Phập!
"Aaaaaaa!"
Bị mũi tên cắm vào ngực, đệ tử Hải Nam Kiếm Phái không thể chịu đựng được đau đớn mà hét lên một cách thảm thiết.
Nếu đó chỉ là một mũi tên bình thường thì hắn có thể đánh bay được. Bởi vì hắn đã luôn tu luyện một cách nghiêm ngặt cho đến bây giờ.
Vậy nhưng khi các đầu mũi tên gãy và rồi văng ra do va chạm với kiếm mạc được tạo ra từ các trưởng lão thì không thể tránh nổi.
"Hự ư ư..."
Toàn thân hắn dần kiệt quệ bởi những cơn đau đớn như thiêu như đốt. Hắn ngồi sụp xuống giữ chặt lấy ngực của bản thân.
"Bỏ ra!"
Trong khoảnh khắc đó, Đường Tiểu Tiểu bằng cách nào đó biết được và chạy đến. Nàng ta nắm lấy tay hắn gỡ ra rồi xem xét vết thương.
"Tiểu, Tiểu... Phía sau..."
Một mảnh mũi tên một lần nữa đâm vào Đường Tiểu Tiểu khi nàng ta ngồi trước mặt đệ tử Hải Nam Kiếm Phái.
Vậy nhưng, nàng ta thậm chí chẳng thèm chớp mắt lấy một cái mà chỉ tập trung đào bới vết thương của người đang ngã xuống.
"Cố gắng chịu đựng!"
Đường Tiểu Tiểu nghiến răng châm cứu vào vết thương của đệ tử Hải Nam Kiếm Phái. Và rồi nàng không hề do dự đâm thẳng vào.
Phập!
Cùng lúc đó, đầu mũi tên cũng xuyên qua lưng hắn và rơi ra ngoài.
"Aaaaaaaa!"
Một tiếng hét thảm thiết vang lên. Vậy nhưng Đường Tiểu Tiểu không màng đến mà giữ chặt lấy hắn ta rồi nhét thuốc giải độc và cầm máu vào vết thương.
Bàn tay của nàng ta nhanh chóng nhuộm đỏ.
Thoạt nhìn có thể thấy phương thức đó thật sự quá kinh khủng. Nhưng bây giờ không còn cách nào khác cả.
Nếu cứ để yên như vậy, đầu mũi tên sẽ dần dần tiến sâu vào, nếu như cơ thể di chuyển sẽ chạm vào tim cũng không biết chừng.
Nếu như vậy thì dùng phương cách này để loại bỏ đầu mũi tên ra khỏi cơ thể thì còn tốt hơn nhiều.
Đường Tiểu Tiểu sau khi băng vết thương lại một cách chớp nhoáng, nàng ta bỏ mặc đệ tử Hải Nam Kiếm Phái đã mất đi ý thức rồi chạy sang bên cạnh để chữa trị cho một người khác đang nắm chặt lấy mũi tên cắm trên cổ và rên rỉ không ngừng.
Vậy nhưng trước khi nàng kịp đến nơi thì hắn ta đã tự ý rút mũi tên ra. Máu đổ ra ào ạt từ vết thương.
"A, không được đâu!"
Đường Tiểu Tiểu hét lên vội vàng dùng hai tay để bịt vết thương lại.
"Khự, ư ư..."
Bọt máu chảy ngược vào trong miệng, khuôn mặt tên đệ tử tái nhợt không còn một giọt máu.
"Cố gắng chịu đựng! Chỉ cần cố một chút thôi! Ta nhất định sẽ cứu ngươi!"
Vậy nhưng sự sống dần biến mất trong mắt hắn. Ánh sáng dần vụt tắt trong đôi mắt ấy.
Các đầu ngón tay của Đường Tiểu Tiểu run rẩy không ngừng. Máu trên tay nàng ta vẫn còn nóng hổi, vậy mà người thì đã đi rồi.
Nàng ta nhắm chặt mắt run rẩy đứng dậy. Và rồi lại lao đến một người khác đang ngã xuống. Nàng ta không muốn khóc nhưng nước mắt cứ rơi, đến mức chẳng thể nhìn thấy phía trước nữa.
Không có thời gian lau nước mắt, cũng chẳng có thời gian mà buồn.
Bất lực và bi thảm.
Cho dù nàng có làm hết những gì có thể cũng chẳng cứu được những người sắp chết. Trong đôi mắt của những người nhìn chằm chằm vào nàng ta như chứa đựng lời cầu cứu tha thiết dần mất đi ánh sáng của sự sống. Mà nàng ta thì không có cách nào để có thể ngăn chặn điều đó.
