi!"

"Không được dừng lại! Lũ Vạn Nhân Phòng còn ở đằng sau kia kìa! Nhanh lên!"

Các đệ tử Hải Nam Kiếm Phái bắt đầu trở nên hỗn loạn ở trước lối ra khe núi.

Những người không tiếp tục chạy vì chẳng biết bên ngoài có cường tiễn hay bị kẻ địch chặn phía trước hay không, cùng với những người muốn nhanh chóng thoát khỏi khe núi. Không một ai chịu nhường ai cả.

Các đệ tử Hải Nam Kiếm Phái náo loạn một phen, họ không ngừng chen lấn xô đẩy nhau.

"Các người đang làm gì thế, mấy tên tiểu tử này!"

Đại đệ tử Hải Nam Kiếm Phái - Quách Hoan Tao hét toáng lên.

"Không được hốt hoảng! Đó là tên đấy! Nếu bình tĩnh thì có thể đánh bật chúng ra! Các đệ là đệ tử Hải Nam Kiếm Phái kia mà!"

Bầu trời lại lần nữa ào xuống cơn mưa tên.

Quách Hoan Tao nghiến răng bắn mình lên không. Cảnh giới của hắn không thể so với Bạch Thiên hay Nam Cung Độ Huy, nhưng hắn nghĩ phải giải quyết tình hình này bằng mọi giá.

Lúc Bạch Thiên và Nam Cung Độ Huy định bắn người sang hỗ trợ hắn, ai đó đã vọt lên trên đầu.

"Chưởng Môn Nhân!"

Không biết tự lúc nào, Kim Dương Phách và các trưởng lão Hải Nam Kiếm Phái đã tiến vào màn mưa tên bảo vệ các đệ tử.

Keng! Kenggggg!

Kiếm và tên va chạm nhau phát ra âm thanh vô cùng chói tai. Mặc dù cơ thể không còn lành lặn, và không ngừng bị mũi tên vô tình xuyên qua nhưng các trưởng lão Hải Nam Kiếm Phái vẫn chẳng hề rên rỉ lấy một tiếng.

Lần này các đệ tử Hải Nam Kiếm Phái quyết định nghiến chặt răng mà đánh bật mũi tên lao xuống đầu. Cho dù không thể ngăn chặn được tất cả nhưng tổn thất đã giảm xuống rõ rệt.

Vùuuu!

Kim Dương Phách vung mạnh kiếm về phía cường tiễn. Xung kích dữ dội truyền tới khiến cổ tay ông ta đau nhói lên. Mũi tên này rõ ràng ở một đẳng cấp khác hẳn những mũi tên khác.

"Chưởng Môn Nhân!"

"Quyền Chưởng Môn Nhân! Ở đây cứ để ta lo liệu!"

"Vâng!"

Bạch Thiên không kịp gật đầu liền tiến thẳng về phía trước.

Để giải quyết triệt để tình thế này, họ phải nhanh chóng xử lý những kẻ bắn tên. Nếu bọn chúng không chết, họ không thể tiến xa hơn được nữa.

"Nhuận Tông! Chiêu Kiệt! Mau tản ra xử lý lũ cung thủ đi!"

"Vâng, sư thúc!"

Chiêu Kiệt và Nhuận Tông không hẹn mà cùng đồng thanh đáp. Cả hai lập tức xông về phía cường tiễn bắn ra. Không, họ đã định như thế.

Ầmmmm!

Âm thanh vang lên như chấn động trời đất. Cùng lúc ấy, một thứ gì màu đen đang lao mình về phía các đệ tử Hải Nam Kiếm Phái.

'Đạn pháo ư?'

Một trong những trưởng lão Hải Nam Kiếm Phái theo phản xạ vung kiếm đánh vào đạn pháo đang bay đến. Thế nhưng nếu có thể chặn được thì đạn pháo còn tồn tại trên đời làm gì kia chứ?

Kenggggg!

Thanh kiếm bị chẻ làm đôi, đạn pháo đen ngòm liền bắn vào cơ thể trưởng lão Hải Nam Kiếm Phái.

Vị trưởng lão thậm chí còn không kịp hét lên. Thất khiếu ông ta trào ra dòng máu tươi rồi văng ra ngoài.

Ầmmm! Ầmmmmm!

Tiếng động lớn không ngừng vang lên.

Đương nhiên, số đạn pháo chúng bắn ra không đáng kể. Cho dù có là Tà Bá Liên thì nơi này vẫn là vùng đất Quảng Đông, chúng không thể tìm được lượng lớn đạn pháo vốn bị quan phủ cấm như vậy. Thế nên chỉ có vài quả được bắn ra.

Có điều, một vài quả đạn pháo bắn ra cùng lúc với cường tiễn lại chẳng khác gì địa ngục cả.

Mũi tên sượt qua đầu Chiêu Kiệt rồi lao về phía các đệ tử Hải Nam Kiếm Phái.

Tiến về trước tiêu diệt kẻ địch đối với hắn vốn không khó.

Thế nhưng trong lúc đó những người phía sau hắn phải chịu tổn thất vô cùng nặng nề.

Để chiến thắng cần phải tấn công. Có điều muốn tấn công lại phải đổi bằng máu thịt của người khác. Rốt cuộc tình huống này là thế quái nào vậy chứ?

"Chiêu Kiệt!"

Thấy Chiêu Kiệt có chút hỗn loạn, Bạch Thiên liền hét to vào tai hắn.

"Không được chần chừ!"

"Nhưng, nhưng mà...!"

"Phía sau đã có ta rồi!"

Hắn không cần phải nói nhiều hơn thế.

Ánh mắt Bạch Thiên lúc này vô cùng tự tin. Sau khi đã xác nhận tình hình, Chiêu Kiệt giẫm mạnh chân xuống đất.

Ánh mắt Chiêu Kiệt dần trở nên kiên định hơn.

Hắn chính là đột kích chủ lực của Hoa Sơn. Hắn không hợp với việc ngăn chặn. Con đường mà hắn phải đi chính là nhanh chóng tiêu diệt kẻ địch phía trước.

"Lũ cẩu tạp chủng kiaaaa!"

Chiêu Kiệt hét lên một tiếng đầy phẫn nộ rồi bắn mình về trước như tia chớp.