"Đến, đến rồi!"
"Ôi, chết tiệt! Bắn đi! Bắn chết chúng đi!"
Pháo thủ đang điều khiển hướng của hỏa pháo hét lên với gương mặt trắng bệch.
Tất nhiên, ngay cả khi hét lên, hắn cũng biết rằng những gì bản thân vừa nói là vô lý. Vốn dĩ pháo không phải là vũ khí cá nhân.
Tuy hỏa pháo có thể mang lại hiệu quả lớn khi bay vào một đám đông đang tập trung, nhưng không thể nhắm chính xác vào một người.
Hơn nữa, kẻ đang lao tới còn không phải người bình thường, mà là cao thủ của Hoa Sơn -- người vừa chém phăng tất cả những kẻ bảo vệ phía trước chúng tựa như một con ác quỷ. Với một kẻ như vậy, hỏa pháo thực không thể phát huy nổi một phần uy lực.
"Bắn đi. Nhanh lên!"
Ầmmm!
Hỏa pháo nhắm thẳng vào Chiêu Kiệt đang nghiến răng xông tới mà bắn. Đạn pháo đen xì được bắn ra với tốc độ khủng khiếp.
Tuy nhiên, Chiêu Kiệt không mảy may chớp mắt và cứ thế chạy. Đạn pháo ngay lập tức sượt trên đầu hắn và đâm thẳng vào một thân cây to lớn sừng sững ở phía sau.
Rầmmmm!
Thân cây to hơn cơ thể người bị gãy ngay lập tức. Đó là cảnh tượng cho thấy rõ sức mạnh chứa trong hỏa pháo.
Tuy nhiên, cho dù đó là một đòn tấn công mạnh đến đâu chăng nữa, nhưng cũng vẫn là vô nghĩa nếu không chạm tới kẻ địch.
"Lại, làm lại! Nhanh lên!"
Bọn chúng vội vã nạp lại hỏa pháo nhanh như chớp.
Tuy nhiên, ngay vào khoảnh khắc bọn chúng bối rối, thậm chí ngòi pháo chưa kịp bắt lửa, Chiêu Kiệt đã đến trước mặt chúng.
"Cái...!"
Roẹtt!
Chiêu Kiệt bước lên một bước, vung thanh kiếm một cách mạnh mẽ.
"Mấy tên khốn kiếp này!"
Xoẹttttt!
Một đường xích tuyến vẽ rõ ràng trên không trung cùng với tiếng xé ngang không khí. Cơ thể của những kẻ đang gắn chặt với hỏa pháo bị xẻ đôi và đổ sụp xuống ngay lập tức.
"Cứ, cứu..."
Phập!
Chiêu Kiệt không một chút do dự đâm kiếm vào trái tim của kẻ thậm chí còn chưa kịp chạm vào kiếm kích ấy, rồi lập tức rút kiếm ra ngay cả trước khi trái tim đó kịp đập lên ở phía đầu mũi kiếm.
Ưaaaaaaaa!
Máu đỏ phun ra và bắn vào hỏa pháo.
"Hộc! Hộc!"
Chiêu Kiệt thở hổn hển nhìn lại xung quanh. Trong tầm mắt hắn không có ai sống sót. Tất cả những gì còn lại chỉ là những thi thể nhuốm đầy máu đang dần nguội lạnh.
Răng rắc!
Hắn cắn chặt môi, và giẫm ghì nòng hỏa pháo vẫn đang âm ỉ cháy ngòi nổ xuống. Miệng pháo vút bổng hướng lên trời xanh.
Ầmmmm!
Ngay lập tức, đạn pháo bay vọt lên trời cao.
Ầmmmm!
Bạch Thiên nhìn thấy đạn pháo phóng vọt lên trời, liền ngay lập tức nhận ra tình hình và hét to.
"Tất cả đi thôi! Ngay bây giờ!"
Tình hình thật thê thảm. Hơn một nửa các trưởng lão ngã quỵ vì trúng độc và bị thương, đa số các đệ tử của Hải Nam Kiếm Phái cũng đều bị thương.