Nếu như biết trước công việc của y sư lại đau khổ như vậy thì nàng ta đã chẳng đụng tay vào y thuật rồi.
Vậy nhưng cho dù là vậy, nàng ta vẫn phải ngó lơ sự tuyệt vọng mà tiếp tục di chuyển. Bởi vì tại nơi này bây giờ chỉ có mình nàng ta là y sư mà thôi.
Vùuuuuu
Ngay lúc ấy, một cường tiễn mang nội lực khủng khiếp lao về phía nàng ta với tốc độ chóng mặt.
Đôi mắt Đường Tiểu Tiểu mở to hết cỡ. Nhưng trước khi nàng có thể đưa ra phương án đối phó, một người nào đó đã bay đến tựa như sấm sét đánh bay cường tiễn đó.
"Sư thúc!"
Là Bạch Thiên. Hắn ta nghiến răng nhìn chằm chằm về phương hướng mà cường tiễn đã bắn ra.
Hắn muốn ngay lập tức lao đến nơi đó và xé tứ chi tên khốn kiếp đó thành từng mảnh. Vậy nhưng, hắn bây giờ không thể rời khỏi nơi này được.
'Nhuận Tông, Chiêu Kiệt, nhanh lên...!'
Hắn lúc này chỉ có thể tin tưởng vào bọn họ và cố gắng cầm cự mà thôi.
"Lại đến nữa rồi!"
Ánh mắt Bạch Thiên hướng lên bầu trời. Các trưởng lão của Hải Nam Kiếm Phái - những người đã ngăn chặn cuộc tấn công trước đó vẫn chưa điều tức lại hơi thở nhưng cơn mưa mũi tên lại tiếp tục dội xuống.
'Không được!'
Bạch Thiên bay vọt lên không trung. Ánh mắt hắn xung huyết cực độ. Cho dù không có ai giúp đỡ thì bằng mọi cách hắn vẫn phải thử.
Bởi vì nếu không như vậy hắn lại sẽ phải dương mắt nhìn rất nhiều người tử vong.
Hắn đã vắt kiệt toàn bộ nội lực nơi đan điền. Vậy nhưng trước khi hắn kịp đẩy toàn bộ nội lực đó vào thanh kiếm thì một ai đó đã vọt lên trên cao hơn cả hắn ta.
"Lưu sư muội!"
Nhìn thấy bóng lưng quen thuộc, Bạch Thiên vô thức hét lên. Lưu Lê Tuyết lao lên như một thiên điểu vung kiếm về phía những mũi tên đang dội xuống.
Roẹtttt
Tựa như âm thanh lưỡi liềm cắt lúa vang lên, thanh kiếm của Lưu Lê Tuyết trên không trung vẽ nên một vòng tròn lớn tựa trăng rằm.
Nguyệt Nữ Kiếm
Kiếm khí được tạo ra từ quỹ đạo đó đã ngăn chặn được số mũi tên đang dội xuống tựa như một chiếc ô lớn trải dài dưới cơn bạo vũ.
"Sư muội, cẩn thận! Có pháo kích!"
Bạch Thiên vội vàng hét lớn. Ngay lúc ấy, một thứ gì đó bên cạnh hắn ta sượt qua với tốc độ khủng khiếp.
'Là phi đao?'
Thanh phi đao lao đến tạo ra một vòng xoáy như muốn lật tung không gian. Nó quay cuồng lao thẳng vào khu rừng trải dài phía trước.
"Aaaaaaaa!"
Mặc dù âm thanh vang đến từ xa khá mờ ảo nhưng rõ ràng là đã có tiếng la hét.
Thanh phi đao đó rõ ràng đã tạo ra được thành quả nào đó. Đường Bá đến chậm hơn một chút so với thanh phi đao mà hắn phóng ra, hắn vặn người né tránh những mũi tên dội xuống và hét lớn.
"Ta có thể khống chế pháo kích! Quyền Chưởng Môn Nhân hãy tập trung vào việc ngăn cản mũi tên!"
"Được!"
Bạch Thiên nhẹ nhàng tiếp đất, cơ thể hắn như được tiếp thêm sức mạnh.
Chỉ có hai người đến giúp đỡ. Nhưng cho dù là vậy, hắn đã có thể thở phào nhẹ nhõm trong chốc lát.
Vậy mới nói một cao thủ trên giang hồ dù chỉ là một người cũng có thể trở thành một nguồn sức mạnh lớn đến nhường nào.
Những người khác quả nhiên không chỉ đứng chơi.
"Chết tiệt! Đứng có tiến lên phía trước làm gì, bám vào vách đá đi!"
Lâm Tố Bính gào thét đưa ra chỉ thị.
