Chương 1328 : Không có gì ngoài dự liệu cả

Ầmmm!

Ầmmmmmm!

Tiếng đạn pháo nổ vang vọng vào bên trong hẻm núi. Tuy tầm nhìn rất hẹp nhưng không khó để nắm bắt tình hình đang diễn ra bên ngoài.

Một trong những trưởng lão của Hải Nam Kiếm Phái cố gắng ngăn chặn đạn pháo bay tới bằng cơ thể vốn đang không thể vận nội lực một cách tử tế do bị trúng độc, đã bị trúng đạn pháo trực diện từ không trung và bắn vào bên trong hẻm núi.

Nhìn bộ dạng thê thảm đó, một trong những thủ hạ của Hỗ Gia Danh bất giác siết chặt nắm đấm.

'Quả nhiên'

Ánh mắt hắn hướng về Hỗ Gia Danh đang đứng bên cạnh. Đây là tình huống mà bất cứ quân sư nào cũng phải rùng mình.

Tuy nhiên, ngay cả trong tình huống như vậy, Hỗ Gia Danh cũng không thể hiện chút hưng phấn nào cả.

Hắn chỉ tập trung vào tình hình đang diễn ra trước mắt như thể không muốn bỏ lỡ một diễn biến nào.

Mỗi lần như thế này, tên thủ hạ không thể không liên tục cảm thán về con người có tên Hỗ Gia Danh ấy.

Vì hắn đã vạch ra một kế hoạch tuyệt vời?

Không, không phải lý do đó.

Thực ra, nếu nghĩ lại thì có thể thấy chiến lược này cũng không có gì quá đặc biệt. Việc bắn hỏa lực vào những kẻ vừa thoát ra từ một nơi nhỏ hẹp là một điều cơ bản. Cũng không đáng gọi là binh pháp.

Điều thực sự ghê gớm chính là ngay cả khi kẻ thù đã tự mình bước chân vào hẻm núi như đàn chuột chạy vào chum rồi, nhưng Hỗ Gia Danh vẫn công phu chuẩn bị hậu chước đối phó phía sau.

Nếu là một kẻ khác mà không phải Hỗ Gia Danh chỉ huy, chắc tất cả hỏa pháo và cung thủ kia... à không, có lẽ tất cả binh lực khả dụng đều đã được đưa vào trong hẻm núi cả rồi.

Để có thể biến kẻ thù thành cô hồn dã quỷ nhiều nhất có thể ngay trong hẻm núi nhỏ hẹp kia.

Nhưng bây giờ nghĩ lại thì trong hẻm núi hẹp có những khúc cong ngoằn ngoèo, cung tên không thể phát huy được sức mạnh, và cũng không thể bắn hỏa pháo.

Trái lại chúng chỉ gây vướng tay vướng chân trong một địa hình chật chội nhỏ hẹp đầy rẫy quân mình.

Ngay cả khi bao vây phía trên hẻm núi, thì từ độ cao đó cũng không thể bắn hỏa pháo xuống dưới. Hoặc giả như bắn cung, uy lực của nó cũng sẽ giảm khi xuống tới mặt đất, cuối cùng sẽ chỉ càng lãng phí.

Nếu những kẻ đi qua hẻm núi chỉ là đội quân bình thường, thì dù dùng mũi tên không chứa nội lực cũng hoàn toàn có hiệu quả, nhưng nếu là những võ giả đã tu luyện thì những mũi tên không mang theo nội lực ấy chẳng hóa ra là vật vô dụng sao?

Vậy mà bây giờ, khi đem những binh lực tưởng như vô dụng trong hẻm núi đó ra dàn binh bố trận phía bên ngoài, lại đang gây cho kẻ thù những thiệt hại chí mạng.

Tất nhiên không hoàn toàn như vậy, nhưng nhìn thoáng qua thì quả là thiệt hại do một lần bắn tên và pháo kích nhiều hơn hẳn thiệt hại mà họ đã phải chịu trong hẻm núi.