Những người bị thương thậm chí không thể chạy một cách tử tế, những người gần như tiêu hao toàn bộ thể lực khó khăn lắm mới cầm chắc được thanh kiếm.
Nhưng ngay cả trong tình huống tồi tệ đó, tất cả mọi người đã phản ứng lại trước lời nói của Bạch Thiên.
Giọng nói họ đã nghe liên tục từ lúc ở bờ biển trên Đảo Hải Nam đến tận bây giờ. Giọng nói đó bây giờ đã phát huy sức mạnh tuyệt đối đối với các đệ tử Hải Nam Kiếm Phái.
"Hướng này!"
Bạch Thiên hét lên và chạy về phía trước.
Đối với những người đang kiệt sức, việc nhận thức đơn giản và làm theo hành động sẽ dễ dàng hơn nhiều so với việc hiểu lời nói đó.
"Hãy đi theo Quyền Chưởng Môn Nhân!"
"Còn không mau di chuyển! Muốn chết ở đây à?"
Ngay khi Nam Cung Độ Huy và Tuệ Nhiên nghiêm khắc trách móc, Kim Dương Phách đã hét lên đầy nghiêm khắc.
"Còn làm gì vậy! Hãy đi theo Quyền Chưởng Môn Nhân! Các trưởng lão hãy cõng các đệ tử bị thương! Nhanh lên!"
Dù các trưởng lão của Hải Nam Kiếm Phái đang trong tình trạng đứng cũng khó khăn, nhưng họ vẫn không quên bổn phận của mình.
Các trưởng lão cõng những người bị thương không thể cử động, bám sát theo sau Bạch Thiên cùng với Kim Dương Phách.
Các đệ tử khác vẫn có thể cử động của Hải Nam Kiếm Phái cũng theo phản xạ dốc toàn lực đạp chân xuống đất chạy theo sau.
"Chết tiệt! Đây là gì chứ!"
Trong khi đó, Lâm Tố Bính đã bùng nổ sự phẫn nộ và kéo Đường Tiểu Tiểu ra phía sau. Nàng ta đang đèo bồng thêm một đệ tử Hải Nam Kiếm Phái gần như sắp chết.
"Buông ra! Chỉ mang thêm người này thôi!"
"Hắn chết rồi! Chết rồi!"
"Chưa... vẫn chưa chết đâu!"
"Tỉnh táo lại đi! Nếu cô nương chết thì cả những kẻ khác cũng sẽ chết hết đấy!"
Lời nói đó đã làm ánh mắt Đường Tiểu Tiểu dao động. Chỉ cần nhìn vào đôi mắt đó cũng có thể biết được nàng ta đã dồn nén cảm xúc đến giới hạn như thế nào.
Tuy nhiên, Lâm Tố Bính không quan tâm đến tâm trạng của nàng ta, buộc nàng ta phải đạp mũi chân xuống đất mà chạy tiếp.
Cứ như thế tất thảy mọi người đều chạy lên phía trước, chỉ còn Quách Hoan Tao chạy lại phía những người đang không chịu nhấc chân đi.
"Còn làm gì vậy hả? Đi theo họ ngay!"
"Đại, đại sư huynh!"
Những người không biết phải làm gì hướng ánh mắt đầy tuyệt vọng về phía Quách Hoan Tao.
"Vết, vết thương của các sư huynh..."
Quách Hoan Tao hướng ánh mắt xuống dưới. Một sư đệ quấn băng nhuốm đầy máu nơi trái tim đang rên rỉ.
Quách Hoan Tao hiểu rõ tình hình, bất giác siết chặt nắm đấm.
Bằng bất cứ giá nào cũng có thể di chuyển những người bị thương khác. Dù có phải chết cũng cùng nhau chết.
Nhưng những người này thì không. Không thể cõng họ đi cùng được. Vì vết thương quá nguy kịch, ngay khi tùy tiện di chuyển, vết thương sẽ lan rộng ngay lập tức, vậy trái lại càng khiến kết thúc sinh mệnh của họ sớm hơn.