"Các vị Hoa Sơn và Tiểu Môn Chủ đừng có phí sức vào việc ngăn chặn mũi tên nữa mà đi xử lý đạn pháo đi! Các trưởng lão vừa ngăn cản mũi tên vừa áp sát vào nhau! Vậy thì chỉ cần che phần trên đầu nữa là được! Mấy cái tên ngu ngốc này!!!"
Chỉ thị được đưa ra trong hỗn chiến là một tấm biển chỉ đường. Bây giờ không quan trọng việc kẻ đưa ra chỉ thị có là tên đầu sỏ Tà Phái hay không nữa.
Để có thể sống sót, tất cả mọi người theo bản năng đều làm theo chỉ thị đó.
Phốc.
Lưu Lê Tuyết tiếp đất rồi lao đi với tốc độ khủng khiếp.
"Sư muội!"
Bạch Thiên vội vàng gọi nàng ta, vậy nhưng Lưu Lê Tuyết thậm chí còn không ngoảnh đầu lại.
Kenggg!
Cảm nhận được sự uy hiếp từ Lưu Lê Tuyết, cường tiễn với tốc độ khủng khiếp được phóng về phía nàng ta.
Vậy nhưng Lưu Lê Tuyết đã vung kiếm đánh bay cường tiễn dội xuống với tốc độ ngang ngửa tốc độ mà nàng ta đang chạy.
Keng!
Âm thanh sắc bén khi kim loại và kim loại va chạm vào nhau vang lên. Phương hướng của cường tiễn bị lệch đi cắm vào vai của Lưu Lê Tuyết.
Vậy nhưng Lưu Lê Tuyết dường như không hề để ý đến vết thương của bản thân... nàng ta tiếp tục chạy như một người không hề biết đến vết thương trên cơ thể. Dáng vẻ của nàng ta trông vô cùng cấp bách.
Bạch Thiên cảm giác được sắp có vấn đề gì đó sắp xảy ra. Hắn vô thức bước đi rồi lại dừng lại. Và rồi hắn cắn chặt môi.
Xác chết chất thành đống trên mặt đất. Thi thể của các đệ tử và trưởng lão Hải Nam Kiếm Phái tựa như một con nhím được tạo ra từ những mũi tên nằm rải rác khắp nơi.
Việc của hắn ta ở đây là bảo vệ tất cả mọi người. Hắn phải cố gắng giảm thiểu tối đa chuyện như thế này.
Cánh tay cầm kiếm của hắn đã bắt đầu run rẩy, vậy nhưng hắn không có thời giờ để phát ra những âm thanh yếu đuối.
Ầmmm! Ầmmmm!
Một lần nữa, âm thanh pháo kích vang đến đâm thẳng vào tai hắn. Bạch Thiên lao về phía đạn pháo tựa như một tia sét.
Đôi môi mà hắn cắn nãy giờ đã bật máu. Vậy nhưng Chiêu Kiệt không cảm nhận được một chút đau đớn nào.
Phía trước kia là đám cung thủ đang tạo ra cơn mưa tên. Chạy đến đó rồi bắt đầu một cuộc tấn công liều chết cũng không phải là việc gì đó quá khó.
Vậy nhưng Chiêu Kiệt đã cố gắng đè nén sự kích động đó xuống.
'Ở đâu vậy chứ?'
Rõ ràng là hắn ở gần đây thôi. Một trong số những tên bắn cường tiễn! Nếu không xử lý được tên đó thì đoàn người không thể di chuyển được.
'Rốt cuộc là ở đâu chứ?!'
Chiêu Kiệt nhanh chóng xem xét xung quanh. Hắn đưa đôi mắt sắc bén của mình bao trùm tứ phương tám hướng.
Một lát sau.
"Tìm thấy rồi!"
Chiêu Kiệt cúi thấp người lao đi như một mũi tên.
Tên cung thủ nhận ra việc bản thân đã để lộ vị trí liên tục bắn mũi tên về phía Chiêu Kiệt. Tốc độ bắn cung của hắn thật sự không thể xem thường. Hàng chục cường tiễn cùng một lúc dội về phía Chiêu Kiệt.
Vậy nhưng về phần nhanh thì Chiêu Kiệt tuyệt đối không thua kém bất kỳ ai. Thanh kiếm của hắn ta di chuyển với tốc độ như có thể xẻ đôi ánh sáng đánh bay tất cả mũi tên lao về bản thân.
"Tên cẩu tạp chủng khốn kiếp!!!!!"