"Quân, quân sư."

Lúc đó lại một tên thủ hạ khác lắp bắp lên tiếng.

"Ngài, ngài đã dự đoán tất cả tình huống này và bố trí đám người kia sao ạ?"

Hỗ Gia Danh hơi cau mày. Liền sau đó, tên thủ hạ vừa đặt câu hỏi liền biến sắc và vội vàng cúi đầu xuống.

"Thuộc, thuộc hạ có lỗi ạ"

Bây giờ không phải là lúc nhàn rỗi đến mức hỏi đáp. Dù biết rõ điều đó nhưng tên thủ hạ vẫn không thể kìm nén được nỗi tò mò nên đã mắc sai lầm.

Nhưng Hỗ Gia Danh đã đáp lời.

"Đánh vào điểm yếu của đối phương".

"...Vâng?"

"Đó là điều cơ bản mà."

Đôi mắt của Hỗ Gia Danh vẫn hướng về phía kẻ thù.

Tấn công đối phương từ địa hình thuận lợi là một điều cơ bản của binh pháp, và nhắm vào điểm yếu của đối phương cũng là điều cơ bản của binh pháp.

Những kẻ khác chỉ tập trung vào vế trước, nhưng tên thủ hạ ấy lại chỉ tập trung vào vế sau câu nói.

"Nếu nói là điểm yếu thì...?"

Nhưng các thủ hạ khác không hiểu chính xác lời nói đó.

Điểm yếu là gì chứ, tình huống này với điểm yếu của đối phương thì có liên hệ gì với nhau chứ?

Điểm yếu của kẻ địch chẳng phải là thiếu kinh nghiệm thực chiến và quân số ít sao.

"Vấn đề xảy ra khi bọn chúng đi vào hẻm núi là gì?"

"Chúng ta khó tấn công..."

"Không phải."

Hỗ Gia Danh nóng vội tiếp lời.

"Chúng sẽ phải kéo dài đội hình"

"Nếu, nếu vậy thì số người có thể tấn công một lần sẽ giảm đi, vì vậy chúng ta sẽ khó sử dụng toàn bộ sức mạnh."

Mí mắt Hỗ Gia Danh giật giật.

Kẻ vừa trả lời mà không suy nghĩ vội nhanh chóng cúi đầu xuống.

"Ngươi dùng đầu suy nghĩ đi. Khi thiểu số đối đầu với thiểu số, bên nào có lợi hơn không phải trong hẻm núi đã thấy rõ rồi à? Hẻm núi này không phải là địa hình thuận lợi cho chúng ta".

"... Thuộc hạ ngu muội rồi ạ".

"Khi đội hình của chúng phải kéo dài, đối với chúng ta chỉ có duy nhất một điểm có lợi."

Ánh mắt của Hỗ Gia Danh gắn chặt vào một nơi. Người đang cùng Lưu Lê Tuyết ngăn chặn sự truy kích của Khoái Lượng. Hoa Sơn Kiếm Hiệp.

"Đó là kẻ kia không thể nào xuất hiện ở hai nơi cùng một lúc được."

"A...?"

"Điểm mạnh chính là sự thiếu sót của điểm yếu. Ngược lại, điểm yếu cũng là sự thiếu sót của điểm mạnh. Ngay khoảnh khắc Hoa Sơn Kiếm Hiệp không tồn tại, điểm yếu của bọn chúng sẽ bại lộ."

"..."

"Việc nhắm vào điểm yếu của kẻ thù một cách triệt để cũng là điều cơ bản trong binh pháp."

"Vậy ngài cũng đã biết trước hắn ta ở phía sau...?"

"Không."

"Vâng?"