Mặc dù Đường Tiểu Tiểu đã cố gắng bằng mọi cách sơ cứu khẩn cấp để cứu vớt mạng sống của họ, nhưng bản thân họ không còn chút thể lực nào để có thể tiếp tục cuộc hành quân, vậy nên đành để lại.
Quách Hoan Tao nghiến răng. Gân trên cổ nổi rõ mồn một.
"Đệ đi đi!"
"Dạ?"
"Ta biết rồi nên đệ đi trước đi!"
"Sư huynh! Sư huynh bảo đi là sao?!"
Hắn dường như đã nhận ra ý nghĩa trong lời nói của Quách Hoan Tao, liền hét toáng lên.
"Huynh ấy vẫn còn sống, vẫn sống! Sư huynh nói thế là ý gì chứ! Ý sư huynh là cứ để mặc các sư huynh đệ như thế này ở lại nơi đây ư? Chuyện này..."
"Đệ còn không ngậm mồm lại và đi đi!"
"Đại sư huynh!"
Khi người sư đệ hét lên như gào thét, Quách Hoan Tao liền túm lấy cổ áo hắn và kéo lại. Đôi mắt đỏ ngầu những sợi gân máu của hắn nhìn chằm chằm giận dữ vào đôi mắt đẫm lệ của người sư đệ.
"Vậy thì sao? Chẳng lẽ chúng ta sẽ cùng nhau chết ở đây à?"
Không có câu trả lời nào đáp lại. Hắn đẩy mạnh tên sư đệ đang bị túm cổ như quăng đi. Hắn thậm chí không có thời gian rảnh để tranh cãi.
Nếu Thanh Minh đang chặn phía sau bị đẩy lùi và hẻm núi lại bị xuyên thủng lần nữa, thì lũ người Vạn Nhân Phòng đang ở bên kia sẽ ập đến như dòng nước chảy xiết.
Những người đã mệt mỏi đến mức này sẽ không thể nào kháng cự nổi. Họ sẽ chẳng thể nào vung kiếm lên một cách tử tế và tất cả sẽ phải bỏ mạng.
Khó khăn lắm họ mới có thể thoát ra khỏi nơi giống như địa ngục ấy, không thể nào lại để mất mạng một cách vô ích như vậy!
"Đi, ngay! Nếu đệ không muốn chết trong tay ta!"
Không biết là do khiếp sợ khí thế của Quách Hoan Tao, hay vì hắn nhận ra rằng không còn cách nào khác, tên đệ tử vừa bị hất bổ nhào về trước liền hét lên đau đớn và chạy về phía trước.
Những người do dự đến cuối cùng vẫn không thể nhấc nổi chân cuối cùng cũng chạy theo hắn ta.
Quách Hoan Tao cúi đầu xuống tựa như đang cố nén những giọt nước mắt, một lần nữa hướng ánh mắt xuống phía dưới.
Ngay cả trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Quách Hoan Tao cũng đã rất sợ hãi.
Tuy họ bị thương nhưng ý thức vẫn hoàn toàn tỉnh táo, nên chắc hẳn họ đã nghe thấy hết những lời hắn nói.
Hắn sợ ánh mắt chứa đầy oán giận của họ, sợ những lời nói tựa dao găm sắc bén của họ.
Tuy nhiên, điều Quách Hoan Tao nhìn thấy lại khác hoàn toàn với dự đoán của hắn.
"Sư... huynh..."
Một vài đệ tử gục xuống, sắc mặt nhợt nhạt như không còn tí máu, cố nâng cánh tay run run lên chỉ vào bản thân mình.
Quách Hoan Tao nghẹn lời. Khoảnh khắc hắn hiểu ra hành động đó có ý nghĩa gì, đôi vai nặng nề cuối cùng đã sụp đổ một cách bi thảm.
"Nhờ... sư ...huynh..."
"Ư ư ư..."
Hắn muốn bịt tai lại. Thà rằng cho hắn một đao. Hắn muốn chạy trốn dù là đến bất cứ đâu.