Ngay cả khi những cuộc tấn công ồ ạt ập đến, tốc độ của Chiêu Kiệt vẫn không hề giảm đi chút nào. Trong đôi mắt của tên cung thủ bịt mặt lúc này không thể nào che giấu sự bối rối hoảng loạn.
Vậy nhưng một lát sau, hắn nhận ra rằng việc bắn nhanh không có ý nghĩa gì mà bắt đầu dồn tất cả nội lực vào mũi tên.
Vùuuuuuu
Nếu như thanh kiếm cũng có nội lực thì là công bằng. Mũi tên hắn ta đang cầm trong tay bắt đầu rung lên như một con cá chép sống.
Hắn đưa mũi tên vào cây cung và kéo hết sức mình cho đến khi dây cung làm bằng cường thiết xoắn lại.
Kétttttt
Mũi tên được kéo đến giới hạn nhắm vào Chiêu Kiệt.
Vậy nhưng Chiêu Kiệt mặc dù biết bên trong mũi tên đó là một nguồn nội lực khổng lồ vẫn không né tránh mà đối đầu trực diện.
Thời khắc khoảng cách được thu hẹp và ánh mắt bọn họ chạm nhau.
Keng!
Tên cung thủ đã buông dây cung ra. Mũi tên xoáy mãnh liệt lao thẳng về phía Chiêu Kiệt.
Vùuuuu!
Không khí nơi mũi tên đi qua tạo ra các dòng oa lưu. Hình ảnh đó chẳng khác nào như một con rồng đang giận dữ.
Để đối phó với mũi tên này, Chiêu Kiệt kéo tay phải đang cầm kiếm về phía vai trái.
"Hấp!"
Cùng với âm thanh quyết tâm vang lên, kiếm diện Mai Hoa Kiếm được Chiêu Kiệt dồn toàn bộ sức mạnh vào đó va chạm với mũi tên.
Kengggggg!
Âm thanh kim loại gần như là một tiếng nổ vang lên đầy sắc bén.
Mặc dù đã dồn toàn bộ sức mạnh vào thanh kiếm nhưng mũi tên đầy nội lực kia thay vì văng ra thì vẫn tiến về phía trước như muốn xuyên thủng thanh kiếm của Chiêu Kiệt.
Đầu mũi tên xoáy tròn liên tục cọ xát với kiếm diện tạo ra những âm thanh đáng sợ.
Nếu như là một thiết kiếm bình thường có lẽ đã gãy ngay từ đầu trước vụ va chạm này. Vậy nhưng Mai Hoa Kiếm - thanh kiếm chứa đựng tinh hoa của Đường Môn vẫn có thể kiên trì chống chọi với mũi tên xoáy tít đầy sức mạnh đó.
Và rồi ngay lúc ấy.
"Yaaaaaaaaa!!!"
Sau khi hét lên một cách mạnh mẽ, Chiêu Kiệt vươn tay trái ra hướng về phía thanh kiếm. Bàn tay lục sắc chứa đựng công lực Trúc Diệp Thủ của Hoa Sơn đánh mạnh vào mặt kiếm phía đối diện.
Kenggg!
Sau cú va chạm đó, quỹ đạo của mũi tên bị đảo ngược hoàn toàn. Vậy nhưng, mũi tên vẫn còn dư lực và sượt qua bên mạn sườn của Chiêu Kiệt.
Nó khoét qua mạn sườn của Chiêu Kiệt và tạo ra một vết thương hình bán nguyệt., phần tọa thủ đánh vào kiếm diện cũng để lại một vết thương sâu đến mức lộ cả xương.
Đổi lại thứ mà hắn có được chính là cự ly đối với kẻ địch.
"Khự!"
Cung thủ nhanh chóng bay mình về phía sau. Hắn lại rút ra từ dùi đựng mũi tên ra một mũi tên nữa và đưa lên cung.
Ngay khi hắn định giương cung lên chĩa về phía đối phương, tầm nhìn của hắn đã bị che lấp với một dòng ánh sáng.
Xoẹttttt
Thanh kiếm sắc bén ngay lập tức xuyên qua cổ của tên cung thủ.
"Khọc..."
Tên cung thủ rên rỉ cuối đã ngã quỵ với khuôn mặt không thể tin nổi.
'Ta không hề nhìn thấy...!'
Xoẹt!
Chiêu Kiệt rút thanh kiếm ra khỏi cổ của tên cung thủ. Hắn nắm chặt tay trái đang chảy máu ròng ròng và lại đạp đất.
'Tiếp theo là ở đâu đây!'
Khuôn mặt lúc nào cũng vui vẻ và tràn ngập năng lượng của Chiêu Kiệt từ khi nào đã mang vẻ lạnh lùng của một kiếm tu chân chính.