"Hắn ở đâu không quan trọng. Nếu hắn ở phía trước, chắc chắn hỏa pháo và cung tên không thể gây ra nhiều thiệt hại như bây giờ, nhưng thay vào đó, Khoái Nhưỡng chắc đã có thể làm mưa làm gió ở phía sau rồi."

"À..."

"Bây giờ chỉ là đảo ngược chút thôi. Vì tên đó đang ở phía sau, nên ngay cả Huyết Kiếm Đoàn cũng không tận dụng hết được sức mạnh, nhưng nhờ vậy, chúng ta có thể nghiền nát bọn chúng từ phía trước."

Phải đến lúc đó, những kẻ hiểu được suy nghĩ của Hỗ Gia Danh mới vô thức gật đầu. Nghe thì có vẻ là điều hiển nhiên, nhưng ở đây không kẻ nào nghĩ đó là điều hiển nhiên cả. Ngoại trừ Hỗ Gia Danh.

Hỗ Gia Danh khẽ nhắm hờ mắt lại.

Lý do hắn nói chuyện này ra không phải để chỉ dạy đám thủ hạ. Hắn chỉ đang tập trung rà soát lại một lần những gì bản thân đang làm bằng cách nói ra khỏi miệng.

'Không cần kế sách gì cả'.

Không, thành thật mà nói, hắn không biết cách lập kế sách.

Giả như Trường Nhất Tiếu ở đây, chắc hẳn hắn đã dùng cách thức khác với Hỗ Gia Danh. Hắn sẽ phá hủy vách đá bằng cách không thể tưởng tượng nổi để chôn sống lũ người kia chỉ trong nháy mắt, hoặc sẽ lật úp cả mặt đất và đè bẹp chúng.

Nhưng đó là việc chỉ Trường Nhất Tiếu mới có thể làm được. Hỗ Gia Danh không thể nghĩ ra phương pháp đó. Vì vậy, hắn chỉ tập trung vào những điều cơ bản một cách triệt để và bền bỉ hơn.

'Cuộc chiến này là một cuộc tiêu hao chiến.'

Không biết được Hoa Sơn Kiếm Hiệp kia đang phân tích cuộc chiến này như thế nào, nhưng theo phán đoán của Hỗ Gia Danh thì đây là cuộc tiêu hao chiến một cách triệt để.

Vì vậy, thay vì cố gắng quá sức, hắn quyết định gặm nhấm từ từ. Vì nếu hắn từng bước triệt tiêu từng người, từng người một thì cuối cùng đến con cá lớn là Hoa Sơn Kiếm Hiệp kia cũng sẽ bị mắc vào lưới mà hắn đã giăng ra thôi.

Ánh mắt của Hồ Gia Danh hướng về phía Hoa Sơn Kiếm Hiệp. Khuôn mặt hắn đang biểu lộ rõ ràng khí sắc mệt mỏi.

'Tất nhiên là hắn biết rồi nhỉ?'

Hỗ Gia Danh không phải quá tin tưởng vào bản thân mình. Hắn không cho rằng Thanh Minh không biết điều mà hắn đang nhắm đến.

Dù vậy, lý do tại sao Hỗ Gia Danh không hề do dự là vì trên thế gian này vốn không tồn tại câu nói Quả Bất Địch Chúng Ít Không Thể Địch Nhiều.

Dù có biết thì cũng có thứ không thể ngăn cản được. Ngay cả mắt để ý đến, nhưng tay cũng không thể làm gì được. Vì thế chiến tranh thường được định sẵn kết quả trước cả khi bắt đầu.

Cuộc chiến không thể giành chiến thắng.

Việc tự mình nhảy vào đó đã chạm tới giới hạn của Hoa Sơn Kiếm Hiệp kia, và đó cũng là điểm yếu khiến những kẻ tự xưng là chính phải đối mặt với thất bại mà không thể làm gì.

Hỗ Gia Danh liếc nhìn Thanh Minh. Đôi mắt lấp lánh đen nháy của hắn lập tức trở nên lạnh lẽo.