"Sư... huynh..."
"Ư aaaaaaaaaa!"
Quách Hoan Tao gầm lên như sấm và vung kiếm lên nhanh như chớp. Máu bật ra từ đôi môi đang cắn chặt.
Thanh kiếm của hắn được khắc rõ họa tiết ba con sóng tượng trưng cho Hải Nam Kiếm Phái, ngay lập tức chém cổ các sư huynh đệ.
Phụttttt!
Một nụ cười nhẹ nhàng xuất hiện trên môi các đệ tử Hải Nam Kiếm Phái, những người đang chảy những dòng máu tươi nơi cổ vừa bị chém, hai mắt họ đang dần mờ đi.
"Đa... tạ..."
"Sư huynh, nhất định phải sống..."
Quách Hoan Tao vội vã chạy đi khi chưa nghe hết lời nói ấy. Không, phải nói là hắn không thể nghe hết và đang chạy trốn mới đúng.
Xa hơn, xa hơn nữa.
Nước mắt cũng không còn nữa.
Hắn biết rằng không còn cách nào khác. Bây giờ họ không thể chiến đấu được nữa, nhưng lại cũng không chết dễ dàng.
Tuy nhiên, nếu cứ để mặc họ như vậy mà đi, họ sẽ rơi vào tay lũ Vạn Nhân Phòng đang tràn đầy phẫn nộ. Bọn chúng sẽ dày vò, sỉ nhục họ và họ sẽ phải chịu cái chết đau đớn.
Nếu như vậy thì thà tự tay hắn kết liễu mạng sống của họ còn hơn.
Vì đó là cách giúp đỡ họ. Quách Hoan Tao biết là vậy.
"Ưa á á á á á á á á! "
Tuy nhiên, biết không có nghĩa là nỗi đau nhói lòng sẽ biến mất.
Biết không có nghĩa là sự thật rằng hắn đã tự tay chém chết những sư huynh đệ đã sống cả đời cùng hắn sẽ thay đổi.
'Phải sống sót'
Trong đầu hắn giờ đây không còn lại chút gì những điều như là cái chết danh dự nữa.
Phải sống.
Hắn phải sống sót và trả thù. Hắn phải khiến bọn chúng đổ máu bằng... à không, gấp ngàn lần số người đã chết ở nơi này.
'Ta sẽ sống sót bằng mọi giá! Nhất định!'
Hắn dồn hết sức trong cơ thể đạp mạnh lên đất, hai mắt hắn bùng lên luồng đấu khí khủng khiếp.
"Sư thúc!"
"Phía trước!"
"Chúng con không thể nắm bắt được tất cả vị trí của các cung thủ! Phía trước có thể còn có mai phục! "
Nhuận Tông trả lời như hét lên và nhanh chóng hợp vào bên cạnh Bạch Thiên.
Một lát sau, Chiêu Kiệt cũng nhanh chóng chạy lại từ phía trước.
"Đã xử lý xong hỏa pháo rồi!"
"Hãy đi đầu! Không biết còn bao nhiêu mai phục nữa!"
"Lưu sư thúc quay lại phía sau rồi. Sư thúc ấy còn đang bị thương nữa!"
Bạch Thiên bất giác quay lại nhìn về phía Chiêu Kiệt vừa nói.
Không biết từ lúc nào họ đã đi vào con đường rừng và hẻm núi sâu bây giờ nhìn như vết cắt bởi một thanh kiếm của vị thần tiên nào đó giữa những bụi cây tít đằng xa.
Dù không cần nghe giải thích thêm thì cũng có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra.
"Thanh Minh hắn cũng có giới hạn! Đang bị thương mà một mình chiến đấu như thế thì không được. Phải giúp đỡ hắn!"
Trong khoảnh khắc, trên gương mặt Bạch Thiên ngập tràn mâu thuẫn.
Phải đi thôi.
Dù là chỉ nghe lời kể của Chiêu Kiệt thì tình hình cũng rất rõ ràng. Và bây giờ, người vẫn còn dư lực để có thể quay lại phía sau chỉ có Bạch Thiên hắn.
Nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu trong lúc hắn rời đi, những người còn lại ở đây gặp phải mai phục phía trước? Chỉ với những người này liệu có vượt qua được không?
"... Chiêu Kiệt"
"Vâng, sư thúc!"
"Hãy tập trung vào phía trước. Cứ đà này mà tránh bọn chúng."
"Vậy sư thúc định cứ thế mà đi à?"
"Sư thúc?"
Bạch Thiên không trả lời. Trong khoảnh khắc ánh mắt của Chiêu Kiệt run lên.
"Sư thúc! Lưu sư thúc đang bị thương nặng! Không giống sư thúc ấy thường ngày!"
"Ta đã bảo con hãy tập trung về phía trước mà!"
Khi Bạch Thiên quát lên với một giọng giận dữ, Chiêu Kiệt giật nảy mình.
Nhưng trong chốc lát, Chiêu Kiệt nhìn chằm chằm Bạch Thiên với đôi mắt đỏ ngầu. Vẻ mặt như muốn lao vào đấm Bạch Thiên ngay lập tức.
"Vậy, cứ bỏ mặc họ mà đi à?"
"Họ không phải là những kẻ không thể tự bảo vệ được mình! Nhất định họ sẽ bắt kịp chúng ta thôi!"
"Chính sư thúc đã nói là nếu gặp nguy hiểm thì dù phải bỏ lại những người khác cũng phải chạy trốn mà!"
Bạch Thiên ngậm chặt miệng như cấm khẩu. Đôi mắt kiên định của hắn đang run rẩy.
"Sư thúc đã nói thế mà! Rõ ràng sư thúc đã nói như vậy với con mà, sư thúc!"
"..."
"Thanh Minh sẽ chết! Lưu sư thúc sẽ chết! Sư thúc không nhận thức được tình hình gì sao! Hay đầu óc sư thúc có vấn đề rồi!"
"Ngậm miệng lại!"
Tiếng hét đó không phải Bạch Thiên mà là Nhuận Tông thét lên. Nhuận Tông nhìn chằm chằm vào Chiêu Kiệt với khuôn mặt nhăn nhó như ác quỷ.
"Sư huynh, nhưng mà...?
"Còn không im đi!"
Khi Nhuận Tông hét lên lần nữa, bàn tay cầm kiếm của Chiêu Kiệt khẽ run rẩy.
Chiêu Kiệt hướng ánh mắt về phía Hải Nam Kiếm Phái đang gắng sức chạy theo họ. Nhưng ánh mắt nhìn họ không còn như trước nữa.
"Bọn chúng là gì chứ..."
"Chiêu Kiệt!"
"Hải Nam Kiếm Phái là thứ chết tiệt gì mà chúng ta phải làm đến mức này chứ! Mấy người điên hết rồi! Đầu óc không bình thường, mấy tên khốn kiếp!"
"Tên khốn nạn này!"
Ngay khoảnh khắc Nhuận Tông định nắm lấy cổ áo Chiêu Kiệt, hắn đã không nhẫn nhịn mà hất văng cánh tay ấy ra. Rồi hắn bỏ lại Nhuận Tông còn bối rối và chạy về phía hẻm núi.
"Tiểu Kiệt! Chiêu Kiệt, tên tiểu tử này!"
"Kệ hắn đi."
Nhuận Tông quay lại nhìn Bạch Thiên vừa lên tiếng. Bạch Thiên đã cắn môi tới mức bật máu, hai mắt hắn ánh lên tia nhìn đáng sợ.
"...Con hãy dẫn đầu mở đường. Nhất định phải sống sót đến Giang Bắc. Dù có chuyện gì đi chăng nữa."
"...Vâng, sư thúc."
Dường như hắn nghe thấy âm thanh đổ vỡ của thứ gì ở đâu đó.
Có lẽ đó là điềm báo của thảm họa.
Bàn tay của Bạch Thiên giấu trong tay áo để những người khác không thể nhìn thấy đang run rẩy đến mức đáng thương.