Bây giờ không phải lúc say sưa trong cảm giác chiến thắng. Phải đặt sẵn cạm bẫy tiếp theo trước khi kẻ kia kịp dịch chuyển.

"Không có gì ngoài dự liệu cả."

Mọi thứ vẫn diễn ra suôn sẻ trong tầm kiểm soát của hắn.

Thanh Minh không thể kiềm chế cơn giận liền nghiến chặt môi.

'Hỗ Gia Danh'

Hắn nhìn chằm chằm giận dữ vào bóng dáng Hỗ Gia Danh đang đứng tít phía xa. Hắn muốn lao tới và chẻ bay đầu tên khốn đó ngay lập tức.

Nhưng một con cáo già lão luyện như tên đó sẽ không bao giờ để cho hắn có cơ hội làm vậy.

Ngọn lửa giận dữ của Thanh Minh đối với Hỗ Gia Danh bắt đầu trở nên cụ thể từ khoảnh khắc này.

'Chết tiệt!'

Thanh Minh liếc nhanh về phía sau.

Hải Nam Kiếm Phái đang liều mạng chống cự, nói đúng ra là cố cầm cự.

Nhưng hắn lại không thể rút chân khỏi đây được. Ngay khi hắn đuổi theo lũ địch ở phía ngoài kia, những người vẫn chưa kịp thoát khỏi hẻm núi này sẽ không thể chống cự nổi sự tấn công nhằm vào họ.

'Chênh lệch quá'

Không chỉ đang phải cố cầm cự, mà ngay cả thanh kiếm có thể đơn độc lao về phía kẻ địch và chẻ đôi chúng...!

Thanh Minh lập tức kéo vai Lưu Lê Tuyết.

Lưu Lê Tuyết ngạc nhiên nhìn Thanh Minh, hắn vừa lao về phía cuối vừa hét to.

"Sư thúc nhanh đi giúp bên kia đi!"

"Sư điệt!"

"Đi!"

Phải đến lúc đó Lưu Lê Tuyết mới nhìn rõ tình hình. Nàng ta đã hiểu vì sao Thanh Minh đẩy nàng đi. Bây giờ nơi cần giúp đỡ... là phía ngoài kia hơn là Thanh Minh.

Nhưng...

Nàng ta đã nhìn thấy chân Thanh Minh khẽ run rẩy trong khoảnh khắc hắn đạp mạnh xuống đất. Bây giờ đã đến mức không thể che giấu được.

Cả hai phía đều nguy hiểm. Không được để mặc bên nào.

Vậy rốt cuộc là.

"Đã bảo đi đi mà!"

Thanh Minh nhìn chằm chằm Lưu Lê Tuyết đang rơi vào rối loạn và hét lớn. Dù cho không biết khi nào Khoái Nhưỡng sẽ lại lao vào tấn công một lần nữa.

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của sư điệt mình, nàng ta đã siết nắm đấm mạnh tới mức bật máu.

Nàng ta biết rồi.

Vì nàng ta đã học rồi. Vì nàng ta đã được dạy rồi. Vì nàng ta đã nhớ lại.

Nàng ta hiểu rõ tới mức bản thân căm ghét một Lưu Lê Tuyết cầm kiếm nhưng lại không biết chạy về phía nào trong tình huống không thể lựa chọn bên nào này.

Sự dạy dỗ của sư môn đối với nàng ta, bây giờ giống như một con dao sắc bén. Thật đau khổ khi không thể làm ngơ điều đó.

Lưu Lê Tuyết cắn chặt răng, lập tức xoay người. Rồi phóng mình với tốc độ như một tia chớp, tựa hồ như muốn rũ bỏ những nuối tiếc còn lại.

Thanh Minh xác nhận hình ảnh đó rồi đưa ra chỉ thị tương tự cho Đường Bá.

"Hãy đi cùng giúp đỡ họ!"

"Vâng!"

Quả nhiên Đường Bá chạy phóng về phía sau mà không nói thêm lời nào.

Thanh Minh cử hai người đó đi trước rồi nhìn chằm chằm vào Khoái Nhưỡng. Khoái Nhưỡng vung vẩy thanh kiếm trong tay và từ từ tiến lại gần.

"Ta tưởng ngươi sẽ nói lời cảm ơn cơ đấy."

"Trái lại, ta mới là người phải nghe lời ấy chứ"

"Khục khục khục."

Hai mắt Khoái Nhưỡng tràn ngập tia đắc ý.

Lời hắn nói quả thực không sai. Hắn đã cho họ thời gian để sắp xếp tình hình, nhưng đó cũng không hẳn là việc gây bất lợi đối với Khoái Nhưỡng.

Con mồi bị thương muốn tách khỏi đàn và ở lại một mình, hà cớ gì hắn phải ngăn cản việc đó?

Hắn không cần biết việc đó. Điều duy nhất thu hút sự quan tâm của hắn lúc này chỉ là Thanh Minh đang đứng trước mặt.

Thấy rồi. Hình ảnh cái chân bị thương đang co giật. Hình ảnh máu lại chảy ra từ bên cạnh hông mà hắn đã cố hết sức để cầm lại.

Không chỉ có vậy. Toàn thân đầy những vết thương nhỏ li ti không thể đếm nổi, sắc mặt nhợt nhạt tựa như đã bị cả nội thương.

Đã chảy bao nhiêu máu rồi.

Trong tình huống này, dù là cao thủ đệ nhất thiên hạ thì cũng không thể phát huy được một nửa thực lực vốn có của mình.

Một hơi thở ngắn thoát ra từ miệng Thanh Minh.

Nói thật thì bây giờ có hơi nặng nề.

Có lẽ do máu chảy quá nhiều nên trước mặt hắn mọi thứ trở nên mờ ảo. Ngay cả bàn tay cầm kiếm cũng không có lực.

Hắn đã quen với nỗi đau, nhưng hắn hoàn toàn không quen với cảm giác bất lực khi mệt mỏi và kiệt sức như thế này.

Nhưng dù vậy vẫn phải chiến đấu.

"Đó là một việc mệt mỏi nhỉ."

Khoái Nhưỡng vừa cười nhạo vừa thu hẹp khoảng cách.

"Dù biết phải lùi bước nhưng vẫn không thể lùi bước."

"..."

"Dù... biết rõ đó là con đường chết"

Những lời giễu cợt liên tục phun ra sỗ sàng, nhưng Thanh Minh chỉ mỉm cười nhẹ nhàng.

"Ngươi biết vì sao ngươi yếu không?"

"Ngươi nói gì?"

Khoái Nhưỡng trợn tròn mắt trước câu hỏi bất ngờ của Thanh Minh. Thanh Minh vừa cười nhạo vừa tiếp lời.

"Vì ngươi chạy trốn khi ngươi muốn"

"..."

"Lý do ta mạnh mẽ cũng đơn giản thôi. Vì khi ta muốn bỏ chạy, ta lại không thể chạy."

Bất cứ lúc nào cũng vậy.

Bọn chúng không biết. Mạnh mẽ là như thế nào. Hắn thực sự muốn trở thành cái gì.

Thậm chí Thanh Minh vẫn đang theo đuổi.

Trở thành người không bao giờ lùi bước. Người mạnh mẽ hơn bất cứ ai trên thế gian này.

"...Mấy câu nhảm nhí đó, ngươi xuống địa ngục mà nói đi".

Khoái Nhưỡng cùng với lũ võ giả Huyết Kiếm Đoàn nhanh như chớp ào ào xông vào hắn.

Thanh Minh không lùi bước mà xông lên đối mặt, trước mắt hắn thấp thoáng bóng lưng của kẻ vẫn luôn dõi theo hắn.